Đọc truyện Năm thứ 7 phải lòng em – Chương 60
Lúc Lạc Kỳ về đến nhà thì vừa hay mẹ cô cũng đi ra khỏi phòng.
Khương Nghi Phương nhìn đồng hồ trên tường: “Nhanh như vậy sao? Không phải con nói muốn đi ăn khuya à?”
“Đã ăn rồi ạ.” Đã lỡ nói, cô chỉ có thể theo đó tiếp tục nói dối: “Con mua xiên ở trong ngõ, vừa trò chuyện vừa ăn.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chiếc bình thủy tinh được mẹ cất đi, lại bị cô lấy ra để đựng nước.
Khương Nghi Phương nhìn bó hoa hướng dương trên bàn trà, thật ra hai ba bông đã đủ rồi, nhiều quá cũng phí tiền, nhưng bà ấy không muốn nói ra làm mất hứng con gái.
“Hôm nay hoa hướng dương gói rất đẹp.”
Lạc Kỳ vâng một tiếng, cầm bình hoa đi ra khỏi phòng rửa tay: “Vừa lúc trong tiệm đang rảnh rỗi không có gì làm, ông chủ mới có thời gian chọn giấy gói đó ạ.”
Thật ra giấy gói là do Tưởng Thịnh Hòa tự tay lựa.
Bỗng nhớ đến chuyện ngày mai giáo sư Lương sẽ tới Tô Thành, nên Lạc Kỳ đã lên tiếng hỏi mẹ cô để dễ dàng sắp xếp.
“Mẹ, ngày mai mẹ có thời gian không ạ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cũng rảnh, con muốn đi dạo phố sao?”
“Dạ không. Ngày mai giáo sư Lương sẽ qua đây, muốn hẹn gặp mặt mẹ vào buổi chiều ạ.”
Con gái nói với bà ấy rằng đêm hôm đó lúc trở về, mẹ của Tưởng Thịnh Hòa đã tìm cô hỏi về chuyện thiết kế của bà ấy.
Khiến bà ấy không khỏi cảm thấy áp lực, tuy rằng đã có nửa năm tiếp quản một dự án lớn, trang trí biệt thự cũng có chút kinh nghiệm, thế nhưng đối phương là Lương Chân, nên trong lòng bà ấy có chút không chắc chắn.
Tưởng Nguyệt Như đã giúp đỡ gia đình bà ấy rất nhiều, bình thường giúp đỡ con gái bà ấy đã là tốt rồi, hiện tại con bé cũng đang là trợ lý của Tưởng Thịnh Hòa, cho dù bản thân không thể tự mình tiếp nhận công việc này, bà ấy cũng sẽ tận lòng giúp kiểm tra việc trang trí trên công trường.
Lạc Kỳ cắm hoa vào bình, nghĩ tới việc sáng sớm mai Tưởng Thịnh Hòa sẽ đến gặp: “Mẹ, ngày mai mẹ không cần nấu cơm đâu ạ, để con ra ngoài mua.”
“Con không ngủ thêm sao?”
“Thói quen rồi ạ, con không ngủ được nữa.”
“Được rồi, con đừng mua bữa sáng cho ba con nhé, ngày mai ông ấy đi ăn ở công ty.”
Lạc Kỳ tắm rửa sơ qua rồi nằm xuống giường, trong đầu lúc này toàn là hình ảnh Tưởng Thịnh Hòa ôm cô ở trên cầu.
Thần kinh bị kích thích, đến gần sáng cô mới ngủ được.
Đến năm giờ rưỡi sáng cô đột nhiên tỉnh dậy.
Thì thấy Lạc Vũ nhắn hai tin nhắn cho cô, một tin lúc hai giờ sáng, một tin lúc năm giờ hai mươi lăm phút.
[A a a! Chị ơi, em điên rồi!]
[Chị, em xong đời rồi, sau này sẽ chẳng còn ngày nào tốt đẹp nữa (òa khóc) (òa khóc) (tan nát cõi lòng).]
