Đọc truyện Nằm Vùng Là Một Kĩ Thuật – Chương 15: Thẳng thắn được khoan hồng
Khi Thiệu Phi Phàm
đến mới biết là thời gian giao hàng sớm hơn dự kiến, nhưng anh căn bản
không có thời gian thông báo để Thượng Tâm báo cảnh sát trước thời gian, lần này phối hợp đồng thời cả bên trong lẫn bên ngoài để tiến hành, bên ngoài anh muốn bắt được bọn người anh Cửu cùng Lý Lan còn có đám người
Hắc Cẩu, ngoài ra còn phải bắt được nội gián ở trong đội cảnh sát.
Bên kia Lý Lan đã nhận hàng trước Thiệu Phi Phàm, bên kia vừa hành động,
thì điện thoại trong tay Thiệu Phi Phàm liền vang lên, anh liền nhận,
nhưng điện thoại chỉ vang lên một chữ “Rút lui” liền cúp máy.
Thiệu Phi Phàm cười lạnh, anh thu hồi điện thoại di động như không có chuyện
gì xảy ra, tiếp tục chờ nhận hàng, cũng là chờ con cá lớn của anh Cửu sa lưới. Chỉ là, anh lại không biết trước khi Lý Lan đi, đã lệnh cho một
tiểu đệ ở lại LOVE bắt giữ Thượng Tâm để làm giao dịch, với trực giác
mẫn cảm của người phụ nữ nói cho cô ta biết, người có khả năng trở thành nội gian nhất là Thiệu Phi Phàm, nhưng chỉ có duy nhất tiểu nha đầu kia là có thể uy hiếp được Thiệu Phi Phàm.
Đáng tiếc, cô ta lại không có nghĩ đến, mấy người đàn ông cao lớn lại có thể không bắt được một tiểu nha đầu.
Lý Lan bị bắt, Cảnh Đội sử dụng công nghệ cao rất nhanh liền tra được là
Thiệu Phi Phàm gọi điện thoại mật báo, đợi đến khi anh Cửu mang người
buôn bán trái pháp vừa xuất hiện, còi cảnh sát liền vang lên, Thiệu Phi
Phàm đến gần anh Cửu, anh Cửu vừa muốn nói với anh “Chạy”, thì Thiệu Phi Phàm lại rút súng chỉ trên đầu của anh ta “Giang Lâu, anh bị tình nghi
là buôn bán nhập khẩu phi pháp, bắt cóc người vị thành niên, bức bách vị thành niên làm việc trái đạo đức, anh đã bị bắt.”
“Cậu là cảnh sát?” đến cuối cùng anh Cửu vẫn không dám tin, người anh em vào sinh ra tử với mình lại là cảnh sát.
Thiệu Phi Phàm lại rất tỉnh táo nói “Chính xác mà nói, tôi không phải là cảnh sát, nhưng tôi là nằm vùng.”
——— —————— —————— —————— —————— —————— ———
“. . . . . . Giang Lâu (anh Cửu ), Lý Lan, Hắc Cẩu và ba mươi sáu phần tử
vi phạm pháp luật, toàn bộ đã bị bắt, giải cứu hai mươi bảy cô gái vô
tội, tìm ra K phấn ở bên trong LOVE, dự trữ hàng cấm đến hàng trăm viên. Trong đội cảnh sát, hai cán bộ cảnh sát làm nội gián, bốn nhân viên
cảnh vụ bị đình chức điều tra. Tiếp theo chúng tôi sẽ trở lại sau ít
phút. . . . . .” Trên màn hình TV một phát ngôn viên đang nói đến một
mẩu tin tức.
Thượng Tâm nhìn chằm chằm TV, tại sao không nói tới Thiệu Phi Phàm?
Một ngày kia, tuy cô bị phát hiện, nhưng may mắn là Thiệu Phi Phàm an bài
tốt, vừa nhảy xuống lều, cô liền chạy ra đầu hẻm, khi cô một thân nhếch
nhác vọt vào tiệm thuốc chỉ kịp nói hai chữ yếu ớt “Giọt nước” liền hôn
mê bất tỉnh, sau đó, cô cũng không biết gì. Đợi cô tỉnh lại lần nữa, ông nội, bà nội, ba mẹ, anh trai, Tiểu Hồ Đồ, mẹ nuôi, cha nuôi, anh Thần,
ngay cả chú Nghiêm cùng cô Nghiêm đều ở trong phòng bệnh của cô.
