Năm Thứ Bảy Yêu Thầm Em

Chương 58


Đọc truyện Năm Thứ Bảy Yêu Thầm Em FULL – Chương 58


Tưởng Thịnh Hòa đã sớm thông báo Bộ phận Hành chính tập trung rồi dành ra hai tầng cho bọn họ, lần đó đi Nhuệ Phổ để nghe buổi hội nghị lãnh đạo cấp cao, nhìn thấy khu đa chức năng tiếp đãi khách, anh đã bảo Tiểu Khương chụp lại, dựa theo bố trí gần giống vậy rồi mở rộng gấp ba lần ở cao ốc Viễn Duy, đồng thời thiết kế cho cô một khu đa chức năng.

Trước mắt đang sửa chữa, đầu năm làm xong.

Năm sau cô dọn đến, kịp thời gian.

“Không cần lúc nào em cũng phải đến Bộ phận Giám đốc, anh có thể thường đi Nhuệ Phổ tìm hiểu tình huống nghiên cứu.”
Lạc Kỳ dán mu bàn tay vào lòng bàn tay anh để sưởi ấm, “Tổng giám đốc Tưởng, anh lấy việc công làm việc tư.”
“Ừm.” Anh nhìn cô, “Sau này em sẽ phát hiện, chỗ mà anh lấy việc công làm việc tư nhiều lắm.”
“…”
Đúng là không hề kiêng kỵ một chút nào.

Bàn tay rốt cuộc cũng được ủ cho nóng lên, gương mặt của Lạc Kỳ còn lạnh, vừa rồi chờ Lộ Nhuệ lấy xe đi xa, cô đứng bên ngoài hơi lâu, gió lớn, âm bảy tám độ, cả người bị đông cứng.

Tưởng Thịnh Hòa cởi dây an toàn, nghiêng người sang ghế phụ, dán gương mặt vào gò má của cô.

“Không cần che nữa, ghế ngồi nóng, một lát thì không lạnh nữa.” Cô ngồi thẳng, để cho anh lái xe.

Tưởng Thịnh Hòa cầm bánh lái, cho xe chạy.

Trước kia Lạc Kỳ không chú ý, hiện tại mới nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út anh.

Đó là một cặp với một chiếc nhẫn khác của cô, còn cho rằng anh chờ hôn lễ xong mới đeo.

“Sao đột nhiên đeo rồi?”
“Thử đeo một chút, xem có vừa không.” Đeo xong thì không tháo ra.

Về đến nhà, Tưởng Thịnh Hòa tháo chiếc nhẫn, nếu mang đi công ty, nói không chừng mấy người kia của Bộ phận Giám đốc cho rằng anh liên hôn với ai rồi.

Có thể đeo lúc ăn chung với Tần Mặc Lĩnh trong kỳ nghỉ mùa xuân.

Lạc Kỳ lên giường mới phát hiện ngón áp út của anh lại trống rồi, phòng đen nhánh, Tưởng Thịnh Hòa và cô đen xen chặt mười ngón tay, đè tay cô hai bên gối, cô thừa nhận đợt hứng tình của anh.

Gối dựa đầu giường rơi xuống giường.

Một nửa chiếc chăn trượt xuống rồi rũ ở cạnh giường.

Váy ngủ hai dây lụa bị đầu gối anh chặn lại.

“Nhìn thấy em đăng ảnh ven sông ở trong album ảnh chung.” Anh cúi đầu hôn cô, “Buổi chiều không phải là bàn chuyện sao, có thời gian rảnh chụp hình à?”
“Dạ.”
Cô nói: “Lúc ấy hơi nhớ anh.”
Dứt lời, Tưởng Thịnh Hòa ngậm môi của cô, hôn sâu rồi, anh thả tay cô ra, chống cánh tay ở bên người cô.

Những lần của sau đó hầu như đẩy vào trong trái tim cô.

Lạc Kỳ ôm chặt Tưởng Thịnh Hòa, trong lòng là tràn đầy, mà lại là trống rỗng.

Ở trong lòng anh, ngay cả sợi tóc của cô cũng đang run run.

Tưởng Thịnh Hòa ôm cô mười mấy phút, rốt cuộc Lạc Kỳ cũng bình phục lại.

