Đọc truyện Năm Thứ Bảy Yêu Thầm Em FULL – Chương 24
Thứ năm, xe của Lạc Kỳ của đúng vào ngày không được phép lái, nên cô dậy sớm hai mươi phút rồi chen chúc đi xe điện ngầm sang đó.
Hôm qua có một luồng khí lạnh đến, nhiệt độ hôm nay đột ngột giảm xuống mười mấy độ, cô mặc thêm áo khoác ở bên ngoài tây trang.
Áo khoác cũng là mua lúc đại học, kiểu kinh điển của hãng nào đó, mặc bảy tám năm còn chưa lỗi thời.
Hôm nay tầng mây dày dặn, không có nhiều hi vọng đối với việc mặt trời ló ra ngoài.
Lạc Kỳ xuống lầu, không yên tâm ngẩng đầu nhìn sân thượng tầng ba, lo lắng dưa leo nhỏ bị đông cứng.
Sớm biết thì cũng không nên trồng vào tháng mười, chắc hẳn sẽ chậm hơn một chút, chờ lò sưởi trong phòng đủ ấm áp thì rải hạt giống nữa.
Một đường đi cũng đang suy nghĩ làm sao thì mới có thể bảo đảm cho dưa leo nhỏ không bị chết rét.
Kể từ khi dưa leo nhỏ nảy mầm, sau khi tan làm thì tinh lực dư thừa bị lấy đi hơn phân nửa, mỗi ngày thời gian cô nhớ đến Bùi Thời Tiêu đã không nhiều nữa.
Mỗi lần nhớ đến thì cũng không khổ sở như vừa chia tay.
Xuống tàu điện ngầm, cô còn phải đi một đoạn đường mới đến công ty.
Hôm nay mang giày cao gót, cô đi chậm.
Vỉa hè tràn đầy lá rụng, trong một đêm đã đi vào cuối mùa thu.
Đi làm vào giờ cao điểm, trên đường đi tất cả đều là xe, Lạc Kỳ không chú ý tới xe của ông chủ lái sang đó.
Tưởng Thịnh Hòa nhìn thấy Lạc Kỳ, cô mặc áo khoác, tóc tai rơi rớt, từ bóng lưng thì anh vẫn nhận ra cô chỉ với một ánh mắt.
Chỗ này không tiện dừng xe để cho cô lên xe.
Xe hơi nhanh chóng chạng ngang cô.
Hôm nay Tưởng Thịnh Hòa tới sớm, khu làm việc chỉ có Tiểu Khương.
“Tổng giám đốc Tưởng, chào buổi sáng.”
“Ừ.
Xe của Trợ lý Lạc còn chưa được xếp ư?”
“Đang sắp xếp ạ.
Chiếc xe trước kia xếp cho Thư ký Cư có cùng đuôi xe với xe của Trợ lý Lạc, đang được sắp xếp, chậm nhất là ngày mai.”
Tưởng Thịnh Hòa gật đầu rồi đi phòng làm việc, vừa đi vừa gửi tin nhắn.
Anh có tận mấy chiếc xe rảnh rỗi ở trong chỗ đậu xe mà không dùng, lại không thể tùy tiện xếp cho cô.
Mười phút sau Lạc Kỳ lên lầu, đã thấy hơi nóng, cởi áo khoác xong thì cầm trong tay.
Đi vào khu làm việc, cô nhìn thấy một cánh cửa phòng làm việc của ông chủ rộng mở.
“Chị Lạc, sớm vậy.” Tiểu Khương chào hỏi.
Lạc Kỳ chỉ vào phòng làm việc của Tưởng Thịnh Hòa, ánh mắt hỏi Tiểu Khương, Tổng giám đốc Tưởng đến rồi?
Tiểu Khương đáp bằng khẩu hình: “Vừa đến, không sắp xếp bất cứ chuyện gì cả.”
“Được.” Lạc Kỳ cười cười, quay về phòng làm việc của bản thân.
Hôm qua ông chủ không tới công ty, cũng không ai biết anh đi đâu, làm cái gì.
Hành trình tư nhân của anh, không ai trong Bộ phận Giám đốc của bọn họ biết cả.
Tiểu Khương nói ông chủ thường xuyên biến mất một hai ngày không nhìn thấy được.
