Nam Thiếp

Chương 79


Đọc truyện Nam Thiếp – Chương 79

Bốn phía im lặng, đột nhiên bừng tỉnh, Đoàn Thăng mờ mịt mở mắt.

Cũng không phải tư thế ngủ như bình thường, Đoàn Thăng cảm thấy có điểm khổ sở. Nhiệt độ cơ thể của người bên cạnh lúc này đang vây quanh hắn, tiếng hít thở nặng nề xem ra đang ngủ rất say.

Đoàn Thăng nhẹ nhàng giật mình, nam nhân bên cạnh lập tức tỉnh lại.

” Xảy ra chuyện gì?” Trữ Ngự Diệp ôm Đoàn Thăng, trong mắt vẫn là nồng đậm buồn ngủ. Vòng tay đang ôm Đoàn Thăng càng siết chặt một chút.

Đoàn Thăng không quá tự tại tựa đầu vùi vào vòm ngực y.” Không có việc gì. Ngươi thật dễ tỉnh.”

Thật đúng là… lập tức liền đánh thức ngươi …

” Ân? Đúng vậy, nơi này tùy thời đều có trạng huống, ta không thể ngủ giống như người chết a.” Trữ Ngự Diệp nhẹ nhàng giúp Đoàn Thăng lạp hảo đệm chăn, lại gần sát Đoàn Thăng một chút.

Cảm giác như vậy… tuy rằng thật nhiệt, có điểm kỳ quái… người này nhiệt độ cơ thể thật đúng là cao… bất quá… còn chưa trọn vẹn…cảm giác này…

Đoàn Thăng vô ý thức đụng chạm liên hồi cơ thể nam nhân với nhiệt độ không bình thường đang ôm hắn, nam nhân lập tức kéo chặt tay Đoàn Thăng, đưa hắn ngoan ngoãn phóng hảo.

Đoàn Thăng tràn ngập nghi hoặc, biểu tình hoàn toàn làm trỗi dậy dục vọng của nam nhân.

” Thăng… ta cũng không thể được…” Nam nhân mỏng manh cầu xin lập tức bị Đoàn Thăng vô tình đánh gảy.

” Không được! Ta mệt mỏi.” Đoàn Thăng vô tình trở thân, bỏ mặc người kia đang trong cơn mơ màng.

Bắt đầu từ ngày đó, đều đã qua rất nhiều ngày như thế… Đoàn Thăng cũng chưa chịu cho y bính một chút. Trữ Ngự Diệp lại tiến vào thời kì kiên nhẫn vô cùng khổ sở. Trong khoảng thời gian này, Đoàn Thăng đồng ý ngủ cùng y, cũng nguyện ý cho y ôm, nhưng chính là không được có thêm bất kỳ hành vi quá trớn nào khác.


Trữ Ngự Diệp thở dài, quyết định tiếp tục chờ.

” A… đúng rồi! Đã là canh giờ gì rồi?” Đoàn Thăng hất chăn ra, xoay người xuống giường.

Trữ Ngự Diệp hoảng sợ.” Chắc là canh năm a…”

” Ngươi đã quên hôm nay là ngày gì rồi sao?” Đoàn Thăng nháy mắt mấy cái.” Hôm nay là ngày thiếu gia thành thân a…”

A… Ác, đúng vậy… chính là hôm nay …

Mãi cho đến khi tiếng pháo vang lên, Mạc Ngôn mới từ trong giấc ngủ giật mình mở to mắt.

” Phu nhân… ngài sao còn ở nơi này? Người đâu… mau tới giúp phu nhân thượng trang a!” Một đống người bắt đầu vây lấy hắn, lại lấy xiêm y mặc vào người hắn bằng mọi cách.

Rồi trong tình huống cái gì cũng không rõ ràng, hắn đã bị đẩy ra ngoài.

