Năm thứ 7 phải lòng em

Chương 97


Đọc truyện Năm thứ 7 phải lòng em – Chương 97

Vận may bài bạc hôm nay của Tưởng Thịnh Hòa rất tốt, bài trong tay tốt đến mức không cần tiểu xảo cũng có thể dễ dàng chiến thắng.
 
Lạc Kỳ nói rất nhỏ vào tai anh: “Ván này lại có thể thắng được rồi.”
 
Tưởng Thịnh Hòa đang để ý đến bài trong tay, không nghe rõ cô nói gì, hơi nghiêng người về phía cô, dịu dàng hỏi lại: “Em vừa nói gì với anh thế?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hai người dựa sát nhau, anh nghiêng đầu nói chuyện với cô, cũng đúng lúc Lạc Kỳ ngẩng đầu lên nhìn anh, hơi thở của anh theo đó phả vào chóp mũi và mắt cô.
 
Lạc Kỳ chỉ lá bài trong tay anh: “Thắng chắc rồi.”
 
Tưởng Thịnh Hòa cười cười: “Nhờ hào quang của em đó.”
 
Là cô mang lại may mắn cho anh.
 
Lạc Kỳ nhìn anh, cô có vài lời không nên nói trước mặt người ngoài nên cô lấy điện thoại di động ra gõ chữ cho anh xem: [Vậy thì em sẽ luôn ngồi bên cạnh anh.]
 
Tưởng Thịnh Hòa dùng điện thoại di động của cô trả lời lại cô: [Dựa vào anh gần hơn chút nữa đi.]
 
Hai người thỉnh thoảng gõ chữ rồi nhìn nhau, quên mất rằng trên bàn đánh bài còn có những người khác.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong mắt những người khác thì hành động thể hiện tình cảm của hai người bọn họ tự nhiên đến mức như thể họ đang ở nơi không người vậy.
 
Bọn họ chơi cho đến khi mặt trời lặn rồi mới thu dọn đồ đạc để quay trở về.
 
Xe của bạn bè lần lượt rời đi, Tưởng Thịnh Hòa và anh họ Tưởng Thành Duật là người rời đi cuối cùng, Lạc Kỳ và Thẩm Đường ở đuôi xe đùa giỡn với Đô Đô và Mi Mi.
 
Tưởng Thành Duật hỏi anh: “Buổi tối em và Lạc Kỳ đến nhà anh ăn cơm nhé?”
 
“Đợi khi nào chúng em có thời gian thì sẽ qua.” Tưởng Thịnh Hòa nói tiếp: “Tối nay mẹ em bảo em về nhà, không biết là có chuyện gì nữa.” Anh lại nhờ cậy anh họ: “Cảm ơn Thẩm Đường giúp em nhé.”
 
Kỹ thuật xây dựng hình cảnh tiệc cưới 5D là nhân tố quyết định tất cả, anh không quen với các công ty có liên quan đến lĩnh vực này. Nhưng Thẩm Đường bảo mình có biết một công ty khoa học kỹ thuật có kỹ thuật chiếu hình toàn cảnh đang dẫn đầu toàn cầu thế nên chị ấy sẽ chủ động phụ trách việc này.
 
“Lạc Kỳ, chúng ta đi thôi.” Tưởng Thịnh Hòa mở cửa xe, Đô Đô và Mi Mi thấy thế thì nhảy theo lên xe.
 
Lạc Kỳ chào tạm biệt với anh chị họ rồi mới ngồi vào ghế lái phụ.
 
“Vừa nãy anh và anh họ nói chuyện gì thế?” Cô thuận miệng hỏi.
 
“Chuyện công việc thôi.”
 
Tổ chức tiệc cưới là muốn tạo bất ngờ cho cô nên Tưởng Thịnh Hòa không tiết lộ một chút thông tin nào.
 

“Từ nhỏ đến giờ anh luôn gọi Tưởng Thành Duật và Tưởng Tư Tầm bằng tên sao?” Lạc Kỳ quen biết anh lâu như vậy thế nhưng chưa từng nghe anh gọi anh với hai người họ bao giờ.
 
