Đọc truyện Năm Thứ Bảy Yêu Thầm Em FULL – Chương 55
Lộ Nhuệ còn muốn khuyên bảo, Lạc Kỳ lấy tai nghe rồi đeo lên, anh ta thức thời không lắm miệng nữa.
Không biết bạn trai mới của Lạc Kỳ là thân phận gì, nhưng thực lực và lý lịch chắc chắc không thể so sánh với Hứa Hướng Ấp.
Khuyên Lạc Kỳ không được, anh ta muốn khuyên bảo Thôi Bồng, kết quả là một người còn cứng đầu hơn một người, ai cũng không để đối phương trong mắt.
Thôi Bồng còn có hạng mục khác phải làm, một khoảng thời gian thật lâu không đến Nhuệ Phổ nữa, có chuyện thì đều là gọi rồi liên lạc với thư ký của anh ta.
Có hôm nửa đêm Thôi Bồng gọi cho anh ta nói uống nhiều trong bữa tiệc xã giao, đau dạ dày không chịu nổi nữa, hỏi anh ta tiện đưa cô đi bệnh viện một chuyến không.
Anh gọi 120 (*) cho cô, dĩ nhiên là trong lòng không đành lòng, rốt cuộc vẫn đi bệnh viện xem thử tình huống của cô ta là như thế nào.
(*) 120 là số điện thoại cấp cứu của Trung Quốc.
Đến bệnh viện thì đã hơn nửa đêm, mùi rượu nồng nặc trên người cô ta còn chưa tan.
Ở cạnh cô ta đến trời sáng, mua cháo cho cô ta.
Cô ta vừa ăn vừa rơi nước mắt.
Anh ta không hỏi cô ta khóc cái gì, xem ra cô ta còn khó chịu trong dạ dày.
Lúc ấy trong đầu Lộ Nhuệ thoáng hiện lên gương mặt của một người phụ nữ khác, nếu người phụ nữ đó uống nhiều rồi, anh ta sẽ như thế nào?
Là gọi 120 hay tự lái xe đưa cô đi bệnh viện?
Một khắc kia, cảm giác bản thân rất hoang đường.
Thôi Bồng không cần nằm viện, truyền nước biển xong thì về nhà nghỉ rất lâu, rồi đi làm.
Buổi hội nghị lãnh đạo cấp cao tới gần, sinh nhật của anh ta cũng đến.
Sinh nhật ngày đó, nửa đêm nhận được tin nhắn của Thôi Bồng, cô ta nhắn cho anh ta một phần tài liệu.
Tài liệu là gì không quan trọng, quan trọng là thời gian canh ngay không giờ.
Buổi sáng ngày thứ hai anh ta mới nhắn lại: [ Nhận được rồi.
Đã vất vả.
]
Sinh nhật được chúc mừng đơn giản ở công ty, buổi trưa gặp phải Lạc Kỳ ở trong căn tin, nghe nói là sinh nhật anh ta, nên đã quẹt thẻ cơm của mình để cho anh ta thêm hai món ăn.
“Tổng giám đốc Lộ, đừng quên thông báo người nào đó của Lăng Gia đúng hẹn tham gia buổi hội nghị ngày mai.”
“Anh từ từ ăn.” Lạc Kỳ cầm thẻ cơm rời khỏi căn tin.
Lộ Nhuệ đưa mắt nhìn Lạc Kỳ, không biết ngày mai người phụ nữ này muốn làm gì.
Quay lại phòng làm việc, Lạc Kỳ pha một ly cà phê, tìm WeChat của Vu Ba, [ Tổng giám đốc Vu, ngày mai có buổi hội nghị lãnh đạo cấp cao cuối năm của Nhuệ Phổ chúng tôi, mời anh và nhân viên nồng cốt của Lăng Gia tham gia.
Chuyện liên quan đến tương lai của Nhuệ Phổ, tôi cảm thấy cần phải thông báo các anh.
]
Đây là sau khi thêm WeChat, Lạc Kỳ chủ động tìm anh ta.
Vu Ba như có điều suy nghĩ, [ Nếu quan trọng, sao không thông báo trước? Ngày mai tôi có sắp xếp khác.
]
[ Bởi vì tôi muốn nghỉ ngơi dưỡng sức, cũng không thể nói với các anh trước là tôi muốn xử lý các anh có đúng không? Các anh tham gia hay không cũng không ảnh hưởng quyết định của tôi.
]
Vu Ba đã lăn lộn nhiều năm trong giới tài chính như vậy, chưa bao giờ bị ai dắt mũi đi.
Chỉ có Lạc Kỳ, cô chưa bao giờ ra bài theo lẽ thường, cũng không để ý anh ta đánh giá cô thế nào mà chuyện ta ta làm.
Con người đều không tự trọng, nếu cô không xử lý bọn họ, anh ta đúng là không có hứng thú kia mà tham gia.
[ Mấy giờ? ]
[ Chín giờ rưỡi bắt đầu, nếu Tổng giám đốc Vu chắc chắn tham gia, tôi để cho Tiểu Trì trao đổi với thư ký của anh, sắp xếp buổi hội nghị video ngày mai.
]
[ Tham gia.
]
Lộ Nhuệ được biết Lạc Kỳ còn phải tiến hành kết nối video với Lăng Gia để thảo luận, càng không đoán được rốt cuộc trong hồ lô của cô bán thuốc gì.
Buổi hội nghị, ngày đó, Thôi Bồng đến trước giờ hẹn.
Trong nhóm chat công việc của Lăng Gia đang thảo luận thừa dịp hôm nay, có lẽ Lạc Kỳ phải tuyên bố thay đổi nhân sự, cô đến Nhuệ Phổ ba tháng, đủ hiểu đoàn đội của Nhuệ Phổ.
