Bạn đang đọc Năm thứ 7 phải lòng em – Chương 22:
Trước khi bắt đầu dùng cơm, Tiểu Khương cầm kẹp gắp một miếng thịt cừu từ đĩa ăn của Lạc Kỳ cho mình, lại gắp hai miếng đặt vào trong đĩa của Tưởng Thịnh Hòa, tự nhiên như thế giải quyết vấn đề giúp Lạc Kỳ.
Lạc Kỳ không khỏi cảm kích: “Cảm ơn!”
Tiểu Khương cười: “Có nhiều thịt cừu để ăn, em cảm ơn chị mới đúng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tưởng Thịnh Hòa giống như trước kia, không lên tiếng.
Lạc Kỳ tập mãi thành quen, trong ấn tượng vốn có của cô, anh trầm mặc ít lời mà tiếc chữ như vàng.
Lúc Tiểu Khương đang ăn thì nhận được điện thoại của thư ký Cứ, đối phương hỏi anh ta khi nào thì gửi báo cáo công tác của hôm nay.
“Em gửi ngay đây, cô chờ em một lát.”
Anh ta đã sửa sang tốt từ sớm, chưa kịp gửi đi thì đã bị Lạc Kỳ gọi đến ăn khuya.
Bảng báo cáo ở trong máy tính, trong di động không có bản xem trước.
Thật ra anh ta hoàn toàn có thể ăn khuya xong rồi về phòng gửi đi, nhưng có một cái cớ tức thì tốt như vậy, không có lý do gì mà không lợi dụng. Nếu nửa đường anh ta tách khỏi họ, có thể tạo dịp cho ông chủ ở cùng Lạc Kỳ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Giám đốc Tưởng, thư ký Cứ cần một phần tài liệu quan trọng, tôi trở về phòng gửi đi, mười phút sau sẽ trở lại, hai người cứ ăn trước không cần chờ tôi.”
Vẻ mặt Tưởng Thịnh Hòa đạm nhạt: “Đi đi.”
Tiểu Khương đặt đũa xuống, vội vàng chạy về khách sạn.
Chỉ còn Tưởng Thịnh hòa và Lạc Kỳ trên bờ cát, ai không biết còn nghĩ họ là người yêu.
“Trong cuộc họp lần trước, Y tế Duệ Phổ và Y tế Đông Bác được nhắc tới, cô có cách nhìn như thế nào?” Tưởng Thịnh Hòa phá vỡ sự im lặng.
Nói chuyện công việc, dù cho trên bàn chỉ có hai người bọn họ cũng sẽ không tạo ra bầu không khí mập mờ gì.
Lạc Kỳ đang định ăn miếng cừu cầm trên tay, cô đành thả lại vào trong đĩa.
Tưởng Thịnh Hòa nói: “Cũng không phải họp, vừa ăn vừa nói.”
Anh cầm cái cặp, gắp một miếng thịt cừu đưa đến tay cô: “Đã nói với mọi người bao nhiêu lần, lúc ăn cơm riêng không cần nhiều quy củ như vậy.
“Cám ơn giám đốc Tưởng.” Ý tốt khó từ chối, Lạc Kỳ cầm giấy bạc lên ăn cừu. Suy nghĩ của cô đều nằm trên vấn đề ông chủ vừa nói, trước khi trả lời, cô hỏi trước: “Công ty đã quyết định thu mua Y tế Duệ Phổ rồi à?”
Tưởng Thịnh Hòa cũng cầm một miếng thịt cừu , chậm rãi ăn, trả lời cô: “Lệ Nhụy có dự định đó.”
Ánh mắt Lạc Kỳ vội nhìn thoáng qua mặt anh, rồi nhìn miếng sườn cừu trong tay, “Thu mua Y tế Duệ Phổ có thể nâng cao tổng lực cạnh tranh của Y tế Viễn Duy, bù vào một ít khuyết điểm của chúng ta.”
Còn về Y tế Đông Bác, cô nên nói thế nào nhỉ? Nói là công ty Bùi Thời Tiêu đầu tư, anh ta có tầm nhìn đầu tư, ngày nay Y tế Đông Bác mở rộng phát triển nhanh chóng.
