Năm thứ 7 phải lòng em

Chương 89


Đọc truyện Năm thứ 7 phải lòng em – Chương 89

Thôi Nhiễm sợ mình nhìn nhầm nên nhìn lại lần nữa, xác nhận chiếc nhẫn được đeo ở ngón áp út.
 
Người đàn ông như Tưởng Thịnh Hòa, nếu đã đeo nhẫn thì có nghĩa đã quyết định kết hôn, thậm chí có khi đã đăng ký kết hôn xong luôn rồi.
 
Cuối cùng cô ta cũng tìm được cơ hội thích hợp để nói chuyện trong lúc bàn công việc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô ta rót thêm nửa ly trà cho chú mình và Tưởng Thịnh Hòa, sau đó vội nói: “Tôi vừa thấy nhẫn của giám đốc Tưởng. Chúc mừng nhé, tôi chờ được uống rượu mừng của anh.”
 
Tưởng Thịnh Hòa lịch sự đáp lời: “Cảm ơn.”
 
Lời này đồng nghĩa với việc anh thừa nhận mình có nửa kia, hơn nữa sắp tới còn định tổ chức hôn lễ.
 
Thôi Nhiễm và Tưởng Thịnh Hòa không mấy thân quen nên không tiện hỏi thẳng nửa kia của anh là ai. Tưởng Thịnh Hòa và chú cô ta tiếp tục bàn công việc, tỏ rõ không muốn nhắc tới chuyện tư nên cô ta đành dừng lại.
 
Bọn họ nói chuyện được một lúc thì Lạc Kỳ và luật sư bước ra khỏi biệt thự.
 
Thôi Nhiễm giật mình không biết có chuyện gì đang xảy ra.
 
Cô ta có quen Lạc Kỳ và vị luật sư kia, đó là luật sư tư nhân của chú cô ta. Trong tay Lạc Kỳ cầm theo một túi tài liệu, xem ra là đang xử lý công việc thay Tưởng Thịnh Hòa.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Luật sư gọi Hứa Hướng Ấp một tiếng rồi rời đi để xử lý chuyện chuyển nhượng cổ phần công ty.
 
Tưởng Thịnh Hòa tiện tay kéo chiếc ghế bên cạnh ra cho Lạc Kỳ: “Xong rồi sao?”
 
“Ừ. Trao quyền cho luật sư hết rồi.” Lạc Kỳ ngồi xuống bên cạnh Tưởng Thịnh Hòa, sau đó chào hỏi Thôi Nhiễm.
 
Thôi Nhiễm nhìn hai người ngồi cạnh nhau, bỗng nhiên nhớ tới câu “Nghe nói anh ấy đã đăng ký kết hôn rồi, cô ta còn mong muốn trèo cao à? Nằm mơ đi!” của em họ.
 
Bằng một cách nào đó, cô ta bỗng liên hệ “anh ấy” với Tưởng Thịnh Hòa.
 
Nếu quả đúng như lời em họ cô ta nói, rằng Lạc Kỳ đang dây dưa với một người đàn ông đã có vợ, và người đàn ông đó chính là Tưởng Thịnh Hòa, vậy thì không có gì khó hiểu khi Lạc Kỳ vứt bỏ lòng tự trọng và giới hạn của mình như thế rồi.
 
Sức hút của Tưởng Thịnh Hòa quá lớn, ở chung lâu dài khó tránh khỏi việc bị anh hấp dẫn.
 
[Hôm đó em bảo Lạc Kỳ trèo cao, người đàn ông mà em nói là Tưởng Thịnh Hòa à?] Cô ta hỏi Thôi Bồng.
 
Thôi Bồng đang ở trên máy bay, sau khi xuống máy bay mới trả lời chị họ được.
 
Trời chập tối, đã đến giờ ăn, Hứa Hướng Ấp bảo Thôi Nhiễm ở lại ăn cơm luôn: “Vu Ba cũng tới, đang trên đường đến đây.”
 
Thôi Nhiễm không từ chối được nên đành ở lại.
 
Cô ta gọi điện cho chồng bảo mình sẽ ăn cơm ở nhà chú, còn dặn anh ta về nhà sớm để trông con.
 
“Sao em lại qua nhà chú?”
 
