Nam Thiền

Chương 54: Tà Ma


Bạn đang đọc Nam Thiền – Chương 54: Tà Ma


Tịnh Lâm dùng dáng vẻ tay trói gà không chặt ngoan ngoãn phục tùng, Lưu Thừa Đức gấp đến độ râu mép đều mướt mồ hôi, lão dùng khăn tay lau đi lau lại, thỉnh thoảng lại vén màn cửa sổ nhìn lại phía sau, chỉ lo Ngô Anh không ngăn được nổi cơn điên của tên yêu quái kia.
Người khiêng kiệu chân như cái bánh xe, chạy trốn đến gần như muốn bay lên rồi, hiển nhiên không phải người phàm.

Bọn chúng trái xuyên phải lượn, bỏ qua đường phố rộng rãi sáng sủa chạy băng băng trong ngõ hẻm tối tăm, tựa như con chuột đào hang quen tay hay làm.
Tịnh Lâm phát giác bọn chứng vòng tới vòng lui đều là để che mắt, mục đích địa chỉ có một, chính là cung điện sừng sững tráng lệ trong kinh đô này.
Cỗ kiệu của Lưu Thừa Đức yên lặng dừng lại trước cái cổng tò vò, thời điểm lão, xuống kiệu tay chân vẫn còn run lẩy bẩy, than thở mấy tiếng, chỉ huy nhóm tiểu yêu khiêng kiệu vén rèm lên bắt người.

Tịnh Lâm cùng Thiên Ngọc đều đang ngủ, nhóm tiểu yêu duỗi chân kéo tay, đem tấm da người bóp nặn đến vừa dữ tợn lại vừa buồn cười.

chúng nó xếp thành hai đội, đem Tịnh Lâm cùng Thiên Ngọc nhấc lên, đôi chân dài nhỏ còn không vừa giày nhưng lại đi rất nhanh.
Tịnh Lâm bị gió lạnh đập vào mặt, ngửi thấy từng tia Thanh Hà hương.

Nhóm tiểu yêu trên hành lang cung điện vùi đầu mà chạy gấp rút, Lưu Thừa Đức cũng sợ hãi đến không dám nghỉ ngơi, cứ thế một mạch đã đến nơi, một đám yêu quái da người đã bị mồ hôi chảy đến nhăn nhúm.
Lưu Thừa Đức rơi xuống đất rầm một tiếng, lão nhào gối quỳ xuống bậc, chấn động đến mức bồn hoa cây cảnh ở bên cạnh rì rào rơi xuống mất mấy lá cánh hoa.

Lão ổn định giọng nói, thân thiết gọi: “Thánh thượng, lão thần đã không làm nhục sứ mệnh, đem người về cho ngài!”
Đèn đuốc trong điện âm u, bóng người mờ mờ ảo ảo đứng thẳng đều là thái giám, tựa như cái cây chết khô ở yên một chỗ, vừa không lên tiếng thông báo, cũng không cho hạ cấp ra đón, đều cúi đầu rũ tay áo, không nhúc nhích.
Lưu Thừa Đức quỳ đến tâm nguội lạnh, lão biết tối nay đã trì hoãn canh giờ, đưa người đến chậm, sợ là đã chọc giận thánh thượng, vì vậy càng thận trọng từ lời nói đến việc làm, đến mồ hôi ướt đẫm cũng không dám lau.
Ước chừng gần nửa canh giờ, trong điện rốt cuộc truyền ra giọng nói the thé: “Trình lên đây nhìn xem.”
Lưu Thừa Đức nghe tiếng, quay người lại chỉ đạo nhóm tiểu yêu thả hai người xuống.

Thái giám cứng còng từ bên trong đi ra, nhấc hai người lên đưa vào.

Thời điểm hiện tại chính là đương lúc nóng bức nhất, bên trong điện lại thả xuống màn cửa dày nặng, bọn thái giám nối đuôi nhau mà vào, mới mơ hồ để lộ ra chút ánh sáng lờ mờ.
Tịnh Lâm bị đặt xuống chỗ ngồi, bên cạnh là Thiên Ngọc.

Mặt bàn rộng rãi, để hai người ngủ trên đó cũng không thành vấn đề.

