Năm Thứ Bảy Yêu Thầm Em

Chương 13


Đọc truyện Năm Thứ Bảy Yêu Thầm Em FULL – Chương 13


Tưởng Thịnh Hòa ở trong nhà cô đến chín giờ, ở trong mảnh sân ngắm trăng với cô, lại ăn bánh Trung thu.

Anh và Tần Mặc Lĩnh mỗi người uống hai ly rượu vang, còn muốn uống nữa, cô ruột cất rượu không để cho anh uống nữa.

Tối nay mọi người đều không bận, Tưởng Thịnh Hòa gọi mấy người bạn đến chỗ của anh đánh bài.

Trên đường đi, Tần Mặc Lĩnh đột nhiên nghĩ tới rồi hỏi: “Ngày mười tám tháng mười hai là ngày đặc biệt gì?”
Tưởng Thịnh Hòa chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, đầu cũng không quay về, làm anh ấy bị nghẹn: “Là ngày lúc cậu học lớp hai, thì bị giáo viên chủ nhiệm đánh hai lần trong một ngày.”
Tần Mặc Lĩnh: “…”
Anh ấy nhẹ nhàng a một tiếng, “Cậu có bệnh hả.”
Rượu vang xông lên đầu, anh ấy nhắm mắt dưỡng thần, lười trổ tài miệng lưỡi với Tưởng Thịnh Hòa.

Một lần nữa mở mắt, xe hơi quẹo vào khu biệt thự của Tưởng Thịnh Hòa.

Một chiếc xe nhỏ đậu ngang ở cửa biệt thự, Tần Mặc Lĩnh cho rằng là người bạn nào cố ý làm chuyện xấu nên chặn xe ở trước cửa, không để cho xe của anh lái vào.

Xuống xe nhìn cho rõ bảng số xe, là xe của ông cụ nhà Tưởng Thịnh Hòa.

Cửa sổ sau xe chậm rãi hạ xuống, người trong xe trừng mắt nhìn.

“Bác Tưởng, Trung thu vui vẻ.” Tần Mặc Lĩnh ngượng ngùng lên tiếng chào hỏi.

Ba Tưởng nghiêng mắt nhìn Tần Mặc Lĩnh một cái, “Đừng có miệng nói một đường mà lòng nghĩ một nẻo, ngoài miệng thì hỏi thăm sức khỏe, trong lòng không chừng đang mắng tôi.”
Tần Mặc Lĩnh cũng không tức giận, cười giải bày: “…!Bác Tưởng, bác làm vậy là oan uổng cho con rồi.”
“Tôi không hề oan uổng cậu.

Cậu và Tưởng Thịnh Hòa đều không phải là thứ tốt lành gì ả.”
Được rồi, càng nói thì càng bị mắng.

Tần Mặc Lĩnh đi sang bên cạnh nhường một chút, cố gắng hết sức cách Tưởng Thịnh Hòa xa một chút.

Ba Tưởng không xuống xe, ánh mắt lạnh thấu xương, “Không phải nói ở nước ngoài? Gắn cánh bay về ư?”
Tưởng Thịnh Hòa châm một điếu thuốc, không nhanh không chậm nói: “Cánh thì không có.

Mấy tháng qua tu luyện được đại pháp di chuyển tức thì.”
Ba Tưởng: “…”
Tần Mặc Lĩnh không tiếng động cười, thầm nghĩ đáp trả hay đấy.

Ba Tưởng nghĩ nghịch tử này cố ý chọc tức ông, muốn áp chế lửa giận thì cũng không đè ép được, một năm qua ông cũng không rảnh về nhà ăn được bao nhiêu bữa cơm, vất vả lắm mới quay về một chuyến, thế mà nghịch tử nói phải đi nước ngoài công tác, không rảnh về nhà.

Ra nước ngoài thì thôi đi.

Cho dù không ra nước ngoài thì cũng kiềm chế một chút, kết quả là anh trắng trợn hỏi trong nhóm chat nhà họ Tưởng, tối nay có ai rảnh thì đến nhà đánh bài.

Đổi là người nào khác thì ai mà không tức giận chứ.

“Tưởng Thịnh Hòa, cậu có bản lĩnh thì cả đời này cậu đừng về nước! Giống như Tưởng Ti Tầm thì tôi cũng bội phục cậu! Nếu còn tiếc thương cái cây to trong nhà này cho cậu bóng râm, về rồi thì cậu phải thành thật một chút! Đừng suốt ngày chọc tức tôi!”
Tưởng Thịnh Hòa nhẹ nhàng phun một ngụm khói, “Đừng nghĩ quá nhiều, con đúng là không lấy danh nghĩa của ba để kiếm tiền.” Nếu như không phải bởi vì Lạc Kỳ, anh sẽ không thể nào quay về.

