Đọc truyện Năm Thứ Bảy Yêu Thầm Em FULL – Chương 46
Nửa tiếng sau khi Lạc Kỳ gửi tin nhắn, thư ký lại gõ cửa đưa hai bó hoa đến.
Ký tên là: 10.
6
Tổ hợp con số này từng xuất hiện ở trong vòng bạn bè của Tưởng Thịnh Hòa, cô loáng thoáng hiểu được ý nghĩa là gì, ngày đầu tiên ở chung ư?
[ Sao anh lại tặng nữa rồi? ]
Tưởng Thịnh Hòa: [ Ngày đầu tiên thăng chức, hai bó không đủ.
]
Nếu như không phải để ý cô áp lực lớn, ngày nào anh cũng sẽ tặng.
Bảy năm kia muốn tặng nhưng không tặng được, cho dù tặng thì cô cũng sẽ không nhận hoa, nên cũng đã tích lũy ở nơi đó.
Lúc cô thực tập ở Tư bản Viễn Duy, anh từng tặng hoa cho cô, thiệp được đựng ở trong phong thư, cùng với bó hoa, ký tên là tên tiếng Anh của anh.
Trong phong thư còn có tấm vé xem phim điện ảnh, muốn dùng cái này để nói với cô rằng, theo đuổi cô không phải là ông chủ dùng quy tắc ngầm với cấp dưới, trước khi cô đến Tư bản Viễn Duy, anh đã từng gặp cô.
Ngày đó Bùi Thời Tiêu bay từ tỉnh khác đến thăm cô, đón cô tan làm.
Cô từ chối nhận bó hoa kia.
Đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy Bùi Thời Tiêu, thì ra cô đã có người mình thích.
“Tổng giám đốc Tưởng.” Giọng nói của tài xế kéo suy nghĩ của anh quay về.
Tưởng Thịnh Hòa nhìn trái nhìn phải, xe đã đậu ở trong bãi xe ngầm văn phòng của bệnh viện Nhuệ Phổ.
Tài xế tháo dây an toàn, kiếm cớ: “Tổng giám đốc Tưởng, tôi đi xuống mua gói thuốc lá.”
Chu vi hai cây số không có cửa hàng tiện lợi.
Tài xế than thở một tiếng từ tận đáy lòng, xem ra ông chủ vẫn không buông bỏ được, theo đuổi người ta đến Nhuệ Phổ rồi.
Tưởng Thịnh Hòa gửi tin nhắn cho Lạc Kỳ: [ Anh ở dưới lầu, em có rảnh xuống dưới không? ]
“?”
[ Anh ở dưới lầu Nhuệ Phổ? ]
Lạc Kỳ không dám tin.
[ Em xuống ngay, anh chờ em hai phút.
]
Lấy gương trang điểm ra, vội vàng dặm lại lớp trang điểm.
Lúc đi ra bên ngoài, có mấy người quầy tiếp tân đang xì xào bàn tán, đối tượng bàn tán chính là cô.
Vừa đến ngày đầu tiên đã nhận được bốn bó hoa, còn là niềm vui bất ngờ do từ nhiều người khác nhau đưa đến, chỗ ký tên được sử dụng ngày tháng để thay thế.
Dựa vào kinh nghiệm hóng hớt của bọn họ, không dùng tên thật mà ngay cả họ cũng không để lại, thông thường đều có câu chuyện.
Nhìn thấy Lạc Kỳ đến, bọn họ im lặng, chợt thay sang nụ cười nhiệt tình, “Tổng giám đốc Lạc.”
Lạc Kỳ gật đầu nhẹ, chạy thẳng đến thang máy.
Hôm nay Tưởng Thịnh Hòa thay xe khác để đến, Lạc Kỳ không biết bảng số của chiếc xe này, từ thang máy ra rồi tìm trái phải.
Bên phải có cửa sổ của chiếc xe nhỏ màu đen trượt xuống, “Lạc Kỳ.”
Lạc Kỳ theo tiếng nhìn sang, cửa sổ xe từ từ chạy lên, cô cũng nhìn rõ gương mặt của anh.
Anh đọc hiểu ý tứ trong tin nhắn của cô, bèn lập tức đến.
Cô vừa nhớ một chút, anh cũng không để cho cô hụt hẫng.
“Sao anh có nhiều thời gian rảnh thế?” Cô ngồi vào hàng sau.
“Buổi sáng hẹn người ta, không đi công ty.”
Tưởng Thịnh Hòa nhìn cô, “Sao anh cũng tính là người của Bộ phận Giám đốc rồi?”
Lạc Kỳ không giải thích, lại nói: “Cảm ơn hai bó hoa sau đó của anh.”
