Đọc truyện Năm Thứ Bảy Yêu Thầm Em FULL – Chương 27
Buổi chiều ngày kế, Tưởng Thịnh Hòa nhận được vé mẹ cho người đưa tới, tổng cộng sáu tấm, đều là vé khu VIP.
Anh đưa vé cho Tiểu Khương, để cho bọn họ tùy ý chọn.
Tiểu Khương đưa một tấm cho Lệ Nhuỵ trước, bản thân Lệ Nhuỵ yêu cầu ngồi hàng sau ở ông chủ, tốt nhất là cách ra.
Người thứ hai mà Tiểu Khương gõ cửa là Lạc Kỳ.
“Chị Lạc, lấy vé nè.”
Lạc Kỳ đang gọi điện thoại với anh họ, cuộc gọi chưa được cúp máy, cô đi qua mở cửa, câu nói đầu tiên khi mở miệng là: “Tổng giám đốc Tưởng ngồi ở hàng nào?”
Tiểu Khương lắc lắc vé trong tay: “Cho Phó tổng giám đốc Lệ một tấm rồi, chỗ khác đều ở đây cả.
Tổng giám đốc Tưởng để cho chúng ta chọn trước.”
Lạc Kỳ hỏi: “Anh ấy chọn tấm nào? Chị ngồi bên cạnh em.”
Tiểu Khương: “…”
Đây là xem ông chủ là nước lũ và mãnh thú sao, bọn họ có thể trốn được, nhưng cô thì không trốn được.
Cậu tùy tiện lấy một tấm vé, Lạc Kỳ lấy tấm vé cạnh chỗ của cậu.
.
||||| Truyện đề cử: Sủng Vợ Đến Nghiện: Phu Nhân Toàn Năng Của Thượng Tướng |||||
Tiểu Khương thầm nghĩ cho dù chị ngồi bên cạnh em thì cũng không có tác dụng, em ở bên phải của chị, vị trí bên trái của chị còn trống đấy.
Lạc Kỳ đóng cửa, nói với anh họ: “Ông chủ mời bọn em nghe nhạc hội, vừa tới để đưa vé.”
Lạc Vu Lễ hỏi: “Nhạc hội ở đâu?”
“Ở trong rạp hát lớn Thành phố Tô, buổi trình diễn dương cầm của Sơ Lâm.
Anh nghe bao giờ chưa?”
“Thành phố Tô có ư?”
“Dạ.
Trạm thứ nhất chính là Thành phố Tô.” Lạc Kỳ nói: “Trước kia em cũng không chú ý.”
Cô nhìn thời gian diễn xuất trên vé, “Nghe bé Vũ nói một người bạn của bác gái cả giới thiệu bạn gái cho anh, anh muốn đi nghe với bạn gái anh không? Muốn em tìm người mua vé nội bộ không, hẳn là còn đấy.”
Không có câu trả lời.
Lạc Kỳ để điện thoại di động ra trước mắt để nhìn một cái, cuộc gọi còn đang tiến hành, “Anh?”
Qua hai giây, Lạc Vu Lễ nói chuyện: “Ở trong thang máy, tín hiệu không tốt, nghe được không?”
“Hiện tại nghe được rồi.” Lạc Kỳ nghi ngờ, vừa rồi anh nói đã đi ra công ty, sao lại quay lại thang máy? Nghi ngờ chợt lóe lên, cô hỏi anh họ: “Muốn đi nghe không?” Một cơ hội tốt để bồi dưỡng tình cảm với bạn gái.
“Tối nay có bữa tiệc xã giao, không đi.
Sau này có cơ hội rồi nghe.”
“Cũng được.” Trước khi Lạc Kỳ kết thúc cuộc gọi thì làm phiền anh họ bình thường trông chừng ba nhiều hơn, đừng để cho ba quá vất vả.
Cúp điện thoại xong, Lạc Kỳ cởi cúc áo tây trang, trước khi thay quần áo thì rót một ly nước ấm uống, hôm nay đi theo Lệ Nhuỵ ra bên ngoài xã giao một ngày, miệng nói đến mức khô.