– –
Lúc này, Thành phố Tô.

Trung thu hàng năm, một nhà Lạc Kỳ đều đi đến nhà bác cả ăn cơm, còn có một nhà chú ba đi cùng.

Ngày cưới của Lạc Kỳ tới gần, mười câu trên bàn cơm thì có chín câu đang nói về hôn lễ.

Bác cả tìm người tính ngày thích hợp để lấy giấy chứng nhận kết hôn, thúc giục Lạc Kỳ lấy giấy cho xong.

Lạc Kỳ qua loa thì lòng mệt mỏi, ăn cơm xong mượn cớ phải trả lời cuộc gọi của Tưởng Nguyệt Như rồi cầm điện thoại di động trốn vào sân hóng gió, bên tai rốt cuộc cũng thanh tĩnh.

[ Kỳ, Trung thu vui vẻ.


] Bùi Thời Tiêu gửi tin nhắn đến.

Sau đó gửi cho cô một tấm ảnh, hiện tại anh ta đang ở sân bay Newark để chờ.

[ Anh về Thượng Hải sắp xếp công việc trước, sau lễ thì đi Bắc Kinh thăm em.

]
Lạc Kỳ không trả lời, cài đặt khung đối thoại của anh ta thành miễn làm phiền.

“Sao mà trốn ở đây? Tìm em lâu lắm rồi đấy.”
Giọng nói của anh họ từ sau lưng vang lên, Lạc Kỳ xoay mạnh người, “Anh.”
Bóng dáng thật cao đến gần.

Lạc Vu Lễ đưa bánh Trung thu cho cô, “Ăn ngay lúc nóng.”
Lạc Kỳ thích nhất ăn bánh Trung thu thịt tươi, nhưng tối nay không có khẩu vị, “Em đang giảm cân.

Không ăn hết một cái.”
“Có thể ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, còn lại cho anh.” Lạc Vu Lễ ngồi xuống một đầu khác ghế dài.

Lạc Kỳ bẻ không tới một phần ba, phần bánh Trung thu còn lại đưa cho anh họ.

Trong nhà bác cả, cô và anh họ thân nhau nhất, lúc nhỏ anh họ bao che cho cô và Lạc Vũ nhất, sau khi lớn lên thì ai cũng bận rộn, cơ hội tụ họp cùng nhau cũng không nhiều.

Lúc đưa bánh Trung thu cho anh họ, cô mới chú ý tới túi tài liệu anh họ cầm suốt trên tay.

Lạc Vu Lễ nhận lấy bánh Trung thu, nhét túi tài liệu vào tay cô, “Tặng em quà kết hôn.”
Lạc Kỳ mở ra, bên trong là giấy bất động sản, thẻ mở cửa còn có hợp đồng, trên giấy bất động sản là tên của anh họ, một căn nhỏ hộ hơn ba mươi mét vuông.

Lạc Vu Lễ cắn bánh Trung thu, anh ấy không thích ăn bánh Trung thu thịt tươi nhất, gần như là nuốt vào luôn, “Chờ em có tư cách mua nhà ở Thượng Hải, thì sang tên nhà dưới danh nghĩa của em.”
Lạc Kỳ bỏ giấy tờ bất động sản vào rồi kéo khóa kéo của túi tài liệu lại.

Phần quà kết hôn này quá quý trọng, cô không thể nào nhận được, “Cảm ơn anh.” Nội tâm cảm kích và cảm động không thể nói rõ được, “Túi xách anh tặng em, em nhận.”
Nhưng nhà thì không được.

Đối với anh họ mà nói, căn hộ này là không đáng, nhưng mà đối với cô, không ăn không uống không trả nợ, thì dùng tiền lương hai năm mới mua được, xem như quà kết hôn mà tặng cô thì quá quý trọng.

Cô nhẹ nhàng để túi tài liệu lên đùi của anh họ.

Trước khi Lạc Vu Lễ tặng thì đã nghĩ đến em họ sẽ từ chối, “Không tặng em ngôi nhà bao lớn cả, chẳng qua là tặng em một chỗ đặt chân thôi.”
Rốt cuộc anh ấy cũng cau mày mà ăn hết bánh Trung thu.

