Năm Thứ Bảy Yêu Thầm Em

Chương 66


Đọc truyện Năm Thứ Bảy Yêu Thầm Em FULL – Chương 66


Hàn huyên từ cá miếng tới chuẩn bị một ít thức ăn gì, nói đến cần mang mấy chai rượu vang.

Giản Hàng đang trong thời kỳ thai nghén, chỉ uống nước trái cây, Lạc Kỳ nói mang máy ép nước trái cây trong nhà đến.

“Không mang theo, phiền lắm.”
“Bản thân tớ cũng muốn uống nước ép trái cây mới ép.”
Hẹn chừng một giờ gặp tại làng du lịch, Lạc Kỳ cúp máy, xoay đầu nhìn thấy Tưởng Thịnh Hòa đi đến, nói với anh: “Hỏi Giản Hàng rồi, mang tầm bốn năm chai rượu vang.”
Tưởng Thịnh Hòa không quan tâm đến rượu vang, “Làm cá miếng cho anh à?”
“Dạ.” Lạc Kỳ cười nhìn anh, “Anh nghe thấy rồi?”
“Chỉ nghe được một nửa.” Anh còn muốn nghe nửa câu đầu một lần nữa, không tính là lời nói tình cảm.

Cô rất ít khi thẳng thừng bày tỏ tình cảm đối với anh, chỉ viết ở trong email, cái khác thì đều là ở trên chiếc giường, bị anh lấy lòng đến bên bờ vực gần mất khống chế, cô mới bằng lòng nói vài câu.

“Không nghe hết, trước đó còn nói gì?” Anh hướng dẫn cô.

Lạc Kỳ để điện thoại di động xuống, đi đến phòng thay đồ tìm quần áo hôm nay mặc, “Không trò chuyện cái gì cả, chỉ nói cá trong hồ có nhiều hay không, Tần Mặc Lĩnh muốn ăn cá nướng.”
“Không phải câu này.”
“…”
Hai người bật cười.

Lạc Kỳ đứng ở trước tủ quần áo, nhất thời quên muốn làm gì.

Cô cẩn thận hồi tưởng nội dung nói chuyện với Giản Hàng, hai người nói mười mấy phút, trí nhớ khá hơn nữa thì cũng không khả năng nhớ một chữ trong mỗi câu nói.

Duy nhất có thể xác định chính là anh đặc biệt để ý lời nói đó, còn muốn nghe cô nói một lần nữa.

Lạc Kỳ không vội thay quần áo, đi đến trước người anh, “Anh nhắc em mấy chữ.”
Tưởng Thịnh Hòa khó mà mở miệng, ngậm ý cười, “Anh cũng quên rồi, lúc ấy nghe không rõ.” Anh đẩy bả vai cô đi đến trước tủ quần áo, “Thay quần áo trước.”
Lạc Kỳ rốt cuộc cũng nhớ ra, ôm eo của anh, “Tưởng Thịnh Hòa nhà tớ.” Cô hỏi: “Là câu này sao?”
Tưởng Thịnh Hòa không lên tiếng, cúi đầu nhẹ nhàng mút môi của cô.

Lạc Kỳ ngẫm lại bản thân, vì sao chỉ là mấy chữ bình thường, anh nghe mà cũng vui vẻ như vậy.

Có lẽ là trước giờ cô không để lộ ham muốn chiếm làm của riêng với anh, chưa ghen với anh.

Bên tai nóng lên, cô nói câu: “Lúc anh ngủ, em trộm hôn anh rất nhiều lần.”
Động tác Tưởng Thịnh Hòa hôn cô tạm ngừng một lát, chợt hôn sâu vào.

Hơi thở ấm áp đập vào mặt, hòa lẫn mấy phần hơi thở mát lạnh đặc biệt của phái nam trên người anh, Lạc Kỳ vùi lấp ở trong đó, bàn tay nắm áo sơ mi bên hông anh càng ngày càng gấp, quần áo trong lòng bàn tay bị nắm chặt thành một nắm.

“Lạc Kỳ,” thoát khỏi miệng lưỡi của cô, môi Tưởng Thịnh Hòa dán ở trên lỗ tai cô, “Cởi giúp anh.”

Lạc Kỳ tháo cài dây nịt cho anh, sau khi lần mò mấy lần thì quen tay hay việc.

Lời Tưởng Thịnh Hòa muốn nói đều sử dụng cơ thể để nói với cô.

– –
Lạc Kỳ cho rằng rốt cuộc buổi sáng thứ bảy này cũng không cần đi tắm, ghi chép vẫn không bị phá vỡ, trên người bị Tưởng Thịnh Hòa gặm ra mấy vết hôn có sâu có nông.

