Đọc truyện Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ – Chương 59: 059. Mùi thuốc tiêu độc cùng nước hoa
Ông chủ Vũ đại phát thần uy, sau khi đều đã đẩy người đi, mình thì ngồi ở chủ vị cùng Hứa Tư Văn hai người kề sát, đắc ý nhìn một đám người làm thuê giá cao ai ai kêu to: “Còn dám ở trước mặt tui gây chuyện nữa thử xem? Chuyện nhỏ, không thu thập được mấy người à!”
Hứa Tư Văn dở khóc dở cười kéo kéo ông chủ Vũ: “Anh động thủ có biết nặng nhẹ không? Làm bị thương người ta thì làm sao bây giờ? Bọn họ cũng là quen đùa giỡn thôi.”
Sức lực của ông chủ Vũ thoạt nhìn liền rất lớn, người cũng đạp bay có thể không lớn à? Hứa Tư Văn cảm thấy chuyện này có quan hệ với mình, làm sao cũng không thể không nói hai câu khuyên nhủ.
“Bọn họ đơn thuần là không có chuyện gì muốn ăn đòn thôi.” Ông chủ Vũ không cảm thấy mình đánh lầm người cũng không cảm thấy mình hạ thủ độc ác, ai bảo chính bọn họ tự tìm ngược chứ.
“Đúng đúng! Là chúng tôi sai rồi!” Ngụy Diên bất luận đúng sai trước tiên nhận lỗi, chậm rãi cọ qua, cười hì hì tiếp lời với Hứa Tư Văn: “Cái kia, cậu là ở nhà ông chủ qua năm mới đi? Ăn no không? Cơm nhà ông chủ ăn ngon đúng không?”
Hứa Tư Văn thử nhe răng gật đầu, cũng không biết phải nói với Ngụy Diên thế nào, một người bình thường nhìn cũng rất bình thường, sao đến lúc này lại cảm thấy thiếu mất sợi dây như thế chứ?
“Phí lời!” Ông chủ Vũ bĩu môi: “Cậu cho rằng gia súc nhà tui giống như của mấy người à, ăn xà lách chấm tương ngọt, chính là ăn tết? Cái thứ gì đâu chứ!”
Vẻ mặt Hứa Tư Văn không rõ, lời này là sao?
“Ông chủ sao anh lại nói vậy chứ?” Ngụy Diên mặc kệ: “Cho dù anh ăn không quen cơm tây, cũng không thể nói như vậy chứ? Đó gọi là ‘đồ trang trí’! Với lại, cái kia là nước sốt, không phải tương ngọt, đừng cho là tôi du học về liền không biết nha! Tương ngọt là dùng để ăn vịt nướng.”
“U a!” Ông chủ Vũ lên tinh thần: “Tiểu Ngụy còn biết vịt nướng? Không tồi không tồi, có tiến bộ.”
“Tôi còn biết bánh mì loại lớn, bánh cao lương nữa!” Ngụy Diên bắt đầu khoe khoang, hồi đó hắn vừa trở về cái gì cũng không biết, không ít lần bị ông chủ cười nhạo là quỷ Tây Dương, vô cùng tức giận, lần này tìm về được thể diện.
“Không tồi không tồi!” Ông chủ Vũ gật đầu, nói với Hứa Tư Văn: “Thằng nhóc này thế mà có chút hình người.”
Ngụy Diên: “…!”
Ông chủ thật là biết “nghẹn người ta”, cái gì gọi là hắn “có chút hình người” hả?
“Đến, tới một cái!” Ông chủ Vũ rót một ly rượu đế, mỗi người một ly, cùng Ngụy Diên chạm ly, trực tiếp cạn.
“Đến! Tất cả mọi người tới một cái, trước tiên thấm giọng, một hồi buông thả!” Ngụy Diên mới vừa uống hết còn chưa buông ly xuống, ông chủ Vũ bên kia liền rót thêm một ly, còn chia cho kỹ thuật viên Hứa một ly.
Ông chủ lên tiếng, ai dám không theo?
Tất cả mọi người giơ ly cạn!