Bên cạnh bố trí lư hương cùng lá bùa, chu sa vẽ trên tấm thảm đỏ như máu hướng vào sâu bên trong.


Trong không khí tràn ngập mùi khói nhẹ sau khi đã đốt sạch sẽ, che đậy dưới mùi đàn hương dày đặc còn có một tia tanh hôi.
Bọn thái giám lục tục lui ra, trong điện khôi phục lại sự quỷ bí.

Ánh nến như bị người ngắt lấy tâm, thắp toàn bộ lên cũng không sáng.

Có người tháo giày, chậm rãi tới ngồi xuống bên cạnh, thân thể tỏa ra khí vị già nua mục nát, đôi tay nhăn nheo giống như lá khô mục rữa.

Lão hoàng đế dùng đốt ngón tay bóp bóp khuôn mặt Thiên Ngọc, híp mắt nhìn chăm chú một lúc, mới run rẩy dời bước, lại nhìn sang Tịnh Lâm.
“Tuổi trẻ.” Giọng nói của lão hoàng đế khàn khàn trong cổ họng, dùng khăn cũng không lau hết được nước bọt, khom người còng eo cảm thán, “Thật non mềm, vừa véo một cái, đến nước cũng muốn chảy ra rồi.

Trẫm thấy, so với những lần trước đưa đến còn tốt hơn nhiều.” Lão ta một mình ở trong điện nói tiếp, “Cái này, cái này rất tốt.”
Tịnh Lâm nhắm mắt nét mặt nghiêm nghị, lão hoàng đế nhìn vệt hồng giữa đôi môi kia mà toàn thân nhộn nhạo, tựa như thương lượng nói: “Ngài, ngài hưởng dụng xong rồi, lưu lại cho trẫm cái người miệng điểm yên chi này.

Trẫm thấy cái này hiếm thấy, còn chưa có hưởng qua.”
Bên trong qua loa mà ngâm nga một tiếng.
Lão hoàng đế càng xem lòng càng ngứa ngáy, nói: “Dung mạo bực này, xưa nay chưa từng có ai tiến cử.

Đã, đã để trẫm phải chờ lâu rồi!”
“Bọn chúng quen thói qua loa lấy lệ ngươi.” Bên trong có người nói, “Bọn chúng cứ như vậy qua loa lấy lệ ngươi, ngươi tự cho rằng mình là thiên hạ chi chủ, bọn chúng lại tự nhủ trong lòng ngươi là lão già vô dụng.”
Lão hoàng đế phẫn nộ mà ngồi xuống, nói: “Trẫm từ khi đăng cơ tới nay, cần cù chăm chỉ đến cực điểm, bọn chúng vậy mà vẫn không hài lòng.

Người này hả, chính là người này, lòng tham không đáy! Lão phẫn hận mà đạp mạnh chân xuống đất, ngực phập phồng nhắc đi nhắc lại một chữ tham”.
“Bọn chúng qua loa lấy lệ với ngươi.” Người bên trong cười một tiếng, “Ngươi muốn giết bọn chúng.

Ai quản được ngươi? Ngươi đã là thiên hạ chi chủ! Giết một tên đe một tên, khiến cho bọn chúng ngoãn ngoãn quỳ xuống phục tùng, cái gì mà giang sơn xã tắc, không phải là ổn định vững chắc rồi sao?”
“Giết một tên.” Lão hoàng đế cười vui vẻ, “Giết một tên đe một tên! Xương cốt tiện, nên chết!”
“Giống như cái tên họ Tả kia.” Người bên trong thả thấp giọng, “Đáng hận nhất.”
“Hắn chỉ mong cho trẫm chết đi!” Lão hoàng đế đứng lên, nóng nảy mà suy yếu đi lại, “Hắn thấy trẫm già rồi, hắn thấy trẫm…”

“Đúng vậy.” Người bên trong nói tiếp, “Trong lòng bọn chúng đều nghĩ ngươi già rồi.”
“Không! Trẫm không già!” Lão hoàng đế gào lên, “Trẫm sao có thể già? Trẫm không muốn già! Trẫm nên sống trăm nghìn năm mà cai quản giang sơn này! Lão hô hấp dồn dập, đột nhiên quỳ xuống lăn lộn bò vào bên trong, tiếng than ô ô nghẹn tắc trong cổ họng mà quỳ dập đầu xuống đất, “Ngài hưởng dụng nhanh, rồi Ngài cho trẫm một vài người có năng lực, trẫm muốn bắt hết bọn chúng lại! Cái gì mà Tả Thanh Trú, phàm là gây trở ngại trẫm chọn lựa cống phẩm cho ngài.