“Bàn vụ hợp tác của Lăng Hoành, Tưởng Thịnh Hòa cũng có mặt nên chú gọi em tới.”
 
“Chuyện giữa bọn họ, những thứ không nên hỏi thì em hỏi ít lại, chú nói gì cứ gật đầu đồng ý là được.”
 
“Em biết mà, em có ngốc thế đâu.” Thôi Nhiễm hỏi chồng: “Còn anh? Vẫn đang ở công ty à?”
 
“Anh về nhà ngay đây.”
 
Thôi Nhiễm lại dặn dò vài câu chuyện chăm con rồi cúp máy.
 
Lúc quay lại sảnh chính biệt thự thì Vu Ba đã đến.
 
Người Vu Ba không muốn gặp nhất trên đời chính là Lạc Kỳ, thế nhưng anh ta hết cách rồi, là ông chủ bảo anh ta tới ăn cơm anh ta không thể từ chối được.
 
Thêm một người là thêm náo nhiệt.
 
Đầu bếp chuẩn bị cơm nước xong xuôi, mọi người ngồi vào bàn, Lạc Kỳ và Tưởng Thịnh Hòa vẫn ngồi cạnh nhau như trước.
 
Mấy người khác đều uống rượu, Tưởng Thịnh Hòa lại rót nước ấm cho Lạc Kỳ, không cho cô uống rượu. Còn ly rượu vang của cô thì anh lấy để trước mặt mình.
 
Lạc Kỳ nhận lấy ly nước: “Cảm ơn giám đốc Tưởng.”
 
Tưởng Thịnh Hòa không đáp lại.
 
Vu Ba đang nói chuyện phiếm với Hứa Hướng Ấp, chỉ có Thôi Nhiễm nhạy cảm phát giác bầu không khí và ánh mắt giữa hai người họ rất kỳ lạ. Cô ta đã từng dùng bữa với Tưởng Thịnh Hòa mấy lần, thế nhưng chưa thấy anh rót nước cho ai trên bàn cơm bao giờ.
 
Hai người không hề nói chuyện riêng mà chỉ nói chuyện đầu tư, sau đó còn nhắc tới Duệ Phổ.
 
Hứa Hướng Ấp: “Từ bỏ thị trường cao cấp là ý của Tiểu Lạc à?”
 
Lạc Kỳ đặt ly nước xuống, còn chưa kịp nói gì thì Tưởng Thịnh Hòa đã đáp thay: “Đúng vậy, là ý tưởng của cá nhân em ấy.”
 
Cô đành im lặng, nhưng vẫn không quay sang nhìn anh.
 
Hứa Hướng Ấp khen ngợi: “Tốt lắm, rất quyết đoán.”

 
Lúc này Tưởng Thịnh Hòa không cướp lời nữa, Lạc Kỳ mới dâng nước kính Hứa Hướng Ấp: “Cảm ơn chủ tịch Hứa.” Có người ngoài ở đây, cô không dám lôi kéo quan hệ mà gọi bác Hứa.
 
“Điều chỉnh vị trí thị trường là một việc khó khăn.” Hứa Hướng Ấp nói mấy lời xã giao: “Bác còn chưa tới trung tâm nghiên cứu của Duệ Phổ bao giờ, hôm nào phải đến Bắc Kinh xem Duệ Phổ thử.”
 
“Chúng cháu vẫn luôn hoan nghênh chủ tịch Hứa ghé chơi.”
 
“Văn phòng của Duệ Phổ ở đâu vậy?”
 
“Năm sau sẽ dời sang tòa Viễn Duy ạ.”
 
Hứa Hướng Ấp cười: “Viễn Duy thì bác quen đường.”
 
Vu Ba ngạc nhiên: “Duệ Phổ định chuyển vị trí soa?”
 
“Phải, năm sau sẽ chuyển đi, dùng hai tầng văn phòng của tòa Viễn Duy.”
 
Vu Ba đã từng đến tòa Viễn Duy, chỉ tầng một thôi đã lớn gấp đôi khu làm việc hiện tại của Duệ Phổ. Thế mà cô lại còn thuê hẳn hai tầng, chỉ biết lo nghĩ cho thể diện và hưởng thụ.
 