Hứa Tư Văn đến đây làm chỉ đạo kỹ thuật, nơi này có nhân viên quản lý của Đông Bắc Hổ được y chỉ đạo, mọi người cũng coi như là người quen, mấy người cùng gom lại, trò chuyện trên căn bản đều là vấn đề về phần mềm, Hứa Tư Văn vui vẻ giao lưu với họ.
Kỳ thực nếu không phải do kỳ nghỉ của Đông Bắc Hổ, thì năm trước Hứa Tư Văn đã có thể kết thúc khoá học ngắn hạn trở về, y cũng chỉ còn thiếu hai tuần cuối cùng nữa là có thể báo cáo kết quả công tác, lúc này gặp được, dứt khoát mọi người cùng nhau nghe.
Hứa Tư Văn thiết kế phần mềm khiến người ta khắc sâu ấn tượng, mặc dù không thể mô tả được, thì cũng có thể khiến người ta nghe hiểu, đồng thời ở trong đầu ảo tưởng thành cảnh, một chút cũng không có cảm giác hồ đồ nghe không hiểu.
Ông chủ Vũ nghe thấy đối thoại của bọn họ, trong đó rất nhiều thứ đều chưa hiểu rõ hết, có điều không trở ngại hắn nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Hứa Tư Văn.
Qua năm chỉ cần thêm một tiết nữa, y liền hoàn thành nhiệm vụ.
Tiến triển gì cũng không có, ông chủ Vũ làm sao có khả năng buông tay để vịt bay mất cơ chứ?
Mí mắt vừa rũ, nhấc lên bình rượu trắng trước bàn, ông chủ Vũ liền tới trong hội trường dạo qua một vòng.
Hắn không khiêu vũ, cũng không chơi đĩa quay, hắn kề bên cùng người ta chạm cốc cạn rượu đế, bất kể là đầu lĩnh như Ngụy Diên hay là tôm tép nhỏ bé không đủ nổi danh, hắn đều có thể cùng người ta nói hai câu thân mật, qua một vòng như thế, ấn tượng của tất cả mọi người đối với ông chủ vô cùng tốt, ít nhất hiện vào lúc này, thật sự là vì ông chủ mà máu chảy đầu rơi đều tình nguyện.
Cuối cùng không biết ông chủ Vũ đi ra ngoài một chuyến từ lúc nào, người nhìn thấy đều cho rằng hắn đến phòng vệ sinh, cũng không chú ý nhiều, chỉ chốc lát sau hắn đã trở lại, sau khi trở lại, đặt mông ngồi ở bên cạnh kỹ thuật viên Hứa.
“Ông chủ ông chủ, nghe nói sao Hồng Loan của anh động rồi hả?” Trương Triêu Dương tiến tới, hắn luôn luôn ra vẻ khôn khéo, lúc này mới dám lại gần hỏi vấn đề mọi người nhất trí cảm thấy hứng thú.
Trong lòng Hứa Tư Văn lại có chút không thoải mái, thế nhưng y không biểu hiện ra, chỉ là sờ sờ miệng ly tự mình uống.
“Cái gì là sao Hồng Loan động?” Ông chủ Vũ căn bản không hiểu lời nói văn nhã như thế.
“Ý tứ chính là anh có người mình thích.” Hứa Tư Văn vừa uống rượu xong sau đó trôi chảy giải thích cho hắn một chút.
Ông chủ Vũ nhìn nhìn kỹ thuật viên Hứa, cười rất nhộn nhạo: “Vậy sao Hồng Loan của kỹ thuật viên Hứa có chuyển động không?”
“Có chuyển động, thế nhưng đi sai chỗ.” Hứa Tư Văn có chút cười khổ.
Mặt hổ của ông chủ Vũ lạo xạo lập tức xụ xuống: “Đi sai chỗ hử?”
“Ừm.” Hứa Tư Văn không phản ứng ông chủ Vũ, tự mình sờ ly lại uống một hớp.
Con ngươi ông chủ Vũ chuyển động, không ngăn cản, Ngụy Diên bên cạnh thấy bầu không khí là lạ, nhanh chóng sôi nổi lên, ồn ào, hát, cụng rượu, hò hét ầm ĩ ngược lại cũng hòa tan cay đắng trong trí nhớ Hứa Tư Văn.