Nếu cô nói Y tế Đông Bác đáng để thu mua, vậy sẽ có hiềm nghi là muốn giúp Bùi Thời Tiêu. Một khi Viễn Duy quyết định thu mua, sau khi Bùi Thời Tiêu nhượng lại cổ phần công ty, anh ta sẽ kiếm được mấy triệu sang tay. Người không hiểu ẩn tình có khĩ cho rằng cô chưa dứt tình với Bùi Thời Tiêu, chia tay rồi còn đang giúp anh ta.
Nếu như cô nói Y tế Đông Bác không đủ tính uy hiếp tranh đua, không đáng giá thu mua, vậy sẽ làm người ta cảm thấy cô lấy việc công trả việc riêng, mượn chuyện này trả thù sự phản bội của Bùi Thời Tiêu.
“Tôi sẽ không phát biểu ý kiến về Y tế Đông Bác, có thành kiến, vì là công ty đầu tư của bạn trai cũ.”
“Hoàn Hằng Capital đầu tư vào Y tế Đông Bác?”
“Đúng vậy.”
Trước đó Tưởng Thịnh Hòa không chú ý đến cổ đông của Y tế Đông Bác có ai: “Xin lỗi, tôi nhắc tới người không nên nhắc.”
Lạc Kỳ cười một cách chuyên nghiệp: “Không sao. Tôi vừa chia tay, ngài không biết rất bình thường.”
Anh nhìn vào cô, giả vờ như vừa mới biết cô chia tay: “Hôm đó cô khóc là bởi vì chuyện này?”
“…”
Thật sự là đã nhắc đến cái nồi không nên nhắc.
Lúc đó mắt cô sưng như quả hạch đào, thảm thương không nỡ nhìn. Sau đó cô còn nghĩ trước tiên đánh đến tầng quản lý trung tâm, tạo ấn tượng khóc sướt mướt cho ông chủ, quá là mất điểm.
Lạc Kỳ bào chữa cho bản thân: “Ở bên nhau nhiều năm như vậy, tình cảm sâu nặng, lúc chia tay có chút không nhẫn tâm.”
Mấy câu nói chữa ngượng của cô trong vô tình lại làm tổn thương Tưởng Thịnh Hòa.
Tưởng Thịnh Hòa chỉ chú ý ba chữ trong đó, tình cảm sâu đậm.
Lạc Kỳ muốn để ông chủ yên tâm: “Hiện tại tôi đã điều chỉnh tốt, sẽ không ảnh hưởng công việc.”
Tưởng Thịnh Hòa tỏ vẻ thấu hiểu: “Không sao, trong lúc nhất thời điều chỉnh không ổn rất bình thường. Tôi cũng từng bị chuyện tình cảm quấy nhiễu, đã cố điều chỉnh rất lâu.”
Lạc Kỳ vô cùng ngạc nhiên, không tin được Tưởng Thịnh Hòa còn có thể có chuyện không như ý về mặt tình cảm, bên cạnh đó còn biết ơn sự thấu hiểu lòng người của ông chủ, đồng cảm cho cô bậc thềm bước xuống.
Tiểu Khương đã về, đi đi về về mất mười lăm phút, anh ta sợ rời đi lâu quá sẽ làm Lạc Kỳ nghi ngờ.
Tưởng Thịnh Hòa lại gọi người bán hàng đêm thịt cừu hâm nóng, anh nhìn đồng hồ, chưa đến mười giờ, ăn khuya xong cũng cũng mời tầm mười giờ mà thôi. Lúc nãy Lạc Kỳ đứng ở bờ biển lâu như vậy, dọc đường trở về đều lơ đãng, suýt chút nữa không nhìn thấy anh. Ăn khuya xong thì trở lại phòng, cô ở một mình, chắc là lại đang nghĩ ngợi.
“Lát nữa tôi bảo khách sạn chiếu phim ở bãi biển, hai người cảm thấy hứng thú thì ở lại xem.”
