Đọc truyện Nam Việt Đế Vương – Chương 20: Tam Hoàng hội
Trần Phong vừa bước xuống cầu thang liền nghe thấy tiếng ồn ào, cùng lúc đó mấy người trên tầng 2 cũng lao xuống.
Hắn cảm thấy khá ngạc nhiên, lúc này tất cả người ở tầng 1 đang túm tụm lại thành một vòng tròn như đang vây quanh gì đó, liên tục chỉ trỏ, hắn chỉ nghe được loáng thoáng:
“Đây là Lâm Hiên? Không phải hắn tham gia nhóm thảo phạt Tam Hoàng hội sao, sao bây giờ lại tàn tạ thế này?”
“Còn có Phạm La, sao cũng thảm thế này?”
“….”
…….
“Cho đi qua chút” Trần Phong cảm thấy tò mò, chen qua đám người. Có mấy người nhìn thấy hắn, vẻ mặt hung dữ dịu xuống, nhường đường cho hắn. Rất nhanh chóng hắn đã thấy một nhóm 3 – 4 người đang nằm sõng soài trên sàn, đang được mấy người chăm sóc y tế, tu vi đều trên Luyện gân kì, thậm chí có một tên đã đạt tới Luyện cốt kì, nhưng tất cả đều có một điểm chung: Bị trọng thương, toàn thân máu tươi đầm đìa, thậm chí có người còn đang hấp hối, làm hắn cảm thấy khá là kinh ngạc. Kẻ có thể khiến một nhóm người chật vật đến mức này thì phải là võ giả Luyện huyết kì trở lên.
Hắn lại gần một tên trông còn tỉnh táo nhất, lay vai hỏi:
“Này, có chuyện gì vậy, anh có thể nói cho tôi được không?”
Người này là Lâm Hiên, hắn lúc này hé cặp mắt nặng nề lên, một lúc sau mới run run kể lại:
” Chuyện là chúng tôi nhận nhiệm vụ Tam Hoàng hội. Tôi cùng hơn 10 người cùng nhau tiến tới đó, chắc mẩm sẽ ăn chắc rồi, ai ngờ mới bước vào…..”
“Không phải có Minh Phương lão nhân trong đó sao, lão ấy đã là võ giả Luyện huyết kì rồi, sao lại còn bị như thế này, mà lão ấy đâu?” Một người có chút hiểu biết, lên tiếng hỏi
Lâm Hiên nghe nói vậy cả thân hình run bắn lên, hắn nói:
” Lão ấy chết rồi!”
Tất cả mọi người sững sờ. Luyện huyết kì võ giả cũng chả là mạnh mẽ gì, nhưng ở trong khu rác này thì tuyệt đối thức lực đứng gần đỉnh. Vậy mà mới đi được một lúc liền chết? Mà Minh Phương lão nhân tuy không quá mạnh nhưng rất hay làm việc nghĩa, trừ kẻ ác, giúp người tốt nên được mọi người cực kì yêu quý.
“Ngươi kể rõ ngọn ngành xem nào” Một người đàn ông trung niên tên Lĩnh Sơn, tu vi Luyện huyết kì sơ thành tức giận đập bàn, quát lớn.
“Vâng vâng, mọi chuyện là thế này. Chúng tôi nghe tin là Tam Hoàng hội đã trở lại, hơn nữa phô trương thanh thế rất lớn, định tập hợp tất cả băng đảng lại một chỗ. Vậy là chúng tôi đánh thẳng vào sào huyệt của chúng. Minh Phương lão nhân cùng 4 vị luyện cốt kì còn lại lao vào trước, tôi cùng mấy người còn lại chỉ là Luyện gân kì nên đành đi sau. Ai ngờ tôi vừa bước vào liền thấy 2 trong 4 vị luyện cốt kì lao ra, người nào cũng máu tươi đầm đìa, hô chúng tôi chạy trốn. Chúng tôi chưa hiểu gì liền thấy một thân hình lao ra, hai tay đánh vào đám chúng tôi, giết chết 2 người ngay lập tức. Chúng tôi sợ quá, chạy nhanh, hắn cũng đuổi theo chúng tôi, rồi một vị Luyện cốt kì yếu bị thương nặng hơn nên chạy chậm hơn, bị tên kia thò tay nắm được đầu bẻ gãy cổ tại chỗ, rồi hắn cầm một cái chùy có rất nhiều đinh nhọn, nện tới tấp tới chúng tôi. Trên đường chạy về lại chết thêm mấy người nữa, tận khi cách Công hội 300 m hắn mới bỏ đi.”
