Bạn đang đọc Nam Thiền – Chương 86: Dị Trạng
Tịnh Lâm sao đoán được Thương Tễ sẽ làm như vậy, y một lòng tu đạo, cùng với các huynh đệ không hợp nhau, vì vậy chuyện trăng hoa cũng ít được nghe thấy, càng chưa từng một lần được người khác tự mình thể nghiệm giảng dạy thế nào gọi là phóng đãng, bàn tay Thương Tễ nắm chặt lấy tay y, khiến cổ tay ửng hồng một mảng, cũng không phải là đau, chỉ là tâm loạn như ma, lòng rối như tơ vò.
Thương Tễ lôi kéo người, trong lòng biết đồ ngốc này chắc chắn đã bị dọa đến choáng váng đầu óc rồi, còn thực sự nghe lời mình không dám lau nữa chứ.
Thương Tễ bị ánh mắt y nhìn đến nhũn cả tim, ngữ khí cũng thả lỏng hơn, nói: “Không phân biệt được phương hướng chỉ là dọa đệ thôi, ta nào có lý nào lại bắt nạt đệ như vậy chứ.”
Tịnh Lâm khẽ nhếch môi, muốn nói cái gì đó, nhưng lại bị nước bọt trong miệng làm cho sặc, ngược lại hoảng loạn không ngừng mà nuốt nước bọt xuống.
Thương Tễ thấy thế, chút điểm lương tâm cuối cùng kia cũng tan thành mây khói, toại nguyện nói: “Tốt, vậy liền coi như là tương cứu trong lúc hoạn nạn, đệ đã bị ta đánh dấu rồi nhé.”
“Cái này sao có thể được!” Tịnh Lâm khiếp sợ.
“Vậy đệ đem nó trả lại cho ta đi.” Thương Tễ nắm lấy tay Tịnh Lâm kéo về phía mình, ranh mãnh nói.
“Đệ vừa mới nuốt cái gì? Trả lại cho ta, tiền liền không nói vậy nữa.”
Một tay khác của Tịnh Lâm nhanh chóng che lại miệng mũi, chỉ lo hắn lại hôn tới lần nữa.
Ngực Tịnh Lâm phập phồng, lại á khẩu không trả lời được, phản bác không nổi, chỉ có thể mạnh mẽ chống đỡ, trấn định mà nói: “Của ta…!không, không muốn trả lại cho huynh.”
Thương Tễ nói: “Của đệ? Lừa quỷ, rõ ràng là ta vừa mới lưu lại.
Đệ thật là bá đạo á, đến cả nước miếng của ta cũng phải chiếm lấy.”
Tịnh Lâm bị hắn làm cho nghẹn lời, chưa từng nghĩ rằng lại có người có thể điên đảo trắng đen như vậy, đích thị là người xấu!
Thương Tễ kéo ngón tay y kề bên môi mình, ngữ khí cũng chậm lại, nói: “Đùa đệ chơi thôi, ta sao lại hẹp hòi như vậy được?” Tịnh Lâm đã sợ hắn, Thương Tễ cũng không gấp, nhéo nhéo đầu ngón tay Tịnh Lâm, nói, “Vừa rồi không để ý nặng nhẹ, cắn rách rồi sao?”
Tịnh Lâm dùng sức mà lắc đầu.
Ánh mắt Thương Tễ lo lắng, nói: “Xin lỗi, để ta xem xem, nếu là rách rồi, ta bồi thường cho ngươi.”
Tịnh Lâm thấy hắn tình chân ý thiết, dáng vẻ hung ác vừa nãy đã rũ bỏ không còn một mảnh, cùng với Tào đại ca lúc trước không khác nhau chút nào, không khỏi thả lỏng ta đang che mặt lại, nói: “Nơi đây tà khí, huynh —— “
Thương Tễ bắt được cái tay này của y, nhanh chóng cúi xuống nặng nề hôn Tịnh Lâm một cái, Tịnh Lâm bất ngờ không kịp đề phòng, gần như muốn ngửa ra sau.
