Nam Thiền

Chương 77: Bôn Thành


Bạn đang đọc Nam Thiền – Chương 77: Bôn Thành


Con ngựa của Tịnh Lâm đang giậm chân trên cây cầu chật hẹp, bị cửa thành đóng chặt cản lại không thể đi tiếp.

Hai bên tường thành đều có dấu vết bị đánh sụp, vì phải khẩn cấp xây dựng lại mà trông có vẻ không chịu nổi một đòn, Tịnh Lâm nhận ra phù chú trên tường thành được vẽ bằng máu người.

Trên cổng thành có người thăm dò xuống thấy Tịnh Lâm, lập tức nổi lên một trận rối loạn.

Một nam tử vẻ mặt mệt mỏi giương giọng hỏi: “Người đến là Lâm Tùng Quân?”
Tịnh Lâm sớm đã nổi danh với tám chữ Tuyền yết nguy thạch, tùng lãnh thanh sam, bây giờ cũng bắt đầu có người gọi y là Lâm Tùng Quân.

Y ở trên lưng ngựa gật đầu, nói: “Tại hạ là Tịnh Lâm.”
Nam tử kia vẫn không tin, bởi vì tà ma có thể mê hoặc nhân tâm, biến thành Tịnh Lâm cũng không phải không có khả năng.

Vì vậy hắn hỏi: “Có bằng chứng gì không?”
Tịnh Lâm không đáp, chỉ thấy Yết Tuyền kiếm phá tan tối tăm hiện ra ánh sáng, sương mù huyết hải bốn phía bị chiếu sáng lập tức thối lui.

“Tại hạ Tịnh Lâm.” Tịnh Lâm lần thứ hai vững vàng nói, “Mang theo Yết Tuyền, trừ ma mà đến.”
Người bên trên nhanh chóng quyết đoán: “Mở cửa nghênh đón Lâm Tùng Quân!”
Ngựa nhanh chóng chạy vào trong thành, toàn thành bị hắc ám bao phủ, chỉ thấy mấy bó đuốc rực cháy tựa như quỷ hỏa du đãng.

Bách tính ở bảy trấn hai thành đều tụ tập ẩn náu ở đây, thấy Tịnh Lâm giục ngựa đi qua, liền không tiếng động nhường ra một con đường hẹp.

Tịnh Lâm cưỡi ngựa đi trên đường, người người cùng quan sát y.

Y đột nhiên ghìm cương ngựa, bởi vì trước ngựa có một cô nhi chân để trần đang nằm đó.

Thương Tễ không cần nhìn nhiều cũng biết người đã chết được nhiều ngày.

Bảy trấn hai thành có bao nhiêu người? Bây giờ có thể đứng ở chỗ này còn bao nhiêu người? Nếu như là ban ngày, định thần nhìn lại là có thể hiểu rõ, thứ mà người người giẫm dưới bàn chân tất cả đều là thi thể.

Mấy người ở trên cổng thành lúc này đã chạy xuống, trong đó có một người rầm một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt Tịnh Lâm.

Tịnh Lâm thấy áo bào trắng của hắn đã rách nát, vô cùng chật vật, lúc quỳ xuống đất đột nhiên đè xuống tiếng khóc rống.

“Hòe thành, Hòe thành ở biên giới phía nam, có 130 vị Cửu Thiên môn đệ tử trông coi, trừ ta ra, tất cả đều chôn vùi trong huyết hải cả rồi!”
Tịnh Lâm xuống ngựa, bình tĩnh mà nói: “Phong hỏa đài vì sao còn chưa bốc cháy?”
“Phong hỏa nhất tuyến đều bị huyết hải nhấn chìm, tà ma chặt đứt dường lui về phía bắc.

Ta vội vàng giục ngựa đi truyền tin tức, đợi đến khi chạy tới Thất Tinh trấn, huyết hải đã đuổi đến bao phủ cả Dương thành!” Lúc hắn ngẩng đầu mọi người mới phát hiện ra, hai mắt của hắn đã bị hủy, vệt máu đã khô bám đầy trên mặt.

“Thất Tinh trấn nối liền với hai thành là tuyến đường quan trọng, Dương thành đã không còn, mấy vạn bách tính trong thành không một ai chạy thoát.


