Đọc truyện Nam Thừa Nữ Thiếu Thật Đáng Sợ – Chương 32
Mặc dù rất nguy hiểm, nhưng đến mức này thì thế nào cũng phải mạo hiểm.
Cô không nói hai lời lập tức đi tìm nhân viên y tế, ban đầu không phải đã
nói nếu gặp phải vấn đề gì thì có thể đi hỏi ý kiến sao.
Cô cũng
không dám nói quá nghiêm trọng, tóm lại là sợ đối phương kiểm tra mình,
liền giấu gõ đánh thọc sườn hỏi: “Liều thuốc này không có vấn đề gì chứ, dù sao hoocmone mỗi người đều không giống nhau, các anh tùy tiện cho
tôi một đống thuốc thì làm sao biết nhất định sẽ phù hợp?”
Những người đó rất tự nhiên nói: “Cậu cứ yên tâm đi, thuốc đưa cho cậu đều là loại thuốc an toàn đáng tin nhất, đây chính là thủ lĩnh đặc biệt phê
chuẩn đưa cho cậu.”
Lưu Diệp lặng người, thuốc này là Khương Nhiên cố ý đưa cho cô?
Đặc biệt phê chuẩn à?
Cô nhìn dáng vẻ hời hợt của Khương Nhiên, bình thường chuyện gì cũng không quản, hóa ra chuyện của mình anh ấy đều chú ý đến sao?
Nhân viên y tế nhìn vẻ mặt mê mang của cô, còn tưởng rằng cô đang nghi ngờ, vội
vàng giải thích: “Ai da, cậu còn lo lắng cái gì vậy, loại thuốc kia cậu
tùy tiện đi kiểm tra một chút là biết, tuyệt đối không hề có một chút
xíu tác dụng phụ nào, so với những loại thuốc hóa học khác, loại thuốc
này, chỉ có tác dụng kích thích hoocmone trong cơ thểcậu, cái không ổn duy nhất, đại khái là trong thời kỳ đầu dùng thuốc, sẽ có chút không ổn định, song sẽ nhanh chóng khôi phục bình thường, dùng lâu dài thì đừng
nói tác dụng phụ, còn có thể xúc tiến điều chỉnh cân bằng hoocmone trong cơ thể con người, thích hợp nhất với kiểu người đã dùng hoocmone trong
thời gian dài như cậu.”
Cô nghe mà trợn mắt há hốc mồm, cho nên loại thuốc này dùng để kích thích hoocmone trong cơ thể hả!!!
Đồ chơi này không phải là cái hố cha mà là cái hố gia gia rồi!!!
Ngược lại người kia chợt ngừng miệng, ngờ vực nhìn cô nói: “Này, gần đây cậu có uống thuốc đúng hạn không, cậu…”
Lưu Diệp vừa thấy đối phương nghi ngờ, sợ hãi đứng lên, vội vàng nói: “Ai
da, hình như quên vài lần, tôi sẽ bổ sung, tôi sẽ bổ sung.”
Khi cô chạy ra ngoài còn nghe người nọ ở phía sau gọi cô: “Đừng có nghi thần nghi quỷ, nhớ uống đúng hạn đấy.”
Đúng hạn cái rắm ấy, uống nữa thì bộ ngực cô muốn nổ luôn rồi!
Cô thật sự rất buồn bực, lúc trước dùng dây buộc ngực cô còn cảm thấy
không tệ, bây giờ căn bản không đủ nhìn, dùng sức siết quá lại sợ xảy ra sự cố, nhưng không siết thì không thu lại được!!
Thuốc thì khẳng định không dám uống nữa, trước kia đi đường ngẩng đầu ưỡn ngực cũng
không thấy sao cả, hiện tại cô gần như không dám ngẩng đầu làm người,
bước đi đều rụt cổ lại che ngực.
Thật may là những người đó căn bản không nhìn trúng cô, bây giờ cô ỉu xìu ủ rũ cũng không có ai chú ý đến.
Chỉ là Sở Linh, không biết sao kể từ sau khi ăn đồ ăn cô nấu, giống như
uống thuốc gây nghiện, quả thật không một khắc rảnh rỗi đuổi theo cô xin cơm ăn, chẳng khác gì người ăn xin.
Một người vì muốn ăn ngon, chuyện gì cũng có thể làm ra được.
Tên tham ăn không có hạn cuối đó, thiếu chút nữa thì 囧 chết cô.
Cô cảm thấy vô cùng buồn bực, trước đó còn mang theo một đám người đi bắt
nạt mình, sao lại bỗng nhiên biến thành chó Nhật cả ngày quanh quẩn bên
người mình rồi.
Câu nói đầu tiên khi nhìn thấy mình luôn là: Hôm nay ăn gì.
Trời ạ, giống như cô là người chuyên nấu cơm cho hắn vậy.
