Bạn đang đọc Nam Thiền – Chương 52: Dâm Loạn
Trong lòng Tịnh Lâm giống như có một hòn đá rơi xuống, đập vào khiến tâm tư y rối bời, như sóng vỗ.
Lòng y vẫn còn sợ hãi nói: “Ngươi còn đòi nợ cái quỷ gì.”
Thương Tễ đầu óc mơ hồ: “Ta không có đòi gì a.”
Tịnh Lâm nắm ngân châu, nói: “Thiên Ngọc có như thế nào, ta cũng sẽ không quản.”
“Ai.” Thương Tễ ngồi thẳng dậy, nói: “Vừa mới rồi còn không nói như vậy.”
“Ta chỉ nghe được câu này.” Tịnh Lâm đứng dậy, “Đi thôi.”
Thương Tễ bước một bước dài, ngăn lại bên người Tịnh Lâm, hai người đồng thời đi ra bên ngoài.
Thương Tễ đứng dưới lán mở dù, than thở một tiếng, ỉu xìu nói: “Ta giờ đã biết ngươi là kẻ phi thường giảo hoạt.”
“Ngươi quả thực chỉ có hơn chứ không có kém.”
Hai người sóng vai đi dưới màn mưa, Thương Tễ nói: “Đi qua ba con phố, có một bãi yên liễu.
Kinh Hương từng lưu lại ở nơi đó, Thiên Ngọc hơn nửa cũng là đang ở đó.”
“Y trăm phương ngàn kế nghĩ cách tiếp cận Lưu Thừa Đức.” Tịnh Lâm nói, “Cũng không thể lộ nguyên hình, càng không thể gióng trống khua chiêng.”
“Thiên Ngọc nếu như đã lấy được hộp thư của Tả Thanh Trú, như vậy chắc chắn sẽ biết Sở Luân từng rất kính trọng vị Lưu đại nhân này, trực tiếp tìm Sở Luân không phải là?” Thương Tễ hỏi.
“Không sai.” Tịnh Lâm nói.
“Nhưng y thà rằng bỏ gần cầu xa, cũng không nguyện ý tìm Sở Luân.”
Thương Tễ bừng tỉnh: “Chẳng lẽ y đã biết chuyện Bút Yêu sửa lại mệnh phổ?”
“Không chỉ có như vậy.” Tịnh Lâm vắt khô vạt áo, “Y không tin Sở Luân, có lẽ y đã biết được gì đó, đem Sở Luân cũng coi là người của đối phương.
“Còn có một chuyện này.” Thương Tễ nói, “Thiên gia năm thứ mười, phong thư cuối cùng của Sở Luân có đề cử Lưu Thừa Đức cho Tả Thanh Trú, bảo Tả Thanh Trú lưu ý người này, bởi vì bằng với thực lực của hai người bọn họ không có cách nào tiếp tục điều tra vụ án này.
Cái gọi là trong triều có người dễ hành sự, vì vậy Tả Thanh Trú mới bái Lưu Thừa Đức làm thầy, dựa vào danh nghĩa thầy trò, để Lưu Thừa Đức cũng tham dự vào cuộc điều tra của hai người bọn họ.
Mà sau đó tình thế nguy cấp, Tả Thanh Trú cùng Sở Luân bị đứt đoạn tin tức, nhưng Lưu Thừa Đức vẫn có thể như cũ ra vào nhà của Tả Thanh Trú.
Tả Thanh Trú sao lại dễ dàng tin tưởng lão Lưu Thừa Đức này như vậy?”
“Có thể là do Lưu Thừa Đức mang đến cho hắn tin tức quan trọng.” Tịnh Lâm nói, “Muốn lấy tín nhiệm của người khác, biện pháp tốt nhất là chứng minh bản thân mình với hắn đã bước trên một con đường.
Vụ án này không dám điều tra, cáo trạng ở địa phương không thể gửi về triều đình, trong kinh có người chuyên trách che giấu.
