Đọc truyện Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ – Chương 107: 107. Ba hai cùng ba nhỏ
May là Vũ Khánh Cương phản ứng nhanh, lúc nằm úp sấp ngã vào, thắt lưng dùng sức ở giữa không trung, làm một cái Càn khôn đại na di với vợ, biến thành hắn ở phía dưới làm đệm thịt cho vợ, còn vợ thì nằm nhoài trên người hắn, mà sau lưng hắn, lại là sàn nhà, may là trên sàn nhà còn trải một tầng thảm trải sàn thật mỏng giảm bớt một chút.
Hắn té xuống cũng là “hự” một tiếng!
Đặc biệt rõ ràng!
Bốn người lớn nhìn hai tên nhóc ngã vào, phản ứng khác nhau.
Ba Hứa là trợn mắt trừng trừng, anh hai Vũ gia là thở hổn hển như trâu, mẹ Hứa lại là không biết làm sao, chị dâu Thúy Hoa lại là chỉ hận rèn sắt không thành thép!
Hứa Gia Văn mang theo Trình Mỹ Lệ cùng tiểu Nữu Nữu mới vừa tỉnh ngủ, nghe thấy động tĩnh mở cửa liền thấy Hứa Tư Văn đặt ở trên người Vũ Khánh Cương, mà Vũ Khánh Cương thì lại là ngã vào trước mặt bốn người lớn.
Hứa Tư Văn bị bắt tại trận, hự hự hự nghẹn đến sắc mặt đỏ chót, nhỏ giọng gọi người: “Ba mẹ, anh hai Vũ, chị Thúy Hoa.”
Vũ Khánh Cương ở dưới người y rầm rì giả bộ đáng thương, vừa nãy té một chút tuy rằng không nặng nhưng cũng không nhẹ, đặc biệt là, ông chủ Vũ rất biết nhìn mặt đoán ý, sắc mặt bốn gia trưởng không phải dễ nhìn cỡ nào…
“Mày cái đồ não phẳng!”
“Thằng con kém cỏi!”
Câu đầu tiên là anh hai Vũ gia mắng Vũ Khánh Cương, câu sau là ba Hứa quát lớn Hứa Tư Văn, ngược lại cùng một ý tứ: hai người hết sức tức giận!
Hứa Tư Văn vừa thấy sự tình không tốt, bò dậy, kéo Vũ Khánh Cương lên, mở cửa bỏ chạy, không chạy không được, ba y nổi giận rồi!
Anh trai cùng chị dâu y chỉ biết cười ha ha, cũng không biết giúp một chút.
Vũ Khánh Cương còn trốn nhanh hơn Hứa Tư Văn, vừa bắt đầu là Hứa Tư Văn kéo tay hắn chạy, có điều rất nhanh lại là hắn kéo vợ chạy như điên…
Trước đây Hứa Tư Văn không phải như vậy, cơ mà lần kia thấy được Vũ Khánh Cương chạy vui vẻ sung sướng, lúc đó cuối cùng chẳng phải ba y lui quân lặng lẽ sao? Cho nên lần này y cũng chạy…
Sau một trận náo loạn, Vũ Khánh Cương bị Vũ Quốc Cương đá hai cước trên mông, Hứa Tư Văn bị ba Hứa vỗ một phát trên đầu, chị dâu Thúy Hoa ôm Nữu Nữu đã tỉnh lại không buông tay, mẹ Hứa sai sử thằng con lớn cùng vợ thằng con lớn mở valy ra bày đồ kết hôn của Hứa Tư Văn cho thông gia xem qua; Vũ Quốc Cương gọi con trai lớn cùng vợ tương lai của con trai lớn, thằng con lớn thì cũng lấy đồ đến cho thông gia nhìn xem, còn vợ thằng con lớn bởi vì ngôn ngữ không thông, cho nên phái vào trong phòng trông hai người gây lỗi lầm kia, nửa giờ sau là có thể thả ra.
Adela cầm chổi lông gà đỡ eo, chổi lông gà là mẹ chồng tương lai ban cho, dùng tư thế nâng thượng phương bảo kiếm cầm ở trong tay, hai mắt canh chừng không chớp một cái.