Tuy Lăng Gia Capital bọn họ không tham gia vào hoạt động cụ thể bên Duệ Phổ, thế nhưng vẫn có quyền can thiệp vào các khoản thu chi không cần thiết.
 
“Vậy chẳng phải phải đổ thêm rất nhiều tiền vào chi phí văn phòng à? Tài chính hiện tại của Duệ Phổ vốn đang eo hẹp.”
 
“Biết chúng ta không có tiền nên Viễn Duy đã cung cấp văn phòng miễn phí cho chúng ta. Chỉ có khu ký túc xá là phải thuê, tiền thuê một năm cũng không đắt.” Lạc Kỳ nhân cơ hội than thở: “Giám đốc Vu nói rất đúng, quả thật Duệ Phổ đang khó khăn, bây giờ chỉ biết nhờ người khác giúp đỡ để chèo chống công ty thôi.”
 
Vu Ba: “…”
 
“Không biết giám đốc Vu có tin tưởng vào cơ hội phát triển của Duệ Phổ sau khi điều chỉnh vị trí thị trường không?”
 
Vu Ba ngoài cười nhưng trong không cười, cảm giác mình đang rơi vào bẫy do cô bày sẵn, thế nhưng lại chẳng dừng xe được: “Lăng Gia luôn luôn tin tưởng Duệ Phổ mà.”
 
“Vậy thì tôi yên tâm rồi.” Lạc Kỳ mỉm cười bảo: “Vạn sự khởi đầu nan, bây giờ mỗi bước Duệ Phổ đi đều cực kỳ khó khăn, nhưng may là tất cả đều ủng hộ chúng tôi, Viễn Duy thì cung cấp văn phòng, giám đốc Thôi thì ép giá hợp đồng với giúp chúng tôi, ai nấy đều hết mực quan tâm.”
 
Thôi Nhiễm: “…”
 
Biết là khen nhưng nghe cứ mỉa mai thế nào ấy.
 
Cô ta miễn cưỡng nở nụ cười đối phó.
 
Lạc Kỳ nhìn Vu Ba, tiếp tục nói: “Vậy tôi xin báo cáo tình hình hiện tại của Duệ Phổ cho giám đốc Vu. Bây giờ nguồn tài chính của Duệ Phổ chỉ còn thiếu một trăm năm mươi triệu nữa thôi. Dù Duệ Phổ có phải xin nhờ mọi người thì vẫn đủ ăn, đủ mặc.”
 
Vu Ba: “…”
 
Đáng lẽ ra anh ta không nên nhắc tới việc Duệ Phổ thiếu tiền mới phải, bây giờ thì hay rồi, bị cô trả thù, mỉa mai lại còn nhân cơ hội gọi vốn. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Tưởng Thịnh Hòa nở nụ cười, dùng đũa gắp một miếng sườn cừu cho cô.
 
Lạc Kỳ vừa uống một ngụm nước ấm thì suýt nữa bị sặc, anh quên mất còn có người ngoài ở đây đấy à?
 
Cô phản ứng lanh lẹ, khẽ nói: “Cảm ơn giám đốc Tưởng đã cho Duệ Phổ miếng ăn.”
 
Tưởng Thịnh Hòa dịu dàng nhìn cô: “Ăn trước đi, ăn rồi mới có sức vay tiền giám đốc Vu.”
 
Hứa Hướng Ấp nhìn hai người kẻ xướng người họa, bật cười thành tiếng.
 
Ông ấy gắp hai miếng sườn cừu cho Vu Ba: “Này, cậu cũng ăn nhiều một chút, nếu không lát nữa đói bụng nói không lại Tiểu Lạc.”
 
Vu Ba dở khóc dở cười.
 
Bữa cơm cứ thế trôi qua sau trận khôi hài này.
 
Tưởng Thịnh Hòa chờ Lạc Kỳ lau miệng xong thì mới đứng dậy.
 
Bọn họ đi sang phòng khách. Thôi Nhiễm đi đằng sau Lạc Kỳ, nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương ở ngón giữa của cô là cùng loại với chiếc nhẫn trên tay Tưởng Thịnh Hòa.
 
Xét theo thái độ mà Tưởng Thịnh Hòa dành cho Lạc Kỳ thì chắc chắn có tình cảm trong đó. Thế nhưng xung quanh cô ta có rất nhiều đàn ông, thích là một chuyện, nhưng đến khi kết hôn họ đều tìm những người môn đăng hậu đối.
 
