Đọc truyện Nam Thừa Nữ Thiếu Thật Đáng Sợ – Chương 14
Lúc vừa nghe được cái tên Hoàn Thiểu Hàng này, Lưu Diệp còn cảm thấy người kia cách mình rất xa xôi chứ, nhưng buổi chiều lúc thợ làm bánh ngọt để cô đi nhìn lò nướng, cô liền nhìn thấy một người đàn ông đang nhíu chặt mặt đứng trước cái lò nướng kế tiếp.
Hình như anh ta đang gặp phải một phiền não rất lớn, đứng trước lò nướng nhíu chặt chân mày, thấy cô đến gần, cũng không né tránh, chỉ lầm bầm lầu bầu: “Rốt cuộc bên trong là cái gì…”
Lưu Diệp mò không ra đối phương là tên quỷ thèm ăn hay là một kẻ ngu ngốc, cô chần chừ một lúc, đeo gang tay bằng bông lên, thận trọng mở lò nướng ra, mùi thơm của bánh ngọt nhanh chóng tràn ngập.
Ngược lại tên đàn ông cổ cổ quái quái kia, thừa dịp cô đang cầm bánh ngọt, chợt bu lại, nhỏ giọng nói thầm : “Sao làm bánh ngọt đều phải dùng bột mỳ và tứng gà, chỉ dùng trứng gà không được à?”
“Chỉ dùng trứng gà còn có thể gọi bánh ngọt ư, đó không phải là canh trứng gà sao?” Lưu Diệp liếc đối phương một cái.
Người này trong óc đều là bột nhão sao?
Chỉ là nhìn diện mạo cũng không làm cho người ta chán ghét, mặc dù ngũ quan không xinh đẹp bao nhiêu, nhưng rất có tinh thần, nhất là đôi mắt kia, lấp lánh có thần, lúc nhìn người, làm cho người ta cảm thấy dường như bên trong cháy sáng một ngọn lửa.
“Dùng bột gạo thay thế bột mì thì sẽ thế nào?”
“…”
Không phải đầu óc người này có vấn đề chứ? Lần đầu tiên cô gặp phải loại người không có não.
Hỏi cô mấy câu ly kỳ cổ quái thì cũng thôi đi, thế nhưng người này không biết làm sao, lúc cô tiến lại gần, chợt thân thể dừng một chút, sau đó vô cùng ngạc nhiên dí mũi đến, động tác này quá rõ ràng, cô muốn không để ý cũng không được.
Đây là anh ta đang ngửi mùi của mình à?!
Này, cái này hơi quá đáng đi?!
Cô nhanh chóng né tránh.
Thế nhưng người này lại không để yên, còn nghi ngờ nhíu mày hỏi: “Trên cậu có mùi gì vậy?”
Lưu Diệp còn tưởng rằng bản thân mấy ngày không tắm rửa có mùi hôi, không có biện pháp, ở loại địa phương này tắm rửa tựa như trần truồng, mỗi lần cô tắm đều cảm thấy áp lực khổng lồ trong lòng.
di,e,n,,d,a,n,le,q,,uy,do..n~Anh
Lúc này cô cũng liền ngửi ngửi mình, không có mùi gì mà, cô vẫn chú ý vệ sinh…
Đối phương lại giống như ngửi không đủ, lại ghé sát vào, quả thật tựa như hận không thể dán lỗ mũi lên, vẫn nói: “Cậu thật là thơm, tôi chưa bao giờ ngửi thấy mùi hương này trên người cậu.”
Lưu Diệp không để ý đến tên thần kinh này, cô đoán hơn phân nửa là mình nhiễm phải mùi thơm trên bánh ngọt.
Chính là đang suy nghĩ cách đẩy người này ra xa một chút, liền nghe có người gọi tên.
Lại có thể là ba chữ Hoàn Thiểu Hàng!
Lưu Diệp lập tức ngây ngẩn cả người, không thể nào?! Người nọ là Hoàn Thiểu Hàng?!
Cái người hôm qua mới đưa cho cô quà biếu – Hoàn Thiểu Hàng?!
Cô rất có cảm giác rơi mắt kính, cô còn tưởng rằng người nọ siêu cấp có thủ đoạn, biết xử lý, cộng với gương mặt khôn khéo chứ.
Nhưng cái người trước mắt này… Có thể nhị* hơn nữa được không?