Tầng quản lý Đông Bắc Hổ xông tới chúc rượu ông chủ Vũ, ông chủ Vũ đều kéo kỹ thuật viên Hứa uống cùng, nói hoa mỹ là: đả hổ thân huynh đệ, thượng trận phụ tử binh*!
*Nghĩa là hai anh em cùng đánh hổ, hai bố con cùng ra trận, cho thấy vai trò to lớn của quan hệ máu mủ đối với việc nâng cao tinh thần binh lính trên chiến trường.
“Tuy rằng hai ta không phải anh em ruột càng không phải là hai cha con, nhưng tốt xấu cũng cùng ăn tết, uống qua rượu ngủ qua giường đúng không? Cậu nhẫn tâm để một mình tui liều mạng à?” Ông chủ Vũ không miệng lưỡi khôn khéo, hắn chỉ ôm Hứa Tư Văn không buông tay, khiến kỹ thuật viên Hứa người ta tửu lượng không nhiều lắm, mạnh mẽ rót rượu với hắn.
Vừa vặn Hứa Tư Văn cũng bị gợi lên lòng chua xót, nơi này nhiều người như vậy đều đang hoan ca nói cười, y cũng muốn mượn tác dụng tê liệt của rượu cồn, để cho mình không cảm giác được đau lòng nữa, cho nên biết thời biết thế, cùng uống.
Tửu lượng của bọn Ngụy Diên không tồi, lại bởi vì nơi này rốt cuộc là khách sạn năm sao, rượu dùng để chuẩn bị tiệc rượu, gần như đều là rượu thường dùng, rượu đỏ, rượu trái cây, cocktail, bia, rượu đế cũng có, nhưng tuyệt đối không có thiêu dao của Vũ gia, là loại rượu đế tinh khiết và thơm lâu, Hứa Tư Văn cũng buông thả uống, yên tâm uống.
Vũ Khánh Cương cười hàm hậu bên trong mang theo ý gian trá, trán Ngụy Diên mồ hôi mẹ mồ hôi con ào ào chảy xuống.
Ngay vừa nãy, hắn trùng hợp thấy ông chủ đi ra ngoài lôi kéo nhân viên đưa rượu người ta, cũng không biết nói với cô gái nhỏ cái gì, trên khay rượu đỏ vốn có của cô gái nhỏ kia, liền đổi thành ba chén rượu đế!
Hơn nữa còn bày ở trên cái bàn của ông chủ!
Hắn liền thấy Hứa Tư Văn Hứa tiên sinh uống một ly lại một ly nữa…
Trong chớp mắt, Ngụy Diên như ngộ ra…
Lúc tan cuộc, Hứa Tư Văn quả thật đã say không còn biết trời trăng gì nữa, ông chủ Vũ dưới tình huống toàn thân gần như đều đang phát tán ra mùi vị vui rạo rực, ôm kỹ thuật viên Hứa ra khỏi hội trường.
Ngụy Diên và nhóm cao tầng, dùng vẻ mặt ngưỡng mộ núi cao đi theo phía sau ông chủ bọn họ, nhìn ông chủ giống như đi vào động phòng, ôm kỹ thuật viên Hứa tiến vào cửa phòng tổng thống.
“Mấy người còn có chuyện gì?” Ông chủ Vũ ôm người, vào cửa xong lại chặn ở cửa không động đậy, xoay người mặt tối sầm lại trừng một đám kỳ đà cản mũi giá cao.
Một đám nói huyên thuyên cứ như mấy ông già bà già vậy, những người này đúng là người làm thuê cao cấp hắn bỏ giá cao thuê tới à? Trước đây sao lại không phát hiện chứ?
Vào lúc này còn theo làm gì? Rời đi thật sớm mới là đúng đắn.
Quá không có mắt nhìn rồi!
“Ông chủ, đây chính là bà chủ của chúng ta đi?”
Ngay cả chữ “tương lai” và “khả năng” cũng miễn, bọn Ngụy Diên thật ra thì vẫn là rất có mắt nhìn.
