Nam Việt Đế Vương

Chương 22: Người chết sống lại?


Đọc truyện Nam Việt Đế Vương – Chương 22: Người chết sống lại?

Trần Phong sau khi đi trang bị vũ khí cho mình một lượt, cảm thấy an toàn rồi mới bắt đầu quay về. Hắn đi một mạch tới Thợ săn công hội để nghe ngóng thông tin. Và ở đây hắn đã nghe được những câu chuyện làm hắn thấy vô lý hết mức.

” Minh Phương lão nhân quay trở về rồi đấy”

” Cả Lĩnh Sơn cùng 2 vị Luyện huyết kì võ giả kia cũng đã trở lại.”

” Mấy tên Luyện cốt kì, Luyện gân kì kia cũng quay trở lại, không ai có dấu hiệu bị thương gì cả”

Thế quái nào?

Trần Phong há hốc mồm, cảm thấy không thể tin được, rõ ràng chính hắn tận mắt thấy Hoàng Vĩnh đã làm thịt mấy tên kia, bẻ gãy cổ, chém chết,… đủ loại, vậy mà bây giờ quay về không chút thương tổn. Hắn nhanh chóng lao lên tầng 2, lúc này đang tập trung rất nhiều người vây quanh một nhóm người. Đó chính là nhóm người được cho là đã chết khi đi tiêu diệt Tam Hoàng hội.

” Mọi người, chúng tôi vẫn ổn, không cần phải lo lắng, tất cả chỉ tại đám người kia sợ hãi quá mà nói quá lên thôi. Tôi cùng mấy người đi vào đó, ai ngờ bị đánh lén, bắt làm tù binh nhốt vào nhà tù của bọn chúng. May mà đám người Lĩnh Sơn đã tới cứu chúng tôi ra, nếu không tôi đã không gặp lại mọi người. Có đúng không mọi người?” Một ông lão mặc bộ đồ màu xám, làn da tái nhợt, môi khô, mắt trũng, đang cất lên những tiếng nói tràn đầy mệt mỏi.

“Đúng”

“Chính xác”

Một đám người khác đồng thanh trả lời

Trần Phong nhìn đám người này, khuôn mặt hắn hiện lên vẻ cảnh giác. Từ chúng hắn cảm nhận được một luồng năng lượng rất quen thuộc, làm cho hắn cảm giác khó chịu, nhưng hắn không nhớ đó là gì. Hắn chăm chú mấy người hồi lâu rồi đột nhiên mở miệng:

” Cho cháu hỏi một chút là ngài nói đã bị bắt vào tù của Tam Hoàng Hội, tại sao chúng lại bắt được?”

Minh Phương lão nhân quay lại nhìn Trần Phong, trong con mắt loé ra một tia khó chịu, nhưng rất nhanh chóng liền biến mất, không để ai phát hiện,lão ghé tai hỏi một tên bên cạnh, hai người xì xào một hồi. Rồi sau đó Lão cười hiền:

” Nhóc, bọn ta không đủ mạnh, cộng với thực lực 3 tên đó đều Luyện Huyết kì cả, lại bị đánh lén đương nhiên là làm sao chống cự được.”


” Nhiều người nói ngài và nhiều người khác đã bị giết, vậy là sao?”

” Bọn họ sợ quá mà nhìn nhầm đấy thôi, quả thật bọn ta bị truy sát, bị đánh trọng thương thương, nhưng cũng không đến nỗi mất mạng.”

Trần Phong còn hỏi lão nhiều câu nữa, nhưng lão trả lời vô cùng lưu loát, mọi nghi vấn đưa ra đều được giải thích.

……..

