Bạn đang đọc Nam Thiền – Chương 70: Vong Xuyên
Phệ La vừa dứt lời liền than thở, lại nói: “Ngày mai là đại hôn, không thể cứ mặt ủ mày chau.
Ta sẽ sai người chuẩn bị chút rượu cho ngươi, uống chút rượu là có thể thống khoái.
Nếu như ngươi thực sự không quên được, ta dắt ngươi độ Vong Xuyên một lần liền có thể quên.
Chuyện cũ theo gió, sau này chúng ta sẽ sống cùng nhau, ta sẽ đối tốt với ngươi.”
Thiên Ngọc ngẩng đầu lên, dung nhan ở giữa khe hở loang lổ nước mắt, y nói: “Quên? Thế gian này người không thể quên được nhất chính là hắn.
Ta tình nguyện mấy trăm năm sau này sống trong đau khổ nhớ nhung, cũng nguyện không quên hắn.
nếu ngươi yêu thích túi da này, ta liền tước da lóc thịt, tùy ngươi lấy!”
“Bảo bối hạ thủ lưu tình!” Phệ La cười mỉa, “Ta mà lại là người nông cạn như vậy sao? Đây là do ngươi không hiểu.
Ta muốn một tấm da người làm cái gì? Ta muốn chính là ngươi còn sống sờ sờ.”
Sắc mặt Thiên Ngọc tiều tụy, tóc tai y rối tung, chỉ nói: “Ta sẽ không gả cho ngươi, cũng sẽ không lấy ngươi.
Tâm của ta chỉ có một người, đời này sẽ chỉ cùng hắn đồng sinh cộng tử.
Diêm vương không cần nhiều lời.”
Phệ La tự chuốc nhục nhã, chỉ có thể miễn cưỡng nở nụ cười.
Hắn bước vài bước trên đường phố, thấy hai bên đều lui đến thật xa, không khỏi đại nổi nóng: “Mắt mù rồi sao! Chuẩn bị mở tiệc rượu, đêm nay khai yến!”
Hắn vừa dứt lời, đỉnh đầu chợt nổi gió mạnh.
Phệ La nhạy cảm né tránh, sau lưng lại bị người ta đạp cho một cước.
Hắn lảo đảo một cái nhào tới trước, suýt chút nữa đã quỳ xuống bên đường, liền phản ứng cực nhanh một tay chống đất, người nhẹ như chim yến, mượn lực bật người dậy.
Không đợi hắn nhìn lại, lại cảm thấy kình phong đánh đến bên tai, cả một phố quỷ bị gió thổi thổi đến kinh ngạc thốt lên che mặt.
Phệ La đứng không vững, tay vịn vào cột.
Ai ngờ cái cột này lại bị gãy mất, hai tay hắn chống đỡ thân thể, bên hông buông lỏng, áo bào nhất thời bị gió thổi bay, quần lập tức rơi xuống mắt cá chân.
Phệ La sững sờ, ngay sau đó đỏ mặt tức giận: “Tên cẩu tặc nào dám?!”
Hai tay Tịnh Lâm lập tức kéo lấy Thương Tễ về trong cửa sổ.
Thương Tễ cười lạnh không ngừng, gằn giọng nói: “Ngươi nhìn xem hắn mới mọc được mấy sợi lông, vậy mà cũng dám cướp người của Tả Thanh Trú? Còn có chủ ý muốn thú Lâm Tùng Quân!”
Tịnh Lâm bị cơ thể Thương Tễ ép vào giữa hai chân, hơi thở gấp gáp hắng giọng nói, “Đợi tối nay hắn say rồi, chúng ta đi tìm Thiên Ngọc.”
Thương Tễ chẳng hề sợ hãi: “Đánh hắn thì đánh hắn, nơi này trên không phải Phân giới ty, dưới không phải điện Diêm vương, cướp đoạt trắng trợn thì có làm sao? Chỉ là một con chồn mà cũng muốn nghịch thiên!”
