Nam Thiền

Chương 65: Đêm Hiện


Bạn đang đọc Nam Thiền – Chương 65: Đêm Hiện


“Đây là vùng duyên hải phía đông của yêu quái.” A Ất vẫy sạch vết máu trên chân, nói với Tịnh Lâm, “Thật kỳ quái, Đông Hải do Tông Âm quản lý, mấy trăm năm qua cũng không xảy ra lộn xộn gì, hắn nhất quyết sẽ không cho phép yêu quái ra ngoài hại người.”
Tịnh Lâm thấy thi thể kia còn đang khẽ co giật, dùng khăn bông để lau tay, đối với việc trên áo của A Ất bắn tóe đầy máu đặc biệt để ý, vì vậy dời bước hướng Thương Tễ nhích lại gần, rồi mới mở miệng: “Không gặp Tông Âm thì không thể biết kỹ càng, hắn không dễ dàng rời khỏi Đông Hải, đợi việc này kết thúc, ngươi có thể tới thăm viếng.”
“Ta vì yêu quái mà đặc biệt chạy tới tìm Tông Âm!” A Ất không vẫy chân nữa, nói: “Ta không đi! Hắn lần trước mới cùng a tỷ ta kết mối thù, ta không muốn nói chuyện với hắn.

Hắn nếu như thật sự đã xảy ra chuyện gì, ta còn muốn vỗ tay kêu hay đây.”
“Ngươi có thể tra được manh mối gì?” Thương Tễ nói, “Viện tử này lại lớn như vậy, giấu không dưới một con ma.”
A Ất nói: “Nếu tà ma kia phái yêu quái đến bảo vệ tên này, tất nhiên là không muốn để cho lão chết.

Nhưng hôm nay Tịnh Lâm lại chém đầu lão, ta còn chưa kịp hỏi gì!”.


“Không cần hỏi.” Tịnh Lâm lau sạch ngón tay, nói: “Lưu Thừa Đức vì hoàng đế mà lựa chọn mỹ nhân, Đào đệ để cho lão ra vào tự do, nhất định có chiều đắn đo.

Thẩm vấn tốn thời gian, trái lại dễ dàng tiết lộ tiếng gió cho Đào đệ.”
“Bằng vào thân phận của Sở Luân, cũng không vào được đại nội.” A Ất nói: “Không gặp được lão hoàng đế, ta cũng không phân rõ được đến cùng là tà ma đang lẩn trốn ở nơi nào.”
“Cho nên Lưu Thừa Đức phải chết.” Thương Tễ nhận lấy khăn Tịnh Lâm đưa, nói, “Lão chết, Lưu Thừa Đức chúng ta mới có trắng trợn không kiêng dè đi vào.”
Thương Tễ vừa dứt lời, liền thấy tướng mạo của Tịnh Lâm dần thay đổi, trong khoảng khắc đã biến thành Lưu Thừa Đức.

Y hôm nay ở cùng với Lưu Thừa Đức thật lâu, giả dạng trong chốc lát cũng đủ để dùng giả đánh tráo.

Canh ba đêm, ngoài cửa viện truyền đến tiếng gõ cửa.

Trong viện hạ một cái chốt, nửa ngày mới mở ra.

Ngoài cửa là một thái giám mặt gỗ đứng thẳng, thấy cửa vừa mở ra, ngón tay ngoắc ngoắc hướng về phía cỗ kiệu.

Lưu Thừa Đức ra cửa, khom lưng ngồi vào trong kiệu.

Cỗ kiệu chấn động, phút chốc chạy như bay.

Bóng đêm dày đặc, người khiêng kiệu chân không chạm đất, đảo mắt đã xuyên qua phố xá, vào cửa cung.


Thái giám đi cùng cỗ kiệu bước nhanh như bay, đi sát đằng sau thân kiệu, đem người trong kiệu che đến không kẽ hở.