Tưởng Thịnh Hòa không chắc chắn lắm, cố ý hỏi: “Nhớ Bộ phận Giám đốc, có phải thuận miệng nói không?”
“Không phải.” Lạc Kỳ ngẩng đầu, muốn nói với anh không nhìn thấy anh thì cực kỳ không quen.
Lời còn chưa nói ra khỏi miệng, Tưởng Thịnh Hòa cầm một phần tài liệu đưa cho cô: “Vậy giúp anh xử lý một chút.”
Đây là để cho cô ôn lại công việc của Bộ phận Giám đốc.
Lạc Kỳ không vội vàng mở ra, “Hiện tại em có còn thuận tiện xem qua không?”
Tưởng Thịnh Hòa mở máy vi tính xách tay để trên đùi, email buổi sáng chưa kịp xử lý, buổi trưa đành làm thêm.
Anh nói: “Em là vợ anh, còn có gì là em không tiện xem?”
Chữ Vợ giống như cọng lông vũ, lướt qua đầu quả tim của Lạc Kỳ, rất nhẹ nhàng, nhưng để lại dấu vết.
Lạc Kỳ mở túi tài liệu, liếc mắt nhìn sang người đàn ông bên người, ngón tay thon dài đang trượt con chuột, ống tay áo của lớp vải tây trang màu đen đè lên ống tay áo sơ mi trắng, hai màu trắng đen đan xen tôn lên cổ tay của anh càng gợi cảm, cũng càng có cảm giác mạnh mẽ.
Cô không nhìn lên nữa, dời tầm mắt đọc tài liệu.
Thật ra thì anh rõ ràng bề bộn nhiều việc, còn giả vờ thuận đường đi ngang qua.
Phần tài liệu trong tay này là một phần thoả ước hợp tác kinh doanh của công ty Hứa Hướng Ấp, cô không có quyền hạn làm chủ, cũng xử lý không được.
Lạc Kỳ nghiêng mặt, “Tưởng…” Anh xa như vậy chạy đến thăm cô, gọi anh Tổng giám đốc Tưởng, chắc hẳn anh sẽ hụt hẫng, chữ Tổng đến miệng rồi lại nuốt xuống, “Tưởng Thịnh Hòa.”
Độ khó không phân cao thấp với việc gọi anh là chồng.
Tưởng Thịnh Hòa vừa mở một email, bàn tay trượt một cái, vô tình xóa đi.
Kể từ khi ở chung, mỗi ngày anh đều đang trải qua ngày kỷ niệm.
Hôm nay là lần đầu tiên cô ngay mặt kêu tên anh, rốt cuộc cũng không xem anh là ông chủ nữa.
“Sao thế?” Anh trông có vẻ bình tĩnh mà nói.
“Đây là hợp tác của Hứa Hướng Ấp và Viễn Duy.”
“Anh biết.”
“Không ở trong quyền hạn của em.” Trước kia lúc cô là trợ lý, cũng không ở trong quyền hạn của cô.
Tưởng Thịnh Hòa tìm một cây viết từ hộp tay vịn ra đưa cho cô, “Em có ý kiến gì thì viết ở chỗ trống.”
Cho ý kiến thì hoàn toàn không thành vấn đề.
Lạc Kỳ đã không khiêm tốn từ chối nữa, cầm bút viết.
Xử lý email xong, Tưởng Thịnh Hòa nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian nghỉ trưa sắp kết thúc.
Lạc Kỳ cũng viết xong rồi, cho thoả ước kinh tế vào trong túi tài liệu rồi đưa cho anh, “Anh về xem nữa đi.”
Nửa tiếng trôi qua quá nhanh.
Tưởng Thịnh Hòa nhận lấy túi tài liệu, “Buổi tối em muốn ăn gì?”
“Trợ lý mới của anh nhậm chức, theo thông lệ tối nay không phải có liên hoan chào đón người mới à? Anh không đi sao?”
“Không đi.
Trừ em, bất kể người khác là nhậm chức hay thăng chức, anh đều chưa bao giờ đi.”
Cô trước giờ là ngoại lệ.
Cũng sẽ vẫn là ngoại lệ kia.
Tưởng Thịnh Hòa lại nói với cô: “Bắt đầu từ hôm nay, anh cũng không pha cà phê nữa.” Anh kéo cô qua, nhẹ nhàng ôm cô: “Buổi tối anh không tăng ca.”
Không trì hoãn cô lên lầu nữa, anh thả cô ra.
Nhưng Lạc Kỳ ôm cổ của anh, không rời khỏi cái ôm trong vòng tay anh, đột nhiên cô cũng muốn ôm anh.
