Bạn đang đọc Nam Thiền – Chương 50: Hư Thực
Hư cảnh vỡ vụn như mưa, rơi xuống đầu vai cánh tay hòa vào trong màn đêm, hội tụ lại trong thiên địa.
Thương Tễ vẫn giữ lấy tay Tịnh Lâm, ánh mắt nhìn ra xung quanh, rốt cuộc đã trở lại kinh đô.
Bọn họ như vừa trải qua một giấc mộng dài, đứng giữa biển người đèn đuốc rực sáng, tay nắm chặt tay.
Tiếng nói chuyện huyên náo như thủy triều dần lọt vào tai, hai người đồng thời thu tay lại.
Lòng bàn tay Thương Tễ có chút mất mát, hắn nói: “…Vậy là xong rồi?”
“Chuông đồng không kêu, cũng không rời đi.” Tịnh Lâm xoay người lại, ở trong đám người tìm kiếm, “Việc này vẫn chưa giải quyết xong.”
“Thời điểm chúng ta bị kéo vào hư cảnh khắp nơi vẫn là một đống bừa bộn, cái này chẳng lẽ vẫn là hư cảnh?” Thương Tễ đi theo Tịnh Lâm, đẩy đám người ra.
Tịnh Lâm nhìn những khuôn mặt xung quanh, nói: “Nơi này là thực, đây đều là người phàm, không phải hư cảnh.
Kinh đô cũng khác với những nơi khác, không thể coi nó như bình thường được.”
“Ngươi định đi đâu?” Thương Tễ lần thứ hai bắt lấy tay Tịnh Lâm, nghiêng bước ngăn lại người đi đường cạnh y, giống như để tạo khoảng cách, không để người khác chạm vào.
Ánh mắt Tịnh Lâm lướt qua nơi bị Thương Tễ nắm lấy, lại không định tránh ra.
Y nói: “Về nhà trọ, Thiên Ngọc biết cửu vĩ kia, nàng ta nhất định biết chuyện xảy ra sau đó.”
“Vậy Bút Yêu và Sở Luân thì nên xử trí thế nào?” Thương Tễ nói, “Bút Yêu âm thầm sửa lại mệnh phổ, Tả Thanh Trú bởi vậy mà sinh ra Không bỏ xuống được, lẽ nào cứ để mặc Bút Yêu làm như vậy sao?”
“Trên người Nhạc Ngôn có duyên với Sở Luân, mà ở trên mệnh phổ mệnh của Sở Luân lại có liên quan đến Tả Thanh Trú.
Điều tra rõ ràng cái chết của Tả Thanh Trú, việc của Sở Luân cũng được sáng tỏ.” Tịnh Lâm khẽ lắc cổ tay, kéo theo Thương Tễ đi về.
“Ta có một chuyện nghĩ không ra.
Thiên Ngọc đã có thể hóa hình, chắc chắc tu vi đã thành, theo như tình hình lúc đó, y chính là đã giết người, sao còn có thể bỏ qua được?” Thương Tễ hỏi.
“Ngươi và ta ở trong hư cảnh đều không vận dụng được linh khí, chắc hẳn là do chuông đồng có ý gì đó.” Tịnh Lâm nói: “Thiên Ngọc bị nhốt trong lồng gỗ, vết roi không giống như là do người bình thường làm.”
Tịnh Lâm hơi ngừng lại một chút, ghé đến gần tai Thương Tễ.
“Chuông đồng ngắt đầu bỏ đuôi, xóa đi rất nhiều điểm mấu chốt.
Đây cũng không phải là ý muốn ban đầu của nó, giống như là bất đắc dĩ phải làm vậy.”
“Nói như vậy.” Thương Tễ nói, “Chuyện này quả nhiên có thần tiên nhúng tay vào.
Thần tiên có thể làm ra chuyện thương thiên hại lý đến mức này rốt cuộc là vì cái gì chứ?”
Ánh mắt Tịnh Lâm chuyển hướng về khách điếm, chỉ nói: “Khó nói.”
Thương Tễ tự dưng nhớ tới câu nói kia của Tịnh Lâm “Đạo của ta đã chết” không khỏi nếm ra được chút chua xót đắng cay trong đó.
Năm ngón tay hắn lơ đãng giống như trượt qua, tại nơi đông đúc chật hẹp chạm đến đầu ngón tay Tịnh Lâm.
Hoa Thường đang ngồi trước gương đếm tiền, đúng lúc thấy Hỉ Ngôn đi vào, Hỉ Ngôn còn chưa mở miệng, Hoa Thường liền thướt tha đi xuống cầu thang.