Xem ra cô ấy đã mất ngủ cả đêm rồi.
Lạc Kỳ gọi điện thoại qua, thế nhưng chuông reo mãi mà không có ai nghe.
Tin nhắn mới nhất là vào năm phút trước, Lạc Vũ không thể nào ngủ nhanh như vậy được.
Điện thoại rung lên liên tục khiến gối cũng rung theo.
Hạ Hử bị đánh thức, khó chịu mở mắt, vài giây sau mới thấy rõ điện thoại ở đâu. Vừa nhìn thì thấy điện thoại hiển thị tên người gọi: Chị của em đẹp nhất
Lại nhìn ốp điện thoại lòe loẹt, là điện thoại của Lạc Vũ.
Hạ Hử tắt âm điện thoại rồi ném sang một bên, trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy.
Anh ta tỉnh táo lại, xoa xoa mũi.
Tối qua anh ta gặp Lạc Vũ dưới lầu công ty. Cô ấy cực kỳ căm phẫn, giở giọng quái gở ý bảo anh ta không đáng mặt đàn ông, chỉ vì một nụ hôn mà bắt lỗi cô ấy đủ thứ.
Còn bảo anh ta chơi không nổi.
“Lạc Vũ, đừng có mạnh miệng, cô nghĩ cô chơi nổi chắc?”
“Ít ra thì vẫn đỡ hơn anh. Chỉ có một nụ hôn thôi mà anh làm như sắp chết tới nơi vậy.”
Còn về việc chơi nổi hay chơi không, chỉ việc nói miệng không cũng không chứng minh được gì, thế nên mới có chuyện như bây giờ.
Trước khi tới khách sạn, bọn họ không uống một giọt rượu nào, cực kỳ tỉnh táo.
Mười phút sau, Lạc Vũ bước ra từ phòng tắm. Thấy người đang tựa vào đầu giường hút thuốc, cô ấy giật mình, khi nãy anh ta còn đang ngủ rất say mà.
Cô ấy đã mặc quần áo chỉnh tề, bây giờ chỉ thấy chân cùng với lưng rất đau nên bước đi có hơi khó khăn.
Cố nén lại cơn đau, cô ấy đi lại lấy điện thoại, coi Hạ Hử như không khí.
Thật ra là do tim muốn nhảy khỏi ngực rồi nên mới không nhìn anh ta.
Hạ Hử dập điếu thuốc: “Nhát vậy à?”
Lạc Vũ hừ lạnh một tiếng, có nhát thì cô ấy cũng không nhận mình nhát.
Cô ấy ấn vài cái lên màn hình điện thoại, sau đó xách túi quay đầu rời đi.
Điện thoại Hạ Hử có thông báo tin nhắn đến. Anh ta mở lên, là Lạc Vũ chuyển mấy nghìn tệ, một nửa tiền phòng.
Rời khỏi khách sạn, Lạc Vũ vỗ ngực, cuối cùng cũng có thể hít thở bình thường.
Cô ấy trả lời tin nhắn của chị họ: [Chị, em tăng ca suốt đêm nên mắng bên A đó. Nhưng mà không sao, cũng không phải lần đầu mắng anh ta. Giờ em buồn ngủ quá, khi nào ngủ dậy lại nói chuyện với chị sau.]
[Phải rồi, chị, máy giặt ở nhà thuê mới cũ rồi nên em mua một cái nhỏ chuyên dùng để giặt đồ lót, gửi nhờ nhà chị trước nhé. Khi nào chị gái phòng 202 dọn đi thì em sẽ lấy lại.]
Lạc Kỳ: [Cứ để đó đi. Em cũng mau đi ngủ đi, thức cả đêm mệt rồi.]
Cô bước lên cầu đá, thấy Tưởng Thịnh Hòa đã chờ mình ở dưới cầu. Cô cất điện thoại, bước nhanh xuống bậc thang.
