Nằm Vùng Là Một Kĩ Thuật

Chương 3: Cơn ác mộng bắt đầu


Đọc truyện Nằm Vùng Là Một Kĩ Thuật – Chương 3: Cơn ác mộng bắt đầu

Cho các cô uống thuốc kích dục trước khi tiếp khách đó là quy định anh Cửu định ra, một là vì để tiện cho khách, hơn nữa cũng là để dễ dàng khống chế các cô gái này
hơn.

Thiệu Phi Phàm khiêng cô vào thang máy lên tầng 5,
LOVE tổng cộng có ba tầng đầu là dành cho khách, còn tầng tầng 4 và tầng 5 là các phòng dự bị, để thuận tiện cho một số khách tạm thời có ngẫu
hứng. Nên Thiệu Phi Phàm có một phòng cố định ở lầu 5, anh đều ở đây để
dễ dàng quan sát nơi này hơn.

Vừa vào phòng anh lập tức đóng cửa lại, sau đó liền vọt vào phòng tắm mở vòi hoa sen ra, đem cô gái
ném vào trong bồn tắm, xoay người lắng nghe động tĩnh bên ngoài, quả
nhiên, anh Cửu cũng lên theo, ngoài cửa truyền đến âm thanh không nhanh
không chậm của anh Cửu, “Các cậu canh giữ ở ngoài này, chờ Phàm sảng
khoái liền đến lượt các cậu.”

Tiếp theo truyền đến tiếng đóng cửa, hình như anh ta đã vào gian phòng cách vách

Thiệu Phi Phàm nhìn đồng hồ đeo tay một cái, tám giờ một phút, anh nhanh
chóng trở lại phòng tắm, tắt nước,rồi ba chân bốn cẳng cởi sạch quần áo
ướt sũng cô sau đó chùm khăn tắm lên, đưa ngón tay vào cổ họng của cô
nhấn mạnh một chút .

“Nôn. . . . . . Nôn. . . . . .” cô phát ra tiếng ngâm khó chịu, ánh mắt khép hờ đã không có tiêu cự, tay nhỏ bé mềm nhũn .

Anh dán bên tai cô nói nhỏ, “Thượng Tâm nôn ra đi, tỉnh táo một chút, nôn ra. . . . . .”

Ý chí mê loạn làm cho cô nghe không rõ anh đang nói cái gì, cô chỉ biết
cả người rất nóng, hình như muốn một cái gì đó. Mà ngón tay anh ở trong

cổ họng cô làm cho cô vô cùng khó chịu, vì thế cứ giãy dụa một cách vô
thức.

Ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện.

“Sao lại không có tiếng gì vậy? anh Phàm có được hay không vậy?”

“Nói hươu nói vượn cái gì, cẩn thận anh Cửu liền giết ngươi, cho ngươi không làm được. Hôm nay anh Cửu đem cô gái này cho anh Phàm đưa vào trong
phòng có ý gì, không phải là để loại trừ lời đồn đãi sao! anh Phàm không gần phụ nữ, làm cho mọi người đều tưởng anh Phàm là gay, nếu hôm nay
anh Phàm không làm gì, chỉ e rằng sáng mai mọingười biết được đều chắc
chắn rằng anh Phàm là Gay hay sao.

Thiệu Phi Phàm nghe
đượcrất rõ,anh thúc giục Thượng Tâm nôn ra, tiếng nói chuyện ngoài cửa
cũng nghe được tám chín phần. Không nghĩ tới,anh không gần phụ nữ lại có phiền toái lớn như vậy. Lại nhìn Thượng Tâm đang dựa trong ngực anh, đã nôn ra một ít dịch màu trắng. Khuôn mặt nhỏ nhắn ói đến trắng bệch, cả
người đều mềm nhũn lại, khăn tắm trên người đãbị xé rách, miệng không
ngừng nói “Nóng” . Xem ra hôm nay không chạm vào cô, đừng nói cứu cô, e
rằng anh cũng gặp phải phiền toái.

Anh Cửu cho cô uống là
một loại xuân dược có tác dụng làm mê loạn, đã thúc giục cô nôn ra nhưng thuốc vẫn chưa hết tác dụng, nhưng vào giờ phút này với kiến thức
chuyên môn của anh, có thể khẳng định Thượng Tâm vẫn có ý thức.

Thiệu Phi Phàm ôm cô ra khỏi phòng tắm, liếc mắt qua cửa phòng, trong
lòng suy tính, gần đến bên giường liền trực tiếp đem cô vứt xuống
giường. Anh có thói quen là ngủ giường cứng, lần này nhất định sẽ làm cô bị thương, quả nhiên. . . . . . Thượng Tâm phát ra tiếng kêu thật lớn,
mang theo dược hiệu khàn khàn, “A, đau. . . . . .” Bởi vì đau đớn, cô
mở hai mắt ra, thấy anh đang tới gần, cả người đều sợ tới mức co rúm lại , không để ý đến đau đớn trên người, mà không ngừng khóc: “Đừng, anh
đừng tới gần tôi, cầu xin anh thả tôi ra, thả tôi đi mà. . . . . .”

Thiệu Phi Phàm đi đến bên giường, tới gần cô, che miệng của cô lại, tiếng
cười nhạo ngoài cửa liền truyền đến, anh híp mắt lại, bàn tay to ấn cô
xuống, rồi hạ thấp giọng, “Nếu muốn sống rời khỏi nơi này, tôi buông tay cô liền kêu đau, có hiểu hay không?”

