Nam Thiền

Chương 46: Tra Cứu


Bạn đang đọc Nam Thiền – Chương 46: Tra Cứu


Tịnh Lâm buộc chặt thắt lưng, may mà Tả Thanh Trú không có dùng lực, vẫn giữ lại được xiêm y hoàn chỉnh.

Đợi Tịnh Lâm đem mái tóc bạc như dòng suối buộc lại sau đầu, Thương Tễ mới xoay người lại.

Cổ áo cũng không che được cần cổ Tịnh Lâm, chỗ bị mút đến đỏ hồng trong không gian mờ tối lộ ra nhìn mà thấy giật mình.

Cũng may dạ minh châu không đủ ánh sáng, giúp cho Thương Tễ kéo ý thức quay về, Tịnh Lâm đã ngồi lại xuống thảm, vừa mới bị giam cầm trong sắc dục giờ đã trở về với vẻ cứng rắn lạnh lẽo, những chuyện vừa mới xảy ra đã tan thành mây khói.

“Nơi đây giống như Huyễn mà Đông Quân tạo ra, là chuông đồng phảng theo người khác tạo thành một cái ảo cảnh trước kia.

Nó dẫn chúng ta đến đây, ý là muốn hiểu được Khổ của Tả Thanh Trú và Thiên Ngọc”.

Tịnh Lâm dừng lại giây lát, nói, “Nhạc Ngôn âm thầm cải mệnh phổ, số mệnh nguyên bản của Tả Thanh Trú là cái gì?”
“Trạng nguyên.” Thương Tễ dựa lưng vào giá sách, “Năm nay Tả Thanh Trú sẽ đăng bảng trạng nguyên.

Hắn cùng Sở Luân đều đến trường thi, hai người này có thể hay không có dính líu đến nhau?”
Khó nói.

Tịnh Lâm cảm thấy phong cách lần này của chuông đồng biến đổi rất lớn, rõ ràng là so với hai lần trước càng thêm vội vàng bức thiết hơn, vì sao nó lại phải cấp bách như vậy? Là vì hai chuyện này đều đã không thể trì hoãn thêm được nữa, hay là có thứ gì đó khiến cho nó phải cấp bách như vậy? Những chuyện này lại có liên quan gì đến mình, đáng giá để nó cưỡng bách hai người bọn họ Tự mình” lĩnh hội.

Tịnh Lâm trầm ngâm: “Nhạc Ngôn đã nhìn mệnh đồ của Tả Thanh Trú, người không phải là đoản mệnh, hắn không chỉ không phải là quỷ chết sớm, mà con đường làm quan còn rộng thênh thang, phúc tinh cao chiếu mệnh số tốt.

Người như vậy, cho dù muốn chết, cũng cần phải có lý do.”
“Nhạc Ngôn cố ý nhắc tới tên của Tả Thanh Trú, chắc chắn không chỉ đơn giản như vậy.” Thương Tễ vươn tay nhặt lại quyển sách của Tả Thanh Trú, lật vào tờ, nói: “Tả Thanh Trú nếu đã cùng Sở Luân thi chung một khoa thi, vậy thì Nhạc Ngôn chắc chắn có gặp qua người này, bởi vì nó tâm tâm niệm niệm trạng nguyên là Sở Luân, sẽ cố ý nhìn một chút xem Tả Thanh Trú đến cùng là người như thế nào, nói không chừng…”
Thương Tễ đang nói bỗng nhiên ngừng lại, bởi vì trong cuốn sách này có kẹp lấy vài sợi tóc, hẳn là vừa rồi trong lúc kịch liệt hắn sơ ý kéo từ trên người Tịnh Lâm rơi xuống.

Thương Tễ cảm thấy được luồng khí nóng vừa rồi lại kích thích xuống bụng dưới, hắn lập túc thu sách về, cong chân lên.

“…Nhạc Ngôn sợ mệnh phổ có biến, liền động thủ trước giết Tả Thanh Trú.”

