Bạn đang đọc Nam Thiền – Chương 96: Làm Ác
Phía chân trời mây nước mênh mông, đài cao vạn trượng nhô lên khỏi mặt đất, sừng sững giữa các bức tường thành, như định hải thần châm của phương bắc.
Tịnh Lâm đứng trong gió lớn phóng tầm mắt ra phía xa, khẽ nghiêng người nhường đường cho nạn dân.
Trong thành đã chật kín dân đói, hai bên đường thi thể xanh xao vàng vọt nằm ngổn ngang.
Đường không dễ đi, rất nhiều thi thể bụng đã phồng lên, đáng lẽ phải chôn cất từ lâu nhưng trong tình trạng này cũng không có cách nào.
Người già yếu bệnh tật chống vách tường tập tễnh bước đi, tất cả đều còng lưng xuống cuộn tròn người lại, đến cả con rận cũng bắt lấy ăn sạch sẽ, đã đói đến đỏ cả mắt.
Tịnh Lâm thả tiểu quỷ từ trong tay áo càn khôn ra, nó nắm lấy tay áo Tịnh Lâm, từng bước theo sát.
Tịnh Lâm sờ sờ trong tay áo, cũng không lấy ra được cái gì.
“Cái gọi là địa ngục trần gian, chính là như thế này đây.
Quỷ chết đói chạy đầy đường, Trung Độ đã trở thành hoàng tuyền.” Tiểu quỷ lau nước mắt, “Tất cả mọi người đều sẽ chết.”
Tịnh Lâm không lên tiếng.
Mắt y có thể nhìn thấy hết đau khổ của thế gian, kiếm của y có thể chém chết hết tà ma trong thiên địa, nhưng đối với chuyện này y cũng không thể làm gì được.
Sóng máu huyết hải xâm chiếm vạn dặm đất liền, che kín phần lương thực của sinh linh trong Trung Độ, ép buộc nạn dân bị dồn lại một chỗ chen chúc, lúc này không còn đường rút lui được nữa, đã đến tuyệt địa.
Cửu Thiên môn cứu không được, Can đảm chỉ còn là lời nói ngông cuồng.
Tịnh Lâm quét mắt nhìn xung quanh, một đám xác chết biết đi đều đang nhìn chằm chằm vào y, ánh mắt làm người không rét mà run.
Người chết kẻ sống nhìn chằm chằm vào áo bào trắng cùng ngân quan của y, nhìn chòng chọc vào tiểu quỷ trốn sau lưng y.
Dưới chân Tịnh Lâm dính phải chất nhầy, y cụp mắt nhìn xuống, thấy toàn là máu.
Mùi máu tanh hôi chảy ra từ kẽ hở của các khe đá bẩn thỉu, ven đường người nằm la liệt dưới đất đang không ngừng nôn mửa, mùi nước chua không ngừng bốc lên.
Cái bụng căng phồng lên, tứ chi tựa như cái phao, chỗ da thịt lộ ra tím bầm sưng đỏ.
Dưới vách tường cao nằm chồng chất thi thể, nhưng không thấy có chó hoang hoặc ruồi trùng.
Tịnh Lâm bước tiếp vài bước, mới xác nhận nơi này không có trẻ con, giống như là bị tận lực quét sạch, thậm chí ngay cả thi thể cũng không có.
Trẻ con đâu cả rồi?
Một vị lão phụ bỗng nhiên đánh vào trên người Tịnh Lâm, như phát điên mà đánh xé.
Bà ta giương khuôn mặt bẩn thỉu đầu tóc bù xù, cái chân què quặt, bắt lấy một tay Tịnh Lâm, gào lên: “Con ta đâu? Con ta ở đâu! Ngươi mang con ta đi đâu rồi? Ngươi trả con về cho ta!”
Tịnh Lâm vẫn không nhúc nhích, bà lão này khuôn mặt dữ tợn, phẫn nộ mà lôi kéo ống tay áo Tịnh Lâm, khóc ròng nói: “Mặc áo trắng! Các người mặc áo trắng…!Cửu Thiên môn! Ngươi trả con…” Bà ta trượt người quỳ xuống, kêu khóc, “Trả con lại cho ta!”
