Nam Việt Đế Vương

Chương 350


Đọc truyện Nam Việt Đế Vương – Chương 350

Từng luồng gió từ sông thổi vào bờ, mang theo khí se se lạnh, khiến đám người bọn hắn càng thêm cẩn trọng. Đám người lạ mặt kia sau khi bị bọn hắn truy sát thì đều chạy đến nơi này, sau đó đồng loạt biến mất, hiển nhiên nơi đây có ẩn dấu một thứ gì đó giúp bọn hắn tránh thoát.

“Có khi nào là ở dưới sông?”

Linh thức ba người xung động, quét một vòng xuống dưới lòng sông nhưng không thấy bất kì thứ gì kì lạ, lại quét ra bốn phương tám hướng nhưng vẫn không hề phát hiện ra điều gì, ai nấy đều không tránh được lo lắng.

“Hay là lui trở về? Đợi bọn chúng lộ diện rồi chúng ta sẽ ra tay?”

“Không cần!”

Trần Phong cười nhạt, vươn bàn tay lên quá đỉnh đầu, theo đó Linh lực ngưng tụ, hóa thành từng thanh Linh Kiếm, Kiếm quang rực rỡ, phóng ra bốn phương tám hướng.

Bành bành bành!

Từ dưới sông, bảy tám tên Chuyển Linh cảnh kết thành một tòa Linh trận vọt tới, Linh lực ngưng tụ thành từng mặt Linh thuẫn, đón đánh Kiếm quang, lại có thêm ba bốn tên Linh Giả đi sau tế ra một cây trường thương, Thương khí hùng hậu vọt tới ba người bọn hắn.

“Thần Tượng Linh Sơn!”

Thành phản ứng cực nhanh, lập tức sử dụng tuyệt chiêu, năm ngón tay chụm lại, lòng bàn tay đẩy ra, một chưởng trực tiếp đánh bay Trường thương!

Đột nhiên sắc mặt hắn méo xệch, nhìn lại thì thấy nơi thân eo không biết từ lúc nào đã bị một đám dây gai quấn chặt,không ngờ lại xuyên phá được Long Tượng Bá thể của hắn, máu chậm rãi rỉ ra!

“Là Thanh Đằng thuật của Thượng Ngàn Thánh Địa chúng ta! Là vị sư huynh nào?”


Đứng trước mắt hắn là một thanh niên tuổi ngoài hai mươi, tuy nhiên gương mặt gầy hóp lại, thân thể nhợt nhạt như người sắp chết, tuy nhiên Linh lực lại cực kì dũng mãnh, dù chỉ di chuyển trong cơ thể thôi cũng vang lên từng tiếng rào rào như sóng vỗ!

“Chỉ cần ngươi giết được hắn, số này sẽ là của ngươi!”

Phía sau hắn một tên Linh giả cười hềnh hệch, trong tay mân mê ba viên đan dược, tản ra mùi thơm ngào ngạt, dù là nhóm Trần Phong đứng xa xa cũng mơ hồ ngửi thấy, đầu óc lâng lâng. Mà người thanh niên nọ thấy ba viên đan dược nọ thì ánh mắt lộ ra vẻ khát vọng, chẳng quản trước mắt kẻ địch là ai, lập tức xông lên chiến đấu.

“Anh ấy có lẽ sẽ khó ra tay với người trong môn phái! Để em!”

Ngọc Linh đang định lao lên thì một người khác đã lao ra chặn được cô nàng, lúc nhìn thấy mặt người này thì nàng không khỏi kinh hô:

“Sao lại là anh? Sao anh lại ở đây?”

Người đứng trước mắt không ngờ lại là Vũ Nghiệp, là con cháu Vũ gia, quan hệ tương đối gần gũi với hệ mạch nhà Ngọc Linh. Người này bình thường không tính là đẹp trai nhưng vẫn rất dễ nhìn, nhưng giờ đây thân thể khô đét, gầy như que củi, hai tay run run hướng về phía cô nàng, thều thào:

“Ngọc Linh, chạy đi!”

Thiếu nữ thoáng chốc bị bất ngờ bởi chuyện này, nhưng lập tức phản ứng lại, trong tay hiện ra Kiếm tơ, không chút chần chừ đâm về phía gã. Mà tên kia cũng chỉ có thể khổ sở, quanh thân hiện ra Kiếm quang, khởi động Kim Linh Kiếm vũ trận, cứng rắn đối chọi với Kiếm tơ.

Còn đối mặt Trần Phong là Trần Quân, hai bên quan hệ chỉ có thể nói là quen biết, nhưng Trần Phong thấy cảnh này không khỏi thở dài, nói:

“Ngươi sao lại rơi rớt đến mức này.”


