Đọc truyện Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ – Chương 177: 177. Không ưa ông ta
Đến bây giờ Trương Lam Kiệt còn muốn lợi dụng dư luận để vươn mình, nhưng bên hắn ta bận bận rộn rộn, Vũ Khánh Cương cũng không nhàn rỗi, hai bên giương cung bạt kiếm, mắt thấy sắp sửa xung đột trước mặt người trong thiên hạ trên phát sóng trực tiếp, bên phía Trương Lam Kiệt đột nhiên không có động tĩnh!
“Chuyện gì vậy?” Vũ Khánh Cương bên này kiềm nén một hơi chờ Trương Lam Kiệt ra chiêu, nhưng chở nửa ngày, bên kia lại bỏ gánh!
Mẹ nó đây không phải là lừa dối người chơi sao?
“Là gia chủ Trương gia đến.” Trương Lam Hà trực tiếp trò chuyện bằng video với hai người Vũ Khánh Cương, ngay cả điện thoại cũng không gọi.
“Trương Vân Thiên đến à?” Trương Vân Thiên chính là bác cả Trương Lam Hà, gia chủ đương nhiệm Trương gia, nghị viên của hạ nghị viện.
“Bí mật tới, không gióng trống khua chiêng, cho nên dù anh không biết, thì bọn họ cũng không liên lạc anh được, ngược lại là hai người phải chuẩn bị tâm lý, Trương Vân Thiên không phải người bình thường, có thể có chỗ ngồi tại hội nghị ở hạ nghị viện, dẫn dắt Trương gia sinh ra ba nghị viên, vẫn có một chút phân lượng, cho nên hai người ngàn vạn lần không thể xem thường.” Trương Lam Hà đối với Trương Vân Thiên là e ngại nhiều hơn tình thân, hắn và ba hắn cũng không thân, huống chi là ông bác cả này.
Trong ấn tượng của Trương Lam Hà, ông bác cả này là tiêu chuẩn chính khách, hơn nữa còn là loại chính khách bất lương, da mặt dày, tay đủ đen, tâm cũng tàn nhẫn, máu đều là lạnh, nhìn mặt ngoài rất hòa ái, kỳ thực làm không ít chuyện đâm dao sau lưng.
Bằng không những năm này rõ ràng Trương gia tiến vào hạ nghị viện, nỗ lực trả giá cũng không ít, tại sao chậm chạp không thể lên chức?
Bởi vì người ở phía trên nhìn Trương Vân Thiên không lọt mắt!
Chó biết cắn người thì sẽ không sủa, thuộc hạ không trung thành ai dám thu? Ở sau lưng đâm anh một đao, anh khóc cũng không có đất mà khóc đâu!
Vốn dĩ Trương Lam Hà không hiểu mấy cái này, vẫn là Bách Lý Hãn Mạc phân tích một đống cho hắn, hắn mới biết đừng thấy Trương gia mặt ngoài phong quang, chỉ cần người có tâm muốn thu thập Trương gia, cũng không phải là không thể đánh rơi Trương gia.
Chẳng hạn quyền quý chân chính khiêm tốn như Bách Lý Hãn Mạc.
“Yên tâm đi, binh tới tướng đỡ nước đến đất ngăn, ngược lại tui muốn gặp ông ta, ngay mặt hỏi ông ta một chút xem ông ta làm sao nuôi được đám nhỏ trong nhà vậy, đều trưởng thành lệch hết!” Vũ Khánh Cương vừa nghe Trương Vân Thiên đích thân đến càng cao hứng, Trương gia đưa người có thể ra quyết định đến thì vừa vặn, bên phía hắn thì hắn có thể ra quyết định, dù thế nào đối phương cũng phải đưa ra một nhân tài có trọng lượng mới đúng.
Vũ Khánh Cương mài đao soàn soạt, chuẩn bị cho Trương gia đẹp mặt, Hứa Tư Văn cũng không cam yếu thế, không bước chân ra khỏi cửa liền ở trên mạng dẫn dắt phương hướng dư luận, quậy internet đến vui vẻ sung sướng, cái tên Trương Lam Tương cũng sắp thối ra tận ngoài phố rồi.
Lúc này đột nhiên nhận được điện thoại của Phùng Tấn Thần, muốn Vũ Khánh Cương đến công ty một chuyến.