Tịnh Lâm hoàn toàn không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, nói: “Mặc dù lời của Nhạc Ngôn nửa thật nửa giả, nhưng lại sẽ không giết người.”
“Năm trăm năm qua người chưa từng gặp Nhạc Ngôn, lại cứ như vậy mà tin tưởng nó sẽ không giết người?” Thương Tễ khịt mũi coi thường, đối với Bút Yêu không hề đồng tình.

“Ta không tin hắn, ta tin Di Ninh.” Thời điểm Tịnh Lâm khép lại tay áo trông thấy rõ ràng khớp xương cổ tay, trong ánh sáng mờ tối khắc họa đường nét rõ ràng.

Y nói: “Di Ninh cùng Túy Sơn tăng giao tình rất tốt, hai người đều ghét cái ác như thù, đã từng nhiều làn hận việc tương phùng muộn.

Di Ninh tuyệt đối sẽ không khoan dung cho loại người như vậy, mà vừa vặn ngược lại, hắn đối với bản thân mình cũng rất hà khắc.

Hắn mặc dù ném Nhạc Ngôn xuống hạ giới, lại chưa chắc là sẽ thật không quản, Nhạc Ngôn nếu như dám giết người, hắn tất sẽ không thờ ơ đứng nhìn.”
“Nhạc Ngôn đã nói dối chuyện gì?” Thương Tễ nói, “Ngươi nói nó đang gạt người.”
“Lời nó kể về Sở Luân có điểm mâu thuẫn.” Tịnh Lâm ngước mắt nhìn Thương Tễ, đột nhiên hỏi: “Ngươi cách xa như vậy làm cái gì.”
Thương Tễ nói: “Để đối phó với bất cứ tình huống nào, nếu như chuông đồng lại tới một lần nữa, nếu đến gần người liệu còn cơ hội mà chạy sao?”
“Nơi này lớn như vậy.” Tịnh Lâm hơi nghiêng đầu, khuôn mặt được ánh sáng nhu hòa của dạ minh châu bao phủ, y nhàn nhạt nói, “Nó đã nói xong chuyện muốn nói rồi, sẽ không làm chuyện đó lần nữa đâu.”
“Chuyện đó là chuyện gì vậy.” Thương Tễ đặt sách lên đầu gối, “Ăn thịt người?”
“Không biết.” Tịnh Lâm trả lời.

Thương Tễ nói: “Ngươi trước đây đã làm qua với người khác à.”
Tịnh Lâm nói: “…Chuyện Nhạc Ngôn phải cứu Sở Luân không phải là giả, nhưng nó lại nhất định muốn Sở Luân làm trạng nguyên, trong này chắc chắn có ẩn tình gì đó.”
“Nói vậy là đã từng làm rồi.” Thương Tễ ngắt lời y, nói: “Ngươi và ai?”
“Nếu như việc gì cũng cần ta chỉ dạy.” Tịnh Lâm nói, “Như vậy bây giờ lập tức gạt bỏ ý nghĩ đấy đi, đây tuyệt đối không phải là một thói quen tốt.”
Thương Tễ nhìn y một hồi, nói: “Ngươi sẽ không phải là không còn nhớ rõ đi.”
“Lẽ nào người còn muốn giúp ta nhớ lại sao?” Tịnh Lâm nói.

Thương Tễ bỗng không biết nói gì tiếp, Tịnh Lâm lại nói: “Có thể thấy được “Trạng nguyên” là một từ quan trọng, đối với Sở Luân mà nói nó rất trọng yếu, đối với Tả Thanh Trú cũng rất trọng yếu, trạng nguyên là mấu chốt khiến số mệnh hai người biến hóa.

Chúng ta cần phải biết được rốt cuộc trong mấy ngày thi kia đến cùng là đã xảy ra chuyện gì.”
“Nhưng nó hiển nhiên là không có dự định sẽ thả chúng ta ra ngoài.” Thương Tễ gảy gảy dạ minh châu, “Ta vẫn còn là Tả Thanh Trú.”
Chuông đồng là có ý gì đây?