Thượng Tâm còn không kịp hỏi người, liền đã không nhịn được khóc “Oa” lên. Từ trước đến giờ ông nội, bà nội thương cô, thấy vậy liền đau lòng, nước
mắt đều muốn rớt xuống, Thượng Tâm vừa khóc vừa nói nhảm cái gì, mặc dù
mọi người nghe không hiểu, nhưng có thể thấy tiểu cô nương nhất định là
bị uất ức, chờ an ủi nhiều, rồi dạy dỗ cô sau.
di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.
Chờ cảm xúc cùng thân thể của Thượng Tâm ổn định lại, thì đã là ngày thứ ba sau khi cô được cứu, bên kia Cảnh Đội đợi tinh thần cô khỏe lại thì đã
phải chờ đến phát điên, nhưng thủ trưởng Thượng không lên tiếng, bọn
anh có gan lớn như trời, cũng không dám đi hỏi cung cô. Trong lòng mỗi
người đều lo, ở chỗ anh Cửu hơn nửa tháng, nếu là chưa bị thiệt thòi gì, tuyệt đối không thể.
Chỉ là, thực sự là Thượng Tâm chưa bị thua
thiệt cái gì.”. . . . . . Bị đưa đến quầy rượu, tôi liền được Thiệu Phi
Phàm cứu, vẫn có anh ấy che chở, tuy nói cũng bị đánh, nhưng đều không
đáng gì. . . . . . Sau này, tôi theo chỉ thị của Thiệu Phi Phàm chạy đến tiệm thuốc, sau đó thì tôi cũng không biết cái gì nữa.” Thượng Tâm nói
mạch lạc, rất rõ ràng, trừ mấy ngày mới bị lừa bán, bởi vì cô bị đánh
thuốc cho nên không tỉnh táo, những ngày còn lại tất cả mọi chuyện xảy
ra, mà nói rất tốt, không có gì đáng ghi chép, cảnh sát cũng chỉ nhíu
mày nói “Thượng tiểu thư, chỉ có như vậy thôi sao?” Anh hỏi lần nữa.
Thượng Tâm nháy mắt mấy cái chỉ nói “Đúng” “Còn có là tôi đã uống rượu cùng ăn đồ ăn vặt, cái này cũng phải hồi báo sao?” Tiểu cô nương nói xong, hình như còn có chút quẫn bách vì sự tham ăn của mình.
Đồng chí cảnh
sát im lặng rồi hỏi thêm vài điều, hỏi tới lui ba lần, ngược lại cô
nương này nói đều giống nhau, nhưng vẫn thiếu một chi tiết rất quan
trọng, chính là cô tiếp xúc thân mật cùng Thiệu Phi Phàm.
Bởi vì
Thượng Tâm là người bị hại, lại vừa là cháu gái của thủ trưởng Thượng,
nên anh hỏi thẳng, nhưng cô một chữ cũng không đề cập tới, rõ ràng cho
thấy cô đang tránh nặng tìm nhẹ, hôm nay cô được Thiệu Phi Phàm bảo vệ,
nhưng. . . . . . Thở dài, cảnh sát chào quân lễ rồi đi ra khỏi phòng
bệnh.
Thượng Tâm cắn môi, mấy lần muốn hỏi Thiệu Phi Phàm ở đâu, nhưng cô vẫn nhịn xuống, lúc này, cô không nên tìm anh thì tốt hơn.
Cảnh sát trở về hồi báo xong, khẩu cung của Thượng Tâm sẽ được đưa đến chỗ
cục trưởng Quách, cục trưởng Quách nhíu mày nhìn phần khẩu cung trên mặt bàn, theo thứ tự là Giang Lâu, Lý Lan, Thiệu Phi Phàm cùng Thượng Tâm .
Khẩu cung của Giang lâu cùng Lý Lan là giống nhau, theo lý thuyết Thượng Tâm cùng Thiệu Phi Phàm phải nói nhất trí hoặc là cùng Giang Lâu, Lý Lan
nhất trí, kỳ quái là cô cư nhiên không nói ra một phần khẩu cung, một
chữ cũng không nói đến cô và Thiệu Phi Phàm từng xảy ra quan hệ, rốt
cuộc là có ẩn tình khác không, trong lúc nhất thời bọn họ thật không
biết phải làm như thế nào.
Do dự một chút, cục trưởng Quách quyết định, cầm điện thoại lên gọi điện thoại cho quân khu thuộc chính ủy.