Tiểu Khương tích cực tiếp lời, nói dối lần thứ hai trong đêm, còn làm trò trước mặt ông chủ, nói trước đây chưa từng xem phim ở bãi biển, nhưng anh ta vẫn còn phải dẫn dắt Lạc Kỳ, làm cô nghĩ đây là chuyện thường xuyên, không phải đặc biệt chiếu phim vì cô. Anh ta hỏi: “Giám đốc Tưởng, lần này chiếu phim gì?”
Lạc Kỳ nghe ra trọng điểm lần này, xem ra trước đây Tưởng Thịnh Hòa đi công tác ở Hải thành từng chiếu phim xem trên bãi biển.
Tưởng Thịnh Hòa trả lời Tiểu Khương: “Hệ chữa lành, phim tình cảm gia đình.”
Tiểu Khương: “Vậy tôi đi nhìn xem.”
Phim hệ chữa lành là loại Lạc Kỳ yêu thích nhất, cô cũng định ở lại xem phim, đây vẫn là lần đầu cô xem phim trên bãi biển.
Tưởng Thịnh Hòa gọi điện thoại cho ông chủ khách sạn, ông chủ lập tức bảo người sắp xếp.
Khoảng tầm nửa tiếng, màn chiếu phim đã xuất hiện trước mắt.
Vài ngày ngắn ngủi, Lạc Kỳ nhìn máy chiếu phim ngoài trời hai lần, cảm thán có tiền thật tốt, cũng cảm khái bọn họ hai cô cháu có sở thích giống nhau, đều thích xem phim ở bên ngoài.
Trải nghiệm xem phim ở trong trong sân nhà Tưởng Như Nguyên mấy hôm trước không bằng trên bãi biển.
Khách sạn còn mang hoa quả đồ ăn vặt và các loại đồ uống lên cho bọn họ.
Tưởng Thịnh Hòa cố ý ngồi vào chỗ tối bên cạnh, cách Lạc Kỳ một Tiểu Khương, anh cách xa cô một chút để khi cô xem phim sẽ thoải mái hơn.
Chẳng qua cô bị Tiểu Khương che mất, anh không nhìn thấy cô.
Một lát sau, Tưởng Thịnh Hòa đứng dậy di chuyển ghế dựa, kéo về sau vài bước, nghiêng về phía trước chính là Lạc Kỳ, hơi nghiêng mắt là có thể nhìn đến cô.
Lạc Kỳ khui một gói hạt dưa nhỏ, đón gió biển, đợi phim chiếu.
Màn máy chiếu sáng lên.
Cảnh đầu phim quen thuốc đập vào mắt, bộ phim này Lạc Kỳ đã xem qua, rất chữa lành, trước đây khi cô tâm trạng không tốt, áp lực lớn sẽ tìm lại xem.
Ở bờ biển cách đó không xa, còn có bảy tám người trẻ tuổi, có cặp tình nhân nhỏ, có đám bạn thân, bị phim chiếu thu hút lại đây.
Có ghế dựa bên cạnh nhưng bọn họ không ngồi, trực tiếp đặt mông ngồi trên cát.
Đồ ăn vặt trên bàn, Lạc Kỳ ăn một người không hết, Tưởng Thịnh Hòa bưng một đĩa to hạt dưa đưa cho cặp tình nhân bên cạnh, không có nói là ông chủ khách sạn chuẩn bị đặc biệt cho anh, nói: “Khách sạn cung cấp.”
Cậu trai cuống quýt cảm ơn, cầm một ít cho bạn gái rồi chuyển mâm đồ ăn vặt cho cô gái không quen biết bên cạnh: “Bọn họ nói là khách sạn cung cấp đấy.”
“Cảm ơn.”
Vài người vốn không quen biết nhau lại chia sẻ đồ ăn vặt và hoa quả, cùng xem chiếu bóng.
Cách đó không xa còn có tiếng sóng biển.
Hừng đông, phim đã chiếu hết.
Lạc Kỳ xem rất chăm chú, trong giây phút ngắn ngủi đã quên đi những điều không như ý, phim kết thúc, cô cũng trở về hiện thực.
Tưởng Thịnh Hòa ngồi ở kia không có dự định rời đi, nói với cô và Tiểu Khương: “Hai người trở về đi, tôi hẹn đánh bài với người khác rồi.”