“Phải!” Sắc mặt ông chủ Vũ lập tức tốt lên, vui vẻ gật gật đầu, thế nhưng đảo mắt liền đổi về sắc mặt đen thùi: “Còn có chuyện gì?”
“Không có!”
Mọi người trăm miệng một lời!
“Bang!”
Ông chủ Vũ xoay người, ôm người trong lòng, không dùng tay đóng cửa, hắn trực tiếp chen chân vào trực tiếp dùng chân lớn đá cửa đóng lại!
Mọi người: “…??!!”
Lúc rời đi, Trương Triêu Dương đột nhiên lên tiếng cảm thán: “Thật không hổ là khách sạn cấp năm sao, phòng tổng thống dọn dẹp giống như phòng vô khuẩn vậy… Tại cửa liền ngửi được một luồng mùi thuốc tiêu độc.”
Mọi người nghe xong, sao lại cảm thấy không được tự nhiên như thế??
Đem một đám kỳ đà cản mũi giá cao nhốt ở ngoài cửa, ông chủ Vũ lập tức ôm kỹ thuật viên Hứa tiến vào phòng ngủ.
Đừng hiểu lầm!
Hắn sẽ không nóng ruột như vậy, đem Hứa Tư Văn bỏ vào trên giường, thật nhanh chạy đến phòng tắm xả nước ấm, quay người liền chạy trở về.
Hứa Tư Văn nằm ở trên giường ngủ say sưa, động cũng không động.
Ông chủ Vũ giống như con chó cỡ lớn, ngồi xổm ở đầu giường thích thú nhìn kỹ thuật viên Hứa, nhìn thế nào cũng có cảm giác xem không đủ, cuối cùng nhìn cái người trên mặt đều ửng màu phấn hồng mà thèm, nhịn không được, cúi đầu, bẹp liền hôn một cái.
Nhàn nhạt mùi vị thuốc tiêu độc!
Mặc dù Hứa Tư Văn có phun một ít nước hoa nam ở trên người, nhưng mà có nhiều mùi hơn nữa, cũng không thể che lấp toàn bộ sự tồn tại của thuốc tiêu độc.
Ông chủ Vũ bĩu bĩu môi, thì ra Tư Văn thích cái mùi này sao?
Thuốc tiêu độc cùng nước hoa, phối hợp như vậy, khiến người ta khó có thể giải thích được.
Có điều cảm giác không tồi!
Không phải loại đậu hũ nộn nộn nước kia, làn da bình thường, chỉ hơi có chút mùi rượu, trước đây luôn cảm thấy thân thể Tư Văn thiên hàn, hiện tại lại nóng hầm hập dẫn theo chút nhiệt độ, có thể thấy được đây thực sự là uống nhiều rồi.
Trên người Hứa Tư Văn luôn mang theo một tia sầu bi, mặc dù say rượu, giữa mày cũng hơi nhăn, ông chủ Vũ vươn tay nhẹ nhàng dùng cường độ nhỏ nhất ép mở lông mày hơi nhíu kia ra, nhưng mà ép phẳng xong, chỉ chốc lát sau, liền nhíu lại.
“Đừng nhíu mày, không dễ nhìn.” Ông chủ Vũ tự lẩm bẩm, lòng có chút chua xót vẫn như cũ đưa tay lặp lại động tác ép mở.
Âm thanh thật nhỏ truyền đến, Vũ Khánh Cương ôm lấy Hứa Tư Văn, trực tiếp tắm rửa cho người ta, lúc cởi quần áo, Vũ Khánh Cương rất chăm chú, hắn biết mình đang làm gì.
Da dẻ Hứa Tư Văn màu phấn hồng, do uống rượu, Vũ Khánh Cương dùng nghị lực lớn nhất, khắc chế chính mình, đem Hứa Tư Văn rửa sạch sành sanh, thơm ngát, dùng chăn quấn lấy đặt trên giường, sau khi hôn hôn hai má, đem quần áo thay ra trực tiếp gọi nhân viên phục vụ tới: “Cầm, giặt sạch sáng mai đưa tới.”
Nhân viên phục vụ cười nhận lấy xong liền đi, tình huống như thế các cô gặp thường xuyên, cũng đã quen rồi.
Hết chương 59