[ Cuối năm rồi, còn không có một chút động tĩnh nữa, đến lúc đó không có cách nào ăn nói với hội đồng quản trị của Viễn Duy.
]
[ Tôi chưa từng gặp Lạc Kỳ thật bên ngoài, nghe nói gặp rồi lập tức không dời tầm mắt được.
]
[ Có khoa trương như vậy không? ]
[ Ai biết đâu, chuyện này phải hỏi Thôi Bồng @ Thôi Bồng ]
A.
Đẹp thì sao chứ.
Thôi Bồng giả vờ không nhìn thấy.
Lộ Nhuệ ở phòng làm việc, cô ta không sang đó, tự giác đi đến phòng tiếp khách ở bên cạnh.
Đêm đó uống nhiều rượu trong bữa tiệc xã giao, thật ra thì cũng không phải là cứ phải đi bệnh viện, không thể lãng phí một cơ hội tốt như vậy, cô ta liền gọi cho anh ta.
Tính đúng anh ta sẽ không đích thân đưa đi, đúng như dự đoán, Lộ Nhuệ gọi 120 cho cô, nhưng cuối cùng vẫn là không yên lòng cô ta, đi đến bệnh viện thăm cô ta.
Thế này đã đủ.
Ban đầu Bùi Thời Tiêu chính là một bước một bước như vậy mà thất thủ.
[ Đến Nhuệ Phổ chưa? ]
Vu Ba gửi tin nhắn cho cô ta.
Thôi Bồng hoàn hồn, [ Tổng giám đốc Vu, tôi đã sớm đến rồi.
]
[ Bên Lạc Kỳ là tình huống gì? ]
[ Tôi và Tổng giám đốc Lộ cũng không biết.
]
Trước giờ giác quan thứ sáu của Thôi Bồng luôn mãnh liệt, hôm nay trừ Lạc Kỳ tuyên bố thay đổi nhân sự, phỏng chừng còn phải công khai đề xuất khiến cho Tư bản Lăng Gia điều cô ta đi.
Ân oán giữa cô ta và Lạc Kỳ, lúc ấy nói với Lộ Nhuệ thế nào, thì cô ta cũng thuật lại lời nói ban đầu một lần cho Vu Ba nghe.
Bởi vì nguyên nhân công việc mà thường xuyên cùng nhau tăng ca rồi bị hiểu lầm thành người thứ ba, không phải chuyện mới lạ gì nữa, phản ứng của Vu Ba giống Lộ Nhuệ, căn bản không coi ra gì.
Vu Ba và Lộ Nhuệ đều biết cô ta và Lạc Kỳ không hợp nhau, bất kể Lạc Kỳ lấy lý do gì để cho cô ta rời khỏi trong buổi họp, cô ta cũng không cần lo lắng.
Nếu Lạc Kỳ muốn đổi người thì đổi người, muốn làm gì thì làm cái đó, gương mặt của Vu Ba cũng không có chỗ để đặt nữa.
Chỉ cần Vu Ba không đồng ý, Lạc Kỳ đành lấy rổ tre múc nước, đến cuối cũng không có gì cả.
Thôi Bồng đến phòng họp trước mấy phút, gặp phải Lộ Nhuệ ở cửa.
Cô ta cười cười, “Tổng giám đốc Lộ, đã lâu không gặp.”
Lộ Nhuệ cau mày, hoảng hốt một chút, đột nhiên không xác định: “Không phải hôm trước cô còn đến Nhuệ Phổ một chuyến sao?”
Thôi Bồng: “Chính giữa cũng cách một ngày rồi.
Tôi cảm thấy đã qua rất lâu.”
Lộ Nhuệ: “…”
Anh ta khẽ gật đầu, lui nửa bước để cho cô ta tiến vào phòng họp trước.
Thôi Bồng đặt tài liệu buổi hội nghị và máy vi tính xách tay xuống, Lạc Kỳ còn chưa đến, cô ta cầm ly đi rót nước.
Đi phòng họp thì phải đi qua phòng giải khát, rót đầy nước, cô ta đứng ở cửa không đi.
Thời gian xấp xỉ, Lạc Kỳ bưng một ly cà phê, cầm trong tay một cái tệp hồ sơ đi đến, Trì Tâm đi theo sau cô, xách máy tính giúp cô.
Đôi bên hận thù, khó mà nhường nhịn nhau.
Trì Tâm đi về trước một bước dài, định sử dụng cơ thể của bản thân để ngăn cản cánh cửa của phòng giải khát, để tránh Lạc Kỳ nhìn thấy người kia thì bực mình.
Lạc Kỳ cười cười, “Thân thể nhỏ nhắn này của em có thể che được cái gì?”
Trì Tâm: “…”
“Không sao, hôm nay tâm tình chị tốt.” Lạc Kỳ bảo Trì Tâm đi phòng họp trước, mở máy vi tính và mạng lưới liên lạc của cô.
Thôi Bồng rốt cuộc cũng có thể sung sướng vì được nói hết, “Tưởng Thịnh Hòa cũng chụp ảnh cưới rồi, tặng cô mấy chậu bông không đáng tiền, cô cho rằng là yêu cô cỡ nào chứ? Chẳng qua là anh ta lợi dụng cô giải quyết mâu thuẫn của Nhuệ Phổ thôi.”
“Xem từng chậu bông như bảo vật, Lạc Kỳ, cô không cảm thấy bản thân rất đáng thương ư?”
Lạc Kỳ nhìn đồng hồ đeo tay: “Cô nhiều lắm là thấy thương hại cho tôi mười một phút nữa thôi.”
Trổ tài miệng lưỡi với hạng người như vậy là hạ thấp bản thân.
Thôi Bồng buồn cười, không nhanh không chậm đi vào phòng họp.
Lạc Kỳ đặt cà phê xuống, tháo dây bông quấn quanh tệp hồ sơ.