Hôm nay rõ ràng bên Đông Bác đã phản hồi, không cân nhắc chuyện nhượng cổ phần.
Cơ hội thoái lui tốt như vậy, giá cả Viễn Duy đưa ra lại thích hợp, hơn nữa còn là thu mua bằng tiền mặt, Bùi Thời Tiêu chuyển tay đã kiếm được mấy trăm triệu, không biết vì sao anh ta từ bỏ.
Thu mua kết thúc, lần này Viễn Duy thiết thực có thêm một đối đối cạnh tranh.
Năm giờ rưỡi, đoàn người bọn họ lên đường.
Lạc Kỳ mặc váy, bên ngoài khoác áo khoác, chia tay hơn một tháng đến nay, đây là lần đầu tiên cô có tâm tình đi ra bên ngoài thư giãn.
Xe của Tưởng Thịnh Hòa ở dưới lầu khách sạn, anh đến sớm hơn Lạc Kỳ nửa phút, nhìn thấy cô từ khách sạn bước nhanh ra.
Chiếc váy dài thu đông trên người cô quen mắt đến không thể quen mắt hơn nữa, mỗi ngày anh đều nhìn thấy.
Tưởng Thịnh Hòa mở màn hình điện thoại di động, trong hình cô đang mặc chiếc váy này, đại khái trong tay quá mức túng quẫn, váy của sáu năm trước mà cô mặc mãi đến hiện tại.
Lạc Kỳ ngồi lên xe, theo thói quen chào hỏi ông chủ, mà ông chủ như thường lệ không trả lời cô.
Trên tay vịn có mấy quyển tạp chí, cô tiện tay cầm một quyển xem, đúng lúc giết thời gian trên đường đi.
Tưởng Thịnh Hòa lấy tay chống cằm, nhìn ra bên ngoài cửa sổ ngay chỗ anh.
Mỗi lần đến Thành phố Tô, phạm vi hoạt động của anh giới hạn xung quanh trường học Lục Bách Thanh dạy học, chứ chưa từng tới rạp hát lớn ở đây.
Điện thoại di động liên tiếp chấn động, mẹ gởi tới tin nhắn.
Tưởng Thịnh Hòa mở điện thoại di động, Lạc Kỳ trong lúc vô tình nghiêng đầu, dư quang quét qua màn hình, lại nhìn thấy kiến trúc cột mốc Quảng trường Thời Đại.
Hình ảnh thoáng qua một cái, ông chủ mở WeChat, cô thu lại tầm mắt.
Lương Chân hỏi con trai: [ Chắc chắn sáu người các con đều đến ư? Vị trí hàng trước là tốt nhất, nếu để trống thì không dễ nhìn.
]
Tưởng Thịnh Hòa: [ Đều sang đó.
Đang trên đường đi.
]
Lương Chân yên tâm, ngẩng đầu nói với ông Sơ: “Ông yên tâm đi.”
Ông Sơ cười khổ, “Bà nói xem chúng ta lớn như vậy rồi, mà còn đặc biệt chạy đến Thành phố Tô để bận tâm tình cảm của hai đứa bé, nói không chừng bọn chúng còn không cảm kích đấy.”
Lương Chân bất đắc dĩ, “Từ nhỏ đã xuôi gió xuôi nước, cũng không cần chúng ta nhọc lòng, kết quả là tình cảm thành một cái hố của bọn chúng.”
Ông Sơ: “Còn không phải sao.”
Lương Chân tò mò: “Sao trạm thứ nhất chọn ở Thành phố Tô thế?”
“Không biết, không dám hỏi, hỏi rồi thì tôi phiền.” Ông Sơ lắc đầu, con gái ở phía sau hậi đài trang điểm, ông rót ly nước ấm đưa qua đó.
Thợ trang điểm đã trang điểm cho Sơ Lâm xong, Sơ Lâm nhìn gương ngẩn ra, suy nghĩ người kia có biết cô đến Thành phố Tô rồi không, có biết trạm thứ nhất cô chọn là Thành phố Tô hay không.
Cho đến khi ba để ly nước ở trên bàn trang điểm, cô mới hoàn hồn.
