Nam Thiền

Chương 92: Tâm Can


Bạn đang đọc Nam Thiền – Chương 92: Tâm Can


Hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống kêu róc rách, Tịnh Lâm bước thẳng xuống bậc thềm.

Bát giác huyền mộ nằm ở phía dưới được núi Cửu Thiên bao quanh, là nơi phong thủy bảo địa thu nạp linh khí thiên địa của Cửu Thiên môn, dùng để trấn áp đệ tử đã tới cảnh giới tụ linh.

Vì để phòng tai họa mà thiết lập tầng tầng canh gác, cùng với mấy đạo chu sa thiết phù san sát nhau.
Một chân Tịnh Lâm vừa bước vào, hỏa phù bốn phía lập tức lóe sáng.

Mặt y trắng như ngọc, lãnh tựa hàn thiết.

Phía trước sừng sững một tấm thiết phù không cho phép đi vào, theo tiếng một tướng lĩnh dũng mãnh hạ xuống, chắp tay ra hiệu với Tịnh Lâm.
“Lâm Tùng Quân dừng bước!” Tướng lĩnh thân mỏng như tờ giấy, mặc một bộ khôi giáp cũng giống như người mỏng như tựa trang giấy, hắn vốn là quỷ sai dưới hoàng tuyền, bởi vì huyết hải xâm nhập mà được tự do ở bên ngoài, bị Cửu Thiên Quân thu nhập về dưới trướng dùng để trấn mộ.

Sắc mặt hắn lúc này mơ hồ xanh lên, trong u hỏa cùng mưa to hiện hình như ác quỷ.

Hắn nói với Tịnh Lâm, “Nếu như không có thiết lệnh của quân thượng, ai cũng không được phép vào.”
“Ta thân là nghĩa tử của quân phụ, trong môn phái được quyền hành tẩu.” Trước mắt Tịnh Lâm nhỏ xuống nước mưa, y nói, “Tránh ra.”
Xích sắt trong lòng bàn tay tướng lĩnh rầm một tiếng tung ra, nửa phần mặt mũi cũng không cho, chỉ nói: “Nếu như không có thiết lệnh của quân thượng, Lâm Tùng Quân cũng không được tự tiện đi vào!”
Tịnh Lâm đột nhiên tiến thêm một bước, lòng bàn chân đạp lên gió mạnh, lại bị chiết phiến của Đông Quân ngăn cản lại.
“Chuyện gì cũng phải từ từ, người trong nhà hà tất động khí!” Đông Quân cản Tịnh Lâm lại, nói với tướng lĩnh, “Ngươi đã biết y là Lâm Tùng Quân, nhất định cũng từng nghe qua tính nết của y rồi, cho nên biết rõ y không phải là người hay càn quấy, cũng nên rõ ràng người được phụ thân yêu thương nhất chính là y! Tối nay y xông vào mộ là không đúng, tương lai tính sổ cũng là do một mình y gánh chịu, ngươi bán cho y một cái nhân tình, ngày khác nhất định có cơ hội trả lại, hà tất phải làm đến mức này!”
“Ta biết tính cách của Lâm Tùng Quân.” Tướng lĩnh nói, “Nhưng ta thân là người phòng giữ, không thấy thiết lệnh tuyệt đối không thể cho vào!”
“Người chết là huynh đệ của ta.” Con ngươi Tịnh Lâm đen bóng, từng câu từng chữ mà nói, “Ta muốn thấy hắn, ngươi cũng dám cản!”
“Quân thượng đau thương vì mất con vẫn như cũ theo quy củ mà làm việc! Huống hồ Lâm Tùng Quân quanh năm hành tẩu ở bên ngoài, cũng không thấy ngươi có quan hệ tốt với ai.

Nếu đã về chậm, cần gì phải làm khó dễ người vô năng như ta.” Tướng lĩnh kéo căng xích sắt, quát, “Lui ra!”
Rừng tùng trong quần sơn lập tức dậy sóng, trong đêm mưa gió nổi lên sấm sét.