“Khi còn bé thì anh có gọi, nhưng lớn lên lại không còn gọi như thế nữa.”
 
Thời điểm anh gọi nhiều nhất là khi anh tìm Tưởng Thành Duật để nhờ viết bản kiểm điểm hộ anh. Mỗi lần viết bản kiểm điểm, Tần Mặc Lĩnh nhẹ nhàng cũng có thể viết ra được năm trăm chữ, khi đó yêu cầu trên đề thi môn ngữ văn cũng chỉ nói là một trăm năm mươi chữ, anh vắt óc suy nghĩ lắm mới viết bản kiểm điểm được đúng một trăm năm mươi chữ, cô Trần sau khi đọc xong trách anh qua loa, thái độ không đứng đắn, bảo anh suy nghĩ lại rồi viết cho hẳn hoi.
 
Sau giờ học, anh đến lớp ba để tìm Tưởng Thành Duật, anh bám vào cửa sổ vẫy tay với Tưởng Thành Duật: “Anh ơi, anh ra đây đi.”
 
Tưởng Thành Duật đang chơi đùa với bạn học, nhìn qua cửa sổ hỏi anh có chuyện gì.
 
“Anh, anh giúp em viết bản kiểm điểm đi.”
 
“Sao em không tự mình viết?”
 
”Em mới học lớp ba, có rất nhiều chữ em không biết viết.”
 
”Em cho rằng trình độ ngữ văn của lớp ba rất cao sao.”
 
Anh quay đầu quay lại lớp học. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Trong giờ lên lớp của tiết thứ hai, anh cầm quyển từ điển tiếng Trung mới toanh đi đến lớp và lớp hai nhờ bạn cùng lớp của Tưởng Thành Duật đưa cho anh ấy.
 
Lạc Kỳ nghe thấy thế, thiếu chút nữa bật cười thành tiếng. Khó trách qua hơn hai mươi năm, cô Trần vẫn còn nhớ mãi hai học sinh là Tần Mặc Lĩnh và Tưởng Thịnh Hòa như vậy.
 
“Còn có chuyện nào khác thú vị nữa không?”
 
“Chắc là có nhưng tạm thời anh không nhớ ra được.” Tưởng Thịnh Hòa nhìn cô: “Đợi nhớ lại sẽ kể cho em nghe.”
 
Từ khu nghỉ dưỡng về thẳng đến nhà chính, thì thấy Lương Chân đang nhào mì ở trong nhà bếp, trên bàn nấu ăn đều là bột mì, một đống nằm lộn xộn.
 
“Mẹ, mẹ đang làm gì thế?”
 
“Làm mì trường thọ cho con.”
 
“Sinh nhật của con còn lâu mới tới mà.” Phải một tuần sau cơ.
 
Lương Chân nói: “Chúc mừng sinh nhật con trước, vi ngày mai mẹ phải đến Tô Thành.”
 
Bà quay đầu lại nhìn con trai: “Thời tiết bây giờ không nóng không lạnh, mùi nhà cửa cũng hết dần rồi, mẹ Lạc Kỳ bảo mẹ sang chơi vài ngày, thuận tiện bàn bạc chuyện đám cưới của hai đứa nên tổ chức ra sao luôn.”
 
Bà ấy không hiểu phong tục tập quán của Tô Thành, nên nhân cơ hội này đến tìm hiểu một chút.
 
Lương Chân hỏi ý kiến con trai: “Mẹ có thể mang theo Đô Đô và Mi Mi đi không? Ba mẹ vợ con trước giờ chưa từng được thấy hai đứa chúng nó.”
 

“Vâng.” Tưởng Thịnh Hòa xắn tay áo lên, lấy khăn ướt dọn dẹp bàn bếp. Mẹ anh rất ít khi xuống bếp, trước kia anh chưa từng hưởng thụ đãi ngộ khi được mẹ làm mì trộn cho bao giờ.
 
Anh dựa vào bàn bếp nói chuyện với mẹ, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn ra phòng khách, thấy Đô Đô cùng Mi Mi đều dính lấy Lạc Kỳ, còn cô thì đang cho chúng ăn vặt.
 