Bên trong đều là bản sao hợp đồng, một lát đưa cho Lộ Nhuệ bọn họ xem, những hợp đồng này là vòng qua Nhuệ Phổ và Tư bản Lăng Gia, đi chương trình từ Tập đoàn Viễn Duy.
Cách buổi hội nghị còn năm phút, trong phòng họp, tất cả nhân viên tham gia buổi họp của Tư bản Lăng Gia cũng đến đông đủ.
Lạc Kỳ nhìn từ màn ảnh lớn rồi nhìn lướt bọn họ một ánh mắt, Vu Ba đang xem điện thoại di động để trả lời tin nhắn, dường như thờ ơ với buổi hội nghị hôm nay, phỏng đoán cô không tạo nổi cơn hồng thuỷ nào cả.
“Người đều đến đông đủ thì bắt đầu.”
Cô vừa dứt lời, ngoài cửa phòng họp có âm thanh ồn ào.
“Xin lỗi, các anh không thể vào, lãnh đạo chúng tôi đang họp.”
“Các anh là ai? Sao trực tiếp xông vào.”
Giọng nói của Trì Tâm vội vàng.
“Đây là Tổng giám đốc Tưởng của Viễn Duy chúng tôi, không ai xông vào cả, quầy tiếp tân trực tiếp để chúng tôi tiến vào.” Tiểu Khương giải thích.
Lộ Nhuệ ở gần cánh cửa, bước mấy bước sang đó rồi kéo ra.
Có chuẩn bị tâm lý thì vẫn ngẩn ra, người đến đúng là Tưởng Thịnh Hòa.
“Tổng giám đốc Tưởng, vô cùng xin lỗi, đều đang ở đây để họp, không tiếp đón từ xa.”
“Các anh tiếp tục, tôi đến cạnh để nghe một chút.”
Cho đến khi Tưởng Thịnh Hòa kéo một chiếc ghế ngồi xuống, Lạc Kỳ mới hiểu chuyện gì xảy ra.
Vượt qua chiếc bàn họp dài, ngắn ngủi đụng phải ánh mắt của anh giữa không trung mấy giây.
Anh không yên tâm cô, lo lắng sức cô chưa đủ, bị bọn họ nắm thóp, cho nên anh đã đến.
Trong phòng họp nóng, Tưởng Thịnh Hòa cởi tây trang vắt ở trên ghế dựa.
Anh ngồi ở cạnh cửa, ngồi cách chỗ của Lộ Nhuệ hai ba bước xa.
Thôi Bồng khinh thường.
Phản ứng vừa rồi của Lạc Kỳ rơi ở trong mắt cô chính là muốn nói mà còn ra vẻ, đang dụ dỗ đàn ông.
Người đàn ông ăn chiêu trò này nhất.
Tưởng Thịnh Hòa đột nhiên đến, Tư bản Lăng Gia bên kia tạm thời tắt mic, nhỏ giọng bàn luận là tình huống gì.
Vu Ba nhìn thấy Tưởng Thịnh Hòa không biến sắc ở trên màn hình, cũng không chắc chắn được, dưới cờ Tập đoàn Viễn Duy nói ít thì cũng có bảy tám chục công ty chi nhánh, thậm chí còn nhiều hơn nữa.
Có vài công ty phỏng chừng Tưởng Thịnh Hòa cũng không nhớ tên, trong số công ty mà Tập đoàn Viễn Duy nắm cổ phần, Nhuệ Phổ đích thực không tính là công ty có chất lượng tốt cỡ nào, lại có thể làm phiền Tưởng Thịnh Hòa đại giá, đích thân tới hiện trường buổi hội nghị.
“Bắt đầu đi.”
Một câu nói lạnh nhạt khiến cho tất cả mọi người lấy lại bình tĩnh.
Suy nghĩ của Lạc Kỳ không bị sự xuất hiện của Tưởng Thịnh Hòa đánh loạn, vẫn dựa theo cô kế hoạch ban đầu mà làm.
“Hôm nay chỉ có hai chuyện, thứ nhất, Thôi Bồng.
Thứ hai, điều chỉnh xác định vị trí thị trường của Nhuệ Phổ.”
Bị điểm tên, Thôi Bồng sâu kín ngẩng đầu, thần sắc dửng dưng.
Trừ Tưởng Thịnh Hòa, những người khác, bao gồm người của Tư bản Lăng Gia trong phòng họp cũng tập trung ánh mắt trên người Thôi Bồng.
Lạc Kỳ: “Thôi Bồng chuyện này vốn là chuyện riêng của tôi, nhưng Thôi Bồng tự mình không phân biệt công và tư, còn lấy việc công làm việc tư, vậy thì không coi là chuyện riêng mữa.”
Thôi Bồng không cam lòng yếu thế: “Tôi và Tổng giám đốc Lạc đúng là có chút ân oán cá nhân, Tổng giám đốc Lạc dự định dùng việc công để báo thù việc riêng, để cho Lăng Gia điều tôi ư?”
“Không cần ai điều cô đi, tôi khiến cho cô tự cút đi.”
Một tràng câu chữ, một mảnh xôn xao.
Bị chửi ngay trước mọi người, Thôi Bồng không khống chế được gương mặt, nhưng lúc này cũng là lúc tranh thủ sự đồng tình.
“Tùy tâm sở dục hãm hại người ta, tôi nói thêm nữa thì cũng vô dụng.
Mỗi lần trao đổi công việc với cô có bao nhiêu khó khăn, rất nhiều người nhìn ở trong mắt, tôi đã sớm muốn quẳng gánh mà không làm, nhưng nghĩ đến thì đây là công việc của tôi, tôi còn cầm tiền của Lăng Gia, đành phải nhẫn nhịn rồi lại nhẫn nhịn.”
“Ở chỗ này của tôi thì thu lại ham muốn biểu diễn đi.