Nàng đi được một nửa, khuỷu tay tựa vào lan can, nhìn Thương Tễ cùng Tịnh Lâm bước vào.
“Tiểu điếm chưa từng trải qua gió lớn.” Chân mày Hoa Thường khẽ nhíu, “Hai vị lại thổi đến khiến lòng ta hoang mang rối loạn.
Vốn tưởng rằng hai người đã đi rồi, không ngờ vẫn còn lưu lại kinh thành.
Làm sao? Cũng muốn phải thay trời hành đạo nữa à?”
Tịnh Lâm nhận lấy chén trà tiểu hồ ly vừa mới dâng, uống một ngụm, mới nói: “Thay trời hành đạo thì không dám, chỉ là có chuyện quan trọng, muốn được bà chủ chỉ điểm đôi chút.”
“Hôm nay có việc cầu ta.” Hoa Thường trong mũi hừ một tiếng, “Ngược lại trở nên biết cách ăn nói đấy.”
“Tỷ tỷ nhìn y xem, thường ngày đến mặt mũi của ta cũng không thèm cho, liền hiểu được y là kẻ lạnh lùng, cần gì phải so đo cùng với y?” Thương Tễ rất tự nhiên ngồi trên ghế tựa, cười nói với Hoa Thường, “Quả thật có việc muốn nhờ.”
Hoa Thường lúc này mới dời bước xuống cầu thang, ngồi xuống một cái bàn khác, bàn tay trắng nõn xếp chồng lên nhau, nói: “Tiểu tử ngươi có được một khuôn mặt này, ta há có thể dễ dàng cự tuyệt.
Nói đi, có chuyện gì muốn cầu?”
Thương Tễ thay Hoa Thường châm trà, nói: “Đêm đó chỉ thấy hồ ly toàn thân trắng như tuyết, đoán là người quen của tỷ tỷ.
Không biết y bây giờ đang ở đâu?”
Hoa Thường vốn đã tiếp chén trà đầu ngón tay vừa chạm lại đẩy trở về, nói: “Ngươi hỏi thăm y làm gì?”
“Vì màu lông của y hiếm thấy.” Tịnh Lâm nói: “Nhìn rất đẹp.”
Thương Tễ khẽ cười nhạt, thầm nghĩ lão tử toàn thân kim hồng, so với hồ ly lông trắng toát không phải càng hiếm thấy hơn, càng đẹp hơn sao, sao chưa bao giờ thấy y khen một câu nào? Trên mặt lại vẫn giữ ý cười, phụ họa nói: “Ta đi từ phía đông sang tây lên kinh thành, cũng chưa từng gặp qua.”
“Hai người các ngươi nếu như đem lời thật nói ra, ngược lại ta còn có thể suy nghĩ một chút.” Hoa Thường nhàn nhạt, “Kinh thành này ngọa hổ tàng long, thật thật giả giả khó phân rõ ràng.
Nếu dùng lời nói dối qua loa lừa gạt ta, sợ đến cả bằng hữu cũng không làm được.
Ngươi đã đánh mất đồ vật quan trọng gì, chẳng lẽ nó còn đang ở trên người Thiên Ngọc sao?”
“Đúng thật là ở trên người Thiên Ngọc.” Thương Tễ cười khổ nói, “…Này thật con mẹ nó không nói rõ được.”
Tịnh Lâm tất nhiên không thể nói rõ sự thật, chỉ có thể nói mình có một cái chuông đồng đã dưỡng thành tinh, thích đi theo người khác, bọn họ đã tìm bắt nó rất lâu, bây giờ chính là đang ở trên người Thiên Ngọc.
Hoa Thường có tin hay không thì khó mà nói, chỉ là nàng tựa như đang gặp khó khăn, cần sự giúp đỡ từ bên ngoài, thuận tiện nói: “Thiên Ngọc bây giờ không ở nơi này, cho dù ngươi có tìm được y, cũng chưa chắc đã nhận ra y.”
Thương Tễ đột nhiên hỏi: “Mấy ngày trước vẫn còn thấy được y, hôm nay đã rời đi rồi sao?”
“Các ngươi thấy y đêm đó đã là một tháng trước.” Hoa Thường nói, “Hai người các ngươi có nhầm lẫn gì không vậy?”
Tịnh Lâm nói: “…Vậy y đã đi đâu?”