Giọng nói khàn rồi, cô nói: “Chờ sau này, em đeo nhẫn cho anh.”
Môi của Tưởng Thịnh Hòa đụng vào gương mặt cô một cái, cô vốn muốn ngồi dậy đi tắm, lại bị anh thu vào trong lòng, ôm cô mà không buông ra.

Đèn đặt dưới đất sáng lên.

Lạc Kỳ nhìn anh rõ ràng, trên cổ anh bị cô vô ý cắn một cái.

“Có đau không?” Ngón cái của cô vuốt ve.

“Không sao, không đau.”
Lạc Kỳ kéo chiếc áo sơ mi anh mặc hôm nay qua, “Anh thử một chút.”
“Thử gì?”
“Em xem thử cổ áo có thể che đi không.” Ngày mai chỗ bị cô cắn chắc chắc biến thành màu tím hồng, để cho người ta nhìn thấy thì miên man bất định.

Cô lo lắng cổ áo không che được, quả thực không giấu được thì phải mặc áo len cao cổ, hình như anh không có áo len cao cổ.

Tưởng Thịnh Hòa mặc áo sơ mi nhăn nhúm vào, cài nút áo phía trên cùng, miễn cưỡng có thể che kín.

Lạc Kỳ dặn dò anh: “Ngày mai anh đừng xoay đầu mạnh, lúc xoay đầu thì biên độ nhỏ một chút.”
Đoạn thời gian trước Tưởng Thịnh Hòa cho cô thẻ mua đồ trung tâm thương mại, cô còn chưa sử dụng, ngày mai là thứ sáu, cô định hẹn Giản Hàng đi dạo phố.

Tưởng Thịnh Hòa tắm nhanh, Lạc Kỳ một lần nữa tắm xong đi từ phòng tắm ra, anh đang dọn dẹp vật dụng cho giường đã loạn thành một đống, cô vừa mệt vừa buồn ngủ, trực tiếp nằm bò trên chăn còn chưa trải xong.

Tưởng Thịnh Hòa dùng chăn bọc cô thành con nhộng, hai bàn tay của cô bị cuốn ở bên trong mà không cách nào nhúc nhích được.

“Tổng giám đốc Tưởng, anh thả em ra đi.”
“Lần sau chờ anh sửa sang lại chăn, được không?”
“Không chờ.”
Tưởng Thịnh Hòa cười, hôn hôn cô, giơ tay tắt đèn đặt dưới đất, anh bung chăn, ôm cô đến dưới cơ thể của mình.


Chỉ một lần, anh còn chưa thoả mãn.

Lạc Kỳ vừa lấy nhầm sữa tắm, sử dụng sữa tắm đàn ông của Tưởng Thịnh Hòa, dung hợp với mùi hương trên người anh.

Làn váy của váy ngủ mới thay bị vén lên đùi, còn một bên thì tuột đến ngang hông.

Tưởng Thịnh Hòa không lau khô nước trong tóc, cúi đầu hôn một cái, nước trên tóc trên trán thấm vào làn váy ngủ, làm ướt làn váy.

Môi rơi xuống, dịu dàng mà kiều diễm.

Mu bàn chân Lạc Kỳ kéo căng, trong một chốc, dòng điện lan ra khắp nơi từ chỗ mà miệng lưỡi anh hôn lên.

“Tưởng Thịnh Hòa, sau này…!Em bảo đảm không…!Loạn làm chăn nữa.”
Bị anh hôn cho linh hồn cũng bay ra ngoài.

Cô vất vả lắm mới nói xong đoạn tiếp theo của câu nói.

Nụ hôn của anh không dừng.

Giống như đang khuấy động tiếng lòng của cô.

“Lạc Kỳ, yêu anh không?”
Giọng nói của anh khàn khàn, vừa hôn vừa hỏi.

“Yêu.”
Câu cầu xin sự tha thứ này vô dụng, anh càng hôn tuỳ tiện.

Cô mang theo nức nở, “Sau này em…!Sẽ ăn bánh bí đỏ cho đàng hoàng, ăn thêm mấy cái, không lãng phí…!Bí đỏ nhỏ của anh.”
Phì cười một tiếng, bản thân cô vừa khóc vừa cười.