Trần Quân im lặng hồi lâu mới đáp:

“Do ta không dứt ra được. Từ hơn mấy năm trước, lúc ta không thành công ở lần đầu tham gia Tế Linh Điện nên đã phải mượn nhờ đến Trí Huyễn khí để vượt qua. Vốn ta cho rằng abnr thân có thể dễ dàng khống chế thứ này, nhưng đến gần đây mới nhận ra thì đã muộn.”

Bả vai gã run run lên, lúc đó hắn rất xem trọng bản thân, cái tôi quá lớn, bởi vậy không thể nào đứng dậy sau thất bại lần đầu tham gia Tế Linh điện, phải mượn nhờ Trí Huyễn khí. Lần đó hắn tự xem bản thân rất cao, thiên phú Linh thể tứ tinh, ngộ ra Thế, vậy nhưng lại chỉ đi đến bước ba trăm, bị biết bao người cười chê. Hắn đã bị ảnh hưởng tới tâm lí, không dám đối mặt với thực tế, và kết quả là…

Gã lắc đầu ngao ngán chính bản thân mình, quanh thân hiện ra Thanh Long, chắp tay hướng về phía Trần Phong mà nói:

“Mong người giúp ta tỉnh lại.”

Trần Phong gật đầu, Kiếm quang hóa thành Kiếm Long, trực tiếp chụp xuống!

Ầm!

Thành vung quyền đành nát đám dây gai, mỗi bước chân nặng nề tựa như núi non, trầm trọng như đại địa, một chiêu ấn xuống, uy lực ngang với cường giả Huyễn Linh cảnh đỉnh cao, lập tức đánh vỡ đầu một tên Chuyển Linh cảnh, lại siết tay, quyền như pháo nổ, đấm bay vị sư huynh nọ, lại giẫm mạnh chân xuống đất, phá vỡ trận pháp của đối thủ.

Còn về phía Vũ Nghiệp thì thương tích chồng chất, trên thân lỗ chỗ những lỗ thủng, máu tươi như pháo bông phụt ra, khiến gã rất nhanh đã ngã xuống, thở thều thào..

“Cho ta thuốc…”

Nói rồi gã cố gắng chặn lại cổ họng, nhưng cuối cùng không thể, một viên đan dược bị nôn ra, hóa thành Trí Huyễn khí bao phủ diện tích quanh hắn năm mét.


Ngọc Linh nhanh chân lùi lại phía sau, nhưng lúc này đây, trên trời cao hiện ra một tên Linh giả, Linh lực cuồn cuộn như sóng dữ, hóa thành một con sông lớn trấn áp xuống.

“Chân Linh cảnh Linh giả!”

Thiếu nữ nhanh như cắt phản xạ, móc ra Linh Phù, rót vào Linh lực, hóa thành một thanh Linh kiếm xuyên phá con sông, nhưng tên kia cũng kịp tế ra Linh phù, biến thành một tôn Hà Bá, thân người đuôi rắn, tay cầm đinh ba chặn đứng Linh kiếm.

“Đây là Linh Phù của Thanh Long Giang tông!”

Trần Phong cau mày, một ngón tay điểm ra, xuyên phá bả vai phải của Trần Quân, lại nghĩ:

“Quả nhiên là có chuột trong tông, âm thầm thông báo tin tức của chúng ta ra, lại truyền Linh phù cho bọn hắn.”

Trần Quân dũng mãnh không sợ chết, Long trảo bay múa, nhưng vừa đến sát Trần Phong thì đã bị Kiếm quang cắt thành mảnh vụn. Trần Phong thì đứng trong Kiếm quang, tế ra một tờ Linh phù, trợ giúp Ngọc Linh chiến đấu.

Oành!

Sắc mặt Trần Phong hơi đỏ lên, sau đó không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, quay lại nhìn sau lưng thì chỉ thấy một tên mặc áo choàng đen, tay cầm một cái Sơn Đỉnh, bên trên điêu khắc hình ảnh núi non rừng rậm, tản mát ra hơi thở trầm trọng nặng nề.

“Linh giả Sơn Hà phái?”

Tên kia thấy Trần Phong dính một kích đó mà vẫn không có mảy may trọng thương thì liền than nhẹ, sau đó lại tế lên Sơn Đỉnh, lật ngược lại, bên trong lộ ra một dòng sông xanh biếc nện xuống.

“Lại là Chân Linh cảnh!”