Ánh mắt Hoa Thường chuyển hướng sang Hỉ Ngôn, bọn tiểu hồ ly lập tức buông rèm đóng cửa lại, Hoa Thường nói: “Trước tiên bất luận y có đi nơi nào, ta chỉ hỏi một câu, chuông đồng kia các ngươi nhất định phải lấy lại sao?”
Thương Tễ nói: “Tất nhiên phải lấy về rồi, tỷ tỷ có gì khó xử sao?”
Hoa Thường vắt chân lên ngồi dựa vào ghế, phe phẩy quạt lông, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tịnh Lâm, nói: “Khó xử thì không đếm mức ấy.
Chẳng qua là cảm thấy vị này nhìn quen mắt vô cùng, dường như đã gặp ở nơi nào rồi, tâm thấy hoảng loạn.
Vị này sẽ không phải là người của bên trên đi?”
Môi mỏng của Tịnh Lâm hé ra một nụ cười, mắt hoa đào hơi nhíu, mô phỏng lại dáng vẻ của Đông Quân giống đến bảy tám phần, nói: “Ngài nhìn Linh Hải của ta trống rỗng, sao làm được thần tiên chứ?”
Hoa Thường tinh tế đánh giá: “Giống như Đông Quân nhưng lại không phải là Đông Quân.
Ngươi đang mô phỏng lại ai sao, cố tình lại muốn học theo kẻ khó học nhất trên Cửu Thiên cảnh.
Ta thấy Linh Hải của ngươi không phải là trống rỗng, mà là bị thương chưa lành, giống như một cái vại thiếu mất miệng, chỉ chảy ra mà không giữ lại được.”
“Trên trời không có người nào như ta.” Tịnh Lâm nói, “Ngài nhìn phẩm chất của con cá béo này, tất biết hắn là yêu quái, người trong nhà cả.”
Hoa Thường nói: “Các ngươi muốn tìm Thiên Ngọc, nhưng y xác thực là không ở nơi này.”
“Y rời kinh rồi?” Thương Tễ hỏi.
“Ân oán của y còn chưa xong, không rời được kinh.” Sắc mặc Hoa Thường hơi trầm xuống, nói, “Huống hồ bên ngoài kinh đô có phân giới ty vây quanh, y cũng không thể đi đâu được.
Ngô Anh mượn việc chưa thụ phong làm thần tiên nhân lúc rảnh rỗi, ra vào trong kinh, chính là vì tìm Thiên Ngọc.”
“Y ở kinh thành.” Tịnh Lâm thần sắc khẽ biến, “Y muốn…Báo thù?”
Hoa Thường nói: “Phàm nhân giết tâm can của y, lại còn hi vọng dựa vào thần tiên che chở mà tiêu dao ở bên ngoài? Không sai, y ở lại chính là vì muốn báo thù.” Thương Tễ nói: “Phân giới ty sớm không đến muộn không đến, cố tình vào bước ngoặt ngày lại bao vây kinh thành, nếu như nói trong đó không có bọn họ dung túng, quỷ cũng không tin.”
“Ta có rất nhiều điều còn chưa hiểu.” Tịnh Lâm nói với Hoa Thường, “Mong được tỷ tỷ chỉ điểm.
Thiên Ngọc đã phạm vào luật gì, mà để phân giới ty quanh kinh đô muốn điều tra?”
“Thiên Ngọc ở cùng với phàm nhân, nhưng người này lại chết không rõ ràng, Ngô Anh không biết là do người phương nào xúi bẩy, nhận định là do Thiên Ngọc làm hại.” Hoa Thường nói đến chỗ này, liền giễu cợt nói, “Nhưng Ngô Anh này từ xưa đến nay đều phi thường nhạy bén, tại sao gặp phải việc này, lại trở thành kẻ ngốc bị người khác lừa gạt, cam tâm tình nguyện làm thương giáo cho người ta sai bảo?”
Nếu không phải qua một đêm hắn trở thành kẻ ngốc, thì chính là kẻ muốn hắn làm thương giáo ngay cả hắn cũng không dám phản kháng.
“Chỉ là một con hồ yêu.” Ánh mắt Thương Tễ tham dò hướng Tịnh Lâm, “Có thể đưa tới một nhân vật như vậy sao?”
Tịnh Lâm cụp mắt không đáp, Hoa Thường nói: “Hai ngươi không biết, kinh đô nương tựa Tây Giang, mà vùng đất bao quanh Tây Giang đều do một vị thần tiên chấp chưởng cai quản.
