Đọc truyện Nam Thừa Nữ Thiếu Thật Đáng Sợ – Chương 2
Ở lại cái nơi yêu ma quỷ quái này, ba hồn của con người dễ bị bay mất hai.
Lưu Diệp luôn cảm thấy mình giống như đang nằm mơ, ví dụ như bây giờ ở
trung tâm huấn luyện phụ nữ này, rất dễ làm cô nhớ tới trung tâm giảm
béo năm đó cô đi cùng đồng nghiệp.
Chẳng qua khi đó chỗ kia chính xác là phụ nữ như nước, bây giờ thì…
Cô yên lặng nhìn không nói gì, thật sự kiểu gì cô cũng không có cách che giấu lương tâm mà nói những món kia là phụ nữ…
Quá cao lớn thô kệch, cho dù đã giảm cân chỉnh hình, nhưng nói thật, vóc
người đàn ông và phụ nữ thật sự không phải dựa vào giảm cân và uống kích thích tố là có thể làm ra.
Thật sự cũng muốn chia người, ngay cả Lý Quỳ dùng bất cứ giá nào luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, vậy cũng tuyệt đối là một hán tử…
Aizzz…
Nhìn mấy lão gia nhe răng nhếch miệng tẩy lông kia, Lưu Diệp cũng chỉ có thể khiêm tốn bôi cái thứ thuốc mỡ tẩy lông gì gì đó.
Cô ở chỗ “Phụ Nữ Nhất” ngược lại các loại phúc lợi đều có, mặc kệ là tắm
rửa hay giai đoạn sau rèn luyện đào tạo, tuyệt đối là một công ty có
lương tâm.
Mẹ Tang là một người gầy giọng khàn khàn, tất cả mọi người đều gọi hắn là Nhu Nhu (Mềm mại) tỷ muội~~
Lúc Lưu Diệp bắt đầu gọi, nghiến răng nghiến lợi chua xót hít hơi, về sau
cô nghĩ quanh co, phát hiện mỗi lần chỉ cần lúc gọi người, không nhìn
mặt của đối phương, cô vẫn có thể một tiếng trống làm tinh thần hăng hái gọi ra.
Ví dụ như mấy người đồng nghiệp kia, cái gì mà Vũ Mị (Vũ Mị) cái gì mà Kiều Tu (Thẹn thùng)…
Ở loại địa phương này, làm phụ nữ có chút nghệ danh là điều không tránh
khỏi, ông trời có mắt, Lưu Diệp ngay cả tên nghiêm chỉnh của mình cũng
không quá nữ tính hóa, để cho cô nâng như hoa gì đó, không bằng cô trực
tiếp tìm sợi dây đi treo cổ cho rồi…
Cuối cùng nghĩ tới nghĩ
lui, thật may là còn có cái tên Tiểu Tiểu không ai muốn, gặp phải Lưu
Diệp thật đúng là bên trong thấp bé, cô cũng vội vàng chiếm lấy cái tên
này…
Tuy rằng cô vẫn liên tục bị tên Vũ Mị kia khuyến khích sửa thành Hoa Kiều…
Chờ tẩy lông xong sẽ phải luyện hình thể, mấy ngày nay Lưu Diệp đã sớm bị
đả kích đến không phân biệt rõ Đông Tây Nam Bắc, cô cho là sức chịu đựng của mình đã đủ mạnh mẽ, chỉ là chờ đến khi thấy nhóm thầy giáo dạy bọn
họ vừa xoay hông vừa vểnh ngón tay lên, cô vẫn ôm dạ dày khó chịu nửa
ngày…
Không ngờ khi không có phụ nữ, bọn họ có thể không chút kiêng kỵ giày xéo phụ nữ như vậy…
Cô đã lớn như vậy, sao lại không biết phụ nữ bước đi như thế chứ…
Nếu có người phụ nữ nào dám đi kiểu đấy trên đường cái, đoán chừng những
người nhìn thấy đều đồng loạt rầm rầm té xỉu, bệnh viên tâm thần cũng
tuyệt đối ai oán cấp bập không bằng!!
Nhưng không học không được, cái công ty có lương tâm kia còn muốn kiểm tra
đánh giá thành tích của bọn họ, đặc biệt một ngày ba bữa cơm đều phải ấn theo thành tích học tập.
Lưu Diệp còn chưa biết mình được đào
tạo xong, sẽ gặp phải loại chuyện không phải của mình gì, nhưng bây giờ
quan trọng nhất chính là giữ được bát cơm trước, nói trắng ra là, cái
phố Đèn Đỏ này cũng không an toàn giống như bề ngoài, hơn nữa cô lạ nước lạ cái, tại địa phương như vậy, bên trong nơi ngụy phụ nữ này vẫn an
toàn hơn…
Lưu Diệp cố nén xoay chân vặn đùi mấy cái, mỗi lần cô có lui về phía sau thì tuyệt đối không tiến gần phía trước, có thể sang bên thì không đứng giữa, nhưng đã như vậy, vẫn bị huấn luyện viên không nể tình kéo ra.