Tướng lĩnh không đề phòng ngực bị trúng một cước, lập tức lui lại vài bước, giận tím cả mặt, lại thấy vỏ kiếm hướng thẳng mặt đâm tới.

Hắn không dám tự cao tự đại trước mặt Tịnh Lâm, xích sắt vọt lên theo tiếng hô, hạt mưa bị đánh trúng bắn tung tóe, trên không trung hóa thành mưa châm sắc bén hướng về phía Tịnh Lâm!
Bao kiếm Yết Tuyền xoay tròn, ầm ầm cản lại mưa châm bay đến.

Chỉ trong chớp mắt bao kiếm đã phản kích ngược lại, tự như vũ hoa bùng phát giữa hai người.

Dây xích của tướng lĩnh đánh tan bọt nước, Tịnh Lâm đá ép tới, chỉ nghe thấy một tiếng kêu rên, người bị đánh cũng đập vào bên trên thiết phù.

Hắn lật tay đánh vào thiết phù, quát lên, “Lâm Tùng Quân có ý định giết ta!”
Âm thanh kinh hãi phá tan đêm mưa, thiết phù tỏa ra u quang, vô số quỷ ảnh phá phù nhảy ra, thiên quân vạn mã lao nhanh xuống, cầm kiếm xông lên đánh về phía Tịnh Lâm.

Sấm nổ vang trời, ánh chớp rạch ngang trời đêm, thiên thủy cuồn cuộn như một con rồng đang giận giữ, dồn dập huyên náo nện về phía Tịnh Lâm.
Tịnh Lâm lửa giận công tâm, trở tay nắm lấy chuôi kiếm, soạt một tiếng chấn động núi rừng, Yết Tuyền kiếm rét lạnh ra khỏi vỏ.

Rừng tùng trong cơn mưa rào kịch liệt lay động, toàn bộ quần sơn Cửu Thiên đều đang run rẩy.

Kiếm hoa của y quỷ mị, sáng rực xóa tan bóng đen, từ trong đó bị xé ra, ngàn vạn hồn phách gào thét phẫn nộ, bị xé toạc thành từng mảnh lập tức tan ra.
Tịnh Lâm áp sát, xích sắt của tướng lĩnh quấn chặt lấy Yết Tuyền, gắng sức lôi kéo những vẫn không hề nhúc nhích.


Bóng đen bên trong linh hải của Tịnh Lâm sôi trào, trong không gian mênh mông vô cùng tận tướng lĩnh mơ hồ nghe được tiếng tựa như rồng ngâm, sau một khắc bỗng nhiên bị đánh bay, thiết phù sau lưng răng rắc, trong khoảnh khắc ầm ầm sụp đổ.
Tướng lĩnh lăn vài vòng hộc ra máu, thấy cửa phía sau được mở ra, Tịnh Lâm liền đi vào.

Quạt xếp của Đông Quân cắm ở sau cổ, phất áo bào lên, cũng nhảy khỏi lưng tướng lĩnh đi vào trong.
Tịnh Lâm bước nhanh xuyên qua hành lang, đến trước một tòa mộ mới, mới ngừng chân.

Tiếng mưa rơi ngày càng lớn, đá và bùn dần trượt xuống, phần mộ nhanh chóng hiện ra rõ rệt, một quan tài đúc bằng đồng được quấn xích vàng Phạn văn.
Tịnh Lâm vài bước tới gần, muốn mở quan tài ra.

Phía sau đột nhiên có một người nhảy đến, ba đạo chủy thủ hướng thẳng về phía mệnh môn của Tịnh Lâm.