500 năm trước, Thiếu loan trấn thủ nơi đây chính là Lâm Tùng Quân Tịnh Lâm, từ trước đến nay làm việc nghiêm minh, không dung yêu vật làm loạn, cũng không cho phép thần tiên phóng túng.
Chỉ là sau đó những người dưới trướng Lâm Tùng Quân đều chịu liên lụy, ngoại trừ ngũ sắc điểu Phù Lê, còn lại các thần tiên khác đều bị giáng vào luân hồi.
Nơi này không ai cai quản, liền giao cho người khác an bài, Ngô Anh này chính là người lọt vào mắt xanh, còn chưa thụ phong đã trấn ở đây.
Ta đoán người này có người ở trên trời, hiện giờ muốn bắt Thiên Ngọc, cũng là do mệnh lệnh từ trên xuống.
“Chỉ cần bắt Thiên Ngọc?” Thương Tễ nói, “Không hề nhắc tới Bút Yêu Nhạc Ngôn?”
“Chỉ cần Thiên Ngọc.” Hoa Thường lộ vẻ không vui, “Ta vốn cảm thấy chuyện này có điều không bình thường, không giống tình cờ.”
Tất nhiên không phải là tình cờ.
Bọn họ đuổi theo chuông đồng mà đến đây, bây giờ cố tình lại đụng phải phân giới ty nơi này, còn có liên quan đến Cửu Thiên cảnh, nếu không phải có Tịnh Lâm nghi ngờ, Thương Tễ còn cho rằng đây là do chuông đồng có ý gây ra, phảng phất như có một bàn tay nào đó, vẫn luôn đẩy bọn họ tới gần Cửu Thiên cảnh.
Tịnh Lâm bình tĩnh dùng trà, y nói: “Kinh đô vốn là so Sanh Nhạc thần nữ cai quản, người khác không dễ dàng động vào, Thiên Ngọc không rời khỏi đây tất nhiên sẽ không xảy ra chuyện gì.
Cái làm ta thấy kỳ lạ là, Thiên Ngọc muốn báo thù, y muốn báo thù như thế nào?”
Hoa Thường cười lạnh: “Theo ý của ta, chính là giết.”
Thương Tễ nói: “Gọn gàng nhanh chóng, y chẳng lẽ còn muốn dùng biện pháp khác?”
Hoa Thường đang muốn nổi giận, lại nhẫn nhịn nói: “Kỳ lạ chính là kỳ lạ ở chỗ này! Bằng vào tu vi của y, cướp lấy Tả Thanh Trú là có thể giữ được một mạng, nhưng cố tình lại không thành!”
Thương Tễ nghiền ngẫm: “Không thể nào?”
“Lúc y chuẩn bị rời đi, liền cảm thấy linh khí tiêu tán, ngay cả nhân thân cũng khó mà duy trì.
Mệnh phổ của Tả Thanh Trú không có đề cập tới, ta thấy hắn càng như là bị người nhìn chằm chằm cho đến chết, là muốn hắn nhất định phải chết! Đằng sau chuyện này nhất định là có cao nhân trợ lực, chỉ là người này chưa bao giờ lộ diện, ta đã quan sát kỹ nhưng cũng phát hiện ra là ai.”
Chỉ một Tả Thanh Trú có đáng giá không? Hắn điều tra chính là vụ án của người phàm, vốn là chốn quan trường bẩn thỉu của nhân gian, nhưng bây giờ còn lôi ra được cả những thứ khác, còn thật đúng với suy đoán của hai người bọn họ.
Đến cả cửu vĩ Hoa Thường cũng không điều tra ra được, người này tuyệt đối không phải là bọn đạo chích tầm thường, cần gì phải làm lớn chuyện như vậy để trêu đùa sinh tử của một phàm nhân?
Thương Tễ đột nhiên nắm chặt ống tay áo của Tịnh Lâm, cảm thấy có gì đó không ổn.
Tịnh Lâm dùng điểm tâm bánh ngọt trên bàn để lót dạ, y lau tay, lúc hai người đang trầm mặc mới nói: “Tỷ tỷ đoán không sai, chỉ là dưới cái nhìn của ta, người đang ẩn giấu sau mà không phải là phàm nhân đắc đạo, mà là một vị thần tiên thực sự.”
Y lau sạch kẽ ngón tay, sờ qua nơi từng là vết chai, rơi vào trầm tư.