Trước giờ chưa bao giờ không có tiền đồ như vậy.

Tưởng Thịnh Hòa cũng bật cười, ngẩng đầu lên, rốt cuộc cũng bỏ qua cho cô.

Lạc Kỳ lấy mu bàn tay lau trán, đều là mồ hôi, sau lưng cũng vậy.

Uổng công vừa rồi đi tắm.

Tưởng Thịnh Hòa phủ xuống, ôm cô trong ngực, ánh mắt cô ướt át trong suốt, anh dở khóc dở cười, “Ai ép em ăn bánh bí đỏ?”
Lạc Kỳ xoay đầu không nhìn anh, bởi vì nụ hôn vừa rồi của anh, cô ngại nhìn anh, cũng bởi vì đầu óc cô thiếu dưỡng khí mà đã lấy bí đỏ nhỏ ra để xin tha.

Trong lúc cô còn đắm chìm ở trong sự xấu hổ vô cùng vì bí đỏ nhỏ, anh đi vào.

Lạc Kỳ dán chặt anh, không nén nổi mà kêu anh một tiếng chồng.

Không dịu dàng như vừa rồi hôn cô, mà tràn đầy sự chiếm làm của riêng.

Cường thế.

Sự mê hoặc.

Lúc chìm vào giấc ngủ là rạng sáng hơn ba giờ.

Tưởng Thịnh Hòa không biết cô ngủ nhanh như vậy, nói với cô đã đặt xong tên của hai chú chó con, một con tên là Đâu Đâu, một con tên là Mê Mê, hỏi cô như thế nào.

“Ừm.” Cũng không có câu sau nữa.

Lạc Kỳ cho rằng mình nằm mơ, nằm mơ thấy tên của chó nhỏ.

Không ngủ được mấy tiếng thì trời đã sáng choang.

Hôm nay Tưởng Thịnh Hòa không đi công ty, có người hẹn anh đàm luận.

Buổi chiều một giờ đến câu lạc bộ đánh golf.

Lạc Kỳ mở mắt ra, người còn ở trong lòng Tưởng Thịnh Hòa
Anh tắt chuông báo thức của cô, “Ngủ tiếp nửa tiếng nữa, tới kịp.”
Lạc Kỳ tê chân, mất một lúc để đỡ hơn, nói với anh nằm mơ thấy gì, hỏi anh: “Anh cảm thấy Đâu Đâu và Mê Mê thì sao?”
“…!Được, nghe em.”
Vì vậy tên đã được quyết định, chú chó con lớn một chút thì tên là Đâu Đâu, chó nhỏ tên là Mê Mê.

Lạc Kỳ đăng một tấm hình chính diện của Mê Mê, kèm dòng chữ: [ Thành viên mới của gia đình, Mê Mê.

]
Để lại Đâu Đâu cho Tưởng Thịnh Hòa đăng vòng bạn bè.

Từ trên giường bò dậy, cô bị tê chân, đau đến đi bộ cũng bị ảnh hưởng.

Tưởng Thịnh Hòa thay thường phục xong rồi, tìm rồi món quần áo có thể che kín vết hôn.

Anh quỳ xuống một nửa, “Anh cõng em đi xuống.”
“Không cần.


Đi tới đi lui nhiều hơn ngược lại nhanh khỏe hơn.”
Nếu chờ một hồi thực sự không dám đi xuống cầu thang, trong nhà có thang máy bên trong phòng.

Tưởng Thịnh Hòa quỳ ở đó không đứng dậy, “Để anh cõng đi.”
Lạc Kỳ thỏa mãn anh, cầm điện thoại di động nằm bò ở trên lưng anh.

Cô nhẹ, Tưởng Thịnh Hòa đứng dậy dễ dàng.

Cảm giác ở trên lưng anh và trong ngực là hoàn toàn khác nhau.

Trong lòng có thêm mấy phần thân mật lưu luyến.

Trên lưng có thêm mấy phần trẻ tuổi nhiệt liệt.

Tưởng Thịnh Hòa cõng cô xuống lầu, Lạc Kỳ đi xuống rồi ôm anh, “Cảm ơn.