Do đã đến đây rất nhiều lần, nên cô dần không còn câu nệ nữa.
 
“Mẹ.” Tưởng Thịnh Hòa dời tầm mắt, nhìn về phía mẹ mình: “Lần này đến Tô Thành, mẹ giúp con hỏi nơi Lạc Kỳ thích nhất khi còn bé, chỗ nào có nhiều kỉ niệm nhất.”
 
Lương Chân vô tình nói ra: “Nơi có nhiều kỉ niệm nhất chắc chắn là nhà rồi, nhưng đáng tiếc căn biệt thự đó đã bị bọn họ bán đi.”
 
Tưởng Thịnh Hòa muốn hỏi là chỗ nào ở Tô Thành mà Lạc Kỳ có nhiều kỉ niệm nhất để anh khôi phục lại trong đám cưới. Chỉ có điều lời nói của Lương Chân đã nhắc nhở anh một chuyện mà anh quên mất, sao lúc trước không nhớ đến căn nhà kia của cô còn có thể mua lại hay không chứ.
 
Đêm đó, anh gọi điện thoại cho Lục Bách Thanh, nhờ anh ấy hỏi thăm trước một chút, căn nhà kia bây giờ ra sao, có ai ở đấy hay không.
 
Sang thứ hai của ngày hôm sau, đến tận buổi chiều Lục Bách Thanh mới trả lời lại.
 
Biệt thự tạm thời không có người ở, đã qua tay hai người. Lúc trước Lạc Trí Khâu cần dùng tiền gấp nên đã hạ giá rao bán biệt thự, điều kiện là đối phương phải đưa toàn bộ tiền mua.
 
Người mua đầu tiên là bạn bè nhiều năm của Lạc Trí Khâu, lúc trước xem như gián tiếp giúp Lạc Trí Khâu một phen, sau khi mua vẫn luôn bỏ không, hoàn toàn coi như là đầu tư, ông ấy nghĩ nếu như một ngày nào đó Lạc Trí Khâu có thể trở mình thì sẽ bán lại biệt thự cho Lạc Trí Khâu, nhưng mà công ty  Lạc Trí Khâu góp vốn qua mấy năm cũng không khởi sắc, nợ nần không biết chừng nào mới có thể trả xong, sau này người bạn ấy thiếu tiền vốn đã bù biệt thự vào tiền công trình luôn.
 
Chủ nhà bây giờ không thiếu tiền càng không thiếu nhà, nên biệt thự vẫn luôn để trống không sử dụng đến.
 
Lục Bách Thanh nói: “Hiện tại giá của căn biệt thự kia đã tăng gấp bốn lần so với lúc Lạc Trí Khâu bán.”
 
Tưởng Thịnh Hòa: “Dù đắt đến đâu cũng phải mua cho bằng được.” Ngừng một lúc anh lại hỏi: “Anh có liên lạc được với chủ nhà không?”
 
“Có thể. Nhưng mà chủ nhà bảo mình không thiếu tiền nên tạm thời không có ý định bán.”
 
“Anh nói chuyện lại với chủ nhà xem sao, nếu nói chuyện không được, vậy thì tuần sau em sẽ đến Tô Thành.”
 
Lúc ba giờ còn có một cuộc họp, nên Tưởng Thịnh Hòa đã cúp điện thoại, mang theo một tách cà phê đến phòng họp ở tầng bốn mươi.
 
Đến chiều Lạc Kỳ cũng có cuộc họp, trong khoảng thời gian đó, Lệ Nhụy đã triệu tập hội nghị cấp cao của mấy công ty khoa học kỹ thuật y tế đến.
 
Từ trong thang máy đi ra, cô nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đang đi về phía một phòng họp khác, bên cạnh còn có Tiểu Khương.
 
Tưởng Thịnh Hòa đang cúi đầu nhìn điện thoại di động, giống như cảm nhận được có người nhìn mình, bỗng nhiên quay mặt nhìn sang.
 
Bốn mắt nhìn nhau, trên khuôn mặt lạnh lùng của anh dường như đã nở nụ cười, sải bước dài đi về phía cô.
 
