Nam Việt Đế Vương

Chương 347: Tụ họp


Đọc truyện Nam Việt Đế Vương – Chương 347: Tụ họp

Hai thiên tài số một của hai nhà Lý, Bùi bị đại bại khiến sĩ khí của thế hệ trẻ Thất gia giảm mạnh, không ít kẻ còn nảy sinh cảm giác thất vọng tràn trề. Hơn một năm qua hai nhà Đặng Phạm trong mắt bọn hắn tựa như chỗ để giải quyết buồn bực, thích làm gì thì làm. Nhưng giờ đây đã khác, Ánh Nguyệt, Đặng Chiến,…những thiên tài trở về từ Đông Phủ này thật sự quá mạnh mẽ, vượt xa bọn hắn.

Trần Phong quát sát toàn trường, thấy những thiếu niên thiếu nữ này đều lộ vẻ ái ngại thì khẽ cười, nói:

“Có vẻ như hôm nay Đặng gia chúng ta thu hoạch toàn thắng, nên trở về rồi.”

Nói rồi hắn liếc mắt nhìn về phía đám người Thất gia, khiến tên nào tên nấy cúi gằm mặt xuống, không dám đối mặt với hắn.

“Ta nghe đồn có kẻ giễu võ giương oai ở học viện Minh Dương, tưởng là ai, hóa ra là ngươi.”

Đúng lúc này nơi cổng vào học viện rực sáng, theo đó một nhóm người rảo bước tiến vào. Dẫn đầu là một thanh niên vai u thịt bắp, trên cơ thể từng khối cơ như giao long cuồn cuộn, tản mát ra lực lượng trầm trọng. Còn bên cạnh hắn là hai thiếu nữ xinh đẹp như hoa, một người nắm trong tay trường kiếm, một người lại cầm trong tay một cuộn tơ, người mặc trang phục dân tộc thiểu số, nhìn qua lại có một nét đẹp khác.

Trần Phong nhìn thấy người này thì khóe miệng nhếch lên, cười ha hả:

“Lần này anh cũng về sao.”

“Chú em về đây, sao anh lại không về được?”

Người thanh niên đó nhanh chóng tiến tới, mỗi bước đi đều cực kì lạ, tựa như đang vận dụng bộ pháp nào đó. Chân trước bước tới nhẹ nhàng như hổ săn mồi, chân sau tiến lên thì nặng nề tựa như voi rừng xuống núi. Bước tiếp theo lại phiêu du như rồng bay, khí thế chuyển biến liên tục, thật khiến người ta lóa mắt!

Ngay cả Ngọc Linh thấy vậy cũng ngạc nhiên, thầm nói:

“Tên này vậy mà có thể tu luyện đồng thời ba loại thế, thành tựu đều không thấp. Đây là người quen của ngươi sao?”

Trần Phong gật đầu, vui vẻ đáp:


“Là anh trai ta!”

Nói rồi hắn vươn tay ra, vừa khéo nắm lấy bàn tay của người nọ, khiến mặt đất ầm vang một tiếng.

“Đã mấy năm không gặp rồi, anh Thành!”

“Ha ha, chú em vẫn khỏe như vậy, Thành này rất mừng đấy.”

Tiếng cười của hắn mang theo rồng ngâm hổ khiếu, khiến không ít kẻ trong học viện chịu không nổi, phải bịt lỗ tai rồi quỳ xuống.

“Linh Giả, anh ấy cũng tu thành Linh giả, hơn nữa cảnh giới cũng rất cao!”

Trần Phong cực kì ngạc nhiên, hắn tự thấy tốc độ của bản thân đã cực nhanh, nhưng Thành có vẻ cũng đã đạt được kì ngộ gì đó, nhờ vậy chỉ trong khoảng hai năm đã nhảy vọt từ Nội Cương cảnh lên Huyễn Linh cảnh. Hơn nữa còn ngộ ra ba loại Thế, tư chất này đã có thể xem là Thượng Đẳng, không kém thiên tài Linh thể tứ tinh, thậm chí còn muốn hơn!

Hắn lại liếc sang hai thiếu nữ đi bên cạnh Thành, thì thầm:

“Chị Thanh Hoa thì em biết, còn chị kia là ai? Trông rất tình cảm với anh đấy.”

“Đừng nhắc đến nữa, anh đau đầu lắm rồi.” Thành xoa xoa trán, nói nhỏ:

“Cô ấy là Lò Thị Nu, từ nhỏ đã định làm vợ của anh. Nhưng giờ lại có thêm Thanh Hoa, thành ra…”

Trần Phong khẽ cười, vỗ vai hắn, ánh mắt lộ ra vẻ thương hại.