Hơn nữa không biết Sở Linh thổi phồng những món ăn cô làm như thế nào,
không đến mấy ngày đám người quân đoàn hai cũng ngửi mùi mò tới.
Lần này ngay cả đầu bếp trưởng cũng bị kinh động, nhất định phải xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Thỉnh thoảng quân trưởng tìm người mở tiểu táo* thì không tính là cái gì,
nhưng cũng đến một nửa không tới ăn cơm, chỉ có thể là chuyện lớn.
*Tiểu táo: Chế độ ăn của cán bộ cao cấp trong quân đội, phân biệt với trung táo và đại táo
Chỉ là chờ sao khi nếm thử đồ ăn của Lưu Diệp xong, bếp trưởng bình thường
có thói quen nấu nồi lớn cũng bị kinh ngạc một chút, không nhịn được
đứng đó quan sát Lưu Diệp.
Không ngờ Lưu phế vật gần đây danh
tiếng vang xa, lại có thể có một tay nghề tốt như vậy, bất kể là món gì
cũng có thể giữ vững hương vị nguyên thủy nhất, làm món ăn cũng không
khoa trương hay phức tạp nhiều, nhưng ăn vào lại cảm thấy rất thoải mái.
Có điều quy củ vẫn phải tuân thủ, bình thường tiểu đả tiểu nháo cũng mắt
nhắm mắt mở cho qua, nhưng bây giờ ầm ĩ mọi người đều biết, nào có đạo
lý để phòng bếp náo loạn thành như vậy.
Cuối cùng Lưu Diệp liền bị khách sáo mời ra ngoài.
Lần này Sở Linh đau lòng thật lâu, cuối cùng không biết hắn làm sao làm
được, lại len lén nói gì đó với bếp trưởng, thỉnh thoảng để Lưu Diệp
giúp hắn mở tiểu táo.
Ban đầu Lưu Diệp rất khó chịu, nhưng có thể rỗi rãnh làm chút cơm luyện tay nghề một chút cũng không tồi.
Cho đến bây giờ cô vẫn ôm giấc mộng làm đầu bếp, nếu cô đã không thể trông
cậy vào cái khác, vậy thì đây chính là thứ duy nhất cô theo đuổi
Huống chi cô vẫn cảm thấy mình thật sự có chút thiên phú!
Nhưng mà coi như có được có mất, trải qua chuyện này, đám người Sở Linh đã
thay đổi cách nhìn với cô, thỉnh thoảng cũng sẽ nói gần nói xa một chút, đừng thấy trị giá vũ lực của Lưu phế vật không được, nhưng nấu cơm cũng coi như đáng tin.
Lưu Diệp nghe mà trong lòng ngây ngất, không nhịn được nghĩ bất kể đến đâu thì kỹ thuật ngành nghề cũng là vật tốt mà!
Lúc nhìn thấy Quan Chỉ khó tránh khỏi có chút cảm giác hãnh diện, chỉ là ngực vẫn không dám ưỡn lên.
Ngược lại mỗi lần Quan Chỉ gặp cô đều mang vẻ mặt tỉnh bơ, Lưu Diệp phát hiện tên Quan Chỉ này thật có ý tứ, miệng đầy lời động viên, gương mặt nhiệt huyết, nhưng thật ra trong bụng đều là tính toán.
di..ễn..đ.à.n.l.ê.q.u.ý.đô.n~Bồ.CôngAnh
Những kỹ năng tránh né ẩn núp gì đó, cô cũng nỗ lực tự học.
Chính là ngày đó, cô đang bận rộn học tập “Kỹ năng ẩn nấp”, đám người Sở Linh của quân đoàn hai lại tới.
Không biết đang nhao nhao ầm ĩ cái gì, hơn nữa dáng vẻ còn hết sức phấn khởi như đang đón tết.
Sở Linh giống như rất quen thuộc với cô, vừa đi tới liền một phát túm lấy
vai cô, cười lớn nói: “Cậu còn mè nheo cái gì vậy, trễ chút nữa thì máy
bay cũng đi rồi.”
Lưu Diệp vừa tránh cánh tay của hắn, vừa buồn bực hỏi: “Máy bay gì vậy?”
”Eve ấy, cậu không muốn đi nhìn Eve à?” Dáng vẻ Sở Linh như thấy quỷ lẩm
bẩm: “Mẹ kiếp, quân đoàn một các cậu có tật xấu gì vậy, bao nhiêu đàn
ông nằm mơ cũng muốn đi gặp Eve muốn tiếp xúc thân mật với Eve, chỉ có
quân đoàn một các cậu là đứng đắn nghiêm chỉnh à?”
”[email protected]#$%[email protected], đứng đắn cái rắm, không phải Quan Chỉ có tiếng là nhìn Eve xấu xí không bằng tự ngắm bản thân hắn à…” Có người đùa giỡn tiếp lời.