Hai tay của Tưởng Thịnh Hòa vòng lấy cô, môi dán ở gò má cô hôn một cái.
Quay lại phòng làm việc, Lạc Kỳ tháo một bó hoa tươi cắm ở trong bình thủy tinh để chăm sóc.
Đây là lần đi làm thoải mái nhất mà cô đã trải qua, buổi sáng chỉ tham gia họp lãnh đạo, buổi chiều không có chuyện để bận bịu, nên cô cắt tỉa hoa tươi.
Thư ký Trì Tâm đưa cà phê nóng đến, hai tiếng trước cô ấy đi vào một lần, đưa tài liệu cần ký tên cho Lạc Kỳ, lúc ấy Lạc Kỳ đang cắt hoa, kết quả là hai tiếng sau, cô còn chưa cắt tỉa xong.
Hôm nay không ít người trong công ty cũng âm thầm bàn luận, cuộc sống riêng của bà chủ mới chắc hẳn rất xuất sắc, vừa mới tới công ty mới thì có hai người tặng hoa đến, bó này đắt hơn một bó kia.
Lộ Nhuệ gõ cửa đi vào, Trì Tâm đặt cà phê xuống, đóng cửa đi ra bên ngoài.
“Tổng giám đốc Lộ, anh ngồi đi.”
Lạc Kỳ cắm một đóa hoa vào bình, không nhanh không chậm dọn dẹp hoa lá cành nát bị cô cắt xuống để trên bàn làm việc.
Lộ Nhuệ nhìn máy vi tính của cô không mở.
Trên chiếc bàn trừ ba bó hoa và một cái bình hoa thủy tinh cắm đầy hoa thì không còn cái gì khác.
Nếu không biết Lạc Kỳ, anh sẽ cho rằng cô là bình hoa.
Cô làm trợ lý của Tưởng Nguyệt Như xấp xỉ năm năm, lại ở bên người Tưởng Thịnh Hòa lịch luyện một năm, trường đại học cũ của cô là mục tiêu phấn đấu trong thời đại học sinh của anh ta, chẳng qua là sau này trời xui đất khiến không đi, chọn chuyên ngành của một trường đại học chủ chốt khác.
Nhưng hôm nay, từ khi cô bước vào Nhuệ Phổ đến hiện tại, tất cả mọi chuyện đã làm đều giống như một cái bình hoa.
Muốn nói cô lạt mềm buộc chặt, chiêu này không khỏi quá vụng về.
“Tổng giám đốc Lạc thích cắm hoa lắm à?”
“Không thích.”
“…”
Lạc Kỳ cười cười, “Đây không phải là nhàn rỗi không có gì làm sao.”
Anh ta cho rằng cô đang chơi lạt mềm buộc chặt, lấy lui làm tiến, thật ra thì cô lười chơi, cũng không có tuyệt chiêu gì đối phó với anh ta.
Lộ Nhuệ muốn khống chế cô, vậy hãy để cho anh ta khống chế.
Cô không ra lực còn có tiền cầm, sao mà không làm chứ.
Cô chờ Lộ Nhuệ chủ động đến tìm cô.
Khi đó anh ta mới không có lòng phòng bị, mới có thể làm chơi ăn thật.
Lạc Kỳ dọn dẹp sạch sẽ mặt bàn, “Tổng giám đốc Lộ, chuyện gì?”
Lộ Nhuệ nhìn thấy rốt cuộc cô cũng làm xong, “Bốn giờ rưỡi Tư bản Lăng Gia phái người đến, nếu cô không bận, cùng sang đó gặp mặt nhé?”
Lạc Kỳ biết Tư bản Lăng Gia, là nhà đầu tư thiên thần (*) của Lộ Nhuệ.
(*) Nhà đầu tư thiên thần thường là những cá nhân giàu có cung cấp vốn cho các công ty khởi nghiệp, thường là bằng tiền của chính bản thân họ.
(theo vietnambiz.vn)
Nhuệ Phổ bị Tưởng Thịnh Hòa thu mua, Tư bản Lăng Gia kiếm được một số lớn, nhưng không thoái lui toàn bộ, còn cầm cổ phần nhất định, đang đánh cuộc Nhuệ Phổ có thể lật bàn hay không.
Tư bản Lăng Gia bây giờ là cổ đông lớn thứ ba của Nhuệ Phổ, chỉ ăn chia hoa hồng, không tham dự vận hành kinh doanh cụ thể.
“Ông chủ sau màn Tư bản Lăng Gia là ai?” Cô hỏi Lộ Nhuệ.
Lộ Nhuệ không nói thật: “Tôi luôn trao đổi với sếp tổng Lăng Gia, có ông chủ sau màn hay không, tôi đúng là không biết, cũng có thể là có.”
