Đọc truyện Nam Thiếp – Chương 63
Thời điểm nghe đến tiếng thét chói tai, kỳ thật đã muốn không còn kịp rồi.
Nàng… không đúng… hắn hắn hắn hắn… là nam nhân…?
Trong đầu Đoàn Thanh Tú hiện lên ý niệm này, miệng đã muốn bắt đầu hét lên.” A ──────────!!!”
Thanh âm phi thường thê lương vang vọng Đoàn phủ. Lúc này tay Đoàn Thanh Tú còn khoát lên trước ngực Mạc Ngôn. Mà Mạc Ngôn cũng luôn không có cách nào lý giải, trực giác của nữ nhân tại sao luôn chuẩn xác như thế.
Ngay lập tức tất cả mọi người bị gọi vào đại sảnh. Mà Đoàn Thăng là người tới cuối cùng.
Đầu tiên, liền thoáng liếc mắt nhìn Mạc Ngôn quỳ gối ở tiền thính, phu nhân ngồi ngay ngắn ở tiền đường, tất cả mọi người triển khai trận thế, giống như là đang thăng đường thẩm lí và phán quyết.
” Phu nhân hảo. Tiểu thư… hảo.” Đoàn Thăng xua tay thỉnh an. Ngoại trừ vừa rồi thoáng nhìn một cái, hắn không còn liếc mắt nhìn Mạc Ngôn nữa.
Hắn trấn định ngồi vào trên ghế, lấy bất biến ứng vạn biến.
Mạc Ngôn thoạt nhìn thật đáng thương, trên mặt có vài đạo vết sẹo. Xem ra là do bị phu nhân… bất quá hiện tại không phải thời điểm đồng tình…
Mạc Ngôn nhắm mắt lại, thần sắc trấn định. Bộ dáng một chút cũng không sợ hãi… Ngày này, hắn sớm biết sẽ đến.
” Đoàn Thăng, ta hỏi ngươi… có phải ngươi đã sớm biết, người này là một nam tử?” Phu nhân hai mắt trừng trừng đầy giận dữ, xem ra cũng là bị kích thích không nhỏ.
Bố mẹ mọi người cũng không dám lên tiếng, một lát sau, Đoàn Thăng mới chậm rãi mở miệng.
” Ta biết.”
” Hắn không biết!”
Cơ hồ là cùng ra tiếng một lượt, Mạc Ngôn vội vàng vì Đoàn Thăng biện bạch, hắn không muốn… bởi vì hắn mà liên lụy bất luận kẻ nào. Đoàn Thăng vì hắn đã làm quá nhiều việc rồi!
Đoàn Thăng trầm mặc, nhưng nơi yết hầu gân xanh đột nhiên nhảy dựng.
Đoàn Linh Vân cười trộm, cuối cùng đã có cơ hội chỉnh được người có quyền lực lớn nhất trong Đoàn phủ này, Đoàn Thăng… nàng cảm thấy thật vui vẻ!
Phu nhân vung tay, dùng sức suý đến trên mặt Mạc Ngôn.
Bị cường lực đánh ngã trên mặt đất, Mạc Ngôn rất nhanh lại đứng dậy, tơ máu tràn ra bên miệng. Lập tức tiếp tục nhắm mắt lại.
Hắn căn bản không sao cả.
” Nơi này ngươi không có tư cách nói chuyện!” Phu nhân rống giận. Ở phía sau Đoàn Linh Vân thiếu chút nữa bật cười ra tiếng vì thích thú.
Thật tốt… đã sớm biết hồ ly tinh này không phải thứ tốt đẹp gì… không nghĩ tới cư nhiên là một nam nhân. Nam nhân còn dám tới lừa gạt Đoàn gia chúng ta… tưởng Đoàn gia dễ dàng bị khi dễ thế sao?
Thật sự là không muốn sống nữa!
” Tại sao ngươi lại có ý định giấu giiếm? Ngươi có biết Đoàn phủ náo loạn sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ? Nam nhân này… nam nhân này… vì quá giống nữ nhi nên không nói sao?”
Trường hợp đã muốn nháo đến không thể thu thập. Nơi này trước mắt… vẫn là phu nhân lớn nhất.
Phu nhân kích động đứng dậy, chỉ vào mặt Đoàn Thăng đang ngồi ở ghế trên thẳng mắng. Đoàn Thăng nhíu nhíu mày, một câu cũng không tính toán phản ứng nàng.