Váy là không cách nào mặc rồi, cô phối hợp với một bộ thường phục.

Trên chiếc giường xốc xếch không chịu nổi, Tưởng Thịnh Hòa đơn giản dọn dẹp giường lúc cô tắm, đang sửa sang chăn, vô tình cọ rớt đồ vật trên tủ đầu giường.

Anh khom người nhặt quyển tạp chí cô đã xem gần một năm, tùy tiện lật, lật tới trang cô gấp lại, tên của bản thân anh đập vào mi mắt.

Cửa phòng tắm mở ra, Lạc Kỳ lau tóc ướt đi ra.

Chăn mỏng trên giường còn chưa trải phẳng, nhưng anh đang lật xem tạp chí, xem ra bí mật của cô không giấu được nữa rồi.

“Anh làm gì mà xem trộm con đường làm giàu của em.” Cô cười nói.

“Ai sẽ nói với người ngoài về con đường làm giàu?”
Lạc Kỳ cười, dĩ nhiên là biết bài tin tức trong tạp chí đều là giải thích của phía chính chủ, chọn lời nghiêm cẩn, tránh dẫn đến tranh cãi.

Nhưng có liên quan đến anh, nguyên nhân nêu trên đều không ở trong phạm vi cân nhắc của cô.

“Lần đầu tiên em mua tạp chí.”
Tưởng Thịnh Hòa khép lại tạp chí, đi qua muốn ôm cô.

Lạc Kỳ chỉ vào tóc tai còn đang nhỏ nước, cô lau tóc tốn thời gian, sử dụng chiếc khăn lông nhẹ nhàng hút nước, không xoa nắn, lau tóc tai như vậy kỹ càng.

“Nếu muốn đọc, ngày nào đó anh viết mưu trí của mười mấy năm cho em đọc.”
“Vậy em chờ anh viết, xem như quà năm mới năm nay của em.”
Không dùng tới tạp chí nữa, Tưởng Thịnh Hòa bỏ vào thư phòng giúp cô.

Phần lớn đồ vật cô để ở trong phòng trọ đều không dời đến, trừ một chồng sách.

Những sách này trôi nổi và vượt qua biển cả mà quay về cùng cô, nhàn rỗi thì cô lấy ra ôn lại, dời nhà mấy lần, một mảnh giấy cũng không làm mất.

Sách của cô không nhiều, tổng cộng không tới ba mươi quyển, xếp chồng mà để ở một ô vuông chính giữa bên trái tủ sách.

Tưởng Thịnh Hòa để tạp chí vào trong ô vuông tủ sách của cô, vô tình liếc một cái, nhìn thấy một quyển tiểu thuyết quen mắt, bộ phim lần đầu tiên bọn họ cùng xem trên bờ cát ở trong Thành phố Hải chính là cải biên dựa trên quyển tiểu thuyết này.


Anh tiện tay rút ra, trong sách có kẹp đồ vật, phong bì căng phồng, sau trang bìa có một tờ giấy quảng cáo đồ vật bán giảm giá mỗi tuần trong siêu thị trượt ra, anh mở giấy quảng cáo xem, phía trên sử dụng bút đen mà khoanh tròn hàng hóa thiết yếu có giá đặc biệt.

Suy nghĩ bị kéo về tám năm trước.

Ngày đó sau khi họp xong, Tưởng Ti Tầm bảo anh ở lại một chút, nói với anh về tình huống của thực tập sinh trong công ty.

“Số người đã đầy rồi.

Buổi sáng một người bạn gọi điện thoại cho anh bảo anh hỗ trợ, nói trong nhà cô bé kia gặp chuyện, công ty của ba mẹ phá sản, không đóng được học phí, khoa chính quy còn có một năm, phải đi làm để học xong.”
Người bạn bè kia của Tưởng Ti Tầm đánh giá cô gái kia đặc biệt cao, nếu không thì sẽ không lắm mồm mà nhờ giúp đỡ.

Anh nói: “Tài trợ cô ấy học xong đi.”
Tưởng Ti Tầm lại nói ý tứ của cô gái kia, nếu như có cơ hội thì cô ấy muốn đến thực tập.

Một là muốn nhờ bản thân kiếm tiền, hai là cô ấy không có cơ hội lại tiếp tục học thêm nữa, rồi cạnh tranh cương vị với người ưu tú giống vậy, nếu đối phương là thạc sĩ, trình độ học vấn của cô ấy không chiếm ưu thế, muốn mượn thực tập để làm lý lịch bản thân phong phú một chút.