Thương Tễ vặn hai tay của y lại đặt sau lưng, hai chân cũng kẹp chặt lấy y, đem cả người y kéo lại trước mặt, vây y giữa hai cánh tay cùng đôi chân dài.
“Cái này goi là binh bất yếm trá.” Thương Tễ nói, “Đã nói là đừng vội tin lời ta rồi, sao còn dễ bị lừa thế.”
Tịnh Lâm bị hôn khiến môi mảnh mảnh nước trơn bóng, nghe vậy mặt lúc đỏ lúc trắng, lại cắn chặt răng nói: “Ngươi lừa ta!”
“Ta khi nào thì lừa đệ.” Thương Tễ áp sát, “Ta nói hôn đệ liền hôn, ở đâu là lừa.”
Giọng nói Tịnh Lâm dồn dập, có chút phát run: “Ngươi sao có thể như vậy! Ta một lòng coi ngươi là huynh trưởng, nhưng ngươi, ngươi có coi ta là đệ đệ không?”
Thương Tễ cảm nhận được y đang run rẩy, không khỏi tăng thêm ngữ khí, nói: “Nói mê cái gì đấy, ta khi nào thì coi ngươi là đệ đệ? Phi! Ta là muốn cùng ngươi kết làm phu thê!”
“Ngươi không phải là người!”
Thương Tễ bị một tiếng quát này khiến cho thức tỉnh, lại thấy sắc mặt Tịnh Lâm ngày càng giận dữ, hết sức nghiêm túc, mới phản ứng lại được y nói chính mình không phải người phàm, liền nói: “Ta xác thực không phai là người, là một cái bào thai bị hỏng, giờ ngươi mới nhận ra à?”
Tịnh Lâm hơi ngưng lại, lại vội la lên: “Không mắng ngươi!”
Thương Tễ nói: “Vậy là khen ta à?”
Quân lính của Tịnh Lâm dĩ nhiên tan rã, không còn sức đánh trả, tức đến phát nghẹn, khiến cho hai má vốn dĩ trắng nõn giờ nghẹn đến mức đỏ bừng một mảnh.
Y đã luyện thành thanh tâm quả dục đều bị Thương Tễ làm hỏng bảy, tám phần, chỉ còn dư lại hai, ba phần khổ sở chống đỡ.
Thương Tễ nói: “Ta xưa nay không thích ăn người, gặp ngươi liền hỏng tính, không thân ngươi thì liền chết đói.”
“Nói bậy!” Tịnh Lâm nói: “Lại lừa ta!”
“Vậy ngươi đẩy ra mà nhìn cho thật rõ, liền biết ta có nói láo không.” Thương Tễ đem tay y kéo đến trước bụng mình.
Đầu ngón tay Tịnh Lâm co rúm lại, y tức giận: “Ngươi mới vừa rồi còn bị chướng bụng!”
Thương Tễ lập tức cười ha ha, hắn nói: “Làm sao bây giờ, ngày sau chúng ta không thể tiếp tục làm huynh đệ được nữa?”
Tịnh Lâm trầm giọng: “Không có huynh đệ nào như vậy.”
“Tốt!” Thương Tễ đột nhiên thu lại ý cười, “Đã như vậy, vậy ta liền nói cho rõ, Tịnh Lâm.”
Tịnh Lâm thấy giữa chân mày hắn hiện vẻ nghiêm túc, cho là hắn chuẩn bị nói bí mật gì đó kinh thiên, hoặc có có ẩn tình gì khó nói.
Thương Tễ nói: “Ta một ngày muốn nhìn ngươi đến cả trăm ngàn lần, tâm cũng nhớ ngươi cả trăm ngàn lần, cái gì mà làm huynh đệ, gọi ta một tiếng ca ca giống như là đang kích tình ta vậy.”
Tịnh Lâm đầu tiên là sững sờ trong chốc lát, ngay sau đó từ gáy đến tai liền đỏ ửng một mảng.
Những lời y muốn nói cứ lăn đi lộn lại trong miệng, cuối cùng đều biến thành hồ dán, dính thành một đoàn, dính cho miệng y mất linh, trong đầu ảm đạm.