Chờ tan họp rồi, cô muốn biểu diễn thật,” Tầm mắt của Lạc Kỳ chuyển từ Lộ Nhuệ tới trên người Vu Ba trên màn ảnh, “Thì đi đến trước mặt Tổng giám đốc Lộ và Tổng giám đốc Vu để biểu diễn, hai người bọn họ ăn chiêu trò này của cô.”
Lộ Nhuệ: “…”
Vu Ba: “…”
Giống như bị cho một bạt tai ngay trước mặt mọi người.
“Tổng giám đốc Lạc,” Vu Ba lạnh lùng nói: “Đừng réo tên ra mà chửi.”
Anh ta còn cần một chút mặt mũi, nói cứ như anh ta không đáng tiền lắm vậy.
Lạc Kỳ tiếp lời của anh: “Vậy tôi hỏi thử Tổng giám đốc Vu, Thôi Bồng có cùng anh bán thảm, nói cô ta nghỉ việc từ công ty Bùi Thời Tiêu, là vì tôi không chứa nổi cô ta không? Nếu tôi không đoán sai, cô ta còn nói là bị hiểu lầm thành người thứ ba.”
Vu Ba không lên tiếng.
Đến cấp bậc này của anh ta, lên tiếng chối cãi là không làm được.
“Ồ, đúng rồi, tôi quên giới thiệu mối quan hệ giữa Bùi Thời Tiêu và tôi là gì, anh ta là bạn trai cũ của tôi, sắp kết hôn thì ngoại tình với Thôi Bồng.”
“Tổng giám đốc Lạc.” Thôi Bồng cũng chịu đựng sự chán ghét mà gọi cô là Tổng giám đốc Lạc, “Đừng há mồm là nói người thứ ba, cùng tăng ca làm hạng mục, tôi không có cách nào bảo đảm Bùi Thời Tiêu có ý tưởng gì với tôi, nhưng tôi chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với cô.”
Trước giờ cô chưa gửi tin nhắn mập mờ cho Bùi Thời Tiêu, những lời nói vượt ranh giới cũng chỉ nói ngay mặt.
“Đây là buổi họp, phiền Tổng giám đốc Lạc chú ý trường hợp.” Vu Ba nhắc nhở cô.
“Tôi ban đầu đã nói rồi, chuyện thứ nhất của buổi họp là Thôi Bồng, bởi vì cô ta ảnh hưởng công việc của tôi, đây chính là công việc.”
Lạc Kỳ nhìn sang Thôi Bồng: “Cô đại khái không nghĩ tới trong một năm chia tay, Bùi Thời Tiêu đã mấy lần tìm tôi cầu hoà, bảo tôi tha thứ cho anh ta.
Còn giải thích chuyện anh ta nhất thời hồ đồ ra sao trong email để tranh thủ sự thông cảm của tôi.”
“Tôi chọn mấy chuyện để nói cho cô nghe nhé, để xem có phải anh ta bịa ra một cách bừa bãi vì để vãn hồi hay không.”
Biểu cảm của Thôi Bồng cứng đờ.
“Ví dụ như cô uống một chút rượu, nửa đêm gọi điện thoại cho anh ta, nói đau đớn đến mức không chịu được mà phải đi bệnh viện.
Ví dụ như lúc anh ta sinh nhật, thì canh đúng giờ mà gửi một tài liệu trong công việc cho anh ta.”
Tay Thôi Bồng nắm lấy con chuột, không biết đã bấm vào đâu mà toàn bộ trang bìa đều lộn xộn.
Tiêu điểm của ánh mắt không cách nào điều chỉnh được.
Từ gò má đốt tới lỗ tai, hai lỗ tai đỏ bừng rồi nóng lên.
Những chuyện này cô ta vừa làm với Lộ Nhuệ.
Cô ta hi vọng biết bao rằng trước giờ không quen biết Lộ Nhuệ.
So sánh với vả mặt cô ta, chuyện này còn khiến cho gương mặt cô ta đau hơn.
“Xem ra Bùi Thời Tiêu còn không nói láo, anh ta chính là một bước rồi một bước như vậy mà thất thủ.
Nhưng đàn ông đều dính chiêu này, thủ đoạn kiên trì, đàn ông sẽ mềm lòng.”
Lộ Nhuệ tháo mắt kính, buồn cười lại không cười được.
Anh ta nghe ra Lạc Kỳ cũng mỉa mai cả anh ta lẫn họ.
Thế trận của Thôi Bồng bị loạn, quên mất đáp trả cô.
“Trước khi tôi đến Nhuệ Phổ thì tôi cũng không biết cô là ai, cô thì sao? Thế mà đến cả nhà của người ta để làm người ta chán ghét, bán nhà cho bác cả tôi, bắt được quyền của chủ nợ của nhà tôi, bảo tôi mỗi tháng chuyển tiền cho cô.”
“Tôi đều có chứng cứ trong máy vi tính,” cô hỏi Thôi Bồng: “Còn cần tôi bày ra cho cô xem không?”
“Tổng giám đốc Lạc, bắt được quyền của chủ nợ của cô, tôi là vì để lôi kéo cô sang bên này của chúng tôi, muốn cùng nhau làm lớn Nhuệ Phổ, tôi cũng nói rồi, không vội trả tiền lại, cô đừng đánh lừa dư luận.”
Thôi Bồng cố gắng khiến cho bản thân bình tĩnh lại, mất đi Lộ Nhuệ, không thể mất đi tín nhiệm của Vu Ba nữa, dù sao thì Vu Ba cũng không biết những chuyện mà cô ta làm với Lộ Nhuệ.
“Nếu cô tin lời nói của Bùi Thời Tiêu, tôi cũng hết cách.”
Ngay trước mặt Lộ Nhuệ, cô ta nói dối.
Việc đã đến nước này, còn có thể có biện pháp gì nữa, mất tình yêu rồi, không thể mất công việc nữa.