“Nhi tử của bà.” Tịnh Lâm khàn cả tiếng, “Nhi tử của bà ở Cửu Thiên môn à?”
“Ngươi đã mang nó đi.” Lão phụ điên cuồng giật lấy tay áo Tịnh Lâm, siết chặt lấy, “Các ngươi mang nó đi! Ngươi nói cho nó cơm ăn, nhưng ta không tin! Các ngươi liền trắng trợn cướp lấy!” Đầu ngón tay của lão phụ cáu bẩn, móng tay bong tróc nhuốm đỏ, nắm lấy tay áo Tịnh Lâm để lại từng vệt dấu vết, “Nó ở đâu rồi! Ngươi trả con lại cho ta!”
Lão phụ điên cuồng gào thét, tiếng gào xuyên qua bầu trời u ám, quanh quẩn trong địa ngục trần gian, cảnh tượng đặc biệt chói tai.
Mây đen cuồn cuộn trên bầu trời, theo tiếng gào khóc chấn động lỗ tai, bốn phía là những gương mặt vô thần vàng như tượng đất.
Tịnh Lâm dường như bắt được kẽ hở, y gắt gao hỏi: “Ai mang nó đi? Thủ vệ ở đây?”
Lão phụ ngơ ngơ ngác ngác, bà run rẩy ngón tay chỉ vào Tịnh Lâm: “Là ngươi! Là người!”
Tịnh Lâm bị lão phụ xô đẩy, y yên lặng nắm người, bỗng nhiên xoay người lại.
Đệ tử dẫn đường cho Lê Vanh đang ngồi trên bậc thềm thưởng thức bữa ăn ngon.
Túm năm tụm ba, vây quanh một con gà thèm thuồng nhỏ nước dãi.
Bọn họ còn chưa đạt tới cảnh giới ích cốc, phần lương thực còn lại bây giờ, chính là không đủ ăn.
Con gà này là do lúc Lê Vanh rời Cửu Thiên môn, tùy tùng đuổi theo sau mang theo.
Tịnh Lâm bước vào trong cửa, các đệ tử ào ào đứng lên.
Con gà kia đang được nướng trên than hồng, mỡ chảy xuống khiến mọi người nuốt nước bọt, lại không ai dám động đậy.
“Quân, quân thượng.” Người dẫn đầu kia có vẻ lanh lợi vội vàng chạy tới gần, “Ngài đây là…”
“Những đứa trẻ ở tuyến bắc đã đưa đi đâu rồi?” Tịnh Lâm đi thẳng vào vấn đề
“Trẻ con?” Đệ tử hai mặt nhìn nhau, “Tháng trước trong môn phái hạ lệnh, nói mùa đông sắp đến, Thương đế không an phận, liền đưa những đứa trẻ về tập hợp trong môn phái rồi!”
“Ai truyền lệnh?” Tịnh Lâm hỏi.
“Bát công tử.” Đệ tử trong lòng cảm thấy không ổn, bất an nói, “Mệnh lệnh đúng là khó mà giải thích được! Tuy rằng trước đó có nghe nói phía nam đã thực hiện rồi, nhưng mà phạm vi rộng lớn như vậy, hài tử tập hợp lại cũng không có chỗ nào để ở đông như vậy được.
Chúng ta vẫn cho là đã sớm làm xong xuôi rồi, ai ngờ Bát công tử nhận được lệnh, trên đó viết rõ ràng là muốn tìm nhân vật quan trọng, không được phép làm ăn qua loa.
Trong môn phái hết lần này tới lần khác gửi thư thúc giục, Bát công tử không cho chúng ta nhúng tay vào, ở trong đám nạn dân chọn một nhóm người, cấp cho lương thực, chỉ trong nửa tháng mọi việc đã xong xuôi.
Việc này có gì đó không đúng sao?”
“Nhóm người này ở đâu?”