Chẳng lẽ là còn muốn hai người bọn họ tiếp tục làm chuyện kia của Thiên Ngọc cùng Tả Thanh Trú.

Hai người đối mặt, lại đồng thời dịch ra.

Không khí vi diệu kia kéo dài mãi không tan, ngột ngạt đến mức Thương Tễ đổ mồ hôi.

Hắn khẽ dịch người, vai lại va phải giá sách sách liền rớt xuống.

Thương Tễ phát hiện quyển sách này không giống với những quyển khác, mà là do Tả Thanh Trú tự mình biên soạn, hắn lỡ đãng lật qua lật lại.

“Bản án cũ của Đông thôn.” Thương Tễ giơ ngược quyển sách về hướng Tịnh Lâm, “Sở Luân xuất thân từ Đông thôn, Bút Yêu cũng đã từng nhắc qua, Sở Luân cũng đang điều tra bản án cũ của Đông thôn.”
Tịnh Lâm thuận theo ngón tay Thương Tễ, ánh mắt lướt qua trang sách.

Y mặc dù có nhiều chuyện không nhớ rõ, nhưng đối với những việc phát sinh gần đây quan sát rất tỉ mỉ.

Lúc y nhìn đến một chỗ nào đó, tâm bỗng hơi động.

“Đông thôn cách xa Tây Đồ cả ngàn dặm, vụ án gì mà còn cần phải mời cả Đô đốc Tây Đồ đến đây…” Tịnh Lâm dừng lại, y trầm mặc trong chốc lát ánh mắt dần sâu, nói: “Từ phía đến phía tây không dễ đi, ở giữa là tây giang cùng kinh đô, nếu như vòng xuống phía nam, đường thủy lại nhiều trạm kiểm tra, tầng tầng cửa ải vừa tốn thời gian vừa tốn sức lực, chỉ có vòng qua phía bắc là thích hợp nhất.

Thương Tễ lập tức hiểu ý: “Đông thôn cùng Tây Đồ có liên qua đó là nhất định phải đi qua quần sơn phía bắc.”
Tịnh Lâm lật sách, thấy Tả Thanh Trú cẩn thận tỉ mỉ viết tên của những người liên quan đến bản án, toàn bộ đều là phụ nữ cùng trẻ con bị mất tích.

Từ thiên gia năm đầu tiên, chỉ riêng Đông thôn cũng đã mất tích đến hơn trăm người.

Bộ khoái nha phủ Đông thân thậm chí tiếp nhận không xuể các vụ án, song cho đến nay không có một gia đình nào tìm được người mất tích, kỳ lạ nhất chính là lời chú giải của Tả Thanh Trú, trong hồ sơ án kiện của hắn có một dòng chữ được ngạch đậm dưới chân.

【 Bọn buôn người hoành hành ngang ngược khắp bốn phương, trong kinh mấy năm nay lại chưa từng nghe qua.



“Kỳ quái.” Thương Tễ dần cúi người đến, nằm bên cạnh Tịnh Lâm, nói, “Kinh đô của người phàm chẳng lẽ không phải là nơi ở của hoàng đế sao” Theo lý mà nói các nơi đều phát sinh đại án như này, hẳn là nên thông báo đến trong kinh mới phải?”
“Núi cao hoàng đế ở xa, tin tức bị ngăn chặn cũng không phải là không thể.” Tịnh Lâm nói, “Nhưng nếu nói có thể giấu đến một tin cũng không lọt thì tuyệt đối là không thể, nha phủ khắp các nơi trình báo lên cấp trên, cấp trên sẽ lại vào kinh bẩm báo, vậy trong kinh nhất định có người có tâm gây trở ngại.

Người có thể ngăn trở đại án cỡ này, nhất định phải là quyền cao chức trọng, khiến người bình thường không dám tùy tiện đắc tội.”
Thương Tễ lại lật tiếp mấy trang sau, Tả Thanh Trú rất bỏ công sức điều tra vụ án này, thậm chí còn đặc biệt đi Tây Đồ một chuyến.

