Đọc truyện Nam Việt Đế Vương – Chương 353
Trần Phong nhìn đám người Trần Quân được đưa trở về Thanh Long Giang tông thì trong lòng cũng nhẹ đi phần nào. Những người này đều là nhân tài hiếm có, nếu chết đi thì không nói, nhưng để bọn họ sống không ra sống thế này thì còn khổ hơn nữa.
Tuy nhiên bỏ được gánh nặng này, gánh nặng khác lại tới. Người Thất Gia cùng Đông Minh vốn khi thấy Linh Giả Thanh Long Giang tông đến thì cực kì lo ngại, tuy nhiên khi thấy không có ai quan tâm đến việc tranh giành ở Thành Minh Dương thì lập tức mừng thầm.
Bởi bọn hắn biết, là hậu trường bọn hắn đã có tác động, để cho việc ở thành Minh Dương này là nội bộ, tự người ở đây giải quyết. Chỉ cần nơi đây hàng năm tiến cử đủ nhân lực vật lực là được, còn ai thống trị thì không quan trọng lắm.
Bởi vậy thỉnh thoảng lại xuất hiện các buổi giao lưu, trao đổi võ học, Khí thuật, Linh thuật, nhưng thực chất là tranh giành giữa hai bên. Đông Minh đã nhận ra sự nguy hiểm, bởi vậy không tiếc tài nguyên chiêu mộ thêm cường giả, thiếu niên trẻ tuổi ở hai thành Tương Phong cùng Quỳ Dương cũng bị thu hút, gia nhập vào bọn hắn.
Hai nhà Đặng Phạm thì tiềm lực không đủ, bởi vậy chỉ đành chậm rãi mở rộng thế lực, không thể vung tiền để chiêu mộ cao thủ như những thế lực khác.
Mấy hôm sau, Phủ thành chủ mở buổi tiệc, mời tất cả các thế lực trong thành đến. Đương nhiên mục đích ẩn sâu trong đó ai cũng rõ, tuy nhiên bên ngoài vẫn tay bắt mặt mừng, ai nấy đều cực kì lễ độ.
Phủ Thành Chủ nằm ở lưng chừng ngọn núi trung tâm thành Minh Dương, diện tích tương đối rộng lớn. Giờ đây đã có mấy trăm tên võ giả Linh giả tụ họp ở nơi đây.
Thành Chủ là một vị Chân Linh cảnh đỉnh cao, họ Trần tên Văn Đình, năm nay tuổi đã ngoài năm mươi, tuy nhiên vì tu luyện nên nhìn qua không khác nhìn ba mươi tuổi, vẫn rất trẻ trung.
Chuyện hắn được điều về đây cũng không có gì là bí mật, bản thân gã cũng xem như đã buông bỏ, bởi vậy với thành Minh Dương cũng không hứng thú nhiều, chỉ an phận thủ thường làm thành chủ, sống cho hết phần đời còn lại.
Ít nhất, đó là những gì người khác nói về vị Thành Chủ này.
Trần Phong từ xa nhìn tới, Âu Lạc Thần nhãn mở ra, chỉ thấy vị Thành Chủ này khí huyết thịnh vượng, Linh lực hóa thành dị tượng, liền biết rằng người này không có an phận thủ thường như người ta vẫn nghĩ.
Nếu là an phận thủ thường, tức là đạo tâm đã khô bại, không còn hùng tâm tráng chí. Không còn hùng tâm tráng chí, Linh lực cũng vì thế mà yên lặng. Bởi Linh lực chính là kết hợp của Tinh thần lực và Chân khí, ý niệm như thế nào, Linh lực biểu hiện như thế đó.
Hắn cụp hai mí mắt xuống, tạm thời không chú tâm đến vị Thành Chủ này, cùng mọi người tiến vào trong Phủ.
“Các vị, hôm nay các vị đến đây thực sự là vinh dự của ta. Thay mặt phủ Thành Chủ, ta kính các vị một chén.”
Nói rồi gã uống cạn chén rượu, khiến cho mọi người đồng loạt hưởng ứng, nâng rượu lên chúc mừng lẫn nhau, nhìn qua cứ tưởng như là người thân một nhà.
Chỗ Trần Phong lúc này cũng bị mấy chục người vây quanh, mồm miệng xun xoe, liên tục kính rượu. Hắn đã tập mãi thành quen, không từ chối bất kì kẻ nào. Những kẻ này đều là người của Thất gia cùng Đông Minh, đến đây hiển nhiên có mưu đồ gì đó.