Cỗ kiệu đến nơi liền hạ xuống đất, thái giám vén rèm kiệu lên, nhìn chằm chằm Lưu Thừa Đức đang buồn ngủ, dịch ra một bước, ra hiệu y xuống kiệu.

Tịnh Lâm vén áo bào bước xuống kiệu, cúi đầu đi theo thái giám.

Thái giám vung phất trần, một bên có người đốt đèn dẫn đường, mang người hướng đến điện thất rường cột trạm trổ.

Ánh mắt Tịnh Lâm lưu luyến trên chiếc giày của thái giám, thấy dưới đế giày của hắn không dính chút bụi, liền suy đoán nguyên hình của hắn là gì.

Thái giám này chỉ lo dẫn đường phía trước, sau gần nửa canh giờ mới tới nơi.

Hắn ta vung phất trần một cái, nhường ra đường đi.

Tịnh Lâm phủi người, bước lên bậc thèm.

Dưới chân còn chưa đứng lại, đã nghe người bên trong nói vọng ra: “Không cần quỳ, tiến vào nói chuyện.”
Tịnh Lâm nhận ra thanh âm của lão hoàng đế, liền sải bước qua bậc cửa tiến vào.

Trong điện vẫn là đèn đuốc tối tăm, thấy rõ lão hoàng đế nghiêng người dựa vào long ỷ, bên chân là mỹ nhân đang quỳ, tay nâng khay quả, trình lên tay lão hoàng đế, lộ ra tấm lưng như hoa như ngọc, nhưng là hơi run rẩy, không biết do lạnh hay là sợ.

Lão hoàng đế hừ mũi một tiếng, rút ra một quả, ném vào áo bào của Tịnh Lâm, nói: “Đến bao lâu rồi, là gan vẫn không lớn thêm chút nào, sợ hãi rụt rè sợ trẫm ăn ngươi?”
Lưu Thừa Đức nâng quả liên mồm nói Không dám, lão hoàng đế nói: “Nghe âm thanh như là bị bệnh, đợi lát nữa lui xuống rồi gọi thái y xem qua một cái.” Sự săn sóc của gã chấm dứt ở đây, ngay sau đó lại hỏi, “Mấy ngày nay có tìm được người nào không?”
Lưu Thừa Đức hoảng loạn không ngừng mà đáp: “Ở phương bắc tìm được một người dáng dấp thượng đẳng, ngài nhìn một cái?”
Lão hoàng đế vỗ vỗ mu bàn tay mỹ nhân bên chân, bảo nàng quay đầu cho Lưu Thừa Đức nhìn, nói: “Nếu mà không bằng cái này, thì không cần phải đưa tới.”
Mỹ nhân kia được gã vỗ hai má ửng hồng, cụp mắt co rúm lại, trái cây trong tay rơi xuống lăn đi lông lốc, nàng vừa không dám đi kiếm, cũng không dám nhìn lão hoàng đế.

Gò má bị một bàn tay đập xuống thật mạnh, đánh cho nàng nghiêng người ngã nhào, run lập cập.

“Nâng cái quả cũng không được.” Lão hoàng đế mí mắt rủ xuống, “Giữ lại ngươi có ích lợi gì?”
“Lưu Thừa Đức” thấy thế nhỏ giọng: “Hồi bẩm thánh thượng, người mới tìm được kia, không chỉ có bộ dạng xinh đẹp, tính tình cũng nhu thuận.”
Lão hoàng đế dường như tinh thần uể oải suy sụp, nghe thấy vậy khó nhịn mà xoa xoa lưng, nói: “Vậy còn không mau chóng trình lên! Đừng để trẫm phải chờ.”

“Lưu Thừa Đức” cúi thấp đầu đáp lời, vội vã quay người, phất tay với người hầu vẫn luôn đi theo ở phía sau.

Người hầu này liếc nhìn thái giám một cái, thái giám kia liền bước nhanh xuống bậc thang, vòng qua con đường lát đá xanh, đón người từ bên trong kiệu ra.

