Đọc truyện Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ – Chương 117: 117. Tiền lì xì chọn một trong vạn
Tiệc mừng lần này còn náo nhiệt hơn lần ở Hứa gia tập rất nhiều, người Hứa gia cũng tới, có điều quy trình lễ cưới bên Đông Bắc khác với Hứa gia tập.
Hai bên đều cử hành lễ cưới, bày tiệc cưới, khiến người ta không đoán ra Hứa Tư Văn cùng Vũ Khánh Cương đến tột cùng ai gả ai cưới.
Có điều cũng không ai dám đi hỏi kỹ.
“Ba, mẹ!” Vũ Khánh Cương da mặt thật dày đứng cùng chỗ với Hứa Tư Văn đổi giọng gọi ba Hứa mẹ Hứa.
“Ừ ừ!” Ba Hứa chỉ gật đầu, mẹ Hứa ngược lại đáp lời, lại đưa cho Vũ Khánh Cương một phong tiền lì xì.
Thế nhưng sau đó Vũ Khánh Cương mở tiền lì xì ra, mẹ Hứa vươn tay rút từ bên trong ra một tờ tiền giấy một đồng*!
*Một phong tục cưới hỏi Sơn Đông Trung Quốc, khi nhà trai đưa lễ cho cô gái phải là 10001 nguyên nhân dân tệ, hoặc có nơi là 9999.
Hứa Tư Văn trợn to hai mắt, đây là ý tứ thế nào?
Y rất ít tham gia lễ cưới, bản thân cũng không hiểu biết đối với quy trình của lễ cưới, hơn nữa lần ở Hứa gia tập, hình như cũng không có cái trình tự này mà?
“Chọn một trong vạn nha!” Đảm nhiệm người điều hành buổi lễ chính là Ngụy Diên, cái tên này vì có thể chủ trì lễ cưới của ông chủ, lại liều mạng đẩy nhanh tốc độ, rốt cục dành ra được ba ngày.
Hứa Tư Văn: “…!”
Sau đó Hứa Tư Văn cũng trải qua một lần “chọn một trong vạn”!
“Anh hai, chị hai.” Hứa Tư Văn theo Vũ Khánh Cương kêu Vũ Quốc Cương và Trương Thúy Hoa là anh hai chị hai.
Vũ Quốc Cương cho Vũ Khánh Cương một phong tiền lì xì: “Thành gia lập nghiệp, sau này đừng chạy tới chạy lui nữa, mày kiên nhẫn hơn một chút đi.”
“Dạ!” Vũ Khánh Cương cầm tiền lì xì liền bỏ vào trong túi.
Chờ Hứa Tư Văn thu tiền lì xì của Trương Thúy Hoa xong cũng muốn nhét vào trong túi, lại bị Trương Thúy Hoa cản lại, mở tiền lì xì ra, rút đi một tờ tiền từ bên trong!
Bên này ít người nhà họ Hứa, chỉ có hai bàn, mà còn là những người lần trước ở Hứa gia tập, chưa kịp tới tham gia lễ cưới, liền để Vũ Khánh Cương trực tiếp đóng gói từ Hứa gia tập đón đến Đông Bắc.
Mà người bên này, lại là những người không có đi Hứa gia tập tham gia lễ cưới, tất cả đều tập trung ở nơi này, trong đó bao gồm mấy người ở quê.
Đây là lần đầu tiên Hứa Tư Văn gặp những người ở quê cũ của Vũ Khánh Cương.
Mấy cụ già lưng có chút còng, vẻ mặt phong sương nhìn qua thật sự khiến người ta có thể cảm giác được dấu vết tháng năm.
Có lẽ là yêu ai yêu cả đường đi, Hứa Tư Văn một chút cũng không cảm thấy dáng vẻ bọn họ quê mùa, mà là cảm thấy bọn họ đều rất có cơ trí, là loại tài phú quý giá mà thời gian lắng đọng lại.
Lạoi cảm giác này hoàn toàn khác với phản ứng chán ghét, ý tứ chạm thử cũng không có khi y nhìn thấy Trang Sĩ Nhân cùng Alice.