Y cảm thấy mặt mình nóng bừng, trong lòng cũng nóng bừng, nóng đến mức khiến cả người trước mắt y cũng mờ nhòe đi, vừa mới độ Trăn Cảnh cũng bị đảo lộn trên dưới, choáng váng đến mức gục đầu vào cằm Thương Tễ.
Thương Tễ bị đập đau phải ngửa ra sau, tiếp được người, lại cúi xuống nhìn, Tịnh Lâm đã hôn mê.
Tịnh Lâm còn nhớ khi mình mới nhập môn nhận được một lời giới ngôn, tờ giấy được đưa đến đầu ngón tay y, mở ra xem trong viết bốn chữ Đoạn tình tuyệt dục.
Y lúc đó vừa mới đi ra từ Phạm Đàn, đầu đội ngân quan, áo bào trắng lớn hơn một vòng, tay buông thõng có thể khiến ống tay áo rủ xuống trên mặt đất.
Y nói chuyện còn mang theo chút khẩu âm phía nam, thanh âm thiếu niên non nớt, tay nắm chặt lấy tờ giấy và ống tay áo, ở phía sau đuổi theo các vị huynh đệ, gọi Lê Vanh: “Huynh trưởng!”
Lê Vanh đang cùng Vân Sinh trò chuyện vui vẻ, nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng mềm mại này liền biết là ai, liền dừng lại hỏi: “Tịnh, Tịnh Lâm có đúng không?”
Tịnh Lâm gật đầu, đỡ lấy ngân quan, đưa tờ giấy ra cho Lê Vanh nhìn, nói: “Đây là cái gì?”
Lê Vanh nhìn một chốc, cười khổ nói: ” Cuối cùng lại rơi vào chỗ của đệ, ngược lại cũng là nằm trong dự liệu.
Đệ tu trừ ma kiếm đạo, phụ thân đưa cho đệ giới ngôn chính là bốn chữ này, đệ cần phải nhớ cho kỹ.”
Tịnh Lâm hỏi: “Trừ ma kiếm đạo là cái gì?”
Lê Vanh nói: “Chính là phải tu đạo phải đoạn tình tuyệt dục, giết yêu ma mà người thường không thể giết, chém yêu ma mà người thường không thể chém.
Không thể tồn tại ý nghĩ riêng tư, càng gần đạo thành, càng phải can đảm không vụ lợi.
Bổn tướng của đệ làm kiếm, tu đạo so với người khác dễ hơn nhiều.”
Tịnh Lâm mờ mịt không rõ, nói: “Tại sao ta lại dễ dàng hơn so với người khác?”
Lê Vanh liếc y một cái, lòng mang thương hại, chưa từng nói thẳng.
Đào Trí đã đi tới phía sau liếc nhìn thăm dò, bật thốt lên: “Bởi vì ngươi không có tâm! Nào có chuyện Linh Hải chưa thành, trước đã thành bổn tướng.
Chính là bởi vì ngươi không có tâm can! Là vô tâm!”
Trong viện chính kêu dùng cơm, các huynh đệ lập tức giải tán.
Tịnh Lâm đứng ở một bên phía sau, giơ tờ giấy kia ra, mở ra xem.
Ánh mặt trời chói chang trên đỉnh đầu nóng như thiêu đốt rọi xuống y thấm đầy mồ hôi, áo bào rộng thùng thình như cây tùng sắp đổ, khoác lên người khiến đi lại không tiện, tay chân cũng giống như bị trói buộc lại trong lồng.
Tịnh Lâm lau mồ hôi, lông mi cũng bị mồ hôi thấm ướt, vừa chua xót lại chát, y không nhịn được lấy tay xoa xoa, cảm giác buồn tủi dâng lên, qua nửa ngày, lại xoa xoa.
Đã là người ai chẳng có tâm can, Tịnh Lâm làm sao lại không có chứ? Y bất quá là so với người khác có chút thiên phú, lại có Phật duyên, khi Chân Phật giúp y rũ đi phàm trần, trong lòng y đã có ý niệm về thiện ác.