Dù sao thì có một số việc chỉ có cô ta và Lộ Nhuệ biết, mất mặt cũng chỉ mất mặt trước mặt một mình anh ta.
Sau này, cùng lắm thì không gặp nữa.
Lộ Nhuệ nghe cô ta vừa nói như vậy, không khỏi cau mày.
Nếu cô ta không nửa đêm gọi điện thoại cho Bùi Thời Tiêu, không canh đúng giờ gửi tài liệu lúc Bùi Thời Tiêu sinh nhật, Lạc Kỳ không bịa ra được.
Lạc Kỳ trực tiếp mở video trong máy vi tính, “Tổng giám đốc Vu, Tổng giám đốc Lộ, các anh mở to mắt một chút để xem, xem các anh nghe cô ta nói và sự thật có phải là giống nhau hay không.
Xem tôi có phải vu oan cô ta là người thứ ba không.”
Câu mở to mắt một chút để xem kia, Tưởng Thịnh Hòa nghe xong thì bỗng nhiên cười.
Anh cũng nói lời nói này với Tần Mặc Lĩnh.
Video mấy chục giây, anh không cảm thấy hứng thú, tất cả mọi người nhìn chằm chằm video trên màn chiếu, anh nhìn sang Lạc Kỳ.
Lạc Kỳ đúng lúc ngẩng đầu, cười nhẹ với anh.
Mặt Thôi Bồng xám như tro tàn, trên gương mặt không có một tia huyết sắc.
Trong video, cô nằm bò trong lòng Bùi Thời Tiêu, hai tay ôm Bùi Thời Tiêu, mấy giây sau Lạc Tân đi sang đó.
Tại sao có thể có video?
Lãnh đạo cấp cao của Nhuệ Phổ và Tư bản Lăng Gia cũng nhìn thấy rồi, Lộ Nhuệ cũng nhìn thấy rồi.
Bây giờ cô ta muốn biến mất, cũng không muốn đối mặt với ai nữa.
“Cô có thể tiếp tục ở lại Tư bản Lăng Gia, tiếp tục phụ trách trao đổi Nhuệ Phổ.” Lạc Kỳ tắt video, “Dù sao thì cô cũng không biết da mặt là đồ vật gì.”
Cô nhìn sang Vu Ba, “Tổng giám đốc Vu, Tư bây giờ bản Lăng Gia các anh là sử dụng người có tiêu chuẩn này sao? Ngay cả người mà anh và Tổng giám đốc Lộ cũng nhìn sai, tôi làm sao mà tin tưởng phán đoán của các anh đối với thị trường tương lai của Nhuệ Phổ đây?”
Vu Ba bị cô nói, trên gương mặt khi đỏ khi trắng.
Còn không có sức lực phản bác.
Lạc Kỳ tắt máy vi tính, lấy hợp đồng trong túi hồ sơ ra, “Các anh truyền nhau xem thử.
Sang năm bắt đầu, Nhuệ Phổ từ bỏ thị trường cao cấp, chủ yếu nhắm vào tầm trung.”
“Từ bỏ thị trường cao cấp? Ai quyết định?” Ánh mắt Lộ Nhuệ đột ngột đổi sang sắc bén, “Thương lượng với ai rồi?”
Lạc Kỳ tiến lên đón nhận tầm mắt của anh, “Tôi quyết định.
Không cần thương lượng với bất cứ người nào của các anh, tôi đưa ra quyết sách, các anh chấp hành là được, không cần biết nhiều vì sao như vậy.”
Lộ Nhuệ không quên Tưởng Thịnh Hòa ở bên cạnh, nhưng anh ta vẫn một miệng mà phủ định: “Không thể nào.”
“Đây không phải là chuyện anh định đoạt.” Lạc Kỳ khẽ nhếch cằm, “Xem thử hợp đồng rồi lại kết luận.”
Thừa dịp bọn họ xem hợp đồng, cô nhìn sang Vu Ba: “Để cho bệnh viện điều trị Viễn Duy từ bỏ thị trường bình dân và tầm trung, đây là cơ hội được sống sót và làm lớn duy nhất mà tôi có thể tranh thủ cho Nhuệ Phổ.”
Để cho Bệnh viện điều trị Viễn Duy từ bỏ thị trường bình dân và tầm trung, Vu Ba căn bản không tin.
Tưởng Thịnh Hòa lên tiếng: “Tôi đồng ý đấy.”
Bốn chữ mà thôi, đuổi kịp uy lực của một đống lớn giải thích và một chồng hợp đồng của Lạc Kỳ.
Vu Ba biết vì sao Tưởng Thịnh Hòa xuất hiện rồi, Lạc Kỳ chỉ là một người làm công cao cấp, người có địa vi thấp kém thì lời nói không có sức thuyết phục, không trấn áp được tình huống, bọn họ sẽ không dễ dàng tin lời hứa hẹn của cô.
Song, lời nói của ông chủ Tưởng Thịnh Hòa này thì khác.
Sau đó Lạc Kỳ mới tiếp lời, “Tổng giám đốc Vu, đây là thành ý của tôi và Viễn Duy, đã đủ rồi chứ?”
Cô khẽ mỉm cười, “So sánh với anh và Tổng giám đốc Lộ chỉ biết dung túng một số người gây loạn, được việc chưa đủ bại chuyện có thừa, tôi cảm thấy thành ý của tôi là đủ.”
Vu Ba bị động cả buổi hội nghị, mặc dù bị Lạc Kỳ châm chọc đủ loại, nhưng lòng dạ vẫn phải có, lý trí cũng còn.
Anh ta cầm cổ phần của Nhuệ Phổ chính là đánh cuộc Viễn Duy sẽ không từ bỏ Nhuệ Phổ, sẽ làm lớn Nhuệ Phổ, cho dù làm không lớn, ít nhất bệnh viện điều trị Viễn Duy ăn thịt, Nhuệ Phổ có canh thịt để uống.