Người kia vô cùng nghiêm khắc răn dạy: “Cậu không đúng, phụ nữ không phải như thế…”
Lưu Diệp không dám trợn trắng mắt, nhưng Thảo Nê Mã đã bắt đầu chạy…
Cô nỗ lực dùng sức mạnh luyện yoga năm đó lắc lư xương hông, ngón tay vểnh lên tất nhiên không thể lý tưởng rồi, biên độ vểnh ngón tay của cô dù
sao cũng không lớn, hơn nữa cô thường sẽ quên, bây giờ hai cái ghép lại
với nhau, vừa phải xoay hông vừa phải vểnh ngón tay lên…
Nếu Lưu Diệp sớm biết có một ngày như vậy, năm đó nên lạy hai cái ghế vi sư sát vách rồi…
Thật may là đối phương cũng không làm khó cô, dù sao cố gắng của cô bày ra đó, ngu dốt là trời sinh không có biện pháp.
Cho nên ở trong nhiều ánh mắt đồng tình, Lưu Diệp coi như bị bỏ qua.
Cô yên lặng lui về phía sau, có một người cùng một chỗ với cô, chính là
người tên “Vũ Mị” đã khuyến khích cô nâng ngực lại gần, nhỏ giọng an ủi
cô nói: “Tiểu Tiểu, đừng khó chịu, Nhu Nhu tỷ muội đã nói rồi, mặc dù
điều kiện bẩm sinh của cậu không tốt, nhưng cậu lùn mà, nghe nói có
khách đặc biệt thích khoản này, biết Dale nổi tiếng nhất ở đây không?”
Lưu Diệp đần độn lắc đầu, bây giờ cô hai mắt đen thui, đừng nói Dell, cô ngay cả quả táo cũng quên mất.
“Thẻ đỏ ‘Liễu yếu thiên tơ’, dựa vào khéo léo đẹp đẽ, nghe nói làm ăn tốt khủng khiếp, nếu muốn gặp mặt đều phải hẹn trước.”
Lưu Diệp ồ một tiếng, cô vẫn cố gắng gạt bỏ mấy cái tin tức bán mình kia,
chủ yếu là lượng tin tức quá lớn cô gánh không được mà!!!!
Nhưng mắt thấy khóa đào tạo sắp hoàn thành, đến lúc này, cô nên làm cái gì đây!!!!
Chờ sau khi khóa học kết thúc, những người trong “Phụ Nữ Nhất” đều lần lượt rời đi, thời gian trước chỉ cần Lưu Diệp rãnh rỗi đều tìm đường về nhà, cho nên vẫn quen đi một mình, những người đó ngược lại cũng không sao
cả hỏi cô, liền dặn dò cô nhớ chú ý an toàn.
Thật ra cô cũng là
người nhát gan, mấy ngày gần đây, cô cũng chỉ dám ở phụ cận “Phụ Nữ
Nhất” đi một chút, hiện tại thật sự bởi vì sắp phải về cương vị, cô đi
xem tình huống một chút, xem mình có thể sống độc lập được hay không, ví dụ như chạy trốn vân vân.
Chỉ là đối với cô mà nói, cô thật sự không dám đi loạn khắp nơi, thật may là gần đây có quan hệ tốt với “Vũ Mị”, người này à…
Nếu ở trong thế giới trước kia, cô tuyệt đối sẽ phỉ nhổ một vạn lần, nhưng
mà bây giờ… So với những người có chút lực sát thương, mặc dù Vũ Mị
xảo quyệt láu cá một chút, chỉ là… Cũng may mẹ thiên nhiên tinh
khiết… Không chọc người ta chán ghét.
Người bên trong “Phụ Nữ
Nhất” xem Lưu Diệp đến từ nông thôn, thật ra căn bản Lưu Diệp cũng không biết ở nông thôn có dạng gì, nhưng mà nếu có thể giải thích việc bản
thân cái gì cũng không hiểu, cô cũng lập tức đồng ý.
Hiện tại Vũ Mị đảm đương nhiệm việc dẫn đường, vừa mang cô đi dạo vừa nói với cô kiến trúc xung quanh là cái gì.
Nhìn kiến trúc bốn phía, ngược lại rất giống với chỗ ở trước kia của cô, cửa hàng xung quanh, cửa hàng bánh ngọt này, còn có tiệm cà phê này, tất cả đều tương tự, mùi vị bánh ngọt cũng không kém, cô có thể thoang thoảng
ngửi được hương vị ngọt ngấy, thật là hoài niệm mà, chỉ là cô mới vừa
nói đi vào xem thử, liền xuyên qua tủ kính nhìn thấy bên trong có mấy
tên đàn ông cao lớn thôi kệch, mặc váy vểnh lan hoa chỉ lên, đang vừa
cười vừa nói…
Cô yên lặng không nói gì xoay đầu đi…
Trên đường đi ngược lại rất xuôn sẻ, chỉ là bọn họ đi không bao lâu, liền gặp được một trạm kiểm soát.