Bọn họ bảo y phải đoạn tình tuyệt dục, nói nghe thật dễ dàng, cứ như chuyện thuận lý thành chương, đúng là đạo này buộc y phải cắt đứt tình cảm, muốn lấy đi phàm tình, y cần phải đem trái tim này gọt rũa qua muôn vàn thử thách, mới có thể đúc thành thiết huyết vô tình.
Nhưng y cuối cùng vẫn là người.
Lúc Tịnh Lâm tỉnh lại Thương Tễ đang ôm cánh tay đứng nhìn, y nhìn thẳng Thương Tễ đối diện trong chốc lát, bỗng nhiên trở mình ngồi dậy, nói: “Ta ngủ bao lâu rồi?”
“Ba canh giờ.” Thương Tễ nghiêng người dựa vào cửa sổ, bên ngoài trời đã đen kịt, đến cả một ánh sao cũng không nhìn thấy.
Tịnh Lâm sờ sờ bụng, cảm thấy linh hải quá mức yên tĩnh, như là đã được người trấn an qua.
Thương Tễ ngiêng người đẩy y sang một bên, duỗi chân nói: “Ta phát hiện ra một chuyên.”
Tịnh Lâm còn có chút mơ hồ, nghe vậy liền nhìn về phía hắn.
Thương Tễ cũng không quay mặt lại, chỉ nói: “Bên trong Thất Tinh trấn không có trẻ con, một đứa cũng không có.”
“Nghe ý của Di Ninh thì mấy tháng trước Cửu Thiên môn chiêu mộ rộng rãi hài đồng.
Trẻ con trong trấn này, có thể đã sớm đưa đi.” Tịnh Lâm đáp.
“Bôn thành vẫn còn lại vài đứa, cố tình Thất Tinh trấn lại đưa đi toàn bộ?” Thương Tễ nói, “Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy.”
Tịnh Lâm suy nghĩ rõ ràng, nói: “Tà ma đơn độc mang thi thể trẻ con đi làm gì?”
“Cái chết của những đứa trẻ này cũng vô cùng kỳ quái.” Đầu ngón tay Thương Tễ gõ lên đầu gối, “Nơi này một bên dày đặc sương mù, ta đoán cùng Cửu Thiên môn không thể tách rời can hệ.”
Tịnh Lâm nói: “Tất nhiên, nơi này nằm trong phạm vi quản hạt của Cửu Thiên môn.”
“Cửu Thiên môn muốn nhiều hài tử như vậy, chỉ là muốn mở Tư thục, chỉ sợ cố nhét cũng không hết.” Thương Tễ nói, “Những đứa còn lại đưa đi đâu vậy?”
Tịnh Lâm suy nghĩ một chút, nói: “Những năm gần đây đệ tử trong môn giảm mạnh, cần tìm người mới gấp.
Nếu như tư chất không đủ, cũng có thể lưu lại làm chân quét dọn.”
“Không đúng.” Thương Tễ nói, “Ta biết Cửu Thiên môn chính vào lúc quảng nạp hiền tài, nhưng tốt xấu gì cũng lớn hơn một chút.
Những đứa trẻ này bất quá mới bốn, năm tuổi, thậm chí còn nhỏ hơn, nếu là dư thừa sợ cũng không làm công được.”
“Bọn họ.” Tịnh Lâm đột nhiên đau đầu, y nhíu chặt mày lại, nói: “…!Ta cần tở về mới có thể hỏi thăm rõ ràng.”
“Ta có chút vấn đề muốn hỏi ngươi.”
“Cứ nói đừng ngại.”
“Tịnh Lâm ngoan.” Đầu ngón tay Thương Tễ vuốt ve viên Phật châu, hỏi thẳng, “Ngươi có phải là chưa bao giờ gần qua nữ sắc?”
Tịnh Lâm nhớ lại sự tình trước khi hôn mê, lập tức cảnh giác nói: “Không muốn nói cho ngươi.”
Thương Tễ cười như điên: “Trời ơi, ta lớn như vậy, cũng là lần đầu tiên đem người đùa giỡn đến ngất đi.”
“Ta Trăn Cảnh bất ổn, tự nhiên sẽ ngất.” Tịnh Lâm nói.