Lạc Kỳ trở về phòng mình, tắm rửa xong vẫn không thấy buồn ngủ bao nhiêu, tìm một cái thảm lông khoác trên người, lên sân thượng giết thời gian.
Chỗ bọn họ xem phim khi nãy, một bàn người ngồi vây quanh nhau, là Tưởng Thịnh Hòa đánh bài với bạn anh. Cuộc sống cá nhân của anh còn phong phú hơn những gì cô tưởng tượng.
Hẳn bãi cát đó có ý nghĩa đặc biệt với anh.
Nghe điện thoại ở đó, ăn khuya ở đó, xem phim ở đó, và còn đánh bài ở đó.
Cô nghĩ đến câu nói kia, anh cũng bị chuyện tình cảm quấy nhiễu, phải điều chỉnh rất lâu. Cô rất tò mò là người con gái như thế nào mới có thể từ chối sự yêu thích của anh.
—
Buổi sáng ngày kế tiếp, Lạc Kỳ theo Tưởng Thịnh Hòa cùng nhau đi đến một câu lạc bộ thương nhân cách đó vài km, họ đã hẹn Hạ Vạn Trình bàn bạc ở đây.
Hạ Vạn Trình ở khách sạn gần đây, ông ấy đến trước bọn họ.
Chuyện Lạc Kỳ chia tay với con trai nhà họ Bùi, ông ấy nghe người bạn giám đốc Triệu của mình nhắc đến. Lần trước gặp Lạc Kỳ là tháng sáu, đêm đó mọi người còn ở trên bàn rượu nói về lễ cưới của cô và Bùi Thời Tiêu, chỉ mới ngắn ngủn ba tháng mà hai người chia tay, lễ cưới hủy bỏ, không khỏi làm người ta thổn thức.
Hôm nay Lạc Kỳ trang điểm khéo léo nhưng tiều tụy nơi đáy mắt vẫn không che được.
Hạ Vạn Trình rất tán thưởng thái độ làm việc gì cũng gọn gàng của Lạc Kỳ, lễ cưới hủy bỏ thì hủy bỏ ngay, không để cho mình con đường sống, tính cách đó của cô thích hợp đảm nhiệm quản lý đưa ra quyết sách.
“Tiếu Lạc, khi nào thì quay về Tô thành? Đến lúc đó đến ngồi chơi, tôi giới thiệu một vãn bối trong nhà cho cô làm quen.”
Như này giới thiệu đối tượng xem mắt trá hình cho cô rồi.
Dùng từ không hợp lý sẽ rất dễ lúng túng, còn có thể làm mất mặt Hạ Vạn Trình.
“Tôi cũng muốn trở về.” Câu nói tiếp theo, Lạc Kỳ đổi thành giọng địa phương của Tô thành, ngữ điệu cởi mở: “Chủ tịch Hạ ngài không biết, hiện tại tôi có nhà không thể về, bố mẹ tôi đá tôi đi, không cho trở về Tô thành.”
Hạ Vạn Trình bị câu nói địa phương của Tô thành chọc cười, Lạc Kỳ uyển chuyển từ chối, ông ấy cũng không muốn ép buộc.
Tưởng Thịnh Hòa nghe không hiểu, tiếng địa phương Tô thành là điểm mù ngôn ngữ của anh.
Không biết Lạc Kỳ nói cái gì, có từ chối ý tốt của Hạ Vạn Trình hay không?
“Sợ là chủ tịch Hạ phải xếp hàng.” Anh nói nửa đùa nửa thật.
Hạ Vạn Trình cảm thấy thích thú: “Cậu nói vậy nghĩa là sao?”
Tưởng Thịnh Hòa cười nhạt: “Có một người bạn thường xuyên nhờ tôi, bảo tôi tìm cơ hội giới thiệu Lạc Kỳ cho cậu ấy làm quen. Tôi bận đi công tác, còn chưa sắp xếp. Ngài nếu muốn giới thiệu trước, chẳng phải tôi sẽ bị bạn bè ghi thù à.”
Tiểu Khương lặng lẽ nhìn tài liệu trong tay, ông chủ bắt đầu có bạn bè từ hư vô rồi.
Nói đùa một hồi, chủ đề giới thiệu đối tượng làm quen bị rẽ qua.