“Tình cảm giữa em và Bùi Thời Tiêu có tốt hơn nữa thì sau khi cưới sẽ không thể nào không cãi nhau.

Phòng cưới là cậu ấy mua, cãi nhau chiến tranh lạnh rồi em đi đâu?”
Lạc Kỳ không nói chuyện, dời sang ngồi bên cạnh anh họ, hai bàn tay ôm đầu gối, cằm đặt ở đầu gối giống như lúc nhỏ.

Trăng tròn nhô lên cao, trong lùm cây trong sân, côn trùng không biết tên kêu vang một trận rồi dừng một trận.

“Nếu chú thím hai có năng lực thì không tới lượt anh mua nhà cho em.”
Song, tình huống hiện thật, dù chú hai đập nồi bán sắt thì cũng không trả nổi tiền cọc.

Lạc Vu Lễ lại đưa túi tài liệu cho cô, “Nhận trước đi, chờ em tự có tiền mua nhà thì trả lại anh.”
Lạc Kỳ lắc đầu, “Cần thì em sẽ mở miệng hỏi anh mượn nhà.”
Lạc Vu Lễ biết lòng tự ái của em họ mạnh, “Anh chuẩn bị hai căn, cùng một tòa nhà, khác tầng lầu.

Em một căn, Lạc Vũ một căn.

Tiền lương của em cao, qua mấy năm khá hơn nữa thì cũng mua nhà được, Lạc Vũ thì không được, chút tiền lương kia của nó, trừ tự tiêu xài thì không còn thừa bao nhiêu, muốn mua một căn nhà cho mình thì mười năm cũng không trả nổi tiền cọc.”
Anh ấy lại quanh co khuyên nhủ: “Em không nhận, Lạc Vũ càng ngại nhận.


Coi như là vì nó đi.”
Vì Lạc Vũ, Lạc Kỳ thả lỏng, cầm lấy túi tài liệu: “Em giữ giúp anh trước.”
Cô không dùng được ngôi nhà ở Thượng Hải nữa.

Lạc Vu Lễ nhắc nhở cô: “Một lát để túi vào xe.”
“Được ạ.”
Lạc Kỳ hiểu lời dặn dò của anh họ, căn hộ nhỏ này là anh họ giấu giếm bác cả tặng cho các cô.

“Em đi tìm Lạc Vũ.”
Lạc Vu Lễ đứng lên, sải bước chân rời đi.

Lạc Vũ không ở trong phòng khách, kéo Lạc Tân đi đến ban công tầng hai để thương lượng đối sách.

Lạc Tân đề nghị: “Nếu không thì thương lượng với anh trai một chút?”
“Anh dám!” Lạc Vũ trừng anh.

“Ánh mắt gì thế! Ngay cả anh trai mà em cũng không tin sao?”
“Không phải không tin anh trai được, em lo lắng lỡ như bị bác cả biết.”
Lạc Vũ nhỏ giọng lầu bầu: “Trong mắt bọn họ chỉ có tiền.” Khách hàng nhà Bùi Thời Tiêu lớn, bác gái cả sao cho phép người khác làm hỏng, chuyện đó tương đương muốn mạng của bà ta.

“Sao đàn ông nói thay lòng là thay lòng chứ?”
“Lòng dạ Bùi Thời Tiêu ác độc thật, đã có tình cảm nhiều năm như vậy, lúc sắp kết hôn còn ngoại tình.”
“Nếu chị biết mỗi lần anh ta lỡ hẹn cũng là bởi vì cô ả kia, vậy không phải đau lòng chết mất sao.”
Lạc Tân im lặng, không biết đáp lại Lạc Vũ thế nào.

Muốn hút thuốc, vừa lấy hộp thuốc lá ra thì bị Lạc Vũ lấy đi.

“Em sắp phiền chết rồi, còn để cho em hút khói thuốc của người khác!” Nhưng bản thân Lạc Vũ lấy một điếu thuốc để trong miệng, “Bật lửa!”
Lạc Tân: “…!Em làm gì?”
“Hút một điếu.”
Cô cần tê liệt thần kinh một chút.

Trước giờ không hút thuốc, hút hai cái thì bị sặc gần chết.

Lạc Vũ nghiền nát nhừ điếu thuốc, không chỗ phát tiết phiền muộn trong lòng.

