Đọc truyện Nam Vu – Chương 15: Câu chuyện của thương nhân
Khi Hà Ninh tỉnh lại, đã là ba ngày sau.
Ngồi dậy, đầu đau từng cơn, trước mắt tối đen, bụng kêu vang.
Thằn lằn xanh không ở bên cạnh, ma mút và địa hành thú cũng không có. Y thử
lên tiếng, cổ họng khá đau, âm thanh khản đặc, ký ức xa lạ tràn vào đầu, từng cảnh tượng như một mớ lộn xộn không tìm thấy đầu mối.
Hà
Ninh gập hai đầu gối lại, cố sức chỉnh lý mái tóc, luôn cảm thấy mình
ngủ đã rất lâu rồi, không ngừng nằm mơ, sau khi tỉnh lại, tất cả trong
mơ đều trở nên mơ hồ, nhớ rõ nhất chỉ có con thằn lằn đỏ đó.
Vảy chói mắt như bảo thạch, tiếng gầm hùng hồn, mở đôi cánh bay lên tầng mây, kiêu ngạo nhìn đất trời.
Từ ấu thú tới thành niên, con thằn lằn đó như dấu ấn, khắc sâu vào trong đầu Hà Ninh.
Nhưng, những cái này không thuộc về ký ức của Hà Ninh. Tiếp tục như thế không phải y sẽ biến thành người khác sao?
Thở dài một tiếng, cảm thấy kỳ quái thì lại thế nào? Bản thân xuyên việt đã là chuyện rất kỳ lạ rồi.
Tiếng bước chân nặng nề truyền tới, Hà Ninh ngẩng đầu lên, là ma mút. Thằn
lằn xanh đã biến thành màu xanh đen đi bên cạnh nó, thấy Hà Ninh đã
tỉnh, liền chạy vội lại. Ma mút phát ra tiếng voi gầm kéo dài, địa hành
thú phục kích săn mồi ở bên bờ hồ nửa tháng đột nhiên ngẩng đầu khỏi
đống cỏ, dọa động vật uống nước lập tức tan đi.
Lại gần rồi, thằn lằn xanh bắt đầu đi xung quanh Hà Ninh, ma mút hất vòi dài, Hà Ninh lập tức căng thẳng thần kinh, “Không được phun nước!”
Động tác của ma mút cứng lại giữa đường, lỗ tai to phật phật, hai mắt không hiểu cộng vô tội.
“Biểu hiện bạn tốt cũng không được!”
Tiếp tục không hiểu, tiếp tục vô tội.
“Chúc mừng cũng không được!”
Dưới đè ép, ma mút chỉ có thể từ bỏ, rống lên một tiếng, không cam tâm.
“Tao biết mày vui.” Hà Ninh đứng lên, vỗ vòi ma mút một cái, “Ở đây chỗ nào cũng là nước, không cần phải phun.”
Nếu người họ Hà nào đó biết, trong ba ngày mình hôn mê, khi nóng nhất đều
là ma mút phun nước hạ nhiệt cho y, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào?
Trên tám mươi phần trăm là y thà rằng mình không biết.
Rất nhanh, bụng Hà Ninh lại bắt đầu kêu vang, so với lo lắng chuyện tương
lai chưa chắc sẽ phát sinh, nên giải quyết vấn đề dân sinh trước đã.
Bắt cá tạm thời không có thể lực, chỉ có thể đến bên bờ hồ hái quả. Thằn
lằn xanh và ma mút theo bên cạnh y, đoạn đường không dài, nhưng Hà Ninh
lại đổ không ít mồ hôi, sờ sờ bụng, tuyệt đối là do đói.
Nước
trong hồ thấm nhuần hoang thành, dây mây màu xám và màu xanh leo đầy trụ đá, kết quả chi chít tỏa ra mùi thơm thanh dịu, thu hút chim trong sa
mạc, còn cả mấy con chim lớn chân dài cổ dài như đà điểu, lông vũ thì
lại màu xanh lục.
Hai con mèo cát mà Hà Ninh mang về an cư ở bên
bờ hồ bán nguyệt, côn trùng, chim nhỏ, mấy loài bò sát loại nhỏ, đủ cho
chúng bắt mồi, không mất bao lâu, hai con liền biến thành một ổ.