Không ngờ Lạc Kỳ sẽ có bản lãnh và quyết đoán lớn như vậy, thế mà thuyết phục Tập đoàn Viễn Duy đồng ý từ bỏ thị trường bình dân và tầm trung của bệnh viện điều trị Viễn Duy.
Anh ta không nói nhảm nữa, “Theo ý tứ của cô mà làm, tôi sắp xếp người trao đổi với cô.”
Trước khi Vu Ba offline, không quên chào hỏi Tưởng Thịnh Hòa: “Tổng giám đốc Tưởng, ngài tiếp tục làm việc, tôi còn có buổi hội nghị khác.”
Tưởng Thịnh Hòa khẽ vuốt cằm.
Tư bản Lăng Gia thoát khỏi buổi hội nghị.
Rốt cuộc trên đùi của Thôi Bồng cũng có một chút sức lực, buổi hội nghị có tiếp tục hay không thì không liên quan đến cô ta, thu dọn đồ vật rồi co cẳng mà đi.
Lạc Kỳ uống mấy hớp cà phê, hỏi Lộ Nhuệ: “Tổng giám đốc Lộ xem xong chưa?”
Lộ Nhuệ dùng sức siết chặt hợp đồng, Tư bản Lăng Gia tạm thời phản bội, anh ta lại lần nữa ở thế bị động.
“Tôi cho anh thời gian một ngày để quyết định, nghĩ xong thì đến tìm tôi, không nghĩ ra cũng không sao, nếu anh không thi hành, tôi đem tất cả thị trường cho bệnh viện điều trị Đông Bác, đến lúc đó Nhuệ Phổ không có gì cả.”
Lạc Kỳ chỉ lấy máy vi tính, “Bản sao hợp đồng để ở chỗ anh đi, trở về nghiên cứu cho tốt.
Tan họp.”
Những người khác còn có chút ngơ ngác, đây là một lần hội nghị ngắn nhất trong lịch sử, bao gồm xử lý Thôi Bồng cũng không vượt qua hai mươi phút.
Lạc Kỳ đi tới cửa phòng họp, Tưởng Thịnh Hòa cũng đứng lên.
“Tổng giám đốc Tưởng, ngài muốn đi phòng làm việc của tôi ngồi một chút không?”
“Không.” Tưởng Thịnh Hòa còn hẹn người ta, cầm tây trang lên, “Có kết quả thì báo cáo với Lệ Nhuỵ.”
“Được.”
Cô tiễn Tưởng Thịnh Hòa đến trước thang máy, có Tiểu Khương ở trong, cô không tiện làm chút động tác nhỏ, “Tổng giám đốc Tưởng, ngài đi thong thả.”
Trong lòng Tiểu Khương thở dài một trăm lẻ tám lần.
Ông chủ tự mình đến để trợ trận, chuyện này cũng không cảm động được chị Lạc.
Lạc Kỳ xách máy vi tính đi phòng làm việc, Thôi Bồng ngăn cô lại.
“Cô muốn tôi phát video của cô ở căn tin công ty ư?”
Thôi Bồng nén nước mắt, “Video Lạc Vũ quay sao?”
“Hỏi nhiều như vậy còn có ý nghĩa ư? Đúng rồi, chỗ mẹ của Bùi Thời Tiêu cũng có video, lúc ấy chắc là muốn xử lý, cô xoay đầu nhập vào bên Lộ Nhuệ, đỡ cho bà ấy động tay.”
Lần đầu tiên bà Bùi đã bảo thư ký mua video trong tay Lạc Vũ, Lạc Vũ không để ý, lần thứ hai mới cho bọn họ.
Nếu lần đầu tiên Lạc Vũ đã đem video cho bà Bùi, Thôi Bồng kiêng kỵ video tồn tại, chắc cũng không nhảy đến trước mặt cô.
“Biết vì sao giữ lại cô đến hôm nay không, Lộ Nhuệ và Vu Ba quản chế quyền lợi của tôi, tôi lợi dụng cô vả mặt bọn họ, trút giận một chút.”
Lồng ngực Thôi Bồng phập phồng, bàn tay cũng run rẩy.
“Sau này đừng để tôi nhìn thấy cô nữa.” Lạc Kỳ vòng qua rồi đi ngang qua.
Thôi Bồng đi đến phòng làm việc của Lộ Nhuệ, nước mắt rơi như mưa, “Xin lỗi.
Bất kể anh có tin hay không, em là thật sự thích anh, nếu không thì sẽ không bán nhà đến Bắc Kinh.”
Lộ Nhuệ còn đâu ra tâm trạng chiếu cố nhi nữ tình trường nữa, “Cô không có lỗi với tôi, trước giờ tôi không để tâm.”
Thôi Bồng quên bản thân là làm sao mà trở lên xe, không biết nên làm sao mà đối mặt đồng nghiệp với Lăng Gia, cô ta cũng không muốn những đồ vật tại công ty nữa.
Càng không biết phải làm sao giải thích với chị họ.
– –
Buổi trưa hôm nay, căn tin có món sườn chiên thơm ngon, Trì Tâm cũng rất sớm mà xông tới căn tin.
“Đúng là tuyết rơi rồi!”
Không biết ai nói một câu.
Lạc Kỳ vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, trời lạnh, hơi nước trong căn tin nhiều, trên kiếng có một tầng hơi nước trắng xóa, không nhìn rõ ngoài cửa sổ.
Tuyết không lớn, rơi xuống đất thì lập tức hòa tan.
Chập tối, lúc tan việc thì tuyết đã ngừng.
Đến Nhuệ Phổ lâu như vậy, từ đầu đến cuối Lạc Kỳ kiên trì đến giờ thì đi.