Con gái sắp muốn lên sân khấu trình diễn, ông Sơ cũng không dám nói nhiều, “Uống nước.”
Lòng Sơ Lâm không bình tĩnh uống nước, suy nghĩ bất giác lại bay xa, nếu anh biết cô mở buổi trình diễn ở trong Thành phố Tô, anh sẽ đến không?
– –
Nửa tiếng sau, xe của Tưởng Thịnh Hòa lái vào hầm đậu xe của rạp hát lớn.
Hai chiếc xe đến xấp xỉ cùng thời gian, một nhóm sáu người cùng đi thang máy lên lầu.
Thang máy đang ở tầng hai, Tưởng Thịnh Hòa tự đi xuống, Lạc Kỳ ở trước mặt anh, lúc cô bước ra thang máy, anh bấm giữ nút mở cửa, một bàn tay khác vô thức ngăn cản cánh cửa cho cô, cô ra thang máy thì bàn tay của anh thu lại, chợt sải bước bước ra.
Tưởng Thịnh Hòa không tìm mẹ mà đi cùng năm người bọn họ đến cửa xét vé để xếp hàng xét vé, tài xế tuổi tác lớn nhất, nên chỗ ngồi tốt nhất cho ông ấy.
Lạc Kỳ và Lệ Nhuỵ đi ở phía trước, Tưởng Thịnh Hòa kêu cô: “Lạc Kỳ.”
“Tổng giám đốc Tưởng, chuyện gì thế?” Lạc Kỳ lại đi ngược về.
“Thông báo Tổng giám đốc Lệ bọn họ, buổi tối xong rồi thì ăn khuya, Sơ Lâm cũng ở đó.”
“Được.” Lạc Kỳ có thể tưởng tượng ra Lệ Nhuỵ sẽ kích động cỡ nào, có thể cùng ăn cơm với nghệ sĩ dương cầm bản thân thích, nói không chừng còn có thể được ký tên.
Vào hội trường rồi, Lạc Kỳ phát hiện chỗ ngồi của bản thân theo sát ông chủ, hiện tại cô không xoắn xuýt vấn đề vị trí, tất cả sự chú ý đều đang ở trên mối quan hệ giữa ông chủ và Sơ Lâm.
Đúng lúc chọn thời gian Sơ Lâm mở buổi trình diễn mà đến Thành phố Tô công tác, lại kêu tất cả mọi người bọn họ đến cổ vũ.
Sơ Lâm từng nói trong tiết mục chương trình giải trí là thích nhất đánh đàn trên bờ cát ven biển.
Đánh đàn cho người bản thân thích nghe.
Lúc ông chủ đi công tác ở trong Thành phố Hải thì một lòng một dạ với bãi cát, ăn khuya ở trên bờ cát, xem phim ở trên bờ cát, ngay cả đánh bài cũng chọn ở trên bờ cát.
Người phụ nữ trong lòng ông chủ có chín phần mười là Sơ Lâm.
Hẹn hò với người đàn ông như ông chủ thì sẽ rất có cảm giác an toàn, cảm giác biên giới của anh quá mạnh, công và tư chưa bao giờ nhập làm một.
Không biết là nguyên nhân gì mà cuối cùng Sơ Lâm và ông chủ không ở chung một chỗ.
Lạc Kỳ kịp thời dừng suy nghĩ, xem thử thời gian trên điện thoại di động, cách trình diễn biết còn ba phút, cô theo điều kiện phản xạ nghiêng về phía Tiểu Khương bên này, cùng ông chủ kéo ra khoảng cách thích hợp.
“Tổng giám đốc Tưởng, ngài cần mắt kính không?” Lạc Kỳ lấy hộp mắt kính từ trong túi xách ra.
Đeo mắt kính thì sẽ nhìn rõ Sơ Lâm trên khán đài hơn.
Tưởng Thịnh Hòa nghiêng đầu, hỏi ngược lại cô: “Cần mắt kính làm gì?”
Lạc Kỳ: “…”
Cô vượt ranh giới rồi.
Nhớ đến Thư ký Cư từng cố ý dặn dò cô vào trước ngày cô nhậm chức làm việc, đừng tò mò, đừng dò xét tình cảm cá nhân của ông chủ.