Phàm là không cho trẫm kéo dài tuổi thọ, trẫm đều phải giết!”
Tiếng cười trào phúng không kiêng dè gì mà vang vọng phía bên trong, người kia thương hại cúi đầu xuống, ngõn tay nâng mặt lão hoàng đế lên.
“Ngươi sợ già.”
Lão hoàng đế hoảng loạn gật đầu không ngừng.
“Ngươi muốn ta tiếp tục kéo dài tính mạng cho ngươi.”
Lão hoàng đế run rẩy đáp một tiếng.
“Vậy thì đừng có ngừng việc tìm kiếm cống phẩm, hãy đem hết những nam nữ dung mạo xinh đẹp trong Trung Độ đưa về đây, những kẻ bên dưới ngăn cản đều phải giết hết.” Ngón tay kia nâng cao khuôn mặt lão hoàng đế lên, “Ta là vì muốn tốt cho ngươi a…Bọn chúng đều mong ngươi mau già đi, ta lại càng muốn ngươi sống được càng lâu càng trẻ ra.”
“Ngài là vì muốn tốt cho trẫm.” Lão hoàng đế đội ơn đội nghĩa mà nước mắt giàn giụa tứ tung, “Ngài là thần tiên cai quản ở đây, ngài nói cái gì, trẫm liền làm cái đó!”
“Chó ngoan.” Người kia buông tay, vỗ về đầu tóc lão hoàng đế, “chó ngoan.”
Lão hoàng đế cảm động ân huệ, càng lắc đầu vẫy đuôi mà “Uông” mấy tiếng.
Sau “Bệnh” là “Không bỏ xuống được”, “Lão” cũng đã gần kề.

tam khổ dây dưa không rõ, cứ quấn quít và day dứt mãi trong lòng Tịnh Lâm.
Tịnh Lâm cùng Thiên Ngọc bị kéo vào nơi sâu xa nhất trong bóng tối, rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ chân tướng của thứ mùi tanh hôi kia, đều là mùi máu tích đọng lâu ngày.

Bệ đá bị máu chảy tưới lên thành màu nâu, vô số người bị bắt cóc ly tán khỏi người thân bị sàng lọc từng chút một, từng tầng từng tầng tiến dần lên, bị loại bỏ thì cho vào thành ở trong núi, đã qua tuyển chọn thì được đưa đến đây.

Nữ tử mỹ mạo thì có quá nhiều người, nam tử thì phi thường khó cầu, phảng phất chỉ cần thuận theo tâm ý của chủ nhân nơi này, tất cả nam nữ trên đời này đều có thể biến thành súc vật.
Đây không phải là thần tiên, rõ ràng là ma quỷ.
Ánh nến xung quanh bị dập tắt, trong phòng không có cửa sổ, không có nửa điểm tia sáng.

Toàn thân bị hắc ám dày đặc bao lấy, thân thể phảng phất như trầm xuống biển sâu không thấy đáy, ở trên ghế hèn mọn mà thở dốc.
Thiên Ngọc bắt đầu mặt đỏ tới mang tai, giống như là bị nhiễm phong hàn.


Trong mộng y tựa như phải chịu đựng chuyện gì đó rất thống khổ, mơ hồ mà nghẹn ngào ra tiếng.

Quyển sách của Tả Thanh Trú kề sát trên ngực y, cũng là bảo vật duy nhất mà y giữ lại được.
Lão hoàng đế còn đang học làm chó, ở trong bóng tối bò đi bò lại bất tiện, bị đập đầu mấy lần, liền “ai u” chống tường đứng dậy.

Lão sợ hãi hỏi: “Hôm nay không đốt đèn sao?”
Tà ma đá một cước khiến lão hoàng đế lại ngã xuống dất, nói: “Hôm nay đã bỏ lỡ canh giờ, ta cần chờ thêm một chút.”
Lão hoàng đế đang bò, trên lưng chợt nặng, Tà ma ngồi xuống.

