Đọc truyện Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ – Chương 242: 242. Một đòn tri kỷ!
“Nhưng coi như là vậy, Trương gia và Chu gia, cũng không đến nỗi như nước với lửa đi?” Tuy rằng Hứa Tư Văn hiếm khi ra mặt, nhưng cũng biết người như Trương gia và Chu gia, đều có thủ đoạn xã giao khéo léo khôn khéo, cho dù hai bên hận không thể xách dao liền chém, gặp mặt vẫn là vẻ mặt tươi cười mà hàn huyên.
Đây chính là chỗ lợi hại của người ta.
Vui giận không hiện rõ, vinh nhục không sợ hãi.
“Bởi vì cha đẻ của Chu Quân xuất hiện…” Ông chủ Vũ sâu kín nói.
Hứa Tư Văn và Trương Lam Hà hai mắt tỏa ánh sáng, ngay cả Bách Lý Hãn Mạc cũng cảm thấy hứng thú, nhiều chuyện đến nước này, ông chủ Vũ rất có cảm giác thành công, đắc ý tiếp tục kể cho bọn họ nghe…
Vũ Khánh Cương nói không phải nói suông, hắn nói muốn xử lý Chu Quân, liền thật sự xử bọn họ.
Sau khi Chu Địch xem tài liệu xong, cảm giác cả người mình đều sắp sụp đổ, trên đầu dù không có đội mũ, thì cũng là xanh mượt.
Hơn nữa không chỉ mình ông ta, nhớ lúc đầu, Trịnh Vi tác hợp Trương Lam Mi và Chu Quý, nhất định muốn Chu Quý và Trương Lam Mi kết hôn, nếu không phải Chu Quý chống đỡ áp lực chỉ đính hôn không kết hôn…; nếu không phải Chu Quý là sĩ quan, bạn đời cần thẩm tra chính trị…; nếu không phải Chu Thiên từ giữa động tay động chân…; vậy trên đầu cha con bọn họ đều là màu sắc bảo vệ môi trường rồi!
Bảo vệ môi trường màu gì?
Đương nhiên là màu xanh rồi!
Chu Địch cùng ngày liền phóng đến bệnh viện, đến bệnh viện tới trước phòng bệnh, chung quy là người làm ăn nhiều năm, ở cửa miễn cưỡng thu lại vẻ mặt, giả ra bộ dạng bình thường, lúc này mới đẩy cửa ra.
Liền thấy Trịnh Vi đang lau mồ hôi cho Chu Quân!
Hết cách rồi, hai tay Chu Quân đều không thể động, đầu bao băng vải hơn phân nửa, một con mắt hạt châu đỏ rực lộ ra một luồng tàn nhẫn.
Cũng không biết có phải là ảo giác hay không? Có lẽ là nguyên nhân tâm thái khác biệt?
Trước đây Chu Địch nhìn Chu Quân, mặc dù biết Chu Quân là kẻ không ra gì, nhưng vẫn cảm thấy là đứa nhỏ tính tình thành thật, chưa từng có lúc lòng sinh chán ghét, nhìn Chu Quân cho dù không tốt cũng thành tốt; hiện tại lại nhìn Chu Quân, liếc mắt một cái liền cảm thấy khó coi, cái nhìn thứ hai liền chán ghét, cái nhìn thứ ba, liền cảm thấy Chu Quân càng ngày càng hèn mọn, toàn thân đều bốc lên mùi rác thải.
“Ba!” Chu Quân vừa nhìn thấy Chu Địch đến, liền không nhịn được muốn khóc, ba gã trước đây vẫn luôn che chở gã, bây giờ gã đã bị người ta phế đi, ba gã sao còn không báo thù cho gã?
“Anh tới rồi.” Trịnh Vi nhỏ hơn Chu Địch rất nhiều, cho nên tới bây giờ, Trịnh Vi ở trong mắt Chu Địch, đều là nữ nhân rất có mị lực, mà Trịnh Vi vẫn luôn được bảo dưỡng, lại biết phỏng đoán lòng người, túm Chu Địch đến gắt gao.
