Đọc truyện Năm thứ 7 phải lòng em – Chương 70
Lúc trước chỉ lúc họp cô mới gọi video với anh, đây là cuộc gọi video riêng đầu tiên sau khi kết hôn.
Lạc Kỳ mất vài giây làm quen, anh cúi đầu lướt máy tính bảng, cô cầm một quả anh đào ăn.
Tưởng Thịnh Hòa ngẩng đầu nhìn thấy cô đang ăn anh đào: “Nhà ăn chỗ em còn có cả trái cây sau bữa ăn nữa à?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không có. Thư ký của em cho em đấy.” Cô giơ hộp giữ tươi lên cho anh xem: “Nửa hộp, mà còn được rửa sạch rồi.” Cô pha cà phê cho Trì Tâm, Trì Tâm đã tặng nửa hộp anh đào cho cô lúc cô ấy tan sở vào buổi trưa. Có lẽ cô ấy cho rằng cô chán quá nên đã cho cô để giết thời gian.
Tưởng Thịnh Hòa biết cô cũng thích uống nước ép anh đào: “Em thích anh đào vậy cơ à?”
“Ừm.” Lạc Kỳ chậm rãi nuốt xuống, ám chỉ một cách uyển chuyển:
“Em thích ăn cả ô mai nữa.”
Tưởng Thịnh Hoà để ở trong lòng, còn nói: “Sau này sẽ để trong nhà.”
Lạc Kỳ biết anh sẽ không nghĩ sang vấn đề khác.
“Buổi sáng mà giám đốc Tưởng vẫn bận rộn với việc gì thế?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Gọi giám đốc Tưởng một lần thì ở biệt thự một ngày.
“Buổi sáng trò chuyện việc hợp tác với bác Hứa, về còn phải mở cuộc họp nữa.”
“Hứa Hướng Ấp ạ?”
“Ừm.”
Có thể gọi là bác Hứa thì xem ra quan hệ còn tốt hơn mà cô nghĩ.
Lúc lên thuyết trình ở Hội nghị thượng đỉnh tài chính, Hứa Hướng Ấp đã vỗ lên vai anh, lúc ấy cô đã cảm thấy quan hệ của họ không hề bình thường.
Hứa Hướng Ấp là shark lớn của ngành tài chính, quá nhiều người muốn lên quen để được đi lên.
“Hình như hệ cá nhân của hai người không tệ.”
“Ừ.”
Không chỉ là không tệ bình thường đâu.
Vào các ngày Tết m Lịch, anh đưa Lạc Kỳ đến Thượng Hải để hỏi thăm sức khoẻ của bác Hứa.
Tưởng Thịnh Hoà kéo thanh trượt, Lạc Kỳ hỏi anh đang nhìn cái gì.
Anh cầm máy tính bảng rồi chỉ vào màn hình: “Thấy không?”
Dĩ nhiên đó là váy cưới rồi.
Tưởng Thịnh Hoà lợi dụng lúc ngủ trưa để sàng lọc và chọn trước cho cô, máy tính bảng là do tiệm váy cưới đưa đến: “Anh hỏi qua rồi, tiền thưởng của quý ba sẽ được gửi vào giữa tuần.”
Anh tuyên bố: “Anh không hề thúc giục bên tài vụ đâu.”
“Khi chụp ảnh cưới, sẽ mặc váy của mình, buổi tối anh sẽ mang máy tính bảng về cho em xem, chọn kiểu em thích, đến lúc đó anh sẽ đến tiệm thử với em.”
Lạc Kỳ nhìn người đàn ông trong màn hình, anh chọn váy cưới mà chăm chú như đang đi họp.
Sang đến trang khác thì anh sẽ dừng lại, như thể trong đầu đang tưởng tượng xem nếu nó mặc trên người cô có đẹp không vậy.
Cô chuẩn bị tâm lý trước cho anh: “Thử váy cưới chán lắm.”
“Với anh, nó không hề nhàm chán.”
Tất cả những chuyện liên quan đến cô đều không hề nhàm chán.
Tưởng Thịnh Hòa nhìn giờ, một giờ sẽ có người đến thăm, sắp đến giờ rồi.
“Lạc Kỳ.” Anh gọi tên cô.
Mỗi lần anh gọi tên cô đều có sự nuông chiều không nói nên lời, Lạc Kỳ hỏi: “Có chuyện gì thế?”
“Sắp có người đến đây, anh không có thời gian để nhìn giúp em nữa rồi.”