Kết quả
rất nhanh có người thở dài một tiếng, nhỏ giọng: “Mẹ kiếp, không muốn
sống nữa, Quan Chỉ buồn nôn nhất là bị người ta nói bộ dạng hắn xinh
đẹp…”
Sở Linh lại không sợ những thứ kia, lớn giọng nói: “Quân
đoàn một cũng mẹ nó toàn là ngụy quân tử, năm ngoái trung đoàn mua búp
bê thổi khí thì một mình Quan Chỉ đã lấy tận sáu con, ôi mẹ nó, tôi mới
mua hai, hắn lấy tới tận sáu thì dùng hết được à? “
Nói xong Sở Linh liền lôi Lưu Diệp ra ngoài.
Lúc Lưu Diệp bị tên Đại Lực Vương không có đầu óc kéo đến máy bay, mới hiểu chuyện gì xảy ra, đây đúng là tổ chức thành đoàn thể đi xem Eve à!!
Cũng bởi vì Khương Nhiên có hiệp nghị với phái người đang cầm quyền, mỗi
tháng có thể một mình đi thăm Eve, sau đó người ta lại rất hào phóng,
chia sẻ cơ hội với mọi người, cho nên hiện tại bọn họ mỗi tháng cũng có
thể đi thăm Eve, bây giờ chính là thời điểm đó?!
Chân mày cô chân mày vặn chặn, loại đồ vật này nhìn một lần là đủ rồi mà?!
Đối với cô thật sự không có giá trị kỷ niệm gì hết!!
Hơn nữa đám Sở Linh cũng quá thần kỳ, rõ ràng trước đó còn lấy nước xối cô, cười nhạo cô, lại bởi vì ăn mấy phần cơm cô làm là có thể xưng anh gọi
em rồi à?
Cho nên nói loại sinh vật như đàn ông này chính là thần kỳ như vậy?!
Cô còn chưa chuyển qua khom lưng cúi đầu, mấy ông lớn kia đã nhất tiếu mẫn ân cừu*, còn cảm thấy đấy đều là mấy chuyện nhỏ, không đánh không quen
biết?
*Câu thơ của Lỗ Tấn: “Độ tận kiếp ba huynh đệ tại/ Tương phùng nhất tiếu mẫn ân cừu”
Tạm dịch: Qua cơn phong ba anh em vẫn còn đó, gặp nhau cười một tiếng xoá hết oán thù
Dọc đường đi cũng không yên bình, Lưu Diệp phát hiện, vốn là ngồi máy bay, chỉ là vừa đến khu nhà giàu thì máy bay lại dừng lại.
Rõ ràng bọn họ không mang bất kỳ thứ vũ khí gì cả, nhưng ở cửa máy bay vẫn có rất nhiều người mặc đồng phục, đứng đó nhìn chằm chằm vào bọn họ như đang nhìn kẻ trộm, khi đoàn người bọn họ lên xe ô tô, những người mặc
đồng phục kia còn phái hai người trước sau nhìn bọn họ chằm chằm, như sợ đám người bọn họ làm loạn.
Cô buồn bực nhìn Sở Linh, Sở Linh
ngược lại đĩnh đạc như không có chuyện gì nói: “Những người chim này
đúng là lắm chuyện, cho rằng chúng tôi rảnh rỗi lắm à, sao có thể lần
nào cũng đánh nhau chứ, cho dù tôi có rảnh, nhưnng đánh cũng không thể
đánh nặng, mỗi lần chỉ có thể đánh người ta đến gần chết… Tôi dễ dàng
lắm à…”
Bấy giờ Lưu Diệp mới hiểu được chuyện gì xảy ra, không
ngờ bọn họ có nhiều án treo như vậy, chẳng trách đám nhân viên chính phủ như lâm đại địch.
Chỉ là khi ở trên xe, Sở Linh ngược lại cho cô một chiếc điện thoại, để cô giắt trên lỗ tai, nói số kia đều là cố
định, một người một số.
Điện thoại cũng không nặng, lúc có cuộc
gọi tới sẽ có âm thanh nhắc nhở, hỏi cô có nhận không, nếu nhận thì ấn
vào, không nhận thì ấn hai cái, nghe nói trên máy tính còn có thể trang
bị rất nhiều chức năng khác.
Cô cảm thấy chơi rất vui, đeo chơi một lúc lâu.
Chính là xe vừa mới lái ra khỏi khu nhà giàu, cô chợt nhìn thấy một bóng dáng rất quen thuộc chợt lóe lên ngoài xe.
Cô nháy mắt kích động đứng dậy khỏi chỗ ngồi, điên cuồng đập cửa sổ, kêu to với người bên ngoài: “Điền Thất, Điền Thất”
Người trong xe bị cô làm cho sợ hết hồn.
Sở Linh bên cạnh cô cũng bị dọa, nhanh chóng kêu xe dừng lại.