Ông chủ thật sự của Lăng Gia là Hứa Hướng Ấp, ban đầu gây dựng sự nghiệp, anh ta may mắn biết Hứa Hướng Ấp, đối phương cho anh ta đầu tư thiên thần (*), lúc này mới có bệnh viện điều trị Nhuệ Phổ.
(*) Đầu tư thiên thần là một loại hình đầu tư.
Dù sao Hứa Hướng Ấp cũng là người làm ăn, lúc Tưởng Thịnh Hòa thu mua đưa ra giá cả mê người, Tư bản Lăng Gia hầu như không do dự, lãnh đạo cấp cao nhất trí thông qua phương án thu mua.
Anh ta là người bị động nhất.
Không thể yêu cầu người làm ăn nói chuyện tình cảm, anh ta am hiểu.
Hứa Hướng Ấp không hỏi tới công việc vận doanh của Tư bản Lăng Gia, giao cho đoàn đội tin tưởng xử lý, chuyện Hứa Hướng Ấp không muốn người khác biết, tất nhiên anh ta cũng sẽ không dễ dàng nói với người ngoài.
Lạc Kỳ trước giờ chưa bao giờ tiếp xúc với người của Tư bản Lăng Gia, đúng lúc mượn chuyện này để tìm hiểu một chút.
Ai có thể nghĩ tới là người phụ nữ nhìn thấy ở trong phòng tiếp khách rồi, là người nói Đã lâu không gặp với Bùi Thời Tiêu trong Hội nghị Thượng đỉnh kinh doanh chứ.
Thôi Bồng mỉm cười, vươn tay, “Chào cô, tôi là Thôi Bồng.”
Với giác quan thứ sáu của phụ nữ, Thôi Bồng không muốn để cho cô thoải mái.
Lạc Kỳ gật đầu, coi như không nhìn thấy bàn tay đưa ra với cô, “Ngồi đi.”
Nụ cười ngay khóe miệng Thôi Bồng cứng đờ, lại xoay đầu chào hỏi Lộ Nhuệ.
Lộ Nhuệ không phải lần đầu gặp Thôi Bồng, coi như là quen thuộc với cô ta hơn so với Lạc Kỳ, anh ta không hiểu rõ giữa hai người bọn họ là tình huống gì, ngay cả một tiếng Tổng giám đốc Lạc mà Thôi Bồng cũng không gọi, Lạc Kỳ thì càng tuyệt hơn, ngay cả bàn tay cũng lười đưa ra.
Lạc Kỳ nhìn thẳng sang đây, “Có công việc gì muốn báo cáo với tôi?”
Thôi Bồng: “…”
Đây là ra oai phủ đầu với cô ta đây mà.
Cô ta cũng không phải là cấp dưới của Lạc Kỳ.
“Tôi đại diện cho Lăng Gia mà đến, sếp tổng của chúng tôi bận, sắp xếp tôi đến tìm hiểu một chút kế hoạch và mục tiêu sang năm của mọi người, mọi người nói một chút đi.”
Ngay cả Lộ Nhuệ cũng nghe ra giọng điệu của Thôi Bồng vênh váo hung hăng.
Lạc Kỳ quay lại nhìn sang Lộ Nhuệ: “Đây là bảo tôi, người đại diện của người nắm cổ phần góp vốn báo cáo công việc với một người đại diện nắm không nhiều cổ phần ư?”
Lộ Nhuệ: “…”
Chả hiểu sao anh ta lại thành mũi tên.
Cục diện trước mắt này, anh ta đành ba phải: “Một lát tôi sắp xếp người để trao đổi.”
Thư ký đưa trà đến, Lạc Kỳ nâng chung trà rồi đứng lên, “Tổng giám đốc Lộ, sau này trừ khi sếp tổng của Lăng Gia đến, còn về những người khác, cũng không cần nói với tôi nữa.”
Mắt cô nhìn thẳng, đi ra khỏi phòng tiếp khách.
Âm thanh giày cao gót nhọn dần dần đi xa.
Lộ Nhuệ không giải thích được, “Cô và Lạc Kỳ quen biết ư?”
Thôi Bồng cười cười, nói dối: “Biết rất nhiều năm rồi, trước kia cô ta thực tập ở trong Tư bản Viễn Duy, chúng tôi từng cạnh tranh về hạng mục, công ty chúng tôi bắt được.”