Quân thượng! Chúng ta ở phía nam bố trí hơn ngàn người trông coi, trước tối nay đã chết 529 người.”
Toàn bộ phía nam chỉ có 1200 người, đã là nhân số nhiều nhất mà Cửu Thiên môn có thể phái đến trợ giúp.

Bởi vì người tu đạo như ngàn vàng khó cầu, Cửu Thiên môn hướng bắc phải bố trí thành trì phòng bị Thương Long, hướng đông trợ giúp phượng hoàng chỉnh đốn vùng đất hỗn tạp, phía tây nhiều thành cũng cần người đóng giữ, bây giờ đã là đỡ trái hở phải, giật gấu vá vai.

Trước mắt thế cuộc ngàn cân treo sợi tóc, không thể do dự!
Tịnh Lâm nói: “Ngươi tên là gì?”
Người này khàn giọng đáp: “Huy Án!”
“Từ đây đi về hướng tây bắc một ngàn dặm, có một Tây Đồ thành.

Trong thành có thủ tướng tên là Di Ninh, dưới hắn có 140 vị cao thủ tu đạo, ngươi nói cho hắn biết, không cần phải điều hết đến, chỉ cần lấy 50 người đi mở đường, tiếp ứng bách tính nơi này nhanh chóng đi ngược về phía tây.

Đến Tây Đồ, nhanh chóng điểm phong hỏa đài, sai người lập tức truyền tin về Cửu Thiên môn, nói cho phụ thân, trong các huynh đệ ta muốn mượn một người, chính là Đông Quân, bảo hắn trong vòng một ngày phải nhanh chóng đến được đây.” Tịnh Lâm nói đâu vào đấy, sau đó hỏi, “Huy Án, ngươi có dám đi hay không?”
Lúc này đêm đã khuya, ở ngoài thành huyết hải đã bao phủ dày đặc, nếu như không chú ý, nhất định sẽ rơi vào trong huyết hải, xương cốt cũng không còn.

Hai mắt Huy Án đã bị hủy, Tịnh Lâm giao phó nhiệm vụ này quả thực là làm khó người khác.

Nhưng Cửu Thiên Cảnh chính là lập thế bằng vào hai chữ Can đảm, chẳng sợ cho dù chỉ còn một người còn sống, có thể làm gương cho binh sĩ cũng không phải là người tầm thường.

Huy Án dập đầu: “Xin nghe lệnh của quân thượng, chắc chắn sẽ không phụ sự giao phó đêm nay!”
“Mang theo Yết Tuyền.” Tịnh Lâm tung bội kiếm, “Thấy Yết Tuyền như thấy ta, trên đường tà ma sẽ không dám tùy tiện ra tay.

Con ngựa này cũng sẽ tự biết đường mà đi, ngươi chỉ cần truyền lời lại.”
Huy Án tiếp kiếm trên lưng, sau lưng lập tức bị hàn ý ăn mòn.

Hắn lên lưng ngựa, quay đầu liền muốn đi.

Thương Tễ bỗng nhiên vỗ nhẹ phía sau lưng Huy Án, nói: “Huynh đệ, yêu quái ở phía tây không ít.

Bất quá có Yết Tuyền ở đây, ngươi cứ yên tâm giục ngựa chạy là được.”
Huy Án đáp một tiếng, lập tức thúc ngựa lao ra ngoài thành.

Hắn vừa ra khỏi cửa thành, liền nghe thấy sau lưng có bốn đạo âm thanh ầm ầm vang lên.

Một lá bùa khổng lồ mang sắc xanh, từ bốn phía dần hợp lại bao vây cả thành trì chặn lại huyết hải đã cận kề đến mức nước chảy không lọt.

Thời gian không chờ người, mỗi một khắc đêm nay đều quý giá vạn phần.

Huy Án cắn chặt hàm răng, trong màn đêm đen kịt hắn dùng toàn bộ sức lực giục ngựa chạy, gió bắc đập thẳng vào mặt, hai bên là tiếng tà ma gào thét.

Hắn không nhìn thấy gì, ngoại trừ lao đi thật nhanh thì không còn lựa chọn nào khác!

Tịnh Lâm thực sự thích sạch sẽ, Thương Tễ đồng hành cùng y mấy ngày, đã rõ rõ ràng ràng điểm này ở y.