Hoá ra là anh vẫn còn việc bận.
“Anh cứ làm tiếp đi.” Lạc Kỳ chủ động tắt video.
Cô để điện thoại xuống, cân nhắc nên trải qua buổi chiều thế nào.
Hiện tại chuyện của công ty cũng do Lộ Duệ quyết định, cũng sẽ không đơn giản như đưa kế hoạch trọng tâm ra cho cô. Chuyện bận rộn duy nhất tiếp theo là Hạ Vạn Trình đến Bắc Kinh, thương lượng với ông ấy để ông ấy đồng ý hợp tác với Duệ Phổ.
Được nhàn rỗi thì quá chán, Lạc Kỳ định cho nhân viên ít phúc lợi, cô gọi cho Trì Tâm. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
“Giám đốc Lạc, cô có gì cần căn dặn ạ?”
“Tôi thấy có một cuốn sổ góp ý treo bên cạnh bảng thông báo trong nhà ăn, cô bảo bên hậu cần lấy cuốn sổ ghi chép đó xuống cho tôi, tôi có không ít ý kiến và đề nghị muốn viết.”
“… Vâng ạ, giám đốc Lạc chờ một chút nhé.”
Hai tiếng sau, Lộ Duệ nhận được điện thoại của bên hậu cần, nói Lạc Kỳ viết ý kiến ra nửa trang giấy, còn có thêm nửa trang đề nghị, người ta không chỉ nói ra, mà còn có cả phương pháp hữu hiệu để giải quyết.
Anh ta xin chỉ thị của Lộ Duệ là nên làm sao bây giờ, bên hậu cần không dám tự ra quyết định, dù sao khi họ đọc hết cũng thấy đề nghị của Lạc Kỳ cũng rất hợp lý.
Lạc Kỳ đang ở trong trung tâm nghiên cứu phát minh, Thôi Bồng nói muốn tới trung tâm nghiên cứu phát minh để thăm, anh ấy cũng đến đây cùng, khi nhận được điện thoại của người phụ trách bên hậu cần, anh ấy tức giận đến nỗi không nói nên lời cả buổi.
Thôi Bồng thấy sắc mặt của anh ấy trầm xuống: “Sao thế?”
Lộ Duệ cười: “Không có gì.”
Sao cái cô Lạc Kỳ kia không giày vò anh ấy đến chết thì không bỏ qua mà, anh ấy nói với người phụ trách bên hậu cần: “Cứ theo ý cô ấy đi.”
Ngày mai bắt đầu cải thiện thức ăn.
Vì chuyện này mà Trì Tâm cũng bắt đầu mong chờ, căn tin bị họ phàn nàn vạn năm rồi sẽ cải thiện cái gì vào ngày mai,
Hôm nay là ngày thứ hai đến Duệ Phổ, Lạc Kỳ vẫn tắt đèn vào đúng năm giờ như trước. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Buổi chiều Giản Hàng có việc ở ngoài, đi từ thị trường rồi đến thẳng để đón Lạc Kỳ, một chiếc xe màu trắng chạy đến, ngay cả biển số xe cũng phong cách.
Chiếu xe thể thao này là quà valentine Tần Mặc Lĩnh tặng cô.
Giản Hàng tươi cười với người đang đến: “Đúng giờ thế.”
“Tôi tan làm đúng giờ, không nhấn nhá thêm dù chỉ một phút.”
“Lúc tôi vừa đến công ty của Tần Mặc Lĩnh để làm, 4:30 đã tan làm rồi, là người về sớm nhất cả cái công ty.”
Lạc Kỳ cài dây an toàn vào, cười nói: “Tôi giống cô đấy, không hề có ai đi trước tôi.”
Đúng lúc Lộ Duệ đi từ trung tâm nghiên cứu phát minh về, nhìn thấy Lạc Kỳ ngồi lên xe thể thao từ xa, anh ấy không biết chủ nhân của biển số xe đó là ai, nhưng chắc chắn là không phú thì quý.
Và không phải là một người có tiền bình thường.
Lạc Kỳ không để tâm đến việc tranh quyền quản lý với anh ta, xem ra là tất cả tâm tư đều đặt trên việc yêu đương.
Xe thể thao đi qua bên cạnh xe anh ấy, hất bụi đi qua.