“Đây chính là đối tượng của Cương tử à?” Mấy cụ già giống như ngạc nhiên nhìn Hứa Tư Văn.
“Phải!” Vũ Khánh Cương vẻ mặt kiêu ngạo: “Đây chính là Hứa Tư Văn đối tượng của cháu.”
“Đây là Vương tam thúc, Lý tứ gia gia, tam cữu mỗ gia Lưu gia, nhị cô mỗ gia Chu gia, đại cô nãi Thiện gia.” (cữu mỗ gia là anh em của bà, cô mỗ gia là chồng của chị em của ông ngoại, cô nãi là cô của cha. Ta ứ biết dịch sao với cái đống này nên để nguyên luôn, nhờ cao nhân nào đi ngang qua chỉ giáo giúp)
“Tam thúc, tứ gia gia, tam cữu mỗ gia, nhị cô mỗ gia, đại cô nãi.” Hứa Tư Văn kề sát gọi từng người một.
Năm cụ già đều cười híp mắt đáp lại.
Nhưng mà sau khi đáp lại, vẫn luôn cười híp mắt nhìn y, nhìn khiến Hứa Tư Văn không hiểu ra sao, thế nhưng lại không dám hành động lung tung, cũng chỉ len lén ở dưới đáy bàn giẫm chân bự của Vũ Khánh Cương, hi vọng hắn cho cái nhắc nhở và vân vân.
“Ai nha!” Ông ba ngồi cùng bàn trước tiên la oai oái!
“Sao thế?” Ông hai lập tức liền căng thẳng, năm cụ già rốt cuộc cũng tạm thời dời đi lực chú ý.
Ông ba lại quay đầu nhìn về phía Hứa Tư Văn: “Tư Văn, con giẫm chân ông làm gì?”
“A?” Hứa Tư Văn 囧!
Y muốn giẫm là Vũ đại lão hổ, không phải ông ba mà!
“Hả?” Ông hai quay đầu trừng mắt về phía Vũ Khánh Cương.
“Ông ba, xin lỗi ạ!” Hứa Tư Văn đỏ mặt giải thích với ông cụ: “Cái kia, con, con…”
“Con muốn giẫm chính là Cương tử đi? Kết quả giẫm sai?” Ông ba già mà không đứng đắn, cười đặc biệt gì gì kia.
“A? Vợ… Ai nha!” Vũ Khánh Cương vừa nghe vợ giẫm nhầm, mặc kệ là giẫm ai, sao vợ tự dưng lại giẫm hắn chứ? Cho nên hắn vừa muốn hỏi Hứa Tư Văn một chút, mu bàn chân lại là một trận đau, cúi đầu xuống, liền thấy chân ông hai mang ủng da trâu, dẫm trên chân hắn.
“Ông hai lại cái tính con nít nữa rồi.” Năm cụ già lại không hề tức giận, mà là cười híp mắt nhìn ông hai đạp một chân Vũ Khánh Cương, ông ba bị hành vi trả thù của ông hai chọc phát cười.
“Ông hai à ông nhẹ chút ạ!” Vũ Khánh Cương có chút oan ức, vợ giẫm sai rồi thì thôi lại cũng không phải cố ý, làm gì nhất định phải giẫm lại chứ? Còn giẫm đau như vậy!
Vợ y khẳng định không có lực như ông hai đâu!
Hứa Tư Văn đỏ cả mặt, cảm thấy ngày hôm nay mình thực sự là quá không ổn trọng.
“Tiểu tử ngốc, còn không dạy Tư Văn đốt thuốc cho họ?” Ông ba xem náo nhiệt xong rồi, liền chỉ điểm Vũ Khánh Cương một phen, thằng nhóc hư hỏng này còn không nhanh dỗ vợ mà nghĩ cái gì vậy?
“Ôi! Không phải!” Vũ Khánh Cương nhe răng cười ngây ngô: “Con quên mất!”
Mọi người cùng nhau lườm hắn một cái, cao hứng cũng không cao hứng đến nỗi như vậy đi?