Lưu Thừa Đức nếu như dùng thân phận Đốc sát viện cung cấp thông tin lấy được cho Tả Thanh Trú, liền đã thể hiện rõ chính mình nguyện mạo hiểm rơi đầu cũng tham dự vào trong đó, lại có Sở Luân thêm dầu vào lửa, Tả Thanh Trú tin lão cũng không có gì kỳ lạ.”
“Lẽ nào Sở Luân thật sự là người của đối phương?” Thương Tễ nghiền ngẫm, “Bút Yêu trước sau không chịu nói rõ sự thật về nguyên nhân cái chết của Sở Luân trên mệnh phổ, trong đó chắc chắn còn có ẩn tình gì.”
“Nó không giống như…” Tịnh Lâm chần chừ, “Nhạc Ngôn thân là bút của Di Ninh, chắc chắn không muốn dính dáng tới những thứ thấp hèn.
Nó thích Sở Luân, hơn nửa là bởi vì Sở Luân có chính khí.
Chỉ là trong vụ án của Tả Thanh Trú, Sở Luân có trăm ngàn sơ hở, chỉ riêng việc hắn sùng bái Lưu Thừa Đức như vậy cũng khiến ta nghĩ mãi không ra.”
“Ý của ngươi là.” Thương Tễ nói, “Sở Luân không nên đề cử lão? Bất quá quả thật là đáng nghi, Sở Luân ở Đông thôn xa xôi, bố y bình dân, làm sao có thể quen biết được người trong kinh lại có địa vị cao như Lưu Thừa Đức.”
Tịnh Lâm bước qua dòng nước, nói: “Chuyện trong triều đình của phàm nhân ngươi vẫn chưa rõ ràng, Lưu Thừa Đức mặc dù địa vị đã đến hàng tam phẩm, mà chức vị của lão là Đốc sát viện phó Đô ngự sử.
Lão vừa có cơ hội đi thị sát các nơi, cũng có trách nhiệm đôn đốc các quan lại trong kinh.
Lão chính là tấm gương của sự cương trực công chính, vào thời điểm đó chính là đã đáp ứng đúng sở cầu của Tả Thanh Trú và Sở Luân.”
“Vậy ngươi còn có cái gì không rõ.” Tịnh Lâm cau mày, nói, “Lưu Thừa Đức xuất hiện quá đúng lúc, quả thực như là được trời đặc biệt phái người tới giúp.
Cái gọi là vật cực tất phản, Sở Luân chẳng lẽ không cảm thấy khác thường sao?”
“Nếu như Sở Luân là người của đối phương.” Thương Tễ nói, “Chuyến này chính là thuận nước đẩy thuyền, đưa Tả Thanh Trú lên đoạn đường này.”
“Cũng không đúng.” Tịnh Lâm nói, “Nếu như hắn là người của đối phương, không đến nỗi hai lần đi thi đều không trúng.
Đối phương nếu đã một tay che trời, thừa sức đề cho hắn một cái tên trên bảng vàng.”
“Lung tung rối loạn.” Thương Tễ mơ mơ hồ hồ, “Vụ án này sao càng điều tra lại càng đâm đầu vào ngõ cụt.”
Hai người đã qua phố, Tịnh Lâm giơ tay đón lấy hạt mưa, thấy mưa đã ngớt, liền nói: “Nhưng ta đã rõ ràng một chuyện.”
“Hả?”
“Lưu Thừa Đức thân là tam phẩm Ngự sử, người có thể điều khiển lão thu về dưới trướng, trong kinh cũng không nhiều.
Xét qua xét lại, chỉ còn dư lại mấy người có khả năng mà thôi.” Tịnh Lâm buông tay xuống hạt mưa trượt khỏi tay, y dường như đang hồi ức lại, “Nói đến, như vậy vụ án này, trước đây ta cũng đã từng điều tra.”
“Trước đây là bao lâu.” Thương Tễ dừng bước, nhìn nửa khuôn mặt nghiêng của y.
Tịnh Lâm nói: “500 năm trước, có lẽ càng sớm hơn.”
“Lâm Tùng quân trảm yêu trừ ma, còn quản cả vụ án?” Thương Tễ rất hứng thú.
