Bạn đang đọc Nam Thiền – Chương 82: Phật Liên
Thù Nhiễm đã như miếng thịt nằm trên đĩa, tùy ý xâu xé.
Thương Tễ túm lấy cái gáy của hắn, lực đạo của cánh tay kia bùng nổ đến đáng sợ, khiến cho mặt mày Thù Nhiễm be bét máu, chỉ có thể miễng cưỡng mở một con mắt.
Hắn nhìn thấy Thương Tễ, cả người run lên, khàn giọng nói: “Đế quân, Đế quân!”
Con ngươi Thương Tễ tối tăm, hơi nghiêng đầu, ý chỉ phía sau hắn nói: “Cút ra sau ba trượng.”
Thù Nhiễm giật cả mình, mới hậu tri hậu giác phát hiện Thương Tễ không phải là đang nói chuyện với hắn, mà là nói với đệ tử Cửu Thiên môn vừa chạy đến.
Các đệ tử không biết Thương Tễ là ai, chỉ thấy hắn mới dùng một đòn đã bắt được Thù Nhiễm, liền coi hắn như là cao nhân trong môn phái, nghe thấy tiếng thét của hắn, trong lúc nhất thời đều không dám của động.
Tịnh Lâm toàn thân bất động, hồn nhiên không biết đến tiếng động rung trời trước người.
Y đã phong bế ngũ giác, Linh Hải như phong vân quấy động, tràn thẳng vào Môn giao du trong lồng ngực, cơn đau nhói bộc phát chạy khắp toàn thân, bổn tướng tại linh khí như sóng triều rét lạnh trong trẻo như nước, dần chìm sâu vào bên trong Linh Hải, xoay chuyển tiêu tan, ngay sau đó linh khí lượn lờ, lưỡi dao gió phút chốc từng tấc từng tấc hiện ra sáng như tuyết, chậm rãi sinh ra lần thứ hai, mài dũa giống như đang rèn luyện lại.
Trăn Cảnh gần ngay trước mắt, Tịnh Lâm đưa tay ra là có thể chạm tới.
Bực này ngàn cân treo sợi tóc, ai cũng không thể đụng đến y.
Huống hồ Yết Tuyền từ lâu đã tuột khỏi tay, đóng ở bên người Tịnh Lâm, vẽ ra hình tròn nửa trượng, trông giữ Tịnh Lâm không cho ai tiến lại gần.
Đệ tử thả nhẹ bước chân, từng bước lùi về phía sau, nhỏ giọng hỏi: “Tiền bối, Huyết Hải đã tới gần, trước mắt có nên đưa dân chúng chạy trốn không?”
Thương Tễ nhìn mây đen che trên đỉnh đầu, ánh trăng mờ nhạt, chỉ có màn sương đỏ như cơn ác mộng kéo đến giống như thủy triều dâng.
Hắn nói: “Không cần chạy, bảo người đóng kỹ tất cả cửa lại.”
Đệ tử cung kính nghe mệnh, quay người đi dặn dò bách tính đóng kỹ các cửa, không được tùy tiện ra ngoài.
Thù Nhiễm thấy nhóm áo bào trắng đã đi xa, muốn thử goị Thương Tễ.
Hắn từng cuộn mình dưới ao sen Phạn Đàn, mỗi lần nhận thấy hơi thở Thương Long đều bị kinh sợ, đối với Thương Tễ sợ đến tận xương tủy.
Hắn bất quá là có thể nuốt dẫn trăm sông, nhưng Thương Tễ lại có thể nuốt hắn.
“Không biết Đế quân ở đây.” Thù Nhiễm chống người dậy, nuốt trọn ngụm máu xuống, nói, “Không, bằng không ta sao dám chạm đến tôn giá! Ta không, không phải là hướng về Đế quân…”
Thương Tễ hờ hững, chỉ nói: “Vậy ngươi vừa mới muốn cắn ai.”
Con người Thù Nhiễm chuyển động, liếc về hướng Tịnh Lâm.
Đầu lưỡi của hắn bị ngậm đến rít lại, chậm chạp một lúc lâu, mới ngập ngừng nói: “Ta không dám…”
Lời còn chưa dứt, cái trán lại một lần nữa bị đập vào trong đống đá vụn, lần này chấn động đến mức suýt ngộp thở, gần như muốn hôn mê.