Không có bất cứ ai, cũng không có bất cứ chuyện gì có thể giữ cô thêm một phút.
Hôm nay là một tháng hai chú chó con đến nhà, sân cỏ trong sân thành chỗ để chúng nó gieo rắc niềm vui.
Ban ngày chạy đủ rồi, chơi mệt rồi, buổi tối cô và Tưởng Thịnh Hòa về đến nhà, hai chú chó con không có tinh lực ầm ĩ nữa, ngoan ngoãn nằm bò ở bên cạnh bọn họ.
Chúng nó đặc biệt dính Tưởng Thịnh Hòa, anh đi đâu thì chúng nó đi theo đến đó.
Anh đột nhiên dừng lại, hai chú chó con cũng dừng lại, ngước cổ, vui vẻ nhìn chằm chằm anh.
Đến nay chó con còn chưa có tên, cô hỏi Tưởng Thịnh Hòa gọi chúng nó là gì.
Tưởng Thịnh Hòa nói: Tên quan trọng như vậy, không thể tùy tiện lấy.
Vì vậy hôm nay Tưởng Thịnh Hòa quay về nhà cũ.
Cuối năm, Lương Chân không bận, mấy ngày trước lại đi đến Thành phố Tô một chuyến, một góc của sân biệt thự đã tạm có hình thức ban đầu, Khương Nghi Phương tốn tâm tư, hoàn toàn dựa theo sở thích của bà để thiết kế, làm một góc dương cầm lộ thiên cho bà.
Bà tiết lộ với Khương Nghi Phương: một năm tôi cũng không nhất định đến đây được mười ngày nửa tháng, bà dựa theo sở thích của hai đứa trẻ mà thiết kế.
Chỉ thiếu một chút là nói thật ra biệt thự này là sính lễ.
Mấy ngày nay nhiệt độ hạ thấp, một góc trong sân chấm dứt tại đây, công việc khác thì chờ ngày xuân sang năm rồi tiếp tục.
Lương Chân đang luyện đàn, Tưởng Thịnh Hòa rót một ly nước ấm đưa cho mẹ, như trước kia, anh ngồi bên cạnh nghe khúc dương cầm, không cắt ngang mẹ.
Lương Chân nhìn ly nước một cái, mối quan hệ giữa bà và con trai lãnh đạm nhiều năm, bởi vì Lạc Kỳ mà vô hình trung đến gần.
Hai tháng gần đây, con trai càng siêng năng quay lại so với trước kia, nghe bà đánh đàn, lúc không bận thì ăn bữa cơm với bà.
Bà và con trai không trò chuyện về Lạc Kỳ, không trò chuyện về ba anh, nói về những chuyện ngượng ngùng của anh và Tần Mặc Lĩnh lúc nhỏ, rồi trò chuyện về hai chú chó con.
Một khúc đã xong, Lương Chân dừng lại để uống nước.
Thật ra thì bà không khát.
Mỗi lần con trai rót nước cho bà, bà cũng không uống thừa một giọt nào.
“Mẹ, mẹ lấy hai cái tên cho chó con đi.”
“Mẹ ư?” Giọng nói của Lương Chân lộ vẻ cười, “Mẹ không biết đặt tên.
Cũng không thể gọi chó lớn và chó con.”
“…”
Đây là từ khi có ký ức cho đến nay, lần đầu tiên mẹ nói đùa với anh.
Lương Chân bảo con trai cung cấp một vài ý nghĩ, rồi bà nghĩ theo hướng đó.
“Không có ý nghĩ ạ, con và Lạc Kỳ đã suy nghĩ một tháng mà cũng không nghĩ được cái tên dễ nghe.”
Trong nhóm chat cũng có người nghĩ kế, nhưng tên cũng quá phổ thông.
Lương Chân nói: “Chờ ba con không bận, mẹ gọi điện thoại thương lượng với ba con một chút.”
Vậy thì toang.
Tên mà ba có thể nghĩ tới, đều rất quê mùa.
Kể từ sự kiện dù nhỏ sô cô la trên bánh kem sinh nhật, anh và ba không chạm mặt nữa.
Bác Hứa làm công tác tư tưởng với ba, đến nay ba không tỏ thái độ về chuyện của anh và Lạc Kỳ.
“Trời lạnh, con về sớm một chút đi.” Lương Chân để việc lấy tên chó con ở lòng, “Để sau đó mẹ từ từ suy nghĩ, nghĩ xong gọi điện thoại cho con.”
Từ nhà cũ ra, Tưởng Thịnh Hòa đi đến cửa hàng thú cưng một chuyến, quà vặt đặt cho hai chú chó con đã có hàng, ông chủ cửa hàng bán thú cưng thông báo anh đi lấy.
Giống như nuôi hai đứa trẻ, anh cũng tự thân tự lực làm tất cả mọi chuyện.
Cũng chính vì vậy, chó nhỏ đặc biệt dính anh.
Lạc Kỳ đang ở phòng khách chờ anh, ngồi trên ghế sa lon xem album ảnh chung của bọn họ, chó nhỏ nằm bò một bên một con.
Nhìn thấy anh quay về, chúng nó đứng phắt dậy rồi vọt xuống từ trên ghế sô pha, vây quanh anh rồi đẩy ống quần của anh.
Lạc Kỳ để điện thoại di động xuống, đã rất lâu không gặp, chờ anh ôm cô.
Trấn an chó con xong, Tưởng Thịnh Hòa cởi áo măng tô, vươn tay với cô, Lạc Kỳ còn chưa đi đến trước người anh, cánh tay dài của anh đã nhốt cô vào lòng, Lạc Kỳ không đứng vững, nhào vào lòng anh.
Tưởng Thịnh Hòa xoa xoa cằm của cô, “Có bị đập trúng không?”
“Không sao.”
Lạc Kỳ ôm chặt anh, “Cảm ơn.”