Vù một tiếng, mấy loài chim đang mổ quả bắt cá bạc đập cánh bay lên, mấy
con chim lớn đáp vào nước cũng cảnh giác nhìn Hà Ninh và thằn lằn xanh
cùng ma mút bên cạnh y.
Ba vị này tới, đương nhiên khiến chúng rất bất an.
Không biện pháp, Hà Ninh đuổi ma mút ra bên bờ hồ gặm vỏ cây ăn cỏ, thằn lằn
xanh đuổi không đi, chỉ có thể để nó ở bên bờ hồ bắt cá, còn mình lội
nước đi vào trong hồ. Nước càng lúc càng sâu, tóc đen bị thấm ướt, chim
lớn vẫn giữ cảnh giác, chim nhỏ trong không lại lục tục đáp xuống, tựa
hồ nhận ra Hà Ninh sẽ không tạo ra uy hiếp với chúng.
Hà Ninh hái xuống một xâu quả xanh, một quả trong đó còn có vết bị chim mổ. Miệng
bắt đầu chảy nước dãi, cấp bách bỏ quả vào miệng, mùi vị giòn ngọt.
Liên tục nhiều quả, Hà Ninh cuối cùng ăn no, thở ra một hơi, mới phát hiện
sức ăn của mình tăng cao, ăn hết một lượng đủ ăn một ngày trước kia.
Thằn lằn xanh ở bên bờ hồ bắt cá, lại không tiện như trong sông ngầm. Cá quá nhỏ, nuốt vào miệng, không ít con bị rớt ra từ kẽ răng. Ngược lại chim
cỡ bự lông vũ màu xanh thì vô cùng linh hoạt, dùng vuốt chụp, dùng miệng gắp, liên tục nhiều con, gần như không lần nào xổng. Ngửa cổ nuốt một
con, kêu hai tiếng, như đang cười nhạo sự vụng về của thằn lằn xanh.
Nhìn cá nhỏ giãy dụa trong miệng chim, Hà Ninh lại bắt đầu nuốt nước miếng.
Ngắm chuẩn rồi, bắt một con cá dài hai thước trực tiếp bỏ vào miệng.
Hàm răng khép lại, vị cá tươi ngọt khiến Hà Ninh thỏa mãn, một lúc sâu, y lại ngây ra.
Cá sống?
Cũng không phải không thể đốt lửa, tại sao y lại chỉ muốn ăn sống? Hay cảm
thấy mùi vị không tồi? Lẽ nào là do lúc ở sông ngầm đã ăn cá sống?
Sắc mặt Hà Ninh có chút khó coi, tiếp theo lại lắc đầu, không bắt cá nữa,
bước lại cạnh thằn lằn xanh, y phải suy nghĩ, nhất định phải suy nghĩ.
Rời khỏi hồ nước, tâm tình buồn bực khiến Hà Ninh đứng ngồi không yên. Đi
men bờ hồ, bất tri bất giác đi tới trước thần điện, nhìn kiến trúc trước mặt, y nên đi một lần nữa không?
Không quyết định được, dứt
khoát quay người đi, tiếp tục đi dạo trong thành. Dần dần cách xa hồ
nước, đi tới nơi bọn cướp sa mạc bị địa hành thú giết.
Di cốt của lạc đà và người toàn bộ không thấy, trên mặt đất chỉ có vết máu đã khô, vải vóc rách nát, cây đuốc đã tắt, còn có mười mấy túi nước và túi đồ
tản mác.
Túi đồ cột gân thú, một cái túi bị địa hành thú cắn
rách, hương liệu được bọc kỹ lưỡng bên trong rơi ra, địa hành thú rõ
ràng không thích mùi này, những túi khác đều chỉ bị ném ở đó, không có
bất cứ tổn hại nào.
Hà Ninh đi qua, mùi của hương liệu này khiến y nhớ tới hạt tiêu. Cong lưng nhặt một túi hoàn hảo lên, mở gân thú, dốc
ra mấy hạt tinh thể màu xám trắng, không đợi Hà Ninh phân biệt nó là cái gì, đã bị thằn lằn xanh một phát cuốn vào miệng, lạo xạo vài cái, nuốt
vào bụng.