“Mấy giờ giáo sư Lương sẽ đến?”
“Buổi trưa.” Tưởng Thịnh Hòa nói: “Chiều nay đi xem biệt thự trước, sau đó đi xem nhà của chúng ta.”
Nụ hôn hôm qua dường như vẫn còn để lại chút dư vị. Lạc Kỳ vẫn ngại không dám nhìn anh, tự hỏi không biết khi nào sự hỗn loạn lòng mình mới bình tĩnh lại.
Mua đồ ăn sáng xong, Tưởng Thịnh Hòa đi đến đầu ngõ cùng cô. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Lạc Kỳ xoay người, nhưng lời tạm biệt còn chưa nói ra thì sắc mặt đã cứng lại. Cô nhìn thấy mẹ mình bước xuống cầu đá, chắc là đi đổ rác.
“Mẹ em đang đứng đằng sau anh.” Cô nói nhỏ với Tưởng Thịnh Hòa.
Khương Nghi Phương tưởng là bạn trai con gái mình đến Tô Thành thăm cô, dù là chiều cao hay khí chất thì đều rất xứng với cô.
Nhưng tình huống này mà gặp mặt thì sẽ hơi xấu hổ, bà ấy đang định trốn qua bên cầu đá thì con gái và bạn trai cô bỗng nhiên nhìn sang.
“Mẹ.” Lạc Kỳ lên tiếng gọi bà ấy, sau đó còn vẫy tay.
Đợi mẹ lại gần, cô mới bình tĩnh giới thiệu: “Mẹ, đây là giám đốc Tưởng, tới đón con đi xem nhà.”
Khương Nghi Phương: “…”
Hóa ra là hiểu lầm.
“Chào dì, cháu là Tưởng Thịnh Hòa.”
“Chào cháu, bình thường hay nghe Lạc Kỳ nhắc đến cháu, cảm ơn cháu đã giúp đỡ Lạc Kỳ nhà dì.”
“Dì khách sáo rồi, chuyện nên làm thôi ạ.”
Lạc Kỳ đứng im bên cạnh lắng nghe. Hai phút sau, cuối cùng hai người cũng trò chuyện xong.
Khương Nghi Phương theo phép lịch sự mời Tưởng Thịnh Hòa vào nhà: “Cháu vào uống ly nước đã.”
Nhưng đã bị Tưởng Thịnh Hòa khéo léo từ chối, hiện tại thân phận của anh vẫn là ông chủ của Lạc Kỳ, mà cô là cấp dưới khác giới của anh, làm phiền nhà cô vào sáng sớm thế này sẽ không hay.
“Dạ thôi ạ, mọi người cứ ăn sáng đi, cháu sẽ vào xe ngồi chờ.”
Khương Nghi Phương còn đang lo nhà mình chật chội không thể tiếp đón đầy đủ được, nhưng khi nghe anh nói không vào thì cảm thấy cũng tốt, bởi vì trong nhà làm gì có trà ngon.
“Lát nữa dì và Lạc Kỳ sẽ ra, phiền cháu qua đây rồi.”
“Không phiền đâu ạ, khách sạn cháu ở cũng gần đây.”
Tưởng Thịnh Hòa nói lời tạm biệt, rồi nhìn sang Lạc Kỳ với ánh mặt lạnh lùng: “Lát nữa gọi điện cho tài xế, xe anh đậu không xa phía trước.”
“Vâng giám đốc Tưởng, anh đi thong thả.”
“…”
Vừa vào nhà, Khương Nghi Phương đã thở phào nhẹ nhõm: “Sao giám đốc Tưởng của con biết mà tới nhà mình vậy?”
Lạc Kỳ đã nghĩ sẵn lý do: “Khi nãy bọn con gặp nhau ở đầu đường. Anh ấy thấy con xách theo đồ ăn sáng, sợ đồ ăn nguội nên bảo chở con về, trên đường còn bàn bạc vài chuyện làm ăn với con.”