Ánh mắt lão hoàng đế nhìn theo, đột nhiên hỏi: “Cho ngươi mấy người sao ngươi không dùng?”
“Lưu Thừa Đức” lo sợ tái mét mặt mày mà nói: “Cả ngày theo thần chạy loạn, tối nay liền cho bọn họ nghỉ ngơi.

Người nọ là thần điều từ quê nhà lên đây, có chút công phu, nhưng là một tên điếc.”
“Có chút công phu.” Lão hoàng đế cười lạnh, “Hơn được mấy người ta cho ngươi sao? Chứ không phải là nổi lên tâm tư gì, chịu không nổi trẫm nhìn chằm chằm ngươi.”
“Lưu Thừa Đức” gần như bị dọa ngã, hoảng loạn nói Không dám, mồ hôi chảy ròng ròng vội vàng giải thích cho lão hoàng đế từ mặt mũi âm u thành trời quanh mây tạnh.

Lão hoàng đế nhìn người hầu kia vài lần, thấy hắn cúi xuống đứng ngây ra phía sau màn, chất phác trì độn, liền thôi.

Lúc sau thái giám đem mỹ nhân mới đến kia mang vào, lão hoàng đế mờ mờ mịt mịt, mơ hồ nhìn thấy cây trâm lấp lóe, nhẹ nhàng đung đưa phía sau bóng người lả lướt.

Gã bị cái gáy hơi lộ ra kia câu lên chút ý tứ, hơi ngồi thẳng người, bảo mỹ nhân ngẩng đầu lên.

A Ất cố nén dục vọng muốn nổi trận lôi đình, dư quang ước lượng nắm đấm của Thương Tễ, cố gắng nặn ra một nụ cười, chậm rãi ngẩng đầu lên hướng lão hoàng đế nở một nụ cười yêu kiều.

Một nụ cười này của hắn, khiến cho cả căn phòng như tràn đầy ánh sáng châu ngọc, dù cho Đào Trí có quen nhìn mỹ nhân nhiều rồi trong lúc nhất thời cũng không nhận ra được hắn là nam nhi.

Đào Trí điều khiển túi da của lão hoàng đế, nhấc ngón tay từ tóc mai A Ất một đường mò tới cổ, không có chỗ nào không yêu thích, không chỗ nào là không khiến cho hắn miệng khô lưỡi khô.

“Lưu Thừa Đức không bỏ lỡ cơ hội tốt hỏi: “Thánh thượng cảm thấy thế nào?”
Những lời này thực ra là hỏi A Ất, A Ất cùng lão hoàng đế hai mắt nhìn nhau, thấy mi tâm gã biến thành màu đen, hai mắt hung ác, toàn thân như có sương đen bao quanh, ngay sau đó lại ngượng ngùng buông tay xuống, đối với câu hỏi của Tịnh Lâm thì gật đầu đáp lại.

“Sáng mai bẩm báo lên trên ngươi cùng nha phủ phương bắc cùng nhau lĩnh thưởng!” Đào Trí vỗ tay thở dài, “Trẫm muốn trọng thưởng!”
Dứt lời không đợi Tịnh Lâm tạ ân, đã cầm tay A Ất, trong mắt gã đã bị khuôn mặt nghiêng kia của mỹ nhân mê hoặc thần trí, trong miệng kêu tâm can bảo bối, lôi kéo A Ất đi vào bên trong.

Đào Trí nắm bàn tay này, cảm thấy có hơi lớn, mà lại thon dài dễ nhìn, ngược lại cũng không giống người phải lao động vất vả.


GÃ sờ soạng mấy lần, cánh tay kéo lấy eo A Ất, phát giác cái eo của A Ất ngược lại thực nhỏ nhắn, lại ngửi thấy mùi vị son phấn trên người A Ất, đối với một cái nhíu mày một nụ cười của A Ất liền thần hồn điên đảo.