Lão hoàng đế lập tức cười không dứt, dùng cả tay lẫn chân bò đi vài bước, nói: “Dính thần khí của ngài, dính thần khí của ngài!”
Tà ma nói: “Một con chó, sao lại biết nói tiếng người?”
Lão hoàng đế lau lau mồ hôi, ngửa đầu: “Gâu, gâu!”
“Quả nhiên đúng là đồ hèn hạ.” Tà ma chửi rủa, “Vì giữ cái mạng chó này, mà cam nguyện chịu nhục dưới khố kẻ khác.”
Lão hoàng đế phụ họa: “Bò qua khố của ngài không thể so với những những kẻ khác được, đó là phúc khí, phúc khí! Chỉ cần ngài ban ân, ta nguyện nâng giày cho ngài.”
“Không cần.” Tà ma như khoe khoang mà đá đá chân, “Ngươi chỉ cần ngồi tốt trên ngai vàng mà chọn người cho ta là được rồi.

Thấy ngươi nghe lời, ta sẽ nói cho ngươi một biện pháp để kéo dài tuổi thọ.”
Lão hoàng đế không kìm lòng được, vội vã “gâu, gâu” mấy lần lấy làm vui thích lắm.
“Ta biết phía dưới vẫn còn đang bán trẻ con, không bằng bảo bọn chúng chọn lựa một phen, cùng nhau đưa vào.

Ngươi mặc dù không thể chạm vào những cống phẩm mỹ mạo này, nhưng có thể xoa nắn những đứa trẻ trắng trẻo như ngọc bích quá đã quá thỏa nguyện.” Tà ma thèm nhỏ dãi tham lam mà nói, “Ta ăn ít đi mấy đứa, còn lại đưa cho ngươi.”
Lão hoàng đế đáp ứng liên tiếp, sau khi đáp lời lại thấp thỏm nói: “Nhưng mà, nhưng mà trẻ con không chú ý sẽ giết chết…”
Tà ma nói: “Chết thì chết đi, ném xuống ao sen cho yêu quái ăn, tương lai còn có thể dưỡng ra được hung vật.

Ngươi sống trong thâm cung, khó tránh khỏi kiến thức nông cạn, ngươi có biết trong thiên địa này kẻ hung hăng nhất là ai không?”
Lão hoàng đế nịnh nọt nói: “Tất nhiên là ngài lợi hại nhất rồi.”
Tà ma đè nén sự sung sướng, nói: “Nếu so về sư lợi hại tất nhiên không đến phiên hắn, nhưng nói tới hung hãn, vẫn thật không bằng hắn.

Ở nhân gian ngươi xác thực là chân long Thiên Tử, còn trong tam giới hắn đích thực là chân long Thương Đế.

Đều là long, nếu như ngươi gặp hắn còn phải gọi một tiếng gia gia.”
Lão hoàng đế còn muốn nịnh nọt, tà ma lại đá lão một cước trở lại, gã đột nhiên biến sắc, lạnh giọng nói: “Hắn chính là do cắn nuốt mà sinh ra, gặp cái gì nuốt cái đó, nếu đến gần hắn, đến một mảnh xương vụn cũng không còn sót lại.” Gã dữ tợn nói: “Nếu không phải do hắn chết sớm, ta cũng muốn bắt chước tên Lê Vanh kia lăng trì hắn một lần!” Gã lại chuyển đề tài, “Ngươi mà cũng coi là Long? Ngươi mà cũng xứng!”
Lão hoàng đế mặt dày nói: “Trẫm bất quá là con chó dưới khố của ngài, là con kiến dưới chân! Không tính là Long, không tính là Long!”
Tà ma hỉ nộ vô thường, bỗng nhiên nói: “Ngươi đúng là cái đồ nhu nhược! Đến cãi lại cũng không dám cãi? Nếu như cứ như thế này, bên ngoài còn ai có thể phục ngươi nữa.”

Lão hoàng đế đã đụng trúng cái bàn mấy lần, hoảng sợ nói: “Không dám, không dám! Heo chó sao có thể so cùng với ngài? Ngài là thần tiên trên trời, ngài chính là phụ mẫu tái sinh của trẫm! Trong trời đất này nào có nhi tử nào dám cãi lại cha mình?”
Tà ma khinh bỉ mà nói: “Thấy ngươi xưa nay ra vẻ đạo mạo, hóa ra là trò cười đến bực này.