“Đã đưa đến ngôi miếu ở phía bắc rồi, trong thành bây giờ chật chội như vậy nào còn chỗ mà đặt chân? Hơn nữa lương thực trong kho thực sự không nuôi nổi nhiều người như vậy, Bát công tử cũng không chịu phát lương thực cho nạn dân, đã ở trước cửa nháo mấy lần rồi.” Đệ tử bị Tịnh Lâm nhìn đến mồ hôi lạnh túa ra, hắn dùng tay áo lau mồ hôi, càng cẩn thận hơn mà đáp, “Quân thượng cũng đừng vì chuyện này mà trách cứ chúng ta, thật sự là không còn cách nào rồi! Ngài đợi đến giờ cơm mà nhìn các huynh đệ xem, đều là phải đào cỏ dại mà ăn, cơm gạo trong thành giảm nhanh như nước sông cuồn cuộn trôi, toàn bộ dư thừa đều đem ra ngoài cứu tế! Người đến cần lương thực, trong lòng chúng ta cũng nghĩ muốn cho, nhưng mà thực sự là không còn gì để cho cả…”
“Đi trước dẫn đường đi.” Tịnh Lâm đột nhiên nói.
Đệ tử không dám trì hoãn, cuống quít vén áo, bước ra khỏi cửa dẫn người đi.
Tịnh Lâm theo sát ở phía sau, trên đường đi đệ tử không ngừng lau mồ hôi, cũng không dám liếc mắt nhìn Tịnh Lâm một cái.
Hắn đã cảm giác được mưa gió sắp tới, Tịnh Lâm cơ hồ là tràn đầy hàn khí, tựa như có một lưỡi dao sau lưng hắn, làm cho hắn không dám dừng lại, càng đi càng nhanh.
Nơi này có chút xa, chỗ ban đầu vốn là những cửa hàng giờ đã đổ sập, cửa sổ mở rộng, phàm là đồ có thể ăn trong đó đã bị lật tung không còn một chút dư thừa, ngay cả ổ chuột cũng đã bị móc rỗng.
Càng tới phía bắc càng hiện ra dáng vẻ hoang vu, cỏ dại rậm rạp, không thấy được một tia sinh khí.
Đệ tử giẫm lên ngọn cỏ cao đến nửa người, gõ cửa ngôi miếu đổ nát nửa ngày trời, bên trong lại lặng lẽ không có động tĩnh.
Hắn mồ hôi đầm đìa mà hô vài tiếng, Tịnh Lâm ở phía sâu một cước đạp mở tung cánh cửa.
Ván cửa ầm một tiếng sụp đổ, ván gỗ rơi xuống dấy lên bụi mù mịt.
Đệ tử bị sặc bụi, Tịnh Lâm đã xoay người đi vào.
Hắn theo sát đi xuống bậc thang, vừa ho khù khụ vừa nói: “Chính là nơi này…!Tại sao lại không có ai?”
Tịnh Lâm nhìn xung quanh một vòng, trong ngôi miếu đổ nát này vẫn còn vết tích tro bụi của đống lửa.
Tượng phật loang lổ nước sơn tróc ra, đã sụp mất nửa người, khuôn mặt từ bi bị sụp một nửa, lưu lại một khuôn mặt mỉm cười tối tăm, tấm màn trướng rách nát buông xuống trong không gian mờ tối để lộ ra cảm giác quỷ dị ác cảm.
Tượng phật cùng Tịnh Lâm đối diện, bên ngoài mưa lạnh bắt đầu rơi xuống, chỉ trong nháy mắt mưa như trút nước phủ xuống mặt đất.
Trong miếu lại yên tĩnh lạ thường, Tịnh Lâm nhìn chằm chằm tượng phật này, giống như đang thưởng thức một món đồ chơi.
Đệ tử lạnh đến mức xoa xoa cánh tay, nhìn dáo dác xung quanh: “Có lẽ là đi rồi, lúc này đâu đâu cũng là người đi tìm kiếm thức ăn, chỉ cần còn chút khí lực chắc chắn sẽ không ngồi chờ chết…”
Hắn còn chưa dứt lời, không nghĩ rằng Tịnh Lâm lại rút Yết Tuyền kiếm ra!