“Chẳng lẽ không phải là do nghĩ đến chuyện khác à?” Thương Tễ chặn Tịnh Lâm lại, vây y ở trong giường, nói, “Tuổi còn trẻ, rất đứng đắn, lại cứ đem ta đặt ở trong đầu nghĩ tới những cảnh kiều diễm.
nói thẳng cho ta có phải tốt hơn không?”
Cảm giác muốn hôn mê kia của Tịnh Lâm lại xuất hiện, y hơi đổ mồ hôi, nói: “Ta không nghĩ.”
“Chẳng lẽ không muốn cùng ta khoái hoạt sao?” Trong con ngươi ánh lên vẻ Thương Tễ dụ dỗ, “Ta còn có thể làm chuyện lợi hại hơn so với hôn ngươi, ngươi không muốn học hỏi một chút sao? Ở nơi này cũng không có người nào khác.”
“Ta không cần khoái hoạt.” Tịnh Lâm ôm lấy lỗ tai.
“A…” Thương Tễ nhẹ giọng kéo dài, đột nhiên tiến đến bên cạn y, hướng tai y thổi khí, “Nói không cần khoái hoạt, vậy đỏ mặt làm gì?”
Tịnh Lâm bị hắn thổi đến mức giật mình, trên lưng một trận tê dại muốn đòi mạng, vô lực phản bác: “Ta không có.”
Thương Tễ đột nhiên nắm chặt tay y, lộ ra mặt của hắn, nghiêm nghị nói: “Ta muốn hôn ngươi.”
Trong lòng Tịnh Lâm như có một con thỏ đột nhiên sống dậy, nhảy lên rất cao, chỉ muốn nhanh chóng chạy trốn.
Tịnh Lâm nhìn hắn, rõ ràng có thể gạt tay ra, nghĩa chính ngôn từ mà trách cứ hắn, quát bảo hắn ngừng lại, nhưng trong đầu lại đặc thành hồ dán, trở nên như không còn là chính mình.
Hô hấp Tịnh Lâm hơi ngưng lại, đột nhiên biến sắc.
Cảm giác muốn hôn mê kia đột nhiên nện xuống, trào lên trong cổ họng, y muốn phun ra.
Mồ hôi lạnh trên lưng túa ra, y đẩy Thương Tễ ra, nằm sấp xuống giường muốn ói, trái tim trong lồng ngực tựa như bị cầm tù, nhảy lên từng hồi hết sức gian nan.
Chớp mắt khuôn mặt Tịnh Lâm đã tái nhợt, hai tay chống đỡ thân thể cũng run rẩy.
Yết Tuyền bị chấn động mạnh, Tịnh Lâm cắn chặt răng, lại đột nhiên nôn ra giấm chua.
Sắc mặt Thương Tễ khiến người ta sợ hãi, trước đó hắn nhìn thấy Tịnh Lâm ngất đi liền cảm thấy có gì không đúng, liền thử một phen, quả thấy tình huống khác thường.
Lập tức ôm lấy người, thấy sắc mặt Tịnh Lâm tái xanh, ngón tay nắm chặt lấy ngực
“Tĩnh khí ngưng thần!” Thương Tễ độ linh, ngữ khí chậm lại nói với Tịnh Lâm, “Trấn giữ tâm thần, về định linh hải.
Yết Tuyền ở đây, tà ma bất xâm.”
Tịnh Lâm cấp tốc trấn định, đem cảm giác ác cảm kia đè ép xuống.
Ngực y dần dần khôi phục, mới có thể thở dốc như thường.
Y ngẩng cao cái cổ thấm đẫm mồ hôi lạnh, Thương Tễ dùng tay từng chút từng chút lau đi sạch sẽ, chạm vào lớp da thịt lộ ra ngoài lạnh như băng của Tịnh Lâm.
Cửu Thiên Quân!
Sát khí trong mắt Thương Tễ tăng vọt.
Lão tử muốn cái mạng của ngươi!
Tác giả có lời muốn nói:
Thương Tễ: Ta con mẹ nó thiếu chút nữa ghẹo vợ ta đến mức hôn mê.