Rượu đã qua ba tuần, những kẻ này cũng vờ ngà ngà say, cười nói:
“Thanh Long Giang tông quả nhiên là đại phái, chỉ phái ra một đệ tử cũng đã có tu vi thực lực vượt qua chúng ta rồi, thật đáng sợ.”
“Theo ta biết Trần Phong còn chưa đến hai mươi, đã là Linh giả, ở Thanh Long Giang tông chắc hẳn cũng là thiên tài đỉnh cấp?”
Trần Phong đặt chén rượu xuống, nhẹ nhàng cười đáp:
“Cũng gọi là có chút tài năng, còn để đạt đến thiên tài thì còn hơi kém một chút.”
Đỗ gia gia chủ lúc này cũng bước tới, cười ha hả:
“Ngươi không cần phải khiêm tốn như thế. Thiên tài như thế này, chỉ sợ không gặp được nhiều. Đúng rồi, Thành chủ, ta nghe đồn hôm nay có một vị thiên tài đến từ Trần Hoàng tộc đến đây, không biết chúng ta có thể gặp mặt hay không?”
Trần Văn Đình vốn đang chúc rượu mọi người, nghe vậy thì trong lòng hơi trầm xuống.
“Cũng không phải là không thể, chẳng qua người này tính cách trầm lặng, không thích ồn ào, bởi vậy…”
“Trần Văn Đình, ngài không cần khó xử. Ta đi ra là được chứ gì.”
Từ phía sau viện Phủ một thanh niên chậm rãi tiến ra, người này bước đi nhẹ nhàng như mây gió, mỗi bước đều tựa như tuân theo nhịp độ nào đó, vang lên âm thanh rất dễ nghe.
“Trần Sâm, đã làm phiền đến ngươi rồi.”
Trần Văn Đình thấy hắn tiến ra thì lập tức tiến lại, bộ dáng tương đối cung kính, mở lời giới thiệu:
“Giới thiệu với các vị, đây là Trần Sâm, năm nay hai mươi tuổi, đã tu thành Huyễn Linh cảnh cửu tinh, chính là thiên tài trong Trần Hoàng tộc, con cháu trực hệ! Ngày hôm nay đến đây, là một vinh dự lớn của toàn thành chúng ta.”
Mọi người nghe vậy thì lập tức vỗ tay chúc mừng, ai nấy đều làm vẻ ngưỡng mộ.
“Con cháu trực hệ Trần Hoàng tộc, bối phận cao quý, so ra không kém bất cứ thế hệ trẻ tuổi nào! Dù là con cháu của Việt Vương, cũng ngang hàng với hắn.”
Vũ Ngọc Linh gõ gõ mặt bàn, trên gương mặt lộ ra vẻ hứng thú, cười với Trần Phong:
“Có khi nào ngươi cũng là con cháu trực hệ của Trần Hoàng tộc, nhưng vì bị kẻ khác hãm hại mà bỏ trốn đến thành Minh Dương, trong lòng nung nấu ý chí báo thù?”
Hai mắt thiếu nữ rực sáng, nhìn chăm chăm vào mặt hắn, tựa như chỉ đợi một cái gật đầu của hắn.
“Cô tỉnh lại đi cho ta nhờ.”
Nói rồi hắn búng một cái vào trán Ngọc Linh, khiến cô nàng kêu a một tiếng, trừng mắt nhìn hắn.
Ánh Nguyệt đứng bên nhìn thấy cảnh này, liền ghé sát thì thầm với hắn:
“Người này đến, tất có chuyện xảy ra.”
Trần Phong gật đầu, đáp lại:
“Hắn đến đây hiển nhiên là có mưu đồ. Thiên phú, bối phận,…của hắn đều cao tuyệt.”
Nói rồi Trần Phong ngẩng đầu nhìn lên cao, ánh mắt hướng thẳng đến bên trong phủ Thành chủ. Ở đó hắn cảm nhận được mấy cỗ khí tức cực kì mạnh mẽ, chỉ sợ thấp nhất cũng là Chân Linh cảnh, thậm chí còn có cường giả mạnh hơn.
Đặc biệt hắn còn cảm giác được một luồng khí tức như có như không từ trên đỉnh núi phát ra, chỉ tiết một tia thôi cũng mạnh hơn hắn không biết bao nhiêu lần.
Mà trên đỉnh núi, chính là ngôi chùa mà vị Thiền sư nọ từng ở, nay chỉ còn một số ít tăng ni Phật tử ở lại dọn dẹp, giữ cho hương hỏa không tắt.
“Trên kia, có thứ gì đáng giá sao?”