Trong lòng hắn đang vòng vo trăm ngàn cách, nhưng mỗi một kế sách lại không thích hợp hiện tại dùng. Phu nhân tính tình cứ như bệnh tâm thần, hắn đã lĩnh giáo qua.
” Ngươi… tiện nhân này! Ngươi nói… có phải ngươi ham của cải Đoàn gia nên mới làm thế đúng không?” Xoay người nắm tóc Mạc Ngôn, rống lên chất vấn.” Ngươi thật to gan lớn mật a!”
Mạc Ngôn ngốc trụ.
” Lúc trước là Đoàn phủ các ngươi bức hôn, chúng ta nào dám nói cái gì đâu…? Ngươi muốn nghĩ như vậy, thì cứ cho là như vậy đi.” Mạc Ngôn đã muốn bất chấp tất cả, trên mặt lại nóng rát trúng một chưởng.
Hắn gục trên mặt đất, đã muốn không có khí lực để ngồi dậy.
” Ngươi sao vậy dám làm như vậy? Lừa gạt ta cùng thiếu gia?” Phu nhân vỗ cái bàn, mọi người kinh hãi.
” Bằng không phải làm sao? Chẳng lẽ phu nhân lại muốn đem hắn giải lên quan phủ, đem sự tình biến thành mọi người đều biết?” Đoàn Thăng lạnh nhạt nói, giống như có ý chuyện này cũng dễ dàng giải quyết thôi.
Không biết sợ nhìn thẳng phu nhân, kia khí thế của người gây sự, tất cả mọi người trong lòng âm thầm trầm trồ khen ngợi. Trong cả Đoàn phủ, dám nói chuyện cùng phu nhân như vậy, ngoại trừ thiếu gia ra, cũng chỉ có mỗi mình tổng quản đáng sợ này.
Du Hương nhìn xem Mạc Ngôn, rồi lại nhìn nhìn Đoàn Thăng, trong lòng lo lắng không thôi. Nàng hảo nghĩ chạy tới dìu Mạc Ngôn đứng lên, nhìn bộ dáng kia của hắn… thật sự làm người khác đau lòng.
Nhưng hiện tại nàng không có biện pháp gì làm thế.
” Ngươi… đây là đang uy hiếp ta?” Phu nhân hoả lớn hơn nữa.
” Không dám. Tất cả đều là vì mặt mũi Đoàn gia cùng phu nhân thôi, có khả năng nên nghĩ đến biện pháp tốt nhất.” Thật bình thản nói sang chuyện khác, không chỉ có bảo vệ tính mạng của tất cả mọi người trong Đoàn quý phủ, hơn nữa còn cho Mạc Ngôn một con đường lui… làm cho phu nhân có điều cố kỵ.
Đoàn Thăng nói mấy câu, đã đánh trúng nhược điểm của phu nhân là trọng sĩ diện.
Xưa nay hiểu biết Đoàn Thăng, Du Hương nhìn Đoàn Thăng không khỏi nhẹ nhàng nở nụ cười.
Thật sự là xinh đẹp!
Nhưng mà trượng vẫn chưa có đánh xong. Một cái tình thế xoay chuyển, rất có thể toàn bộ tiêu tan.
Thiếu gia ở Giang Nam rất xa, nếu phía sau xảy ra sai lầm liền nguy rồi!
” Được rồi! Đem tên nam nhân không biết xấu hổ kia tống ra khỏi cửa cho ta!” Phu nhân sắc mặt xanh mét, lập tức có mấy gia đinh thật cẩn thận đem Mạc Ngôn đang gục trên mặt đất nâng ra ngoài.
Hắn ý thức đã muốn không rõ lắm, cứ như vậy ném ra cửa… bên ngoài trời lại mưa to!
” Phu nhân!” Đoàn Thăng hoắc mắt đứng dậy.
” Còn có, đem tên tổng quản lắm miệng chết tiệt nay ra luôn!” Phu nhân mệnh lệnh, nhưng không có một người động đậy.
Người nào người dám động Đoàn tổng quản…?
Phu nhân nhìn mọi người bên cạnh bất động, sắc mặt càng thêm khó coi.
Đoàn Thăng nhìn Mạc Ngôn bị nâng đi ra ngoài trước mắt mình, hừ nhẹ một tiếng, cũng rời khỏi đại sảnh.
Đa số những người khác trơ mắt nhìn hết thảy sự việc phát sinh, lại không dám nói gì.
Du Hương rất muốn chạy theo đi ra ngoài… nhưng rồi lại không dám động……