Có một số việc cũng phải tiết lộ một chút, “Sau này tôi đi đến Tư bản Hoàn Hằng, có thể anh không biết, đối tác tư bản của Tư bản Hoàn Hằng Bùi Thời Tiêu là bạn trai cũ của Lạc Kỳ, tôi và Tổng giám đốc Bùi cùng làm hạng mục, không biết lúc ấy tôi đắc tội đồng nghiệp nào trong công ty, đồng nghiệp kia gài bẫy tôi ở chỗ Lạc Kỳ, loại chuyện này không giải thích được, mâu thuẫn với cô ta càng ngày càng sâu, tôi cũng không dự định hòa giải, hòa giải không được.
Thanh giả tự thanh, sớm muộn có ngày chân tướng lộ ra thôi.”
Cô ta không che che giấu giấu, trái lại Lộ Nhuệ sẽ không suy nghĩ nhiều, cảm thấy cô ta rất thẳng thắn.
Anh ta gật đầu, như vậy thì nói thông rồi.
Hạng mục bị chặn, ai có thể nuốt được cục tức này.
Lại xảy ra hiểu lầm liên quan đến tình cảm, thì không cách nào bình tĩnh hoà nhã được.
Lộ Nhuệ không muốn dính đến vũng nước đục giữa phụ nữ, đặc biệt là còn có liên quan đến Lạc Kỳ.
Bất kể như thế nào, Tư bản Lăng Gia đã từng là Bá Nhạc của anh ta, anh ta luôn mang lòng cảm ơn, bày tỏ áy náy đối với Thôi Bồng, “Không biết cô và Tổng giám đốc Lạc có việc không vui, lần sau cố gắng hết sức không để cho các cô chạm mặt.”
Cuối tháng chín Thôi Bồng mới tới Nhuệ Phổ một chuyến, lúc đi nói một chút là lần tới không nhất định là cô ta đến.
Anh ta cười nhạt, “Tưởng lần này sắp xếp những người khác đến.”
“Quả thật có sắp xếp những người khác.
Bản thân tôi tranh thủ cơ hội, trước khi đến tôi cũng biết sẽ không được Lạc Kỳ chiêu đãi, cô ta cũng không cho tôi sắc mặt tốt.” Dường như Thôi Bồng xoắn xuýt một chút mới nói: “Nhưng vẫn muốn đến.
Đến để thăm một người.”
Lúc nói câu kia, cô đột nhiên cụp mắt không nhìn anh ta, giả vờ thổi trà trong tay.
Lộ Nhuệ nhất thời không biết làm sao mà tiếp lời.
Ở trong Nhuệ Phổ, cô ta chỉ biết Lộ Nhuệ.
Còn có thể đến thăm ai.
Thôi Bồng nhẹ nhàng nhấp trà, không nhiều lời nữa.
Cô ta không buông bỏ Bùi Thời Tiêu được, nhưng lại không thể nào ở cạnh anh ta được nữa.
Thôi Bồng không thể nào hao tổn hết thời gian tốt đẹp ở trên người một người đàn ông không có khả năng được, lần đầu tiên nhìn thấy Lộ Nhuệ, cô ta quyết định theo đuổi Lộ Nhuệ.
Khí chất và tướng mạo của Lộ Nhuệ cũng không thua kém Bùi Thời Tiêu một chút xíu nào, năng lực cũng vậy.
Điều duy nhất không bằng Bùi Thời Tiêu chính là gia thế.
Nhà Lộ Nhuệ là trung sản, không giống nhà Bùi Thời Tiêu, tài sản xếp hàng top ba trong Thành phố Tô.
Nhưng tổng hợp điều kiện của anh ta đã rất xuất sắc.
Theo đuổi được Lộ Nhuệ, thuận tiện lại trút cơn giận trước kia hứng chịu từ chỗ Lạc Vũ, cô ta muốn ngay cả vốn lẫn lời mà trả hết cho Lạc Kỳ.
– –
Lạc Kỳ đúng giờ tan làm rời phòng làm việc, là người đầu tiên rời khỏi công ty.
Bà chủ mới đã tan làm, bọn họ cũng không có lòng tăng ca, rối rít dọn dẹp chiếc bàn mà lăn về nhà.
Năm giờ lẻ hai phút, Lộ Nhuệ đi tìm Lạc Kỳ, gõ cửa rất lâu mà không người lên tiếng đáp lại.
Trì Tâm ở trong phòng làm việc của mình nghe động tĩnh phía bên ngoài, qua nói với anh ta: “Tổng giám đốc Lạc đã tan làm rồi.”
Lời nói kế tiếp, giọng nói của cô ta không khỏi hạ thấp, “Tổng giám đốc Lạc còn nói gần đây cô ấy có tình yêu, hẹn hò tương đối nhiều, sau này muốn tìm cô ấy, cố gắng hết sức trước năm giờ.”
Lộ Nhuệ: “…”
Cạn lời cả nửa ngày.