Năm đó cô ta cũng đã phải chịu trăm ngàn đắng cay mới có thể sánh bước cùng chồng mình.
 
Lạc Kỳ tìm Vu Ba nói chuyện, gọi vốn cho đến nơi đến chốn. Duệ Phổ thiếu tiền, nếu giờ cô không giải quyết được thì sang năm lại phải tìm cách kéo vốn nữa.
 
Trong ba cổ đông lớn nhất của Duệ Phổ, đại cổ đông Viễn Duy đã cung cấp văn phòng, thế nên không thể nào nhờ vả chuyện tiền bạc nữa. Cổ đông thứ hai là Lộ Duệ lại chỉ có kỹ thuật chứ không có tiền. Cổ đông thứ ba là Lăng Gia Capital, có tiền nhưng lại khó bàn bạc.
 
“Giám đốc Vu, anh định thế nào?”
 
Cô nói rõ trước: “Không dính dáng tới cổ phần, không bắt bên anh chịu tổn thất. Hình thức giống cho vay vậy, nhưng bên anh sẽ được chia tiền lãi và một khoản cổ phần nhất định sau hai năm. Hãy tin chúng tôi, đừng lo chúng tôi sẽ không thực hiện được. Thậm chí tiền lãi hằng năm còn có thể cao hơn tiền đầu tư của bên anh nữa.”
 
Vu Ba: “Một trăm năm mươi triệu là không thể.”
 
“Vậy năm mươi triệu thôi cũng được, chúng tôi không chê ít. Còn khoản còn lại thì tôi sẽ vay dần dần.”
 
Vu Ba không nói gì thêm.

 
“Tôi muốn nói chuyện với giám đốc Lộ của các cô.”
 
Lạc Kỳ dạo bước trong sân, gọi điện cho Lộ Duệ.
 
Lộ Duệ đang sửa sang tài liệu, chuẩn bị năm sau chuyển nhà.
 
Từ khi Lạc Kỳ chuyển đến Duệ Phổ, tất cả những gì anh ấy sắp xếp đã bị thay đổi.
 
“Có chuyện gì?”
 
“Tôi kéo vốn của Lăng Gia được năm mươi triệu.”
 
Lộ Duệ nhắc nhở cô: “Lúc Viễn Duy thu mua chúng ta đã đặt ra thỏa thuận rằng chúng ta không thể kêu gọi vốn đầu tư khác, tránh chia phổ số cổ phần trong tay Viễn Duy.”
 
“Không dính líu tới cổ phần, hình thức giống vay mượn tiền mà thôi.”
 
Nguồn tài chính của họ thiếu hụt khoảng bốn mươi triệu triệu, nếu có thêm khoản đầu tư năm mươi triệu thì sẽ giải quyết được vấn đề nan giải này. Nếu có thể huy động nguồn vốn 50 triệu từ Vu Ba thật thì theo dự đoán của cô, số vốn này sẽ thu lại lời gấp mấy lần ban đầu.
 
Thấy cô giải quyết được vấn đề tiền bạc trước thời hạn, giọng điệu Lộ Duệ vô thức nhẹ đi: “Cô đến Thượng Hải để huy động vốn à?”
 
Để gặp trưởng bối thôi.
 
Lạc Kỳ bình tĩnh hỏi lại: “Không phải chứ làm gì?”
 
Có người đến, cô xoay người lại, thấy là Tưởng Thịnh Hòa bước ra từ biệt thự tìm cô.
 
“Tôi bận rồi.” Lạc Kỳ cúp máy.
 
“Sao anh ra đây?”
 
“Ra xem thử trợ lý cũ của anh.”
 
Tưởng Thịnh Hòa cầm nửa quả quýt trong tay, lột vỏ giúp cô: “Cái này ngọt.” Anh ăn được một nửa, chừa lại nửa quả dành phần cô.
 
Lạc Kỳ nhận lấy: “Ra đây chỉ để đưa quýt cho em à?”
 
“Ừ.”
 
“Bọn họ không hỏi anh ra làm gì hả?”
 