Anh đồng ý thêm một danh ngạch thực tập, Tưởng Ti Tầm thông báo nhân sự gửi lời mời cho cô.

Cách ngày, cô bé kia tới công ty báo cáo, Tưởng Ti Tầm giữ cô ở trong nhóm công trình của mình.

Một tuần sau trong thang máy, anh gặp phải Tưởng Ti Tầm và cô gái kia, Tưởng Ti Tầm giới thiệu anh với cô ấy, “Anh ấy cho em danh ngạch thực tập.”
Cô nói cảm ơn, anh không nghe rõ.

Anh ở trong thang máy, hồn phách bay ở bên ngoài, ai có thể nghĩ tới một lần xa cah1 trong rạp chiếu phim thì còn có thể gặp gỡ.

Mấy tháng không gặp, trong mắt cô đã không sáng chói nữa, trong con ngươi đen nhánh có tiều tụy có bền bỉ, còn có một tia luống cuống.

Ngày đó tan làm, anh đi tìm Tưởng Ti Tầm, Lạc Kỳ còn chưa đi, đang ở trong góc gọi điện thoại.

“Bé Vũ chị không sao, em mau đi học tiết tự học buổi sáng đi.”
“Học phí có chỗ dựa rồi, người học chung trường tìm giúp chị một công ty đầu tư để thực tập, hai ông chủ rất chăm sóc chị, cho chị cơ hội thực tập.

Tiền lương rất cao.”
“Có tiền ăn cơm, ăn no được.

Thật, lừa em làm gì.”
“Gần chỗ chị ở có siêu thị người Hoa, mỗi thứ tư đều có hàng hóa giá đặc biệt, chị thường tranh được đồ giá rẻ.”
“Ngày tháng tạm được.

Ừ, không lừa em.”

Bước chân anh dừng mấy giây, trực tiếp đi đến phòng làm việc của Tưởng Ti Tầm.

Trò chuyện về công việc xong, anh nói với Tưởng Ti Tầm: “Sau này thứ tư cố gắng hết sức cho Lạc Kỳ về sớm một chút.”
“Sao thế?”
Anh im lặng một lúc lâu, chỗ cổ họng giống như bị đồ vật gì đốt cháy, “Cô ấy có thể tranh thêm một số hàng hóa giá đặc biệt.”
Từ đó về sau, anh thường xuyên gặp cô trên đường đi về sau khi tan làm.

Anh ở trong xe, cô ở trên vỉa hè, dòng người vội vã, cô còn vội vã hơn bọn họ.

– –
Tưởng Thịnh Hòa để tờ giấy quảng cáo vào trang bìa, nhét sách vào rồi quay về.

“Chồng?”
“Ở đây.”
Anh ngồi vào trước máy vi tính, máy vi tính không kịp mở, anh tùy tiện mở sổ ghi chép trên bàn ra xem.

Lạc Kỳ sấy khô tóc rồi đến tìm anh, “Đi nhà bếp chuẩn bị thức ăn, chúng ta đến đó sớm một chút.”
“Được.” Anh bình phục tâm trạng một chút, đi xuống theo cô.

Bước chân cô nhanh nhẹn, ở trên cầu thang còn cười quay đầu nhìn anh một ánh mắt.

Lạc Kỳ đã liệt kê danh sách thức ăn phải đem theo, không cho dì giúp việc hỗ trợ, cô và Tưởng Thịnh Hòa tự chuẩn bị.

“Lấy rượu vang ra trước, Đừng để một lát nữa quên mất.”
“Không quên được.

Tần Mặc Lĩnh ở trong tin nhắn nhắc nhở anh ba lần rồi.”
“…”
Tưởng Thịnh Hòa lấy mấy chai rượu giá cao bản thân cất giữ trong hầm rượu, không lấy hai chai đắt tiền nhất, để lại cho Lạc Kỳ nhấm nháp vào ngày kỷ niệm.

Nói với cô trước: “Bữa cơm dã ngoại lần này em không thể uống.

Anh cũng không uống.”
“…!Ừ.”
Anh thời khắc không quên chuẩn bị trước khi mang thai.

Qua một lúc lâu, anh lại nói: “Nếu tháng này không có thai, chúng ta cứ chờ đã, hôn lễ qua rồi lại muốn có con.”
Lạc Kỳ cũng muốn trải qua thế giới hai người thêm nửa năm.

Bọn họ lên đường trước một tiếng, dẫn theo Đâu Đâu và Mê Mê.

Chúng nó đã thật lâu không đi ra ngoài chơi, hưng phấn không thôi, tò mò nhìn chằm chằm ngoài cửa xe.