“Ừm.” Bây giờ Chu Địch nhìn Trịnh Vi, trong đầu sẽ không kiềm được nhớ tới hình ảnh trong video, buồn nôn quả thực muốn ói!
Nghĩ như vậy, sắc mặt Chu Địch liền khó coi.
“Ba, ba nhất định phải khiến Hứa Tư Văn và Vũ Khánh Cương sống không bằng chết! Nhất định phải làm cho bọn họ sống không bằng chết!” Chu Quân kích động không thôi, đỏ mắt lên kêu gào.
“Câm miệng!” Chu Địch không thể nhịn được nữa, nổi giận gầm lên một tiếng với Chu Quân.
“Ba?” Chu Quân bị quát lớn sợ ngây người!
Cùng bị kinh sợ còn có Trịnh Vi, phải biết, Chu Địch quát lớn Chu Quan và Chu Quý là chuyện thường như cơm bữa, quát lớn Chu Quân thì lại rất hiếm thấy.
“Ba con tận hết sức rồi, con xem mặt ba con uể oải kìa, tiểu Quân à, con để ba mẹ đỡ phí tâm chút đi!” Trịnh Vi vừa thấy sắc mặt Chu Địch khó nhìn như vậy, liền biết chắc ở bên ngoài bị tức giận, hoặc là Hứa Tư Văn và Vũ Khánh Cương làm cho ông ta tức giận, Trịnh Vi đưa lưng về phía Chu Địch quay mặt về phía Chu Quân, ngoài miệng nói Chu Quân không đúng, nhưng mà vẫn luôn nháy mắt ra dấu với Chu Quân, bảo gã thức thời một chút.
“Con làm sao không bớt lo chứ? Con cũng bị người ta bắt nạt thành như vậy rồi, ba mẹ còn không giúp con báo thù rửa hận, rốt cuộc có phải là ba mẹ ruột con hay không?” Chu Quân bởi vì bị thương, hơn nữa biết ngày sau hai tay mình xem như là phế bỏ, tâm tình có thể tốt mới là lạ!
Căn bản sẽ không phản ứng tới Trịnh Vi, hiện tại gã cần gấp một chỗ để phát tiết tâm tình, hơn nữa còn có thể phát tiết ra, chẳng hạn như, đem Hứa Tư Văn và Vũ Khánh Cương biến thành bộ dạng giống gã, không! Là thảm hơn gấp mười lần so với gã??
“Thế nào? Tao không phải ba ruột mày à?” Lời của Chu Địch, thật sự là một quả bom nổ dưới nước!
Sắc mặt Trịnh Vi chợt biến đổi!
Bà ta là trong lòng có quỷ, luôn luôn đứng giữa ba phải với Chu Quân và Chu Địch, hơn nữa đa số thời điểm, bà ta luôn muốn Chu Quân cúi đầu, biểu thị hiếu thuận với Chu Địch.
Trước kia, Chu Quân cũng là tính khí không tốt, thế nhưng có Trịnh Vi ở bên tai bên cổ vũ, đừng thấy Chu Quân ngang ngược đòi mạng với người khác, ở nhà chỉ cần cúi đầu với Chu Địch, Chu Địch liền cảm thấy con thân thiết với mình, hiếu thuận mình.
Nhưng mà bây giờ nhìn lại, liền cảm thấy Trịnh Vi là đang diễn kịch, Chu Quân hiếu thuận mình quá giả, giả đến mức liếc mắt một cái có thể nhìn thấu!
“Tiểu Quân! Sao con nói chuyện với ba con như vậy? Mẹ biết con chịu đả kích tâm tình không tốt, nhưng cũng không thể nói chuyện với ba con như thế, biết không?” Trịnh Vi lời nói nhỏ nhẹ, không có nói lý cũng không có quát lớn, nhưng mà lại chỉ ra bất hạnh của Chu Quân, ám chỉ Chu Địch thông cảm Chu Quân một chút.
Lúc nhìn một người vừa mắt thì nhìn chỗ nào cũng vừa mắt, thói quen nhỏ vốn dĩ không phát hiện cũng sẽ chú ý tới, đào móc ưu điểm của người đó, tránh né chỗ cấm kỵ của người đó, bất cứ chuyện gì của người đó đều vô cùng để ý, từng li từng tí, đều ghi tạc trong lòng.
