Đọc truyện Năm Thứ 7 Của Hai Vợ Chồng – Chương 21: Lê hải đường…
Vào cái lúc mở cửa, trong đầu tôi hiện lên rất nhiều điều, lại hình như chỉ là trống rỗng. Trong đầu tôi hiện lên rất nhiều hình ảnh như vầy: tôi nhìn thấy MC đài phát thành cười đùa tí tửng hẹn tôi đi ăn, đó là Mạnh Tiểu Viên; tôi nhìn thấy hỗn đản kia tát tôi một cái rồi ôm tôi nói chúng tôi hẹn hò đi Hải Đường, đó là Mạnh Tiểu Viên; tôi thấy tên kia cứ cười ngây ngô 7 năm với tôi, nói với tôi trong lòng hắn khó chịu, đó là Mạnh Tiểu Viên.
Sau đó tất cả những hình ảnh ấy đều vỡ vụn, tôi nhìn rõ tình cảnh trước mắt. Hắn cả người trần truồng tựa ở trên tường, chiếc quần con hình gấu Pooh tôi mua cho hắn bị tuột xuống mắt cá chân. Một người con trai xinh đẹp eo nhỏ chân dài đang đưa ngón tay vào trong người hắn, hắn kích liệt run rẩy, nhưng không giãy dụa.
Đó là Mạnh Tiểu Viên của tôi.
Anh không phải nói anh quả quyết muốn tôi chịu trách nhiệm với anh sao, sao không chờ tôi chứ?
Anh không phải nhớ tôi sao, là nói dối sao?
Anh không phải bị trĩ sang sao, anh không đau sao?
Dù có không đau, anh chẳng lẽ không biết, tôi sẽ đau lòng sao?
Tôi há miệng, lại ngậm lại, lại há, lại ngậm lại. Tôi biết như vậy rất ngốc, giống như một con cá thiếu nước, tôi biết tôi đứng sững ở đây là không đúng, nhưng đầu óc của tôi hoàn toàn đặc quánh. Tôi cảm thấy tôi rất giống một người dưới đáy địa ngục, có ai thả sợi dây từ trên nhân gian xuống để tôi leo lên, tôi bò, bò, có lúc bò được một đoạn lên rồi lại trượt xuống, bò tròn bảy năm, khi tôi sắp chạm đến đất đai nhân gian thì người buông dây kia cắt nó.
Hắn ngây ngốc nhìn tôi, tôi cũng ngơ ngác nhìn hắn. Người duy nhất tỉnh táo là người con trai xinh đẹp kia, hắn tên gì nhỉ, Ngô Tiểu gì đó? Không rõ nữa. Ngón tay hắn vẫn đang ở trong người Mạnh Tiểu Viên, cơ thể dán sát vào người Mạnh Tiểu Viên một cách mờ ám, hắn nhìn qua tôi, sau đó liếm cổ Mạnh Tiểu Viên, thấp giọng nhưng nói rất rõ: “Thân ái à, anh chặt thật đấy.”
Anh đang làm gì? Hắn đang làm gì? Tôi đang làm gì?
Tôi bỗng nhiên cảm thấy tất cả đều trở nên vặn vẹo nực cười, hoang đường hài hước. Trong đầu tôi vang lên ầm ầm, tôi không biết nên làm như thế nào mới đúng, nhưng mà cơ thể tự động lựa chọn ra quyết định tốt nhất.
Tôi quay đầu bỏ chạy.
Mà Mạnh Tiểu Viên không hề đuổi theo.
Thế là 7 năm rồi, tôi thường xuyên bỗng nhiên có ý nghĩ tàn nhẫn và buồn cười là bỏ trốn trong đầu. Mà lúc này đây tôi đã quyết định vĩnh viễn cũng không bỏ đi, thì lại là lần đầu tiên bỏ chạy thật sự.
Đây là báo ứng sao? Là báo ứng ha.
Thực ra tôi có thể xông lên đánh người con trai kia ra, tin chắc với sức chiến đấu của mình có thể đánh cho hắn tối tăm mặt mũi bố mẹ cũng chẳng nhận ra, thực ra tôi cũng có thể xông lên túm cổ áo Mạnh Tiểu Viên rít gào hỏi hắn vì sao vì sao anh bạc tình quả nghĩa phụ lòng tôi, anh vô sỉ vô tình cố tình gây sự… Nhưng tôi không có biện pháp, tôi sắp tan vỡ liễu. Tôi ngay cả khống chế bản thân không khóc cũng sắp làm không được rồi, càng không thể suy nghĩ xem hai người phía sau phát triển thế nào, lại có gút mắt gì, cẩu huyết gì, lộn xộn gì làm đầu óc tôi ong ong
Vì thế tôi chạy.
