Đọc truyện Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ – Chương 212: 212. Gặp phải ba tên say
Hứa Tư Văn rửa tay xong, vừa định kéo một ít giấy, cửa liền bị đẩy ra, hoặc là nói, là bị người ta bạo lực đá văng.
“Rầm rầm!”
“Nhìn thấy không? Chính là thiếu đạp!” Ba tên đàn ông tiến vào, một thân mùi rượu, thoạt nhìn uống không ít, bước đi đều lung lay, còn bộ dạng kiêu căng khó thuần.
Lúc đó Hứa Tư Văn liền không vui, bởi vì khi y đi vào, rõ ràng là khóa cửa từ bên trong, cái này chứng minh bên trong có người, hơn nữa phòng vệ sinh này là nam nữ dùng chung, y là nam xả nước xong là ổn, nếu bên trong là nữ thì sao?
Tố chất cũng quá thấp kém mà!
“U? Bên trong còn có người à!” Một tên nam đầu trọc mắt say lờ đờ mông lung, không có ý tốt nhìn Hứa Tư Văn.
“Tránh ra!” Hứa Tư Văn chán ghét ba người này, sắc mặt lạnh ngắt, có điều người uống say chuyện gì cũng có thể làm được, y cũng không muốn dây dưa không rõ với mấy con ma men, vẫn là trở về thôi.
Còn nổi giận gì đó, cũng phải đáng giá để nổi mới được.
Hứa Tư Văn muốn nhân nhượng cho yên chuyện, nhưng đối phương lại không muốn!
“Vị tiên sinh này, cậu xem chúng ta gặp gỡ cũng coi như là có duyên, cậu gấp làm gì hả?” Nam đầu trọc chắn cửa không cho Hứa Tư Văn đi ra ngoài, mà hai tên đàn ông phía sau gã lại lui một bước ra cửa, nam đầu trọc tiện tay liền đóng cửa.
Ánh mắt Hứa Tư Văn sắc bén.
“Trước tiên tự giới thiệu mình một chút, tôi là… Ai u…!” Nam đầu trọc còn chưa kịp nói ra tên của mình, Hứa Tư Văn đã thưởng cho gã một chân đoạn tử tuyệt tôn!
Nam đầu trọc phản ứng rất nhanh, miễn cưỡng tránh thoát bộ vị trọng điểm, thế nhưng chỗ khác lại bị đánh trúng, đau vô cùng.
“Tôi không muốn quen biết anh, anh cũng đừng nghĩ tới việc quen biết tôi, cút ngay!” Hứa Tư Văn thừa dịp nam đầu trọc tránh né, liền đi qua muốn mở chốt cửa đi ra ngoài.
Y lười dây dưa với một tên say xỉn khốn nạn.
Ai biết nam đầu trọc kia vừa nhìn Hứa Tư Văn muốn ra ngoài, lại không để ý chỗ đau trên người mình, nhào tới thân thể nhỏ bé đơn bạc của Hứa Tư Văn!
Da gà của Hứa Tư Văn lập tức thức dậy!
“Chạy cái gì mà chạy? Gia coi trọng mày là phúc phần của mày!” Nam đầu trọc cảm thấy cái người bèo nước gặp nhau này nhìn thế nào cũng thấy sạch sẽ, nhìn thế nào cũng làm cho gã yêu thích.
Con người gã không ra sao, lại cố tình yêu thích người sạch sẽ.
“Buông tôi ra!” Hứa Tư Văn tức giận giãy dụa. Nhưng khí lực y quá nhỏ, giậm chân một cái, hung hăng đạp chân nam đầu trọc một chút.
“Mẹ kiếp!” Nam đầu trọc đau nhe răng nhếch miệng, hơi hơi thả lỏng, Hứa Tư Văn nhân cơ hội muốn thoát khỏi gã.
“Cút ngay!” Quay người lại, Hứa Tư Văn liền quạt cho nam đầu trọc một bạt tai.
Một bạt tai này dùng hết khí lực, tát cho cổ nam đầu trọc nghiêng một chút, lỗ tai cũng vang ong ong.
“Cho thể diện mà không cần!” Nam đầu trọc cũng bị đánh đến nổi giận, đừng thấy đã uống say, nhưng thoạt nhìn chính là tội phạm chuyên nghiệp, cho dù Hứa Tư Văn linh hoạt không ít, vẫn bị đạp trúng một cước, lúc đó may mắn là nghiêng thân thể, đạp phải cánh tay, không phải ngực, coi như là vậy, cũng khiến Hứa Tư Văn đau đến ôm cánh tay liên tục hít khí!
Lại nói, toilet này cũng chỉ lớn như vậy, ngoại trừ lavabo ở cách gian bên trong, chỗ rửa tay ở phía ngoài cũng không phải rộng rãi dường nào.