Đúng rồi, buổi tối em và Giản Hàng đi dạo phố, có lẽ về rất trễ.”
“Anh cũng có bữa hẹn ăn cơm.” Đúng dịp rồi, Tần Mặc Lĩnh cũng đi đến bữa hẹn ăn cơm buổi tối.

– –
Lạc Kỳ công khai Mê Mê, buổi chiều bốn giờ Tưởng Thịnh Hòa đăng vòng bạn bè, chặn tất cả mọi người của Bộ phận Giám đốc Tập đoàn Viễn Duy.

Động tĩnh chỉ có hình ảnh của Đâu Đâu, không có bất cứ dòng chữ đính kèm nào.

Tần Mặc Lĩnh hỏi: [ Đặt tên xong rồi? Tên gì? ]
[ Đâu Đâu.

]
Tất cả bạn bè, chỉ có Tần Mặc Lĩnh và Giản Hàng, những người khác cũng không biết Tưởng Thịnh Hòa nuôi hai con chó.

Trong số người liên lạc của Tưởng Thịnh Hòa và Lạc Kỳ, có mấy người trùng lặp, bọn họ so sánh hình ảnh, chắc chắn không phải cùng con Samoyed, mắt không giống, thể trạng cũng không to như nhau.

Người ta đăng ảnh, anh cũng đăng.

Chó của người ta tên Mê Mê, anh tới một con Đâu Đâu.

Có bạn bè bình luận: [ Quỷ bắt chước họ Tưởng.

]
Người không rõ tình huống cũng hùa theo mà bình luận.

Tần Mặc Lĩnh cảm thấy hình dung này mười phần thích hợp, anh muốn để lại bình luận rồi lại không bình luận, tránh cho Giản Hàng nói anh nhỏ nhen.

Tiểu Khương gửi hình ảnh hai con chó nhỏ cho vợ, đơn giản nói là tình huống gì, [ Đây coi như là có hi vọng không? ]
Vừa nhìn cũng là ông chủ đã tiếp cận rất gần rồi, ông chủ thẳng thừng như vậy rồi, chị Lạc chắc hẳn hiểu rõ tình cảm của ông chủ đối với chị ấy là sâu đậm cỡ nào rồi nhỉ?
Gần đây phản ứng mang thai của vợ dữ dội, nằm bò ở trên bàn không có tinh thần, nhìn thấy hai tấm ảnh thì kiên trì ngồi thẳng, cẩn thận phân tích: [ Có thể thấy được ông chủ các anh kiên nhẫn và không nỡ, nhưng không nhìn ra thái độ của Lạc Kỳ.

Nếu ngày đó là ông chủ các anh có động tĩnh trước, Lạc Kỳ lại đăng một bài thì cũng là xấp xỉ, đó mới là phát đường (*), nếu không đều là vụn thủy tinh của một phía (**).

Ship CP phải biết cách ship, hiểu không? ]
(*) (**) Phát đường và vụn thủy tinh ý chỉ sự ngọt ngào và sự đau thương.

Tiểu Khương: [ Nếu bọn họ thật sự thành rồi, nói không chừng kỳ nghỉ thai sản của anh có thể nghỉ một tháng.

]
Vợ: “…”
Tiểu Khương hi vọng ông chủ cũng sớm sinh quý tử.

Tưởng Thịnh Hòa còn đang ở trong sân golf, người hẹn anh chơi trêu nói: “Đánh banh cũng phải tranh thủ thời gian đăng bài trên vòng bạn bè, còn đăng một con chó con.

Đây là đã yêu rồi à?”
Tưởng Thịnh Hòa cười cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận, “Mượn lời nói may mắn của ngài.”
Đối phương tiếp tục trò chuyện về việc chính: “Chiến lược hợp tác với Lăng Hoằng, tôi mang theo thành ý hai trăm phần trăm.” Ông cười cười, “Cậu cũng không cần khiêm tốn, người ngoài không biết, nhưng tôi biết cậu có quyền phát biểu ở trong Lăng Hoằng, nếu không tôi cũng không sẽ tốn sức mà đến tìm cậu.”
Tập đoàn Lăng Hoằng luôn do cha chồng của Thôi Nhiễm cầm lái, Thôi Nhiễm và chồng phụ trách điều hành kinh doanh cụ thể, nhưng trên thực tế thì người khống chế là Hứa Hướng Ấp, một người đầu tư sau màn khác có quyền phát biểu chính là Tưởng Thịnh Hòa.

