Nam Thừa Nữ Thiếu Thật Đáng Sợ

Chương 17


Đọc truyện Nam Thừa Nữ Thiếu Thật Đáng Sợ – Chương 17

Lưu Diệp biết lúc chụp ảnh, có một số cảnh là dựa vào sai chỗ chụp ra, lúc này, đầu óc cô đã không tưởng được quá nhiều, chỉ có thể làm một bước nhìn một bước.

Cô có thể đánh cuộc mặc dù đám lưu manh này có nhân phẩm tồi tệ, nhưng không thật sự là biến thái, nếu có hứng thú với đàn ông, đã sớm làm người may mắn rồi, tội gì còn phải ở lại chỗ này chứ.

Lưu Diệp nghĩ như vậy, cũng liền không đếm xỉa gì nữa, lúc cô cúi người hôn lên người nọ, đôi mắt thỉnh thoảng nháy nháy, hi vọng đối phương có thể hiểu được ý cô.

Bằng không đối phương trốn tránh, cô liền bị lòi đuôi rồi.

Không biết do đối phương hiểu được ánh mắt cô, hay là vốn lười động đậy, dù sao lúc cô làm bộ dán lên, người nọ chỉ giương mắt nhìn cô.

Cô rất có chừng mực, cũng không dán người lên thật.

Nhưng cô đoán ở khoảng cách này, góc độ như vậy, rất dễ nhìn nhầm là cô đã dán người lên.

Cô vốn cho rằng tùy tiện hôn vài cái sờ vài cái là có thể lừa gạt được.

Nhưng càng về sau, Lưu Diệp không biết là đối phương bị dày vò đến mức kích động, hay là thế nào.

Rõ ràng ban đầu người còn cứng ngắc, sau khi bị mình ghé sát lại gần, còn không ngừng vuốt ve, thì chợt có phản ứng.

Cái này thì quá kinh hãi rồi!

Người này có biết đang làm gì hay không? Anh trai à!

Bị □ thì phải an phận một chút chứ!!!

Anh như vậy là tôi cường, bạo anh cũng là anh cường, bạo tôi à?


Lưu Diệp quả thật sắp phát điên rồi.

Hơn nữa nhìn ánh mắt người nọ, hiển nhiên hắn ta cũng rất kinh ngạc vì biểu hiện của chỗ kia.

Ánh mắt vốn đang lạnh lẽo, chợt biến hóa, ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào mặt cô.

Lưu Diệp ghê tởm đếm mức mặt biến sắc luôn rồi!!!

Cô vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ đấy!

Anh trai à!! Có phải anh để quên tiết tháo ở nhà rồi không!

Loại tình huống này mà anh cũng có thể xảy ra chuyện đố à!!!

Nhiều người còn đang nhìn chằm chằm vào chỗ này đó!!!

Cô muốn đau mắt hột luôn rồi!!!

Nhưng do thân bất do kỷ đấy!!!

Lưu Diệp tránh cũng không chỗ tránh, cô hít sâu một cái, cảm thấy mình quả thực là Thánh mẫu, hào quang chiếu khắp lục địa rồi, cũng đến mức này rồi, cô lại còn có thể chịu đựng ghê tởm che chắn cho đối phương…

Bồ.Công/anh~diễn,đà,n,l.ê.qu.ý.đôn.

Được rồi…

Thật ra thì cũng do người này xui xẻo, đàn ông chính là loại động vật không có tiết tháo!

Cô cũng không biết mình vượt qua đêm nay thế nào.

Tâm lý thân thể đồng thời bị thương, cuối cùng còn bị đám lưu manh chèn ép phải ôm ấp một chỗ với người này.

Nhưng người kia cũng bị đánh thành như miếng vải rách, cô cũng không biết phải ôm ấp thế nào.

Hơn nữa chuyện này thật sự làm cho người ta ghê tởm da đầu tê dại, chỉ cần ghé sát vào người này, cô liền cảm thấy các loại buồn nôn muốn ói…

Nhưng đã như vậy rồi, còn có thể làm gì nữa?!

Cô buồn bực nghiêng người, người này quá nặng, cô căn bản ôm không nổi, chỉ có thể nghiêng người nửa ôm đối phương.

Cuối cùng vẫn là hai tên lưu manh đi đến, cứng rắn nâng thân thể của đối phương đè lên người cô.