Y tính tình lãnh đạm, không thích ở gần người khác, cũng không thích đụng chạm vào người khác.

Mà giờ khắc này y ngồi trên mặt đất, đầu ngón tay sáng bóng chạm vào cánh tay của người đã bị cắn xé đến nát vụn thối rữa, nhanh nhẹn băng bó rồi tỉ mỉ thắt nút lại.

Thương Tễ ở bên rửa tay, nói: “Trong thành có đến một nửa số người đã bị thương, muốn rút lui tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng.”
Tịnh Lâm hắng giọng, sau khi người ngoài rời đi, y mới lấy nước cùng Thương Tễ rửa tay.

Y rửa sạch từng đầu ngón tay, miệng nói: “Huynh họa…” Hiếm thấy y do dự, “Có thể họa long không?”
Thương Tễ lập tức nói: “Trên đời này không có người nào có thể họa tốt hơn ta.”
“Có một loại chú thuật gọi là họa thần thuật, Di Ninh ở Tây Đồ thành tinh thông màu sắc, rất am hiểu việc này.

Ta với hắn tuy rằng quan hệ thường thường, lại được hắn chỉ điểm vào câu, nên đối với cái này cũng có chút hiểu biết.” Tịnh Lâm ngừng giây lát, nói: “Người bị thương không dễ đưa đi, làm phiền ca ca họa một con rồng, ta có thể làm cho nó chở người bay đi.”
Thương Tễ hỏi ngược lại: “Nếu đã như vậy, sao không tự mình họa càng thêm thích hợp?”
Tịnh Lâm xoa các khớp ngón tay đến đỏ bừng, không đáp lại câu hỏi này.

“Họa long không khó.” Thương Tễ hơi vẻ suy nghĩ, “Chỉ là nếu truyền tới tai hắn, huyết hải đã tràn qua thành này, xung quanh đều là tà ma Ác Cùng.

Họa long rêu rao khắp nơi, ngược lại không ổn.”.

Đọc truyện tại — ТR UMtruyen.ME —
Tịnh Lâm nói: “Trong thành nhiều người, thú nhỏ khó mà chở hết.”
“Họa một con cự ngưu.” Thương Tễ đánh giá bức phù chướng đang dựng thẳng kia, nói, “Lớn bằng tà ma, đệ dùng linh lực làm cương, đặt bùa chú ở dưới đáy, đơn giản đem toàn bộ thành này kéo đi.

Ngày ấy nghe đệ nói, hiện giờ lưng thực trong Trung Độ đang nguy cấp, ta thấy kho lúa ở phía bắc thành vẫn còn hoàn hảo không chút tổn hại, nếu để lại quá là đáng tiếc.”
Chính là Tịnh Lâm cũng ngơ ngác: “Cả một thành?”
“Đệ cứu người từ trong huyết hải đã là ý nghĩ kỳ lạ, sao lại không nghĩ tới những thứ lớn lao hơn.” Thương Tễ nói xong tự nhiên vuốt ve chóp mũi, còn nói, “Tà ma đuổi đến tận cùng không buông thì sẽ há mồm thị uy.

Miệng nó thả cuồng phong, chỉ cần vách tường không bị phá, cự ngưu cứ vậy mà chạy đi.”
Dứt lời Thương Tễ lại tìm tòi trong tay áo một phen, móc ra một cái bình nhỏ đưa cho Tịnh Lâm, nói: “Thú giả được họa ra có thể ăn đồ vật được không?”
Tịnh Lâm nói: “Ta nỗ lực quán linh, nó với vật thật không khác nhau chút nào.”
“Vậy thì cho nó ăn một viên.” Thương Tễ nói, “Có linh đan củng cố, làm cho nó tụ linh không bị biến hóa, mặc cho trên đường có bị tập kích, không cẩn thận bị tà ma cắn phải, cũng có thể chạy như bay, sẽ không trì hoãn.”
Tịnh Lâm nhận lấy bình sứ, Thương Tễ lại đột nhiên bắt lấy tay y, cúi đầu xuống, ánh mắt lấp lánh nói: “Đệ ngàn vạn lần không được ăn vụng.”
Tịnh Lâm thành thực trả lời: “Ta sẽ không ăn vụng.”
Ánh trăng lui đi sương mù dày đăc, trong thành tiếng nói nhỏ khe khẽ, tiếng ho, tiếng than, tiếng ngáy hỗn tạp vào nhau, không ai đốt đèn, ngọn đuốc cuối cùng cũng bị dập tắt.