“Ngươi đâu chỉ là muốn đánh hắn.” Tịnh Lâm nói.
“Trong bụng hắn có giấu phong ấn của Cửu Thiên, chỉ cần quay đầu một cái, ngươi liền phải ở lại sông Vong Xuyên làm một con cá ngốc.”
“Hắn nói muốn thú ngươi.” Thương Tễ xoay người lại bắt được tay Tịnh Lâm, cản giận nói, “Hắn cũng dám? Không được!”
Tịnh Lâm thuận mao liền vỗ mấy lần, Thương Tễ thấy thế thừa cơ đến gần, dùng đầu cọ vào bên tóc mai Tịnh Lâm, Tịnh Lâm làm sao chống đỡ được hình thể hắn lớn như vậy, bị sấn đến phải liên tiếp lùi về sau, rốt cuộc đụng phải tường.
Hai má hắn lộ ra đường nét căng thẳng, nghiêm túc nói với Tịnh Lâm: “Ngươi cho phép bọn chúng được nghĩ như vậy sao?”
Tịnh Lâm thấy hắn có chút cúi đầu ủ rũ, dừng một chút, nói: “Ta cùng với hắn vốn là không quen biết.”
Thương Tễ không nói gì nữa, Tịnh Lâm trầm mặc trong chốc lát, bàn tay lặng lẽ nâng lên lưng hắn, đang muốn mở miệng, lại cảm thấy một bên cổ nóng lên.
Tịnh Lâm sợ hết hồn, suýt nữa cho là hắn ấm ức mà khóc, không khỏi quay đầu đi.
Nào ngờ Thương Tễ chờ đúng thời cơ, nghiêng đầu nhấn lấy vững vàng.
Bàn tay Thương Tễ trượt xuống, chống đến bên hông Tịnh Lâm, gần như muốn ôm y đẩy lên.
Tịnh Lâm đã biết hắn căn bản chỉ là giả bộ, không khỏi nghĩ muốn thu tay về.
Nhưng Thương Tễ lại kẹp chặt người y, giữ chặt lấy hai tay y.
Đầu lưỡi hắn ấm nóng ẩm ướt vọt tới, tùy ý làm loạn giữa răng môi Tịnh Lâm, mặc cho Tịnh Lâm túm chặt lấy y phục hắn cũng thờ ơ không động lòng, sừng sững như ngọn núi.
“Gả cho hắn làm gì.” Thương Tễ mơ hồ cắn vào đầu lưỡi Tịnh Lâm trầm thấp cười, “Có tà tâm không có tặc đảm, có cho hắn cũng không dám!”
Tịnh Lâm lưỡi tê môi đau, Thương Tễ mới buông ra.
Lưỡi hắn cọ qua răng nanh, con ngươi đen bóng, trên lưng bị lòng bàn tay đầy mồ hôi của Tịnh Lâm cọ đến ẩm ướt, rồi lại cúi đầu đuổi theo Tịnh Lâm hôn thêm mấy lần.
“Có thể thú Lâm Tùng Quân.” Ánh mắt Thương Tễ sắc bén, “Chỉ có thể là ta.”
Tịnh Lâm cho hắn một cước, Thương Tễ trực tiếp đem người khiêng lên, chuyển một vòng trong phòng, nói: “Nếu như hắn muốn mời người uống rượu, đêm nay liền thưởng cho hắn cái mặt, coi như hắn có ánh mắt tốt.” Nói xong liền vỗ vào thắt lưng Tịnh Lâm, “Lúc đó ngươi đóng giả làm quỷ, phải đeo mặt nạ.”
Ly Tân vốn không ngày cũng không đêm, chỉ cần Diêm vương lên tiếng, nhóm quỷ sai lập tức bóp méo canh giờ của Trung Độ.
Canh giờ vừa đến, khắp thành lập tức diễn tấu, đem hồng kiệu kéo đi một vòng.
Du hồn khắp thành một bên khóc một bên cười, khép hai tay lại niệm lời chúc.