Ánh mắt Thương Tễ dịch xuống, trong danh sách chuyến đi Đông thôn nhìn thấy tên của người quen cũ.

“Cố Thâm.”
Hai người nhìn nhau, Tịnh Lâm nói: “Cố Thâm là từ Đông thôn được điều động đến Tây Đồ, hắn cũng là ở đó truy tra vụ án này.

“Cố Thâm nhận ra Đông Lâm, vậy Tả Thanh Trú cùng Sở Luân thì sao?” Thương Tễ dựa theo những điều viết trong sách kết nối từng cái một, “Đông Lâm cũng vì việc này mà phải bôn ba.

Tả Thanh Trú cùng Sở Luân cũng vì thế mà bôn ba.

Thành bên trong quần sơn đã bị hủy, thế nhưng vụ án này vẫn còn chưa kết thúc, bởi vì rất nhiều người bị mất tích đều đã chết —— đường dây này cũng bị chặt đứt.

“Không.” Ngón tay Tịnh Lâm dừng lại trên đoạn cuối của trang sách, “Không có bị chặt đứt, bởi vì chuông đồng vẫn còn tiếp tục truy tìm, bát khổ vẫn chưa hoàn thành, chứng tỏ vụ án này vẫn còn tiếp tục, có lẽ nó vẫn đang xảy ra.”
“Người và yêu đều có liên quan đến chuyện này.” Thương Tễ cảnh giác nói, “Lẽ nào tương lai chúng ta còn phải giao thiệp với cả người của phân giới ty nữa à.”
“Việc này cũng có điểm nghi vấn.” Tịnh Lâm hơi ngửa đầu, lộ cần cổ ưu mỹ, hơi hướng về phía Thương Tễ, “Yêu quái cũng có trong đó, phân giới ty vì sao lại không có động tĩnh gì?”
Thương Tễ im lặng nửa ngày, chợt cười rộ lên, hắn nói: “Hẳn là thần tiên cũng có tham dự trong này rồi.”
Tịnh Lâm lại không tiếp lời này, Thương Tễ thấy khuôn mặt y trở nên trắng bệnh, không biết là đang nhớ tới cái gì.

Hai cánh môi Tịnh Lâm mím chặt lại, đột nhiên ho khan.

Y khom lưng che miệng.

Thương Tễ trực tiếp lấy khăn ra thay y che lại.

Thương Tễ vòng tay ôm lấy y bởi vì ho khan mà chấn động thân thể, trên chiếc khăn đã nhiễm đầy máu tươi.

“Trạng nguyên.” Tịnh Lâm đột nhiên nắm lấy tay Thương Tễ, “Trạng nguyên! Sở Luân cùng Tả Thanh Trú đều muốn đi thi trạng nguyên, bởi vì từ trước đến nay trạng nguyên đều được nội các xem trọng, đợi khi vào được hàn lâm tiêu phí mấy năm, tiến dần vào các đầu mối trung khu được phân công việc, liền có quyền hành, vận số đến lại đăng nhập vào nội các, quyền thế thiên hạ dễ như trở bàn tay.


Bọn họ không chỉ muốn điều tra rõ bản án này, còn muốn vì án tử này minh oan giải tội.”
Tịnh Lâm ngước mắt dò xét một vòng trên giá sách, nói: “Chuông đồng an bài nơi này, bởi vì nơi này rất quan trọng.

Toàn bộ điều tra của Tả Thanh Trú đều cất giữ ở đây, hắn cùng người qua lại…!Hắn nhất định đã tra được điểm quan trọng của vụ án.