Những năm gần đây Lăng Hoằng đầu tư nhập cổ phần bệnh viện tư nhân ở nước ngoài, tài nguyên và quan hệ cùng với hơn nửa tiền vốn là đến từ Tưởng Ti Tầm và Tưởng Thịnh Hòa.

Tưởng Ti Tầm rất ít khi về nước, toàn quyền ủy thác quyền bỏ phiếu của bản thân cho Tưởng Thịnh Hòa.

Sự hợp tác giữa Tưởng Thịnh Hòa và Hứa Hướng Ấp không chỉ là những thứ này, cái khác anh không thể nào biết được.

Kiếm tiền mua bán, Tưởng Thịnh Hòa sẽ không đẩy ra ngoài.

“Qua mấy ngày đúng lúc phải đi thăm bác Hứa, đến lúc đó trò chuyện với ông ấy về chuyện này.”
Trời dần tối, nửa trận gôn này cũng không đánh xong.

Hợp tác đã có manh mối, hai người hẹn lần sau tiếp tục.


Thu gậy đánh gôn chuẩn bị đi khách sạn, Tưởng Thịnh Hòa vớt điện thoại di động lên xem, Lạc Kỳ chưa bấm like cho động tĩnh của anh.

[ Sao không bấm like? ]
Lạc Kỳ: “…”
Còn đuổi theo bảo cô bấm like.

[ Bấm like rất dễ bị người ta nhìn ra dấu vết.

]
Cô và Giản Hàng sắp đến trung tâm thương mại, [ Không trò chuyện nữa.

]
Gần đây Giản Hàng bận việc phát hành và việc marketing sản phẩm mới online, người gầy đi một vòng, quyết định tối nay đối xử với bản thân cho thật tốt.

Cô lấy thẻ VIP mua đồ ra, hỏi Lạc Kỳ: “Cậu có biết trong thẻ bao nhiêu tiền không?”
“Không biết, Tưởng Thịnh Hòa không nói.”
“Cậu tin bọn họ nói thật, là bạn bè tặng?”
“Không tin.”
“Lúc hai người bọn họ bịa ra, có lẽ ngay cả bản thân cũng bị lừa rồi.”
Lạc Kỳ cười.

Giản Hàng không dự định vạch trần Tần Mặc Lĩnh, một lát mua thêm chút đồ vật cho anh.

Đi dạo thời trang nữ trước, Lạc Kỳ mua mấy chiếc váy dài thu đông, lại mua hai bộ đồ tết.

Giản Hàng và cô chọn không sai biệt lắm, váy và áo măng tô, phối với mấy cái khăn quàng cổ.

Đưa quần áo lên xe, tiếp tục đi dạo.

Lạc Kỳ nói mua áo len cao cổ màu đen cho Tưởng Thịnh Hòa, Giản Hàng suy nghĩ một chút, trước giờ không nhìn thấy Tưởng Thịnh Hòa từng mặc áo len cao cổ, “Anh ấy đột nhiên sợ lạnh?”
“…!Cổ hở ra nên sợ lạnh.”
Giản Hàng phản ứng lại, cười theo.

“Tớ cũng mua mấy món cho người kia nhà tớ.” Tần Mặc Lĩnh thích âm thầm khoe mẽ cô đồ vật mua cho anh, muốn người khác biết thật ra thì cô cũng rất tốt với anh, ban đầu xem mắt cho anh leo cây, đó là bởi vì không gặp con người thật của anh.

Có lần mua cho anh chiếc áo sơ mi mà quên cho anh, anh tìm cách rồi nghĩ cách ám chỉ sao cô còn chưa tặng áo sơ mi.

Lạc Kỳ lại chọn một chiếc áo măng tô cho Tưởng Thịnh Hòa, cùng nhãn hiệu với chiếc của cô, nhìn qua giống kiểu tình nhân.