Tịnh Lâm ngước mắt nhìn trời, nói: “Vì vụ án kia liên lụy rất rộng, tất cả những người ta quen biết, đều có tham dự trong đó.”
“Ngươi thì sao?” Thương Tễ hỏi.
Ngón tay Tịnh Lâm thu về trong tay áo, nói với Thương Tễ: “Ta không quan trọng.”
Thương Tễ cảm thấy y như có điều bất thường, liền kéo dài âm thanh, như hiểu mà không hiểu: “Cuối cùng có điều tra xong không?”
Tịnh Lâm bước ra khỏi dù, cũng không trả lời.
Thương Tễ bung dù nhìn y, cảm giác được vụ án y nhắc đến kia không thoát khỏi có liên quan đến Quân phụ.
Tịnh Lâm đường nét bả vai lưu loát, Thương Tễ không khỏi nhớ lại dáng vẻ thiếu niên của y.
Ngân quan áo bào trắng thiếu niên lang thời điểm đó vẫn có thể khẽ nở nụ cười, như một con người chân chính.
Tịnh Lâm không nghe được tiếng bước chân, liền quay lại nhìn hắn.
“Nếu như ngươi cười với ta một cái,” Thương Tễ thu dù, nói với Tịnh Lâm, “Vậy thì hứa hẹn gì đó cũng không cần phải làm, ta sẽ tới đòi nợ.”
Trận mưa đã tạnh, tầng mây dần hé, ánh nắng tùy ý rơi xuống đầu vai Tịnh Lâm.
Y như không thể chịu được nhiệt độ cao như vậy, hơi lui bước, muốn tránh né.
Nào ngờ Thương Tễ lại nhấc cánh tay bắt lấy bả vai y, kéo theo y sải bước đi tới trước.
“Đi thôi.” Thương Tễ nói, “Ta đã ngửi thấy mùi Kinh Hương rồi.”
Mùi Kinh Hương quanh quẩn bên chóp mũi, Thương Tễ một đường hắt hơi không ngừng.
Hắn lôi kéo ống tay Tịnh Lâm bịt lại miệng mũi, bị mùi vị son phấn sặc đến hai mắt đỏ ngầu, chịu đựng không nổi.
Lúc Tịnh Lâm trò chuyện cùng với tú bà, hắn liền đứng ở phía sau hai mắt nhìn chằm chằm người khác, hù dọa tú bà đến mức tâm can nhảy loạn.
“Chúng ta muốn đi đâu?” Thương Tễ thấy Tịnh Lâm muốn cất bước lên lầu, vội vàng kéo ống tay áo y, nhỏ tiếng hỏi.
“Đi vào a.” Tịnh Lâm xoay người lại nhìn hắn, “Tối nay mời tiệc khắp nơi, Lưu Thừa Đức có lẽ cũng tới, Thiên Ngọc sợ là cũng ẩn mình trong đó, muốn nhờ vào đó tiếp cận…”
Thương Tễ làm càn mà ôm y vào trong lòng vò loạn, giơ cánh tay lên chống đỡ lại sự nhiệt tình của các cô nương, cúi đầu nói: “Ngươi đổi khuôn mặt đi.”
Tịnh Lâm liếc đôi mắt đào hoa trêu chọc hắn một chút, nói: “Loại hình như Đông Quân nữ tử ở nhân gian chỉ thấy đố kỵ chứ không ưa thích.”
Thương Tễ còn đang muốn tranh luận, lại cảm thấy trên lưng bị một bàn tay ngọc nhỏ không biết của ai nhéo một cái, nhéo đến hắn sởn cả tóc gáy, lúc này liền liều mạng chen chúc đẩy người ôm Tịnh Lâm mang lên lầu.
Hai người vừa bỏ lại một rừng son phấn ở phía sau, lại rơi vào một đợt sóng nam nhân.
Nam hài trên lầu đều môi đỏ răng trắng, non mềm như cọng hành.
Thương Tễ vừa lên lầu đã rơi vào cảnh này, lại cảm thấy trên lên bị người sờ tới sờ lui, nghe được tiếng người cười nói: “Gia thật cường tráng nha!”