Chỉ trong vọn vẹn mấy chục giây, đem 1 võ giả Luyện huyết kì cùng 2 võ giả Luyện cốt kì làm thịt, quái vật à?
Nhiều người nghe vậy liền cười lạnh, cho rằng Lâm Hiên sợ mà nói quá.
Tên Lĩnh Sơn nghe xong nổi giận đùng đùng, liền hét lớn, giọng ồm ồm vang vọng cả tầng 1:
“Dám giết Minh Phương lão nhân, thật láo xược, ai nguyện cùng ta đi giết bọn chúng?”
“Ta”
“Tôi”
“Tôi”
….
Nhất thời một đội hình mạnh mẽ được tạo thành, 3 võ giả luyện huyết kì, gần 10 võ giả Luyện cốt kì, cùng với mấy chục tên Luyện gân kì.
“Như thế này còn sợ gì nữa, chắc chắn chúng đã chơi trò bẩn giết hại Minh Phương lão nhân ngài, chúng ta phải vì ngài mà báo thù! Đi thôi!” Lĩnh Sơn người đứng đầu trong tổ đội, thực lực cũng đứng đầu, là Luyện huyết đại thành.
Nói rồi mấy chục con người bắt đầu đi, Trần Phong cũng ở trong đó, nhưng hắn nghĩ khác. Bọn chúng chỉ trong chớp mắt diệt 3 võ giả trên Luyện cốt kì tức phải có bí ẩn gì đó, không chừng rất nguy hiểm. Nhưng hắn cũng chỉ im lặng mà cùng đám người đi đến Tam hoàng hội. Nơi đây được vốn dĩ cũng chỉ là một bang hội nhỏ không có danh tiếng, nên trụ sở cũng rất nhỏ, chỉ có 2 tầng, hơn nữa cũng đã khá cũ. Nhưng vì việc vừa xảy ra mà nơi đây trở thành một nơi cực kì nguy hiểm, khiến cho nhiều người trong đoàn cảm thấy trong lòng rét lạnh.
Lĩnh Sơn cùng 2 tên Luyện huyết kì xông vào trước, sau đó là mấy tên Luyện cốt kì theo sau.
Trần Phong hắn không lao vào như những người khác. Hắn cẩn thận đánh giá một hồi, nhìn về căn nhà mà trong lòng nổi lên một sự bất an mãnh liệt.
Rầm rầm rầm
Rắc rắc rắc
Á á á á
Cứu
Cứu tô..
Cứ..
Liên tiếp những âm thanh va chạm, cùng với đó là những âm thanh kêu cứu thảm thiết mà ngắt quãng.
Nhiều người ở trong đoàn đã sợ vỡ mật, co giò chạy trước, chỉ có số ít tên gan dạ ở lại để kiểm tra xem thực hư như thế nào.
3 phút sau.
Một thân hình toàn máu lao ra, miệng hô lớn:
” Quỷ…”
Hắn chưa nói xong một bàn tay đen sì đã nắm lấy cổ hắn, vặn một cái, chết tại chỗ! Mà kẻ này chính là Lĩnh Sơn, người mạnh nhất đoàn đội!
Trần Phong thấy cảnh này da gà cũng nổi lên một tầng, nhanh chóng lui về sau. Mấy người còn lại cũng thân hồn nát thần tính, chạt như điên.
Ở trong căn nhà dần lộ ra một thân ảnh, dáng dấp trông như người bình thường, nhưng toàn thân đều phủ một màu đen sì, trông rất đáng sợ. Thân ảnh này tung người lao ra, đuổi theo đám người Trần Phong.