Khương Nghi Phương không nghi ngờ gì, còn cảm thán: “Số con tốt thật, gặp được hai người sếp mà ai cũng tốt.”
Lạc Kỳ và mẹ nhanh chóng giải quyết bữa sáng rồi rời khỏi nhà.
Vậy mà lúc này giáo sư Lương vẫn còn chưa đến. Cô vừa đi vừa nhắn tin cho Tưởng Thịnh Hòa: [Bây giờ đi xem biệt thự luôn hả anh? Không đợi giáo sư Lương sao?]
Tưởng Thịnh Hòa: [Đi xem nhà tân hôn của chúng ta trước. Nếu em không thích thì vừa lúc nhờ dì thiết kế lại luôn.]
Xe đậu ở tiệm hoa chờ hai mẹ con Lạc Kỳ. Khương Nghi Phương ngồi trên ghế phụ lái, còn Lạc Kỳ và Tưởng Thịnh Hòa thì ngồi ở hàng ghế sau.
“Dì Khương, cháu đưa dì đi xem căn nhà khác của cháu trước.”
Khương Nghi Phương xoay mặt lại: “Cháu định sửa sang nội thất à?”
“Dạ.” Tưởng Thịnh Hòa nói: “Căn nhà đó là nhà nghỉ phép ở Tô Thành của cháu và vợ.”
Lạc Kỳ: “…”
Đây là lần đầu anh gọi cô là vợ, đã thế lại còn ở ngay trước mặt mẹ cô.
Khương Nghi Phương không biết Tưởng Thịnh Hòa đã có vợ nên chúc mừng.
Căn nhà tân hôn này có mặt hướng ra hồ, ở một tiểu khu khác.
Khương Nghi Phương không thấy có chỗ nào cần sửa sang, nhìn là biết nơi này đã được nhà thiết kế nổi tiếng thiết kế.
Tưởng Thịnh Hòa nhìn sang Lạc Kỳ: “Trợ lý Lạc, đến lúc đó cô liên lạc với vợ tôi giúp tôi, hỏi em ấy xem có chỗ nào cần sửa không.”
Lạc Kỳ nghiêm túc đáp: “Vâng giám đốc Tưởng.”
“Làm phiền cô rồi.”
“…”
Khi nào mới diễn xong vậy.
Tưởng Thịnh Hòa có điện thoại, Lạc Kỳ tranh thủ thời gian dẫn mẹ đi tham quan hết các phòng. Căn nhà rộng hơn mấy trăm mét vuông nên phải mất hơn nửa tiếng mới tham quan xong.
Khương Nghi Phương nói với con gái: “Mẹ thấy không cần sửa sang gì đâu, nếu sửa thì sẽ ảnh hưởng đến tổng thể của căn nhà, còn phá hư một công trình lớn như vậy, hơn nữa thật sự không cần thiết phải sửa.”
Lạc Kỳ cũng cảm thấy vậy, dù sao cũng không thường xuyên ở, một năm chỉ về có mấy ngày, như lời mẹ cô nói thì là thật sự không cần thiết.
“Lát nữa con sẽ nói với giám đốc Tưởng.”
Căn nhà này có tất cả ba sân hiên, có thể ngắm nhìn toàn cảnh xung quanh hồ.
Khương Nghi Phương đứng trong sân hiên, bỗng dưng thấy buồn. Trước đây bà ấy cũng định mua một căn nhà hướng ra hồ như vậy cho con gái, chuẩn bị tiền cọc xong xuôi rồi thì bỗng dưng công ty gặp chuyện. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
“Mẹ, mẹ nghĩ gì thế?” Lạc Kỳ tựa đầu vào bả vai mẹ mình.
Khương Nghi Phương mỉm cười: “Chỉ đang nghỉ phải sửa sang sân hiên thế nào mới không ảnh hưởng phong cách tổng thể thôi, không thể lãng phí cảnh hồ đẹp như vậy được.”