Bỉ ngạn hoa dẫn Hoàng Tuyền lộ, kiệu liện làm loạn dải lụa đỏ treo ở trên, Thiên Ngọc cúi đầu ngồi trong kiệu, tựa như tất cả náo nhiệt đều là của người khác, y bất quá chỉ là một người khách lạ trong chuyện này.
Hồ ly đã đứt đuôi, mái tóc bạc rải trên hồng y, thế nhưng lại hiện ra vẻ già nua.
Thương Tễ rốt cuộc được toại nguyện, có thể quanh minh chính đại dùng dây xích lấy Tịnh Lâm kéo đi.
Hắn di theo kiệu liễn vài bước, nói: “Không tốt, hồ ly này đã mất hết cả hi vọng.”
Đôi môi Tịnh Lâm dưới mặt nạ giật giật, cuối cùng cũng không nói gì.
Tiệc rượu đã mở, con ma men uống rượu trong thành thiên kỳ bách quái, ngửa đầu có thể gặp quỷ hỏa thả ra từng trận yên hỏa không ngừng, xung quanh nhanh chóng hòa thành đoàn người hoan hỉ chúc mừng.
Kiệu liễn dừng lại bên bến phà, đối với mặt sông bằng phẳng xa xôi kia không hề sợ hãi, hết thảy quỷ đều đang náo nhiệt hoan hô, trái ngược với Tân nương lại như tù nhân.
Không có mệnh lệnh của Diêm vương, đến chén rượu cũng không có người dám đưa.
Tịnh Lâm thấy canh giờ không sai biệt lắm, liền đứng dậy nhìn quanh, thấy một đám quỷ tướng uống đến say khướt, “Phệ La ngày mai còn muốn đưa thuyền đến độ Thiên Ngọc, lẽ ra không nên lưu lại quá lâu.”
Thương Tễ cầm chén uống một ngụm cuối cùng, đứng dậy đang muốn cùng Tịnh Lâm động thủ, bả vai lại đột nhiên bị người túm lấy.
Hắn cau mày nhìn lại, thấy chính là Phệ La mắt say lờ đờ mông lung mà chỉ mặt mình, nói: “Trong thành này quỷ hồn có 48 ngàn, mỗi kẻ ta đều nhớ, làm sao lại không nhận ra ngươi là ai?”
Dây xích trên tay Tịnh Lâm lúc này rung vang, Thương Tễ lập tức tự nhiên cười rộ lên, nói với Phệ La: “Ta là quỷ sai mới, Diêm vương không nhớ ra được cũng là phải.”
Phệ La nghi ngờ chống đỡ bàn, hỏi hai bên: “Hắn là ai?”
Nhưng kẻ hầu hai bên cũng đã sớm uống đến say khướt, đều đang nằm dưới gầm bàn.
Thương Tễ lại sốt sáng mà nắm lấy vai Phệ La, nói: “Nghe nó Diêm vương yêu mỹ nhân, đúng hay không? Vừa vặn, ta cũng yêu mỹ nhân!”
Phệ La cách vài tiếng, lung tung phất tay, nói: “Ngươi mới thấy qua được có mấy người? Mỹ nhân trên thế gian này đều ở trên trời cả!”
“Còn không phải là Đông Quân kia sao?” Thương Tễ nới lỏng dây xích trên ngón tay, Tịnh Lâm không tiếng động mà lùi về phía sau.
Phệ La nói: “Đông Quân! Đông Quân thật đẹp! Nếu như ta là người hầu bên trong Cửu Thiên Cảnh, mỗi ngày để hắn mắng mỏ thì cũng nguyện ý.”
Thương Tễ thấy Tịnh Lâm đã thoát ra, liền nhỏ giọng hỏi: “Còn Lâm Tùng Quân thì sao?”
Phệ La say đến hoảng hốt, nỗ lực giương mắt, nói: “Được…!Rất đẹp!”