” Này anh đang nghĩ gì mà ngồi thẫn thờ như người mất hồn vậy, có việc gì quan trọng à” Linh Nhi vẫy vẫy hai bàn tay nhỏ nhắn trước mặt Trần Phong, nhìn chằm chằm vào hắn. Lúc này hắn mới chú ý, liền xua tay tay, nói:

” À không có chuyện gì đâu, em đừng lo lắng quá”

” Vậy thì anh ăn đi, thức ăn nguội rồi kìa”

Hắn từ lúc trở về từ Thợ săn công hội không lúc nào không nghĩ về việc đám người Minh Phương lão nhân. Khí tức trên đám người đó giống hệt với tên Hoàng Vĩnh! Liệu có phải bọn họ đã bị tên ” chủ thượng” nào đó biến thanh ma quỷ rồi không?

” A đau đầu quá, thôi mặc kệ bọn họ, bây giờ ta cứ tăng cường thực lực lên đã.” Trần Phong lắc đầu ngán ngẩm, ăn qua loa bữa tối rồi lại lên phòng tu luyện.

Hôm nay hắn muốn tập minh tưởng để gia tăng ma pháp lực, vì thân thể hắn vừa đột phá hôm qua, nếu hôm nay đột phá tiếp sợ xương hắn không kịp thích ứng.Hắn bắt đầu ngồi khoanh chân xuống, tâm thần thả lỏng, tiến vào minh tưởng.

1 phút, 2 phút, 3 phút.

Trần Phong cảm nhận được thân thể mình đột nhiên lâng lâng một cách khó tả, rồi mọi sự vật trong căn nhà hắn đều “thấy” một cách rõ ràng, từ việc Linh Nhi đang ngồi học bài, cái bàn, cái ghế,… cho tới vật nhỏ như cái bút. Hắn còn thấy xung quanh hắn lơ lửng vô vàn điểm sáng, đủ màu từ xanh, đỏ, vàng, nâu,…. Đó chính là các nguyên tố ma pháp mộc, hoả, lôi, thổ,… Hắn vận chuyển ma pháp lực, lập tức nguyên tố ma pháp trong không trung không ngừng rung đông, chỉ cần Trần Phong điều động liền có thể công kích.

Ma pháp lực về mặt cơ bản cũng không khác gì linh lực, chỉ qua vị trí tồn tại khác nhau. Ma pháp tồn tại ở một nơi gọi là ma pháp tâm, cũng như đan điền của võ giả vậy. Và nó vận chuyển dựa vào các mạch ma lực, cũng giống như kinh mạch của võ giả vậy. Nhưng khác với linh lực, chân khí có thể tự do hấp thụ từ trong không khí, ma pháp phải tự thân tu luyện mà ra, còn từ ngoại giới lấy vào thì rất khó, thu vào 10 chỉ được 1, vì vậy mà ma pháp trong cơ thể một ma pháp sư thường không nhiều. Nhưng hắn lại là Linh Thể, hơn nữa lại là Linh thể cao cấp, sắp chạm tới đỉnh cấp, việc hấp thu ma pháp lực trong không gian dễ hơn những người khác rất nhiều

Trần Phong cứ chìm đắm trong minh tưởng mấy giờ liền, nhờ đó mà khả năng điều khiển ma pháp của hắn đã được nâng cao lên. Quanh thân hắn giờ đây từng hoả cầu một xuất hiện, lơ lửng trong không trung, nhiệt độ toả ra khiến cho căn phòng nóng lên trông thấy.


Hắn khép hờ đôi mắt, vận chuyển ma pháp lực tạo ra từng phong cầu.

” Nhập lại cho ta!”

Phong cầu cùng hoả cầu dưới sự điều khiển của Trần Phong va chạm vào nhau.

Bùm. Oanh. Oanh

Rắc rắc

Căn phòng tu luyện ở tầng 2 của hắn bị đánh cho nứt ra, riêng bản thân hắn thì do đứng trực diện với vụ nổ nên ăn đủ, thân thể bắn thẳng vào tường nhà để lại một lỗ hổng.