Nam đầu trọc thừa dịp Hứa Tư Văn ôm cánh tay, lập tức nhào tới, một luồng mùi vị lạnh lẽo lẫn với mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt, xông vào mũi.
Nhưng Hứa Tư Văn chỉ ngửi được một làn mùi rượu thối!
Nam đầu trọc hung hăng hít một hơi, Hứa Tư Văn buồn nôn muốn ói!
“Ha ha.” Vốn muốn nhắm ngay má Hứa Tư Văn.
“A!!”
“A!!”
Đồng bọn bên ngoài thiếu đạo đức vô cùng, nghe được động tĩnh bên trong, hi hi ha ha nói tình hình trận chiến bên trong thật kịch liệt, nhưng mà thực tế thì sao?
Hứa Tư Văn bất luận là trên thân thể hay là tinh thần, đều là cái tên có bệnh sạch sẽ, làm sao có khả năng bị người ta cưỡng hôn?
Cho nên y làm một việc đặc biệt lợi hại, lợi hại đến mức khiến tên khốn kiếp kia cũng ghê tởm chết đi được!
Mắt thấy không tránh khỏi, Hứa Tư Văn rụt cổ lại, khiến tên kia cắn trúng mũi, sau đó y liền ngậm miệng lại, dùng sức xì nước mũi ra….
Bò khô ướp cay rất cay, dạ dày y không tốt, Vũ Khánh Cương rất ít khi để cho y ăn cay, sợ kích thích dạ dày, lần này thật vất vả buông lỏng canh giữ một chút, Hứa Tư Văn ăn phải gọi là sảng khoái tràn trề, nước mũi đều bị cay đến chảy ra, vốn muốn lén lút giải quyết một cái, còn chưa kịp giải quyết, liền phát huy được tác dụng.
Lúc này Hứa Tư Văn còn có lòng thanh thản như đi vào cõi thần tiên, ở cùng Vũ đại lão hổ đã lâu rồi, y cũng bắt đầu phát ngốc theo.
Sau đó…
Gã đàn ông đáng khinh ôm bồn rửa tay phun ọe ọe, đáng thương một bụng rượu vàng uống vào đều phun ra, cuối cùng không còn gì để phun, liền phun nước chua….
Vừa phun vừa không nghĩ ra, cái người bộ dạng thật tốt rất có khí chất nhìn rất sạch sẽ kia, sao có thể buồn nôn như vậy?
Vừa nghĩ tới, lại buồn nôn!
“Rầm!”
Cửa toilet, hôm nay là lần thứ hai bị đạp ra!
Theo cửa bị đạp ra, còn có tiếng kêu ngao ngao của hai tên khốn nạn ngoài cửa, Vũ Khánh Cương vẻ mặt tái nhợt đứng ở cửa, lúc nhìn thấy Hứa Tư Văn, con ngươi đều đỏ lên!
Hứa Tư Văn ngã ngồi ở góc tường, một tay ôm cánh tay, sắc mặt trắng bệch mũi đỏ chót, làm bộ đáng thương nhìn hắn.
“Cương tử….” Hứa Tư Văn biết mình an toàn rồi.
Sở dĩ y giãy dụa, chính là nghĩ, nếu mình không ra được, thời gian dài Vũ Khánh Cương nhất định sẽ tìm đến, lúc đó liền được cứu rồi.
“Vợ!” Vũ Khánh Cương vội vã cuống cuồng chạy tới, thận trọng ôm lấy Hứa Tư Văn: “Chúng ta đi bệnh viện xem xem?”
“Ừm.” Vùi đầu vào ngực Vũ đại lão hổ, Hứa Tư Văn thở phào nhẹ nhõm.
Giờ khắc này Vũ Khánh Cương ngay cả lòng muốn giết người cũng có rồi!
Vợ tính cách kiên cường, sẽ không dễ dàng yếu thế, bây giờ thành thành thật thật như thế, nhất định là chịu uất ức lớn!
Lúc này nam đầu trọc nôn xong, cũng tỉnh rượu chút, vừa thấy Vũ Khánh Cương muốn ôm Hứa Tư Văn đi ra ngoài, lập tức liền mặc kệ.
“Mày là ai hả?” Nam đầu trọc thậm chí còn không biết chết sống ngăn cản Vũ Khánh Cương!
Ông chủ Vũ vốn là vợ số một, báo thù thứ hai, ở trong lòng của hắn, vị trí của Tư Văn quan trọng hơn bất cứ chuyện gì, hiện tại việc đầu tiên phải xác định, chính là thân thể Hứa Tư Văn có sao không.
Cơ mà có người đưa tới cửa, hắn cũng không khách khí!
Ông chủ Vũ không thả vợ xuống, cứ như vậy ôm Hứa Tư Văn, nhấc chân đạp một cái!