“Con mẹ nó phí lời.” Thương Tễ đè nặng tiếng nói, “Tất nhiên là đẹp rồi, ta còn phải hỏi ngươi cái này sao?”
“Con mẹ nó có là phí lời thì ta cũng phải nói!” Phệ La đột nhiên vỗ án, nghĩa chính ngôn từ nói, “Thật là đẹp mắt! Ngươi chỉ là…chỉ là quỷ sai thì biết cái gì! Ai…Y đẹp ở chỗ này.” Hai mắt Phệ La sáng lên, cũng đè thấp giọng nói, móc tim móc phổi mà nói, “Ngươi đã gặp được mấy người không sợ trời không sợ đất? Mỹ nhân mà, chính là có cái bất đồng, mỗi người một vị.
Đông Quân chính là đẹp đến tuyệt diệu, Lâm Tùng Quân đó là ngông cuồng đến tuyệt vời.”
Thương Tễ vốn cho là hắn sẽ nói đến vẻ lạnh lùng, nào ngờ nhưng là ngông cuồng, nếm thử một chút liền cảm thấy không đúng, nói: “Sao ngươi lại biết rõ ràng như vậy?”
“Ta yêu quý mỹ nhân trên thế gian này.” Phệ La đối với Thương Tễ chân thiết nói, ” Ngươi…!Ai…!Thế nhân này đều không hiểu ta.
Mỹ nhân đều cần phải hảo hảo yêu thương, đặt trong lòng bàn tay còn cảm thấy không đủ, sao có thể để cho bọn họ chịu một phần đau khổ nào?” Hắn vừa nói vừa che mặt gào khóc, say đến ngu dại, “Mỹ nhân đều không nên dính đến chữ tình, tội gì phải khổ? Ngươi nhìn hồ ly ngốc này đi, xem xem một trái tim đã vỡ thành tám cánh hoa, đau đến khiến ta cũng muốn vỡ thành tám cánh hoa theo.
Còn có Lâm Tùng Quân kia, đã tan thành cát bụi, ta kinh ngạc khóc đến đất trời tăm tối.
Ngươi không hiểu, các ngươi đều không hiểu!”
Thương Tễ vỗ vỗ vai Phệ La, khuyên nhủ: “Tội gì phải yêu thích hai người này? Bọn họ đều không đẹp bằng Đông Quân! Ngươi thấy hắn ăn nói khéo léo, lại thần thông như vậy, gánh vác huyết hải vạn khổ, không phải là càng cần ngươi thương yêu mỹ nhân sao?”
“Nhưng hắn…” Phệ La muốn nói lại thôi, nhíu mày nói: “Hắn chắc chắn không muốn ta…”
“Quấn lấy hắn.” Thương Tễ chỉ hận mài sắt không thành kim, “Ngươi muốn yêu thương hắn, sao có thể dễ dàng lùi bước như vậy? Cứ việc dùng một mảnh nhu tình của ngươi đối với hắn, cái gọi là chân thành đến sắt đá cũng mòn, cuối cùng cũng có thể cảm động được hắn.”
Phệ La bị lừa gạt đến gật đầu không ngừng, còn thật sự nổi lên ý định.
Hai tay và bả vai Thiên Ngọc phủ đầy sương giá.
Y vốn là dương thai, lại đoạn một cái đuôi khiến tâm tổn thương nặng, tu vi khồng đủ để chống đỡ, dĩ nhiên không chịu nổi cái âm hàn của Hoàng Tuyền.
Y dựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy nước sông Vong Xuyên đen như mực chậm rãi trôi đi, nhất thời nhớ tới nhiều chuyện trước kia.
Âm phong phất qua cửa sổ, thổi đến mức ruột gan Thiên Ngọc đứt thành từng khúc.
Ngón tay y lần mò khe hở, giữa mênh mông dày đặc này cái gì cũng không nắm bắt được.
Thiên Ngọc thân hàn thần tán, dựa vào vách tường hoảng hốt đi vào giấc mộng, cảm thấy thần hồn bồng bềnh, cơ hồ là muốn chịu không nổi.