Buổi sáng anh đột nhiên xuất hiện ở trong phòng họp Nhuệ Phổ, cô cũng không thể ngay mặt nói tiếng cảm ơn.
“Anh nên làm mà.” Tưởng Thịnh Hòa cúi đầu, hôn một cái lên gương mặt mềm mại của cô.
Mỗi ngày quay về cô cũng ôm anh rất lâu, anh thậm chí động suy nghĩ, nếu không thì quay về Bộ phận Giám đốc, như vậy thì cô có thể nhìn thấy anh bất cứ lúc nào.
“Hôm nay bảo mẹ anh hỗ trợ đặt tên, mẹ anh muốn thương lượng với ba anh.” Tưởng Thịnh Hòa không ôm hi vọng với cái tên của chó nhỏ sẽ dễ nghe, còn để cho Lạc Kỳ chuẩn bị tâm tư.
Hai chú chó con ngủ rồi, Tưởng Thịnh Hòa tắm xong thì đi thư phòng tăng ca.
Đang xem email, âm thanh kéo dép lê ngoài hành lang đi đến gần.
Anh ngẩng đầu nhìn lại, Lạc Kỳ vỗ nhẹ gương mặt đi vào, vừa dưỡng da xong, sữa dưỡng còn chưa hấp thu xong.
Trong nhà mở lò sưởi, cô mặc váy hai dây mát mẻ nhất cũng cảm thấy nóng.
“Anh phải bận một lát à?”
“Sắp rồi, còn ba email.”
Lạc Kỳ tựa ở bên người anh: “Em cùng xem giúp anh nhé?”
“Được.” Tưởng Thịnh Hòa di chuyển ghế xoay xong thì để cho cô ngồi trong lòng anh xem.
“Em đứng xem.”
Ngồi trên đùi anh căn bản không lòng dạ nào tăng ca.
Lạc Kỳ đi vào trạng thái nghiêm túc lúc làm trợ lý, trong lòng không có suy nghĩ khác mà giúp anh cùng đọc email.
Đọc xong một email thì tắt máy vi tính.
Tưởng Thịnh Hòa ôm eo cô, để cho cô ngồi lên đùi.
Đồ ngủ trên người anh là mới, trước kia không nhìn thấy anh từng mặc.
Lạc Kỳ thích màu sắc này, “Có kiểu của nữ không, em cũng mua một bộ.” Góp thành đồ đôi.
“Chắc là không có.” Tưởng Thịnh Hòa nói với cô đây là kiểu may riêng, cổ áo là sửa đổi căn cứ theo sở thích của anh, trên thị trường hẳn không có màu sắc và kiểu giống vậy.
“Cho em bộ này của anh.”
Trừ chụp ảnh cưới lần đó, khách sạn không có quần áo của cô, cô không mặc gì mà mặc áo choàng tắm và tây trang của anh, thời gian còn lại chưa từng mặc đồ của anh, mặc dù đây là tính thú của vợ chồng, nhưng cô ngại tắm xong rồi trực tiếp mặc quần áo của anh.
“Đồ ngủ của anh nhiều, bộ này cho em.”
Quay lại phòng ngủ, Tưởng Thịnh Hòa tắt đèn phòng.
Trong lúc lần mò, thay váy ngủ của cô, cởi đồ ngủ của bản thân cho cô.
Mặc vào người cô, mang theo nhiệt độ cơ thể anh.
Hôm nay không ở trên giường, thay đổi một chỗ.
Bức tranh sơn dầu đêm mưa bị Tưởng Thịnh Hòa lấy từ thư phòng vào phòng ngủ, bày ở bên cửa sổ sát đất, hiện tại bức tranh sơn dầu ở bên người cô.
Rèm cửa sổ nửa kéo ra, loáng thoáng có thể nhìn thấy bóng lưng của hai người trong tranh sơn dầu.
Lạc Kỳ bị anh đè trên tường, bức tường lạnh lẽo, nửa tấm màn cửa sổ bị kéo ra đang lót ở giữa cô và bức tường.
Tưởng Thịnh Hòa hôn cô, hỏi cảm nhận của cô, từ từ đưa vào.
Như thế nào mà cùng anh từ hai hòa thành một, giác quan quá rõ ràng, Lạc Kỳ ôm cổ của anh, tầm mắt rơi ở trên tranh sơn dầu.
Tưởng Thịnh Hòa hôn môi của cô, giọng nói từ tính khàn khàn: “Vừa rồi đang nhìn gì?”
“Đang nhìn anh.”
Nhìn anh trong tranh sơn dầu.
Cô đang thích ứng anh, chợt bị anh đẩy một cái, cơn tê dại đi từ đầu quả tim của Lạc Kỳ đến tứ chi và một trăm chiếc xương.
Giống đêm mưa ở Thành phố Tô, cô ở trong lòng anh, bỗng nhiên không phân rõ đông nam tây bắc.
Hôm sau.
Bầu trời vẫn âm ư, nhiệt độ hạ xuống xdưới sáu độ, Lạc Kỳ tìm áo phao lông vũ dày nhất để mặc vào, cố ý mặc áo len cổ cao.
Bữa sáng là bánh bí đỏ chiên, bí đỏ Tưởng Thịnh Hòa trồng được mùa, tặng hai mươi trái cho Tần Mặc Lĩnh.
Tần Mặc Lĩnh đăng cháo bí đỏ ở trong vòng bạn bè liên tục ba ngày, bí đỏ xào, bí đỏ hầm.
Anh còn cố ý @ Tưởng Thịnh Hòa: Đừng đưa đến nhà tớ nữa, thực sự ăn không hết thì cậu bày sạp đi.
Lạc Kỳ đặc biệt muốn bình luận, sáng sớm hôm nay, Tưởng Thịnh Hòa lại hái mười mấy trái, định đưa qua cho anh đấy..