Hắn nghe thấy tiếng Thương Tễ đứng lên, cánh tay túm lấy hắn cứng rắn như sắt thép, lập tức run chân, vội vã nửa quỳ trên đất, ôm lấy cánh tay Thương Tễ, gào khóc nói: “Đế quân, Đế quân tha cho ta một mạng! Yết Tuyền đang ở phía trước, nếu như ta không lấy mệnh ra để đọ sức, làm sao có thể chạy thoát được! Đế quân! Ta bị trấn ở chỗ này đã rất lâu rồi, sợ, rất sợ!” Bộ dạng hình người của hắn trông đã tầm năm mươi tuổi, quỳ trên đất khóc nức nở nói, “Ta vẫn còn chưa muốn chết! Đế quân! Ta tình nguyện làm trâu làm ngựa! Cầu Người giơ cao đánh khẽ!”
Thương Tễ liếc nhìn Lăng Thiên tháp đã sụp xuống, mặt trầm như nước: “Cơ hội lập công chuộc tội đang ở ngay trước mắt, ngươi còn chần chờ cái gì?”
Thời điểm đệ tử trở về, chỉ thấy còn mỗi Thương Tễ ở đây.
Nhìn trái phải cũng không thấy Thù Nhiễm đâu, trong lòng không khỏi lo lắng, cho là Thù Nhiễm đã chạy trốn.
Huyết vụ khiến cho ngoài mười bước là không nhìn thấy gì, nhà cửa ẩn dấu bên trong sự ẩm ướt tanh hôi, đệ tử không thể không che mặt mà đi.
“Tiền bối!” Đệ tử gấp giọng nói, “Thất thiếu nhập định sắp tới độ cảnh, nếu còn ở lại chỗ này thì quá nguy hiểm! Huyết hải đã sắp tràn vào trong thành rồi, chúng ta phải làm gì để chống lại bây giờ?”
“A di đà phật.” Thương Tễ lại đột nhiên cười rộ lên, dáng vẻ đặc biệt bình dị gần gũi, với bộ dạng tay không đập yêu sát thần vừa rồi hoàn toàn bất đồng.
hắn nói: “Chân Phật từ bi, Thù Nhiễm đã được Phạn âm tắm rửa, mặc dù từng mất đi từ tâm, nhưng đến cùng lương tâm vẫn chưa tiêu tan.
Hắn đã bị Tịnh Lâm thuyết phục quy thuận, tự tới trước thành để cản tà ma.
Linh phù trên tường thành đã được Tịnh Lâm gia cố, Huyết Hải cũng nhất thời cũng chưa thể tràn vào được, các ngươi dẫn người bảo vệ tốt cửa thành là được rồi.”
Đệ tử vui mừng không xiết, vội vàng chắp hai tay trước ngực, vái lạy Tịnh Lâm vài cái, nói: “Lâm Tùng Quân đại năng! Ta lập tức đi đóng giữ cửa thành.
Bất quá Thất thiếu độ cảnh không dễ, tiền bối có biết khi nào thì y tỉnh lại không?”
“Y đang tái tạo bổn tướng.” Thương Tễ nói, “Làm phiền chuẩn bị sẵn một gian viện, không cần người đến hầu hạ, giữ yên tĩnh là được rồi.”
Đệ tử tức khắc đáp lại, lại nói: “Nhưng lúc này Yết Tuyền không cho phép chúng ta tới gần nửa bước, nên làm thế nào mới được đây?”
“Cách xa y một chút là được.”
Thương Tễ dứt lời liền lướt qua đệ tử, chỉ thấy hắn nhảy vào trong vòng kiếm, Yết Tuyền lập tức vang tiếng nổ lớn.
Thương Tễ bấm tay khẽ gảy cán kiếm, làm cho Yết Tuyền lung lay một hồi, dần dần mới yên ổn lại.
Hắn khẽ cúi người ôm lấy Tịnh Lâm, đệ tử thấy vậy cũng muốn tiến lên, ai ngờ Yết Tuyền thoáng chốc hoa nhận tước phong, cắm xuống trước người đệ tử, không cho phép tới gần.
Đệ tử trợn mắt ngoác mồm, Thương Tễ ôm người, nói với đệ tử: “Ngươi chỉ cần chỉ đường cho ta, ta tự đi.”
Thương Tễ bế Tịnh Lâm, này đã là lần thứ hai ôm vào trong ngực, so với lần trước càng cứng rắn hơn nhiều.
