Đọc truyện Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ – Chương 232: 232. Đầu to làm bia đỡ đạn
Kỹ thuật viên Hứa hữu kinh vô hiểm được cứu về, chỉ là lúc cuối, làm cho tất cả mọi người xem một hồi show ân ái, lúc Hứa Tư Văn từ trong xe đi xuống, cả người đều là màu đỏ.
Ông chủ Vũ da mặt dày, cái loại mà súng máy cũng bắn không thủng, nhìn vợ êm đẹp đủ đầu đủ đuôi, cao hứng một phen ôm lấy vợ hôn một cái, Hứa Tư Văn giống như trứng tôm bị đun sôi.
Kỳ thực những người kia đều bị người của Bách Lý Hãn Mạc mang đi rồi, giải thích là phần tử tội phạm muốn bắt cóc Hứa Tư Văn để đổi lấy lượng lớn tiền chuộc, nói như vậy cũng là để có thể càng có lý do tốt mà đi bắt Trang Sĩ Nhã!
Lúc Trang Sĩ Nhã bị bắt còn biện hộ cho mình: “Bọn họ chỉ nói là muốn làm quen anh Tư Văn, bảo tôi làm người tiến cử! Đây không phải là tình huống mà mỗi công ty đều có sao? Không mở rộng giao thiệp làm thế nào buôn bán?”
Không có một người tin tưởng lời của cô ta!
Người nào mà không biết ân oán giữa Trang gia thôn và Hứa gia tập chứ?
Muốn tìm người giới thiệu làm quen Hứa Tư Văn, cũng sẽ không tìm Trang Sĩ Nhã cô đâu!
Ánh đèn lờ mờ, trong căn phòng nhiệt độ thích hợp, trên giường lớn, Vũ Khánh Cương cứ như vậy ôm Hứa Tư Văn, thành thành thật thật ôm, Hứa Tư Văn tắm rửa sạch sẽ thay một thân quần áo ở nhà nhẹ nhàng, cùng dính ngấy với ông chủ Vũ, hiện tại hai người còn chưa quay về từ trong cái loại kinh tâm động phách kia.
“Vợ.” Ông chủ Vũ ôm vợ kêu một tiếng.
“Ừm.” Kỹ thuật viên Hứa hơi rúc vào trong lồng ngực ông chủ Vũ.
“Vợ.” Ông chủ Vũ vẫn gọi người.
“Ừm.” Kỹ thuật viên Hứa vẫn đáp lại.
“Vợ.”
“Ừm.”
“Vợ.”
“Ừm.”
“Vợ.”
“Ừm.”
Hai người, một người vẫn luôn gọi vợ, một cái vẫn luôn ừm ừm ừm đáp lại, nhàn nhạt ấm áp, mang theo một chút sủng nịch và vui sướng khi mất mà có lại được.
Hứa Tư Văn có thói quen ngủ trưa, từ từ mí mắt y liền nặng dần, sau đó âm thanh của ông chủ Vũ càng ngày càng nhỏ, cảm giác càng ngày càng buồn ngủ, cuối cùng rốt cuộc ngủ thiếp đi.
Y không biết Vũ Khánh Cương xử lý chuyện này như thế nào, y cũng không muốn biết, thế nhưng từ đó về sau, Hứa Tư Văn sủng ái chiếc xe yêu mà Vũ Khánh Cương cho y hơn rất nhiều, loáng thoáng đã có xu thế vượt qua ông chủ Vũ, điều này làm cho ông chủ Vũ đặc biệt ghen tỵ!
“Anh còn không bằng cái thứ này à?”
“Anh có thể so với nó sao?”
“… Không thể.”
“Ngoan nào, ăn cái này đi!” Lúc Hứa Tư Văn lau xe, bên cạnh vừa vặn có một đĩa thanh long, tiện tay liền đưa cho ông chủ Vũ.
“Vợ, anh không muốn ăn cái này.” Ông chủ Vũ khẩu vị nặng, loại hoa quả nhạt thếch như thanh long, hắn có thể không ăn thì sẽ không ăn, nếu đổi thành quả mận quả mơ và vân vân, ông chủ Vũ khẳng định tiêu diệt hết.
“Nhất định phải ăn, không thể kiêng ăn biết không?” Đối với việc ông chủ Vũ đã già đầu như thế mà còn kiêng ăn, Hứa Tư Văn thật sự là không thể nào hiểu được, không phải nên đút cái gì thì ăn cái đó sao? Làm sao đến chỗ hắn, cải xanh không ăn, hoa quả vị nhạt không ăn, sữa bò không uống chứ?
“Được rồi.” Ông chủ Vũ giống như nuốt thuốc mà ăn thanh long.
Sau khi ăn xong, nhìn vợ đã lau xe xong, mới chầm chậm nhích qua: “Vợ, thương lượng với em một chuyện.”
“Em biết ngay hôm nay anh xoay quanh em mấy vòng, nhất định là có chuyện muốn nói, nói đi, hai chúng ta còn cần khách khí sao?” Hứa Tư Văn sớm có cảm giác, không chỉ mình Vũ Khánh Cương, tám phần là Trương Lam Hà cũng có lời muốn nói.