Tịnh Lâm quay đầu hất mạnh tay áo, Đào Trí lùi về sau mấy bước.
Đào Trí nói: “Ngươi điên rồi phải không? Còn muốn đào mộ của hắn! Người đã chết rồi, thù oán cỡ nào mà phải làm đến vậy!”
Tiếng mưa rơi xuống thoáng chốc ngưng trệ, Lê Vanh thả người hạ xuống, nói: “Tịnh Lâm!”
Tay Tịnh Lâm nắm lấy xích vàng Phạn văn, một phen kéo lên.

Quan tài bị nhấc lên kêu rầm một tiếng, tiếng xích leng keeng vang vọng.
Lê Vanh một chưởng đập xuống, đem quan tài cố định chỗ cũ, hỏi Tịnh Lâm: “Ngươi làm cái gì vậy!”
Tịnh Lâm nói: “Ta muốn thấy thi thể của hắn.”
Lê Vanh thực sự nổi giận, hắn nói: “Hồ đồ!”
“Ngươi tránh ra.” Tịnh Lâm lạnh giọng.
“Ta là sư huynh ngươi!” Lê Vanh một bước không lùi, “Sao có thể để yên cho ngươi phạm sai lầm! Lan Hải đã xuống mồ vi an, quan tài trấn kim văn, nếu tùy tiện mở ra sẽ gây nên tai họa mà ngươi không đảm đương nổi!”
“Nếu trong đó là tai họa ác vật, kiếm của ta sẽ không lưu tình!” Tịnh Lâm bước đến gần, hơi cao giọng nói, “Ngươi tránh ra!”
“Hôm nay ngươi phát rồ, ta sẽ không để yên cho.

Nếu ngày sau ngươi còn làm chuyện như vậy, ta cũng sẽ không nhượng bộ! Lâm Tùng Quân đã độ cảnh, không thèm kiêng dè gì, bây giờ có phải mà muốn cùng ta đánh một trận mới chịu nghe lời phải không!”
Giọng Tịnh Lâm nhiễm lửa giận: “Tối nay ta nhất định phải thấy hắn!”
Phá Tranh Thương đột nhiên nện xuống bên cạnh, Lê Vanh thân vững như núi, hắn nói: “Vậy trước hết mời Yết Tuyền kiếm của ngươi chỉ giáo!”
Đỉnh đầu sấm vang chớp giật, bên trong không khí căng thẳng giương cung bạt kiếm.

Mưa to trút xuống vai và tóc, cả người ướt đẫm lạnh lẽo.

Đào Trí trước giờ hành vi quái đản, giờ khắc này dưới áp lực cực lớn ở đây cũng không dám lớn tiếng thở dốc, ánh mắt của hắn đảo qua giữa hai người, nghĩ thế nào mới dàn xếp ổn thỏa được chuyện này.
“Cửu, Cửu ca…”
Đào Trí vừa gọi, Đông Quân dễ dàng xòe quạt ra, ngăn lại trước mặt hắn.

Đào Trí lo sợ bất an, nhưng cũng không dám động đậy.
Ngón tay Tịnh Lâm buông lỏng, hạt mưa dọc theo Yết Tuyền kiếm nhỏ xuống bên chân.

Lê Vanh khẽ buông lỏng, ngữ khí hòa hoãn nói: “Có chuyện gì, trước tiên cùng ta…”
Ai ngờ ngón tay cái Tịnh Lâm đè trên bao kiếm, Yết Tuyền phát ra tia sáng lạnh lẽo, trường kiếm như cuồng phong gào thét điên cuồng lao ra.

Lê Vanh mãnh liệt chặn lại, hai gò má bị kiếm khí mạnh mẽ quét qua gần như muốn chém đứt.
Hắn vừa tức giận vừa đau đớn, trầm giọng nói: “Được lắm! vậy thỉnh Lâm Tùng Quân chỉ giáo!”

Thân thể Đào Trí đã bất ổn, nếu không phải Đông Quân sớm có phòng bị dùng quạt chắn lại, giờ khắc này hắn chắc chắn đã bị hất bay ra ngoài.