“Nó” di chuyển với một tốc độ nhanh vô cùng, thoáng chốc đã đuổi theo một tên chạy chậm nhất
“Á á á, cứu tôi..”Tên kia hét thảm, hai chân bị “nó” nắm lại, không chạy được. Tên kia mới chủ hét được một câu, chỉ thấy một bàn tay đen sì đâm xuyên qua bộ ngực hắn, lôi trái tim còn đập thình thịch ra, máu chảy đầm đìa.
Thấy cảnh này mọi người càng sợ hãi, đều lấy hết khí lực bú sữa mẹ ra mà chạy, vắt chân lên cổ mà chạy, hận tại sao mẹ chit sinh ra 2 cái chân.
“Nó” sau khi giết tên kia xong lại lao nhanh đến một tên khác, rồi dùng cách thức man rợ kia để giết hắn.
“Ta liều mạng với ngươi” Một tên bị “nó” bắt lại, tức giận quát lớn, từ trong túi lôi ra một khẩu súng, nã liên hồi vào đầu “nó”.
Đoàng, đoàng, đoàng, đoàng,…
Liên tiếp chục viên đạt bắn ra, găm vào đầu của “nó”, làm nó lùi lại mấy bước, ngã khuỵu xuống.
“Chết chưa con chó, ha ha chết chưa con.” Tên kia ngồi phịch xuống, cả người mồ hôi mồ kê nhẽ nhại, hai tay cầm lái súng run run, cười vang.
Nhưng nụ cười của hắn nhanh chóng bị đông cứng trên môi. “Nó” chỉ bị choáng váng một lúc sau đó lại đứng dậy, mấy ngón tay đột nhiên dài ra gần nửa mét, cào một cái vào tên kia
Xoạt
Tên kia ngay cả phản ứng cũng không kịp, thân thể nhanh chóng chia năm xẻ bảy, biến thành một bãi thịt người bầy nhầy.
“Súng cũng không giết được nó, chạy mau” Không biết ai trong đám người hô lớn, lại ra sức chạy.
“Nhưng súng có thể khiến nó chậm lại, ai có súng mau đưa ra đi” Một tên khác hét lớn, từ trong túi quần lấy ra một khẩu súng lục, bắn liên hồi vào “nó”, khiến “nó” bị giật lùi lại.
Những người khác thấy vậy, mấy chục con mắt nhìn nhau như trao đổi ý kiến, rồi đồng loạt rút súng ra, bắt đầu sử dụng chiến thuật Hit and run. Nhờ vậy mà “nó” cũng không thể giết thêm một người nào nữa.
“Nó” nhận thấy điều này, hét lớn một tiếng, mặc cho đạn bắn vào người, lao thẳng vào kẻ gần nhất. Và kẻ đó lại là Trần Phong!
“Móa nó, nhọ thế” Trần Phong chửi thề một câu, vừa chạy vừa ngưng tụ rasengan, chuẩn bị phát động một kích chí mạng.
“Nó” chạy lại gần dần, gần dần, móng tay sắc nhọn lại cào tới. Cùng lúc đó Trần Phong cũng xoay người lại, rasengan đẩy ra, đánh lên thân thể “nó”.
Phanh
Xoạt
Hai đòn công kích đồng thời đánh trúng đối phương, một quả cầu đánh vào ngực của tên, còn 5 ngón tay cũng cào qua thân thể một tên, để lại 5 vết máu dài từ ngực tới bụng.
“Đau quá” Trần Phong ôm ngực, nhìn chằm chằm vào “nó”. “Nó” tuy dính một đòn phong cầu nhưng vẫn không ăn nhằm gì, chỉ bị đánh bay ra sau một khoảng, giờ đang lồm cồm bò dậy, lại lao đến Trần Phong.
“Con mẹ mày, đỡ thử chiêu này xem” Bị đau, Trần Phong cũng điên lên, hai con mắt hiện lên từng đường tơ máu, hai tay hắn một hóa thành phong cầu, một hóa thành hỏa cầu, bắt đầu đem hai quả cầu để vào nhau. Rồi hắn đẩy hai quả cầu đó hướng đến “nó”.