Bởi vì sáng sớm hôm nay, Trương Lam Hà lắc lư ở trước mặt y sáu, bảy lần!
Tiện thể còn có Bách Lý Hãn Mạc, cũng xuất hiện trước mặt y sáu, bảy lần!
Nếu nói bọn họ không có chuyện gì nói với y, ai tin hả?
“Cái đó, cái mô-đun gì gì đó của em, có thể quyên cho hoàng thất hay không?” Câu nói này kỳ thật ông chủ Vũ rất không muốn nói ra miệng, bất đắc dĩ khối băng Bách Lý Hãn Mạc kia đem quan hệ lợi ích phân tích đặc biệt thấu triệt với hắn, hắn không thể không nói!
“Không thể!” Hứa Tư Văn trực tiếp bác bỏ.
“Đừng nha vợ, anh tình nguyện không cần món đồ này, cũng không thể khiến người ta luôn nhớ thương tới được? Ngàn ngày bắt trộm, cũng không ngàn ngày phòng cướp, em nhìn xem, lúc này mới vừa lộ ra đầu mâu, cũng đã làm người ta vừa nhớ thương vừa cướp lấy, nếu lại có chút gì đó nữa, còn không kéo cả máy bay đại pháo, phi thuyền tới sao?” Ông chủ Vũ vừa nghe vợ không muốn buông tay, liền bắt đầu gấp lên.
Hắn biết được lai lịch những người đó từ chỗ Bách Lý Hãn Mạc, lính đánh thuê gì đó, vẫn là Bách Lý Hãn Mạc giải thích cho hắn một chút hắn mới hiểu được là cái gì, đó chính là một đám thổ phỉ!
Giết người đều giống như giết gà, lại còn có thể thay một quốc gia nhỏ nào đó chinh chiến, đây chính là việc của bọn cướp đường sao?
So với bọn cướp đường còn tự do hơn!
Đều mẹ nó hợp pháp hóa luôn rồi!
Ông chủ Vũ không thiếu tiền cũng không thiếu người, hắn thiếu chính là vấn đề an toàn của vợ, giám đốc bảo an của hắn cũng phân tích với hắn một chút, nói lính đánh thuê chính là một đám người chỉ cần có sữa thì chính là mẹ, ai trả thù lao, bọn họ sẽ làm việc, hơn nữa còn có quy định, có lính đánh thuê để hoàn thành nhiệm vụ thu được danh tiếng tốt, thủ đoạn gì cũng có thể làm được, lần này kỹ thuật viên Hứa đã rất may mắn tránh thoát một kiếp, nhưng mà lần sau thì sao? Sau sau nữa thì sao? Rồi vô số lần sau này thì thế nào?
Ông chủ Vũ không đánh cược được vận may của vợ, càng không mạo hiểm nổi nguy cơ mất đi vợ, Bách Lý Hãn Mạc đã nói, nếu Hứa Tư Văn bị bắt đi, rất ít khả năng đủ đầu đủ đuôi trở về, coi như là có thể, thì tám chín phần là đi thẳng ra ngoài, nằm ngang bị người ta nâng trở về.
Kỳ thực ý tứ của Bách Lý Hãn Mạc, chính là bị thương, không dậy nổi, hoặc là hôn mê bị người ta nâng về, nhất định sẽ chịu khổ; nhưng mà trong lý giải của ông chủ Vũ, đó chính là chết!
Đứng thẳng, đi ra ngoài, sống; nằm ngang, nâng trở về, chết!
Nói xem hắn có thể không sốt sắng sao được?
Bách Lý Hãn Mạc còn không biết mình cho ông chủ Vũ một cái ám chỉ sai lầm như vậy, có điều rất hài lòng hiệu quả khi mình tự thân xuất mã, ít nhất thì Trương Lam Hà rất bội phục Bách Lý Hãn Mạc, hắn ta nói chuyện ông chủ Vũ không nhất định sẽ nghe, nhưng Bách Lý Hãn Mạc ra tay một cái, ông chủ Vũ liền vội vàng chủ động ôm đồm việc khuyên nhủ Hứa Tư Văn.
Bởi vì sáng sớm, Trương Lam Hà đã đi dạo nhiều lần trước mặt Hứa Tư Văn, lại không mở miệng được!
Làm đến mức Bách Lý Hãn Mạc cũng ghen tị!
Trừ mình ra, có lúc nào tên ngốc quan tâm cảm thụ của một người đến như thế?
Bởi vì Trương Lam Hà biết rằng, cái mô-đun chương trình này, là tâm huyết nhiều năm của Hứa Tư Văn, đối với Hứa Tư Văn mà nói càng là một thứ đặc biệt, nếu như không có cái ngoài ý muốn này, năm đó y cũng sẽ không cùng Trang Sĩ Nhân…
Trương Lam Hà không mở miệng được, Bách Lý Hãn Mạc thì dục vọng độc chiếm quấy phá, vì vậy liền có ông chủ Vũ bây giờ.