“Bác Hứa đang chơi cờ với Vu Ba, còn Thôi Nhiễm thì giúp pha trà nên không ai rảnh mà hỏi anh.”
 
Tưởng Thịnh Hòa quay lưng về phía biệt thự, chắn trước người cô nên người trong phòng khách không thể thấy cô đang làm gì.
 
Lạc Kỳ bẻ hai múi quýt, đưa tới bên miệng anh trước. Tưởng Thịnh Hòa mở miệng cắn làm đầu ngón tay cô chạm phải bờ môi mềm mại của anh.
 
Cô lập tức thu tay lại, bỏ múi còn lại vào miệng mình.
 
Quả quýt này ngọt hơn quả cô ăn lúc chiều, hiếm có quả nào ngọt được như vậy.
 
Ăn quýt xong, Tưởng Thịnh Hòa nhận lấy số vỏ quýt trong tay cô.
 
Bọn họ cùng nhau bước vào biệt thự.
 
Thôi Nhiễm pha trà xong thì đi tới chỗ họ, gật đầu trò chuyện vài câu rồi bỏ đi. Cô ta tìm một chỗ yên tĩnh để nhắn tin với em họ.
 
Trước tiên phải hỏi em họ người đàn ông kia có phải Tưởng Thịnh Hòa hay không đã. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
[Chị, đừng hỏi nhiều như vậy, chị cứ coi như không biết gì đi. Không phải em không muốn kể chị mà là biết rồi mới có hại cho chị đấy.]
 
Xem ra đúng là Tưởng Thịnh Hòa thật rồi, nếu không em họ cô ta sẽ không nghiêm túc như vậy.
 
[Em bị Tưởng Thịnh Hòa cảnh cáo à?]
 
Thôi Bồng chỉ gửi một nhãn dán mỉm cười.
 
Thôi Nhiễm: [Chị biết rồi. Em nhớ kín miệng, đừng chọc phải Tưởng Thịnh Hòa. Lạc Kỳ hẹn hò với ai, làm bồ nhí phá hoại gia đình người nào cũng chẳng liên quan đến em. Chị không quan tâm em thích phá ai thì phá, nhưng riêng Tưởng Thịnh Hòa thì đừng đụng vào, em đừng làm liên lụy chị với anh rể em.]
 
Cô ta biết tính em họ mình hay bịa chuyện, vì vậy chẳng tin tưởng em họ mình chút nào.
 
Để an toàn, cô ta còn dặn người giám sát em họ thật tốt.
 
[Đi du lịch về thì em vào bộ phận đầu tư của Lăng Hoành làm việc đi.]
 
Thôi Bồng: [Không cần đâu chị, em không muốn người khác lời ra tiếng vào chị đâu.]
 

[Lời ra tiếng vào cái gì? Rốt cuộc là em sợ chị bị người ta bàn tán hay là sợ bị chị quản lý hả?]
 
[Chị, ý em không phải vậy mà.]
 
[Thôi đừng nói nữa, về thì nhớ đến Lăng Hoành làm, đừng gây phiền phức cho chị nữa. Em phải cảm ơn Lạc Kỳ không chặn hết đường sống của mình đấy, nếu không nếu đoạn video đó bị đăng lên mặt, người mất mặt là cả nhà chúng ta. Cậu mợ tức gần chết vì chuyện của em rồi đó!]
 
Lúc trở lại phòng khách, cô ta thấy người đang chơi cờ với Hứa Hướng Ấp đã đổi thành Tưởng Thịnh Hòa, còn Lạc Kỳ thì ngồi bên cạnh xem.
 
Hơn mười phút, Thôi Nhiễm phát hiện Lạc Kỳ liếc nhìn sang Tưởng Thịnh Hòa mấy lần, đáy mắt không giấu được vẻ ngưỡng mộ và yêu thích anh.
 
Ở lại nhà Hứa Hướng Ấp đến tám giờ rưỡi, bọn họ mời đứng dậy ra về. Thôi Nhiễm về cuối, cô ta còn tò mò hỏi: “Giám đốc Tưởng đính hôn với ai vậy? Sao trước đó chẳng nghe tin gì cả.”
 
Hứa Hướng Ấp thu dọn quân cờ, bình tĩnh đáp: “Đến lúc kết hôn thì sẽ biết thôi.”
 