Mà Vũ Khánh Cương cùng Hứa Tư Văn thì lại ở trên giường trong phòng, một người góc tường phía đông một người góc tường phía tây, quỳ đối diện góc tường. “Cương tử, nhà anh không quỳ bài vị tổ tiên sao?” Hứa Tư Văn quay đầu tán gẫu với Vũ Khánh Cương. “Nhà anh ngay cả mộ tổ cũng không có, đâu ra bài vị tổ tiên? Anh hai anh phạt anh úp mặt vào tường suy ngẫm.” Vũ Khánh Cương thật hoài niệm khi đó, chính là hiện tại không hề tốt đẹp: “Vợ à, ba em sao lại nghĩ ra vậy? Để hai ta quỳ góc tường?” “Quy củ nhà anh là úp mặt vào tường hối lỗi, quy củ nhà em là quỳ bài vị tổ tiên, hai bên kết hợp một chút, liền thành hai ta quỳ góc tường.” Hứa Tư Văn ngửa đầu nhìn nhìn góc tường phía trên, hình tam giác tiêu chuẩn.
Hôm nay lúc chạy đi, trong lòng cảm giác như là bỏ lại gánh nặng, giống như hết thảy đều khác đi…
Chờ nửa giờ sau, hai người giải cấm, kỳ thực lúc quỳ, dưới đầu gối là đệm giường thật dày, Hứa Tư Văn ngược lại là nghĩ thành thành thật thật tiếp nhận trừng phạt, nhưng Vũ Khánh Cương không thành thật, thừa dịp Adela chưa tới liền ăn gian, sau khi Adela đến còn tưởng rằng chính là phạt quỳ như vậy.
Trong phòng khách, valy bày đầy đất.
Trong bốn cái rương lớn của Hứa Tư Văn, một rương trạng nguyên hồng, một rương nữ nhi hồng, một rương giấy và bút mực văn phòng tứ bảo, một rương chữ mẫu cuộn tranh đồ cổ ngọc khí, một bao sáu thớt tơ lụa.
Của Vũ Khánh Cương thì chính là mấy thứ chị dâu Thúy Hoa tích góp cho hắn, vừa mở ra, trần trụi gần như muốn chói mù mắt người ta. “Nhà chúng tôi không có chiều sâu gì, cũng không lấy ra được mấy thứ văn nhã như nhà bên đó, liền thực dụng vậy.” Anh hai Vũ gia xoa xoa tay, nhìn mà thèm đồ vật của Hứa gia, thoạt nhìn chính là đồ cổ, là đồ gia truyền đi? “Mấy thứ này đều là lúc nó mới vừa ra đời chúng tôi liền bắt đầu chuẩn bị, sau này liền giao hết cho bọn nhỏ, chính bọn nó muốn dùng thế nào liền dùng như thế ấy.” Cho dù đồ của Vũ gia rất tục khí, nhưng đồng thời cũng rất chân thực, Hứa gia có thể nhìn ra tất cả đều là thứ mà người bình thường không thấy được, có điều đồ Hứa gia lấy ra, nếu bàn luận về giá trị, tuyệt đối không kém so với Vũ gia.
Đặc biệt là hai bộ ngọc khí kia, chính là “hoàng kim có giá ngọc vô giá” đó!
Hứa Tư Văn nhìn một đống vàng vẻ mặt 囧囧, Vũ Khánh Cương nhìn chữ mẫu cuộn tranh đồ cổ ngọc khí trong rương kia chảy nước miếng.
Hứa Gia Văn ôm lấy tiểu Nữu Nữu, bỏ vào trong lòng Hứa Tư Văn, nghiêm túc hỏi Nữu Nữu: “Còn nhớ lời con nói lúc tới đây không?” “Dạ nhớ!” Tiểu Nữu Nữu gật đầu, sau đó xoay đầu nhỏ qua, hô một câu với Vũ Khánh Cương: “Ba hai!” Sau đó lại xoay cái cổ nhỏ nhìn Hứa Tư Văn đang kinh ngạc: “Ba nhỏ!” Người một phòng đều hoàn toàn sợ ngây người!