Đào Trí nắm chặt lấy ống tay áo Đông Quân, Đông Quân lại nghênh mặt đón cơn gió mạnh, mái tóc tung bay trong mưa, tư thái thanh thản.
“Cửu ca ngươi đang tức giận, Lê Vanh lại cho là chỉ bằng mấy câu nói đã có thể đuổi đi rồi.” Trong mắt hắn đầy vẻ trầm tư, nói: “Nhưng sự thực là hắn không hiểu Tịnh Lâm.”
Đất đá lăn lốc, Lê Vanh lật thương đập mạnh xuống.

Thương của hắn nặng tựa ngàn cân, người bình thường không thể nhấc nổi, thời điểm nện xuống nước mưa dưới áp lực bắn về hai bên.

Áo bào của Tịnh Lâm bay tán loạn, Yết Tuyền chính diện đỡ lấy một thương kinh thế này, mũi kiếm cùng thân thương đan xen vào nhau roẹt ra tia lửa.

Nước mưa ngưng đọng trên hàng mi dài, dem khuôn mặt Tịnh Lâm cọ rửa đến ngày càng không có tình người.

Y chống kiếm đá chân lên, Lê Vanh trầm giọng đỡ đòn, trong lúc giao thủ dường như không biết đau đớn.
Phá Tranh Thương xoay tròn như chiết phiến, đụng vào Yết Tuyền kiếm vang ong ong liên thanh.

Lê Vanh phi thân trong đêm tối, như núi cao dốc đứng mà chống trời, bị lưỡi kiếm tập kích liên tục cũng không yếu thế chút nào.

Hắn vừa có thể vững như núi Thái Sơn, lại có thể đánh như ngoan thạch, dù đang tức giận nhưng cũng không tìm ra được sơ hở nào.

Tâm rèn luyện Tu la đạo đến cực kỳ vững chắc, một khi đã quyết định chuyện gì, thì sẽ dồn hết sức lực, mạnh mẽ tiến về phía trước.

Nếu nói về sự chuyên tâm, Lê Vanh cùng Tịnh Lâm có thể nói là sư huynh đệ chân chính!
Thời điểm Tịnh Lâm xoay kiếm mu bàn tay đã bị cắt đứt, máu lập tức tràn ra.

Áo bào của y đã bị rách, kiếm thế ác liệt, thương của Lê Vanh cũng không hề nương tay chút nào.
Mắt thấy hai người thực sự muốn quyết chiến, chân Đào Trí mềm nhũn ra, víu lấy Đông Quân nói: “Ca ca!”
Đông Quân rùng mình một cái, quay người muốn chạy đi.
Đào Trí vội vã ôm chặt lấy cánh tay Đông Quân, hai chân lê dưới đất hô: “Ngươi không thể đi! Nếu hai người họ còn đánh nữa, bát giác huyền mộ sẽ bị phá nát, nếu phụ thân trách móc xuống dưới, chúng ta ai cũng không thoát được!”
“Mắc mớ gì đến ta?” Đông Quân giãy giụa cánh tay, “Ta là người không phận sự, chỉ có việc chọc cười Thanh Dao mà thôi, có tính sổ cũng không tới phiên ta!”
“Huynh trưởng!” Đào Trí kéo hắn, “Ngăn hai người họ lại đi!”
“Ta không ngăn được.” Đông Quân nói, “Chỉ cần chọc một phát là quạt của ta đã rách rồi, ngươi tự đi mà làm.”
“Không được!” Đào Trí nào dám, dùng chiêu khóc lóc om sòm lăn lộn không cho Đông Quân đi, nói: “Ta biết tu vi ngươi sâu không lường được, không cần làm gì nhiều, chỉ cần bẻ tay hoặc chân Tịnh Lâm đi là được! Lê Vanh sẽ không động thủ nữa.”
“Ngươi sao lại hận y đến như vậy?” Đông Quân gõ gõ quạt vào cằm, “Bẻ tay chân, thì y trở thành kẻ tàn phế rồi.”
Nói xong cương phong giữa hai người kia lại ép sát, Đông Quân tung quạt ra, trận gió mãnh liệt kia nháy mắt vặn vẹo, đảo ngược quay trở về hai người họ, mạnh đến mức hai người phải lui về sau.
“Hai người các ngươi đêm khuya nổi điên cái gì!” Vân Sinh bước nhanh xuống, nói: “Phụ thân ở phía trước, còn không mau quỳ xuống!”
Cửu Thiên Quân chẳng biết từ lúc nào đã đứng trong mưa, trên mặt mây đen giăng kín.
Lê Vanh nói: “Huynh đệ luận bàn, cũng không coi là chuyện gì to tát.