Thôi Nhiễm thức thời không hỏi gì thêm, có lẽ không cần tổ chức hôn lễ thì cô ta đã biết rồi. Bây giờ đang là giữa tháng một, đợi đến tiệc rượu kỷ niệm ba mươi năm của tập đoàn Viễn Duy vào tháng mười, có lẽ Tưởng Thịnh Hòa sẽ công khai đưa vị hôn thê của mình đến tham dự.
 
Tới lúc đó, không biết Lạc Kỳ sẽ phản ứng thế nào.
 

 
Lúc quay về khách sạn Thượng Hải, Tưởng Thịnh Hòa định gọi bữa khuya cho Lạc Kỳ. Lúc ở nhà bác Hứa, cô ăn chưa no.
 
Lạc Kỳ giữ tay anh lại, không cho anh xuống phòng bếp: “Em không đói.”
 
Bây giờ đã muộn rồi, nếu ăn thì tăng cân mất.
 
Cô mở thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần mà Hứa Hướng Ấp đưa cho mình, tâm trạng vẫn chưa bình tĩnh được.
 
Bây giờ cô đã trở thành cổ đông lớn nhất của công ty ba mình, số cổ phần do Lăng Gia Capital nắm giữ trước đó đều đã được chuyển nhượng cho cô.
 
“Có phải anh đã đầu tư không?”
 
Cô nhìn sang Tưởng Thịnh Hòa.
 
Tưởng Thịnh Hòa: “Không phải. Bác Hứa không muốn anh đầu tư.”
 
Lạc Kỳ đặt bản thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần xuống, dựa vào người anh: “Ôm em một lúc đi.”
 
Tưởng Thịnh Hòa mở rèm, tắt đèn. Từ đây có thể nhìn rõ hết cảnh vật xung quanh, anh ôm cô vào lòng.
 
Lạc Kỳ dán mặt vào cổ anh: “Nếu em không gặp được anh thì không biết công ty sẽ còn nợ bao nhiêu tiền, ba em còn có thể sống được bao lâu nữa, em không dám nghĩ tới chuyện đó.”
 
“Ông trời đã định sẵn cho chúng ta gặp nhau.”
 
Anh siết chặt eo cô, nhẹ nhàng nhấc cô lên khỏi mặt đất.
 
Lạc Kỳ vòng tay ôm lấy cổ anh, cả người như đu lên người anh: “Anh ôm em một lúc nữa đi, đừng buông em ra.”
 
Tưởng Thịnh Hòa hôn lên trán cô: “Được.”
 
Trong phòng khách mờ tối, Lạc Kỳ nhìn đường nét khuôn mặt mờ ảo của anh: “Đôi khi em nghĩ, nếu em và anh bỏ lỡ nhau thì bây giờ sẽ sống thế nào. Chắc chắn là em còn đang vất vả trợ nợ, chẳng hay biết tình cảm của anh. Giống như trước đây ấy, cứ như bị mù.”
 
Tưởng Thịnh Hòa: “Sẽ không bỏ lỡ. Anh sẽ không bỏ lỡ em.”
 
Khóe mắt Lạc Kỳ ướt nhòe.
 
Tưởng Thịnh Hòa muốn tâm trạng cô tốt hơn nên nói sang chuyện khác, hỏi cô có muốn đi dạo ngoài bến Thượng Hải không. Hoặc có thể đi xem phim, dù sao cũng còn sớm.
 
“Xem phim ở nhà đi.”
 
Trong phòng không có đồ ăn vặt, Tưởng Thịnh Hòa hỏi cô: “Có muốn ăn gì không?”
 
“Em muốn ăn quýt.”
 
“Bây giờ anh đi mua.”
 
Lạc Kỳ chọc anh: “Nhưng không được buông em ra đâu đó.”
 
Tưởng Thịnh Hòa cười: “Không buông em ra thì chẳng lẽ để anh ôm em xuống dưới lầu, dẫn em đi mua quýt luôn hả?”
 
Tưởng Thịnh Hòa thả cô lên ghế sa lon, cầm điện thoại lên định đặt hàng qua mạng thì chợt đổi ý. Anh đưa áo lông cho cô: “Chúng ta xuống lầu mua trái cây đi, anh mua quýt cho em.”
 