“Liệu Bùi Thời Tiêu có khả năng là chủ động cắt đứt với Thôi Bồng không? Nếu anh ta cắt đứt, em không nhắc chuyện cũ nữa, vì chị, em tha thứ cho anh ta một lần.”
Lạc Vũ nói đến đây lại cảm thấy bản thân buồn cười.

Lạc Tân hỏi ngược lại: “Em cảm thấy có khả năng này không?”
Lạc Vũ thở một hơi thật dài: “Thôi Bồng kỹ nữ như vậy, lại có thủ đoạn, Bùi Thời Tiêu cũng đê tiện, chắc chắc không dễ cắt đứt được rồi.”
Lạc Tân nhìn em gái, “Trước khi kết hôn cũng không bớt bớt lại, em trông cậy Bùi Thời Tiêu có thể tự sửa đổi sau khi cưới à? Nói thì em không thích nghe, sẽ không chỉ có mỗi một Thôi Bồng đâu.”
Lạc Vũ há hốc mồm, không phát ra âm thanh.

Lạc Tân nhịn không hút thuốc, lấy một miếng bánh Trung thu ăn, “Em cũng không phải là không biết Thôi Bồng, tính cách kia của cô ta không đạt mục đích thì thề không bỏ qua, một khi không đạt được thì cũng sẽ không để cho những người khác tốt hơn, cho dù em không nói với chị, thì cô ta sẽ nghĩ đủ cách để cho chị biết, ghê tởm chị cả đời thôi.”
Lạc Vũ bóp điếu thuốc, thuốc lá bị bể rồi dính đầy tay.

Cô có thể phát hiện sự dị thường của anh rể hoàn toàn là công lao của Thôi Bồng.

Từ tháng ba năm nay, Thôi Bồng sẽ thi thoảng đăng lên vòng bạn bè, không phải khoe quà thì chính là khoe hình ảnh ăn cơm, nội dung dòng chữ mập mờ khiến cho người ta suy nghĩ miên man.

Hình ảnh được tung ra bị làm mờ đủ kiểu, che che giấu giấu, nhưng lại rất sợ người khác không đoán ra người đàn ông kia là ai, vì vậy luôn quên làm mờ một vài chi tiết.

Thôi Bồng là nhân viên trong công ty của Bùi Thời Tiêu, tháng ba Bùi Thời Tiêu mừng sinh nhật, mời cô và Thiếu Đầu Óc sang đó náo nhiệt, không ít nhân viên của Tư bản Hoàn Hằng cũng ở đó, trong đó có Thôi Bồng.

Thôi Bồng biết cô là em gái vị hôn thê của Bùi Thời Tiêu thì vô cùng nhiệt tình với cô, chủ động thêm WeChat của cô.

Lúc ấy cô không suy nghĩ nhiều, cho rằng Thôi Bồng chính là loại người đặc biệt có mắt, cực kỳ biết nịnh hót trong chốn làm việc.


Bây giờ nghĩ lại thì mọi chuyện đều là dự mưu, những thứ Thôi Bồng đăng lên vòng bạn bè đại khái chỉ một mình cô có thể nhìn thấy, cố ý để cho cô phát hiện không đúng rồi nói với chị họ.

“Ngày mốt em cùng anh đi Thượng Hải.

Bùi Thời Tiêu về nước.”
Lạc Tân tạm ngừng một lát, “Chị nói với em?”
“Không phải.

Kỹ nữ trà xanh đăng lên vòng bạn bè.”
Thôi Bồng đăng ảnh tự chụp sân bay Newark, lúc chụp thì cố ý làm mờ người bên cạnh, thế nhưng vừa nhìn gương mặt đã biết ngay là Bùi Thời Tiêu.

Tết Trung thu được nghỉ một ngày xong, Lạc Kỳ lên đường quay về Bắc Kinh.

Lạc Vũ vốn nói cùng cô trở về, kết quả là tạm thời trả vé.

Anh họ tặng cho căn hộ, Lạc Vũ không kịp đợi mà muốn đi xem phòng ốc, “Chị, chị biết rồi đấy, em không có tiền đồ, thêm một phút thì cũng không đợi nổi mà.”
Nhận lấy căn nhà mà anh họ tặng là bởi vì anh họ nói nếu cô không nhận thì Lạc Kỳ cũng không sẽ nhận.

Nhà quý trọng, cô ở lại để sống mấy năm, sau này trả lại cho anh họ.

Niềm vui nhận được nhà đã bị chuyện ngoại tình của Bùi Thời Tiêu làm nhạt đi, cô khó có thể tưởng tượng được một khắc chị họ biết Bùi Thời Tiêu thích người khác thì sẽ đau khổ cỡ nào.