Thiệu Phi Trì nghe xong tình huống, chỉ cười cười, mang theo giọng nói quân
nhân, nhưng cũng lộ ra sự bén nhọn “Cục trưởng Quách, mặc kệ Phi Phàm có làm hay không, trong cục cũng nên làm theo quy định, đã có hoài nghi,
không phải anh nên trực tiếp hỏi Phi Phàm sao, nếu không thì để cho anh
cùng Giang Lâu, Lý Lan giằng co, thật thành giả rồi, giả cũng thành
thật. Phi Phàm là người nhà họ Thiệu, vụ án này nhà họ Thiệu chúng tôi
càng nên kiêng dè, chúng tôi tin tưởng cục trưởng Quách, hơn nữa tôi tin tưởng chính phủ. Sẽ không bỏ qua người xấu, cũng sẽ không hãm hãi người tốt.”
Mấy lời nói vang vang có lực, nói năng có khí phách, đánh
qua địa cầu lại bị đánh trở lại. Cục trưởng Quách để điện thoại xuống,
bắt đầu thấy nhức đầu.
Ban đầu anh làm sao lại chọn trúng vị Thiệu Phi Phàm này đây?
Không nhịn được anh liền than thở, anh cầm bản khẩu cung lên, rồi đi ra phòng làm việc, vào phòng thẩm vấn, cảnh viên thấy cục trưởng tự mình xuống,
liền đứng lên chào, cục trưởng Quách rồi để khẩu cung xuống “Thẩm vấn Lý Lan, an bài theo dõi của để thẩm vấn Thiệu Phi Phàm.”
“Vâng”
. . . . . .
Lý Lan vào phòng thẩm vấn cũng không có nét mặt gì, cảnh viên thẩm vấn hỏi cái gì cô ta liền đáp cái đấy, có thể nói là vô cùng phối hợp. Cho đến
thời điểm cảnh viên hỏi đến Thiệu Phi Phàm, cô ta mới nhếch một chút
khóe miệng “. . . . . . anh Cửu đem cái nha đầu kia đưa cho Phàm, đêm đó Phàm liền ngược bạo cùng đánh đập nha đầu kia, lúc ấy a Đinh cùng anh
Lý canh giữ ở ngoài cửa cũng có thể làm chứng, ngày thứ hai tôi tự mình
đến nghiệm thân nha đầu kia, chính tôi nhìn thấy ở hạ thân cô ta có. . . . . .”
“Còn có cái gì?” Cảnh viên thấy cô dừng lại nhíu mày hỏi.
Lý Lan ngẩng đầu lên, híp mắt, cười chói lọi.”Nha đầu kia là xử nữ, tự
nhiên có vết máu, đồng chí cảnh sát chẳng lẽ không biết lần đầu tiên
người phụ nữ làm chuyện đó thì sẽ có máu sao?”
Mặt cảnh viên đỏ lên, hung hăng gõ gõ cái bàn “Lý Lan, chú ý thái độ.”
Lý Lan lơ đễnh, tự nhiên dựa vào ghế “Phàm vì cứu cái nha đầu kia còn đâm
chính mình một đao, một đao kia liền bắt trái tim anh ta làm tù binh
rồi.”
“Cô xác định giữa bọn họ xảy ra quan hệ?” Cảnh viên đặt câu hỏi.
Lý Lan hoạt động cổ tay bị còng một chút, không nhẹ không nặng nói “Nếu
như bây giờ anh đi lục soát LOVE, có lẽ còn có thể lục soát ra bao cao
su bọn họ đã dùng qua. Hiện tại không phải khoa học kỹ thuật rất phát
triển sao, anh kiểm tra chẳng phải sẽ biết. Bọn họ trừ buổi chiều đầu
tiên không dùng mũ ra, tôi còn bắt gặp qua nhân viên phục vụ đi tiệm
thuốc ở sát vách phố mua đồ giúp anh ta.”
Nghe nói như thế, cảnh
viên tra hỏi liền ngửa đầu nhìn máy theo dõi ở góc tường một chút, bên
kia máy theo dõi, chính là cục trưởng Quách cùng Thiệu Phi Phàm đang
ngồi đó.
Đóng màn ảnh, cục trưởng Quách mím môi nói “Phi Phàm,
cậu là người tôi tuyển chọn, trên nguyên tắc là tôi tin tưởng cậu 100%,
chỉ là. . . . . .”
“Chỉ là, anh muốn tôi thẳng thắn được khoan
hồng đúng không?” Thiệu Phi Phàm khinh bỉ cười, đứng lên hừ lạnh một
tiếng” Cục trưởng Quách, câu trả lời của tôi vẫn là như vậy, tôi không
ngủ cùng cô ấy, anh tin hay không thì tùy!”