Trần Phong vận dụng huyết mạch Âu Lạc Thần tộc, toàn thân phủ kín Long lần, trực tiếp đối cứng với Sơn Đỉnh, lại vận dụng Âu Lạc Thần nhãn, trong con mắt hiện ra hai luồng Linh quang, xoẹt một tiếng cắt vỡ áo bào của tên kia, vạch ra một vệt máu trên lồng ngực. Những ngày này Thuận Thiên cùng với Đông Sơn vẫn luôn chăm sóc kĩ lưỡng cho cơ thể của hắn, đặc biệt là hai con mắt, bởi vì mới luyện ra Âu Lạc Thần nhãn nên Đông Sơn phải tự mình khắc lấy Nguyên văn lên đó, khiến cho uy lực của đôi Thần nhãn ngày càng mạnh, đến giờ đây đã có thể dùng để chém giết kẻ địch.

Kẻ địch phái ra cường giả cấp bậc này, nõi rõ lần này quyết tâm phải bắt giữ được bọn hắn, không để tin tức lọt ra ngoài. Cả ba người Trần Phong đều là đệ tử quan trọng của Thanh Long Giang tông, nếu để bọn hắn thuận lợi trở về thì lúc đó không chỉ là mấy tên đệ tử như thế này, mà sẽ là cường giả cấp bậc Dung Linh thậm chí là Tông Linh cảnh!


Cả hai đều ôm quyết tâm tất thắng, bởi vậy ra chiêu hung mãnh, mỗi chiêu đều có ý lấy mạng đối phương. Trần Phong giờ đây cũng phải vận dụng chín phần thực lực, thân hình phủ đầy Long lân, Linh lực cuồn cuộn như nước lũ, chiến lực không kém Chân Linh cảnh đỉnh cao một chút nào!

Ngọc Linh thì chiến lực hơi kém một đoạn, nhưng dựa vào Linh bảo là Kiếm tơ đại trận, cũng đón lấy được một tên Chân Linh cảnh.

Thành thì ỷ vào thân thể cường đại, lấy cứng chọi cứng, thậm chí có thể đánh bay cả kẻ địch, chiến lực cao tuyệt!.

Mấy tên còn lại chỉ biết vây quanh, không dám tiến lên nửa bước. Chiến trường phía trước quá hung hiểm, cao thủ Chuyển Linh cảnh tiến vào thì chết chắc, Huyễn Linh cảnh cũng phải trọng thương.

Thấy chiến hồi lâu mà không hạ được ba người Trần Phong, ba tên Chân Linh cảnh kia đều cực kì lo lắng. Nơi này cách thành Minh Dương không xa, nếu tiếp tục chiến thì sẽ có cường giả chú ý, lúc đó bọn hắn bắt gà không được lại còn mất nắm thóc, chết đi không biết bao nhiêu cao thủ.

“Huyễn Linh Mê trận!”

Ba người bọn hắn đã quen nhau từ lâu, bởi vậy rất hiểu ý, đồng thời kết ấn, lấy thân thể bọn hắn làm trung tâm, đám cao thủ còn lại làm các chi mạch, trong túi bay ra từng viên Trí Huyễn đan. Phút chốc nơi đây đã bị Trí Huyễn khí bao phủ, đám người Trần Phong cũng không kịp phản ứng, bị vây vào trong đó.

“Cẩn thận!”

Trần Phong vừa mới quát lên thì đã thấy Ngọc Linh ngã khụy xuống, hai con mắt tràn đầy sương mù. Còn Thành bên kia cũng không đỡ hơn là bao, lúc này hắn đang cố giữ tỉnh táo bằng cách vỗ lên đỉnh đầu, tuy nhiên Trí Huyễn khí quá dày đặc, khiến gã cũng lâm vào ảo cảnh.

Chỉ có Trần Phong là có Đông Sơn bày trận bảo vệ Linh Hải, bởi vậy vẫn giữ được tỉnh táo. Hắn suy tư hồi lâu, tế ra một đám Kim kiếm, dạo bước trong làn sương dày đặc, chỉ thấy đám người kia cũng đã lâm vào ảo cảnh, liền đâm ra một kiếm, giết chết vài ba tên. Nhưng thấy trận pháp không hề có biến mất, hắn liền biết mấu chốt không nằm ở những kẻ này.

“Chỉ có tiến nhập vào trong mê trận, từ đó phá trận mới được.”

Hắn thở ra một hơi, phá hủy hết tu vi của những kẻ kia, sau đó liền cắm Kim Kiếm xuống mặt đất, mở rộng Linh hải của bản thân, tùy ý Trí Huyễn khí tiến vào.

Hết chương


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.