Cho đến chín giờ rưỡi, Tưởng Thịnh Hòa cũng không tìm cô.
Cho dù ông chủ không tìm cô, thì cô cũng phải đi gặp anh.
Ôm một chồng tài liệu cần ký tên, trước khi họp thì tìm anh ký.
Tài liệu được sử dụng bìa kẹp hồ sơ có màu sắc khác nhau để phân loại, vừa nhìn là biết ngay, những tài liệu nào là cần anh tự mình gật đầu đồng ý, những tài liệu nào là ở trong phạm vi quyền hạn của cô và đã xử lý xong rồi chỉ cần anh ký tên.
“Tổng giám đốc Tưởng.” Lạc Kỳ đứng ở cửa, không được cho phép thì cô không tự tiện đi vào.
Tưởng Thịnh Hòa ngẩng đầu, “Sau này chỉ cần cửa mở, trực tiếp đi vào.”
Ngoài miệng Lạc Kỳ đồng ý, nhưng lần sau nên gõ cửa thì vẫn gõ.
Quy tắc nên có với ông chủ thì vẫn phải cẩn thận tuân theo.
Thừa dịp cô cúi đầu lật tài liệu, Tưởng Thịnh Hòa nhìn cô.
Trước kia rất lâu không thấy cô, trong nháy mắt anh sẽ đột nhiên nhớ cô, hiện tại chẳng qua là một ngày không nhìn thấy, thì loại cảm xúc này vẫn không khác trước kia là bao.
“Thứ hai đi Thành phố Tô, cô và Tiểu Khương đều đi, Lệ Nhuỵ cũng sang đó.
Ở khách sạn lần trước.”
“Được.
Tôi lập tức sắp xếp.”
Lệ Nhuỵ cùng đi, vậy chắc hẳn có liên quan đến Công ty chữa bệnh Viễn Duy, hiện tại cô không hề mong đợi đi Thành phố Tô để công tác.
Tưởng Thịnh Hòa đã ký xong toàn bộ, Lạc Kỳ chồng mười mấy bìa kẹp hồ sơ lên nhau, phía trên không ổn định nhất, cứ trượt xuống dần.
Động tác Lạc Kỳ nhanh nhẹn, giơ tay đè lại, hầu như không chênh lệch thời gian, Tưởng Thịnh Hòa cũng để mu bàn tay ở bìa kẹp hồ sơ.
“Cảm ơn Tổng giám đốc Tưởng.”
Giống với mỗi lần trước kia, cô nói cảm ơn thì anh chưa bao giờ trả lời lại.
Trước khi tan làm, Lạc Kỳ bắt được một chìa khóa xe, công ty xếp xe cho cô, đuôi xe là 2.
Không chỉ xếp xe dành riêng cho cô, còn sắp xếp tài xế.
Cô vừa nhìn tên và phương thức liên lạc của tài xế thì biết là người quen cũ, là tài xế của Tưởng Nguyệt Như.
Lạc Kỳ lập tức gọi điện thoại cho tài xế Phạm, “Chú Phạm, chú tạm thời được đưa sang mượn tạm hay sao ạ?”
Ông Phạm cười nói: “Chú còn hai năm là về hưu, trước khi về hưu thì chú chuyên lái xe cho Bộ phận Giám đốc.
Chủ tịch Tưởng cuối tháng đi nước ngoài, sau này định cư ở đó, bà ấy nhờ Tổng giám đốc Tưởng sắp xếp cho chú cương vị thích hợp, đúng lúc các con thiếu tài xế.
Có thiếu hay không thì chú không biết, nhưng Tổng giám đốc Tưởng nói như vậy đấy.”
Theo hiểu biết của Lạc Kỳ thì đúng là không thiếu.
Trừ tài xế của Tổng giám đốc Tưởng, Bộ phận Giám đốc bọn họ có hai tài xế riêng, đủ ứng phó với công việc bên ngoài.
Chắc hẳn Tổng giám đốc Tưởng mở cửa sau vì lo cho tài xế Phạm.
Tài xế Phạm đã lái xe cho Chủ tịch Tưởng hơn hai mươi năm, ông trêu ghẹo bản thân, trước kia tan làm thì lái xe đi đón con trai, hiện tại lái xe thì đi đón cháu gái học nhà trẻ.