Lạc Kỳ rời khỏi từ công ty không trực tiếp quay về biệt thự, xoay xe chạy đến Tập đoàn Viễn Duy.
Mười phút trước, Tưởng Thịnh Hòa gửi tin nhắn cho cô: [ Tạm thời có một buổi họp video, chừng sáu giờ mới có thể kết thúc, em về nhà trước, xem thử bí đỏ trong sân đi, chắc đã chuẩn bị xong rồi.
]
Cô muốn trồng dâu tây, không phải bí đỏ.
Hôm nay lời nói của người tên Thôi Bồng đó khiêu khích cô, căn bản không ảnh hưởng tới cô.
Nếu không ở bên cạnh Tưởng Thịnh Hòa, không phải anh kiên nhẫn bầu bạn chữa lành cho cô, hoàn toàn kéo cô ra khỏi quá khứ, cô không cách nào bảo đảm giờ phút này bản thân sẽ mang tâm trạng gì.
Cho dù là những chuyện kia đã qua hơn một năm, nhưng ký ức chết đi bị người ta ra sức đánh thức, ít nhiều gì cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Nhưng hiện tại không hề bị.
Không biết rốt cuộc Thôi Bồng muốn làm gì.
Ông chủ sau lưng Tư bản Lăng Gia là ai, cô còn chưa biết, không thể tùy tiện đắc tội người ta.
Hầm đậu xe của Cao ốc Viễn Duy có chỗ đậu xe dành riêng cho cô, Tưởng Thịnh Hòa không có sắp xếp khác, còn giữ lại cho cô.
Đậu xe xong, Lạc Kỳ cầm một tập hồ sơ đi xuống, vào thang máy bình thường đi tầng bốn mươi hai.
Cô bé quầy tiếp tân còn chưa tan làm, nhìn thấy cô thì vừa vui lại vừa kinh ngạc: “Trợ lý Lạc, đã lâu không gặp chị.” Còn thân thiết gọi cô giống như trước.
Một kỳ nghỉ dài hạn không gặp, cũng xem như là rất lâu.
Chào hỏi xong, thần thái của Lạc Kỳ như thường: “Tổng giám đốc Tưởng bảo tôi đến báo cáo công việc.”
Hồ sơ trong ngực cô là đạo cụ thần thông.
Cô bé quầy tiếp tân không nghi ngờ chút nào, cũng không bảo cô ghi danh mà trực tiếp cho đi.
Quầy tiếp tân loáng thoáng cảm giác được sức nặng của Lạc Kỳ ở trong lòng ông chủ không phải là bình thường.
Cụ thể nơi nào không bình thường, cô cũng không thể nói rõ.
Trong khu làm việc thư ký, chỉ có Tiểu Khương còn chưa đi, tối nay có liên hoan, cậu đang dự định dọn dẹp để đi nhà hàng.
Năm nay ăn liên hoan không chọn ở trong quán rượu nhỏ, chỗ kia xem như cho ông chủ một kỷ niệm.
“Chị Lạc?”
Giống như nhìn thấy người thân, cậu đứng phắt dậy, kích động nói: “Sao chị có thời gian rảnh đến đây thế?”
Không có cách nào, đành đẩy lý do lên người Tưởng Thịnh Hòa.
Cô bất đắc dĩ than thở, diễn tương đối giống như thật, chỉ vào phòng làm việc của Tưởng Thịnh Hòa.
Thử thời vô thanh thắng hữu thanh (*)
(*) “Trong lúc này, không có âm thanh còn hơn có âm thanh” – Trích thơ Bạch Cư Dị
Tiểu Khương tức khắc hiểu ra, đây là bị buộc đến gặp ông chủ.
Chỉ cần chị Lạc ở trong Tập đoàn Viễn Duy, ở chân trời góc biển, ông chủ cũng luôn có biện pháp để cho cô quay về báo cáo công việc.
Tiểu Khương nhìn thời gian một chút, “Tổng giám đốc Tưởng vẫn còn đang họp, chị chờ đã.” Vừa nói xong, cậu kéo một chiếc ghế cho cô, “Chị Lạc, mau ngồi.
Em rót ly nước cho chị.”
Lạc Kỳ ngăn cậu lại, “Trong túi xách chị có ly, không cần khách sáo.”
Hai người ôn chuyện một chút, thời gian trôi qua cũng rất nhanh.
Bước chân của Lạc Kỳ rất nhẹ nhàng đứng ở cửa, Tưởng Thịnh Hòa mới vừa tan họp, cúi đầu xem điện thoại di động, cô không gọi anh Tổng giám đốc Tưởng, nhẹ nhàng gõ cửa hai cái.