Thượng Tâm không
biết, cũng không hiểu được, căn bản là bị anh làm cho bối rối, suy nghĩ hỗn loạn không thể lý giải được. Cô chỉ biết, cô rất đau, cổ tay bị
anh nắm giống như là muốn đứt ra, trong cơ thể còn có một cỗ nhiệt nóng
không ngừng làm cho cô khó chịu nói không ra lời. Cho nên, khi Thiệu
Phi Phàm buông lỏng tay, cô vừa mừng vừa sợ, run run khóc lên.

Điều này cũng hợp ý Thiệu Phi Phàm, nhưng khi Thượng Tâm càng lúc càng phát
ra thanh âm mềm mại, lại vừa quyến rũ, ánh mắt lại bắt đầu mê ly, không
chỉ có khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào mà ngay cả cổ, ngực, bắp chân, đều
trắng noãn .

Trong đầu suy nghĩ rối loạn, khăn tắm
buộc vòng quanh bộ phận phía dưới, theo tiếng thở dốc của cô càng lúc

càng lớn, khăn tắm tuột xuống ngực cô không ngừng phập phồng lên xuống
kích thích anh, Thiệu Phi Phàm cũng cảm giác được chính mình đang căng
thẳng .

“Thực phiền toái, con mẹ nó, thiên kim tiểu thư
cô không lo học chạy đến nơi này làm cái gì” Khẽ nguyền rủa một tiếng,
lại đặt mông ngồi xuống, kéo Thượng Tâm qua, làm cho cô dựa vào trong
ngực mình. Bàn tay to lướt qua làn da của cô, cái loại cảm xúc như tơ
lụa này, non nớt, mềm mại tựa như sữa, làm cho người ta yêu thích không
buông tay.

Thanh âm yêu kiều của cô càng lúc càng lớn,
bởi vì cơ thể cảm thấy không thoải mái, tay nhỏ bé của Thượng Tâm qua
lớp quần áo chạm vào người anh, tiếp theo cởi thắt lưng da của anh, áo
sơmi. . . . . .

Đem cô đặt lên trên chân mình, cái mông
Thượng Tâm kề sát anh lại không ngừng vặn vẹo, làm cho anh không nhịn
được xúc động, bàn tay to ở trên đùi cô vẽ loạn một chút, càng khơi
nhiều dục hỏa hơn nhưng trong lúc vô tình cũng tạo thành một mảng xanh
tím.

Bên ngoài hình như đã yên tĩnh, tiếng bước chân đã rời xa, Thiệu Phi Phàm liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã chín giờ.

Thượng Tâm càng thêm không nhẫn nại, dịch thân mình gần sát lồng ngực của
anh, Thiệu Phi Phàm nhíu mày ôm cô lên giường *********** lúc này hai
người thật hài hoà****************.

Môi của anh dừng ở
đỉnh đầu của cô, chỉ có một lúc thôi nhưng anh lại có loại xúc động
muốn hôn cô, nhưng chỉ là như vậy trong nháy mắt mà thôi.

Trong đầu hiện ra ý nghĩ, anh ôm cô còn đang không ngừng run, hương thơm ở
trên người cô lan toả trong không khí tạo ra mùi vị mập mờ.


Thượng Tâm khó chịu cọ cọ vào anh, cảm giác xa lạ làm cho cô không biết dùng
ngôn ngữ gì để biểu đạt, chỉ có thể phát ra tiếng khóc nức nở, thân thể
nhỏ bé cuộn lại, run run lên, làn da mềm mại trằng noãn do bị dọa nên
trắng bệch.

Thiệu Phi Phàm vuốt tóc còn ẩm ướt của cô
theo cần cổ trượt dần xuống, “Trận chiến này, xem ra cô phải đánh cùng
tôi.” Ngón cái hơi dùng sức một chút ở chỗ huyệt vị của cô, cô đang khóc lập tức nhắm nghiền hai mắt, không còn phát ra âm thanh, không cử động
nữa.

Anh lấy chăn đắp lên cho cô, sau
đó quăng khăn tắm đã bị xé rách xuống giường, Thiệu Phi Phàm cũng cởi
quần áo của mình, thân thể trần truồng cách lớp chăn ôm lấy cô.

Ngủ đi, nhưng ác mộng của cô bây giờ mới là bắt đầu, ác mộng này ngay cả anh cũng không biết khi nào thì mới kết thúc?

Nhà họ Thượng, cùng nhà họ Thần. . . . . thân phận của Thượng Tâm vô cùng
phiền toái, nếu là người khác chỉ cần tìm cơ hội thả ra ngoài là xong,
nhưng mà Thượng Tâm, nếu thả cô ra, không chỉ nhà họ Thượng còn nhà họ
Thần sẽ không bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy. Đến lúc đó, sự việc sẽ
ngày càng lớn, thân phận của anh cũng sẽ bị phát hiện. Mọi việc bố trí
nhiều năm như vậy, sắp thu được cá lớn, anh không thể để Thượng Tâm làm
hư mọi việc được, tuyệt đối không thể.

Thiệu Phi Phàm nắm chặt tay lại, anh muốn tìm hiểu rõ ràng mọi việc mới được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.