Đến bãi đậu xe làng du lịch, Tưởng Thịnh Hòa nhìn bảng số xe một ánh mắt thì biết hôm nay có người nào đến.

“Quay về thì mua thêm một số trồng trọt dụng cụ nữa.”
Chuông báo động trong đầu Lạc Kỳ reo vang, “Anh lại muốn trồng cái gì?” Đừng trồng bí đỏ nữa.


Tưởng Thịnh Hòa đậu xe xong, nói: “Sau này chúng ta cung ứng dâu tây nhà Tần Mặc Lĩnh.”
Năm ngoái anh đăng một tấm ảnh của Đâu Đâu ở trong vòng bạn bè, Tần Mặc Lĩnh gọi toàn bộ đám người bình luận Quỷ bắt chước họ Tưởng dưới động tĩnh của anh đến.

Ông chủ làng du lịch cũng trong danh sách.

Lúc Lạc Kỳ làm trợ lý từng gặp tất cả bạn bè của Tưởng Thịnh Hòa, khi đó cô còn không biết Tưởng Thịnh Hòa thích cô, Tưởng Thịnh Hòa thường xuyên lấy lý do công việc để dẫn cô theo.

Bờ hồ có đặt mấy chiếc bàn, chia thành hai tốp, một tốp câu cá một tốp đánh bài.

Bọn họ chỉ ồn ào trêu chọc Tưởng Thịnh Hòa ở trong trong nhóm chat, ngay trước mặt vợ của mỗi người thì đều là chín chắn, không khác gì so với lúc trong thương trường.

Chào hỏi xong, Lạc Kỳ đi tìm Giản Hàng bọn họ, sáu bảy cô gái đẹp ngồi dưới dù che nắng câu cá, mấy đứa trẻ vây quanh bên cạnh.

Trẻ con nhìn thấy Đâu Đâu và Mê Mê thì co cẳng xông đến bãi cỏ.

Lạc Kỳ xem thử thùng nhỏ, không có một con cá nào.

Cá trong hồ là làng du lịch chuyên môn nuôi, phẩm loại không ít, nhưng bọn họ đã rất lâu cũng không câu được một con nào, sau đó ngay cả cần câu cũng lười nhìn, tựa vào ghế nằm mà trò chuyện.

Giản Hàng đẩy kính râm lên, cười nói: “Vị kia nhà cậu còn hài lòng sắp xếp của hôm nay không?”
Lạc Kỳ: “Đủ đắc ý khoe khoang mấy tháng.”
Bà chủ làng du lịch nói xen vào: “Mấy người bọn họ tụ tập với nhau cũng không góp một người có tâm cơ, điều đòi mạng là đều cảm thấy bản thân rất cơ trí.”
Mấy người cười ha ha.

Trừ Giản Hàng, Lạc Kỳ tương đối quen thuộc chính là chị họ Thẩm Đường, vợ anh họ Tưởng Thịnh Hòa, trước kia Thẩm Đường là minh tinh, sau khi cưới thì thoái lui ra phía sau màn làm chủ công ty điện ảnh và truyền hình.

“Hôn lễ định vào khi nào?” Thẩm Đường hỏi.

“Tạm định tháng sáu sang năm.”
“Cũng sắp rồi.

Đáng tiếc bọn chị cũng không cách nào làm phù dâu.

Không làm ở trong Thành phố Tô sao?”
“Làm ở trong Thành phố Tô trước ạ.”
“Ngày đó bọn chị cũng đến Thành phố Tô tham gia náo nhiệt, xem bọn họ đón dâu thế nao.” Thẩm Đường hỏi Giản Hàng: “Em thì sao? Đi không? Sợ là không đi được rồi.”
“Có thể đi.

Khi đó cũng sinh em bé rồi.”
Bên kia dọn thức ăn xong, kêu bọn họ đi qua ăn.

Lạc Kỳ suýt dọn nhà bếp đến, mang lẩu mang vĩ nướng, cũng mang đĩa thịt nướng đến.

Tần Mặc Lĩnh nướng thịt cho Giản Hàng, Tưởng Thịnh Hòa ngồi vào trước bàn đánh bài, Lạc Kỳ bưng một ly nước trái cây ở bên cạnh anh xem bài, ở trước mặt người ngoài, cô không tiện ngồi sát anh, giữ một chút khoảng cách với anh, không rất thân mật, nghiêng cơ thể nhìn bài trong tay anh.

Tưởng Thịnh Hòa cảm thấy tư thế ngồi như vậy của cô không thoải mái, anh nửa đứng dậy, dời chiếc ghế sang bên kia của cô, để cho cô tựa vào trên người anh xem bài..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.