Nhưng lúc nhìn một người không vừa mắt thì sao?
Ưu điểm vốn có sẽ bị phớt lờ, huống chi Chu Quân cũng không có bao nhiêu ưu điểm.
Ngược lại là khuyết điểm không ít, vào lúc này, những khuyết điểm đó phóng đại vô hạn trong mắt Chu Địch, thói quen nhỏ nhìn thế nào cũng thấy ngứa mắt, sau đó, Chu Địch liền nhìn Chu Quân càng ngày càng chán ghét, càng ngày càng không vừa mắt.
“Chân của con, sau này liền què rồi! Tay của con, đời này đều không động đậy được nữa! Mắt của con, chỉ còn lại một con! Ba phải giúp con! Nhất định phải để bọn họ trả giá thật lớn!” Chu Quân kêu gào không ngớt, gã bây giờ là thật sự thật sự đặc biệt hận Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn.
Vốn dĩ chỉ gãy xương một chút, bởi vì Hứa Tư Văn đến, hai lần gãy xương; sau đó chính gã tìm đường chết, lúc tên sát thủ tới, lần ba gãy xương!
Còn không phải liền tàn phế rồi sao!
Nếu muốn đánh giá tàn tật mà nói, tàn phế cấp một không đạt tới, nhưng cấp hai tuyệt đối đủ!
“Mày nói thật với tao, lúc đầu, rốt cuộc là mày làm sao đắc tội Hứa Tư Văn?” Chu Địch chưa từng nghĩ tới việc dò hỏi Chu Quân về nguyên nhân.
Nhưng mà bây giờ ông ta thật sự rất muốn biết, lúc mới đầu, có phải là Hứa Tư Văn thật sự một lời không hợp liền ra tay đánh nhau với Chu Quân không?
Lấy bộ dạng Hứa Tư Văn, nhìn không giống như là phần tử bạo lực, ngược lại là Chu Quân, đầu óc ngu si tứ chi phát triển.
“Con không phải là uống nhiều rồi đùa giỡn hắn thôi sao? Nhưng Vũ Khánh Cương lại đánh con vào bệnh viện!” Gã mang tính lựa chọn mà quên mất, điều kiện tiên quyết là gã động thủ đùa giỡn lưu manh trước, lại động thủ đánh Hứa Tư Văn trước, kỹ thuật viên Hứa mới có thể làm gã buồn nôn.
“Mày đùa giỡn hắn thế nào? Mày còn nhớ quá trình không?”
“Con nói chứ ba à, đó đều là chuyện lúc con uống say rồi, sao con nhớ được! Với lại! Ba cũng đừng đề cập tới hắn với con nữa! Người nhìn thật sạch sẽ, làm sao lại có thể làm được chuyện ác tâm như vậy chứ!”
Toàn bộ quá trình chỉ có gã và Hứa Tư Văn rõ ràng nhất, Chu Quân đánh chết cũng không thể nói rõ trình tự!
Nếu nói thì gã sẽ thật sự không chiếm lý lẽ, hơn nữa hiện tại gã không dám nghĩ tới Hứa Tư Văn, bởi vì vừa nghĩ tới Hứa Tư Văn gã liền mắc ói!
Kỹ thuật viên Hứa cho gã ấn tượng quá sâu sắc rồi!
“Đúng vậy! Chuyện này cũng qua rồi, tiểu Quân mới tỉnh lại, hiệu lực thuốc tê còn chưa có hết đâu, một hồi còn phải rút máu xét nghiệm, thực sự là bị tội mà!” Trịnh Vi khẽ nhíu hai hàng lông mày, vẻ mặt nhàn nhạt bi thương.
Rút máu?
Xét nghiệm?
Lông mày Chu Địch thả lỏng rất nhiều: “Hiện tại nó quá nóng tính rồi, em làm cho nó chút đồ ăn thanh đạm, bị thương thì cứ dưỡng, anh đến chỗ bác sĩ hỏi một chút.”