Nhóc này có ý gì? “Nữu Nữu, con nên gọi chú Vũ với chú út là gì?” Hứa Gia Văn cùng Trình Mỹ Lệ bó tay toàn tập. “Con có ba ba ma ma, thế nhưng con lại thành con gái của chú Vũ với chú út, căn cứ vào nguyên tắc tới trước tới sau, ba ba ma ma còn nói phải coi chú Vũ và chú út là ba ruột, như vậy chú Vũ chính là người ba thứ hai của Nữu Nữu, để phân chia tránh cho hỗn loạn, liền gọi chú Vũ là ba hai, chú út nhỏ hơn cả ba và chú Vũ, trong ba người ba, là người ba nhỏ nhất, cho nên gọi ba nhỏ.” Tiểu nha đầu nói mạch lạc rõ ràng trật tự phân minh, là bà cụ non tiêu tiêu chuẩn chuẩn!
Hứa Tư Văn lần đầu được con nít gọi “ba”, vẻ mặt cao hứng ôm Nữu Nữu hôn mấy cái!
Con gái Hứa gia họ, từ nhỏ đã thông minh như vậy rồi!
Lớn rồi khẳng định cũng khôn khéo!
Vũ Nguyên Cát phiên dịch cho Adela nghe, Adela cũng ngạc nhiên nhìn tiểu Nữu Nữu, cô bé nhỏ như vậy mà lại có thể nghĩ nhiều đến thế.
Vũ Khánh Cương cũng mừng đến vò đầu bứt tai, con gái nhỏ này quá thông minh!
Trong lúc nhất thời, tiểu Nữu Nữu thành thịt trong tim của tất cả mọi người, nhóc con này nhí nha nhí nhảnh, chị dâu Thúy Hoa cũng muốn cướp tới tự mình nuôi. “Thấy chưa? Tiểu nha đầu ranh ma như quỷ vậy, hai đứa phải có chuẩn bị tâm lý, đến lúc đó chớ bị náo động đến loạn lên thì chính là tốt rồi!” Đối với việc con gái ruột của mình mới nhỏ như vậy liền đặc biệt tự lập, Trình Mỹ Lệ thật sự là rất nhức đầu, con cái quá thông minh, liền có vẻ cha mẹ quá vô năng… ” Không có chuyện gì đâu chị, em cùng Cương tử rất thích!” Lúc này Hứa Tư Văn còn đắm chìm trong cảm giác có đứa bé gọi mình là “ba”, quên mất cái chữ “nhỏ” ở phía sau.
Buổi tối lúc nghỉ ngơi, mẹ Hứa len lén hỏi ba Hứa: “Lời kia của cháu gái có phải là ông dạy không?” “Tôi chỗ nào có thể chứ? Tiểu nha đầu từ nhỏ đã có dáng vẻ của chính mình, bà cũng không phải không biết, chỉ là không nghĩ tới nó còn có thể trật tự rõ ràng nói nhiều lời như vậy, xem ra tương lai cháu gái chúng ta, khẳng định rất thông minh!” Ba Hứa luôn luôn thích con nít thông minh.
Một bên khác Hứa Gia Văn cùng Trình Mỹ Lệ cũng cảm thấy nhóc con tiểu Nữu Nữu này thông minh quá mức, cũng không biết mỗi ngày trong cái đầu nhỏ đó suy nghĩ những gì…
Vũ Khánh Cương ôm Hứa Tư Văn, hai người nửa đêm không ngủ, toàn bộ đều là tán gẫu về tiểu Nữu Nữu, bây giờ là con gái của bọn họ, hai người lần đầu làm ba, thực sự là cảm giác tốt cực kỳ!
Adela cũng nói hồi lâu với Vũ Nguyên Cát về tiểu Nữu Nữu, cô cho rằng tiểu Nữu Nữu rất tuyệt, hi vọng tương lai con mình có thể thông minh giống bé. “Ngược lại thật ra anh hi vọng con có thể bình thường chút, như vậy quá tinh quái rồi.” Vũ Nguyên Cát vừa nghĩ tới tiểu nha đầu mới hơn năm tuổi chút xíu kia, cũng cảm thấy không quá tốt, đây chính là thành em gái của mình rồi.