Giản Hàng không thích nhất là quanh co lòng vòng: “Hôm nay Tưởng Thịnh Hoà cũng đi. Có phải cô không có tình cảm với Tưởng Thịnh Hoà không? Nếu như thật sự không có cảm giác với anh ấy thì sau này chỉ một mình cô đến nhà của tôi thôi, ba mẹ của tôi cũng thích cô lắm.”
Giản Hàng là một trong những người bạn không nhiều lắm của cô, cô không thể nói dối được nên chỉ có thể bảo Giản Hàng im lặng.
“Sao thế?”
Nhưng Giản Hàng vẫn nghe theo, chậm rãi đỗ vào ven đường.
Lạc Kỳ thẳng thắn thành khẩn nói: “Tôi đã hẹn hò với anh ấy rồi. Vào sinh nhật tôi, anh ấy đã cầu hôn, ngày thứ ba thì đi lĩnh chứng. Nói thật, cho đến bây giờ cô vẫn có cảm giác không chân thật, giống như đang mơ ấy.”
“…”
Giản Hàng trợn mắt há hốc mồm.
“Chúng tôi đã lừa tất cả mọi người để đi lĩnh chứng, ngay cả tài xế cũng không biết.”
Giản Hàng khiếp sợ rồi lại cảm động: “Yên tâm, tôi cũng không nói với ai đâu, ngay cả Tần Mặc Lĩnh tôi cũng không nói. Để tự Tưởng Thịnh Hoà nói với anh ấy.”
Với cuộc hôn nhân chớp nhoáng này, Giản Hàng thấy cảm động lây, cô ấy và Tần Mặc Lĩnh không hề có tình cảm trụ cột nào, không như Lạc Kỳ, ít nhất là Tưởng Thịnh Hoà đã thích cô tận bảy năm.
Sau khi cô và Tần Mặc Lĩnh lĩnh chứng, đầu tiên sẽ thấy không thật, thường quên bản thân đã kết hôn rồi.
Lạc Kỳ nói: “Tôi vẫn còn thiếu nợ, ba Tưởng Thịnh Hoà có yêu cầu rất cao với hôn nhân của anh ấy, tôi chênh lệch với anh ấy quá nhiều, nên cứ lừa mọi người trước.”
Giản Hàng hoàn toàn có thể hiểu Lạc Kỳ, hôn nhân của cô ấy với Tần Mặc Lĩnh cũng là môn không đăng hộ không đối, vô hình chung sẽ có sự tự ti.
Cô ấy an ủi Lạc Kỳ: “Đừng áp lực quá, sẽ vượt qua được thôi. Tôi cũng thiếu nợ, vừa vui xong lại chiến tranh lạnh với Tần Mặc Lĩnh, cũng vì tôi tình nguyện thế chấp bất động sản để vay ngân hàng, cũng không muốn dùng tiền của anh ấy. Mà bên bộ phận của tôi có sản phẩm mới, chẳng biết sẽ được phản ứng thế nào.”
Tháng Mười Hai sẽ ra mắt trên thành phố, còn hai tháng, cô ấy thấy áp lực chưa từng có.
Giản Hàng giẫm nhẹ lên chân ga: “Không muốn sốt ruột mấy chuyện đó nên tôi về nhà ăn cơm.”
Lạc Kỳ cười: “Hai chúng ta đồng bệnh tương liên, hiện tại tôi cũng đang buồn với thị trường của Duệ Phổ.”
Hai người cùng trò chuyện sự phiền não của mình.
Tưởng Thịnh Hoà và Tần Mặc Lĩnh đến trước, hai người ngồi trên ghế sô pha nói chuyện phiếm, Giản Trọng Quân đang sửa bài thi.
Khi các cô bước vào, Giản Trọng Quân mời Lạc Kỳ vào: “Tiểu Lạc, hôm nay có việc để làm rồi, chú chuẩn bị cả bút đỏ cho cháu rồi.”
Lạc Kỳ cười đi qua, vội liếc nhìn Tưởng Thịnh Hoà.
Tưởng Thịnh Hoà chủ động đi lên hỗ trợ: “Cháu cũng làm, nhiều người làm sẽ nhanh hơn.”
Anh đứng dậy rồi ngồi xuống bên cạnh Lạc Kỳ: “Anh sửa với em.”
“Vâng.”
Tần Mặc Lĩnh ngồi đối diện xoa thái dương, thái dương cũng đau nhức vì lo lắng cho Tưởng Thịnh Hoà, vất vả lắm mới có cơ hội cho anh, lại không xum xoe được, lại đang hợp tác, cùng nhau sửa bài.