“Vào đi.”
Nói xong, Tưởng Thịnh Hòa lại cảm thấy không đúng, bất kể ai đến gõ cửa đều sẽ không im lặng, anh đột nhiên ngẩng đầu, Lạc Kỳ cười nhạt, lúc này mới đi vào.
Đi hai bước lại lui về đóng cửa lại.
Tưởng Thịnh Hòa thoát khỏi khung gõ tin nhắn, đang muốn nói với cô anh lập tức về nhà, ai ngờ cô xuất hiện ở trước mặt anh.
“Qua đây báo cáo công việc với Lệ Nhuỵ?”
Mảng khoa học kỹ thuật chữa bệnh này thuộc về Lệ Nhuỵ quản lý, Lệ Nhuỵ mới là cấp trên cô trực thuộc.
“Không phải.” Lạc Kỳ ngồi xuống đối diện anh.
Tưởng Thịnh Hòa lại hỏi: “Vậy đến là có chuyện khác?”
“Chuyện gì cũng không có.” Lúc Lạc Kỳ nói không nhìn anh, quấn vòng sợi bông của hồ sơ, “Qua thăm anh, tăng ca với anh.”
Bản thân cô không biết cô đối với anh tốt một chút xíu thôi, cũng đủ để để cho anh cảm động một lúc lâu.
Tưởng Thịnh Hòa tắt máy vi tính, “Cũng làm xong rồi.
Em thì sao? Buổi tối có cần tăng ca không?”
Cô vô cùng rãnh rỗi, tăng ca ở đâu ra chứ.
“Em cũng làm xong hết rồi.”
“Vậy về nhà xem phim.”
Tưởng Thịnh Hòa để cho Lạc Kỳ đi thang máy xuống trước, lại chờ hai phút, anh cầm áo khoác tắt đèn rời khỏi.
Hôm nay là buổi tối thứ năm Lạc Kỳ ở trong biệt thự, Lạc Vũ gọi điện thoại cho cô, chị gái 202 đã dọn đi, Lạc Vũ dời đến 202 ở rồi, hỏi cô đi công tác rồi ngày nào quay về.
Nhà Lạc Vũ mướn không lớn hơn của chị họ bao nhiêu, bố cục cũng giống vậy, nhưng không có loại cảm giác là chốn quay về như ở trong nhà chị họ, có thể là do nhà mới và đồ xài trong nhà lạ lẫm.
Cô nghĩ như vậy.
“Chị, em không muốn tranh sơn dầu vẽ phỏng theo nữa.
Không có ý tưởng sáng tạo.”
Nghe tin nhắn ghi âm thoại, Lạc Kỳ hỏi: “Vậy em nói xem em muốn tranh sơn dầu có ý tưởng sáng tạo gì? Tám phần là ở trong đầu em rồi nhỉ?”
“Ừm.” Có tật giật mình, Lạc Vũ còn tìm một chuỗi dài lý do để giải thích: “Không phải em thích xem tiểu thuyết à, gần đây si mê một quyển tiểu thuyết tình yêu cường thủ hào đoạt, đặc biệt có cảm giác, là nữ chính cường thủ hào đoạt nam chính, có một hình ảnh lúc ấy làm em rung động, chị cũng không biết sung sướng cỡ nào đâu, em muốn vẽ lại.”
“Nói một chút đi, hình ảnh gì.”
“Thì là những chuyện không thể miêu tả sau khi xong việc, nữ chính tựa vào đầu giường hút thuốc, nam chính rất tủi thân lại cực kỳ không cam lòng đứng ở bên cạnh giường.”
“…”
Lạc Vũ híp mắt một cái, nói đến thì lại hận không thể cắn vào đầu lưỡi.
May mắn là cô không biết hút thuốc, chị họ sẽ không liên tưởng liên quan đến mình.
Dĩ nhiên là nam chính tủi thân lại không cam lòng là hình ảnh cô tự ảo tưởng ra, muốn lấy bức tranh này nói tới Hạ Hủ.
Rõ ràng cô và anh không có kết quả, nhưng anh không chơi lại.
“Chị, đầu óc của em hỏng rồi, còn chưa thoát khỏi tiểu thuyết.”
“Không vẽ cái này, xem như em không nói.”
“Chị, chị ăn tối chưa?”
Lạc Kỳ: “Còn chưa.”
Trong đầu cô hiện tại đều là hình ảnh Lạc Vũ hình dung, không phải cô không thỏa mãn em họ, thực sự là ngại mở miệng với thầy Ngu.
“Lại suy nghĩ cho tốt xem em muốn vẽ cái gì nhất, chị tặng quà năm mới cho em.”