” Má nóđau quá, nghịch dại rồi”

Trần Phong từ trong đám gạch vụn bò ra, quần áo trên người bị thổi bay đi, người rơm rớm vết máu. Hắn lúc nãy trong quá trình minh tưởng cảm thấy khả năng điều khiển ma pháp của mình có phần nắm chắc, định dung hợp 2 loại ma pháp với nhau nhưng cuối cùng vẫn thất bại, kết quả là lãnh đủ lực công kích từ vụ nổ.

” Hu hu anh Phong ơi, có bom nổ.” Linh Nhi không biết từ lúc nào đã chạy lên, ôm chặt lấy hắn, khóc bù lu bù loa.

Trần Phong ái ngại nhìn cô bé. Hắn quên mất giờ này đã là nửa đêm, mọi người đều đã ngủ say, hắn gây ra vụ nổ như vậy quả thật đã khiến cho cô bé sợ hãi. Hắn vuốt mái tóc mềm mại của Linh Nhi, nhẹ nhàng nói:

” Không sao đâu Linh Nhi, cái này không phải bom nổ gì đâu, do anh đang tu luyện ấy mà, em đừng sợ hãi quá, anh xin lỗi nhé.”

Linh Nhi ngẩng đầu lên nhìn Trần Phong, đôi mắt đẫm nước trông đến là tội. Cô bé ôm chặt hắn, giọng nói run run:

” Em hiểu rồi, em làm phiền anh mất rồi…. Nhưng mà… em có thể ôm anh như thế này được không?”


Trần Phong nhìn cô bé mà trong lòng hối hận vô cùng. Gia đình Linh Nhi mất đi do một vụ nổ lớn, chỉ còn cô bé may mắn sống sót. Từ đó mà cô bé rất sợ những vụ nổ, chỉ cần có âm thanh gì giống như vậy sẽ làm cô bé hoảng loạn ngay lập tức.

Càng nghĩ hắn càng ôm chặt cô bé, nhìn lên bầu trời đầy sao mà trong lòng nổi lên một cỗ bi thương. 8 năm về trước một vụ nổ nhà máy điện nguyên tử đã chôn vùi sinh mạng của hàng chục nghìn người, trong đó có gia đình hắn. Còn hắn hôm đó may mắn được gửi đi họ hàng mới thoát được một kiếp đó. Hắn sống mấy năm liền với người thân một thời gian, gặp nhiều người ghét bỏ hắn, nhiều người muốn chăm sóc hắn nhưng quá nghèo nên hắn đành rời đi. Và sau 3 năm hắn gặp Linh Nhi. Tuổi hắn tuy nhỏ nhưng vì cha mẹ mất sớm nên trưởng thành hơn hẳn những đứa trẻ cùng trang lứa. Cộng với hắn bẩm sinh khoẻ mạnh hơn người, đi ăn trộm thì rất ít khi bị tóm lại, còn đánh nhau thì dù hơn hắn nhiều tuổi cũng bị hắn đánh cho bầm dập. Vậy là hai anh em cứ cố gắng sống như vậy cho tới khi gặp sư phụ hắn.

Hắn thở dài một hơi, quyết tâm phải thật mạnh mẽ để có thể bảo vệ những người thân yêu nhất. Và đến lúc này hắn mới nhận ra Linh Nhi đã ngủ trong lòng hắn từ lúc nào. Hắn cười hiền, bế con bé về phòng rồi cũng đi ngủ luôn.

Sáng hôm sau….

Trần Phong tỉnh dậy với một tâm trạng không được thoải mái cho lắm. Hắn gọi người đến sửa lại căn phòng tu luyện, rồi lại đi một mạch tới Thợ săn công hội. Hắn muốn làm rõ vụ đám người Minh Phương lão nhân và lại nghe được một tin tức khiến hắn hoang mang.

” Ngươi biết không, Triệu Hào-Tụ khí cảnh võ giả hôm qua đã đến Tam Hoàng hội để điều tra vụ việc kia rồi đó.

” Tụ khí cảnh! Thế ngài ấy nói sao?”