Tôi chỉ biết là tôi lại bị vứt bỏ một lần nữa.
==
Tôi một mình chạy trên đường khuya, không biết có thể đi đâu. Lúc học hành sống trong ký túc xá, lúc có công việc thì sống trong ký túc xá của công nhân, không ở được bao lâu thì đã dọn ra ngoài ở với Mạnh Tiểu Viên. Thành phố này không phải nơi tôi lớn lên. Trước khi gặp hắn, tôi với thành phố này, chỉ là nước chảy bèo trôi; sau khi gặp hắn, thì tôi quấn lấy hắn. Tôi bỗng nhiên hiểu ra vì sao trước đây tôi muốn thoát khỏi Mạnh Tiểu Viên như vậy, bởi vì hắn là Tiểu Viên của tôi, nhà của tôi. Tôi bị ngôi nhà nơi tôi sống 18 năm vứt bỏ, tôi vô cùng mong muốn có một ngôi nhà có thể tiếp nhận tôi, cũng vô cùng sợ hãi sẽ bị vứt bỏ nữa.
Trên thế giới, có rất nhiều chuyện luôn luôn sai lệch. Tôi vốn tưởng rằng bây giờ tôi hiểu ra vẫn chưa tính là muộn, nhưng thì ra, thực sự không phải tất cả mọi người tất cả mọi việc đều sẽ ở nguyên tại chỗ chờ tôi hiểu ra.
Tuy rằng tôi cho rằng chí ít Mạnh Tiểu Viên sẽ vẫn chờ tôi, tôi thật sự cho rằng như thế.
Chẳng có nơi nào để đi, cũng chẳng có con đường nào để bước. Không thể đi tìm Thường Từ, hắn sẽ căm giận đi tìm Mạnh Tiểu Viên, ép tôi đi đối mặt những thứ tôi không muốn. Việc đó sẽ chỉ làm tôi thấy… xấu hổ vô cùng.
Không biết đi được bao nhiêu lâu, bỗng nhiên trời bắt đầu mưa, đồng thời càng ngày càng to. Tôi bị mưa trút từ đầu đến chân, trong lòng cũng vậy. Tôi cứ tưởng đời này tôi sẽ không phải cảm nhận cái cảm giác bị bố mẹ đuổi ra khỏi nhà nữa, tôi cho rằng năm 18 tuổi ấy bị như thế là vì tôi vẫn còn trẻ. Nhưng 14 năm qua, tôi phát hiện tôi vẫn chẳng hề tiến bộ chút nào.
Tôi rất lạnh, rất cô độc. Chân tôi rất đau, mệt chết đi được, lòng cũng rất đau. Nhưng tôi vẫn cứ đi, bởi vì tôi không biết tôi có thể dừng lại nơi đâu.
Mười bốn năm trước tôi bị bố mẹ đuổi khỏi nhà, vẫn không ngừng trách cứ bản thân, là lỗi của tôi, là do tôi còn trẻ hết sức lông bông cục cằn dốt đặc, là do tôi làm bại hoại gia phong bất hiếu bố mẹ, là tôi làm họ đau lòng, là tôi làm họ khổ sở, tôi phiêu bạt mấy năm nay giãy dụa mấy năm nay, là tôi gieo gió gặt bão.
Hôm nay tôi càng không ngừng trách cứ bản thân, là lỗi của tôi. Là tôi mải nhìn chung quanh không biết quý trọng, là tôi khác người làm ra vẻ không được sống yên, là tôi khiến Mạnh Tiểu Viên không còn chờ tôi, là tôi để cho người khác thừa dịp chen vào, tôi hôm nay lưu lạc đầu đường không nhà để về, là tôi gieo gió gặt bão.
Tôi cứ ngây ngốc đi trên đường, cả người ướt đẫm. Bỗng nhiên thấy ở góc đường, có một con mèo ngồi xổm, lông bị ướt nhẹp dính bết trên người, có vẻ gầy ốm trơ xương, run người trong mưa lạnh. Tôi bước mấy bước về phía trước, ngồi xổm xuống trước mặt nó. Mèo hoang không người thân, nhưng con mèo này rõ ràng không còn sức để đi, chỉ nhìn tôi cảnh giác.