“Chuyện gì mà nhất định phải làm vào lúc mấu chốt này vậy?” Hiện tạu Vũ Khánh Cương đang dốc hết sức muốn đánh nhau, đột nhiên bị người ta cắt ngang gọi đi thì đặc biệt không vui.
“Là vấn đề bên thuế đất, muốn chính ông chủ đi một chuyến.” Tuy rằng Phùng Tấn Thần rất muốn làm thay, bất đắc dĩ tất cả động sản của Đông Bắc Hổ đều treo tên Vũ Khánh Cương.
Trước đây ở Đông Bắc đều là bọn họ làm thay, tân thành Lan châu bên này không quá quen, làm thay người ta không đồng ý, nhất định phải tự thân đi một chuyến.
“Được rồi, tui liền đi qua một chuyến!” Vũ Khánh Cương vẫn rất có lòng trách nhiệm, mặc dù ở công ty buông tay không quản chuyện, nhưng lúc cần, hắn vẫn phải tích cực chút.
“Anh đi ra ngoài cẩn thận chút, mang theo nhiều người, hiện tại xe anh còn ở trong sở giao thông chưa lấy về, lấy loại xe chống đạn đi đi.” Bây giờ Hứa Tư Văn cũng cẩn thận hơn rất nhiều, chỉ lo Vũ Khánh Cương lại gặp bệnh thần kinh giống như Trương Lam Tương.
Ông chủ Vũ phân phối xe cho nhóm bảo an, không phải loại mô tô hạng nặng hiếm thấy như Dodge Tomahawk, mà là xe chống đạn thủy tinh cường hóa lốp xe đặc ruột.
“Được!” Vũ Khánh Cương đáp ứng đặc biệt dứt khoát, vợ không nói thì hắn cũng sẽ cẩn thận.
Hứa Tư Văn tiễn Vũ Khánh Cương đi, liền ở nhà tiếp tục lên mạng, nhiều năm trước Hứa Tư Văn đã lăn lộn ở trên mạng, có rất nhiều diễn đàn cỡ lớn chứng thực tài khoản, y không phát biểu nhiều, thế nhưng mỗi lần phát biểu đều làm người khác chú ý, nội dung nghiêm cẩn phân tích thấu triệt, mà trên căn bản là topic về kỹ thuật nhiều hơn một chút, ngẫu nhiên cũng thảo luận về thời sự.
Lần này Hứa Tư Văn đăng topic phản hồi để đạp lâu chủ mở topic kia, được mỗi người bạn trên mạng comment khen ngợi, xem là tinh hoa!
Hiếm thấy Hứa Tư Văn được thanh nhàn, mặc dù là bị ép thanh nhàn, nhưng y vẫn như cũ âm thầm ngồi trước máy tính lướt web, xem trò vui không sợ phiền phức lớn.
Vũ Khánh Cương đi ra ngoài lập tức liền trở lại!
Lúc xuống xe, bộ dạng nổi giận đùng đùng, hỏa khí lớn đến mức sắp đốt nóc luôn.
“Làm sao thế này?” Hứa Tư Văn mới đăng bài liền thấy bộ dạng này của Vũ Khánh Cương, bồn chồn hỏi.
“Đừng nói nữa!” Vũ Khánh Cương vừa cởi nút buộc trên cổ, vừa đưa tay kéo thắt lưng bên hông, tư thế không thể chờ đợi được nữa muốn cởi quần áo.
Bởi vì phải đi ra ngoài làm việc, Hứa Tư Văn để Vũ Khánh Cương mặc áo sơ mi có thêm ba nút buộc cộng thêm quần tây, đeo thắt lưng cá sấu, giày da, bộ dạng thoạt nhìn đặc biệt tinh anh, chỉ cần Vũ Khánh Cương không mở miệng nói chuyện, treo cái mác cũng thật sự có thể doạ người.
“Cái gì mà vấn đề thuế đất? Mẹ nó chính là họ Trương muốn gặp anh, không gặp được, liền mẹ nó đi tìm việc!” Vũ Khánh Cương thống hận nhất là người khác tính kế hắn, mấy năm trước ăn qua nhiều thiệt thòi như vậy, hiện tại cũng nuôi thành tâm lý căm ghét.