Chỉ nghe không trung chấn động vù vù, tiếp theo tượng phật kia chấn động mạnh mẽ hiện ra mị ảnh cực đại, mặt quỷ gào lên, cái miệng to lớn mở ra muốn nuốt lấy Tịnh Lâm.
Yết Tuyền kiếm lao ra, đệ tử chỉ kịp thấy bạch quang lóa mắt, trong nháy mắt bên tai truyền đến tiếng nổ vang, trước mặt là một loại hình dạng giống như sóng nước chớp mắt mở tung, mặt quỷ dữ tợn vỡ thành từng mảnh.
Tượng phật kia ầm ầm sụp xuống, cảnh tượng thực sự của ngôi miếu đổ nát hiện ra.
Đệ tử nhìn xuống, bên chân đều là thi thể! Bọn họ bị xé nát cổ họng mắt trợn trừng, tử trạng vô cùng thảm thiết.
Đệ tử nhất thời kinh hãi đến biến sắc, liền lùi lại vài bước, ngạc nhiên nói: “Đều chết hết rồi!”
Tịnh Lâm cúi người, xốc tấm vải bẩn thỉu che khuất khuôn mặt thi thể lên, lộ ra một khuôn mặt kinh hoàng mắt trợn ngược.
Y nhìn thấy những thi thể này toàn bộ đều bị rút hết đầu lưỡi, mỗi người đều bị rạch nát cổ họng, móng tay cứa vào trên cổ để lại nhiều vệt máu.
Từ miệng vết thương trên cổ có thể thấy, là dùng loại dao găm đặc biệt sắc bén, chỉ cần cắt một nhát, cực kỳ nhanh gọn.
Vết đao như vậy.
Tịnh Lâm thở gấp, y liên tiếp vượt qua mấy bộ thi thể, suy đoán trong lòng càng ngày càng rõ ràng.
Vết đao này, chính là của Đào Trí! Đào Trí bản tính hay dò xét, kiếm đạo quá khó, Tu La quá nặng đều không thích hợp với gã.
Vì vậy Lan Hải liền đúc một con dao găm nhẹ nhàng tiện lợi cho gã, gã tu luyện thích dùng những mánh khóe gian xảo, đã từng cầu xin Tịnh Lâm dạy bảo chiêu thức, nên Tịnh Lâm đã đơn giản hóa các chiêu thức phức tạp, tự mình dạy dỗ gã kiếm thuật.
Kiến huyết phong hầu, Tịnh Lâm không thể nào quen thuộc hơn được.
Đào Trí vì làm việc được giao, cố ý chọn một nhóm dân đói.
Nhưng Tịnh Lâm ở trong môn phái nửa tháng, cũng chưa từng nghe nói có người mới nhập môn, đám trẻ con kia được đưa đi đâu vậy? Còn có một nhóm ở phía nam biến mất thần bí kia nửa, trẻ con trong Trung Độ đều đi đâu hết cả rồi?
Đào Trí làm như vậy là vì giết người diệt khẩu, chấm dứt hậu hoạn, chính là để che giấu những việc làm xấu xa của mình.
Vậy gã muốn trẻ con để làm gì?”
Đào Trí bị Lê Vanh kéo ra ngoài, gã bị tròng lên gông xiềng, cả người bị đánh đến loang lổ vết máu, hai mắt cũng sưng đỏ, Lê Vanh nói cái gì gã cũng ngoan ngoãn nghe theo.
Sợ hãi rụt rè theo sát ở một bên, không dám thở mạnh.
Người cũng không thể tùy tiện mang đi, Lê Vanh liền cầu kiến Ngọc Lâm.
Đào Trí được bỏ gông xiềng, bị giam ở trong viện để chờ xử lý.
Gã ngày xưa mặc dù ở chỗ này làm nhiều việc ác, nhưng lại có tiền tài, chỉ cần mấy viên kim châu là có thể nuôi ra được mấy kẻ tâm phúc.