Cô vừa hỏi ông chủ có đeo mắt kính hay không, thật ra thì đang dò xét trong tiềm thức, trước kia cô không ý thức được.
Cô có thể hỏi ông chủ có cần mắt kính không trong trường hợp làm việc, nhưng trường hợp tư nhân mà hỏi thì chính là nhiều chuyện, giống như đang rình rập bí mật của ông chủ.
Cho dù biết bí mật của ông chủ thì cũng nên coi như không nhìn thấy không nghe thấy.
Đúng vậy, cần mắt kính làm gì?
Buổi trình diễn dương cầm không cần xem, mà cần nghe.
“Xin lỗi Tổng giám đốc Tưởng.” Lạc Kỳ ngượng ngùng thu lại hộp mắt kính vào túi xách.
Đây là lần đầu tiên cô sai lầm từ khi nhậm chức đến nay, còn không phải là bởi vì công việc.
Tưởng Thịnh Hòa không nghe được cô nói xin lỗi, anh hỏi ngược lại cô cần mắt kính làm gì là muốn biểu đạt anh cũng không cần nhìn cho rõ người trên đài, nên đeo làm gì.
Cũng không biết đường não của cô ra sao, thế mà cùng anh nói xin lỗi.
Sắp mở màn rồi, anh không kịp nói nhiều mà vươn tay, “Cho tôi.”
Lạc Kỳ: “…”
Thì ra ông chủ cũng là miệng nói một đường mà lòng nghĩ một nẻo.
Còn một phút là bắt đầu, chỗ ngồi toàn trường không bị trống.
Lương Chân ngồi ở hàng phía sau con trai, còn cho rằng anh mời bạn tốt tại Thành phố Tô, không ngờ dẫn theo Phó giám đốc tập đoàn Lệ Nhuỵ đến, ngay cả tài xế và vệ sĩ cũng mang đến.
Cô gái ngồi bên cạnh con trai có chiều cao và tướng mạo sánh được với Sơ Lâm chỉ trong nháy mắt.
Bà bình thường không chú ý đến giới giải trí, không biết là vị minh tinh nào.
Trước kia bà còn âm thầm vui vẻ yên tâm, cho rằng con trai thật sự đến cổ vũ, nhưng đây không phải cổ vũ, đến đập sân khấu thì cũng hơi giống đấy.
Ông Sơ nhìn thấy Lương Chân ấn vào trán, quan tâm nói: “Chuyện gì thế?”
Một lát còn phải cùng nhau ăn cơm, loại chuyện này không gạt được, Lương Chân đành dựa vào sự thực mà nói cho ông biết con trai mời người nào đến nghe buổi trình diễn, trọng điểm nói về vị minh tinh xinh đẹp kia.
Ông Sơ cũng nhìn thấy cô gái xinh đẹp kia, ông tự nhận khí chất khuê nữ nhà mình đã đủ xuất chúng, đứng cùng minh tinh trong tiết mục thì cũng không thua kém gì, nhưng người giỏi thì có người giỏi hơn, cô gái Tưởng Thịnh Hòa dẫn đến còn đẹp hơn Sơ Lâm mấy phần, khí chất chỉ trong nháy mắt cũng không giống nhau.
Ông trấn an Lương Chân: “Thịnh Hòa có thể đến thì cũng không tồi rồi, đổi sang khuê nữ nhà tôi thì cũng giống vậy thôi, nói không chừng làm càng quá đáng hơn nữa, bọn chúng vốn bài xích xem mắt, chúng ta đừng kỳ vọng cao quá, có thể gặp nhau một lần là được.”
Đã đến giờ rồi, Sơ Lâm bước lên sân khấu.
Âm nhạc trong sảnh và tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Lạc Kỳ nhìn lên trên sân khấu, Sơ Lâm cúi người với phía dưới sân khấu, ưu nhã ngồi trước dương cầm, không chú ý Tưởng Thịnh Hòa ngồi ở đâu, dường như cũng không quan tâm.
Hai tiếng rưỡi sau, sự chú ý của Sơ Lâm cũng tập trung ở trên dương cầm chứ chưa từng nhìn dưới khán đài.