Lông tóc Thương Tễ đều đã muốn dựng ngược cả lên, đáng tiếc hắn không có lông, lân phiến cũng muốn nổ tung rồi.
Thật vất vả dẫn người chen vào phòng riêng, mắt thấy bên ngoài lại có mấy người muốn vào theo, hắn kịp thời quyết đoán, kéo rèm xuống, mạnh mẽ biểu thị ý chứ có quấy rầy.
“Chuyện gì thế này.” Thương Tễ châm trà cho thanh cổ họng, “Đi dạo thanh lâu toàn là nam nhân eo thon.”
Tịnh Lâm thấy toàn bộ lầu hai đều đã buông rèm xuống hết, phòng chính có đặt một cái miêu hoa đài cao nửa người, nghĩa là buổi tối còn có náo nhiệt gì đó.
Phòng riêng được bố trí khá tinh xảo, ngoại trừ hai bức bình phong hai bên cùng rèm cửa mỏng manh, cơ bản là không che được cái gì.
Y ngồi xuống cạnh bàn, nói: “Đó là người trong lâu.”
“Trong lâu?” Thương Tễ ngồi xuống bên cạnh Tịnh Lâm, ngồi ngay ngắn sát bên cái bình đựng cuộn tranh.
Hắn hơi ngửa ra sau dựa vào ghế, nhéo nhéo cái mũi đang không thoải mái của mình, nói, “Là sao, nam nhân còn có thể tìm nam nhân sao?”
Bên ngoài truyền đến tiếng cười, mấy tiểu quan nhi ước chừng là không đợi được quý chủ, đánh bạo mà quay trở về: “Nam nhân tìm nam nhân lạc thú có thể nhiều lắm đấy, ngài nếu không tìm một người thử xem?”
Thương Tễ khua khua chân, nói: “Đến cùng là có cái gì lạc thú, tới nói nghe một chút.”
Nhóm tiểu quan cách bức bình phong không nhịn được cười, chỉ vào trên bức bình phong vẽ ra một nhân ảnh trêu ghẹo, nói: “Nói thì có thể có lạc thú gì chứ, ngài dứt khoát gọi một người, chúng ta từng người lần lượt hầu hạ, bảo đảm khi ngài xuống lầu là có cảm giác muốn bay luôn.”
Thương Tễ cười: “Ai làm ai bay a, chưa thấy chính xác thì chưa nói gì được đâu.”
“Vậy ngài cũng làm người khác nếm thử tư vị muốn bay đi.” Tiểu quan dán vào bức bình phong, ngón tay nhẹ vẫy Thương Tễ, tựa như đang câu hồn người.
Thương Tễ nhíu nhíu mày, liếc về phía Tịnh Lâm.
Tịnh Lâm đang quấy bát canh chua, cũng không ngẩng đầu.
Thương Tễ cúi người tới gần, cánh tay đặt ở trên lưng Tịnh Lâm, kề tai nói nhỏ như hỏi: “Gọi một người vào?”
Tịnh Lâm lạnh lùng liếc hắn, nói: “Được đó.”
Bàn tay Thương Tễ ngăn lại ngón tay Tịnh Lâm, cướp lấy cái muỗng từ tay y, giơ tay đem nước ô mai của y uống một hơi cạn sạch, cao giọng nói: “Hôm nay không khéo, gia ta đã bao một vị mặt lạnh rồi.”
Sau tấm bình phong một bên im lặng, Tịnh Lâm cầm lại muỗng, thoát khỏi cánh tay của hắn.
Thương Tễ thuận thế dựa về trong ghế tựa, không náo loạn nữa, miệng đầy vị chua.
Hắn khẽ thở dài, nói: “Cực kì chua.”
Tịnh Lâm nhìn cái bát rỗng tuếch, đặt muỗng xuống.
Thương Tễ chống tay hỏi: “Thiên Ngọc cùng Tả Thanh Trú thì tính là gì? Cũng là như vậy sao?”