Mấy kẻ này thừa dịp lúc không có mặt Lê Vanh, liền nhanh chóng chạy đến nịnh nọt giúp Đào Trí tháo bỏ gông xiềng, vừa dâng trà vừa đấm bóp, hầu hạ Đào Trí từ trạng thái mây đen u ám sang trời quang mây tạnh.
“Trong ngăn kéo bí mật trong phòng ta có giấu một bình thuốc trị thương cực tốt, ngươi sai người mau chóng mang ra đây.” Đào Trí nằm trên giường nhỏ, phơi ra cái lưng trần trụi, thở hổn hển nói, “Lê Vanh tên khốn kiếp này! Lại dám đánh ta thật! Đợi ta về đến nhà rồi, nhất định phải tố cáo hắn với phụ thân!”
“Bát công tử đại nạn không chết tất có hậu phúc a!” Người hầu lau chùi vết máu cho hắn, đau lòng đến giậm chân, “Tốt xấu gì cũng là huynh đệ, làm sao có thể chỉ vì một con hồ ly tinh mà đánh ngài thành ra thế này được!”
Đào Trí cười lạnh: “Hắn xưa nay chỉ thiên vị mỗi Tịnh Lâm, bây giờ lại bị đâm cho một nhát đao! Ta liền chống mắt lên xem hắn muốn làm thế nào! Nếu như hắn to gan dám bao che, ta sẽ tìm biện pháp vạch trần với phụ thân, dù sao cũng không để cho bọn chúng được thoải mái! Thương đế đã trốn xa rồi, nhưng ả kỹ nữ Ngọc Lâm lại ở ngay trước mắt, chuyện ta bảo ngươi đi làm, ngươi đã làm xong chưa?”
“Sao có thể không thành được, đảm bảo giúp ngài hả giận!” Người hầu ghé sát bên tai Đào Trí, “Thứ đồ chơi này chỉ cần rắc một chút lên người ả ta, ai cũng không thể phát hiện ra được.
Thế nhưng lúc dược tính phát tác lên thì lại rất hợi lại, nhất định sẽ quấy cho linh hải của ả điên đảo, khí mạch đảo ngược! Đến lúc đó ả đã trở thành kẻ tàn phế, ngài còn không phải muốn cái gì thì làm cái đó sao?”
Đào Trí cười vui sướng, không nhớ tới vết thương trên miệng mình, gã liền rên mấy tiếng, hạ thân hòa toàn co quắp lại, “Chuyện này xảy ra cũng là do cái thứ dương vật này làm loạn, bất quá là cũng đã chơi được mấy người, mà cũng có phải do ta bức chết bọn chúng đâu, là tự bọn chúng muốn chết đấy chứ! Vậy mà còn dám đổ tội lên trên đầu ta, còn muốn ta phải đền mạng cho bọn chúng! Chỉ là mấy kẻ thấp hèn ti tiện mà cũng dám vọng tưởng.”
Người hầu liên thanh phụ họa, hai tên này càng nói càng thô tục, đột nhiên bên ngoài có tiếng người vội vã tiến vào.
Đào Trí còn tưởng là Lê Vanh trở về, sợ đến mức lăn lốc xuống vội mặc quần áo vào tự tròng gông xiềng lên, mới chui được một nửa, cánh cửa đã bị đạp mở.
Gã quay đầu nhìn lại, không phải Lê Vanh, mà chỉ là một đệ tử bình thường.
“Ta đập gãy chân ngươi! Vội vội vàng vàng như thế làm gì hả!” Đào Trí thở phào, lại kéo áo ra.
Đệ tử bị mưa xối ướt cả người, hắn lau mặt, khóc lóc nói: “Phong hỏa đài 800 dặm cấp báo! Phía đông đã thất thủ, huyết hải như sóng dữ tràn qua phong hỏa đài, tà ma đã đến bên ngoài tường thành của chúng ta.”
Người hầu lúc này sợ đến tè cả ra quần, đụng vào cái bàn lắc lư, kinh hãi nói: “Đã đến, đến ngoài tường thành?!”