Lạc Kỳ liếc Tưởng Thịnh Hòa, làm việc dưới trướng anh ngoại trừ căng thẳng ra, phương diện khác cũng không tệ lắm. Trước nay anh luôn bảo vệ cấp dưới của mình một cách vô điều kiện, đúng lúc giải vây cho nhân viên.
Buổi sáng mất ba giờ để thảo luận phương án giải quyết một ít vấn đề nan giải, buổi chiều ông chủ và Hạ Vạn Trình hẹn nhau đánh golf, không cần bọn họ đi theo.
Về chuyện khai thác thị trường của Y tế Viễn Duy, hai người chủ âm thầm trao đổi lợi ích gì đó, bọn họ không được biết.
Bận đến sẩm tối, Lạc Kỳ và Tiểu Khương chấm dứt công việc hôm nay.
Tiểu Khương buông chuột ngồi thẳng người dậy, xoa bóp cái cổ đau nhức: “Chị Lạc, đi, em mời chị uống tách cà phê.”
Lạc Kỳ thu dọn đồ đạc: “Tôi lớn hơn cậu, có mời cũng nên là tôi mời mới đúng.”
“Đừng khách khí, em lấy tiền lì xì giám đốc Tưởng phát mời, không tiêu tiền của bản thân.”
“Giám đốc Tưởng còn cho cậu bao lì xì?”
Cuối cùng Tiểu Khương cũng không cần phải nói dối, đúng là ông chủ thường xuyên cho bọn họ lì xì nhưng cũng không thể chỉ toàn nói tốt cho Tưởng Thịnh Hòa được: “Vâng, chúng em dốc sức làm việc, giám đốc Tưởng biết áp lực của chúng em lớn nên thường xuyên phát lì xì cho chúng em.”
Hai người vừa trò chuyện về Tưởng Thịnh Hòa vừa đi đến quán cà phê ngoài trời bên ngoài.
Thẳng đến buổi sáng ngày thứ hai, Lạc Kỳ mới nhìn thấy Tưởng Thịnh Hòa, cô và Tiểu Khương đến phòng anh họp, phòng anh lớn gấp hai phòng bọn họ, phòng tiếp khách rộng gấp đôi văn phòng.
Tưởng Thịnh Hòa còn chưa ăn sáng, tối hôm qua anh có hai cuộc họp, đến ba giờ sáng mới trở về, hôm nay ngủ nhiều thêm hai tiếng. Trước lúc bọn họ vào, anh cũng vừa thức dậy.
Khách sạn mang bữa sáng đến phòng, đồ ăn vô cùng phong phú.
Anh xắn tay áo, ngẩng đầu lướt qua hai người đang đứng cạnh bàn, hỏi: “Hai người ăn sáng chưa?”
“Ăn rồi ạ.” Lạc Kỳ và Tiểu Khương đồng thanh trả lời, tiếng nói của Tiểu Khương lớn, che lấp âm thanh của Lạc Kỳ.
Tưởng Thịnh Hòa không nghe được lời của Lạc Kỳ, ánh mắt anh dừng thẳng trên người cô: “Sao lại không ăn sáng? Đến đây ăn một chút đi.”
Lạc Kỳ: “…Tôi ăn rồi, giám đốc Tưởng ngài ăn đi.”
Tưởng Thịnh Hòa nghe nửa câu sau, anh cảm giác như có bốn cái lòng đỏ trứng gà luộc nghẹn ở trong miệng.
Lạc Kỳ đặt máy tính trên bàn, còn chưa cắm điện thì chuông cửa vang lên. Cô tưởng rằng ông chủ gọi phục vụ phòng nên đi ra mở cửa.
Khoảnh khắc cửa phòng mở ra, hai người trong và ngoài cửa đều ngẩn ra.
Tần Mặc Lĩnh liếc nhìn số phòng, xác nhận mình không gõ nhầm phòng.
Lạc Kỳ không nghĩ tới là Tần Mặc Lĩnh đến tìm ông chủ mình, cô giữ cho cửa mở hoàn toàn: “Giám đốc Tưởng ở bên trong.”
Tần Mặc Lĩnh gật đầu, rồi lại hỏi: “Mọi người đang mở họp à?”