Trong cơ thể Tịnh Lâm hiện tại đang gió nổi mây vần, thân thể vùi vào trong khuỷu tay Thương Tễ, nếu như không phải nhĩ lực tuyệt vời, đến cả tiếng hít thở của y cũng không thể nắm bắt được.
Yết Tuyền trượt thân trở vào bao, không chút kháng cự nào đối với Thương Tễ.
Bởi vì trong cơ thể của Tịnh Lâm ẩn chứa một cỗ long khí nóng rực, chính là xuất phát từ Thương Tễ.
Hai người bọn họ dưới ma xui quỷ khiến mộng xuân một đêm, lại bởi vì dược vật mà làm cho linh khí của hai người như nước dung hòa vào nhau, trước mắt đừng nói là Thương Tễ ôm y, cho dù là thật muốn làm chút gì đó, Yết Tuyền cũng sẽ không gây ngăn trở gì.
Thương Tễ vào phòng, vài bước đã đến gian trong.
Hắn đặt Tịnh Lâm nằm lên giường, chạm vào lòng bàn tay y.
Đều là một mảnh lạnh lẽo.
Lại thấy chân mày Tịnh Lâm nhíu chặt, một bên tóc mai thấm đầy mồ hôi lạnh.
Thương Tễ kéo lấy ghế tựa, ngồi ở một bên, thân người vững vàng bất động.
Mồ hôi của Tịnh Lâm tuôn như mưa, dưới đệm chăn cũng từ từ ẩm ướt, dường như hàn băng đang dần tan ra, hơi thở của y cũng dần mỏng manh, cuối cùng giống như đã ngừng lại.
Độ cảnh như xông vào quỷ môn quan, thành hay không thành, tất cả là tự thân.
Tịnh Lâm tu đạo nhiều năm, dĩ vãng độ cảnh đều thuận lý thành chương, bởi vì tâm y sâu rộng như biển, kiếm ý quán thân, vì vậy liên tiếp chiến thắng, thế như chẻ tre.
Mà cái gọi là Trăn Cảnh chính là phải đắp nặn bổn tướng, vứt bỏ tạp niệm, Tịnh Lâm bây giờ cấp thiết xuôi nam, so với trước đó nắm giữ bốn chữ “Tâm tĩnh như nước” không thể đánh đồng với nhau.
Tịnh Lâm bất giác gặp nguy cơ, thần thức của y du đãng bên trong hư cảnh Linh Hải, thấy “Môn” kia đã mở rộng, y muốn đi vào lại hết sức gian nan, là do y giờ khắc này đạo nghĩa không thanh khiết, hay là do kiếm ý của y tiêu giảm?
Tịnh Lâm tự xét lại hồi lâu cũng không bắt được trọng điểm, y đi vòng quanh cánh cửa, thân thể bị linh khí xúi giục từng trận đau đớn, giống như tên trên dây cung đã kéo căng, nhưng lại không bắn ra được.
Linh Hải đã tràn ra ngoài, nhưng cứ như bị chặn lại ở con đường không thấy điểm cuối, khiến cho y mãi vẫn không thể bước vào Trăn Cảnh.
Thân thể Tịnh Lâm lạnh như hàn băng, huyết vụ trong thành vẫn chưa được trừ bỏ, đêm thu ẩm ướt rét lạnh, đệm chăn ẩm ướt dưới thân y dần dần kết thành băng, thậm chí mái tóc ẩm ướt cũng bị kết thành sương giá lốm đốm trắng.
Mặc dù thần thức Tịnh Lâm không biết lạnh giá, suy nghĩ lại bắt đầu trở nên trì độn, khó có thể tập trung tinh thần.
Y ngồi xếp bằng với Linh Hải, cực lực tìm kiếm một điểm thời cơ.
Thù Nhiễm ở ngoài thành đã hóa về nguyên bản hình thú, đem màn sương máu ẩm ướt thu vào ngậm trong hàm răng sau đó nhả ra nơi khác.
Nguyên thân của hắn cực lớn, há miệng một cái có thể nuốt được tà ma Tham Tương, nhưng hắn không thể so với Thương Tễ, nuốt vào rồi vẫn cứ phải phun ra sạch sẽ mới được.
Cửa thành Huyền Dương đóng chặt, đệ tử Cửu Thiên môn phi thân lên trên tường thành, đem thi thể lúc trước xử lý sạch sẽ, để tránh phát sinh tai họa về sau.