Đào Trí cũng cả kinh, nhưng lại không sốt ruột.
Gã từ từ mặc lại quần áo, nói: “Sợ cái gì? Năm trước vừa mới tu sửa tường thành, tuy rằng không so được với tường đồng vách sắt của Thương đế, nhưng còn có thể chống đỡ được mấy canh giờ.
Lê Vanh cũng vẫn còn đang ở đây!”
Ai biết người hầu lại đấm ngực gào khóc, hắn biết vậy đã chẳng làm mà hô: “Công tử của tôi ơi! Sao người lại quên nhanh thế được chứ! Thời điểm tu sửa tường thành kia, người vì muốn chiếm chút tiền bạc, nên móc rỗng bên trong hết cả rồi! Bây giờ chỉ còn là bức tường rỗng tuếch mà thôi! Đừng nói chống đỡ được mấy canh giờ, chỉ cần sóng biển ập đến, toàn bộ thành đều bị nhấn chìm luôn!”
Đào Trí sững sờ trong chốc lát, liền nhảy lên giống như bị kim đâm, đến thắt lưng cũng không buồn buộc lại, xỏ giày vào liền xông ra ngoài.
“Còn đứng ngây ra làm cái gì? Mau chạy đi!”
Đệ tử lại kéo Đào Trí lại, nói: “Không được, đệ tử của Cửu Thiên môn còn phải đối đầu với huyết hải, vạn lần không thể bỏ bách tính lại phía sau, ngươi muốn chạy, trước tiên phải cho bách tính rút lui đã!”
Đào Trí không thèm nghĩ ngợi mà cho đệ tử một cước, đạp hắn ngã lăn xuống đất.
Gã kéo lại vạt áo, hoang mang rối loạn nhảy xuống bậc, mắng: “Ngươi mẹ nó là cái tật xấu gì! Giờ còn kịp sao? Người đói bụng đã mấy tháng, chân đã nhũn ra cả rồi! Huyết hải vọt tới coi như là làm lễ cầu siêu đi, bọn chúng cũng có thể giữ chân nó một lúc! Bao giờ về môn phái ta sẽ xin cho một cái trường sinh bài coi như là tận tâm tận lực!”
Gã vừa dứt lời, liền thấy huyết vụ đã tràn lên trên mái nhà, hung tướng Tham Tương thò người ra vươn tới.
Vách tường kia đừng nói đợi huyết hải ập tới, chính là để cho tà ma thổi nhẹ một hơi đã sụp luôn rồi! Sóng máu dâng cao mấy trượng, tiếp đó liền mãnh liệt ập xuống, đường phố trong chốc lát chìm trong huyết sắc, tà ma cuồn cuộn bơi ra, người đã đói bụng đến mức nằm chờ chết, cũng không kịp phát ra tiếng nào, đã bị tà ma nhào tới xé nát.
Đào Trí nuốt nước bọt, mắng mẹ nó, chạy như bay ra khỏi viện, xông thẳng về hướng ngựa của Lê Vanh và Tịnh Lâm.
Sinh tử ngay trước mắt, ai còn mẹ nó đi quản người khác!
Huyết hải nuốt chửng tường thành, nhà cửa giống như một tờ giấy mỏng, chỉ trong nháy mắt đã bị huyết triều nhấn chìm.
Phàm nhân giờ đây cũng giống như thú vật, vạn linh tẫn táng trong huyết vụ.
Người hầu đuổi sát sau Đào Trí, gặp phải Tham Tương kéo theo huyết vụ tràn tới, hắn mắt thấy Đào Trí đã xoay người lên ngựa, hai bàn tay hắn cào trên mặt đất, khàn cả giọng kêu khóc: “Bát công tử cứu…”
Tham Tương há to miệng, nhai ngấu nghiến, máu từ kẽ răng bắn ra tung tóe.
Nó hóa ra hai tay, đem người nhai nuốt vào trong bụng, lộ ra một khuôn mặt tê dại, thình lình chuyển hướng về phía Đào Trí, học theo người hầu kêu khóc: “Bát công tử cứu ta!”