Thêm một Phạm gia nữa thì khí thế của Thất gia càng suy sụp, các học viện lập tức tản đi không còn dám tranh chấp. Chỉ có một ít giáo sư còn đứng lại hỏi chuyện mà thôi.


Minh lão cùng thiếu nữ tóc bím lúc này cũng tiến về phía hai người bọn hắn, làm động tác chào. Nhóm người Trần Phong thấy vậy không dám chậm trễ, lập tức hoàn lễ.

“Các vị là thiên tài đến từ Thanh Long Giang tông có đúng không? Lão tên là Trần Minh, người của Phủ Thành Chủ.”

“Trần Phong, rất hân hạnh được gặp mặt. Đây là những đồng bạn của ta, Ánh Nguyệt, Ngọc Linh, Đặng Chiến,…đều đến từ Thanh Long Giang tông.”

“Còn những người này đến từ Thượng Ngàn Thánh Địa, Thành, Thanh Hoa,….”

Minh lão khẽ gật đầu, lại nói:

“Hai nhà Đặng Phạm không ngờ ẩn dấu nhiều thiên tài trẻ tuổi như vậy, thật sự là khiến người ta phải kính nể.”

“Không dám, Minh lão quá khen rồi.” Trần Phong đáp, lại tiếp lời:

“Minh lão đến đây, hẳn là còn có ý nào khác.”

“Nói chuyện với người thông minh đúng là luôn khiến cái thân già này nhẹ đầu.” Minh lão vuốt vuốt chòm râu đã bạc trắng, cười ha hả:

“Hai nhà Đặng Phạm dùng thủ đoạn sét đánh không kịp bưng tai, một hơi chiếm lấy thế thượng phong ở thành Minh Dương này. Thân là Phủ Thành Chủ, chúng ta có ý mời các ngươi ngày mai đến dự tiệc, đôi bên tìm hiểu lẫn nhau.”

Nghe từ dự tiệc này Trần Phong cũng hiểu rõ ý lão là gì, bèn nghiêm nghị nói:

“Phủ Thành Chủ có lời mời, sao dám từ chối. Ngày mai người hai nhà Đặng Phạm xin phép được đến thăm Phủ Thành Chủ.”


Minh lão gật đầu, lại đẩy thiếu nữ tóc bím về phía trước:

“Đây là đệ tử ta, tên là Trần Linh San. cũng là con gái thành chủ, thường ngày lười nhác tu luyện, mong các ngươi chiếu cố cho.”

“Minh lão, con không có lười biếng đâu!”

Khuôn mặt thiếu nữ đỏ bừng lên, liên tục phân bua, lại hướng đến nhóm Trần Phong tự giới thiệu. Trần Phong quan sát cô nàng một lượt, chỉ thấy nàng ta tóc đen dài mịn, dáng nhỏ nhắn dễ thương, thân bận một bộ váy liền áo màu xanh lục, trông qua mười phần hoạt bát năng động.

Bởi tính cách như vậy nên rất nhanh đã kết bạn với phái nữ của hai nhà Đặng Phạm, cười nói thành một đoàn, trông rất vui vẻ. Trần Phong thấy cảnh này cũng yên lòng phần nào, Phủ Thành Chủ đã đánh ý, giờ bọn hắn cần phải cố gắng hết sức, để liên minh này được vững bền. Có như vậy Trần Phong mới an tâm trở về Thanh Long Giang tông được.

Trò chuyện chán chê bọn hắn lại kéo nhau ra quán Thanh Hà ở bên bờ sông, ăn uống ngắm cảnh, tiện thể hỏi thăm cuộc sống thời gian qua. Hỏi ra mới biết, Thành đã được chọn làm một trong số các nhân tuyển cho vị trí Thánh Tử.

Vị trí Thánh Tử này không chỉ đơn giản là một cái danh, mà nó còn đại diện cho truyền thừa, thực lực của một người. Bởi vậy ở trong Thượng Ngàn Thánh Địa, ai nấy cũng điên cuồng tranh cướp vị trí này.

Ngọc Linh ngồi bên cạnh Trần Phong nghe được điều này thì dường như nhớ ra điều gì, liền nói:

“Thánh Tử của Thượng Ngàn Thánh Địa thực lực cực mạnh, địa vị lại cao, nghe đồn Huyễn Linh cảnh tổng cộng chỉ có bốn vị trí Thánh tử, nhân tuyển Thánh tử cũng chỉ có mười hai người. Anh có thể đạt được một bước này, thật đáng khâm phục.”

Thành gãi đầu cười hề hề, đáp:

“Ơ có gì đâu, chỉ là thiên phú trời ban hơn người mà thôi, so ra còn phải cố gắng nhiều lắm.”