Sao lại kinh động đến phụ thân rồi!”
“Luận bàn?” Cửu Thiên Quân cười một tiếng, trong cơn mưa giọng nói ngày càng sắc lạnh, “Cho thêm hai người các ngươi cái gan chó, nháo đến bực này còn muốn lừa gạt ta! Thứ hỗn trướng, nơi đây là chỗ mà các người có thể giở thói ngang ngược hay sao?!”
Thiết phù của bát giác huyền mộ đã bị phá hủy, u hỏa bay loạn, bốn phía đổ nát.

Lê Vanh đề thương quỳ xuống đất, nói: “…Nhi tử trông nom không chu toàn.”

“Ngươi thì sao!” Cửu Thiên Quân giận không kiềm nổi.
Tịnh Lâm cúi đầu, máu chảy đỏ sậm cả bàn tay y, trong tiếng sấm sét rầm vang đột nhiên trở tay chấn động mạnh mẽ.

Mọi người không đề phòng y giờ khắc này còn dám lỗ mãng! Quan tài bằng đồng kia ầm ầm mà bị lôi ra khỏi mộ, tiếp theo bị Tịnh Lâm đạp một cước, nắp quan tài bật mở.
“Tịnh Lâm!”
Bốn phía tức giận ồ lên.
Nắp quan tài nện xuống đất, mưa như trút nước.

Tịnh Lâm dời mắt từ trong quan tài, quét qua mỗi người ở đây một lần.
“Lan Hải ở đâu.” Y lạnh lùng hỏi.
Tia sét rạch ngang trời, xé toạc màn đêm, trên mặt mỗi người tràn đầy kinh ngạc, bởi vì trong quan tài kia hoàn toàn không hề có thứ gì.
Cửu Thiên Quân đột nhiên cảm thấy lồng ngực đau nhói, sắc mặt hắn tái nhợt, lảo đảo lung lay vài bước, được Vân Sinh đỡ lấy.

Hắn nhìn chằm chằm quan tài, nghiến răng nói từng chữ.
“Người đâu?!”
Đào Trí ngồi bệt xuống đất trong mưa, hắn nhìn các huynh đệ, không thể tin nổi mà chà xát nước mưa trên mặt.

Lê Vanh đã kinh sợ tiến đến gần quan tài, quan sát kỹ một hồi, trên mặt cũng tràn đầy ngạc nhiên.

Chỉ có Đông Quân khép mắt lại không nhìn, chắp tay gõ gõ quạt xếp, không nói một lời.
Tịnh Lâm đứng dậy trong mưa, từ từ nhắm mắt lại.
Tịnh Lâm cùng Lê Vanh quỳ gối dưới mưa, dược sư ra ra vào vào trong phòng Cửu Thiên Quân, các huynh đệ còn lại đều đứng dưới mái hiên.

Cửu Thiên Quân không gọi, hai người bọn họ cũng chỉ có thể quỳ đấy.
Tịnh Lâm cúi đầu bất động, dưới tay đột nhiên lăn đến một chiếc bình nhỏ.