Lúc tiếng vỗ tay vang lên lần nữa, Lạc Kỳ chú ý tới ông chủ luôn cầm hộp mắt kính trong tay, nhưng không mở ra.
Trước kia cô oán thầm sai rồi, anh không phải miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo, là thật không muốn đeo, nhưng vẫn cho cô bậc thang, cho dù không cần thì cũng cầm sang đó.
Buổi trình diễn kết thúc, mọi người đã có thể tùy ý trò chuyện.
Tưởng Thịnh Hòa gửi tin nhắn cho mẹ: [ Gặp ở nhà hàng, con còn có việc dặn dò thư ký.
]
Lương Chân vừa muốn kêu con trai cùng đi nhà hàng, thì tin nhắn của con trai tới, kịp lúc thật.
Bà đưa tin nhắn cho ông Sơ ở bên cạnh xem, “Đứa bé này cũng biết kiếm chuyện để làm thật.”
Ông Sơ: “Con cái bận mà, chúng ta làm ba mẹ thì phải thông cảm, chúng ta đi nhà hàng trước đi.” Ông đã vài năm không gặp Tưởng Thịnh Hòa, hiện tại thành thục rồi, ông chỉ một ánh mắt đã nhìn trúng cậu con rể này, đứng cùng con gái thì rất xứng đôi.
Chỉ tiếc.
Chờ người bên cạnh đi rồi, Tưởng Thịnh Hòa nhìn sang Lạc Kỳ, lúc nghe diễn tấu thì luôn suy nghĩ sao cô đột nhiên xin lỗi, tốn không ít thời gian mới hiểu ra.
Anh giải thích: “Sơ Lâm là đối tượng mẹ tôi sắp xếp cho tôi xem mắt, cô nghĩ sao?”
Lạc Kỳ: “…”
Cô nói xin lỗi: “Là tôi suy nghĩ nhiều rồi.”
Tưởng Thịnh Hòa đưa mắt kính cho cô, “Trong công việc cô có thể tốn nhiều tâm tư, đứng ở trên lập trường của tôi để tính toán trong lòng tôi nghĩ như thế nào.
Chuyện khác thì cô không cần tốn tinh lực, cũng không có khả năng đoán đúng.”
Lạc Kỳ bảo đảm: “Sau này sẽ không như thế nữa.
Hôm nay tôi vượt giới hạn rồi.”
Tưởng Thịnh Hòa nói: “Không sao, không tính là vượt giới hạn.
Thư ký Cư cũng cùng tôi hợp tác nửa năm mới thăm dò được tính tình của tôi, biết cái gì nên làm, cái gì không cần quản nhiều.”
Lạc Kỳ để mắt kính vào túi xách, “Cảm ơn lúc nãy ngài cho tôi bậc thang.”
“Không cho cô bậc thang, cô có thể yên tâm nghe buổi trình diễn sao? Không phải sẽ lãng phí vé sao.”
“…”
“Cô và Tiểu Khương giống nhau, hở một tí là ôm lỗi sai vào người, còn đặc biệt thích tự suy nghĩ, cho rằng bản thân tự suy nghĩ hợp tình hợp lý.
Trước khi đưa mắt kính cho tôi, có phải tự suy nghĩ Sơ Lâm là người tôi thích, còn cảm thấy tiếc thay chúng tôi không ở bên nhau đúng không?”
Lạc Kỳ: “…”
Nghiêng đầu không nhìn anh.
Tiểu Khương xoay đầu nhìn một cái, không hiểu sao trúng đạn của ông chủ.
Tưởng Thịnh Hòa nhìn thấy Lạc Kỳ bị vạch trần thì chán nản, anh chợt bật cười.
Vệ sĩ nhìn thấy hình ảnh này thì vội lấy điện thoại ra chụp ra, cũng coi như là không lãng phí một tấm vé vào cửa khu VIP của ông chủ.
Theo sau đó gởi hình cho ông chủ.
Tưởng Thịnh Hòa nhìn thấy hình ảnh thì lưu lại, trả lời: [ Cảm ơn.