*Nhị: Ngôn ngữ mạng, ý nói ngu ngốc.
Nhưng mà quan hệ của đối phương và cấp trên của mình vô cùng tốt, nhìn bộ dạng anh ta hàn huyên với cấp trên mình, Lưu Diệp ngu nữa cũng biết người như vậy không thể đắc tội.
Cho dù cảm thấy đối phương nhị, cũng không thể biểu hiện ra.
Ít nhất về mặt thái độ làm cho người ta cảm thấy mình rất cung kính, chỉ là cái tên Hoàn Thiểu Hàng này thật đúng là một quái thai.
Thật không biết đường về não của anh ta có dáng dấp thế nào, cô đã rất nỗ lực chịu đựng, nhưng vẫn bị những vấn đề ly kỳ cổ quái của anh ta làm cho nhức đầu, người này quả thật chính là một quyển sách mười vạn câu hỏi vì sao, trong đầu ngoại trừ tò mò thì chẳng còn gì khác hả?
Hơn nữa ánh mắt Hoàn Thiểu Hàng nhìn bộ dáng của cô cũng là lạ, mỗi lần đều là dáng vẻ nghiên cứu suy nghĩ, không xác định.
Giống như trên người cô có cái gì không giống như thế vậy.
Mặc dù cô chột dạ, nhưng tới thế giới này đã lâu, cô rất rõ, tùy tiện lôi một tên đàn ông trong Phụ Nữ Nhất ra thì ngực còn lớn hơn cô, đều khoa trương hơn cô cả trăm lần.
Nếu có thể nhìn ra cô là phụ nữ, vậy tuyệt đối không phải nhãn lực bình thường, quả thật chính là tia X-quang!!
Có điều cứ bị người nhìn như vậy, vẫn luôn không thoải mái.
Cô cũng rất muốn tránh khỏi tên Hoàn Thiểu Hàng này.
Chỉ là có phải người này có quá nhiều thời gian hay không, không có chuyện gì lại chạy xuống phòng bếp thì thôi đi, nhưng cứ chạy đến chỗ rửa chén này là có ý gì chứ?
Thái độ cử xử với cô cũng rất cổ quái, người khác đối với cô chính là một chút ưu đãi cũng không có, bất kể là người phụ trách phòng bếp số ba, hay là mấy đồng nghiệp cùng đi giúp việc bếp núc, nên đối xử với cô như thế nào thì vẫn cứ như vậy, có nhiều bát đĩa thì cũng ném cho cô không chút thương tiếc, cho dù chồng bát đĩa đã chất cao ngang người rồi, cô phải rửa thì vẫn cứ rửa.
di,e,n,,d,a,n,le,q,,uy,do..n~Anh
Nhưng Hoàn Thiểu Hàng rất kỳ quái, nhiều người thấy cô chịu khổ thì đều thờ ơ, Hoàn Thiểu Hàng lại rất chăm sóc cô, đừng thấy anh ta hi hi ha ha, nhưng nhìn cô vất vả làm việc, Hoàn Thiểu Hàng lập tức có thể giúp cô ngăn cản lại phần lớn.
Có vài lần Hoàn Thiểu Hàng còn tự tay làm giúp cô nữa cơ.
Hoàn Thiểu Hàng nhìn nhị vậy thôi, nhưng khi thật sự bắt tay vào làm việc, cũng cực kỳ nhanh nhẹn.
Hơn nữa việc nặng dơ bẩn cũng không có một câu oán thán ghét bỏ, ngược lại còn có thể tự đùa tự vui vừa làm việc vừa ngâm nga.
Tâm tính thể lực này, dù Lưu Diệp là phụ nữ cũng hâm mộ muốn chết.
Cô vốn đang buồn bực, không hiểu một người bán thức ăn như anh ta, làm gì trong phòng bếp mà mọi người từ trên xuống dưới lại nghe anh ta như vậy.
Mới đầu cô còn tưởng là do Hoàn Thiểu Hàng lấy tiền mua giao tình chứ, nhưng khi nhìn thái độ của mọi người với anh ta, đều đánh giá giá anh ta gì mà có tình có nghĩa lại thẳng thắn, lời nịnh nọt này dường như không cần tiền.
