Đọc truyện Nam Thứ Yêu Nam Chính – Chương 33: Ngày hôm sau
Hóa ra người yêu trước phải trả giá nhiều đến thế.
Xin lỗi, trước giờ tôi không hề để ý gì đến quyết tâm và khổ sở của anh.
———-
Tạ Uyên bị Kim Dục Minh đưa đến chung cư của Tạ Dục.
Nhưng cái bia đỡ đạn anh mong chờ — nhóc Tạ Dục vẫn chưa về.
Nghe nói ở chỗ hội trường đính hôn kia, khi nó đang cùng một thằng tên là Thôi Mục giúp hai người mở đường thì bị phóng viên và khán giả vây quanh…… Đến bây giờ cũng chưa thoát ra được.
Cơ mà nói gì thì nói, với thân phận hai người mà lại tổ chức lễ đính hôn trước bàn dân thiên hạ thế này mà được à?
Không lẽ có ẩn tình gì?
Tạ Uyên luôn luôn là một người biết rất rõ mục đích của mình,
Anh có cảm giác, quan hệ của mình với Kim Dục Minh, có lẽ tạm thời chưa thể hiểu thấu được……
Cũng như khi anh đọc được nội dung quyển tiểu thuyết trong mơ kia, liền cho rằng cái kẻ vì Từ Y Y mà hi sinh mạng mình chẳng qua cũng là do bản thân không cam lòng cứ mãi để mọi chuyện mơ mơ hồ hồ.
Anh nghĩ, giờ chắc anh cũng bị cái gì làm mù hai mắt luôn rồi.
Dù kẻ trong ảnh kia thật sự là mình với nụ cười chân thành đầy hạnh phúc.
Nhưng anh của hiện tại thì chỉ thấy tất cả những chuyện kia chẳng qua là đang đóng kịch, một vở kịch lừa người dối mình.
Yêu một người chẳng qua vì tính mạng mình bị đe dọa, tình yêu đó thì có được mấy phần chân thật chứ?
Anh đang cân nhắc phải làm thế nào mới thoát khỏi tình cảnh hiện tại.
Làm gì thì làm, cũng phải biết người biết ta trước……
Tạ Uyên liếc nhìn Kim Dục Minh ngồi đối diện đang gọi điện thoại.
Cái người này, rốt cuộc là người như thế nào?
Anh nghe được tiếng mắng chửi đầy giận dữ vọng ra từ trong điện thoại, hình như là quản lí đang oán giận chuyện Kim Dục Minh gây ra vụ náo loạn kia.
Vậy mà người trước mắt chẳng thèm nhíu mày lấy một cái, chỉ đơn giản dùng giọng điệu lãnh đạm “Ừ” vài tiếng, đúng là bộ dạng mặc gió mặc mưa cũng vững vàng như núi.
Nhìn nét mặt Kim Dục Minh trông cứ như thể hoàn toàn không hề để ý bên kia oán giận bao nhiêu, có khi hồn còn bay đi đâu rồi không biết ấy chứ.
Tạ Uyên có chút thương tiếc anh chàng quản lí kia.
Nhưng rồi Kim Dục Minh lại chú ý đến ánh mắt anh, liếc nhìn qua.
Trong phòng chỉ còn có tiếng gầm gừ trong điện thoại.
Hai người cứ thế nhìn nhau một lúc, mãi cho đến khi Tạ Uyên thấy hơi kì kì mà liếc mắt qua chỗ khác……
Cậu ta đang trừng mình hả? Định dọa mình? Hay muốn truyền đạt điều gì?
Cái mặt đơ ra như nước đá kia nhìn mãi cũng có gì đẹp đâu mà cứ thích khoe vậy chứ!
Kim Dục Minh bên kia cuối cùng cũng có động tác khác.
“Cạch.” Cậu lấy ra một cốc thủy tinh đặt trên bàn rồi đổ nước vào.
Sau đó Tạ Uyên thấy cậu đẩy cái cốc kia về phía mình.