“Trương Vân Thiên tìm anh hả?” Hứa Tư Văn tiến lên giúp Vũ Khánh Cương cởi quần áo, tìm một cái quần cộc rộng rãi cho Vũ Khánh Cương mặc, quần áo trên người thì trước hết miễn đi, Vũ Khánh Cương ở nhà cũng đều để trần lắc lư khắp nơi.
“Anh vừa nghe là ông ta muốn gặp anh, anh liền trở về, mẹ nó không ưa ông ta, xem ông ta có thể làm gì anh!” Vũ Khánh Cương bắt đầu nóng nảy, đối với việc Trương gia luôn dằn vặt như thế cũng phiền rồi.
Hứa Tư Văn dở khóc dở cười: “Vậy chuyện của anh làm sao bây giờ? Nếu ông ta có thể gây sự với anh, vậy nhất định phải nhìn thấy anh mới có thể dừng tay đi?”
Vũ Khánh Cương vừa nghe Hứa Tư Văn nói như vậy, vươn tay ôm đầu ngồi xổm ở trên ghế sa lon mặt mày ủ rũ: “Nhưng anh không ưa ông ta! Không muốn dòm cái mặt chiếc giày của ông ta!”
“Hình như Trương nghị viên đâu phải mặt hình chiếc giày đâu.”
“Vậy là mặt thận heo hả?”
“Anh có thể ít xem chút tiểu thuyết không?”
“Đây không phải là cả ngày buồn rầu, xem vài thứ vui vẻ điều hoà một chút sao!”
Hai người còn chưa nói được một phần ba, điện thoại của Phùng Tấn Thần lại tới nữa: “Ông chủ, bọn họ giữ giấy chứng nhận của chúng ta không đưa, làm sao xin chứng nhận kiến trúc?”
“Bọn họ dựa vào cái gì mà giữ lại? Cũng không phải không hợp quy định!” Mới đầu Hứa Tư Văn vốn còn muốn khuyên nhủ Vũ Khánh Cương, nhưng đây không phải là Trương Vân Thiên tỏ rõ uy hiếp à “Quan tâm ông ta chắc!” “Cục thuế đất bảo phái người đưa hết thảy chứng minh đất đai đến, kết quả viên chức kia sơ ý, ở trên đường làm mất, bị người của Trương Vân Thiên, ừm, nhặt được, mà nếu như muốn trả, thì ông chủ phải qua gặp mặt, bằng không chúng ta chỉ có thể xin bổ sung lại, thời gian bổ sung là hai tháng, nhanh nhất cũng phải là một tháng.” Nếu như làm bổ sung, còn nặng hơn là giao thuế đất thêm một lần nữa, tuy rằng tiền không nhiều, nhưng phí rất oan uổng.
Hơn nữa bổ sung cần thời gian!
Coi như là ngắn nhất một tháng, nhưng nhân thủ của kiến trúc Đông Bắc Hổ lập tức liền khởi công, làm lỡ một tháng thì phải hao phí không ít tiền! “Nhặt mẹ ông ta đó!” Vũ Khánh Cương nóng nảy không thôi: “Viếng mồ mả đốt báo, lừa quỷ hả? Sao tui đây không ra khỏi cửa liền nhặt được cái giấy chứng nhận đi? Cho dù là cái giấy chứng nhận tốt nghiệp tiểu học không có gì hữu dụng cũng được mà?” Hứa Tư Văn mặt trầm như nước: “Hỏi bọn họ, muốn hẹn gặp mặt ở nơi nào? Tôi với Cương tử đến là được rồi.” “Vợ?” Vũ Khánh Cương ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn Hứa Tư Văn. “Nếu tránh không khỏi, sao không đi đối mặt?” Hứa Tư Văn nhẹ nhàng nở nụ cười: “Không phải anh đã nói sao? Binh tới tướng đỡ nước đến đất ngăn.” “Tôi liền liên hệ bọn họ!” Phùng Tấn Thần còn gấp hơn so với ông chủ là Vũ Khánh Cương, ông chủ có thể không làm việc đàng hoàng, nhưng bọn họ thì không thể!
Làm lỡ thêm một ngày thì tiền liền chảy ra như nước, cái này vốn dĩ có thể không tiêu phí.