“Đến đây! Tư Văn, anh dạy em đốt thuốc cho mấy vị trưởng bối!” Vũ Khánh Cương vô cùng phấn khởi kéo Hứa Tư Văn, dự định tay cầm tay dạy y.
“Đốt thuốc?” Hứa Tư Văn có chút ngây ngốc, y không hiểu là ý gì.
Sau đó mới phát hiện, trên bàn đặt sáu cái tẩu thuốc cổ, ống tẩu thật dài, nõ tẩu thật lớn cùng với một túi thuốc lá.
“Cái này không cần anh dạy, em biết!” Hứa Tư Văn vừa nhìn liền hiểu, lúc y ở Hứa gia tập, từng thấy mấy người già khác hút thứ này, chỉ có điều phía nam đa số đều là tẩu hút thuốc nước (tẩu thuốc dạng bình, giống như bình hút shisha), chứ không phải tẩu thuốc lá.
Hứa Tư Văn vui rạo rực lắp nõ tẩu, sau đó đốt cho mấy người lớn, nhìn bọn họ hút vài hơi khói, còn cảm thấy chơi rất vui.
“Không tồi không tồi!” Mấy cụ già cao hứng, mỗi người cho Hứa Tư Văn một cái bao đỏ thẫm!
Hứa Tư Văn thật không dám nhận, y cảm thấy mấy cụ kiếm tiền không dễ dàng, cho bao lì xì lớn như vậy y nhận cũng cảm thấy phỏng tay.
“Nhận đi!” Vũ Khánh Cương dùng cùi chỏ đụng đụng Hứa Tư Văn.
“Sao anh lại bảo em nhận hả?” Hứa Tư Văn trừng Vũ Khánh Cương một cái, nhỏ giọng nói thầm với Vũ Khánh Cương: “Đây đều là mấy cụ ở quê tới, lớn tuổi như vậy, tích góp ít tiền không dễ dàng.”
Vũ Khánh Cương nhìn vợ đang xoắn xuýt, trong lòng thực sự là vô cùng thoải mái: “Em nhận lấy đi, tâm ý của các trưởng bối mà, lại nói em cũng đừng lo lắng, ở quê hiện giờ đang phát triển khá tốt, nguyên liệu thực phẩm của chúng ta, đều là rau củ ở quê trồng, không thiệt thòi đâu.”
Hứa Tư Văn suy nghĩ một chút, rốt cuộc nhận tiền lì xì mấy cụ già cho, kề sát bên nói cám ơn, các cụ vui mừng ra mặt, đều cười thành quả cam da nhăn rồi.
Hứa Tư Văn trải qua một hồi lễ cưới Đông Bắc ngoại trừ đón dâu, rất nhiều chuyện đều là ngoài ý muốn, chẳng hạn như không kính trà mà lại có phí đổi cách gọi? Không cần đốt thuốc cho người già, còn có thể được tiền lì xì!
Mấy cái đó còn tốt, chính là đến lúc mời rượu, Hứa Tư Văn hoàn toàn phục tửu lượng của Vũ Khánh Cương.
Nơi này là Đông Bắc, rượu uống tuyệt đối không cách nào dùng rượu tự ủ ở Hứa gia tập để cân nhắc, có điều Hứa Tư Văn cùng Vũ Khánh Cương có kinh nghiệm, lúc này là Hứa Tư Văn nhân cơ hội đổ sạch nửa bình rượu, đổi nước lọc vào trong, cũng có mùi rượu, lừa gạt người khác tuyệt đối là được.
“Ông chủ! Ông chủ! Tình cảm sâu một hớp cạn! Tình cảm nhạt liếm một liếm! Chúng tôi xem cả hai người đó!” Uống với thật nhiều người, Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn ai đến cũng không cự tuyệt, dù sao thì rượu pha nước, coi như là rót vào bụng, thì cũng chỉ rót bằng phân nửa so với người khác!
Hứa Tư Văn cũng bị lây loại khí tức hào sảng kia, cầm bình rượu, ai tới chạm cốc với y y đều dám uống theo người đó.
“Vợ, về nhà đi?” Vũ Khánh Cương đi tới.