Lão thiên gia!
Nội tâm A Ất khiếp sợ, không lường trước được mình có thể xinh đẹp đến mức này, thì ra xưa nay hắn đã đánh giá thấp chính mình!
Lão hoàng đế mang theo A Ất vào bên trong, A Ất vặn người bóp cổ họng, nũng nịu khẽ đẩy ngực lão hoàng đế, giận dỗi nói: “Thánh thượng cũng nóng vội quá đi.”
Đào Trí nắm tay hắn, thuận thế sờ lên xương cổ tay A Ất, bàn tay dâm loạn vuốt ve, nói: “Trẫm chờ rất nhiều ngày, là chờ ngươi đấy.

Đêm đẹp thì ngắn, không thể trì hoãn.”
A Ất ý muốn đọ sức, nào ngờ bàn tay đang nắm chặt hắn đột nhiên trở nên vô cùng mạnh mẽ, cơ hồ là kéo hắn nhấn xuống giường.

Đào Trí mặc dù sắc dục huân tâm, cũng không quên canh giờ đã đến.

Thời điểm gã thoát thân khỏi Huyết hải tu vi căn cơ bất ổn, trước là ở sơn thành ăn thịt người, sau khi đến kinh đô, nuốt một nửa cơ thể của Sanh Nhạc nữ thần, đoán rằng chính mình có khả năng thôn thiên, nhưng không ngờ Sanh Nhạc vốn đã khô mục, chống đỡ không nổi thân thể bây giờ của gã.

Gã tu luyện tà đạo, dựa vào đó mà dưỡng mỹ nhân, hứng khởi thì dùng, tận hứng thì ăn.

Chỉ là gã có một sở thích, nhất định phải đúng canh giờ mới tiến hành, nhanh một phân, chậm một phần cũng không được.

A Ất bị nhấn ở trên nệm giường, mặt hắn cọ xuống nệm, liền muốn bốc hỏa.

Bởi vì hắn vốn là ghét bỏ tà ma, tên dâm tặc này luôn xằng bậy, không biết đã cùng trải qua với bao nhiêu người trên cái nệm giường này, còn dám để cho hắn nằm lên!
Cổ tay A Ất bị bóp đến phát đau, hắn giãy không ra, liền dùng cái ót đánh vào mặt Đào Trí.

Đào Trí hí lên buông tay, A Ất mấy lần vén quần lên, quay người đạp một cước lên ngực Đào Trí, đem người đá ầm một tiếng vào giữa đống bàn ghế.

Đào Trí bị đá lăn liền biết không tốt, cánh tay gã nhấc lên, định gọi người.

A Ất lập tức đi tới đạp mạnh xuống, vài đạo kim văn bỗng nhiên nện xuống sau lưng Đào Trí.

Chú thuật ánh vàng rực rỡ đối với thảo tinh khó dùng, nhưng đối với tà ma lại như sắt nung.

Phần lưng Đào Trí bị nóng đến rã ra, gã hút không khí phẫn nộ quát: “Phạm Đàn phật văn!”
A Ất đạp lên cổ tay gã, trong miệng căm hận nói: “Ăn gan hùm mật gấu mà dám chiếm tiện nghi của tiểu gia ta?! Cái mông lão hổ mà ngươi cũng dám sờ! Hôm nay ta phải đánh cho ngươi tan thành tro bụi, không còn sót chút gì!”
Da thịt trên lưng Đào Trí bỏng rát, toàn thân run rẩy chấn động, giống như lột da mà thoát khỏi lão hoàng đế, hắc vụ bao trùm, thẳng hướng A Ất bay đến.

A Ất chộp tay bấm niệm thần chú, chỉ thấy Phạm văn màu vàng kia bay xung quanh người gã, chấn động đến mức hắc vụ phải thối lui ba thước!
Thái giám bên ngoài rung phất trần lên, nhưng không ngờ trên đường lại bị người vững vàng cản lại.