Hả?……
…… Hóa ra cậu ta đang nghĩ xem vì sao mình lại nhìn cậu ta sao?!
Nè! Cậu có cần phải nghĩ lâu vậy không! Nam chính!
Tạ Uyên lau mồ hôi, dứt khoát quay qua xem xét văn kiện Thẩm Giai Nghi đưa cho anh.
Chà…… là lão gia Kim Phó Hoàn gửi à?
Không lẽ thấy mình bắt cóc cháu nội ổng nên gửi thư đe dọa?
Tạ Uyên hơi cẩn thận mở túi hồ sơ ra.
Hình như là…… bản sao hợp đồng?
“Ờ.” Kim Dục Minh mới ngưng chút đã lại tiếng tục ậm ừ.
Cậu đang nghĩ xem nếu Tạ Uyên nhìn mình không phải là vì muốn uống nước, thì là muốn nói gì? Cậu nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ra được.
Nhớ lại lúc trước tới nhà Tạ Uyên ở nhờ, mỗi một động tác của mình Tạ Uyên đều hiểu……
Quả là…… năng lực phân tích rất đáng khen.
Đầu dây bên kia, quản lí Chu Khải rốt cuộc cũng nhận ra có chỗ không đúng.
Mấy tiếng “ờ, ừ” này toàn là đáp lại cho có chứ gì!
Thấy tất cả những lời khuyên răn tận tình của mình đều bị tên tiểu tử này xem như tạp âm vào tai trái ra tai phải, chẳng lọt chữ rào, anh làm sao có thể không nổi điên!
Gã thôi không chửi bới nữa, hừ một tiếng, trào phúng gằn một câu cảnh báo:
“Chú cứng đầu kiểu này vị kia nhà chú biết không?! Không sợ bị đá à!”
Kim Dục Minh giờ mới để lời Chu Khải vào tai, cậu như thể bỗng nhiên tỉnh ngộ mà lầm bầm: “Hình như ảnh cũng vừa biết……”
“……” Chu Khải nhìn điện thoại bị cúp cũng chỉ biết cứng họng, lần này gã gọi đi làm gì chứ?!
Thật chẳng muốn tiếp tục gánh thằng nghệ sĩ chỉ biết chọc tức chết người ta này!
Cơ mà…… Vừa biết? Biết cái gì? A —
Trí tò mò bị gợi lên, Chu Khải không khỏi rên rỉ, thiệt tình, ghét nhất cái kiểu nói một nửa rồi ngưng!
Kim Dục Minh cất di động, đột nhiên có cảm giác tự mình hại mình.
Không phải người ta thường nói, lúc cầm cưa thì phải cố mà lưu lại ấn tượng tốt với người ấy sao?
Nhưng giờ…… Hình như cậu đã vô tình để lộ ra tất cả những gì xấu xí nhất của bản thân rồi.
Xấu tính, bạo lực…… lại lạnh lùng, rồi thêm cái kiểu nói mãi không thông……
……
Kim Dục Minh lòng dạ rối rắm, phải chăng cậu nên giải thích một chút……
Hai mắt chưa từng nhìn về phía cốc nước kia khi liếc sang phía Tạ Uyên thì thấy anh đang chăm chú nhìn văn kiện trong tay cứ như bị ma nhập không bằng.
Tạ Uyên không chú ý tới sự rối bời của Kim Dục Minh, anh nhìn hợp đồng kia, trong lòng ầm ầm sóng giữ……
“Đúng là hộ đồng bán thân mà…… Hức……” Tạ Uyên sau khi xem xong, cầm bản sao hợp đồng Kim Phó Hoàn đưa tới mà đau đau khổ rên rỉ.
Nhìn cách thức viết điều khoản bên trong anh liền biết đây nhất định chính là nét chữ của mình, con dấu và chữ kí phía dưới càng thêm chứng minh tính chân thực của nó.