Sáng sớm đã bị bắt lại, rồi mãi cho đến hiện tại, Mạc Ngôn đều vẫn thị xử ở trong trạng thái bận rộn, bất quá, hắn một chút buồn ngủ đều không có, trên thực tế hắn căn bản là vì khẩn trương mà ngủ không đủ giấc.

Đã có một lần lên kiệu hoa thành thân, nhưng căn bản lần đó cái gì cũng không biết, ngay cả mặt trượng phu cũng chưa gặp qua. Nhưng hôm nay bất đồng, hôm nay Mạc Ngôn xác thật là biết, biết sẽ có người nghênh đón hắn, biết đó là người mà hắn có thể cả đời nương tựa.

Cũng chính là người mà đời này tối quan tâm hắn…người hắn tối để ý, cho dù chính mình kỳ thật là thân nam nhi, nhưng vẫn là cảm thấy… có thể gả cho y thật sự là chuyện vô cùng hạnh phúc!

Có thể làm cho chính mình dứt bỏ tính quan niệm… cũng chỉ có y.


Cho tới bây giờ không nghĩ đến hắn có thể may mắn như thế, có thể tìm được một người thích hắn. Mãi cho đến trước mắt, hắn luôn cảm thấy hết thảy những gì đang diễn ra vẫn rất đỗi bất khả tư nghị. Trải qua nhiều mưa gió như thế, hắn cuối cùng có thể tìm được nơi chốn mà chính mình muốn sống an nhàn rồi sao?

Gạt người đi…

Giống như chỉ là đang nằm mộng thôi…

” Sao vậy? Tất cả đều chuẩn bị tốt rồi chứ…?” Mạc Ngôn không có nghe rõ ràng bên ngoài nói cái gì, chỉ cảm thấy thanh âm nghe rất quen thuộc, không khỏi quay đầu lại.

Cửa bị chậm rãi đẩy ra. Là Đoàn Thăng.

” Được rồi được rồi, ta đã biết, các ngươi đều đi ra ngoài trước đi.” Xem ra cũng đã bị hạ nhân làm phiền không ít, Đoàn Thăng huy phất tay, lại đem cửa đóng lại.

” Ngươi đều đã chuẩn bị tốt? Ta xem xem…” Đoàn Thăng đem Mạc Ngôn kéo đến, dạo qua một vòng. Đoàn Thăng vừa lòng gật gật đầu, Mạc Ngôn hôm nay, không cần hoài nghi, vô cùng tuyệt mĩ!

” Đoàn tổng quản…? Ngươi không bận rộn?” Mạc Ngôn kinh ngạc, thật ngoài ý muốn là ở nơi này có thể nhìn thấy Đoàn Thăng.

” Ai, hoàn hảo. Được rồi, ngươi như vậy có thể gặp khách … vào đi!” Đoàn Thăng mở cửa ra, một thân ảnh xuất hiện. Mà Mạc Ngôn cơ hồ không thể tin vào hai mắt của mình.

Ai… sao lại… sao lại có thể…


Mạc Ngôn tiến lên vài bước, gắt gao ôm chặt lấy người trước mắt.

” Vũ Hà… Vũ Hà… là ngươi?…” Mạc Ngôn ngây dại, người mà chính mình đang ôm trong lòng, cư nhiên chính là muội muội đã lâu không thấy… cũng nghĩ sẽ vĩnh viễn không còn gặp lại.

” Ca ca…có hảo hảo không?” Mạc Vũ Hà cũng là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhìn nam tử trước mắt vẫn thanh tú như trước, trên mặt lại hơn vài phần sắc thái hạnh phúc.

Nàng biết… ca ca hẳn là đã tìm được hạnh phúc …

Mạc Ngôn vội vàng gật gật đầu.

Là Vũ Hà… nàng sao lại ở chỗ này?

” Ta tốt lắm… a… này là…” Cảm giác trong ngực chính mình hơn một cái đồ vật này nọ, Mạc Ngôn tiếp lấy. Là một đứa trẻ mới sinh trắng trẻo mập mạp.