“Không!” Hứa Tư Văn không muốn về nhà, y còn chưa có cao hứng đủ đâu: “Không muốn trở về, nơi này thật tốt mà! Đâu đâu cũng có hoa, thật là đẹp mắt! Quá không chân thực giống như cảnh mộng ảo vậy.”
“Vậy cái đó, chúng ta đi về trước, ngày mai có thời gian, chúng ta trở lại xem cảnh nhé?”
“Cương tử, em không muốn tự đi, đau chân, anh cõng em đi?” Y có chút mệt mỏi, liền không muốn tự mình đi, nhìn thấy Vũ đại lão hổ, liền muốn để hắn cõng: “Em muốn anh cõng em!”
“Được!”
Hứa Tư Văn cao hứng, ha ha vui sướng bò lên lưng Vũ Khánh Cương: “Ngoại trừ anh trai em, ngay cả ba em cũng chưa từng cõng em.”
“Sau này anh đều cõng em!”
“Vậy em cũng cõng anh là được.”
“Em cõng nổi sao?”
“Anh không biết giảm béo à!”
“Giảm cái gì mà béo chứ? Anh lại không béo!”
“Khổ người anh lớn như vậy, em cõng không nổi mà!”
“Ha, vậy thì không cõng.”
“Không được! Anh đã cõng em, em làm sao có thể không cõng lại chứ?”
“Em có thể dùng cái khác đổi với anh, không nhất định phải cõng anh.”
“Cũng đúng, vậy em ôm anh đi, em ôm anh nổi!”
“Sao em biết em có thể ôm nổi?”
“Ha ha!” Hứa Tư Văn cười xấu xa: “Em nói có thể ôm nổi là ôm nổi! Nếu anh dám phản bác em, em sẽ nổi giận! Em sẽ không cao hứng! Anh liền chịu thua!”
“Nói cũng đúng nhỉ!”
“Ha ha ha… Cương tử, anh thật tốt… Không bắt nạt em… Còn có thể dỗ em… Ừm… Em thật là cao hứng…” Chậm rãi, Hứa Tư Văn nằm nhoài trên lưng Vũ Khánh Cương, nhìn từng hàng cây mơ hạnh nở ra đóa hoa màu phấn hồng xẹt qua bên người, tầm mắt dần dần bị màu phấn hồng chiếm cứ, hóa thành hoàn toàn mờ mịt, cuối cùng chìm đắm trong mộng.
Hứa Tư Văn không biết mình làm sao trở về, y chỉ nhớ rõ hình như mình bảo Vũ Khánh Cương cõng về?
Đầu có chút đau, mơ mơ màng màng nhắm mắt lại rầm rì. “Vợ à! Khó chịu không?” Vũ Khánh Cương lấy cái khăn lông ấm đắp trên mặt giúp Hứa Tư Văn tỉnh rượu.
“Khó chịu muốn chết!” Hứa Tư Văn dùng sức dùng khăn xoa xoa mặt. “Nhẹ chút, cọ rách da đó!” Vũ Khánh Cương thật sự sợ vợ mình khiến mặt hủy dung. “Mấy giờ rồi?” Hứa Tư Văn chà chà mặt, có chút tinh thần, cũng không rầm rì nữa, chậm rì rì nửa ngồi dậy hỏi Vũ Khánh Cương. “Không tới chín giờ, muốn ăn chút gì không?”
“Em không đói bụng.” Hứa Tư Văn tìm vị trí dép lê, trước tiên đi xả nước, lúc này mới thư thái, ở phòng vệ sinh rửa mặt một phen đi ra, người liền có tinh thần hơn nhiều.
Uống một chút nước, lại ngồi xếp bằng ở trên giường, mắt to mong đợi nhìn Vũ Khánh Cương, Vũ Khánh Cương bị nhìn có chút sợ hãi: “Vợ à, em muốn làm gì?”
“Anh còn đứng ngây ra đó làm gì?” Hứa Tư Văn nhe nhe miệng đầy răng trắng: “Mau móc tiền lì xì ra hết, hai ta đếm xem!”
Vũ Khánh Cương: ” …!”
Hết chương 117