Huyết hải tanh hôi đã xâm nhập vào, không ít người che miệng mũi nghiêng người mà nằm, tà ma đã bao vây xung quanh cự phù chen chúc tạo nên những âm thanh chấn động.


Huyết sắc như thủy triều dâng lên bên ngoài cự phù, tà ma Tham Tương đã nhận thấy mùi vị của con người nó hóa thành sương thành gió bao quanh bên ngoài.

Chúng nó vừa có thể biến thành dáng dấp ban đầu, cũng có thể hóa thành dung mạo người đã chết.

Không biết là loại tà ma nào, lại có thể học được tiếng khóc nỉ non của trẻ mới sinh.

Nó theo gió tới gần, dán vào cự phù màu xanh của Tịnh Lâm kêu khóc không ngừng, móng tay sắc nhọn cào vào lá bùa, phát ra âm thanh đinh tai nhức óc.

“Mẫu thân mau mở cửa.” Một bé gái chân trần mặt mộc nằm úp sấp ở khe hở trên cửa thành, nhìn vào bên trong không ngừng nói, “Bé sợ lắm, xung quanh đều là yêu quái.

Bé bị chúng bắt lấy xé tay, kéo chân…”
Thiếu phụ ở sau cánh cửa bị dọa đến nức nở, ôm hài tử không dám lên tiếng trả lời.

Bé gái nhìn chằm chằm nàng, trong con ngươi không có tròng trắng mắt, đen ngòm một mảnh, miệng nói: “Bé bị nhét vào trong miệng, nhai đến máu tươi đầm đìa.

Ngươi nhìn ta đi, một đống thịt vụn…”
Nó vừa nói vừa hóa thành từng mảnh vụn chảy xuống đất, muốn theo khe hở tràn vào bên trong.

Nó chảy vào sắc xanh bên trong, đột nhiên như là bị bỏng nước sôi dội xuống đầu, “A” một tiếng kêu khóc đến kinh thiên động địa, lập tức biến thành một gã đàn ông bưng lấy mặt, âm thanh oán giận nói: “Ngươi dám đốt ta!”
Mây trên bầu trời ngày càng đè thấp xuống, bởi vì tà ma bắt đầu truân tích sấm sét, từng trận lập lòe trong đêm chiếu lên khuôn mặt trắng bệch của những người trong thành.

Những giọt mưa mang màu máu từ từ rơi xuống, càng lúc càng nhiều, giội xuống mặt của tất cả mọi người, đem hết thảy nhuộm thành màu đỏ.

Tịnh Lâm nhảy lên đầu thành, đột nhiên giơ lên một tờ giấy mỏng.

Bức họa trên giấy theo gió cuốn bay ra, bị nước mưa đánh vào trong vũng bùn, thấm ra một tầng màu mực.

Thương Tễ không biết lấy từ đâu ra một cây dù, tựa vào tường nhìn theo, nói: “Tại sao lại vô dụng.”
Hắn còn chưa dứt lời, chỉ thấy màu mực kia đột nhiên bành trướng, giống như một khối huyết nhục nhuốm màu mực, từ bên trong vũng bùn bỗng nhiên phồng lên.

Huyết hải giống như thủy triều dâng đã tập kích đến gần, mà màu mực này vẫn không nhúc nhích, một cái đầu ngưu dần dần thành hình, không ngừng lớn lên.

Chỉ trong chớp mắt, đã biến thành cự vật khổng lồ vượt xa nguyên thân của tà ma.

Nó thở hồng hộc miệng phun khí nóng, sinh ra một đôi mắt màu đỏ, trên đầu là hai cái sừng sắc bén, cả người không có da lông, mà che kín vảy tựa như vảy rồng uy nghiêm đáng sợ.

Bón móng chân của nó cào đạp trên mặt đất, cái đuôi giống như một con mãng xà quật xuống tạo ra một đường sáng khiến bụi đất bắn tung tóe.

Thương Tễ họa đâu phải là ngưu, rõ ràng là quái vật.

