Đọc truyện Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ – Chương 11: 011. Đến sân bay đón người
Vũ Khánh Cương cùng ăn với Vương Dung Dung một hồi, sau khi ra khỏi nhà ăn kiểu Tây, điện thoại vang lên, là Ngụy Diên điện.
“Ông chủ, bên tập đoàn Cương Kiến nói thế nào?” Ngụy Diên một bên gọi điện thoại, một bên ký tên, mỗi ngày hắn đều rất bận, giống như con quay di chuyển liên tục.
Vốn là không cần phiền toái như vậy, thế nhưng có quan hệ đến việc cung cấp vật liệu kiến trúc sang năm của Đông Bắc Hổ, tập đoàn Cương Kiến cũng là nơi hợp tác làm nhà cung cấp, đột nhiên đề xuất Vũ Khánh Cương tự mình đứng ra ký kết hợp đồng, hắn suy đoán, trong này có phải là có chuyện gì hay không?
Thời đại này ăn hoa hồng đều thành thông lệ, nhưng hắn dám cam đoan kiến trúc Đông Bắc Hổ tuyệt đối không có ai ăn hoa hồng!
Cho nên tám phần là vị đại tiểu thư kia tự chủ trương.
“Cái con đàn bà kia có bệnh! Đổi một nhà cung cấp khác!” Vũ Khánh Cương ghét nhất người khác dây dây dưa dưa không lưu loát: “Ăn mặc thì như mụ tú bà, nói chuyện như ăn không no, bước đi thì như không có thận vậy đó, người như vậy, sau này tui không hợp tác nữa.”
Đầu kia Ngụy Diên vừa nghe, giọng điệu của ông chủ cứ kêu là một oan ức, một tức giận, lúc đó hắn liền cười gục xuống…
Ông chủ Vũ buổi trưa căn bản không ăn no, tìm một quán ăn bình thường, chọn hai món ăn, khò khè ăn sạch sành sanh, tổng cộng mới tốn không tới sáu mươi đồng, còn cơm tây một khối thịt bò một bát canh mùi vị nức mũi, liền mất một ngàn đồng…
Điện thoại lại vang lên, vẫn là Ngụy Diên gọi tới: “Ông chủ, bây giờ anh có rảnh không?”
“Có!” Vũ Khánh Cương mới ăn no, sau khi trả tiền, đang đi ra ngoài.
“Đến sân bay đón người đi, tài xế bên này đều ra ngoài rồi, không ai có thời gian.” Ngụy Diên ở trong điện thoại nói ngắn gọn với Vũ Khánh Cương một lần người phải đón là ai, chuyến bay mấy giờ, sau đó liền cúp điện thoại.
Vũ Khánh Cương một chút cũng không có không hài lòng, Ngụy Diên là người có đại tài, sau khi tập đoàn tài chính Đông Bắc Hổ thành lập, hắn có thể thanh nhàn như vậy cũng là thiệt thòi Ngụy Diên cùng đoàn đội của hắn ta, hắn thì buông tay không quản chuyện, bởi vì mấy thứ đó hắn cũng không quá hiểu…
Vũ Khánh Cương biết mình có bao nhiêu trọng lượng, nhiều tiền như vậy, hắn mang theo người nhà đến chỗ nào cũng không an toàn, nếu lựa chọn tin Ngụy Diên, vậy liền thẳng thắn tín nhiệm đến cùng.
Sự thực chứng minh, thời gian hai năm, Ngụy Diên làm cho Đông Bắc Hổ chiếm đoạt gần như tất cả hạng mục tiền đồ rộng lớn của Đông Châu.
Đầu tư của Vũ gia vào năm thứ nhất liền mất sạch, sang năm bắt đầu có lợi nhuận, hiện tại lại bắt đầu khai phá hạng mục mới….
Lúc mới bắt đầu anh hai và chị hai Vũ gia đối với Ngụy Diên là quan sát, sau đó mới tiếp nhận Ngụy Diên trở thành người phát ngôn của Vũ gia, Vũ Khánh Cương an bài anh hai ở vị trí chủ tịch, chị hai thì là phó chủ tịch, nói trắng ra là chính là cho bọn Ngụy Diên chỗ dựa, nói thế nào nữa thì bọn Ngụy Diên cũng là làm công, Vũ gia mới là chủ.
Có điều mặc dù tập đoàn tài chính Đông Bắc Hổ là vốn riêng của Vũ Khánh Cương, thế nhưng tập đoàn Đông Bắc Hổ có mười phần trăm cổ phần là của Ngụy Diên và nhóm của hắn ta, đây là phúc lợi mà Vũ Khánh Cương cho hắn ta, nếu muốn thúc ngựa chạy, phải tạo động lực cho ngựa chứ!
Tập đoàn Đông Bắc Hổ có 60% cổ phần là Vũ Khánh Cương nắm giữ, mười phần trăm là anh hai, mười phần trăm là chị hai, mười phần trăm là nhóm Ngụy Diên, còn chín phần trăm là chia đều cho ba đứa cháu trai, còn thừa lại một phần trăm, chỉ dùng để làm phúc lợi, Đông Bắc Hổ có thể trong thời gian ngắn thanh danh vang dội như thế, cũng bởi vì tập đoàn Đông Bắc Hổ chịu bỏ ra sức lớn làm sự nghiệp công ích, viện dưỡng lão, cô nhi viện cùng công ích xanh hóa đều có bóng dáng tập đoàn Đông Bắc Hổ…..
Hết chương 11