Lại đổ ra mấy hạt, dưới ánh mắt lăm le như hổ rình mồi của thằn lằn xanh, Hà Ninh cẩn thận liếm liếm, lập tức sáng mắt, muối!
Tuy hơi đắng và chát, nhưng quả thật là muối.
Đổ muối trở lại, cột miệng túi lại, nghiêm túc nói với thằn lằn xanh có
chút thất vọng: “Anh bạn, muối không thể ăn như thế, không sợ mặn sao?”
Trong mười mấy cái túi, có muối, có tiêu, có thì là, còn có ớt được nghiền thành bột.
Cảm tạ thần linh!
Hà Ninh nước mắt lưng tròng, cuộc sống xui xẻo sống lâu rồi, y cũng sắp quên vận may là mùi vị thế nào.
Cột mười hai túi đồ lại với nhau, ngay cả cái túi bị địa hành thú cắn mở
cũng không bỏ qua, như vậy, cho dù không uống máu thú, cũng sẽ không có
nguy cơ biến thành người lông trắng.
Phía đông đại lục Aram sản
xuất nhiều bảo thạch và hoàng kim, nhưng không sản xuất muối, sản lượng
hương liệu cũng không ít, tất cả muối và phần lớn hương liệu đều do đội
thương buôn ở phía bắc và phía nam vận chuyển tới.
Hà Ninh chỉ vui mừng vì cuộc sống đã có muối ăn, mà không biết, mấy túi trong tay y đáng giá hơn cả hoàng kim.
Thứ thủ lĩnh bọn cướp mang theo bên người, giá trị sẽ thấp sao?
Hôm đó, Hà Ninh vui vẻ ăn một bữa cá nướng, địa hành thú còn tha về cho y một con thỏ, thêm thì là và ớt, hương thơm tứ phía.
Cuộc sống có mùi vị, mới là cuộc sống chân chính!
Không lo lắng sẽ dẫn tới dã thú, có địa hành thú ở đây, tới cũng chỉ tự đưa cơm.
Hà Ninh rửa tay xong, nhìn bóng đổ trong nước, nhíu mày, lấy dao nhỏ đã
lâu không dùng trong túi ra, túm một lọn tóc dài, dùng sức cắt, nhanh
chóng gọn lẹ, tóc dài vốn qua eo đã thành tóc ngắn, phủi tóc vụn trước
trán, như vậy mới mát mẻ.
Thỏa mãn dựa vào người ma mút, vấn đề
bụng đã giải quyết, nên nghĩ biện pháp về quần áo, toàn thân trên dưới
chỉ còn một cái quần luôn là vấn đề, vạn nhất ngày nào đó dùng hết tuổi
thọ, lẽ nào thật sự phải học theo người nguyên thủy, lấy lá dây mây che
người?
Y trở người, muốn tìm vải vóc phải ra khỏi hoang thành,
nghĩ tới việc phải tiếp xúc với thế giới con người, Hà Ninh không khỏi
cảm thấy rụt rè.
Bỏ đi, hiện tại nghĩ mấy thứ này cũng vô dụng, ngủ trước đã, ngày mai lại nói.
Ánh trăng dâng cao, Hà Ninh ngáp một cái, nhắm mắt lại. Thằn lằn xanh dựa
vào người y, bụng cũng ăn no phồng lên, chìm vào ngủ say.
Ma mút đã quen với cuộc sống làm đệm dựa, phản đối vô hiệu, chỉ đành thỏa hiệp.
Hà Ninh trong mộng cuộn người lại, mái tóc đen đã cắt ngắn, lại đang dài ra với tốc độ không thể tin nổi.
Thần điện Ortiramhs.
Trong kính thất, truyền ra một tiếng nổ, vu nữ đứng đợi bên ngoài đồng thời giật mình, không kịp nghĩ nhiều đã đẩy cửa vào.
Đại vu dáng vẻ héo úa ngã dưới đất, máu tươi nhiễm đỏ trường bào của bà.