Tôi từ từ vươn tay về phía nó, sau đó dừng lại không động. Không biết có phải do đồng bệnh tương lân không, con mèo ấy do dự một lát, từ từ vươn đầu lưỡi liếm đầu ngón tay tôi. Tôi nhất thời cảm thấy từ đầu ngón tay, một luồng cảm giác ấm áp tràn vào lòng, đang muốn xoa đầu nó, bỗng nhiên nghe thấy phía sau vang lên một tiếng mèo kêu.
Con mèo trông có vẻ bệnh bại yếu ớt kia nháy mắt như được uống thuốc tăng lực, nhảy tưng tưng ra ngoài. Tôi sững sờ quay đầu lại, chỉ thấy con mèo kia nhảy tới bên cạnh một con mèo đen trông có vẻ mạnh khỏe hơn nó, cọ lông vào nó như đang làm nũng, con mèo đen cúi đầu liếm liếm cổ nó, sau đó hai con mèo cùng nhau biến mất trong con hẻm đen kịt.
Tôi ngây người một lát, từ từ thu tay lại. Lại nhìn thoáng qua con hẻm không còn bóng mèo, không biết sao, tự dưng tôi thấy toàn bộ ấm ức khổ sở đều trào lên, bỗng nhiên oa một tiếng khóc thành tiếng, nước mũi nước mắt cùng nhau giàn rụa.
Tôi không ngừng trách cứ bản thân, không ngừng nói với mình đó là lỗi của mình, tôi không dám để mình nghĩ tới họ, họ vứt bỏ tôi. Tôi sợ tôi nghĩ đến rồi tôi sẽ… bị hận thù bao phủ. Mười bốn năm trước, có Thường Từ giúp tôi kiềm nén thù hận, cho tôi đứng dậy lần nữa.
Nhưng còn hôm nay? Hôm nay, trời đổ mưa to, chỉ còn có mình tôi?
Tôi không thể kiềm chế. Tôi không nghĩ ra, vì sao bố mẹ nuôi tôi 18 năm, đơn giản là tôi thích đàn ông thì không còn cần tôi nữa? Vì sao bố mẹ yêu tôi 18 năm, đơn giản là tôi thích đàn ông, lại dùng các loại từ ngữ tàn nhẫn nhất mắng tôi chứ? Vì sao bố mẹ mất 18 năm tâm huyết trên người tôi, có một ngày phát hiện tôi không hợp ý nữa thì nói vứt bỏ là liền bỏ tôi thật?
Tôi không nghĩ ra, vì sao anh đợi tôi 7 năm, nói không đợi thì liền không đợi nữa? Vì sao anh ôm tôi 7 năm, nói đi là đi đến chỗ người khác đây? Vì sao anh có được nhà rồi lại cướp khỏi tay tôi chứ?
Vì sao các người đều khiến tôi đau khổ, làm tôi giống như tên ngốc khóc nức nở trong mưa bên con đường này chứ? Vì sao các người đều không thể hiểu tôi, không thể nghe tôi nói chuyện, không thể chờ tôi từ từ hiểu ra, làm tôi từ thân đến tâm đều lạnh run như giữa đêm đông? Vì sao các người muốn làm tôi hận các người, người tôi yêu nhất?
Một đứa con nói hận bố mẹ hắn, một người nói hận nhà của hắn. Đây là chuyện đáng ghét cỡ nào.
Tôi yêu các người bao nhiêu, thì hận các người bấy nhiêu.
Mà tôi càng hận chính tôi.
==
Lúc sắp hừng đông, tôi người ngợm chật vật bước đến nhà ga. Tôi không biết mình muốn đi đâu, nhưng tôi biết tôi không thể ở lại đây. Mỗi một giây hít thở không khí của thành phố này, đối với tôi đều là dằn vặt. Tôi gần như làm tất cả các việc cần làm trong vô thức, chờ tôi đi tới sân ga rồi mới giật mình tỉnh lại, phát hiện mình mua vé về quê.
Thế mới mỉa mai làm sao, nhưng trong vô thức tôi không lừa mình. Tôi thực sự muốn về, về xem thử.
Xem cái gì? Tôi không biết. Sau khi tốt nghiệp đại học thì rời khỏi thành phố này, cắt đứt liên hệ với toàn bộ bạn bè ngoại trừ Thường Từ, từ nay về sau sẽ không về quê nữa. Nhưng nơi ấy, vẫn là một bộ phận trong sinh mạng tôi, chẳng bao giờ quên được.