Cô thiếu chút nữa thì bị đè đến không thở nổi, nhìn dáng vẻ người này không béo, không ngờ lại nặng như vậy, hơn nữa xương người này chẳng khác nào tấm sắt, quả thật đè chết người.

Lưu Diệp rất rõ bản thân mềm mại bao nhiêu, hết cách rồi, phụ nữ trời sinh nhiều mỡ hơn đàn ông một chút.


Cho nên đám lưu manh vốn muốn trừng phạt hắn ta, bây giờ lại chẳng khác nào tìm được một tấm đệm êm cho hắn.

Cô chưa từng thân thiết với đàn ông như vậy, lúc này bị người đè lên, cảm giác không không thoải mái làm cô rất khó chịu.

Nhưng mà đối phương cũng là người bị hại, vừa rồi còn bị mình giày xéo…

Mặc dù đối với chuyện này cô còn oan hơn cả Đậu Nga, nhưng đối phương cũng đã đội cái mũ người bị hại lên rồi.

Cứ chịu đựng như vậy qua một lúc lâu, cô thật sự muốn tránh khỏi người này, có điều phóng tầm mắt nhìn, đám lưu manh kia đã sớm chiếm hết các chòi gác của phòng tạm giam cả rồi.

Hết cách, cô chỉ có thể tiếp tục kiềm chế.

Chỉ là không biết là người này do bị mình dày vò hay do vết thương gây ra.

Một lát sau Lưu Diệp liền cảm thấy không thích hợp, thân thể đang đè lên mình thật sự rất nóng, quả thật giống như phát sốt vậy.

Này…

Này… Người này ngã bệnh rồi hả?!

Vốn đã bị thương nặng như vậy, lại bị mình thế này thế nọ, cho nên bây giờ phát sốt!?

Nghĩ như vậy Lưu Diệp liền có chút không được tự nhiên.

Cô cũng sợ xảy ra sai sót, ngộ nhỡ người này cứ như vậy phát sốt đến hỏng, đến lúc đó truy xét xuống, là do cô giày xéo các loại hành động bỉ ổi, cô có muốn sống hay không?!

Cô liền thừa dịp đám lưu manh kia đều đi ngủ cả, nỗ lực xoay vặn người, cởi áo khoác của mình ra.

Thật may là lúc bị đưa đến đồn cảnh sát, cô có mặc áo khoác.

Bên trong vẫn là áo nỉ đồng phục của khách sạn, cho nên cô cũng không cảm thấy lạnh.


Trong lòng chất chứa bao nhiêu áy náy, mặc kệ đối phương có thể nghe được hay không, lúc giúp phủ thêm áo khoác cho đối phương, cô vẫn nhỏ giọng nói một câu: “Thật xin lỗi… Tôi cũng không muốn như vậy …”

Khi giúp đối phương khoác thêm áo, cô lại một lần nữa thấy được vết thương trên người hắn ta.

Những vết thương đó cũng không có gì dọa người, toàn là những vết tím bầm, còn có chút vết máu, thật ra những thứ thực sự dọa người trên người người này ngược lại là những vết sẹo vốn có của hắn.

Ngang dọc chồng chất, quả thật không thể nhìn thẳng, thật không biết người này làm sao mà sống được…

Cô liếc qua là có thể thấy những vết sẹo dọa người đó, hèn chi người này không coi việc bị vây đánh là quan trọng.

Những vết thương trên người ấy, không biết người này đã trải qua bao nhiêu trận sống chết, đoán chừng đã sớm chẳng quan tâm rồi.

Cô không biết nói gì cho tốt cứ như vậy vượt qua một đêm.

Rốt cuộc chịu đựng được đến ban ngày, gần như là trời vừa sáng, cô liền nghe được âm thanh cửa mở.

Có một cảnh sát quèn ở ngoài cửa kêu tên cô.

Cô ôm người nọ một đêm, lúc này tay chân đã tê dại, lúc đứng lên thiếu chút nữa là ngã sấp xuống.

Đợi khi cô run rẩy đứng lên, đi ra ngoài.

Chỉ thấy bên ngoài đã sớm có người chờ cô.

Cô có chút ngoài ý muốn, bởi vì không ngờ Hoàn Thiểu Hàng sẽ tới…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.