Đến gần hơn, anh mới nói: “Sao em không gọi cho anh?”

 
Lạc Kỳ: “Em sợ sẽ làm trễ cuộc họp của anh.”
 
“Không trễ được đâu, chỉ nói chuyện có một hai phút thì vẫn có thể.” Từ đầu đến cuối Tưởng Thịnh Hòa vẫn nhớ rõ cô vừa đến làm việc ở Duệ Phổ, đã nói nhớ anh: “Lần sau nhìn thấy anh thì cứ gọi anh.”
 
“Ừm.”
 
Anh đưa cà phê cho cô.
 
Lạc Kỳ không cần, cô lắc ly nước trong tay. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
“Nước cho anh.” Tưởng Thịnh Hòa không nhịn được nói: “Em không làm ở văn phòng giám đốc nữa, nên không tiện pha cà phê cho em.” Như nhớ ra điều gì anh lại hỏi cô một lần nữa: “À mà em họp gì đấy?”
 
“Phân bổ tài nguyên thị trường.”
 
Có một cọng tóc ẩn trong bộ âu phục, Tưởng Thịnh Hòa giơ tay lên, nhẹ nhàng  lấy tóc cô ra, sửa sang lại cho cô.
 
Đây là lần thứ hai anh sửa sang lại mái tóc cho cô, tim Lạc Kỳ vẫn đập mạnh như trước.
 
Có người khác đến, cô vẫy tay với anh, rồi xoay người rời đi.
 
“Giám đốc Tưởng.” Có người đến chào hỏi anh.
 
Tưởng Thịnh Hòa gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn Lạc Kỳ, đến khi cô vào phòng họp anh mới cất bước rời đi.
 
Nháy mắt đã qua một tuần, cuối cùng cũng đến ngày sinh nhật Tưởng Thịnh Hòa. Lục Bách Thanh không đàm phán ổn thỏa được với chủ nhà, nên anh đã bảo Tiểu Khương đặt vé đến Tô Thành vào tối thứ bảy, đến tối chủ nhật thì sẽ trở về.
 
Hôm nay là ngày sinh nhật, Lạc Kỳ mời anh đến quán rượu, đây là sinh nhật thứ hai cô ở bên cạnh anh.
 
Vào lúc rạng sáng, anh nhận được tin nhắn của cô.
 
[Xin chào giám đốc Tưởng. Một năm trôi qua nhanh quá, em vẫn nhớ văn phòng giám đốc, nhớ những ngày đi làm một tấc cũng không rời khỏi anh. Còn anh thì sao? Mỗi khi mở cuộc họp có phải là sẽ chất vấn các quản lý cấp cao “Đây là kế hoạch xử lý của mấy người? Là ai nghĩ ra cái này?” như thế này không?
 
Sau đó sẽ nhìn chằm chằm vào họ.
 
Nhưng hôm nay là sinh nhật của anh nên khi họp thì nhẹ nhàng hơn chút nhé.
 
Chúc giám đốc Tưởng của em mãi mãi tuổi hai mươi hai.]
 
Trước một ngày Lạc Kỳ đã đặt bàn trong cùng của quán rượu, vừa yên tĩnh, lại không có ai quấy rầy.
 
Sơ Lâm biết thừa bọn họ tới đây không bao giờ uống rượu nên đã chuẩn bị nước trái cây trước cho bọn họ.
 
Lạc Kỳ kính anh bằng nước trái cây: “Chúc mừng sinh nhật.”
 
Lúc cụng ly, cô cố ý hạ thấp ly xuống, nhưng Tưởng Thịnh Hòa lại đặt thấp hơn, khiến cho ly của cô từ đầu đến cuối luôn cao hơn miệng cốc của anh.
 
“Chồng à, chúng ta nói chuyện một chút nhé.”
 
“Được. Chúng ta nói về cái gì bây giờ?”
 

“Tùy ý nói thôi.” Lạc Kỳ chống cằm nhìn anh, muốn tìm hiểu thêm một chút về anh: “Vậy em hỏi nhé, chuyện điên rồ nhất từ nhỏ đến lớn anh từng làm là chuyện gì?”
 