Người bên ngoài đều phải quỳ bái với ngươi, coi ngươi như thân phụ.

Bọn họ nếu là heo là chó, vậy ngươi thì tính là cái thứ gì?”
“Trẫm là con chó của ngài!” Lão hoàng đế lấy lòng nhấc hai tay lên làm động tác hai cái chân trước, thở hồng hộc nói, “Người trong thiên hạ làm chó của trẫm, qua qua lại lại, chúng ta đều là con chó của ngài!”
Tà ma hết sức vui vẻ, đứng dậy chắp tay, đạp vào người lão hoàng đế, nói: “Ta bây giờ muốn ăn thật nhiều thật nhiều thịt chó, ngươi vui hay là không vui?”
Chân cẳng lão hoàng đế run lên bần bật, sao dám nói Không, lão bây giờ một lòng muốn được trường sinh bất tử, còn ước gì tà ma ăn thật nhiều, ăn thật ngon, rồi làm cho mình cải lão hoàn đồng, kéo dài tính mạng trăm năm.

Vì vậy lão lau mồ hôi nói: “Cam tâm tình nguyện, ngài đã chọn được ai, trẫm cho người bắt hắn!”
“Nếu bọn chúng nói ngươi ngu ngốc vô đạo, ngươi sẽ làm gì?”
“Giết!” tay áo rộng rủ xuống lão hoàng đế bóp chặt tay cười nói, “Toàn bộ bắt giam chiếu ngục, cho người lột da, sau khi nhận tội, chặt một chân, sống sờ sờ vứt vào bãi tha ma cho chó ăn, ai còn dám nói, ta liền giết kẻ đó!”
“Vậy thì làm đi.” Tà ma đứng ở trong bóng tối, xúi bẩy, “Đi, đem hai người trên bàn này đi lột da.

Ngươi không phải muốn nếm thử mỹ nhân yên chi sao? Lột bỏ một tầng da, là có thể đặt ở trong tay mà trêu đùa thỏa thích.”
Lão hoàng đế nghe thấy vậy liền muốn đứng lên, lão chống vào cái bàn, lại loảng xoảng đạp đầu xuống mặt bàn.

Lão sờ sờ chỉ thấy mặt bàn lạnh lẽo, lòng nghi ngờ nói: “Ở, ở đâu…”
“Ở đây.” Đầu ngón tay Tịnh Lâm gõ nhẹ một cái, mặt bàn đột nhiên lóe lên ánh sáng xanh, y ngồi một mình đã lâu, giờ khắc này khuôn mặt lạnh lùng đã rũ bỏ lớp son phấn, chỉ còn sót lại hàn ý lạnh thấu xương.
Lão hoàng đế đột nhiên không kịp chuẩn bị, tiếng kinh sợ vang lên, lão liên tục lùi về phía sau vấp ngã ngồi xuống đất.

Lão quay người bò đi đụng phải chân Tà ma, bị Tà ma đá trở lại giống như đá một con chó.

Lão lăn tới bên chân bàn, vội vàng che mặt nói: “Không phải trẫm, không phải trẫm!”
Nửa người tà ma ẩn giấu trong bóng tối, một chân kéo theo áo khoác dày nặng.

Gã đứng ở chỗ cũ, đột nhiên cười ầm lên, càng cười càng càn rõ, cười đến cánh cửa ầm một tiếng đóng chặt lại căn phòng bỗng chốc tối om, cười đến khiến Tịnh Lâm phải nhíu mày.
“Ngươi táng tận thiên lương, ẩn náu ở chỗ này, thao túng quân vương gieo vạ cho hàng vạn mạng người.” Tịnh Lâm nói, “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Thân hình của tà ma trong tối tăm dần dần biến hóa, gã bỗng chốc khom lưng đi ra, giống như vén rèm lên làm lộ ra khuôn mặt.
“Tại hạ Tịnh Lâm.” Giữa chân mày tương tự hàm chứa ý rét lạnh, mang theo ba phần điên cuồng, “Phụ yết tuyền mà tới, vì trừ ma mà đến.”
Tịnh Lâm thoáng chốc mở to mắt..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.