Tôi để đầu trống rỗng, không suy nghĩ gì nữa, yêu và hận, dứt bỏ tất cả. Không biết cảm nhận trong lòng là sao, cô đơn theo nhịp xe chạy. Một đêm không ngủ, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, quần áo trên người lại ướt, nhưng hết lần này tới lần khác không ngủ được. Tôi vật vờ trong cảnh nửa mộng nửa tỉnh không biết bao lâu, khi đến nhà ga kế, muốn lấy di động ra xem giờ, mới nhớ sau khi tôi bỏ chạy, trước khi di động vang lên là ai gọi tôi cũng chưa thèm xem đã ném nó vào thùng rác ven đường.
Xuống xe, giọng nói quê hương và mùi không khí làm tôi bỗng nhiên trầm tĩnh lại. Xung quanh có rất nhiều người nhìn tôi, chắc là chưa thấy qua ai thảm hại như thế ngồi trên tàu cả, tôi không để ý. Toàn thân trên dưới chỉ có một túi tiền, vẫn may tôi quen để thẻ ATM ở trong túi tiền, tuy Mạnh Tiểu Viên nói rất nhiều lần là không an toàn, nhưng tôi vẫn trước sau như một.
… Lại là Mạnh Tiểu Viên.
Tôi phát hiện tôi thực sự rất khó không nhớ tới hắn, hắn đã ngấm vào khắp các ngõ ngách trong cuộc sống của tôi. Tôi bỗng nhiên ý thức được trước đây mình buồn cười thế nào, đã sớm không còn cách nào rời khỏi hắn, tôi đây vẫn cứ một mực tự ti, tự làm tổn thương mình. Vì sao không nói chứ, vì sao lại cứ nhất định cất giấu chờ hắn phát hiện, như là xe, nhà, phí sinh hoạt… Chúng tôi đã khó phân rõ đôi bên từ lâu, thống khổ tự ti của tôi, chẳng phải cũng là của hắn sao.
Nhưng không bao giờ như thế nữa.
Tôi thất hồn lạc phách bước khỏi nhà ga. Đây là một thành phố không lớn, nhưng mười hai năm chưa về, nó đã không còn dáng vẻ như trong trí nhớ của tôi nữa. Tôi đi qua con đường vừa quen thuộc vừa xa lạ, nhìn ven đường cố gắng nhận ra, bách hóa này trước đây là cái gì, trường học trước đây còn hay không. Tôi bồi hồi rất lâu trước cổng trường cấp 1, cấp 2, cấp 3, đến lúc bảo vệ cổng bắt đầu nghi ngờ thì tôi biết điều đi trước, cuối cùng đi tới một công viên ở giữa đường trong khu nhà tôi. Giữa mùa đông, không có gì cây cối gì, trong công viên cũng rất quạnh quẽ.
Tôi tìm một cái ghế dài ngồi xuống, cuộn mình lại. Trời mưa xong tôi vẫn mặc quần áo ướt sũng, lúc này cả người bắt đầu nóng lên, răng run cầm cập. Không phải không thể đi mua quần áo, không phải không thể đi tìm nhà nghỉ tắm rửa. Tôi nghĩ tôi đang tự ngược, vô luận là dằn vặt thân thể của mình hay trở lại thành phố này, công viên này.
Năm 18 tuổi, tôi học năm 2 đại học, về nghỉ hè thì bị ba mẹ bắt gặp đang hôn Lâm Tử nhà hàng xóm. Khi đó tính tôi bướng bỉnh đầu óc đơn giản, thản nhiên thừa nhận, tôi chính là đồng tính luyến ái. Tôi căn bản không ngờ bố mẹ lại phản ứng dữ như vậy, mẹ tôi khóc nhiều đến mức mắc bệnh tim, bố tôi bắt tôi quỳ xuống lấy dây lưng quật tôi, hỏi tôi có sửa đổi không, tôi nói một câu không sửa ông liền quất tôi một cái, vẫn không sửa, nhúng nước tiếp tục quất, quất đến mức về sau tôi không còn sức đâu mà khóc, ông ném cặp sách vào tôi, sau đó đá tôi ra khỏi nhà bảo tôi cả đời đừng về. Khi đó tôi mới ý thức được, phá cửa khóc lớn khẩn cầu nhận sai cái gì cũng thử, nhưng khi bố tôi hỏi tôi có sửa đổi không, tôi vẫn không thể nói dối. Tôi quỳ hai ngày ở cửa nhà, họ cũng hai ngày không ra khỏi cửa, mãi đến khi tôi phát sốt ngã vào cửa cũng không đi ra, cuối cùng Thường Từ khiêng tôi về nhà hắn.