Lạc Kỳ mặc áo xong, đội mũ lông lên, sau đó còn choàng khăn quàng cổ.
 
Chuẩn bị xong xuôi, ngoài Tưởng Thịnh Hòa thì chẳng ai nhận ra cô được.
 
Hai người rời khỏi nhà, cả đường đi Tưởng Thịnh Hòa luôn nắm tay cô.
 
Gần tới Tết âm lịch, Lạc Kỳ hỏi anh đã có dự định gì chưa.
 
Tưởng Thịnh Hòa: “Đêm hai chín anh sẽ về nhà, đến đêm ba mươi lại quay lại thành phố Tô để mừng năm mới ở nhà em.”
 
Anh nói: “Em về nhà với anh đi.”
 
Đêm ba mươi ba anh bận việc nên không về. Nhà anh có truyền thống ăn cơm đoàn viên vào đêm hai chín.
 
Đến sạp trái cây, Tưởng Thịnh Hoa mua một hộp anh đào, dâu tây cho cô rồi nghiêm túc lựa quýt.
 
Anh trả tiền bằng một tay, Lạc Kỳ ôm lấy cánh tay còn lại của anh. Buổi tối ít người đến mua trái cây nên cô mới dám ôm anh như vậy.
 
Rời khỏi sạp hàng, hai người chậm rãi dạo bước về khách sạn.
 
Tưởng Thịnh Hòa cầm một quả quýt, vừa đi vừa lột vỏ.
 
Lạc Kỳ đưa tay chờ quýt. Anh lại chọc cô, bóc xong không đưa ngay mà khép vỏ quýt lại, giơ lên cao: “Nếu em với tới thì quýt sẽ thuộc về em, anh còn tặng thêm một món quà nữa.”

 
Anh cao hơn cô nhiều, lại cách thêm một cách tay nên dù cô có nhón chân thì cũng không với tới được. Lạc Kỳ bảo anh đừng nhúc nhích, sau đó nhảy lên với lấy quả quýt, thế nhưng vẫn không tới.
 
Tưởng Thịnh Hòa lại đặt ra điều kiện: “Không được nhờ ngoại lực.”
 
Lạc Kỳ ăn vạ: “Anh là chồng em, không tính là ngoại lực.”
 
Tưởng Thịnh Hòa đành chiều theo: “Được, không tính anh.” Anh cười bảo: “Nhưng anh sẽ không giúp em.”
 
Lạc Kỳ dùng kế khích tướng: “Em nghe Giản Hàng bảo Tần Mặc Lĩnh có thể bế cô ấy lên đấy.”
 
Sau đó cô hỏi anh: “Anh không bế được em hả?”
 
Tưởng Thịnh Hòa: “…”
 
Anh thấy cô bày vẻ đắc ý, chợt bật cười.
 
Tưởng Thịnh Hòa đưa túi trái cây trong tay cho cô, sau đó cúi người, một tay đặt lên đùi cô: “Ôm chặt anh.” Tay và lưng đồng thời dùng lực, anh bế cô lên bằng một tay. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Lạc Kỳ dễ dàng lấy được quả quýt. Quả quýt không lớn lắm, cắn một miếng là hết một nửa rồi.
 
Tưởng Thịnh Hòa thả cô ra: “Anh không tin Tần Mặc Lĩnh có thể bế vợ mình lên bằng một tay.”
 
Lạc Kỳ bật cười, đút nửa quả quýt còn lại vào miệng anh.
 
Hai người vừa cười vừa nói quay về khách sạn.
 
Tưởng Thịnh Hòa đi rửa trái cây. Lạc Kỳ hỏi em họ mình khi nào được nghỉ, [Chị với anh rể em đã bắt xe về vào đêm ba mươi rồi, còn em thì sao? Mua vé ngày nào đó?]
 
Lạc Vũ còn đang ở bệnh viện. Cô ấy liếc mắt nhìn người đàn ông mặc đồng phục bệnh nhân đang dùng điện thoại nơi đầu giường, thở dài: [Năm nay chắc em không về được đâu.]
 
Lạc Kỳ: [Tết rồi mà Hạ Hử cũng không cho em nghỉ hả?]
 
Lạc Vũ: [Có người vô viện nằm rồi.]
 