Lại nói đến Thanh Hoa, khoảng ba tuần nữa cô nàng sẽ trải qua một đợt khảo hạch, xem có tư cách làm Thánh Cô hay không. Ở trong Mẫu Thượng Ngàn, vị trí Thánh Tử tuy cao quý, nhưng so ra vẫn kém Thánh Cô một chút. Thánh Tử chính là do Mẫu Thượng Ngàn chúc phúc, còn Thánh Cô là mười hai thị nữ năm xưa đi theo hầu cạnh, truyền thừa cũng vì vậy mà cao minh hơn, đồng thời cạnh tranh cũng khốc liệt hơn.

“Là khí tức của Thượng Ngàn Thánh Mẫu! Trần Phong, tên này có phúc ấy chứ.”

Khoai bay ra khỏi Linh Hải của Trần Phong, ngồi chồm hỗm trên đỉnh đầu hắn mà kể:


“Thượng Ngàn Thánh Mẫu cũng là tồn tại không phải dạng vừa, đều đã tu thành Chứng Đạo Thánh cảnh. Năm xưa Quỷ Xương Cuồng chạy thoát khỏi tay Long Quân thì vừa khéo gặp Thánh Mẫu, suýt chút nữa đã táng thân trong tay nàng.”

“Thượng Ngàn Thánh Địa còn có nguồn gốc sâu xa như vậy?” Trần Phong ngạc nhiên, xem ra các môn phái lớn ở Nam Việt quốc này đều có lịch sử cực kì lâu đời, có như vậy mới đứng vững giữa hàng ngàn thế lực nơi đây. Dù cho là Thanh Long Giang tông tưởng chừng không có nguồn gốc lịch sử gì quá lâu đời, nhưng bọn hắn lại có liên hệ với Thanh Long Thần tộc, có thể nói là không kém Đạo Mẫu bao nhiêu.

“À mà này, có lẽ em về đây cũng không chỉ để thăm nhà thôi có đúng hay không?” Thanh Hoa đột nhiên nói ra như vậy khiến sắc mặt đôi bên đều hơi ngẩn đi, sau đó gật đầu, trăm miệng một lời:

“Trí huyễn đan.”

Ngọc Linh nhẹ giọng nói:

“Có vẻ như Thượng Ngàn Thánh Địa cũng cảm thấy nguy cơ của Trí Huyễn đan này rồi. Ở địa bàn của mọi người thế nào?”

“Rất tệ!”

Thành trầm giọng kể:

“Ở nơi đây đa phần là các làng bản dân tộc thiểu số, bởi vậy không ít nơi Trí Huyễn đan tràn lan, thậm chí cả làng đều nghiện cũng xuất hiện. Cả năm nay Thánh Địa ta thật sứt đầu mẻ trán, chạy bốn phía truy bắt đám buôn bán Trí Huyễn đan, lại ra lệnh xử tử kẻ buôn bán, nhưng vậy cũng không đỡ hơn bao nhiêu.”

“Thậm chí có những làng bản còn tiếp tay che dấu cho đám người phạm pháp kia, còn sử dụng Trí Huyễn đan hạ thủ cho các đệ tử Thánh Địa, khiến nhiều người bị nghiện rất nặng.”

“Thế đã tìm ra được đầu mối của Trí Huyễn đan hay chưa?” Ánh Nguyệt hỏi thăm.

“Chưa, bởi chúng đa phần đều đi theo đường rừng, nhưng theo điều tra thì khả năng cao đến từ Bắc Minh Đế quốc. Bởi bên đó cũng đang bị loại đan dược này hoành hành, khắp nơi tràn lan thứ đan dược bẩn thỉu đó.”

Thành gõ mặt bàn cái rầm, nghiến răng nghiến lợi. Bởi một người bạn thân của hắn, Lô Muôn cũng đã bị dụ dỗ sử dụng Trí Huyễn đan, đến độ nghiện nặng, giờ đang phải giam giữ để hết cơn nghiện.

Phải nói những kẻ tạo ra Trí Huyễn Đan cực kì nguy hiểm, bởi mấy chục năm trước bọn hắn chỉ tung ra những loại có dược lực thấp, không ảnh hưởng quá nhiều đến võ giả. Nhưng mưa dầm thấm lâu, dược lực của loại đan dược này đã ăn vào xương tủy, trí não, linh hồn bọn hắn, và giờ đây đám người kia chỉ cần tăng dược lực lên là khiến cho một đám võ giả, thậm chí Linh giả đều bị lệ thuộc vào thứ đan dược này. Thủ đoạn này cực thâm độc, tấn công vào tận gốc rễ các thế lực Nam Việt quốc.

Hết chương.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.