]
Anh lại nhìn sang Lạc Kỳ: “Sau này phàm là có chỗ nghi ngờ thì trực tiếp hỏi tôi, đừng tự suy nghĩ, giao tiếp không vui sẽ ảnh hưởng hiệu suất làm việc, còn ảnh hưởng mối quan hệ cộng sự giữa chúng ta.”
Lạc Kỳ rốt cuộc cũng nhìn anh, sức hút nhân cách của anh thấm vào trong chi tiết lơ đãng.
Cô nghiêm túc nói: “Sẽ vậy ạ.”
Tưởng Thịnh Hòa đứng lên, “Đi thôi, đi ăn khuya.”
Lạc Kỳ đi ở sau anh, anh cao hơn cô một cái đầu, cô phải ngẩng đầu lên nhìn anh.
Đến cửa tiệm cơm, nhìn thấy tên nhà hàng, Lạc Kỳ không hiểu sao cảm thấy quen thuộc, cái tên này đã nghe qua.
Đột nhiên nhớ lại rồi, lần cô quay về Thành phố Tô đặt tiệc kết hôn, Bùi Thời Tiêu không rảnh đến ăn cơm với cô nên đã đặt đồ ăn mang đi của chính là tiệm cơm này cho cô.
Bùi Thời Tiêu nói là một cửa tiệm mới mở, còn nói sau này phải đến đây ăn với cô.
Không ngờ đổi sang ông chủ mời cô.
Lương Chân không lên lầu, cố ý chờ con trai.
Tưởng Thịnh Hòa tính đúng mẹ sẽ ở chỗ này chờ anh, anh gọi bọn họ đến, “Giới thiệu với các cô một chút, mẹ tôi, giáo sư Lương Học viện Âm nhạc.”
Vì giới thiệu Lạc Kỳ, anh giới thiệu Lệ Nhuỵ và Tiểu Khương trước, sau đó nói: “Vị này là trợ lý của con, Lạc Kỳ, người Thành phố Tô.”
Mẹ biết tài xế và vệ sĩ của anh, không cần uổng công giới thiệu bọn họ nữa.
Lương Chân: “…”
Thì ra không phải minh tinh, là Lạc Kỳ.
Bà giữ nụ cười ưu nhã, không hiểu một phen này của con trai là làm gì.
Giờ khắc này Lạc Kỳ lại cảm thấy khí chất của ông chủ và mẹ anh càng giống nhau, lạnh lùng cao quý, nhìn mà có cảm giác xa cách.
Chào hỏi xong, Lương Chân nói với con trai: “Mẹ có vài câu muốn nói với con.”
Lệ Nhuỵ và Lạc Kỳ đi lên trước, Tưởng Thịnh Hòa nhìn thấy Lạc Kỳ vào nhà hàng, lúc này mới hỏi mẹ: “Chuyện gì thế?”
Dựa vào trực giác của Lương Chân, anh vừa rồi cố ý giới thiệu những người đó chính là muốn giới thiệu Lạc Kỳ cho bà biết, “Mặc dù lần đầu tiên mẹ gặp cô ấy, nhưng không xa lạ gì với cái tên này cả, là trợ lý trước kia của cô ruột con.
Mẹ thừa nhận cô ấy rất đẹp, một ánh mắt là đã khiến cho người ta thích.
Vừa rồi ở trong rạp hát, mẹ còn cho rằng cô ấy là minh tinh nào nữa.
Con muốn lấy cô ấy làm bia đỡ đạn để né tránh xem mắt?”
“Không lấy cô ấy làm bia đỡ đạn ạ.” Tưởng Thịnh Hòa nói: “Cô ấy chính là người con đã thích sáu năm.
Con đã mong mỏi sáu năm.”
Lương Chân kinh ngạc.
“Mẹ, con tôn trọng mẹ, cho nên muốn để cho mẹ biết người con thích là ai, dẫn đến giới thiệu cho mẹ biết là cũng hi vọng cuộc sống về sau, mẹ cũng có thể tôn trọng Lạc Kỳ.
Bởi vì hai người đều là người quan trọng nhất của con, con không hi vọng đưa ra lựa chọn.”.