Đào Trí lúc này đã sởn cả tóc gáy, gã giơ roi hung hăng quật vào ngựa.
Con ngựa màu trắng xám bị đau ngẩng mặt hí lên, tránh thoát khỏi trói buộc, lao người thẳng hướng một đầu khác.
Tham Tương hóa thành sương mù, đuổi theo Đào Trí không buông tha.
Đào Trí giục ngựa phi nhanh, hận không thể mọc thêm cánh trên lưng, thời điểm này đã cùng đường mạt lộ, chỉ có thể thở hổn hển quất ngựa chạy về phía trước, không dám quay đầu lại nhìn xung quanh.
“Bát công tử.” Tham Tương như mèo vờn chuột, trong màn sương hóa ra trăm loại mặt người, cất tiếng sụt sùi, “Bát công tử chậm đã…”
Đào Trí toát mồ hôi lạnh, môi gã trắng bệnh ở trong gió hét lên: “Câm miệng! Mau câm miệng lại!”
Tham Tương phát ra tiếng cười khanh khách, thoắt cái ở bên tai gã hóa thành dáng vẻ mềm mại yếu ớt như không xương, lời nói ra lại lạnh lẽo dọa người: “Ngươi muốn ta câm miệng, chỉ cần đem ta đè lên trên chăn đệm.
Bát công tử, ngươi ghìm ta đến mở to hai mắt, bấu ta đến nỗi cả người sưng đỏ, ngươi không thích sao…”
Thanh âm mềm mại dần biến thành hung bạo tàn khốc, giãy dụa gãi cào trên vai Đào Trí, quát tháo bên tai Đào Trí.
“Ngươi là tên súc sinh!”
Sắc mặt Đào Trí chợt biến đổi, bị cái tay này kéo về phía sau.
Gã siết chặt lấy dây cương, con ngựa xám trắng kinh hãi giậm chân tại chỗ.
Phòng tuyến của Đào Trí đã muốn sụp đổ, gã tức giận quất roi vào ngựa, quát: “Chạy đi!”
Con ngựa xám trắng lại chậm chạp không chịu bước về phía trước, tà ma đã kéo căng quần áo của Đào Trí rồi xé nát, trên lưng gã bị cào đến toạc cả máu.
Đào Trí một tay kéo dây cương, một tay lôi dao găm ra, chém liên tiếp về phía huyết vụ.
Tham Tương trong huyết vụ duỗi ra vô số cánh tay, chúng nó túm lấy lôi kéo thân thể Đào Trí, lúc nhúc giống như muốn ăn thịt gã.
Cổ họng Đào Trí như đã bị tắc nghẹn, gã thở không ra hơi, hai chân đạp lung tung trên lưng ngựa, nửa người đã bị lôi vào trong huyết hải.
Đào Trí liều chết gỡ những cánh tay này ra, gã nghiến răng khó khăn gào lên: “Ta, ta không muốn chết!”
Huyết vụ cuồn cuộn đến, Đào Trí đau đớn hét lên.
Chính trong lúc này, một bóng áo bào trắng bay đến, chỉ thấy trường kiếm xuất ra, ánh sáng xanh phá không chém xuống.
Thiên địa hỗn độn bị chia làm hai phần, ống tay áo đón gió, kiếm khí tựa cầu vồng, Tịnh Lâm đạp ngựa bay lên, huyết hải vạn trượng nhất thời dâng trào!
Tà ma nghe tiếng liền chạy trốn, Tịnh Lâm nhảy lên trên đầu ngọn sóng, ánh sáng màu xanh như bình minh ngày đông, kiếm phong của y giết ra.
Sương mù phân tản, Tịnh Lâm nhảy vào trong ma ảnh, Yết Tuyền chém giết mang theo gió dữ, chỉ trong chớp mắt, tiếng ầm ầm không dứt bên tai.
Những chỗ bạch y lướt đi qua, thân thể tà ma đứt đoạn rồi ngã xuống.
Tịnh Lâm tiếng gần một bước, huyết hải lui một thước.