Lạc Vũ nhất thời không nghĩ ra được, lại quan tâm chị họ vài câu như thường ngày, sau đó cúp điện thoại.
Xe của Lạc Kỳ và xe của Tưởng Thịnh Hòa một trước một sau lái vào sân biệt thự, anh trễ hơn cô mấy phút, cô ở trong cửa khu biệt thự chờ anh một lát.
Trong góc xó của mảnh sân có thêm hai cái lều ny lon, tất cả dụng cụ trồng trọt cũng đã trồng bí đỏ.
Chờ sang năm bí đỏ được mùa, một ngày ba bữa cũng không ăn hết.
Lạc Kỳ nói: “Chờ thu hoạch bí đỏ xong, chúng ta trồng cái khác nữa.”
Tưởng Thịnh Hòa tính toán thời gian một chút, “Đúng lúc kịp trồng dưa leo.”
“…”
Lạc Kỳ đành phải cười cười, phụ họa anh.
Ăn cơm xong, Lạc Kỳ muốn ở bên cạnh Tưởng Thịnh Hòa xem một bộ phim điện ảnh anh thích, để cho anh chọn phim.
Rạp chiếu phim gia đình ở trong tầng một, dụng cụ chiếu phim không kém hơn rạp chiếu phim.
Tưởng Thịnh Hòa ngồi ở hàng ghế sô pha phía trước, vươn tay muốn nắm tay cô, nhưng nắm phải trống rỗng.
Lạc Kỳ không ngồi trên ghế sô pha, trước ghế là thảm lông dê thật dày, cô ngồi xếp bằng.
“…!Không ngồi trên ghế sô pha?”
Lạc Kỳ lắc đầu, “Ngồi trên thảm thoải mái.”
Cô tựa vào chân anh, chống cùi chỏ ở trên đùi anh rồi chống cằm.
Trong chốc lát, sức nặng của cả người cô cũng tựa ở trên đùi anh, thân mật lại tự nhiên.
Tưởng Thịnh Hòa đã xem qua bộ phim này, chủ yếu là để cho cô xem.
Toàn bộ quá trình hơn hai tiếng, ánh mắt của anh hầu như không rời khỏi người cô.
Tiếc nuối ở rạp chiếu phim vào bảy năm trước không có cách nào đền bù toàn bộ, nhưng hiện tại cô đền bù cho anh, để cho anh không còn tiếc nuối nữa.
Mấy phút xem phim, màn hình điện thoại Tưởng Thịnh Hòa sáng lên, trước khi bộ phim điện ảnh bắt đầu anh đã tắt âm, là cuộc gọi công việc.
Cho đến khi phim chiếu xong, anh mới đi ra bên ngoài nghe điện thoại.
Lạc Kỳ về phòng mình ở trên lầu trước, đóng cánh cửa lại, đi mấy bước rồi lại đi ngược về, bàn tay nắm chốt cửa mấy giây, cuối cùng kéo ra.
Tắm xong, Tưởng Thịnh Hòa còn chưa lên lầu.
Lạc Kỳ tựa ở đầu giường lướt điện thoại di động, một nửa tâm tư sử dụng để nghe tiếng bước chân.
Cuộc gọi này gọi bốn mươi mấy phút, Tưởng Thịnh Hòa lên lầu, cánh cửa phòng cô nửa mở rộng.
“Sấy tóc chưa?”
“Vâng, em sấy khô rồi.”
Tưởng Thịnh Hòa đi qua, rút điện thoại di động cô ra để trên tủ đầu giường, cúi đầu hôn cô.
Bị anh ôm trong ngực, anh không tiến quân thần tốc thẳng vào, dịu dàng quấn quít ở môi cô.
Lạc Kỳ bị hôn khiến cô rạo rực không sao kề xiết.
Trong lúc khắc chế, anh rời khỏi môi của cô, tựa vào trán cô, “Bây giờ em đối với anh, trừ cảm động, có một chút ít tình cảm nào khác gì không?”
Anh hỏi thẳng như vậy, chắc hẳn lo được lo mất, trước giờ cũng không xác định cô thích anh, hay thuần túy bị sự duy trì bảy năm của anh làm cho cảm động mà thôi.
Kiếp này chuyện duy nhất anh không nắm chắc đại khái chính là tình cảm của cô đối với anh.
Lạc Kỳ hôn lại anh, “Không phải cảm động.”
Tưởng Thịnh Hòa: “Vậy sau này không ở riêng nữa.”
Lạc Kỳ không đáp lại, hôn anh một lần nữa.
Tưởng Thịnh Hòa chặn ngang ôm lấy cô, ôm cô đến phòng ngủ chính, để ở trên giường anh..