Người hầu tai điếc kia mở rộng vai cánh tay, trong chớp mắt biến càng thêm cao to.

Cánh tay kia quấn lấy phất trần, không đợi thái giám lui thân, trước tiên bức đến trước người lão, đem người mạnh mẽ xách lên.

Tịnh Lâm đã trở về nguyên dạng, đè lại cánh tay Thương Tễ nói: “Đây là điểu của Đông Hải, không thể ăn!”
Thương Tễ cho là y kiêng kỵ Tông Ân, nói: “Hải giao điểu thì không được ăn?”
Tịnh Lâm nghe ra điểm ủy khuất, liền nói: “Không phải.”
Thương Tễ nói: “Vậy ta liền ăn?”
Tịnh Lâm nói: “Loài điểu này vốn là độc vật, nhục cốt đều đã ngâm độc rất lâu, rất thối,”
Y vừa dứt lời, phất trần lập tức hóa thành từng đoạn.

Thái giám này hóa thành điểu còn chưa kịp hót được tiếng nào, đã bị Thương Tễ nhẹ nhàng chặt đứt cuống họng.

Sau đó Tịnh Lâm lại thấy hắn nhẹ nhàng đem điểu thả lại trên đất, nhẹ nhàng buông tay ra, như trút được gánh nặng nói: “May mà không bóp nát, hương vị còn nguyên.”
Hai người bọn họ còn chưa tiếp tục, liền nghe trong điện ầm một tiếng giá nến bị đổ xuống, cây nến lăn lông lốc ngọn lửa liếm vào màn trướng, A Ất vừa mới rồi còn chiếm thượng phong giờ trâm cài cũng lệch về một bên, hắn nắm ống tay áo bị lửa liếm nhảy dựng lên, hoảng sợ nói: “Rảnh rỗi là lại nói chuyện phiếm! Hai người các ngươi làm sao luôn không xem hoàn cảnh vậy?! Lông mao của lão tử cũng sắp bị đốt trụi rồi!”
Dứt lời hắn nhảy một cái cao ba thước, bưng cái mông điên cuồng chạy trốn, trong miệng mắng: “Con cẩu chết tiệt! Dám vặt lông của lão tử, lão tử không đội trời chung với ngươi! Còn chờ cái gì nữa? Mau đánh chết hắn đi!”
Hắc vụ vọt mạnh tới, Thương Tễ nghênh diện một quyền.

Quyền phong khuấy động, lại như đánh vào bông.

Giữa sương mù mơ hồ hiện ra một khuôn mặt, dán vào cánh tay Thương Tễ nói: “Đến rất đúng lúc, nếu như có thể nuốt ngươi, tam giới này có ai còn có thể bắt ta!”
Cánh tay Thương Tễ trong nháy mắt phủ kín vảy, nhưng khí tức âm lãnh thuận theo khơ hở tiến sát vào trong da thịt.

Nửa người Thương Tễ chìm xuống, suýt chút nữa bị lôi vào trong hắc vụ.

A Ất phẫn nộ nói: “Cắn gã!”
Dưới chân Thương Tễ vững chắc, khuôn mặt trong sương mù bị hắn chế trụ phút chốc phản quán đánh thẳng xuống đất.

Gạch bằng đá xanh đột nhiên rạn nứt, khuôn mặt kia bị đập đến khó phân biệt ngũ quan.

“Hắn làm sao lại không nuốt tà ma?” A Ất gấp đến phát hỏa, “Hắn đến Túy Sơn tăng còn dám nuốt, mà lại sợ tà ma?!”
Tịnh Lâm vỗ nhẹ vào sau vai A Ất, A Ất liền cảm thấy được sức gió mạnh mẽ, đem hắn thoáng chốc đẩy về hướng hắc vụ.

Phật văn giống như dây xích vàng nháy mắt tuôn ra, đem hắc vụ quấn chặt lại.

“Không phải sợ.” Tịnh Lâm nói: “Là ngại thối.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.