Thương Tễ thấy thần sắc y uể oải, nghĩ là trong hư cảnh chuông đồng lại đào lấy linh khí của y, liền hướng Hoa Thường đòi một gian phòng, theo đường cũ đưa Tịnh Lâm về nghỉ ngơi.
Đợi đến lúc Hỉ Ngôn mang nước nóng lên Tịnh Lâm đã ngủ được một lúc, y liền đến sau bức bình phong tắm rửa, Thương Tễ nằm trên giường cách bức bình phong nhìn y.
“Sở Luân nếu là Bệnh, không khỏi quá đơn giản.
Không bằng nói Nhạc Ngôn chính là tâm bệnh, vì nó nảy sinh phàm tình, tình nguyện vì Sở Luân mà cải mệnh người.
Nhưng nó là người từ trên Cửu Thiên cảnh xuống, lại không hiểu luật pháp sao? Không phải là đi cầu xin Di Ninh hiền giả còn tốt hơn nhiều là tự mình làm sao.
Nhưng nó lại vẫn cứ làm vậy, cho nên Tả Thanh Trú chết rồi.” Tịnh Lâm nằm nhoài trên mép thùng, da thịt bị hấp hơi đến đỏ hồng, y nhắm mắt dừng một lát, mới nói, “Đây không phải là tình cờ, đây là có người sau lưng thúc đẩy.
Tả Thanh Trú nhất định phải chết —— vì sao chứ? Ngươi có còn nhớ Nhạc Ngôn lúc nhắc đến mệnh phổ có nói, nếu như Tả Thanh Trú còn sống, chính là Chém tham ô, chỉnh đốn triều cương, hắn sẽ đem vụ án này điều tra rõ ràng, lôi ra được kẻ sau màn.
Phàm nhân thì miễn bàn, chỉ là thần tiên sau lưng nhất định đã đoán được, cho nên Tả Thanh Trú nhất định phải chết.”
“Thế nhưng thần tiên lừa bán người phàm là cái gì?” Thương Tễ nhìn thấy bóng vai Tịnh Lâm, liền thuận theo vai y trượt hướng xuống dưới.
“…thành trấn ở trong quần sơn.” Tịnh Lâm chôn mặt vào giữa hai cánh tay, nói: “Bọn chúng đem người giấu bên trong thành, cho tà ma ăn…”
“Thần tiên cũng ăn thịt người?” Thương Tễ thấy vai y khẽ trượt xuống.
Tịnh Lâm không đáp cũng không động đậy.
Thương Tễ đợi nửa ngày, trực tiếp đứng dậy lướt qua bức bình phong, quả nhiên thấy Tịnh Lâm đã ngủ mất.
Nước nóng hấp lên khiến khóe mắt y phiếm hồng, bả vai bại lộ trước mắt Thương Tễ.
Thương Tễ ôm Tịnh Lâm lên khỏi mặt nước không nhịn được sờ soạng sau lưng y, hoa văn như vết nứt trên sứ trắng, làm tâm người khác cũng không khỏi run lên.
Thương Tễ nhìn giây lát, liền kéo lấy quần áo, đem người tùy tiện lau qua, sau đó bao lấy khiêng lên vai thả xuống trên giường.
Áo bào của Thương Tễ bị nước thấm ướt, hắn lên giường trước tiên là lau người cho Tịnh Lâm, lúc nằm xuống lại bị cộm một cái đau, móc ra nhìn thấy, hóa ra là cục đá đã lâu không gặp.
Cục đá cũng ngoẹo cổ ngủ say như chết, Thương Tễ nhét nó lại vào trong lồng ngực Tịnh Lâm, thấy dáng vẻ hai người này ngủ say giống nhau như đúc, liền nhẹ nhàng nắm lấy chóp mũi Tịnh Lâm.
Tịnh Lâm thở không được, khẽ hé miệng, đầu lưỡi giữa môi răng như ẩn như hiện.
Thương Tễ đột nhiên đem Tịnh Lâm cùng cục đá nhét vào trong lồng ngực, hắn cọ vào tóc Tịnh Lâm, quấn lấy cánh tay Tịnh Lâm.
Tịnh Lâm đoán người này sau lưng có thần tiên, Thương Tễ lại đoán được người sau lưng này toan tính với Tịnh Lâm.
Hắn cảm thấy trong hư cảnh chính mình được một lần làm Tả Thanh Trú, khiến cho nơi nào đó đã trở nên bất đồng.
Hắn không nói được, cũng không giải thích được,
Tịnh Lâm ở trong lồng ngực hắn nhẹ mở mắt ra, không nhúc nhích..