Từ trung tâm thương mại ra, bọn cô mua cho hai người bọn họ kha khá kiểu quần áo, số lượng đều giống nhau, chẳng qua là nhãn hàng và màu sắc khác nhau.

Thời gian Lạc Kỳ và Tưởng Thịnh Hòa về nhà xấp xỉ nhau, anh uống mấy ly rượu trong bữa tiệc xã giao buổi tối, ở trong phòng bao lại dính thuốc lá đầy người.

“Anh tắm rửa trước.”
“Vâng.” Lạc Kỳ bày quần áo ra, “Tắm xong đúng lúc thử quần áo.”
“Còn mua cho anh à?”
“Mua mấy món.” Cô nói: “Giản Hàng cũng mua cho Tần Mặc Lĩnh.”
“Em biết kích thước của anh?”
“Biết, tất cả kích thước đều biết.

Lúc sửa lại quần áo cho anh thì em cũng xem rồi.”
Tưởng Thịnh Hòa ôm cô, “Cảm ơn.”
“Cảm ơn em làm gì.

Đây là nên làm mà.”
Tưởng Thịnh Hòa lại hỏi Giản Hàng mua cho Tần Mặc Lĩnh mấy món.

“Số lượng giống anh, sáu món.”
Giản Hàng nói phải bóp chết lòng muốn so sánh ở trong trạng thái mới nảy sinh.

Tưởng Thịnh Hòa vô thức giải thích: “Đừng nghi ngờ, không có ý phân bì, chỉ là thuận miệng hỏi.

Cũng không phải là thiếu quần áo mặc, mấy bộ quần áo thôi, không cần phân bì.”
Đây là lần đầu tiên anh giải thích nhiều như vậy vì một chút chuyện nhỏ, càng giải thích càng đen, bản thân cũng không nhẫn nhịn được nữa mà cười.

Tắm xong, anh sấy nửa khô tóc tai, không nhỏ nước, thử quần áo một chút, mỗi món đều vừa người.

“Thứ hai đi thăm bác Hứa.”
“Thứ hai đi ư?”
“Ừ.

Bác gái Hứa đúng lúc không ở nhà, em sẽ không bị hỏi lung tung này kia.

Anh tìm bác trai Hứa bàn một chút công việc.”
Đi Thượng Hải ngày đó, Tưởng Thịnh Hòa lấy nhẫn cưới rồi đeo lên.

Lạc Kỳ chính là lấy danh nghĩa đi công tác để đến Thượng Hải, viếng thăm khách hàng lớn.

Liên quan đến là có dọn đi cao ốc Viễn Duy để làm việc hay không, từ đầu đến cuối ý kiến của Lộ Nhuệ và của cô không hợp nhau, cô đã thông báo với phía dưới, năm sau đi làm liền dọn, Tổng giám đốc Lộ không dời đi, làm việc ở chỗ ban đầu.

Bọn họ đã thành thói quen chuyện Lộ Nhuệ và Lạc Kỳ không hợp nhau, thời gian lâu rồi cũng mò ra một chút quy luật, phát hiện thỏa hiệp đều là Lộ Nhuệ, cho nên đối với chuyện dời chỗ, bọn họ thông qua toàn phiếu.

Cũng không phải là bị ghép vào một bộ phận của Viễn Duy, còn lo lắng bị loại trừ, chẳng qua đổi một hoàn cảnh làm việc mới, ai không bằng lòng chứ.

Trên tàu cao tốc, Lạc Kỳ nhận được tin nhắn của Trì Tâm: [ Tổng giám đốc Lạc, Tổng giám đốc Lộ đồng ý dọn rồi, bảo Hành chánh tách phòng làm việc các chị càng xa càng tốt.

]
Mắt không thấy thì yên tịnh.

Lạc Kỳ: [ Bàn ghế làm việc và tủ tài liệu cũng không cần dọn, bên kia có sẵn, các em sửa sang lại tài liệu nên sửa sang lại trước.

]
Cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên người, Tưởng Thịnh Hòa cảm giác được cô đang nhìn anh thì xoay đầu.

Lạc Kỳ thu lại tầm mắt, không cùng anh đối mặt.


Bữa sáng hôm nay, anh làm bánh bí đỏ chiên cho cô.