……
Mình đúng là đồ ham sống sợ chết mà, đến loại hợp đồng này cũng viết ra được!
Chỉ vì yêu mà định hi sinh cả đời chắc?!
Ơ mà cũng đúng, nếu mất mạng rồi thì đời điệc gì nữa……
Anh cầm hợp đồng che mặt, bộ dạng vô cùng tức tối.
Xấp giấy xếp không đều, rớt khỏi mặt anh bay là tà đáp xuống đất.
Kim Dục Minh đứng dậy, nhặt văn kiện trên sàn, liếc qua một cái liền nhăn mày, lật lên xem cho kỹ.
Trong mắt cậu lộ ra nét kinh ngạc khó có thể tin nổi, nhưng đáy lòng lại bị rót đầy bởi một thứ xúc cảm ấm áp dịu dàng.
“Ủa…… Cậu không biết gì về bản hợp đồng này?” Tạ Uyên nhìn bộ dạng Kim Dục Minh nghiêm túc lật xem xấp giấy kia, rõ ràng cậu giờ mới thấy nó.
“Không.” Kim Dục Minh lắc đầu, trước giờ cậu hoàn toàn không biết Tạ Uyên và Kim Phó Hoàn lại ký một bản hợp đồng như thế này.
Nhưng giờ rốt cuộc cậu cũng hiểu vì sao Kim Phó Hoàn lại nhất quyết bắt cậu đính hôn với Từ Y Y.
Thứ quyết tâm một lòng chỉ muốn lấy lòng người mình yêu đến độ làm người ta xúc động như thế, nếu không lợi dụng……
Thì đâu còn là ổng nữa, cơ mà…… thế cũng tốt.
Tạ Uyên suy nghĩ một chút, tay phải che mặt, bộ dạng thê thảm muốn cũng không khóc ra được: “Hức……”
“Cả đời làm không công cho người ta, lúc ấy đầu mình bị sao vậy trời…… Ít nhất cũng phải xin tí tiền lương chớ……”
Kim Dục Minh liếc mắt nhìn Tạ Uyên, đứng dậy cầm lấy một tờ giấy, viết vài hàng.
Tạ Uyên tò mò chạy qua coi.
A……
“Có giấy chứng nhận này thì hợp đồng kia cũng thành rác rưởi.” Kim Dục Minh đẩy tờ giấy kia qua.
“Bản thân đã hứa mà giờ lại đổi ý thì hơi……” Tạ Uyên nói nhưng vẫn cầm tờ giấy kia nhìn thật kỹ.
“Anh mất trí nhớ mà, có khi cả đời cũng nhớ lại được.” Kim Dục Minh cầm bút nghịch nghịch, chậm rãi nói, “Tôi không mong anh có gì không thoải mái.”
“Cậu đối với tôi thật tốt.” Tạ Uyên cất tờ chứng nhận kia, nhẹ cười một cái với Kim Dục Minh, hình như vì chuyển này mà bắt đầu nhìn Kim Dục Minh bằng con mắt khác.
“Ừm……” Kim Dục Minh đáp một tiếng, cũng không nói gì thêm.
“Quan hệ chúng ta……” Tạ Uyên do dự nói với cậu, “Có thể bắt đầu lại từ bạn bè không? Cậu biết đấy…… Giờ nhất thời tôi không thể chấp nhận liền được……”
“Ừ.” Kim Dục Minh gật đầu, cậu vốn cũng định thế.
Bạn, so với quan hệ tình địch vốn có của hai người thì tốt hơn nhiều rồi.
“Anh em tốt!” Tạ Uyên cười tươi rói, muốn vỗ vai Kim Dục Minh, nhưng bàn tay vươn ra thì khựng lại, dần dần biến thành động tác nắm chặt lại.
Động tác phân rõ giới hạn này…… Thật đúng là…… làm người ta đau lòng mà.
Kim Dục Minh hít sâu một hơi, cố đè nén cảm giác khó chịu trong lòng mà tự nhủ:
Lần này không phải mình muốn rời khỏi ảnh mà là ảnh muốn bỏ mình đi.