“Không giống.” Tịnh Lâm nói, “Yêu thích cùng dâm loạn có điểm khác nhau.”
Thương Tễ trái lại hỏi: “Vậy ngươi yêu thích nam hay là nữ.”
Tịnh Lâm còn thật sự xoay cái bát suy nghĩ một chút, nói: “Đều không có cảm giác.”
Thương Tễ tự dưng nhớ tới bên trong hư cảnh Tịnh Lâm thở dốc, hắn mò tới chén trà, liền uống cạn.
Muốn hỏi y thời điểm hai ta làm Thiên Ngọc cùng Tả Thanh Trú, ngươi có phải là không chán ghét không.
Nhưng đến nay hắn vẫn không rõ ràng là Tả Thanh Trú cùng Thiên Ngọc phải làm cái gì, cởi quần áo ra thì có thể làm cái gì?
Cho vào nước luộc lên ăn?
Ánh đèn bên trong phòng chính phụt tắt, trên đài cao có một bóng người hiện ra.
Tịnh Lâm lúc này mới rõ tối nay là muốn làm cái gì, hóa ra là quy củ xưa nay của thanh lâu, người mới bán thân.
Nhưng là Thiên Ngọc tới đây có thể gặp được Lưu Thừa Đức sao?
Đầu ngón tay Tịnh Lâm chà xát mồ hôi, nhẫn nhịn chờ đợi.
Thương Tễ ngồi trong ánh đèn mờ tối, buồn chán đá đá cái bình đựng tranh.
Hắn tiện tay rút ra mấy quyển trục, mở ra nhìn không rõ, liền giơ cao tay ghé vào nhìn.
Tịnh Lâm cũng không để ý Thương Tễ đang làm gì, mò tới ấm trà muốn rót cho mình một chén, lại thấy Thương Tễ bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, mặt hướng về phía y.
Tịnh Lâm cảnh giác hỏi: “Hả?”
Thương Tễ ba một tiếng giang rộng hai cánh tay, lôi ra một quyển tranh, nghênh ngang mà giơ ra cho Tịnh Lâm xem, nói: “Chuyện mà ngày ấy bọn họ muốn làm, chính là như vậy sao?”
Tịnh Lâm hơi nghiêng đầu, đôi mắt bình tĩnh vừa nhìn đến, nhất thời muốn sặc hết cả nước trà ra ngoài.
Tai y lập tức đỏ lựng, giơ tay che miệng ho khan một trận, khuôn mặt cũng đỏ ửng vì ho.
Thương Tễ xem không rõ, lại ghé đến gần hơn, nói: “Có thể nhìn ra sao?”
Cục đá đột nhiên nhảy lên bàn, bụm mặt xoay vòng, va đầu vào giữa cánh tay Thương Tễ, muốn đem cuộn tranh nhét trở về.
Thương Tễ không chịu, cánh tay nhấc lên cao, dựa vào ghế lắc lắc nói: “Ta đã từng nói rằng ngươi chưa từng làm chuyện này với ai.” Hắn cân nhắc nói, “Ngươi đâu có chịu người khác như vậy…”
Tịnh Lâm dùng bánh ngọt chặn miệng hắn lại, hắn ngửa đầu nhận lấy ăn, ngược lại cũng túm lấy luôn cổ tay y.
Ngón tay Thương Tễ túm lấy tay Tịnh Lâm, hai đầu gối kẹp lại eo Tịnh Lâm, nhìn y chăm chú nói, “Lần ở trong nước kia, ngươi hôn ta cũng là ý tứ này —— có ý muốn cởi y phục của ta phải không?”
Tịnh Lâm lật cổ tay muốn hất tay Thương Tễ ra, đầu gối Thương Tễ càng kẹp chặt, còn có thể nghe được hơi thở của hắn.
“Ngươi nói cho ta.” Hơi thở của Thương Tễ nóng bỏng, “Ngươi có muốn hay không?”
Tác giả có lời muốn nói:
Tịnh Lâm → Thương Tễ, ta (Lâm) vừa thấy ngươi liền cười (Tễ), mưa tạnh trời trong..