Nói xong không chờ Trịnh Vi và Chu Quân có phản ứng, ông ta liền đi ra ngoài, sự khác thường của Chu Địch cũng không khiến Trịnh Vi nghi ngờ, hiện tại tất cả tinh thần của bà ta đều đặt ở trên người Chu Quân.
Không tới hai ngày, Chu Địch xanh mặt xem báo cáo trong tay, thật sự không phải là con ông ta!
Mấy thứ tóc và móng tay cũng không thể đảm bảo hơn máu được!
Ông ta cố ý bảo bác sĩ rút thêm một ống máu, là để giám định cha con!
Lúc đó anh trai ông ta muốn rút máu, là Trịnh Vi nói Chu Quân thiếu máu, mà khi đó Chu Quân quả thật sắc mặt tái nhợt, ông ta thấy liền đau lòng, nên không để anh trai lấy!
Hiện tại mới biết, tại sao sắc mặt tái nhợt? Bởi vì mới vừa “trồng” tóc.
Chu Địch gắt gao siết báo cáo, mặt đều vặn vẹo!
Sự thực bày ở trước mắt, ông ta không thể không tin!
Vừa lúc đó, một bác sĩ đi tới khoa kiểm nghiệm đưa một xấp báo cáo, nói chuyện phiếm với người trực ban, lại đưa một xấp tư liệu: “Vừa nãy tôi nhìn thấy một báo cáo thú vị, là do nhóm chúng tôi làm, trong báo cáo đó, hai người không chút liên quan, thế mà bản đồ gien lại không khác biệt lắm! Tỷ lệ này quá nhỏ!”
“Không thể! Gien của mỗi người đều là đặc biệt, nếu hai người không chút liên hệ mà tương tự như vậy, vậy cậu mua vé số đã sớm trúng độc đắc rồi!”
“Thật sự thật sự! Tôi còn nhớ tên người đó nè! Một là Trương tiên sinh thường xuyên đến bệnh viện chúng ta kiểm tra, một người khác, chính là Chu Quân ở trong phòng bệnh cao cấp mỗi ngày thô tục đó, nếu không phải biết Trương tiên sinh, tôi cũng cho rằng Chu Quân là con của ông ấy chứ!”
Chu Địch nghe có người nhắc tới Chu Quân, dĩ nhiên là chú ý tới, chờ nghe xong đối thoại, đầu Chu Địch vang ong ong!
Trương tiên sinh? Trương tiên sinh kia à?
Cuối cùng, Chu Địch tiêu một số tiền lớn, đón mua hai bác sĩ này, lấy được mẫu máu và tài liệu cặn kẽ về Trương tiên sinh, làm giám định, kết quả thật sự là cha con ruột!
Chu Địch tức giận mở tư liệu ra nhìn, người quen nha!
Ai?
Trương lão tam!
Ông xã Triệu Tĩnh!
Ông chủ Vũ gửi cho ông ta phần đại lễ này, thật sự là quá nặng nề, cũng quá đả kích người ta, hoàn toàn chính là một đòn tri kỷ!
Chu Địch tức giận đến hộc máu!
Đúng là ói ra máu đó!
Trịnh Vi không có quyền vận dụng số tiền lớn của Chu gia, hơn nữa Chu Địch bất thình lình hộc máu, bà ta cũng sợ, liền gọi điện thoại cho Chu Thiên, khóc lóc nói với Chu Thiên là Chu Địch không được rồi!
Lúc Chu Thiên chạy đến, Chu Địch ở trong phòng giải phẫu còn chưa có đi ra, chờ Chu Địch tỉnh lại, mở mắt ra, nhìn thấy người trông ở bên giường ông ta là Trịnh Vi, mà anh trai Chu Thiên của ông ta thì đứng ở chỗ cách giường thật xa, nhân viên cảnh vệ bên cạnh bảo vệ anh trai ông ta đến kín kín kẽ kẽ.
Suy nghĩ trong lòng cùng nhau xông lên, Chu Địch chua xót không chịu được, há miệng, hô một tiếng “anh”, sau đó liền gào khóc!
Hết chương 242