Vị đầu lĩnh phóng tầm mắt tới Huyết Hải, trong màn đêm sâu thẳm, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng Tham Tương cùng hung tướng, chúng nó nhấp nhô tại nới sâu xa trong huyết vụ, chẳng biết vì sao lại yên tĩnh không hề có một tiếng động.
Đệ tử mở đôi mắt sưng đau ê ẩm, không khỏi xoa xoa, lần thứ hai nhìn lại.
Lần này thấy rõ có thứ gì đó cực kỳ to lớn, không gì sánh được đang tiến đến, vượt xa Thù Nhiễm.
Đệ tử mắt thấy cự ảnh kia theo làn sóng bôn ba, lay động tiến về hướng Huyền Dương thành.
“Thực là quái lạ.” Đệ tử nghiêng người nhìn kỹ, “Này là vật gì? Không giống Tham Tương, cũng không phải là hung tướng…”
Đệ tử vừa dứt lời, liền thấy cự ảnh kia đột nhiên nhào tới, hóa thành sóng biển tanh hôi che kín trời đất, phút chốc đã ập tới trước mặt.
“Bày trận ngăn trở —— ” Đệ tử quay đầu tiếng hô hơi ngưng lại, cả người ngã ra ngoài, bị sóng máu quấn lấy nhấn chìm, chỉ nghe thấy tiếng xương cốt bị nghiền nát kêu răng rắc, sau đó lập tức hòa vào trong biển máu.
Thù Nhiễm nhanh chóng há mồm, lại không hút vào được nữa.
Sóng lớn kia đã đánh xuống, giáng mạnh lên đầu Thù Nhiễm.
Cự thú dẫn thiên trường khiếu, cả người lập tức mọc đầy Tham Tương, trong chớp mắt bị cắn xé đến mức thân thể lảo đảo lùi về sau, đập mạnh vào vách tường, chấn động đến linh phù trên mặt trường rung lên.
Da thịt trên lưng Thù Nhiễm bị xé ra, hắn bị đau lùi lại, kéo theo Tham Tương hóa gió cùng nhau dây dưa.
Hắn ta ngã lăn tại đầu tường, bị cắn đến chỉ còn thoi thóp, tiếp đó dòng nước tanh tưởi tràn đến, hắn ta bị ép nuốt xuống mấy ngụm, theo dòng máu loãng bị nước quét xuống.
Cửa thành bị tà ma bóp nát mảnh vỡ bắn tứ tung, toàn bộ mặt tường ầm ầm sụp xuống.
Thù Nhiễm thở dốc vài tiếng, hóa thành hình người tránh tà ma, víu chặt đầu tường hét lên: “Đế quân ——! “
Bàn tay Thương Tễ kề sát trái tim Tịnh Lâm, nguồn lực mạnh mẽ giống như thủy triều dâng lên, nóng đến mức đuôi tóc Tịnh Lâm nhỏ nước, băng sương biến mất.
Linh khí của hắn thăm dò đi vào, cẩn thận vòng quanh Linh Hải của Tịnh Lâm dò xét, không thể đường đột tham gia, nếu không sẽ dễ dàng phát sinh biến cố.
Linh Hải của Tịnh Lâm như hàn băng tháng chạp, linh khí như sương mù phiêu dật cũng ngưng tụ lại thành băng, Linh Hải dâng đến trước Môn lại trì trệ không tiến lên được.
Long khí của Thương Tễ đoàn tụ với Linh Hải của Tịnh Lâm, cực kỳ vững chắc đảm bảo hắn sẽ không bị đẩy ra ngoài.
Vị trí của bổn tướng đã không còn là thân kiếm Yết Tuyền nữa, mà hóa thành đóa phật sen di động trong lòng bàn tay Tịnh Lâm.
Hoa sen chớp mắt sinh ra lại chớp mắt lụi tàn, cánh hoa héo tàn rồi lại lập tức trọng sinh, dường như sinh tử bị thu nhỏ lại, đem số mẹnh quy về trong chớp mắt.
Mỗi lần nó sinh ra, liền ẩn chứa một điều mà Tịnh Lâm giác ngộ, sinh sôi liên tục, liền tượng trưng Tịnh Lâm ngộ ra rất ít, mãi không có phần cuối.
Hạt sen hiện ra tã bọc, Thương Tễ nhìn chằm chằm không chớp mắt, lại thấy trong tã dần hiện ra một đứa trẻ mới sinh lòng bàn tay ngậm sen, liền biết đây chính là Tịnh Lâm.