Chỉ có mấy giây như vậy, nhưng dường như Tưởng Thịnh Hòa đã rơi vào trong hồi ức.
 
Cô rời khỏi tập đoàn Viễn Duy anh cũng không hay biết, khoảng thời gian đó anh có dự án ở Luân Đôn, có khi nửa tháng cũng không có thời gian trở về công ty, khi đó Tưởng Tư Tầm vẫn chưa biết anh có ý với Lạc Kỳ, thực tập sinh rời khỏi công ty thật sự không được coi là chuyện lớn, nên Tưởng Tư Tầm đã thẳng tay phê duyệt đơn của cô.
 
Ngày thứ ba sau khi Lạc Kỳ rời đi, anh mới đi công tác trở về, khi anh chủ động nhắc tới cô, Tưởng Tư Tầm mới nhớ ra Lạc Kỳ đã về nước, bởi bệnh tình của ba cô nghiêm trọn nên đã rời đi rất vội vàng.
 
Dự án của cô anh vẫn chưa sửa xong, nhiều nhất là hai ngày nữa là có thể kết thúc.
 
Thế nhưng đã không còn kịp mất rồi.
 
Trong nháy mắt đó lòng anh đột nhiên trở nên trống rỗng, nhìn đâu cũng đều cảm thấy bất mãn. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
“Sao anh không nói cho em biết?”
 
Tưởng Tư Tầm: “… Khi các thực tập sinh khác rời đi em chưa bao giờ hỏi anh.”
 
“Cô ấy không giống vậy.”
 
Tưởng Tư Tầm nhìn ra được có gì đó kỳ lạ nên đã hỏi: “Sao cô ấy lại không giống?”
 
Anh không chút giấu giếm nói thẳng với Tưởng Tư Tầm.
 
Tình cảm cưỡng cầu nhất không có được, anh buộc mình phải bình tĩnh một thời gian, dùng công việc dời đi sự chú ý, cố gắng hết sức để không nghĩ tới những ngày cô ở tập đoàn Viễn Duy.
 
Một tháng sau, anh biết được từ Tưởng Tư Tầm, cô lại ứng tuyển đến tập đoàn Viễn Duy, vừa đi làm vừa chăm sóc ba mẹ bị bệnh. Chuyện của công ty Lạc Trí Khâu vẫn chưa giải quyết xong, các vụ kiện tụng hầu như đều dính chặt lấy cô.
 
Tháng thứ ba sau khi cô rời đi, một ngày nọ, anh tăng ca đến khuya, lại lật xem kế hoạch dự án đó, bỗng nhiên cực kỳ nhớ cô. Không biết cô ở trong nước thế nào, không biết có phải cô vẫn thường xuyên đến siêu thị mua thực phẩm và đồ dùng giá rẻ hay không, ở nơi làm việc có gặp phải quy tắc ngầm hay không.
 
Biết rõ là không nên nhưng anh vẫn mua vé máy bay trở về.
 
Tưởng Thịnh Hòa từ trong mạch suy nghĩ bình tĩnh kể lại: “Chuyện điên rồi nhất anh từng làm chính là bay trong đêm để về thăm em, đợi ở dưới lầu tòa nhà Viễn Duy, chỉ để nhìn em một chút.”
 
Ngày hôm đó trông cô rất buồn.
 
Thích đã lâu, anh quyết định giúp cô giải quyết mọi chuyện, hy vọng sau này cô sẽ được thuận lợi hơn.
 
Anh hỏi: “Còn em thì sao? Em đã làm chuyện điên rồ gì?”
 
Hỏi xong lại cảm thấy không ổn, lỡ như có liên quan đến chuyện tình cảm trước đó thì sao.
 
“Anh không có ý gì khác. Không nói về chuyện này nữa.” Anh nói xong thì lấy ly nước trái cây bên cạnh kính cô. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Lạc Kỳ không nâng ly, cô nhìn anh: “Cái này em có thể cho anh biết. Một trong những việc điên rồ nhất mà em từng làm là kết hôn với chồng em.”
 
Nói xong, cô đứng lên, đối diện chiếc bàn hôn lên môi anh.


 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.