Nhìn thấy bánh bí đỏ thì lỗ tai cô liền nóng, nghĩ đến đêm đó ở trên chiếc giường sử dụng bí đỏ nhỏ để xin tha.

Ánh mắt của Tưởng Thịnh Hòa quay lại máy vi tính xách tay, “Trên xe không có người quen, sao lại giả vờ không quen anh?”
“Không.”
“Tới đây một chút.”
Lạc Kỳ xoay người, anh tháo nhẫn cưới, để cho cô đeo giúp.

“Dời đến Viễn Duy, em nhìn thấy rồi thì có phải ngay cả chào hỏi mà em cũng không chào hỏi không?”
Anh nghĩ và cô nghĩ không giống nhau.

Lạc Kỳ không giải thích, tròng chiếc nhẫn vào ngón áp út có khớp xương rõ ràng thon dài của anh, nói: “Không phải đã nói sẽ thường xuyên đi gặp anh sao.”
Tưởng Thịnh Hòa nhìn nhẫn cưới, “Ngày nào đó em muốn công khai, em chủ động tìm chiếc nhẫn ra để cho anh đeo vào, thì anh sẽ biết.”
Lạc Kỳ đáp lời anh, chưa nghĩ ra khi nào công khai.

Vừa điều chỉnh bố trí thị trường của các công ty chữa bệnh, tiếng chất vấn không ngừng, trước khi Nhuệ Phổ và Công ty chữa bệnh Viễn Duy đi vào nề nếp, cô không muốn công khai, đừng để đến lúc đó hội đồng quản trị lên án anh lấy công mưu tư.

Cô còn dự định đi lên một bậc thang nữa ở trong sự nghiệp.

Tưởng Thịnh Hòa cười cười, “Em không cần cân nhắc thay anh, không phải anh đã nói à, chỗ anh lấy việc công làm việc tư nhiều hơn em tưởng.”
Ngay cả Công ty chữa bệnh Viễn Duy cũng là sản vật lấy việc công làm việc tư.

Đến Thượng Hải, tài xế của Hứa Hướng Ấp đến đón.

Hứa Hướng Ấp thuộc về trạng thái nửa về hưu, một tháng không nhất định đi công ty hai chuyến, đều ở nhà làm việc.

Hôm nay mặt trời không tồi, ông đang tự đánh cờ với mình ở trong mảnh sân.

Tưởng Thịnh Hòa quen cửa quen nẻo, dẫn Lạc Kỳ trực tiếp đi đến sân sau.

Hứa Hướng Ấp cầm một con cờ còn chưa để xuống, người đã đến.

Ông ngồi thẳng, “Con thật biết chọn thời gian, tối hôm qua bác gái con ngồi máy bay đi chỗ của cô chơi.”
“Con chính là chọn bác gái không ở nhà mới đến, nếu không lại bị giục sanh con.”
“Bác Hứa.” Lạc Kỳ gọi theo Tưởng Thịnh Hòa.

“Chỉ chờ con tới đây, Thịnh Hòa đã sớm nói phải dẫn con tới dùng cơm.”
Hứa Hướng Ấp và Lạc Kỳ cũng không xa lạ lẫn nhau, ông chỉ vào chiếc ghế bên cạnh, “Đừng khách sáo, ngồi đại đi.”
Tưởng Thịnh Hòa ngồi đối diện bàn cờ, chọn con cờ màu đen.

Bên trên chiếc bàn bên cạnh có trái cây quà vặt là chuẩn bị cho Lạc Kỳ, chỉ có trái quýt là Tưởng Thịnh Hòa chỉ đích danh bảo Hứa Hướng Ấp chuẩn bị cho anh một chút, nói bản thân thích ăn.

Lạc Kỳ cầm một trái quýt bóc vỏ.

Trước kia lúc áp lực lớn, cô chỉ thích ăn quýt, chủ yếu là ngửi mùi hương thoang thoảng của vỏ quýt, vô cùng an thần.

Tưởng Thịnh Hòa nhìn thấy bản thân sắp thua, “Nghỉ một chút.”
Hứa Hướng Ấp: “Con mệt cỡ nào? Cờ có cân nặng một trăm cân?”
Tưởng Thịnh Hòa cười, nhận thua.