” Còn nói sao nữa, đương nhiên là tuyên bố đám người Minh Phương lão nhân nói đúng, đám người kia chỉ là thổi phồng sự việc lên mà thôi. Vì vậy mà bây giờ đang mở buổi thẩm vấn kìa”

Trần Phong cau mày suy nghĩ. Tụ khí cảnh võ giả, mạnh mẽ vô cùng, lời nói trong Thợ săn công hội này đương nhiên có sức nặng rất lớn. Hắn ta tuyên bố như vậy thì chắc chắn mọi người ở đây đều tin rồi. Nhưng mà….

” Trần Phong, cậu mau vào trong kia đi, mọi người đang tiến hành thẩm vấn kìa”

Cô gái tiếp tân của tầng 1 chạy lại chỗ Trần Phong, cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn bằng lời thúc dục có phần lo lắng.

Trần Phong gật đầu:

” Cảm ơn chị, em vào ngay đây”

Nói rồi hắn đi một mạch vào tầng 1. Nơi đây lúc này có vô số người đang ngồi nghiêm chỉnh, đặc biệt ở vị trí trung tâm, một thanh niên tầm 20 tuổi, mặc một bộ quần áo đen, cộng với khuôn mặt luôn ra vẻ cao ngạo kia làm cho người ta một cảm giác vô cùng khó chịu. Nhưng khó chịu cũng đành ngậm miệng lại, bởi tên này là người thuộc Triệu gia, một trong các đại gia tộc ở Minh Dương thành, thực lực không thể khinh thường. Bản thân hắn lại là Tụ khí cảnh võ giả, trong thế hệ trẻ tuổi Triệu gia cũng được xem như là có chút tài năng

Triệu Hào nhìn đám người đang đứng phía trước mình, mỉm cười:

” Ta đã điều tra rõ ràng, thực tế các người sợ chết, không muốn làm nhiệm vụ, vì vậy các ngươi ăn nói lung tung ảnh hưởng đến danh dự, tài sản của công hội không ít, các ngươi có nhận tội hay không.”


Đám người Lâm Hiên cắn chặt răng, cúi đầu, không dám hé ra một lời. Tên này quá bá đạo, căn bản không cho họ cơ hội giải thích, ngay lập tức tuyên án.

Triệu Hào cười mỉm:

” Vậy thì ta tuyên bố, đám người kia đã gây ảnh hưởng lớn tới công hội, phạt…..”

” Ta không đồng ý.”

Bỗng nhiên một thanh âm từ ngoài cửa vọng vào, chặn đứng câu nói của hắn.

Triệu Hào khuôn mặt âm trầm, chậm rãi nói:

” Là kẻ nào dám gây sự ở đây vậy, buổi thẩm vấn đang tiến hành lại dám chặn ngang, thật không biết quy củ gì cả.”

” Là ta, Trần Phong đây, ngươi chưa thẩm vấn gì đã buộc tội họ, có đáng trách hay không?”

Triệu Hào trên mặt thoáng lộ ra vẻ ngạc nhiên, rồi lại cười gian:

” Tưởng là ai, hoá ra là tên nhóc cùng một giuộc với đám này, ngươi đến đúng lúc lắm ta tuyên án, các ngươi cố ý làm loạn Công Hội, phải nộp tiền phạt, thêm vào đó là đuổi ra khỏi hội. Nếu không sẽ bị phế bỏ tu vi!”

Trần Phong nheo mắt nhìn tên này, quả nhiên là không ổn! Tên này, trông không khác gì đám người Minh Phương lão nhân. Da nhợt nhạt, khí tức thì tương đối giống bọn kia. Chắc chắn là Tam Hoàng hội có vấn đề!

Trần Phong vượt qua đám người, đứng đối diện với Triệu Hào. Tên này chắc chắn bị trúng tà rồi, phải làm sao đây.

Triệu Hào mỉm cười, thong thả nói:

” Ngươi phản đối ư? Được thôi, hãy chứng minh đi”

” Nếu ngươi chịu được 10 chiêu của ta thì ta sẽ tha tội cho các ngươi”

Hết chương 22


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.