Giản Hàng ngồi xuống cạnh Tần Mặc Lĩnh, thấy ánh mắt anh ấy, cô ấy cảm thấy mắt anh ấy không tốt lắm, rõ ràng bầu không khí của Lạc Kỳ và Tưởng Thịnh Hoà không giống hồi trước nữa, sao anh ấy lại không nhìn ra. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Tần Mặc Lĩnh nhìn cô ấy: “Em nhìn gì thế?”
Giản Hàng: “Anh thấy em đang nhìn anh à?”
Tần Mặc Lĩnh: “…”
Anh ấy cũng không đắc tội với cô ấy, không hiểu sao lại tức giận với anh ấy.
Giản Hàng ghé sát vào người anh, dùng âm thanh mà chỉ có hai người nghe được: “Anh ấy chưa theo đuổi được Lạc Kỳ à?”
Tần Mặc Lĩnh: “Chưa.”
Giản Hàng cười: “Đúng là anh em plastic.”
Tần Mặc Lĩnh nghiêng người qua, nói qua tai cô: “Plastic cái gì?”
Giản Hàng chỉ anh ấy rồi lại chỉ Tưởng Thịnh Hoà, dùng âm thanh mà chỉ hai người nghe thấy: “Hai người đó.”
Thấy vẻ mặt đắc ý của cô ấy, Tần Mặc Lĩnh cũng không biết cô ấy đang đắc ý cái gì.
Hai người xì xào bàn tán, còn hai người ở đối diện thì đang chăm chú sửa bài thi, chuyên tâm phối hợp, không chú ý xem hai người kia đang làm gì.
Tưởng Thịnh Hoà và Lạc Kỳ phối hợp ăn ý, một người sửa, một người tính điểm.
Cơm nấu xong thì bài cũng chấm xong rồi.
Nói về chuyện yêu sớm trong lúc ăn cơm, Giản Trọng Quân nói có hai học sinh có thành tích đã trượt xuống rất tệ trong lần thi này, ông ấy nói hai đứa này đang yêu đương.
Mấy người họ nhao nhao suy nghĩ, quan điểm này không ổn lắm, đừng mạnh mẽ chia cắt, bởi vì chia cắt cũng chẳng dừng được.
Hơn chín giờ, họ đi ra từ nhà Giản Hàng.
Tưởng Thịnh Hoà không bảo tài xế đến mà anh tự đi ô tô đến, đi ô tô.
Ở nhà thầy Giản mãi mà không tìm thấy cơ hội, hiện tại Lạc Kỳ mới có thể nói với Tưởng Thịnh Hoà là Giản Hàng đã biết chuyện họ đi đăng ký kết hôn.
Cô chủ động nói quan hệ với anh cho bạn bè của cô làm Tưởng Thịnh Hoà rất vui, nghiêng đầu liếc nhìn sườn mặt cô: “Cảm ơn em.”
“Sao cái này mà cũng cảm ơn?”
Cần chứ.
“Lúc nào thì anh mới nói cho Tần Mặc Lĩnh?”
Tưởng Thịnh Hoà ngẫm nghĩ: “Chờ chụp ảnh cưới đã.”
Sau đó ném thẳng ảnh cưới cho Tần Mặc Lĩnh.
Nhắc Tào Tháo thì có tin nhắn của Tào Tháo ngay.
Tần Mặc Lĩnh nhắn tin, Tưởng Thịnh Hoà không xem được, để Lạc Kỳ xem giúp anh.
[Lúc nãy trên bàn cơm nói về chủ đề yêu sớm, cậu với Lạc Kỳ thảo luận tiếp đi, tâm sự trước kia cậu có bao nhiêu người theo đuổi ở trường, thuận tiện kể chuyện thầm mến của cậu cho cô ấy biết. Không khó đâu. Lần thứ hai tôi gặp Giản Hàng còn khó hơn cậu nhiều, không phải tôi cũng đi à.]
Tần Mặc Lĩnh giúp đỡ hết sức. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Lạc Kỳ rời khỏi khung chat, cười hỏi Tưởng Thịnh Hoà: “Trước kia anh có bao nhiêu người theo đuổi thế?”
“Rất nhiều.” Nhiều đến mức chẳng nhớ hết.
“Thế lúc còn đi học anh có yêu đương không?”
“Không.” Tưởng Thịnh Hoà nói: “Em là mối tình đầu.”