Cho đến khi tàu điện ngầm đi vào Thượng Hải, Lạc Vũ còn đang đấu tranh, suy nghĩ rốt cuộc có nên bóc trần chuyện tệ hại này không.

Một khi bóc trần, thì không còn đường quay đầu có thể đi nữa.

Tất cả hạnh phúc của chị họ đều tan vỡ.

[ Chị, chị giúp em nghĩ xem nên làm thế nào đi.

Em có một bạn học chung thời đại học, bạn trai cô ấy và người phụ nữ khác bị em bắt gặp khi đi chung với nhau, chị nói xem em có nên nói với cô ấy không? Sầu chết em rồi.

]
Lạc Kỳ nhắn lại: [ Đổi là chị thì chị hi vọng người khác nói với chị, loại chuyện ngoại tình này không có cách nào tha thứ được.

Kịp thời ngừng bị tổn thương.

]
Đừng nói là ngoại tình, Bùi Thời Tiêu cố ý lạnh nhạt với cô thì cô cũng không có cách nào chịu đựng được.

Cô có thể vì anh ta mà chịu đựng khinh rẻ và gây khó khăn đến từ ba mẹ anh ta, nhưng tuyệt đối không thể nhịn được chuyện anh ta tùy tiện chà đạp sự thật lòng của cô.

Lạc Vũ: [ Em nghĩ thêm đã.

]
– –
Ngày kế đi làm quá bận rộn, Lạc Kỳ đã quên hỏi Lạc Vũ đã xử lý chuyện này như thế nào, phiền não đã được giải quyết chưa.

Buổi chiều hai giờ, tầng lớp lãnh đạo toàn thể công ty họp hội nghị.

Trước thời hạn mười phút, cô và Tưởng Nguyệt Như cùng đi phòng họp.

Nghe nói mấy ngày qua Tưởng Thịnh Hòa ở công ty, hôm nay rảnh tham gia buổi hội nghị.

Trong phòng họp, Tưởng Thịnh Hòa tới sớm, đang nghiêng mặt nói chuyện với những người bên cạnh.

“Chủ tịch Tưởng.”
Mọi người rối rít chào hỏi Tưởng Nguyệt Như.

Tưởng Thịnh Hòa vẫn là tư thế ngồi trước đó, không tận lực xoay mặt.

Cả buổi hội nghị, toàn bộ hành trình anh nhìn chằm chằm màn ảnh lớn của buổi hội nghị, thỉnh thoảng ghi chép lại trong một chút của anh điểm mà anh cảm thấy hứng thú.

Trong buổi họp, Lệ Nhuỵ đã nói đến việc thu mua Công ty chữa bệnh Nhuệ Phổ, cô lại nhắc tới: “Trừ bệnh viện điều trị Nhuệ Phổ, thực lực tiềm tàng của bệnh viện điều trị Đông Bác cũng không thể khinh thường, tương lai có thể trở thành đối thủ cạnh tranh của chúng ta.”
Nói đến bệnh viện điều trị Đông Bác, Lạc Kỳ chậm rãi ngẩng đầu.

Cô quen thuộc cái tên Đông Bác này, là một công ty nghiên cứu kỹ thuật chữa bệnh mà ba năm trước công ty Bùi Thời Tiêu đầu tư.

Tháng sáu, Bùi Thời Tiêu không rảnh đi thử áo cưới với cô mà vội về Thượng Hải để họp, chính là tham gia buổi hội nghị hội đồng quản trị của bệnh viện điều trị Đông Bác.


Đề tài bệnh viện điều trị Đông Bác chỉ được nhắc sơ lược, Lệ Nhuỵ không nói sâu, kế tiếp trọng điểm của buổi hội nghị quay lại bệnh viện điều trị Nhuệ Phổ.

Hội nghị kéo dài đến bốn giờ bốn mươi mới xong, Lạc Kỳ dọn dẹp tài liệu, cùng những người khác không nhanh không chậm chờ ông chủ và mấy lãnh đạo lớn rời khỏi trước.

Tưởng Thịnh Hòa vừa đi vừa trò chuyện với Tưởng Nguyệt Như, mắt nhìn thẳng, đi ra khỏi phòng họp.

Thư ký Cư đi ở phía sau ông chủ, cô không khỏi nghi ngờ bản thân, tháng sáu lúc đi công tác ở trong Thành phố Tô, có phải đã hiểu lầm ý tứ của ông chủ đối với Lạc Kỳ hay không.