Anh rất ít khi đánh cờ, không phải đối thủ của Hứa Hướng Ấp.

Hứa Hướng Ấp cất cờ đi, cầm một túi tài liệu từ cái ghế bên cạnh đưa cho Lạc Kỳ, “Quà tân hôn tặng hai đứa các con, người khác không biết các con có bao nhiêu khó khăn, bác biết.

Nhất là con, bảy năm qua không dễ dàng.

Bác cũng không biết nói lời nói cảm động, hi vọng con và Thịnh Hòa thật tốt.”
Tài liệu không phải bao lì xì, nhìn một ánh mắt cũng biết đại khái bao nhiêu tiền, đồ vật để ở trong túi tài liệu, nếu như là quyền sở hữu cổ phiếu, động một tí cũng phải một triệu mười triệu.

Lạc Kỳ sao có thể tùy tiện nhận.

Tưởng Thịnh Hòa nhận lấy đưa cho cô, nói với Hứa Hướng Ấp: “Cảm ơn bác Hứa.”
“Mở ra xem thử, luật sư ở trong phòng tiếp khách chờ giúp con làm thủ tục chuyển nhượng, đến lúc đó con ký giấy ủy quyền là được, luật sư sẽ toàn quyền giúp con xử lý.”
Lạc Kỳ mở ra, là hiệp ước đánh cuộc Tư bản Lăng Gia đã ký với công ty của ba.

“Quyền sở hữu cổ phiếu mà Lăng Gia nắm giữ cũng chuyển tới danh nghĩa con.

Ban đầu bác đã nói rồi, đây là quà kết hôn tặng cho các con.”
Hứa Hướng Ấp vừa cười vừa nói: “Con có thể đánh cuộc với ba con, nếu ông ấy không đạt được yêu cầu thoả ước, đến lúc đó kỹ thuật mà ông ấy độc quyền thuộc về con hoàn toàn.”
Lạc Kỳ nhìn sang Tưởng Thịnh Hòa, ánh mắt nói với anh rằng quà này quá quý trọng, không thể nhận.

Tưởng Thịnh Hòa bỏ hiệp ước vào túi tài liệu: “Bác Hứa có tiền, lúc này không nhổ lông dê thì khi nào nhổ.”
Lạc Kỳ bị chọc cười.

Hứa Hướng Ấp cũng cười ha ha, ông hất cằm với một chỗ trong biệt thự, “Sang đó tìm luật sư đi.”
Lạc Kỳ cầm túi tài liệu đi tìm luật sư, Tưởng Thịnh Hòa không đi với cô sang đó, anh còn có việc muốn trò chuyện với Hứa Hướng Ấp, liên quan đến chiến lược hợp tác của Lăng Hoằng.

Hứa Hướng Ấp không hỏi tới vận doanh của Lăng Hoằng, bây giờ nghiệp vụ cơ bản trong nước đều có Thôi Nhiễm phụ trách.

Ông nhìn đồng hồ đeo tay: “Bác gọi Thôi Nhiễm đến, cũng sắp đến rồi.”
“Thôi Nhiễm không biết con và Lạc Kỳ có mối quan hệ gì phải không?”
“Nó không biết.”
Đang trò chuyện, có xe đi vào mảnh sân.

Buổi sáng Thôi Nhiễm nhận được cuộc gọi của dượng, nói Tưởng Thịnh Hòa đến, lúc ấy cô ở trong sân bay tiễn em họ đi nước ngoài du lịch giải sầu, bị em họ chọc giận, đã không thoải mái rất nhiều ngày, nhưng lại không làm được chuyện mặc kệ không màng tới, mua vé xong thì để cho cô ta cút đi ra ngoài chơi mấy ngày, muốn hiểu rồi thì lại đến thăm cô.

Thôi Nhiễm xuống xe, bước nhanh qua.

“Tổng giám đốc Tưởng, đã lâu không gặp.”
Tưởng Thịnh Hòa gật đầu.

Thôi Nhiễm ngồi ở bên cạnh dượng, trong lúc lơ đãng quét sang nhẫn cưới của Tưởng Thịnh Hòa..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.