Kỳ thực Trương Vân Thiên đến, đúng là muốn hòa giải với đám Vũ Khánh Cương, động tĩnh bên phía Trương Lam Kiệt và Trương Lam Tương lớn đến mức ngay cả thủ tướng cũng nghe nói!
Càng khỏi nói mấy nghị viên trong hạ nghị viện thì càng là nghị luận sôi nổi!
Trương gia ở nơi đầu sóng ngọn gió, thằng em trai không nên thân của ông ta, mang theo vợ về nhà cầu viện, chơi trò một khóc hai nháo ba thắt cổ với ông ta, Trương Vân Thiên tức giận đến một phật xuất thế nhị phật thăng thiên, nhưng mà có tức giận nữa, cũng không phải vào lúc này, ông ta nhất định phải dẹp yên chuyện này, không thì cái ghế nghị viên của Trương gia ở hạ nghị viện sợ là cũng khó giữ được!
Bất đắc dĩ bất luận là Đông Bắc Hổ hay là phần mềm Hà Văn, đều phòng ngự kín kẽ không một lỗ hổng, ông ta đến nửa ngày lại không thể liên lạc được với chính bản thân Vũ Khánh Cương hoặc là bản thân Hứa Tư Văn, càng khỏi nói Trương Lam Hà, ngay cả cái bóng quỷ cũng chưa thấy!
Vẫn là con ông ta tìm người suy nghĩ biện pháp, kỳ thực chính là bịt tai trộm chuông tìm lý do thôi, cái gì mà nhặt được đồ? Chính Trương Vân Thiên cũng không tin!
Có thể dẫn Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn ra gặp mặt một lần!
Chỉ cần gặp mặt một lần, mặc kệ đồng ý không đồng ý, nhưng xem ở bên ngoài, bọn họ có khả năng lén lút giải quyết!
Dư luận, Trương gia chơi quen hơn ai hết, Trương Lam Kiệt chỉ là trông mèo vẽ hổ, kết quả vẽ hổ không thành mà ngược lại thành chó, mới có thể khiến cục diện đã xảy ra không thể ngăn cản.
Lần này Trương Vân Thiên tự mình xách đao, ông ta có lòng tin, giải quyết việc này dễ như ăn cháo.
Thậm chí ông ta tự mình nhắn với sở giao thông, bảo lãnh Trương Lam Tương ra!
Một nghị viên, tự mình đến, muốn bảo lãnh một kẻ tình nghi đang chờ thẩm vấn, quả thực là giết gà dùng dao mổ trâu!
Con trai Trương Vân Thiên là Trương Lam Phong chọn lựa địa điểm gặp mặt, là khách sạn Lan Châu nổi danh ở thành Lan châu, cao cấp, tao nhã.
Lúc ông ta tới dẫn theo con trai Trương Lam Phong, bên này còn có Trương Lam Kiệt, Trương Lam Tương cũng được bảo lãnh ra, Trương Vân Thiên lão luyện hơn Trương Lam Kiệt rất nhiều, ông ta không làm mánh lới phát sóng trực tiếp nói xin lỗi gì đó, cũng bảo Trương Lam Kiệt dừng tay, chỉ bí mật định ngày hẹn hai người, muốn Trương Lam Tương ngay mặt xin lỗi. “Mày nhớ kỹ, nếu như bọn họ không tha thứ cho mày, sau này mày liền không còn là người của Trương gia nữa.” Đối với Trương Lam Tương gây chuyện thị phi Trương Vân Thiên thực sự là đặc biệt chán ghét!
Nếu không phải là con của em ruột mình, ông ta đã sớm buông tay không quản rồi. “Con biết rồi, bác cả.” Trương Lam Tương có một loại sợ hãi theo bản năng với Trương Vân Thiên, không chỉ Trương Lam Tương, ngay cả Trương Lam Kiệt ở trước mặt ông ta, cũng không dám thở mạnh một tiếng.
Đừng nhìn bọn họ có thể bắt nạt Trương Lam Hà, mẹ bọn họ có thể đánh đuổi mẹ Trương Lam Hà để thượng vị, nhưng mà lúc nhà cũ Trương gia tụ hội, Trương Lam Tương và Trương Lam Kiệt, căn bản là không ra hồn, vẫn bị đám người Trương Lam Phong coi là con riêng, đều không thể nào nói chuyện với bọn họ, ở ngoài mặt không có trở ngại là được.
Hết chương 177