Hôm nay từ đầu đến cuối ông chủ đều không nhìn Lạc Kỳ ngồi ở đâu thêm một cái nào.

Giống như căn bản không thèm để ý.

Chẳng qua là ông chủ chưa bao giờ ra mặt, nên không ai có thể tính toán được anh nghĩ gì, bao gồm cả cô.

Đến thang máy, trước khi tách ra, Tưởng Thịnh Hòa nói với cô ruột: “Sáu giờ con đi phòng làm việc của cô, đến lúc đó nói kỹ hơn.”
Tưởng Nguyệt Như gật đầu, “Được.” Trò chuyện về hoạch định sang năm của công ty, lại trò chuyện tiếp về chuyện Lạc Kỳ đến bệnh viện điều trị Viễn Duy.

Lựa chọn sáu giờ là bởi vì đã tan việc, Lạc Kỳ không ở đây.

Giờ đây cháu trai đến tìm bà thì đều là tránh né Lạc Kỳ, cố gắng hết sức không chạm mặt, không làm phiền cô.

Lạc Kỳ vốn có thể bình thường tan việc, kết quả là năm giờ nhận được cuộc gọi, hạng mục bên Thành phố Tô đã xảy ra vấn đề, mười phần nan giải.

Xử lý cuộc gọi xong thì đã là một tiếng sau.

Tắt máy vi tính, Lạc Kỳ gửi tin nhắn cho Lạc Vũ: [ Mấy giờ tan làm? Đến chỗ chị ăn tối đi.

]
Lạc Vũ nhắn lại bằng ghi âm thoại, vừa đè nút ghi âm thoại, còn chưa kịp nói chuyện.

“Mau lên, xe của Bùi Thời Tiêu đến rồi!” Lạc Tân vỗ vào cô.

Lạc Vũ dùng sức hất bả vai, “Anh phiền chết đi được! Em đang gửi tin nhắn cho chị!”
Vốn muốn xóa tin nhắn ghi âm thoại kia, nhưng trong lúc hoảng loạn thì đã gửi đi.

Lời Lạc Tân nói bị ghi vào, không biết chị họ đã bấm mở tin nhắn ghi âm thoại kia chưa, cô vội thu hồi.

[ Chị, chị không cần chờ em nữa, em còn đang ở Thượng Hải.

]
Vội vã nhắn lại một cái, mở máy chụp hình rồi nhắm ngay chiếc xe hơi chậm rãi lái tới.

Lần đầu tiên bắt gian, bàn tay của Lạc Vũ không nghe sai bảo nên không khỏi phát run.

Đây là dưới lầu nhà của Thôi Bồng, nhưng lại chờ được xe của Bùi Thời Tiêu.

Cô tình nguyện uổng công chờ đợi một trận, ít nhất còn có thể tê dại bản thân, ôm một tia ảo tưởng rằng Bùi Thời Tiêu yêu chị, sẽ không làm chuyện quá giới hạn.

Song, tất cả hy vọng đã tan biến.

Xe được dừng ổn định, hai người đi xuống.

Thôi Bồng vòng qua đầu xe, ánh mắt một khắc cũng không rời khỏi Bùi Thời Tiêu.

Nếu đến gần nhìn thì trong mắt cô ta đều là nước mắt.

Lạc Vũ không dám cũng không muốn nhìn thấy cảnh tượng kế tiếp, híp mắt quay video.

Bị hộp tay vịn ngăn cách, Lạc Tân có thể rõ ràng nghe thấy hơi thở của Lạc Vũ càng ngày càng kiềm nén, cô đang cố gắng hết sức kiềm chế bản thân.

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ một ánh mắt, Thôi Bồng để trán trên lồng ngực của Bùi Thời Tiêu, Bùi Thời Tiêu còn vỗ vào sau lưng cô ta.

Không thể nhịn được nữa, Lạc Tân chửi tục một câu rồi xoay mạnh bánh lái mấy cái, cánh cửa vừa bị đẩy ra, anh bước xuống xe xông thẳng đến Bùi Thời Tiêu.

Âm thanh “tách – tách – tách” chói tai dọa cho Lạc Vũ giật mình, hai người ở chỗ không xa cũng bị kinh động, cả hai cùng xoay mặt nhìn sang đây.

“Anh làm gì thế!” Thôi Bồng thét chói tai.

Quả đấm của Lạc Tân đã đến gương mặt của Bùi Thời Tiêu..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.