Đúng lúc này, đột nhiên nghe được trong gió có tiếng người đang gọi.
Thiên Ngọc mờ mịt nhìn lại, nghe tiếng gọi kia dần dầy đặc lên, gọi chính là “Thiên Ngọc”.
Y bỗng nhiên bò dậy, mắt từ cửa sổ hướng ra phía ngoài tìm kiếm, nước mắt liên tục trào ra.
“Tả lang…” Thiên Ngọc khàn tiếng, không thể tin nổi, “Tả lang!”
Tiếng gọi trong gió như một sợi dây mỏng manh dễ dàng đứt đoạn, không biết từ chỗ nào bay tới.
Thiên Ngọc đấm vào cửa sổ, nghẹn ngào trả lời.
Mười ngón tay của y bị rách toác, víu vào cửa sổ đến máu me đầm đìa, lại lo sợ thanh âm kia sẽ bay đi mất.
“Thả ta ra ngoài!” Thiên Ngọc gấp giọng, “Tả lang!”
Phệ La vốn đang say như bùn nhão lại đột nhiên che ngực, buồn bực nói với Thương Tễ: “Ta sao lại thấy đau đớn như vậy?” Dứt lời liền tự nhủ trả lời, “Đúng rồi, ta đã thiết phong ấn liên tâm, tất nhiên là…!Không được!”
Phệ La bị đau đến tỉnh rượu hơn nửa, hắn đột nhiên đứng dậy, nói: “Vây quanh kiệu liễn, không thể để cho y chạy trốn!”
Thương Tễ đạp một cước vào chân ghế, thuận thế chặn đánh vào bên chân Phệ La.
Phệ La phản chân đá ghế lên, một cánh tay bắt lấy ghế, hướng đầu Thương Tễ ném tới.
“Ngươi là ai?!”
Thương Tễ hất bàn ra quyền, nói: “Là tâm can Lâm Tùng Quân của ngươi.”
Rượu của Phệ La đều thành mồ hôi, hắn theo tiếng lập tức lui lại, cái mũi suýt chút nữa thì bị đập nát.
Quyền phong của Thương Tễ ác liệt, vốn còn không xem hắn ra gì, ai ngờ hắn lại lẩn đi nhanh như vậy, trong chớp mắt lại lao đến, một chân kình lực mười phần quét về hướng ngực Thương Tễ.
Thương Tễ nhấc tay ầm một tiếng tiếp được, xung quanh bàn ghế nát tan, bát đũa không biết bị quăng đi đâu.
“Ghê gớm.” Phệ La xốc áo bào lên, tiếp theo đột nhiên bạo phát, chân đá liên tiếp vào cánh tay Thương Tễ, lại bị chấn đến đau đớn.
Hắn phun nước miếng, lạnh giọng nói: “Đến lại là một nhân vật!”
Cánh tay Thương Tễ bị hắn đạp đến ngứa ngáy, không ngờ thân người hắn gầy gò lại có lực đạo mạnh như vậy, sao với Túy Sơn tăng còn mạnh hơn.
Một ta Phệ La vớ lấy bầu rượu, buồn bực quăng đi, nói: “Hôm nay kẻ tụt quần của gia gia, cũng chính là ngươi!”
Thương Tễ giơ tay tiếp được, ngửa đầu uống cạn, lại ném ra sau.
Thần tình hắn lười nhác, một cước đạp lên băng ghế, giơ ra một ngón út đối với Phệ La.
“Lường trước nếu ngươi dám khoe khoang khoác lác, chắc là cũng có mấy phần bản lĩnh.
Không ngờ tụt quần ra nhìn một cái, hóa ra là một tiểu quỷ đầu còn chưa dứt sữa.” Thương Tễ càn rỡ mà cười, trong mắt lại tràn đầy lạnh giá, ta phải rút lưỡi ngươi, miễn cho ngươi lại ăn nói linh tinh.”.