Lăng kính tượng trưng cho Ortiramhs lại vỡ nát thành từng miếng, chỉ còn lại không tới một phần ba coi như hoàn hảo, những phần khác toàn bộ rớt xuống đất, phía trên hoặc ít hoặc nhiều có dính máu của đại vu.
“Đại vu!”
Các vu nữ kinh hãi muốn chết, chân trần chạy qua, dìu đại vu chỉ còn ngoi
ngóp dậy, so với một tháng trước, đại vu càng thêm già đi, cả người khô
gầy héo rũ, tóc cũng xám tro không còn sắc màu.
Giống như là có
lời nguyền đáng sợ đang luẩn quẩn trên bầu trời Ortiramhs, không ngừng
nuốt chửng ngọn lửa sinh mạng và vu lực của đại vu.
Lăng kính của đại vu Ortiramhs đời đầu tiên lưu lại đã vỡ nát, đây là một dấu hiệu đáng sợ, các vu nữ kinh hoảng bất an.
Nhưng không thể nào biết được đáp án từ trong miệng đại vu.
Lẽ nào là trừng phạt của thần linh sao?
Đại vu được đưa về phòng ngủ, trừ trường bào dính máu, nếu không phải lồng
ngực còn nhấp nhô, quả thật giống như một bộ xương khô bọc da người.
Ortiramhs muốn phong tỏa tin tức, nhưng các vu nữ bồn chồn lại vẫn bị thừa cơ
hội, trước khi đại vu tỉnh khỏi hôn mê, tất cả những gì xảy ra trong
thần điện, đã bị lan truyền cả đại lục Aram.
“Đại vu?”
Mudy tựa lên gối mềm, nắm quyền trượng bằng tay trái, nhẹ gõ lên lòng bàn
tay phải, nhìn cuộn da dê trải ra trước mặt, đôi mắt màu lam lại lần nữa biến thành con ngươi dọc màu vàng.
Thương nhân đại nạn không chết được mục dân hảo tâm mang về hoang mạc, cùng đàn dê tới Battier.
Lịch sử của thành Battier cũng lâu dài như thành Burang, nhưng phong cách thành phố lại hoàn toàn bất đồng.
Tường thành Burang và kiến trúc trong thành áp dụng đủ các loại đá, màu sắc
tươi diễm, tương tự như cố đô của đế quốc Aram trong bảng đồng ghi chép
và Vu thành đã biến mất trong dòng chảy lịch sử. Thành Battier giống
điểm tập trung của dân tộc du mục, trừ tường thành cao lớn và mấy kiến
trúc chủ yếu trong thành, đa phần đều là lều, số lượng lều ngoài thành
nhiều hơn hẳn trong thành.
Hàng rào vây quanh gia súc, lều các kiểu khác nhau, hình thành phong cảnh đặc trưng của Battier.
Mục dân lùa đàn dê về lại chỗ, thương nhân tỉnh lại, liền kể lại toàn bộ những chuyện hắn đã gặp trong sa mạc.
Bọn cướp đáng sợ xuất hiện tại ốc đảo, cổ thành hoang vu sâu trong sa mạc,
cự thú đáng sợ, ma quỷ giống người mà không phải người… có người tin,
nhưng phần nhiều chỉ cho rằng hắn là tên điên.
Thương nhân thề
thốt bảo đảm tất cả là sự thật, hắn hình dung lại tòa hoang thành đó,
rất khoa trương, nhưng lại dẫn nên hiếu kỳ của mọi người.
Trong
sa mạc có rất nhiều truyền thuyết, cổ thành đã biến mất cũng là một
trong đó, không chỉ lưu truyền trong bọn cướp, dân du mục cũng tương đối quen thuộc. Thương nhân không ngừng kể lại chuyện mình gặp cho người
Battier, tin tức rất nhanh truyền tới tai Sekurus.
Đút cho long
ưng một cái chân dê, Sekurus kéo vải màu vàng nâu trên đầu xuống, hạ
lệnh binh sĩ dẫn thương nhân đó về phủ thành chủ. Đối với câu chuyện của thương nhân, Sekurus rất hứng thú.