Tịnh Lâm dần lớn lên, mang theo cái yếm, tết bím tóc ngồi trong đóa sen, trong tay cầm cái trống bỏi nghe tiếng mà cười.
Tiếp đó tướng mạo lại biến đổi, hơi rụt đầu lại, lại trở thành đứa trẻ năm, sáu tuổi.
Chỉ thấy y áo rách quần manh, cố gắng nghiêm túc ngồi trong đóa sen, lòng bàn tay nắm con dế đang kêu inh ỏi, bàn tay Tịnh Lâm do dự nắm lấy, rồi lại thả ra.
Con dế lập tức nhảy đi, lại hóa thành ánh sáng xanh quanh quẩn bên người, Tịnh Lâm bị vây bên trong ánh sáng xanh đó, dần dần biến thành tiểu hòa thượng mặc áo màu nâu còn đang vỗ tay.
Giữa chân này tiểu hòa thượng còn mang tính trẻ con, trong miệng tụng kinh văn, ánh mắt lại đuổi theo con bướm nhỏ đang nhẹ ngàng bay.
Thời điểm con bướn tan ra thành dải ánh sáng, tiểu hòa thượng đứng lên, quay người lại liền trở thành thiếu niên lang mang áo bào trắng rộng.
Thiếu niên lang dùng trâm bạc vấn tóc, từ đó trở đi liền không thấy y mở miệng cười nữa, y đứng ngây người tại chỗ, bên chân lăn đến một người đá nhỏ.
Người đá nhỏ học người cất bước đi, đi được vài bước ngã lăn trên đất còn phình bụng cười to, Tịnh Lâm chỉ cụp mắt mà nhìn, rất nhiều thứ đã nhìn thấy nhưng đều giấu đi sạch sẽ.
Những thứ này đều là Tịnh Lâm Ngộ ra, Thương Tễ bắt gặp được bộ dạng trưởng thành của y trong đóa sen, hoa sen lại bắt đầu lần thứ hai lụi tàn.
Nghi ngờ trong lòng Thương Tễ nổi lên, hắn nhíu chặt lông mày tiến lên một bước, không làm rõ được vì sao mới sinh đến thời khắc này, sao lại có thể điêu tàn được chứ?
Hắn bước đến gần, liền thấy cánh hoa sen bay tán loạn, Tịnh Lâm ở trong đó không biết đang nhìn về nơi nào, dường như cũng muốn theo cánh hoa kia mà vỡ vụn.
Thương Tễ khó phân biệt thật giả, chộp lấy bắt được một tay Tịnh Lâm.
“Tịnh Lâm…”
Thương Tễ vừa gọi xong, liền nghe thấy một tiếng hô hoán tê tâm liệt phế.
Hắn nhất thời tỉnh táo, mở mắt ra đã trở lại trên ghế.
Tịnh Lâm nằm trên giường còn chưa tỉnh lại, huyết vị bên ngoài bắn tung tóe, khiến cho sát ý của Thương Tễ tràn ra ngoài.
Hắn mở cửa phòng, thấy toàn bộ Huyền Dương thành tràn ngập trong màu đỏ.
“Đế quân!” Thù Nhiễm vội vàng chạy vào trong viện, “Huyết hải đêm nay cực kỳ quái lạ, ta không ngăn lại được!”
Dân chúng trong thành còn chưa rời đi, dòng máu đã chảy đến dưới bậc.
Thương Tễ nhẹ nhàng khép cửa lại, đem trong phòng cùng bên ngoài cách biệt thành hai thế giới.
“Ngươi trông coi cánh cửa này.” Thương Tễ khẽ liếm răng nanh, quát khẽ với Thù Nhiễm, “Người nằm bên trong là tâm can của ta, ta không thích người khác tới gần y, cảm phiền ngươi canh giữ cửa —— ta nói giám sát chặt chẽ, ngươi hiểu chưa?”
Thù Nhiễm người đầy rẫy vết thương, trong ánh mắt tối tăm của Thương Tễ khiến hai đầu gối muốn khuỵu xuống, cố gắng chống đỡ trên bậc thềm, ngay cả ánh mắt Thương Tễ cũng không dám nhìn lại, vùi đầu kinh hồn táng đảm đáp: “Rõ, đã rõ…Cửa phá ta mất mạng…”