Có xe rồi, sau khi tan làm, Lạc Kỳ đi bệnh viện hỏi thăm sức khỏe Tưởng Nguyệt Như, thuận tiện báo cáo một chút trạng thái công việc gần đây, để cho Tưởng Nguyệt Như không cần lo lắng.
Tưởng Nguyệt Như thật ra không hề lo lắng, Lạc Kỳ ở bên cạnh cháu trai, muốn thất thần thì cũng không có cơ hội nữa, bà hiểu cháu trai, sao sẽ cho Lạc Kỳ cơ hội nhớ lại trước kia chứ.
“Sắp xuất viện rồi, đã nói không cần đến, cháu có thể nghe lời một lần không hả.”
“Cháu không sao, tuần này không cần tăng ca.”
Tưởng Nguyệt Như đang bóc vỏ quýt, bóc xong thì cho Lạc Kỳ ăn, bà để vỏ quýt ở chóp mũi ngửi để bớt hít vào mùi vị nước khử độc trong phòng.
Lạc Kỳ ăn trái quýt vừa chua vừa ngọt, “Chú Phạm điều đến chỗ của chúng cháu để lái xe, cô đã biết chưa ạ?”
“Ừ, ông Phạm gọi điện thoại nói với cô rồi.” Tưởng Nguyệt Như quả thật đã nhờ cháu trai sắp xếp chỗ cho ông Phạm, chủ yếu là tìm một cấp trên dễ chung đụng, rồi yên tâm mà về hưu.
Không ngờ cháu trai trực tiếp sắp xếp ông Phạm lái xe cho Lạc Kỳ, đối với ông Phạm mà nói, không ai có thể dễ chung đụng hơn Lạc Kỳ cả, dù sao thì quen biết năm sáu năm, trước kia cộng sự cũng tương đối vui vẻ.
Hiện tại bà không khỏi nghi ngờ, cháu trai ngụy trang là giúp bà, thực ra thì mượn cơ hội sắp xếp tài xế riêng cho Lạc Kỳ.
“Chủ tịch Tưởng, khi nào cô đi nước ngoài điều dưỡng?”
“Tuần này đi luôn.”
“Nhanh vậy sao?”
“Ngày mai nghịch tử nhà cô quay về, bảo cô cùng đi với nó.”
Quá đột ngột, Lạc Kỳ chưa chuẩn bị tâm lý một chút nào cả, luôn cảm thấy sớm nhất thì cũng phải qua mùa xuân mới đi.
Chờ đi đến nước ngoài, lần sau quay về thì cũng không biết là khi nào nữa, cho dù quay về, lỡ như ngẫu nhiên cô đi công tác, thì không nhất định có cơ hội gặp nữa.
“Cũng không phải là cô đi thì không quay về, sau này có nhiều cơ hội gặp mặt mà.” Lúc kết hôn bà phải ngồi bàn chính đấy.
Không trò chuyện đề tài thương cảm tiếp nữa, Lạc Kỳ nói về tiến triển thu mua Công ty chữa bệnh Viễn Duy.
Đi từ bệnh viện ra thì trời đã tối, nửa giờ trước Lạc Vũ gửi tin nhắn cho cô: [ Chị, em ở trong nhà chị.
Ngày mai em được nghỉ, tối nay em không đi, chiếm đoạt giường của chị, đá chị xuống gầm giường luôn (cười xấu xa) ]
[ Chị, chị không cần mua thức ăn, không cần mua quà vặt, em cũng chuẩn bị xong rồi.
]
Lạc Vũ chụp mấy tấm ảnh gửi cho cô xem, trên bàn uống trà nhỏ chất đầy quà vặt trái cây.
Lạc Kỳ về đến nhà, Lạc Vũ đang ở trong sân thượng nghịch đồ vật, phòng khách nhỏ ngổn ngang.
“Làm gì vậy? Từ khi nào mà thành Husky rồi?”
Lạc Vũ: “…”
Cô ấy cười đặt mông ngồi xuống, “Chị mới là Husky.”
Lạc Kỳ để túi rồi đi đến, “Sao em bắt đầu dỡ nhà rồi?”