Ánh mắt y hơi liếc sang, thấy Lê Vanh cụp mắt yên lặng không động đậy.
“Phá Tranh sắc bén.” Lê Vanh nói, “Cắt ra miệng vết thương sẽ không dễ cầm máu, mau băng bó lại đi.”
Tịnh Lâm thò tay vào trong tay áo lần tìm, lại nhớ chiếc khăn tay đã cho Tào Thương.

Y liền coi như thôi, chỉ ừ một tiếng.
Lê Vanh lau mặt, nói: “Ngươi làm sao biết được thi thể hắn không ở trong quan tài.”
“Ta chỉ muốn nhìn thi thể.” Tịnh Lâm mắt nhìn phía trước, mưa to ngăn cách lại những người bên ngoài, để lại cho hai người họ một không gian trống.
“Ta tự mình đậy nắp quan tài.” Lê Vanh nói, “Việc này không phải chuyện nhỏ, trong môn phái nguy cơ trùng trùng, có thể qua mắt được chúng ta mang thi thể đi, người này không thể khinh thường.”
Tịnh Lâm nói: “Hắn ở trong chúng ta.”
Lê Vanh trầm mặc chốc lát, nói: “Huynh đệ nghi kỵ lẫn nhau, trái lại dễ dàng rơi vào bẫy.”
“Giả vờ ngây ngốc thì có thể sống bao lâu.” Tịnh Lâm nói, “Lan Hải đã chết rồi.”
“…!Đệ đang nghi ngờ ai?”
Tịnh Lâm không nói, mà là nhìn về phía Lê Vanh.
Cái gọi là huynh đệ, thực tế cũng chỉ đến như thế.

Đã đến tình trạng này rồi, bọn họ tất nhiên không thể thản nhiên như trước được.

Ai cũng đều có khả năng, rồi lại ai thoạt nhìn cũng không giống.

Tối nay bọn họ đáng kịch liệt đến như vậy, nếu không phải Tịnh Lâm thời khắc sau cùng vẫn khăng khăng mở quan tài, việc này còn không biết đến khi nào mới phát hiện ra được.
“Có thể biết rõ ràng mà tính kế ta đến như vậy.” Lê Vanh nhìn các huynh đệ sau màn mưa, mỗi người đều là khuôn mặt mơ hồ.

Hắn nói, “Nếu như không phải là quen biết, thì không thể làm vậy được.”
Hai người bọn họ quỳ suốt một canh giờ.

Vân Sinh mới cầm chén thuốc đi ra.


Hắn đi vào trong mưa, đối với hai người chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói: “Có chuyện gì thì bẩm báo lên một câu, không nhất thiết phải động thủ, hai người các ngươi…!phụ thân cũng đã hết giận rồi, hai người các ngươi mỗi người tự quay về viện của mình mà đóng cửa hối lỗi đi.”
Lê Vanh lĩnh mệnh, cùng Tịnh Lâm đứng dậy lui ra.

Lúc đi qua các huynh đệ, ai Tịnh Lâm cũng không nhìn, mang theo một tia gió lạnh, biến mất ở hành lang uốn khúc.
Đào Trí buồn bực mà oán giận: “Y gây ra họa, lại bắt chúng ta ở đây chịu tội!”
Tịnh Lâm cùng Lê Vanh bị phạt đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm, nhưng môn phái bây giờ chính lùa lúc rất cần người, Lê Vanh bất quá là ba ngày đã ra ngoài rồi.

Chỉ có Tịnh Lâm ở lại trong viện, làm bạn cùng cỏ cây, mãi vẫn không có lệnh đặc xá.

Hết thảy bên ngoài phảng phất đều không có quan hệ gì với y, y bây giờ đã không cần ăn uống, ngược lại cũng đỡ phải ăn bữa cơm nguội lạnh.
Y đúng thật là diện bích hối lỗi, có thể ngồi bất động trước vách tường một ngày liền ngồi một ngày.

Chỗ bị Phá Tranh cắt ra vẫn chậm chạp không lành lại.