Hứa Tư Văn quay đầu trơ mắt nhìn nam đầu trọc bị ông chủ Vũ một cước đạp lên trên tường, bay về phía sau nằm trên mặt đất “ọe” một tiếng hộc ra một ngụm máu!
Vũ Khánh Cương còn chưa có thế nào, Hứa Tư Văn đã sợ hết hồn trước!
“Đạp chết rồi hả?” Hai tay ôm chặt cổ ông chủ Vũ, Hứa Tư Văn lo lắng Vũ Khánh Cương treo theo mạng người!
“Không chết được.” Vũ Khánh Cương nắm chặt cánh tay ôm Hứa Tư Văn: “Không sợ, chết rồi cũng có anh ở đây.”
Vũ Khánh Cương là đang phát tiết, phát tiết sợ hãi của hắn, thiếu chút nữa, vợ đã bị tổn thương, hắn rất hổ thẹn, không bảo vệ tốt cho y.
“Mày, mày biết hắn là ai không?” Hai tên chó giữ cửa bị Vũ Khánh Cương một quyền một cước giải quyết trước đó, giờ khắc này đang nằm trên mặt đất rầm rì.
Nhưng mà chờ bọn họ nhìn thấy Vũ Khánh Cương lại thật sự dám dùng một cước đạp nam đầu trọc thổ huyết, lúc đó cũng có chút choáng váng.
Còn có một tên có chút không dám tin tưởng nói lời uy hiếp Vũ Khánh Cương!
“Mày biết tao là ai không?” Vũ Khánh Cương ở trên cao nhìn xuống hỏi.
Chó giữ cửa lắc đầu, gã làm sao biết người xa lạ này tên gì?
“Rất tốt.” Vũ Khánh Cương nói xong, liền đạp gã một cước, vừa nãy là một mình hắn đạp gã một cước, lúc này là trọng lượng của hai người hắn và vợ, dẫm nát trên người gã.
Chó giữ cửa lúc đó liền trợn trắng mắt!
Hứa Tư Văn không nhịn được mà muốn cười!
“Chúng ta đi bệnh viện xem trước đã.” Vũ Khánh Cương vừa thấy Hứa Tư Văn nở nụ cười, có khả năng thân thể không tổn thương gì nhỉ? Hoặc chỉ là vết thương nhẹ? Hắn hy vọng là vết thương nhẹ.
Ôm vợ đi ra ngoài, trực tiếp lái xe đến bệnh viện gần nhất, lúc đi cũng không nói với người mời khách là Cao Nham.
Cao Nham ở trong phòng khách chờ mãi, lại không đợi được một ai trở về, mới phát hiện là lạ, vốn là Hứa Tư Văn đến toilet, nửa ngày không trở lại, Vũ Khánh Cương ngồi không yên lo lắng đi tìm, lúc đó hắn ta còn cười Vũ Khánh Cương không thể rời khỏi vợ, kết quả ông chủ Vũ một đi không trở lại, Hứa Tư Văn cũng biến mất theo luôn!
Đây là muốn chơi hắn ta hay thế nào?
Đợi lúc hắn ta tìm đến, chỉ còn lại ba người nằm trên đất hấp hối một hơi, Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn, đã sớm rời khỏi Ba Bàn Cơm.
Chờ nghe ba tên say xỉn này lầm bà lầm bầm, hắn ta liền biết, xảy ra chuyện rồi!
“Em không sao, đừng lo lắng.” Sau khi lên xe, Hứa Tư Văn lấy tay nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay Vũ Khánh Cương, cảm giác được cơ bắp cứng ngắc dưới tay, biết ông chủ Vũ căng thẳng thân thể, có chút uất ức.
“Ừm.” Vũ Khánh Cương tự mình hòa hoãn cơn giận, mãi cho đến bệnh viện, hắn ôm Hứa Tư Văn đi vào cửa bệnh viện.
Hứa Tư Văn muốn xuống tự mình đi, Vũ Khánh Cương không đồng ý.
Trực tiếp đến khám gấp, bác sĩ vừa thấy bộ dạng Vũ Khánh Cương hung thần ác sát, không dám chào hỏi hắn!
“Ngài, ngài có chỗ nào không, không thoải mái?” Bác sĩ nói chuyện đều có chút lắp bắp.
Hứa Tư Văn dở khóc dở cười nói mình bị đạp phải cánh tay có chút đau, bởi vì là cuối mùa thu, Hứa Tư Văn mặc áo sơ mi dài tay thêm một cái áo khoác thật mỏng, bác sĩ hỗ trợ cởi áo ngoài, cuốn ống tay áo lên, lộ ra một vết xanh tím thật lớn trên cánh tay dưới vai.
Hết chương 212