Đến gần sân thượng mới nhìn rõ, Lạc Vũ đang dựng lều nhựa.
Lạc Vũ ngồi dậy tiếp tục việc trong tay, “Em mua vải nylon trên mạng, không khí sắp lạnh rồi, dưa leo nhỏ sẽ bị chết rét, em dựng một cái lều nhỏ cho chúng nó.”
Tình yêu cũng đã mất, dưa leo nhỏ không thể chết nữa.
Lạc Kỳ cúi người, dùng sức ôm em họ, “Cảm ơn bé Vũ.”
“Ui chao, buồn nôn chết mất thôi, buông ra, em đang làm việc đấy.”
Lạc Kỳ vén tay áo, cùng dựng với em họ.
Trên ghế bên cạnh còn có bức tranh hướng dẫn dựng lều, là tranh Lạc Tân vẽ tay, giải thích làm sao dựng từng bước một.
Nhìn thấy các bước trên bản vẽ thì cảm giác rất đơn giản, nhưng làm thì cũng không phải chuyện như vậy, hai người tốn ba tiếng rưỡi mới dựng xong lều nhựa cho dưa leo nhỏ.
Lạc Vũ suýt tê liệt, ngồi trên đất không dậy được.
Cô ấy lấy điện thoại di động rồi cho lên kệ để quay video, cô ấy cũng đã quay quá trình dựng lều quan trọng.
Lạc Kỳ dọn dẹp sạch sẽ phòng khách, “Chị đi xào thức ăn, em rửa tay chờ ăn cơm.”
Lạc Vũ nhìn lều nhựa đã dựng rồi chụp mấy tấm ảnh gửi cho Lạc Tân: [ Video quá nặng, chờ về nhà cho anh xem.
Sao nào? Cũng không tệ lắm phải không.
Hiện tại phát hiện anh cũng không như vậy Thiếu Đầu Óc (đầu chó) ]
Lạc Tân đang bận, không kịp thời nhắn lại.
Nhàn rỗi nhàm chán, Lạc Vũ lần thứ ba tiện tay, mở vòng bạn bè của Thôi Bồng.
Hiếm lạ thật, mấy ngày qua thế mà Thôi Bồng thành thật rồi, không đăng bài nào lên vòng bạn bè, không hợp lý.
Bây giờ là chín giờ bốn mươi lăm phút buổi tối, Thôi Bồng còn ở công ty tăng ca, bận bịu cầm hạng mục trên tay để bàn giao rồi đi ra bên ngoài.
Mẹ Bùi Thời Tiêu đã nói đến mức đó, thư ký của Bùi Thời Tiêu cũng ở tại chỗ, cô ta còn đổ thừa không đi, thì còn gì mặt mũi.
Lấy lui làm tiến, cô ta cũng phải nghỉ việc.
Còn về sau khi nghỉ việc rồi đi đâu, tạm thời cô ta chưa nghĩ ra, cho bản thân ngày nghỉ, lại nghĩ rõ chuyện giữa mình và Bùi Thời Tiêu.
Hai ngày sau, cô ta không nhìn thấy Bùi Thời Tiêu, anh ta không tới công ty, nghe lãnh đạo khác nói anh ta từ Bắc Kinh quay về thì bay thẳng ra nước ngoài.
Cô ta xóa WeChat của anh ta, đến bây giờ anh ta còn chưa thông qua những phương thức khác để liên lạc cô.
Đầu tháng chín có liên lạc một lần, anh ta đi Gia Châu công tác không dự định dẫn cô ta theo, cô ta tức giận không nhận cuộc gọi, không trả lời tin nhắn của anh ta.
Ngày thứ ba, anh ta để cho thư ký thông báo cô ta chuẩn bị đi Gia Châu để công tác.
Lần này, cô ta không biết phải chờ bao lâu.
– –
Hôm sau, thứ sáu, buổi tối có bữa liên hoan.
Buổi trưa Tiểu Khương đã gửi địa chỉ liên hoan ở trong nhóm chat, lại gửi riêng cho Lạc Kỳ: [ Chị Lạc, buổi tối chị phụ trách tính tiền, nhớ mang thẻ.
]
Lạc Kỳ cảm ơn vì lời nhắc nhở, thẻ của Tưởng Thịnh Hòa luôn ở trong ví tiền của cô.