Nhạc Ngôn nói trên mệnh phổ của hắn viết “Đường làm quan thênh thang”, không sai, mấy chữ này mới là gốc rễ của vấn đề, dù hắn bị xóa đi “trạng nguyên”, thì cũng không đến mức phải chết, bởi vì tài học của hắn, năm sau thi lại vận số vẫn còn tốt, nhưng là hắn chết, bởi vì hắn bị phát giác.”
“Trạng nguyên là sự bảo hộ của hắn, người mà hắn đang điều tra đã phát giác ra hắn, dựa theo số mệnh vốn dĩ, vì hắn đậu Trạng nguyên, được vạn người chú mục, cho nên đối phương không tiện ra tay.” Thương Tễ trầm giọng nói, “Thế nhưng Bút Yêu lại sửa mệnh của hắn.”
Vậy Sở Luân thì sao?
Tịnh Lâm lật tới trang cuối của quyển sách: “Sở Luân có quen biết với Tả Thanh Trú.”
“Nhưng mà hai người này ở cách nhau rất xa, địa vị cũng cách xa, làm sao có thể quen biết nhau? Sở Luân là tài tử của Đông thôn, nhưng gia cảnh bần hàn, trước dựa vào bán chữ sau dựa vào nông canh sống qua ngày, hắn có khả năng phát hiện ra vụ án này, lúc đầu có thể là do sinh kế bức bách, phải làm tụng sư.

Tả Thanh Trú sinh ra ở kinh đô, hiển nhiên là đời cha hắn có người làm quan, có nhà cao cửa rộng, sân viện được bố trí thanh tịnh, quá nửa là thư hương môn đệ.

Hai người bọn họ làm sao lại quen biết nhau?
Thương Tễ nói: “Tả Thanh Trú còn gọi Sở Luân là Thận Chi, bọn họ không chỉ có quen biết, còn là rất thân thiết.”
“Nếu là quen biết.” Tịnh Lâm nói, “Nhạc Ngôn đã làm bạn với hắn cả một năm, làm sao lại không nhận ra?”
“Có lẽ trong năm đó hai người này không từng có thư từ qua lại.” Thương Tễ đứng dậy dựa theo thứ tự mà Tả Thanh Trú sắp xếp bắt đầu tìm kiếm, “Theo lời người nói, hai người bọn họ đều đang truy tra vụ án này, trong đó đều có liên quan đến các quan đại thần trong kinh, sẽ bị theo dõi gắt gao, để đảm bảo an toàn tạm thời không thư từ qua lại mới là thượng sách.”
“Như vậy thời cơ tốt nhất chính là đến ngày thi.” Tịnh Lâm nói: “Thư sinh các nơi đều tập trung về kinh đô, Sở Luân cũng sẽ không chọc người đến tra cứu.

Liền thêm việc lúc này đã là đồng môn, đồng hương cùng nhau xã giao, hai người họ nếu như trùng hợp cùng ngồi một bàn, cũng sẽ không khiến người khác hoài nghi.”
Thương Tễ nghiêng người, có điểm tiếc nuối nói: “Theo ta thấy, Sở Luân đã bị nghi ngờ rồi.

Bút Yêu nói hắn nguyên bản là cô độc ốm chết trên thuyền, nếu là ốm chết, Bút Yêu lại độ cho hắn ít linh khí cũng có thể sống thêm mấy ngày, nhưng mà Bút Yêu lại cứ nhất định phải đi hoàng tuyền.”
“Hắn không phải là ốm chết.” Tịnh Lâm nói.

Nguyên bản trong mệnh phổ viết “Cái chết của Sở Luân” sợ là cùng đối phương không thoát khỏi liên can.

Nhạc Ngôn biết rõ như vậy, cho nên mới có thể coi trời bằng vung mà đi cải mệnh phổ.

“Thú vị đấy.” Thương Tễ ý vị sâu xa mà nói, “Loại chủ mưu ở phía sau màn một tay che cả bầu trời, ta sao lại cảm thấy phi thường quen thuộc nhỉ?”
Tịnh Lâm nhẹ giọng: “Giống như đã từng gặp qua vậy.”
“Hả?”
“…!Không có gì.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.