Cái trạm kiểm soát đó, Lưu Diệp thấy rất giống trạm thu phí trên đường cao
tốc ở thế giới của cô, có lan can, lại có người chuyên ghi chép và giữ
gìn trật tự, mặc kệ là người hay xe đều đi tách ra.
Cô vừa mới
nói muốn đi qua, liền bị Vũ Mị một phát ngăn cản, Vu Mị vốn còn hi hi ha ha, vẻ mặt vụt một cái trở nên nghiêm túc, ở đó cảnh cáo cô nói: “Này
này, cậu mò mẫm xông xáo cái gì, cẩn thận bị Hiến Binh bắt lại đấy.”
Lưu Diệp lại càng hoảng sợ, nhanh hỏi: “Bị bắt lại, vì sao?”
Cô không thấy nơi đấy có gì quái dị mà…
“Đó là khu nhà giàu đấy?!” Vẻ mặt Vũ Mị khoa trương giơ cổ tay lên lắc lắc.
Lưu Diệp buồn bực, trên cổ tay của cô và Vũ Mị đều có vòng chứng nhận thân
phận, tác dụng của vật kia thật sự giống như giấy phép tạm trú, mặt trên còn có mã vạch, chính là vì bất cứ khi nào cần bị người quét xuống làm
ghi chép, thật ra thì cũng tựa như chứng minh thư trước kia của cô.
Hiện tại thấy Vũ Mị giơ đồ chơi kia lên như vậy, Lưu Diệp nhíu chặt mày lại.
Vũ Mị không có biện pháp, gặp phải loại Hai Lúa này chính là có kiên nhẫn, hắn dằn lại tính tình nói với cô: “Chúng ta là người nghèo có được hay
không, biết cái gì là người nghèo không, chính là người sống lại cũng
không thể, cho nên chúng ta chỉ có chứng minh thư tạm thời, căn bản ngay cả hộ tịch cũng không có…”
Thấy Lưu Diệp vẫn mang vẻ mặt kia,
Vũ Mị bất đắc dĩ thở dài, người này ngốc đến mức nào chứ: “Cái việc sống lại ấy biết không? Chính là người giàu đến một độ tuổi, có thể thông
qua hình thức nộp thuế mua được danh ngạch, sau đó thông qua công trình
gien clone* bản thân.”
*Clone: Bản sao
Clone?
Cuối
cùng Lưu Diệp cũng hiểu được rõ ràng thế giới này đều là đàn ông… Sao
lại có thể tồn tại được, lúc trước cô đã cảm thấy buồn bực, nếu như đều
là đàn ông mà nói, thế nào những người này cũng không bị diệt chủng…
Thì ra còn có clone à…
Cô đang suy nghĩ cân nhắc, liền nghe Vũ Mị tiếp tục ở đó hỏi: “Dù sao cậu cũng nên biết mãi mãi sinh ra chứ?”
Thấy Lưu Diệp ngu ngốc lắc đầu, Vũ Mị haizzz một tiếng, không thể không tiếp tục giải thích: “Người bất tử thì càng đáng sợ, những người kia không
chỉ có tiền, còn là Quý tộc, chính là vượt qua thập đại cũng siêu cấp có tiền, có tiền đến mức có thể ảnh hưởng tới giới quân đội, giới chính
trị, thậm chí mấy đại gia tộc đó có thể điều khiển cuộc tuyển cử Tổng
Thống, mấy người đó mới là sự tồn tại của thần thoại, hơn nữa gien của
bọn họ cũng siêu cấp tốt, trong quá trình sống lại, bọn họ không chỉ
clone bản thân, còn không ngừng ưu hóa gien của mình, theo như luật pháp hiện hành, chỉ có nhân tài làm ra cống hiến đặc biệt mới có thể ưu hóa
gien… Thật ra thì chính sách này chính là đặc biệt xây dựng cho những
đại gia tộc kia, chỉ là một trăm năm gần đây không biết như thế nào, đã
liên tục có mấy người của gia tộc bắt đầu cự tuyệt clone bản thân…
Trong đó nổi danh nhất là gia tộc ‘Hà Hứa’ nghe nói nhân khẩu đã rất
ít…”
Thấy biểu cảm một bộ nghe xong muốn ngất của Lưu Diệp, Vũ
Mị không có biện pháp, đành phải gõ đầu cô một cái, vẻ mặt ý vị sâu xa
nói: “Aizzz, cậu cái tên này, nói nhiều như vậy, chính là tôi muốn nói
cho cậu, khu vực hoạt động của người nghèo chúng ta rất hạn chế, còn có
chúng ta nhất định nhất định phải cố gắng làm việc, cố gắng kiếm tiền,
như vậy chỉ cần lúc chúng ta già gom đủ tiền sống lại, chúng ta có thể
biến thành người có hộ tịch, biết không…”