[Sao thế? Bị thương chỗ nào?]
 
[Ngón tay út.]
 
Không phải cô ấy cố ý đá anh ta, nhưng lúc đó hai người làm ầm làm ĩ trên giường, cô ấy nhột, anh ta lại kẹp cô ấy lại nên mới bị đá một cú bay thẳng xuống giường.
 
Nhưng vì tư thế lúc ngã xuống nên anh ta bị gãy xương, phải tới bệnh viện chụp X-quang.
 
Thế là anh ta ăn vạ cô ấy.
 
[Gãy xương ngón tay thì bao lâu mới lành?]
 
[Ai mà biết. Bây giờ anh ta còn đang ở bệnh viện này. Buổi sáng thì làm việc tại phòng bệnh luôn, ngày nào em cũng phải tới thăm.]
 
Lạc Kỳ: [Có khi nào anh ta muốn kỳ kèo tới cuối năm để về nhà ăn Tết với em không vậy?]
 
Lạc Vũ: “…”
 
Lạc Kỳ: [Có nghiêm trọng lắm không? Chờ chị quay về rồi đến bệnh viện thăm.]
 
[Không cần, không cần. Mất mặt lắm.]
 
Lạc Kỳ kể chuyện Hạ Hử gãy xương ngón tay cho Tưởng Thịnh Hòa nghe, sau đó anh nói: “Vậy mấy tháng nay sẽ không nhờ cậu ta quét tước dọn dẹp nữa.”
 

 
Lạc Kỳ vốn định ghé bệnh viện viếng thăm, dù gì chỉ gãy xương ngón tay nhưng vẫn phải nằm viện mà. Nhưng chờ cô quay lại Bắc Kinh thì nghe Lạc Vũ bảo Hạ Hử đã xuất viện, bây giờ đang nghỉ ngơi tại nhà.
 
Gần tới cuối năm, tập đoàn Viễn Duy cho nghỉ sớm.
 
Lạc Kỳ noi theo tập đoàn Viễn Duy nên thông báo nghỉ ngay ngày hai mươi bảy, làm mấy nhân viên cảm động muốn nhào tới ôm cô.
 
Tiểu Trì tặng Lạc Kỳ một bó hoa tươi nhỏ: “Giám đốc Lạc, đây là hoa hồng tôi tự trồng, hoa nở nhiều nên cắt một bó. Năm mới chúc cô mọi việc đều thuận lợi.”
 
“Cảm ơn.” Lạc Kỳ mừng rỡ nhận lấy.
 
Cô tiện tay cắm vào bình hoa, đến tối mới mang về biệt thự.
 
Cô và Tưởng Thịnh Hòa đều được nghỉ, hiếm có một hôm rảnh rỗi không có áp lực công việc, họ chơi cùng hai chú chó nhỏ nhà mình, còn chụp rất nhiều ảnh.
 
Cô còn chụp vài tấm cho Tưởng Thịnh Hòa.
 
Ngày mốt phải tới nhà Tưởng Thịnh Hòa, cô bỗng thấy hơi căng thẳng, không biết phải xử sự thế nào với ba Tưởng Thịnh Hòa.
 
Tưởng Thịnh Hòa: “Hôm đó đưa Đô Đô và Mi Mi theo cùng đi.”
 
“Được, ba mẹ còn chưa gặp chúng nó nữa. Đã chuẩn bị quà xong chưa?”
 
“Ừ, chuẩn bị theo đúng yêu cầu của em rồi.” Tưởng Thịnh Hòa nói: “Anh còn chuẩn bị một chiếc bánh ga tô cho ba anh nữa.”
 
“Ngày mốt là sinh nhật ba anh hả?”
 
“Không phải. Nhưng ông ấy mách lẻo với mẹ anh bảo anh keo kiệt, có một thanh sô cô la thôi cũng tiếc không cho ông ấy ăn. Nên anh định chuẩn bị một chiếc bánh lớn làm bằng sô cô la thật để ông ấy ăn đến khi ngán thì thôi.” Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
“…”
 
Lạc Kỳ bật cười, đẩy anh: “Đừng có mang cái bánh đó theo, vừa nhìn là biết anh cố ý chọc tức ba mình rồi.”


 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.