Hắn thầm nghĩ, lại nhìn tên Trần Sâm kia. Gã ta không hổ là con cháu Cựu Hoàng tộc, hành vi cử chỉ cực kì lễ độ, nhưng cũng không thiếu kiêu ngạo tự tin, khiến không ít kẻ phải khâm phục.
Tuy nhiên trong mắt đám người Trần Phong, kẻ này thật sự rất khó gần. Gã ta được giới thiệu là tính cách trầm lặng không ồn ào, và khi gã xuất hiện cũng tỏ vẻ như vậy. Nhưng quan sát kĩ hơn, mới thấy kẻ này không có giống như bên ngoài.
Cái trầm lặng của hắn, tựa như đến từ công pháp hắn tu luyện, còn bản chất hắn thì cực kì khác biệt!
Hắn đem chuyện này hỏi Ngọc Linh, cô nàng liền đáp:
“Ngươi tinh ý đấy. Không sai, là do công pháp. Trần Hoàng tộc thống trị Nam Việt quốc ta vào thời điểm Phật Môn ở đỉnh cao, cả nước quá nửa làm sư. Bởi vậy công pháp của bọn hắn mang theo Phật pháp, vừa có công hiệu tu luyện, lại có thể rèn đạo tâm, trừ bỏ tạp niệm. Chẳng qua đây không biết là bộ công pháp nào?”
“Là Bất Động Phẫn Nộ Minh Vương quyết.”
Thuận Thiên lên tiếng nói với hắn.
“Trần Hoàng tộc, năm đó ta cũng đã gặp qua. Bất Động Phẫn Nộ Minh Vương quyết, là một trong ba loại công pháp trấn tộc của Trần Hoàng tộc.”
“Loại công pháp này, trước hết cần rèn đạo tâm, giữ lấy đạo tâm bất động, dù trời có sập cũng bình thản. Tu đến đại thành, hóa thành Phẫn Nộ, tựa như Minh Vương giáng lâm, uy lực bộc phát ra sẽ gấp lên nhiều lần.”
Trần Phong nghe vậy thì cũng không khỏi cảm thấy hứng thú, công pháp Phật môn cực kì khác lạ, nghe đồn chỉ cần tinh tu đạo tâm, tâm cảnh vừa đến thì sẽ trực tiếp thành đạo, không cần như Linh giả phải hấp thu thiên địa Linh khí để tu hành.
Trần Sâm có thể được tu luyện Bất Động Phẫn Nộ Minh Vương quyết, nói rõ hắn ta có địa vị rất cao trong Trần Hoàng tộc, chỉ sợ là Chủ mạch của Tộc trưởng đương thời.
Hơn nữa hai mươi tuổi tu thành Huyễn Linh Cửu Tinh, tư chất có thể xem là rất cao.
Trần Sâm nhìn toàn trường một lần, chỉ thấy nơi đây đều là võ giả Luyện Khí cảnh, chỉ vài chục người là Linh giả, tuy nhiên đều đã có tuổi, trong lòng cũng trầm xuống, nghĩ thầm.
“Nơi chó ăn đá, gà ăn sỏi này thậm chí còn tệ hơn ta nghĩ.”
Tuy vậy nhưng gã vẫn giữ vững phong độ, khuôn mặt lộ ra vẻ thản nhiên, khiến những cái gọi là nhân tài của thành Minh Dương đều phải xấu hổ, cúi gằm xuống, không dám nhìn lên. Cũng không trách được, tên này đã tu ra Thế, không giận tự uy, những tên thiếu niên này sao có thể chống lại?
“Có được thiên tài đỉnh cấp như Trần Sâm đến thăm thành Minh Dương, đấy là vinh dự của chúng ta.”
Lý gia Trưởng lão vuốt chòm râu đã điểm bạc, lời nói như châu ngọc phun ra, khiến cho ai nấy đều phải thầm than lão già này tài năng.
Đỗ gia chủ cũng không kém cạnh, liền tiến lại, trong Nhẫn không gian rơi ra một cái hộp gỗ, nhẹ nhàng đặt trước mặt hắn.
“Vì nhận được tin tức muộn, chúng ta không chuẩn bị được gì nhiều, chỉ có một ít Linh dược, mong Trần Sâm thông cảm cho.”
Tên kia nhẹ nhàng mở hộp gỗ ra, chỉ thấy một hương thơm nhẹ dịu tỏa ra, thấm mát ruột gan, thức tỉnh tinh thần, không khỏi cười nhẹ, lập tức đóng hộp gỗ.
“Phần quà này thật sự rất quý giá. Ta có lời cảm ơn tới Đỗ gia chủ.”
Hết chương