Đúng lúc này, từ phía chân trời một đạo mũi nhọn đánh tới, quét tan sương mù huyết hải, vòng quanh Tịnh Lâm ba vòng sau đó biến mất vào trong người y.

“Yết Tuyền đã trở về.” Tịnh Lâm không phải chờ lâu, “Huy Án đến rồi.”
Trên cổ cự ngưu phút chốc hiện lên linh tuyến màu xanh, không cần Tịnh Lâm thúc giục, cự ngưu tự phun ra một hơi, nhanh chân chạy đi.

Vạn sự khởi đầu nan, bốn chân cự ngưu cào đất, thở hồng hộc.


Toàn bộ thành đột nhiên chấn động, bùn đất bị nhổ lên, giãy giụa chầm chậm bị kéo về phía trước
Tà ma Tham Tương hóa thành hình người, ôm móng cự ngưu nỉ non kêu to: “Sao ngươi có thể vứt bỏ ta mà đi!”
Huyết hải dâng trào, hiện vô số mặt người mang vẻ oán giận cùng với tiếng oán than trách mắng.

Tà ma Ác Cùng theo huyết hải đến, gào lên nhào tới muốn bắt lấy.

Cuồng phong nổi lên, cự lôi trên trời cũng bổ xuống.

Tịnh Lâm trở tay rút kiếm, đánh tan luồng sét vừa kéo đến.

Huyết hải lập tức dậy lên sóng to gió lớn, tiếng gào thét xé rách bầu trời.

Huyết sắc trong thiên địa bị một mũi kiếm chặt đứt, nước mưa cũng lập tức ngừng lại, sau đó như bị giội ngược trở lại, thanh mang bao phủ đất trời!
Tịnh Lâm ra kiếm xong liền thu lại, y chưa bao giờ giờ ra chiêu kiếm vô dụng.

Đợi đến khi y quay người lại, phía sau không còn sót lại thứ gì.

Sừng của cự ngưu xuyên qua thân thể tà ma Tham Tương, Tham Tương liền hóa thành sương mù bao xung quanh, ở bên tai cự ngưu nỉ non mê hoặc.

Nhưng cự ngưu được họa mà ra, miệng ngậm đan dược, toàn thân hiện ra ánh sáng vàng, hận không thể một hơi chạy đến cuối trời.

Con đường phía trước đã được khai mở, cự ngưu chạy gấp, tường thành bị xóc nảy gần như muốn đổ nát.

Sau nửa canh giờ, đã có thể nhìn thấy nắng sớm yếu ớt.

Người tu đạo cũng đã bay tới tiếp ứng, mắt thấy đã sắp vượt qua cửa ải khó khăn, nào ngờ bầu trời lại lật lên sóng lớn, từ giữa trờ bổ xuống một đường máu bắn tung tóe, chặn lại bước cuối cùng.

Đan dược trong miệng cự ngưu đã tan hết, nó thở ra một tiếng chấn động, thân thể che vảy cũng không chống đỡ được cắn xé từ bốn phương tám hướng, dần dần tan ra, ầm ầm nhập vào trong huyết hải.

Tà ma tứ phía chen chúc kéo tới, màu mực nhạt dần, thành trì lập tức dừng lại tại chỗ.

Huyết hải đã tràn lên, sương mù ẩm ướt chậm rãi ăn mòn bốn phía cự phù.

Thương Tễ thấy vậy, tay khẽ nghiêng chiếc dù màu đỏ, chuẩn bị động thủ.

Chính trong lúc này thiên lôi bỗng nhiên bị chia làm hai, mây đen dập dờn bồng bềnh.

Một người từ trên trời giáng xuống, một cước đạp vào trong huyết hải.

Y phục xanh đen tùy ý phiêu lãng theo gió, chiếc quạt giấy ba một tiếng mở ra.

Huyết hải đột nhiên thu lại sương mù cũng dần rút đi, Tham Tương theo cái chỉ của quạt xếp, gào tiếng dữ tợn rồi tiêu tan.

Mưa máu ngừng lại, ánh mặt trời le lói.

Đông Quân dùng quạt che mặt, nhẹ ợ một hơi rượu, nói: “Nói cái gì mà Trong vòng một ngày, chỉ cần một canh giờ, trời nam biển bắc ta đều tới rồi!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.