Y đơn độc đứng trước vạn người, một kiếm quét ngang sóng cao ngàn trượng, dưới chân đạp lên vô số thi thể, bạch y đón gió, không nhiễm bụi trần.
Cửu Thiên môn giống như đã tìm được người đáng tin cậy, mấy trăm đệ tử chỉnh tề quỳ lạy, tiếng hô chấn động sơn hà vang lên.
“Giữ lòng can đảm, mệnh giao cho biển! Chúng ta nguyện nghe Lâm Tùng Quân sai phái!”
Tịnh Lâm rút kiếm xoay người lại, nhìn chằm chằm vào Đào Trí.
“Cửu, cửu ca…” Đào Trí ngã ngồi trên đất, gã muốn che mặt lại, nhưng dưới ánh mắt Tịnh Lâm lại không dám động đậy, vui sướng cực độ khi vừa giữ được cái mạng giờ hóa thành hư vô, gã không nhịn được sợ run, nghẹn ngào mà gọi, “Cửu ca!”
Tịnh Lâm nói: “Kẻ ruồng bỏ đạo nghĩa sẽ như thế nào?”
Đào Trí trong lòng biết không tốt, gã dùng cả chân cả tay, liều mạng lui về phía sau: “Cửu…!Cửu ca…”
Tịnh Lâm nói: “Còn kẻ làm nhiều chuyện ác thì sao?”
Câu hỏi lạnh lùng của Tịnh Lâm khiến Đào Trí hoàn toàn sụp đổ, gã dựa vào tường nói: “Là lỗi của ta! Ta nhận sai! Ta sai rồi Cửu ca, Cửu ca! Đừng có giết ta!”
Mũi kiếm của Tịnh Lâm ánh lên sắc lạnh, hướng về phía Đào Trí.
Đào Trí co quắp trên đất, gã ôm víu lấy chân Tịnh Lâm, ngửa đầu lệ tuôn như suối, vạn phần hoảng sợ mà nói: “Cửu ca! Van cầu ngươi! Cửu ca! Ta chắc chắn sẽ không tái phạm!”
Tịnh Lâm cụp mắt nhìn Đào Trí, y chưa bao giờ nhìn tường tận Đào Trí như vậy.
Y thấy Đào Trí khóc sưng cả mắt, bên tai lại là lời thóa mạ vô hạn.
Y thấy Đào Trí từ lâu đã làm dơ bẩn tấm áo trắng này, trong lòng lại hiện lên lời dạy bảo khi mới nhập môn.
Cửu Thiên môn có thể đứng vững ở Trung Độ, không cầu có thể vang danh giang hồ, chỉ cầu đệ tử trong môn phái nhớ kỹ hai chữ Can đảm.
Đào Trí kêu khóc xin tha Tịnh Lâm đều có thể mắt điếc tai ngơ, nhưng y không thể khoan dung cho Đào Trí nói ra câu Ta chắc chắn sẽ không tái phạm.”
Bởi vì không xứng.
Giày Tịnh Lâm bị víu lấy hiện ra dấu ngón tay, máu bắn lên làm bẩn áo bào trắng.
Đào Trí có thiên ngôn vạn ngữ đều bị nghẹn lại trong cổ họng, vẻ ngang ngược hung hăng trên mặt gã biến mất không còn một mảnh, chỉ còn lại sự oán độc hận thù khôn cùng, ánh mắt gã cắn xé Tịnh Lâm, biến thành hận ý khắc cốt ghi tâm.
“Ngươi…” Đào Trí khàn giọng co quắp, hai tay ôm chặt lấy ngực, cổ dán vào trên mặt đất.
Gã trợn to hai mắt, rốt cuộc cũng không thể nói hết câu.
Yết Tuyền trở vào bao, thi thể Đào Trí cuộn tròn tại chỗ, khi mặt đất dần dần sụp đổ, liền trượt về phía huyết hải.
Gã chết không nhắm mắt, nhìn chằm chằm theo bóng lưng Tịnh Lâm, bị huyết vụ nuốt chửng.