“Dạ, vậy mẹ cứ đưa ra phương án đi, để con đưa giám đốc Tưởng xem cho.”
Xem xong căn nhà hướng ra hồ kia thì trời đã trưa, Lương Chân cũng đã đến nhà ga. Tài xế chở mẹ con cô và Tưởng Thịnh Hòa đi gặp bà ấy, ăn một bữa cơm.
Gia đình hai bên của đôi vợ chồng chưa công khai cứ thế gặp nhau.
Nhà hàng được chọn chính là nhà hàng họ đã liên hoan sau buổi trình diễn của Sơ Lâm vào năm ngoái.
Bàn bốn người đã được đặt trước. Lạc Kỳ ngồi bên cạnh Khương Nghi Phương, đối diện là Tưởng Thịnh Hòa và Lương Chân.
Tuy là lần đầu gặp nhau nhưng hai người đều quen biết Tưởng Nguyệt Như nên vẫn có chuyện để nói.
Lạc Kỳ hỏi Tưởng Thịnh Hòa: “Giám đốc Tưởng, ngài muốn uống trà không?”
Lương Chân đang nhiệt tình trò chuyện với Khương Nghi Phương nghe Lạc Kỳ khách sáo như vậy bỗng dưng có chút chán nản. Cô gọi anh là giám đốc Tưởng, lại còn dùng từ ngài, xem ra con trai bà ấy không thể theo đuổi cô thành công rồi.
Lúc sắp ăn xong thì Lạc Kỳ bỗng nhận được cuộc gọi từ Sơ Lâm.
Sơ Lâm mới rời trạm tàu cao tốc, hỏi cô chiều nay có rảnh thì đi dạo phố, uống cà phê.
Lạc Kỳ: “Chắc sẽ trễ một chút. Bởi vì hôm nay giáo sư Lương và giám đốc Tưởng tới nói chuyện phương án thiết kế nhà cửa với mẹ tớ.”
Sơ Lâm quên mất chuyện này: “Vậy cậu cứ bàn trước đi, xong việc thì gọi điện cho tớ.”
Tưởng Thịnh Hòa nghe vậy thì nhỉ giọng nói với cô: “Để tôi tiễn cô ra ngoài, cô cứ đi dạo phố với Sơ Lâm đi.”
Lương Chân cũng phụ họa theo con trai, bảo cô không cần ở lại đây đâu.
Lạc Kỳ và Sơ Lâm hẹn nhau gặp mặt.
Cô đến quán cà phê trước, Sơ Lâm vẫn còn đang trên đường đi.
Lạc Kỳ gọi một ly cà phê, bỗng anh họ gọi điện tới hỏi cô đang ở đâu.
“Em hẹn bạn đi dạo phố. Có chuyện gì vậy anh?”
Lạc Vu Lễ hỏi trước: “Bạn nam hay bạn nữ?”
“… Là Sơ Lâm, nghệ sĩ đàn dương cầm ấy. Không phải lúc trước em đã nói với anh là em đi nghe buổi biểu diễn của cô ấy rồi à. Em vẫn còn liên lạc với cô ấy, hôm nay cô ấy đến Tô Thành nên em hẹn cô ấy đi mua sắm.”
Đầu bên kia điện thoại không có tiếng trả lời.
“Anh?”
“Anh đang lái xe, em nói đi.”
“Anh tìm em có chuyện gì thế?”
“Anh mua hai cái túi, cho em với Lạc Vũ mỗi người một cái.”
Lạc Vu Lễ giải thích: “Thuận tiện mua thêm hai cái.”
Chắc là anh ấy mua túi cho bạn gái nên tiện mua cho cô và Lạc Vũ luôn. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Lạc Vu Lễ lại hỏi: “Em đang ở đâu, bây giờ anh mang qua luôn cho.”
“Buổi tối em qua lấy sau nhé.”
“Em không có xe không tiện đi lại, dù sao chiều nay anh cũng không bận gì.”