Tịnh Lâm qua loa quấn vải, chặn lại vết tích bắt mắt trên mu bàn tay.
Y đến cùng vẫn là không xuống nặng tay, chỉ là bị thương nhẹ, không để Lê Vanh phải đổ máu.
Tịnh Lâm dựa vào vách tường, ánh mắt nhìn về ánh sáng chuyển động trên cửa sổ vỡ.

Bên ngoài trời quang thì ít, mưa thu thì nhiều, trong phòng y bài trí đơn sơ, càng ngày càng lạnh giá.

Y nhẩm tính ngày, một ngày lại một ngày, rốt cục chịu đựng qua nửa tháng, đã đến ngày ước định.
Ban đêm gió lạnh lại có mưa, Tịnh Lâm cầm theo dù, trước khi ra khỏi cửa còn nhỡ kỹ chính mình đang phải đóng cửa hối lỗi, liền nhảy lên bờ tường, từ đó đi ra ngoài.

Y đi dọc theo tường viện, tránh né đệ tử tuần tra ban đêm, bên chân là một cục đá lăn lộn, kéo theo một cái lá cây to tướng, đi theo phía sau y nhảy nhảy nhót nhót.
Minh Kim đài đã bị phong bế từ lâu, lầu các bốn phía cũng đã ngừng buôn bán.

Ban đêm lạnh đến run rẩy cả người, Tịnh Lâm lại có chút nôn nóng, y đi đến bên cái ao đã héo tàn, tiếng mưa rơi trên dù như tiếng châu ngọc đánh xuống.

Y bước lên Minh Kim đài, bước đi thong thả một vòng, dừng lại bên lan can.
Cục đá dựa vào bên chân Tịnh Lâm, che cái lá lên người, nằm nhoài trên kẽ hở của lan can đá nhìn xung quanh.
Tịnh Lâm toàn tâm toàn ý chờ người.

Trước giờ y chưa từng chờ đợi ai, vì vậy không biết lo lắng, chỉ cảm thấy nóng nảy vô cớ, y nhìn chăm chú lan can trong đêm mưa, đem hoa văn trên lan can nhìn kỹ từng chút một.
Y chờ đến mức áo bào hơi ướt, chờ đến cục đá nằm nhoài trên khe hở ngẩn người.
Người làm sao còn chưa tới?
Tịnh Lâm đếm lại từng ngày từng ngày một, một ngày rồi lại một ngày đếm đi đếm lại.

Ước hẹn nửa tháng chính là tối hôm nay, tối nay chính là ước hẹn nửa tháng trước, y nhớ không lầm, trí nhớ của y từ trước đến giờ vẫn rất tốt.

Hạt mưa bán vào trên giày Tịnh Lâm, y suy nghĩ đến xuất thần.
Mặt dù bỗng nhiên bị hất lên, Tịnh Lâm ngẩng đầu nhìn lên.

Trước khi mưa gió ập tới, một cánh tay nắm lấy mép dù của y vén lên, bỗng chốc xuất hiện một người, nghiêng đầu hôn mạnh lên môi y.
Thương Tễ khí tức không đều, sợi tóc ướt đẫm, trên áo còn bọc lấy một đống quả , trên lưng cùng chân đều là bùn lầy lội.

Hắn hôn người xong cũng mặc kệ chiếc dù, xoa nhẹ áo bào của mình, hai tay ôm lấy Tịnh Lâm.

Loại quả không biết tên kia lăn lốc một chỗ, Thương Tễ nóng rực nói.
“Để ta phải vòng quanh cái ao bùn này tám lần, cuối cùng cũng tìm thấy.

Từ xa đã nhìn thấy eo lưng thẳng tắp dưới tán dù, dáng tựa tùng bách.” Thương Tễ thở hổn hển, liền tàn nhẫn hôn y một cái, nói, “Quả nhiên là tâm can của ta!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.