Phải thể hiện cho tốt vào.
“Muộn rồi, tôi về trước.” Kim Dục Minh rốt cuộc vẫn không nói gì nữa.
Cậu đứng lên, nét mặt vẫn không có gì thay đổi, vẫn là gương mặt không rõ buồn vui.
Cậu nhóc này giờ lại bắt đầu chôn giấu cảm xúc thật sự của mình vào đáy lòng à?
Uổng thật……
Bộ dạng hở tí là nổi giận lúc đầu kia nhìn vẫn thích hơn.
Tạ Uyên thầm cảm thán, kia mà, giờ rốt cuộc cũng có thời gian để điều tra tình hình hiện tại của bản thân.
Qua tối nay, mình không thể cứ bị động như giờ được.
Anh đứng dậy tiễn khách: “Đi đường cẩn thận.”
Lúc ra tới cửa, Kim Dục Minh lại dừng lại, xoay người.
“Sao thế? Cậu quên gì à?” Tạ Uyên cười cười, ra vẻ khách khí.
Đôi mắt xanh băng của Kim Dục Minh nhìn thẳng về phía Tạ Uyên, đột nhiên mở miệng nói:
“Xin lỗi.”
“Ơ?” Nét cười trên mặt anh cứng đời, đầy nghi hoặc.
Xin lỗi? Nói với mình?
Kim Dục Minh không giải thích gì thêm, nói thêm một câu rồi mới xoay người bỏ đi.
“Ngày mai tôi lại đến.”
Đúng là người kì quái
Cứ tưởng cậu xin lỗi là để định cứ thế này chia tay luôn chứ……
Tạ Uyên đóng cửa lại, rút giấy chứng nhận từ trong túi ra, nhìn thêm lần nữa.
Khóe miệng cong lên một nụ cười giảo hoạt.
Quả nhiên, lúc mình viết bản hợp đồng kia đã rất khôn ngoan mà để lại một đường lui, phải tự khen một câu mới được.
Nhưng…… Không ngờ lại chiếm được dễ dàng đến thế.
Nghĩ đến đây, nụ cười của anh lại chùng xuống.
Dù anh rất muốn mặc kệ, nhưng hình ảnh Kim Dục Minh khi rời đi, trong mắt mang theo một nỗi đau thương nặng trĩu cứ mãi hiện lên trong đầu.
Mình đúng là tội lỗi đầy mình mà……
Cơ mà……
Nếu cậu ấy không chịu nổi mà từ bỏ thì cũng không thể trách mình được.
Kim Dục Minh lái xe, mặt mày vẫn lãnh đạm như trước, chẳng rõ đang nghĩ điều gì.
Nhưng chiếc xe đang đi ngon ơ thì đột nhiên dừng lại.
May mà trên đường không quá đông đúc, xe phía sau ấn còi hai tiếng rồi cũng quẹo qua đi đường khác.
Kim Dục Minh ghé vào trên tay lái, đuối đến độ chẳng muốn làm gì nữa.
Không thể trách anh ấy, chỉ có thể trách cách nhìn hai người thay đổi mà thôi.
Có lẽ thấy mình hạnh phúc dễ dàng quá nên muốn cho cậu biết thế nào là nỗi đau khi mất đi……
Tình cảm quý trọng cậu từng do dự, không mảy may để ý ấy.
Hóa ra, dùng thân phận bạn bè để ngăn cản tình cảm người ta là tàn nhẫn đến thế.
Hóa ra, cái kiểu vô thức trách né lại làm con tim người ta nguội lạnh đến thế.
Hoa ra, một khi đã định yêu người, thì cũng có nghĩ là đem cả đời ra đánh cược.
Hóa ra……
Người yêu trước phải trả giá nhiều đến thế.
Xin lỗi, trước giờ tôi không hề để ý gì đến quyết tâm và khổ sở của anh.