Bùm 💥
Một vụ nổ không nhỏ xảy ra, bụi đá mù mịt, từ trong đó hai bóng người bay ra. Trần Phong bay thẳng vào một căn nhà gần đó, đ-ng sập tường căn nhà này, lúc này mới dừng lại được, trong miệng ộc ra một ngụm máu tươi, sắc mặt đỏ bừng, thân thể uể oải.
Còn “nó” thân hình cũng bay vào một căn nhà, trông còn thảm hơn Trần Phong: một cánh tay bị đánh gãy, khí đen trên thân tan đi không ít. “Nó” điên cuồng hét lớn, lại lao đến Trần Phong nhưng lại có sự thay đổi.
Hai mắt nó vốn đen sì bỗng trở nên đỏ rực, từng luồng khí đen trên người xông ra, hóa thành một thanh đao dài 2 m, rồi “nó” nắm thanh đao đó, chặt ngang cổ Trần Phong.
“Nguy rồi” Trần Phong đổ mồ hôi lạnh, đòn vừa nãy đã rút đi không ít ma pháp lực của hắn, lại đánh hắn trọng thương nên bây giờ hắn muốn di chuyển cũng khó khăn.
Thanh đao đã đến rất gần cổ Trần Phong, khí tức tử vong bao trùm lấy hắn.
“Chẳng lẽ ta phải chết ở đây sao?” Trần Phong khuôn mặt hiện ra vẻ không cảm lòng, cố gắng lết đi nhưng quá chậm. Bỗng từ trong nhẫn không gian của hắn một luồng sáng màu xanh lá bay ra, vừng vàng chặn đứng thanh đao kia. Rồi luồng sáng đó tỏa ra, ép cho luồng khí đen liên tục tan đi.
“Nó” gầm lên một tiếng, luồng khí đen trên thân tụ lên thanh đao, cố gắng chống cự lại luồng sáng xanh kia. Nhưng tất cả chỉ là vô ích, luồng sáng xanh kia liên tiếp chèn ép cho hắc khí kia quay trở lại thân thể “nó”.
Luồng sáng xanh kia dần sáng mạnh lên, rồi bộc phát lên một phát, đem “nó” đánh bay.
“Tí thì ăn shit thay cơm rồi.” Trần Phong quệt mồ hôi trên trán, thở ra một hơi, rồi lại nhìn luồng sáng xanh kia, mặt không khỏi nghệt ra. Vì nó chính là đốt tre mà hắn đã thu được trong Linh Bảo giới.
Cái đốt tre phát ra ánh sáng xanh chiếu lên người hắn, khiến cho các vết thương của hắn nhanh chóng phục hồi với tốc độ thấy được bằng mắt thường, xong liền rung lên một cái, rồi rơi xuống đất, trông không khác gì một đốt tre bình thường.
“Tí chết. Cái đốt tre này đúng là dọa người mà. Cố gắng bao nhiêu mà cũng không sử dụng được nó, đến bây giờ lại chủ động bảo vệ ta. Mà khoan đã, tên kia không phải là Hoàng Vĩnh sao?” Khuôn mặt Trần Phong hiện lên vẻ khó tin. Tên kia lúc trước trên bảng truy nã thực lực là Luyện gân kì đại thành, vậy mà thực lực bây giờ đã có thể giết Luyện huyết kì võ giả như giết gà vậy.
Hoàng Vĩnh mắt nhắm nghiền, miệng tràn ra máu tươi, thân thể cũng đã quay lại trạng thái con người bình thường.
Trần Phong bước lại chỗ Hoàng Vĩnh, nhìn kĩ hắn. Quanh thân Hoàng Vĩnh hắc khí đã tan gần hết, lộ ra thân thể gầy còm, làn da tái nhợt, mắt trũng, môi khô rang, tóc lưa thưa, móng tay thì dài ra, trông đáng sợ vô cùng, đâu còn vẻ cường tráng của một võ giả nữa.
“Tên này rốt cục bị gì vậy?”
Hết chương 20