” Nó là cháu ngươi…” Mạc Vũ Hà nhẹ nhàng nở nụ cười.” Thật đáng yêu đúng không… ngươi xem, nó lớn lên có giống ta không?”

” Giống… giống…” Mạc Ngôn thì thào tự nói, khẽ vuốt đứa trẻ nhỏ bé trong lòng.

Thật đáng yêu…

” Cha mẹ cũng đến đây… ở đại sảnh. Bọn họ nghe nói ngươi phải cùng Đoàn thiếu gia thành thân, đều đến đây.” Mạc Vũ Hà nói, nhìn ca ca đang nựng nịu đứa nhỏ.

” Cái gì…? Cha cùng nương cũng… bọn họ làm sao biết được?” Mạc Ngôn ngây dại, điều này so với việc nhìn thấy muội muội còn kinh ngạc hơn.

Mạc Vũ Hà vẫn tươi cười, cảm giác nàng so với trước kia càng thích nở nụ cười.

” Ngươi đoán thử xem… Kỳ thật, là Đoàn đại thiếu gia tìm chúng ta tới.” Mạc Vũ Hà thuận thuận sợi tóc, lại tiếp tục nói.” Ta vốn ở Giang Nam, đang sống những ngày thanh nhàn… cho đến một ngày Đoàn đại thiếu gia phái người tìm đến ta, báo cho chúng ta tin tức tốt này. Ta tin tưởng cha cùng nương cũng bởi vì như thế mới đến…” Mạc Vũ Hà lại nhẹ nhàng thì thầm vào tai ca ca: ” Ca ca… gả cho y, ngươi sẽ rất hạnh phúc…”


Mặt Mạc Ngôn lập tức đỏ bừng, chậm rãi gật gật đầu.

Nguyên lai là gia…

” Nó đáng yêu không?” Nhìn ca ca ẵm đứa nhỏ, lại hỏi một lần.

” Đáng yêu a…” Mạc Ngôn có điểm phiền muộn… hắn vĩnh viễn cũng không có biện pháp sinh cho gia một đứa nhỏ bạch béo…

” Cho ngươi… đứa nhỏ này cho ngươi làm con thừa tự.” Mạc Ngôn kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy biểu tình thật kiên định của Mạc Vũ Hà.” Ngươi giúp ta tìm được hạnh phúc đích thực của chính mình, ta cũng có thể cho ngươi…”

Mạc Ngôn nhìn muội muội, thật đúng là không biết nên làm gì cho hảo…

” Được rồi, đã đến giờ. Ngươi nên đi … thiếu gia đang đợi ngươi.” Đoàn Thăng đứng một bên nhìn canh giờ, vội vàng đem Mạc Ngôn đẩy đi ra ngoài.

Mạc Ngôn lúc này đã không biết nên làm như thế nào mới tốt… Hắn chỉ cảm thấy từng đợt tình tự khó có thể hình dung bao phủ hắn, rất khó chịu… lại rất cảm động…

Một chiếc khăn đỏ phủ thêm cho hắn, thoáng chốc còn nhìn thấy muội muội tươi cười.

Ca ca… ngươi nhất định sẽ rất hạnh phúc…

Vẫn là y tục lệ ngồi trên kiệu hoa, Mạc Ngôn cảm thấy tâm tình của mình vừa khẩn trương lại vừa sợ hãi… phía trước không biết còn có cái gì đang chờ hắn, kiệu hoa chậm rãi được nâng lên, tâm tình của mình cũng từ đó đề cao theo.

Mạc Ngôn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hắn biết nam nhân kia sẽ ở đại sảnh, là ở chỗ này…nắm lấy tay hắn, cả đời… cả đời bảo hộ hắn.

Như vậy, chính mình cái gì cũng không sợ …

” Khởi kiệu!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.