“Còn chưa bắt đầu ạ.”
Trong nháy mắt vừa nãy, Tần Mặc Lĩnh có nghĩ đến Tưởng Thịnh Hòa đã theo đuổi được Lạc Kỳ rồi.
Lạc Kỳ đóng cửa lại, đi sau anh ta.
Tưởng Thịnh Hòa biết hôm nay Tần Mặc Lĩnh muốn qua đây, nên cũng không bất ngờ: “Đến sớm vậy?”
“Toi còn chưa ngủ.” Tần Mặc Lĩnh vừa trở về từ nước ngoài, còn chưa quen múi giờ, anh ta vừa xuống chuyến bay quốc tế thì lập tức chuyển máy bay bay đến Hải thành. Anh ta tự mình đi qua sắp xếp dự án đưa cho Bùi Thời Tiêu, đều là lấy lợi ích ra trao đổi thì đối phương mới hợp tác với công ty Bùi Thời Tiêu. Mấy cái dự án đó ở những nước khác nhau, hai cái ở bán cầu Tây, còn một cái ở bán cầu Nam.
Trước khi dự án chính thức khởi động, Bùi Thời Tiêu cần làm rất nhiều chuyện, đến lúc đó đối phương phải bay qua lại giữa mấy quốc gia, thời gian trong nước ít càng thêm ít.
Anh ta kéo ghế dựa, ngồi xuống đối diện Tưởng Thịnh Hòa.
Tiểu Khương pha xong cà phê, Lạc Kỳ bưng một ly cho Tần Mặc Lĩnh.
Thấy Lạc Kỳ đến, Tương Thịnh Hòa vội đứng dậy bước về trước chìa tay đón lấy ly cà phê: “Đưa cà phê cho tôi. Cô và Tiểu Khương xuống lầu đi dạo đi, hai tiếng sau qua đây. “
“Dạ vâng.” Lạc Kỳ đưa ly cà phê cho Tưởng Thịnh Hòa, cô không biết rõ một ít thói quen của ông chủ, có thể loại bạn bè quan trọng như Tần Mặc Lĩnh đều là anh tự mình pha cà phê tiếp đãi.
Cô rời đi với Tiểu Khương.
Tần Mặc Lĩnh liếc Tưởng Thịnh Hòa, cho rằng anh muốn uống tách cà phê đó.
Tưởng Thịnh Hòa đặt tách cà phê trước mặt Tần Mặc Lĩnh, ngồi xuống tiếp tục ăn bữa sáng.
Tần Mặc Lĩnh cầm tách cà phê, bỗng nhiên nở nụ cười, anh ta hiểu được hành động vừa rồi của Tưởng Thịnh Hòa là ý gì rồi: “Cậu có phải quá nhạy cảm rồi không? Lạc Kỳ chỉ là thuận tiện pha cho tôi một ly cà phê thôi.” Kết quả Tưởng Thịnh Hòa bật người dậy đón lấy, cảm thấy Lạc Kỳ bưng trà rót nước cho người khác, sợ cô chịu uất ức.
Tưởng Thịnh Hòa cũng không bác bỏ.
“Chờ hai người kết hôn, ngày nào đó đến nhà hai người đánh bài, Lạc Kỳ pha cho chúng tôi tách cà phê cũng là bình thường.” Tần Mặc Lĩnh lại nói: “Loại chuyện bưng trà rót nước này, ai có thể tránh được, thỉnh thoảng tôi cũng rót trà cho khách mà.”
Tưởng Thịnh Hòa tiếp lời anh ta: “Tình huống của Lạc Kỳ không giống với của cậu, hôm nay cô ấy mang cà phê cho cậu là vì cô ấy làm trợ lý chứ không phải chủ nhà đón khách. Nếu địa vị không tương xứng, tôi sẽ không để cô ấy làm những chuyện này.”
Nói về cuộc sống sau này, anh vui lòng tán gẫu thêm vài câu: “Cho dù sau này trong nhà có khách, tôi cũng không cần cô ấy bưng trà rót nước, trong nhà có dì giúp việc, dì giúp việc bận thì còn có tôi, không cần cô ấy chạm vào.”