Cô cũng liền mê muội, không hiểu người nhị như vậy lấy ở đâu ra sức quyến rũ lớn thế, có lẽ là do ánh mắt của đàn ông và phụ nữa vẫn có một vài khác biệt, ví dụ như đối với đàn ông mà nói, hào phóng rộng rãi là phẩm hạnh rất tốt, nhưng mà đối với cô mà nói, những thứ kia cũng ngang với hồn nhị không có tâm nhãn không có đầu óc?
Hay người này chỉ giả vờ ngớ ngẩn trước mặt mình?!
Hơn nữa làm cô chịu không nổi chính là, Hoàn Thiểu Hàng quang minh chính đại làm giúp cô, rất nhanh mọi người đều chú ý tới Hoàn Thiểu Hàng rất thích chạy theo cô.
Vì vậy những người chỉ sợ thiên hạ không loạn kia nhao nhao ở bên cạnh mà nói đùa lung tung lộn xộn.
Đàn ông mà mở bát quái cũng muốn chết người.
Còn trêu chọc hỏi có phải Hoàn Thiểu Hàng bỗng nhiên thích đàn ông hay không, nếu không làm gì mà cứ chạy theo Lưu Diệp suốt vậy.
Hoàn Thiểu Hàng lại còn vô cùng nghiêm túc giải thích với người ta: “Không có, tôi vẫn thích phụ nữ, chỉ là không biết tại sao lại rất thích cậu ấy.”
Lưu Diệp một cái đầu to thành hai cái, cô vẫn còn đang đứng ở bên cạnh mà, hu!
Lời nói không biết xấu hổ như vậy có thể đừng nói trước mặt người trong cuộc hay không, hu!
Cho dù là nói đùa thì cũng xin chú ý tới cảm nhận của người khác một chút, hu!
Nhưng mặc kệ cô tức giận thế nào, cũng không ngăn được da mặt dày của Hoàn Thiểu Hàng, chỉ cần thấy cô, ngũ quan tuyệt đối chính thống của Hoàn Thiểu Hàng, lập tức vặn vẹo biến dạng, giống như nở hoa, trong nháy mắt liền biến thành mặt mày hớn hở cợt nhả.
Lưu Diệp không biết sao lại cảm thấy anh ta giống như loại lãng tử lưu manh, quả thật chính là trời sinh tràn đầy nội tiết tố, thích khoe khoang trước mặt phụ nữ.
Có điều đừng nhìn Hoàn Thiểu Hàng dáng dấp bình thường, nhưng mà cười lên lại rất có hương vị, có chút cảm giác lưu manh xấu xa.
Bất kể là cười xấu xa, hay là trong nháy mắt cố ý làm ra dáng vẻ hoạt bát, đều giống như trêu đùa.
Nhiều lần Lưu Diệp bị anh ta trêu chọc mà tim đập thình thịch, cũng không phải động lòng, chỉ là giống như khi bị trêu ghẹo, nhưng lại không thể trừng mắt lớn gan mắng anh ta.
Làm cho người ta cảm thấy buồn bực hơn là, ngay cả người xung quanh Hoàn Thiểu Hàng cũng cảm thấy hành động của Hoàn Thiểu Hàng khác thường.
Ở đó sôi nổi nói mặc dù Hoàn Thiểu Hàng là một quái thai, nhưng tuyệt đối không có khả năng say mê đàn ông, hôm nay bị dính vào ma chướng gì rồi.
Hơn nữa Lưu Diệp nghe người bên cạnh Hoàn Thiểu Hàng nghị luận, nói trước đó tên Hoàn Thiểu Hàng này còn cân nhắc đi làm phẫu thuật, nói muốn xóa bỏ gốc phiền não đi, sau đó đi tìm chân lý của vũ trụ.
Nhưng kể từ sau khi gặp Lưu Diệp, ngay cả nhắc cũng chưa từng nhắc tới.
Hơn nữa Hoàn Thiểu Hàng rất thích tới trước mặt cô ngửi mùi trên người cô.
Dần dần Lưu Diệp cũng có chút buồn bực, vẫn nói trong giới sinh vật có thể thông qua khứu giác mà phân biệt đựa cái, mùi của nam nữ cũng nhất định có khác biệt, chỉ là bây giờ còn có người có mũi thính như vậy à? Chỉ dựa vào lỗ mũi là có thể ngửi được cô là phụ nữ?!