“Vợ à, em phải nghĩ kỹ, suy nghĩ lại thật kỹ đi! Tiền là vương bát đản, mất rồi thì kiếm lại, nhưng mạng chỉ có một cái, không còn thì cái gì cũng trễ rồi! Vừa nhắm mắt lại xong mở ra, một ngày liền qua, nhưng vừa nhắm mắt lại cuối cùng không mở ra được, chính là cả đời đã qua đó!”
“Lung tung lộn xộn cái gì vậy?” Hứa Tư Văn cũng bị ông chủ Vũ chọc phát cười: “Em không phải thánh nhân, không thể quyên cho hoàng thất, chỉ có thể bán cho người sư huynh kia thôi!”
Ông chủ Vũ còn có chút không phản ứng kịp: “Bán?”
“Đúng rồi! Sau này chúng ta còn phải nuôi con gái với cháu trai nữa, không có tiền sao được? Bán cho hắn, không cho giá tốt em liền đi tìm lão sư làm chủ!” Hứa Tư Văn cầm đồ đạc kéo ông chủ Vũ đi vào trong phòng.
“Không phải, vợ, em thật sự suy nghĩ rõ ràng à?” Ông chủ Vũ còn có chút cảm giác nằm mộng, vợ đáp ứng quá ung dung.
Ông chủ Vũ cũng không phải không có mục đích, hắn cũng biết tầm quan trọng của vật đó đối với vợ, nhưng hắn càng không muốn vợ gặp nguy hiểm, hắn đã dự định rồi, quá lắm thì hắn dùng tiền, mua đứt vật đó từ chỗ vợ, sau đó quay đầu liền ném cho hoàng thất, để đầu lớn làm bia đỡ đạn.
“Anh nói một chút xem, tại sao muốn em giao mô-đun chương trình ra?” Hứa Tư Văn hỏi ngược lại ông chủ Vũ một câu.
“Còn có thể có cái gì? Món đồ đó quá cao cấp, nghe ai đó nói, hình như có thể sử dụng ở quân đội đi? Còn là cái gì mà tiên tiến gì đó, anh cũng không hiểu lắm, cơ mà anh biết, món đồ đó trước kia là gà mái đẻ trứng vàng, hiện tại lại là củ khoai lang rất phỏng tay, ai ôm cũng nổi bọt nước đầy tay, anh phải tìm một tên có găng tay thật dày ôm được khoai lang tiếp nhận, đầu to đều là bia đỡ đạn tốt nhất.” Ông chủ Vũ hí ha hí hửng giảng đạo lý với vợ.
Có điều Hứa Tư Văn chỉ nhớ kỹ một câu: đầu to đều là bia đỡ đạn tốt nhất.
Trong cả nước Đông Hoa, đầu to nhất không phải là hoàng đế bệ hạ sao? Đầu to thì phải làm bia đỡ đạn!
Hai người đang nói chuyện náo nhiệt, điện thoại Hứa Tư Văn liền vang lên, tiếng chuông lần này rất đặc biệt, là tiếng đọc sách sáng sủa.
“Lão sư?” Hứa Tư Văn kinh ngạc, tuy rằng Cao lão tiên sinh yêu thích đệ tử quan môn là y, nhưng bình thường bởi vì chính lão tiên sinh cũng rất bận rộn, nên bọn họ cũng chỉ gọi điện thoại, y vấn an lão sư, lão sư quan tâm y một chút, sư trò qua lại nhàn nhạt mà cũng rất ấm áp.
Hơn nữa trên căn bản đều là tối thứ bảy, là thời gian nghỉ ngơi của Cao lão tiên sinh, lúc đó, Cao lão tiên sinh mới điện thoại tới.
“Nghe nói cậu thiếu chút nữa bị người ta bắt cóc à?” Cao lão tiên sinh rất quan tâm người học sinh này, ngày thường ngay cả hoàng đế muốn nhìn cũng không cho nhìn một cái, vừa nghe nói học sinh bảo bối của mình thiếu chút nữa bị người ta bắt cóc, ông cụ nhất thời liền nóng này!
Lão học giả như ông, đều chú ý những thứ mà người hiện tại không hiểu được, chẳng hạn như việc hợp mắt, ông chính là xem trọng Hứa Tư Văn, thành thành thật thật làm nghiên cứu, y muốn để học sinh của mình sống thoải mái, không có áp lực, không bị người ta mưu hại.
Vì thế, ngay cả hoàng đế cũng chua chát nói ông bất công, nhưng ông ủng hộ học sinh mình như thế, kết quả thì sao? Ngay cả lính đánh thuê cũng chạy ra!
Lòng ông cụ thật là thắt nghẹn!
“Không, chỉ là một chút chuyện nhỏ, làm sao còn kinh động lão gia ngài.” Hứa Tư Văn cũng không dám nói thật, ông cụ lớn tuổi, Cao Nham cũng nói hiện tại ra ngoài cũng phải có bác sĩ y tá, chỉ sợ lão nhân gia không thoải mái.
“Cậu cứ gạt ta đi! Cậu có phải là muốn lão già ta sốt ruột chết không?” Cao lão tiên sinh kích động: “Nói thật cho ta! Ta muốn nghe lời thật!”
Hết chương 232