Tiểu Khương rốt cuộc cũng hoàn thành viên mãn nhiệm vụ ông chủ giao cho, tựa vào ghế thở phào uống cà phê.
Bữa liên hoan được chọn ở trong một quán rượu nhỏ, tổng cộng hai tầng, dưới lầu có sáu bảy chiếc bàn, trên lầu là một cái sảnh kiểu mở có bàn dài, thích hợp mười mấy tụ tập tổ chức tiệc nhỏ.
Là bạn gái cậu hỗ trợ đề cử, dùng lời nói của bạn gái thì rất có cảm giác không khí, ánh sáng mờ tối, mập mờ thích hợp.
Bố cục toàn thể tạo cho người ta một loại cảm giác tang thương hoang vu, tràn đầy câu chuyện, nhưng lại lộ ra mấy phần hi vọng và ấm áp.
Cộng thêm Tưởng Ti Tầm, tổng cộng chín người, anh đặt trước bữa ăn với chủ quán rượu, thật ra thì ăn gì cũng không sao cả, Lạc Kỳ vui vẻ là quan trọng nhất.
Chủ quán rượu nói cuối tuần kinh doanh đến hai giờ sáng, ba giờ cũng được, bảo anh không cần lo lắng thời gian đóng cửa.
Tưởng Thịnh Hòa ở trong nhóm chat @ tất cả mọi người, [ Không cần lái xe, để cho tài xế đưa mọi người sang đó, xe tôi còn có thể cho ngồi thêm hai người.
]
Lạc Kỳ đã hẹn Thư ký Cư, bọn họ ngồi xe thương vụ sang đó.
Tiểu Khương và một người đồng nghiệp khác không có cách nào, bất chấp ngồi lên xe của ông chủ.
“Em còn chưa từng tới chỗ này.” Lạc Kỳ nhìn ra ngoài cửa sổ, xung quanh xa lạ.
Thư ký Cư cũng chưa từng tới, “Tiểu Khương rất dụng tâm, tìm được chỗ tốt như vậy.”
Quán rượu nhỏ tên: Anh đến, em còn đây
Lạc Kỳ vừa thấy đã thích cái tên này, không nói được là vì sao thích.
Cô lấy điện thoại di động, hơi ngẩng đầu lên, chụp bảng hiệu bằng gỗ điêu khắc có tên tiệm.
Ánh sáng mê ly, cô mặc áo khoác ka-ki, giống như đứng trong bức vẽ.
Tưởng Thịnh Hòa xuống xe thì nhìn thấy cảnh tượng này, anh nhanh chóng mở khóa điện thoại di động rồi chụp cô.
Cộng thêm tấm ảnh vừa chụp, điện thoại di động của anh tổng cộng có hai tấm ảnh của Lạc Kỳ, một tấm khác là sáu năm trước, khi đó bọn họ ở nước ngoài, anh vô tình gặp cô ở trong Quảng trường Thời Đại, trong dòng người vội vã, anh chỉ chụp được bóng lưng của cô.
Tưởng Ti Tầm xuống xe, tựa vào cửa xe hút thuốc.
Nửa híp mắt nhìn Tưởng Thịnh Hòa chụp hình, đàn ông chìm vào tình yêu thật đáng sợ, anh ấy muôn ngàn lần không thể giống Tưởng Thịnh Hòa, có cái gì thì cũng không thể có tình yêu được, cho dù có bệnh.
Cho dù bệnh không nhẹ.
Tưởng Thịnh Hòa lưu hình ảnh vừa chụp ở một chỗ riêng, không mang túi xuống, cất thẳng điện thoại di động vào túi áo măng tô, lúc này mới nhớ đến Tưởng Ti Tầm: “Đi thôi.”
“Còn không tỏ tình? Chờ đến ngày nào đây?” Tưởng Ti Tầm nói lời khó nghe trước, “Đây là lần cuối, cho dù lần sau xin anh về thì anh cũng không có khả năng về.”
Những năm qua, nói lời khó nghe mà anh đã nói sắp được một sọt rồi, hoàn toàn không uy hiếp Tưởng Thịnh Hòa được.