Thế mà đó cũng không phải hồi ức đau khổ nhất. Thường Từ khuyên tôi đến trường trước, từ từ rỗi hẵng về, tôi nghe ý kiến của hắn. Tuy không còn phí sinh hoạt, tôi tự làm thuê lại thêm Thường Từ giúp đỡ, cuộc sống cũng không khó khăn gì, nhưng là con một, tôi chắc chắn bắt đầu từ đây tôi mới trưởng thành thật sự. Sau khai giảng hai tháng, tôi trở lại, nhưng họ căn bản không mở cửa cho tôi. Tôi tiếp tục chờ, ba tháng, sáu tháng, một năm… Tôi không ngừng về nhà, sau đó lần lượt đứng ngoài cửa chờ đợi. Mãi đến năm tôi tốt nghiệp đại học, thể xác và tinh thần tôi đều mệt mỏi, ôm tâm tình để tôi tìm phụ nữ sinh con đẻ cái cũng không có gì đáng nói chỉ cần bó mẹ còn nhận tôi trở về. Thế mà ngay cái công viên này, tôi nhìn thấy bố tâm sự với đồng nghiệp từ xa. Chú đồng nghiệp hỏi bố tôi con trai năm nay tốt nghiệp đại học nhỉ, muốn thi nghiên hay muốn tìm công việc. Câu trả lời của bố là ác mộng mấy chục năm sau tôi nhất định sẽ mơ tới.
Bố nói: Con tôi? Chết rồi.
Từ đó về sau, tôi không về nhà nữa.
Ngoại trừ Thường Từ, không ai có thể hiểu được tâm tình của tôi, không ai có thể hiểu khi ấy tôi đau khổ khó chịu nhường nào, không ai có thể hiểu được tôi nhiều năm qua như vậy rốt cục tuyệt vọng tự ti vì cái gì, không ai có thể hiểu được tôi cuối cùng có thể sống cuộc sống bình ổn an tường như vậy là chuyện khó cỡ nào, Mạnh Tiểu Viên cũng vậy. Hắn chỉ biết bố mẹ tôi đoạn tuyệt quan hệ với tôi vì tôi là đồng tính luyến ái, hắn luôn khờ dại cho rằng một ngày nào đó bố mẹ tôi sẽ hiểu ra, mỗi lần hắn thử thăm dò với tôi vấn đề này đều sẽ bị tôi chuyển sang vấn đề khác. Khi đó tôi nghĩ, sau khi tốt nghiệp đại học, tôi lạm giao như thế mà cũng không bị nhiễm bệnh đúng là vận tôi lớn quá, có thể cùng Mạnh Tiểu Viên yên bình sinh sống là kỳ tích ông trời cho tôi, mà kỳ tích thì không có lần thứ hai. Tôi nói với Thường Từ có chết cũng không thể nói vấn đề này với Mạnh Tiểu Viên, Thường Từ đành phải không nói, chỉ là mỗi lần đều châm biếm mỉa mai Mạnh Tiểu Viên, phải quý trọng tôi, phải tốt với tôi.
Thế nhưng sự thật chứng minh, kỳ tích gọi là kỳ tích, cũng bởi nó không có khả năng xảy ra.
Tôi ngồi trên ghế dài miên man suy nghĩ, cảm thấy nhiệt độ không khí của tôi bây giờ nhất định hơn bốn mươi độ, đầu óc như thiêu như đốt không tỏ tường được. Tôi lau mặt, khô, không có nước mắt, nhưng tôi lại có ảo giác mặt mình đầy nước mắt.
“Hải Đường mày đừng làm người khác lo lắng như thế được không? Trở về đi.” Thường Từ vẻ mặt lo âu đứng trước mặt tôi.
Ảo giác.
“Hải Đường anh rốt cục tìm được em rồi!” Mạnh Tiểu Viên đứng trước mặt tôi hô to, “Anh yêu em thật sự, anh giải thích cho em nghe!”
Ảo giác.
“… Hải … Đường?”
Ảo giác.
“Hải Đường… Hải Đường… Thật là con sao?”
Tôi thẩn thơ ngẩng đầu, từ từ mở to mắt, trong lòng như có thứ gì bóp chặt lại. Cơ thể lại muốn chạy trốn lần nữa, nhưng không có chút sức nào cả.
Tôi cẩn thận hô lên từ ngữ đã hơi xa lạ kia, rất sợ môi chạm nhau sẽ làm âm tiết ấy vỡ nát.
“… Mẹ?”