Tiểu nha đầu thông minh như vậy, tương lai cũng không biết ông chú có thể giáo dục thành tài cho tốt hay không.
Vốn là phải về làng Hổ thôn Mãnh Hổ quận Lão Hổ huyện Kháo Sơn bày tiệc mời rượu, nhưng mà Hứa gia bên kia có chuyện không hết bận, hơn nữa anh hai Hứa gia chỉ có hai ngày kỳ nghỉ. “Nếu không liền để đến mùa đông đi? Thu hoạch vụ thu đông xong khẳng định có thời gian!” Chị dâu Thúy Hoa dọn thiệt nhiều thứ cho thông gia mang về.
Tất cả đều là đặc sản thổ sản Đông Bắc. “Để xem lại một chút, lúc này ở nhà bên kia phải cấy mạ lúa nước, một năm hai vụ lúa không thể bị dở dang, chị dâu nó, nếu như có cơ hội, cũng đến chỗ chúng tôi một chút đi, không nói những cái khác, đồ ở trong núi chúng ta có thể ra sức hái!” Người hai nhà lưu luyến không rời, ngược lại Vũ Khánh Cương cùng Hứa Tư Văn lén lút thở phào nhẹ nhõm, trước mặt người nhà hai người bọn họ cũng không dám quá thả lỏng, chỉ sợ bị dạy dỗ ăn cục u trên đầu.
Nữu Nữu ở bên cạnh nói lời tạm biệt, được một túi tiền lì xì to, Adela cũng được không ít, ngay cả Vũ Nguyên Cát cũng có, náo động đến mức Vũ Nguyên Cát hai mươi tuổi cũng phải đỏ mặt.
Vũ Song Hỉ cùng Vũ Phẩm Tường không về, thì để chị dâu Thúy Hoa nhận, dự định chờ hai người bọn nó trở về thì đưa lại.
Vũ Khánh Cương lại tích cực đưa cả nhà ba vợ đi, thuận tiện cũng ngoéo tay với con gái nhỏ của mình hẹn lần sau dẫn bé đi Lan Châu cổ thành chơi đùa. “Tư Văn à, lúc này ba mẹ yên tâm rồi!” Tới gần cửa an ninh, mẹ Hứa kéo tay Hứa Tư Văn nói như vậy. “Dạ!” Hứa Tư Văn nặng nề gật đầu.
Y hiểu rõ, thật sự, y đều hiểu.
Hứa Tư Văn cũng chỉ mới biết, lúc mới đầu người nhà họ Hứa thế mà lại không biết nội tình nhà Vũ Khánh Cương, mà Vũ Khánh Cương cho rằng Hứa Tư Văn sẽ nói với họ, cũng không nhắc tới những thứ đó, sợ bị ba vợ cho là giàu xổi gì, kết quả đến bây giờ mới biết, hai người ai cũng không nói với người trong nhà, những chuyện đó vẫn là người nhà tự mình tìm người tra được.
Cũng khó trách người nhà họ Hứa vốn là thái độ rất tốt, sau đó đột nhiên lại thay đổi.
Tiễn người nhà họ Hứa đi, Vũ Khánh Cương cùng Hứa Tư Văn không về đại viện Vũ gia, mà là đến tập đoàn Đông Bắc Hổ.
Vũ Khánh Cương có một đống lớn sự tình chờ xử lý, Hứa Tư Văn thì lại phải nâng cấp phần mềm làm cho Đông Bắc Hổ năm ngoái, ghép vào một mô-đun khác.
Hai người bận rộn ba ngày mới hết bận, đang chuẩn bị lái xe về đại viện Vũ gia, xem anh hai chị hai, sau đó bọn họ còn phải về Lan Châu bên kia.
Mới vừa lên đường, ông chủ Vũ liền nhận một cú điện thoại, lúc đó cái mặt kéo còn dài hơn so với mặt ngựa, khắp toàn thân từ trên xuống dưới là lửa giận như bão táp.
Hết chương 107