Tưởng Ti Tầm dập khói thuốc, hai người một trước một sau đi vào quán rượu nhỏ.
Hai người bọn họ đến, hai vị trí đầu của chiếc bàn dài trống không.
Tưởng Ti Tầm tự giác ngồi ở bên cạnh Thư ký Cư, để lại chỗ trống cạnh Lạc Kỳ cho Tưởng Thịnh Hòa.
Mặc dù là bữa liên hoan, nhưng bọn họ rất ăn ý ngồi theo thứ tự chức vị từ cao đến thấp, như vậy xem ra, Lạc Kỳ nhất định phải ngồi cạnh Tổng giám đốc Tưởng, người thiết kế chỗ là Tiểu Khương và mấy người bọn họ đã thương lượng xong.
Bữa liên hoan bình thường thì bọn họ tùy tiện ngồi, không chú trọng.
Trước khi ăn bữa ăn, Tưởng Thịnh Hòa nói: “Tối nay không cho phép gọi là Tổng giám đốc Tưởng mãi nữa, không biết gọi gì thì đừng gọi, tối nay ai nói chữ ngài, ai nói cảm ơn Tổng giám đốc Tưởng nữa, thì tiền thưởng quý bốn bị trừ hết.”
“…!Ôi? Vậy không phải cạp đất mất sao.”
Giọng nói của Tiểu Khương lớn nhất.
Tưởng Ti Tầm lấy một viên kẹo bên trên chiếc bàn rồi mở ra ăn, mắng anh: “Lòng thật đen tối, sao không trừ cả tiền thưởng duy nhất cuối năm.”
Tưởng Thịnh Hòa: “Trừ tiền thưởng quý không đủ thì trừ tiền thưởng cuối năm.”
Biết ông chủ nói đùa, nhưng Tiểu Khương vẫn kháng nghị: “Quy tắc này không công bằng ạ.”
Những người khác rối rít phụ họa, nhờ Lạc Kỳ giúp đỡ: “Mấy người chúng ta phải lập nhóm tranh thủ cơ hội, Trợ lý Lạc, cô đại diện cho bọn tôi đi.”
Lạc Kỳ nghiêng gương mặt, cầu Tưởng Thịnh Hòa tha thứ, “Bình thường gọi ngài quen miệng rồi, thuận miệng thì nói…!Có thể đổi cách trừng phạt khác không ạ?”
Tưởng Thịnh Hòa nhìn cô nói: “Không phải là không được.”
Có người đề nghị: “Uống rượu đi, nói sai một lần thì phạt một ly.”
“Không được khuyên bảo rượu, các cậu có thể uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu.” Tưởng Thịnh Hòa cân nhắc xong rồi nói: “Ai nói sai một lần thì hát chay một bài, không giới hạn.”
Tiểu Khương phát điên, “Tổng giám đốc Tưởng, ngà-i”, chữ Ngài suýt ra khỏi miệng, cậu cứng rắn kéo dài âm phía sau đến vô hạn, đầu lưỡi sắp bị vuốt cho cứng đờ.
Cười thành một tràng.
“Tổng giám đốc Tưởng, anh…!Biết đấy, tôi hát chay sẽ lệch nhịp.” Tiểu Khương vất vả lắm mới nói được một chữ anh.
Giọng điệu của Tưởng Thịnh Hòa không cho thương lượng: “Lệch nhịp cũng phải hát.”
Tiểu Khương quay lại nhờ Lạc Kỳ giúp đỡ: “Chị Lạc, chị không biết đâu, mấy người chúng em cộng lại thì cũng không góp đủ giọng hát, bàn lại điều kiện với Tổng giám đốc Tưởng đi mà.”
Lạc Kỳ: “…”
Ở trên ý nghĩa nào đó, cô là cấp trên của bọn họ, chắc hẳn nên nói chuyện giúp bọn họ.
Đành một lần nữa cầu xin ông chủ tha thứ: “Tổng giám đốc Tưởng, cho mỗi người chúng tôi cơ hội phạm sai lầm hai lần đi.”
Tưởng Thịnh Hòa nhìn cô nói: “Ba lần.
Nhưng không cho phép nhắc những điều kiện khác nữa.”
Những người khác: “…”
Thiên vị như vậy, cũng không còn ai như vậy nữa rồi..