Bạn đang đọc Nam Thiền – Chương 41: Nghi Ngờ
Trong lúc Thương Tễ vẫn còn nhiều nghi vấn, Túy Sơn tăng đã trở về truy hồn ngục.
Hắn nắm trượng mới đi được vài bước, đã bị người ở phía sau kéo lại, không cần quay đầu cũng biết, quả nhiên nghe được giọng nói của Đông Quân.
“Ta vốn muốn đi vào bên trong huyết hải, lại bị con chó giữ cửa kia cản đường! Năm xưa hắn bán cho ngươi mấy phần tình nghĩa, giờ ta muốn làm phiền ngươi đi cùng ta một chuyến.”
“Ngươi đang yên đang lành đi huyết hải làm cái gì?” Túy Sơn tăng cau mày xoay người lại.
Đông Quân bước đi thong thả trong mây, nói: “Đã lâu chưa nhìn thấy Lê Vanh, trong lòng suy nghĩ rất nhiều chuyện.”
“Suốt ngày chỉ biết nói xằng bậy.” Túy Sơn tăng phất tay áo muốn đi.
“Ai! đừng đi mà.” Đông Quân vòng đến trước người Túy Sơn tăng, không cho hắn đi, “Ta nhớ huynh đệ thì có gì sai chứ? Tại sao ngươi lại trở mặt thế.
Mau mau cùng ta đi một chuyến, ta có chuyện quan trọng muốn hỏi.”
“Lê Vanh thân trầm huyết hải, hồn phách lại ở dưới hạ giới.
Ngươi hỏi ai? Ngươi chắc chắn lại muốn gây chuyện thị phi!”
“Từ trước đến giờ ta luôn làm việc theo luật lệ, so với ngươi còn quy củ hơn nhiều lắm.
Ngươi vừa mới nói hồn phách của hắn ở dưới hạ giới, ta còn chưa nghe thấy quân thượng nhắc qua.” Đông Quân suy tư, “Ta tìm Lê Vanh, thực sự là có việc.”
Túy Sơn tăng thấy hắn không giống giả vờ, thoáng chần chờ, cuối cùng vẫn dẫn hắn đi.
Cuộc chiến ở huyết hải sau khi hạ màn, huyết hải liền bị trấn khóa bên dưới truy hồn ngục, do Vân gian tam thiên giáp trông coi.
Túy Sơn tăng thân là truy hồn ngục thủ phụ quan, thực chất là nắm giữ trấn tỏa thần của Lê Vanh.
Có hắn dẫn đi, Đông Quân tự nhiên có thể ra vào dễ dàng.
Chỉ là không trách được thủ vệ thần nghiêm khắc, bởi vì xuất thân của Đông Quân từ trước đến giờ vẫn còn nhiều tranh luận, để tránh hiềm nghi, hắn thực sự không nên đến nơi này.
Mà chính vì thế, Túy Sơn tăng mới tin hắn thật sự có việc.
Hai người men theo bậc thềm đi xuống, bốn phía bày đầy kim văn trấn ma chú.
Chi chít ám kim nguyền rủa lưu động không ngừng, đừng nói yêu quái, ngay đến cả tà ma tầm thường cũng không đi nổi một đoạn này.
Nguyên thân của Đông Quân sợ hãi, lập tức cảm giác thấy lòng bàn chân bị đâm nhói.
Đặt giữa trung tâm của chú văn nguyền rủa, cắm một trọng cây thương bị sương giá bao phủ, chính là Sát Qua quân Phá Tranh Thương.
Đông Quân lấy từ trong tay áo ra một chiếc khăn vuông, thời điểm đi qua Phá Tranh Thương che kín miệng mũi, cảm thấy có chút không khỏe.
Vì cây thương này sát khí ngút trời, là một hung thần uy mãnh, chỉ cần tới gần một chút đã khiến kẻ khác khiếp sợ.
Túy Sơn tăng thấy hắn bịt khăn, bỗng nhiên khẽ sách một tiếng: “Hành động này của ngươi, làm ta nhớ ra rồi.
Mấy ngày này ta nghĩ tới nghĩ lui, luôn cảm thấy người kia như đã từng quen biết, thấy động tác này của ngươi, y quả thật đang bắt chước theo cử chỉ của ngươi! Y ngụy trang thành kẻ có mắt hoa đào, nếu không phải tu vi sâu không lường được, làm sao lại có thể thoát khỏi ngươi được!”
“Cây vạn tuế ra hoa thật rồi, ngươi mà lại còn biết quan sát tỉ mỉ như vậy.” Đông Quân vượt qua khỏi Phá Tranh Thương, dùng khăn lau mồ hôi, nói, “Y vốn là muốn bắt chước ta, cho dù không phải là nhất cử nhất động, nhưng lại khiến người ta hoài nghi bảy tám phần là học từ ta.
Ngươi nói, tương lai nếu y làm chuyện gì xấu long trời lở đất, kéo theo một tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển bẩm báo lên trên, ta có trăm cái miệng cũng chẳng giải thích được.”
“Trên đời này chẳng có chuyện gì mà ngươi không nói được.” Túy Sơn tăng dừng lại, bậc thang đá dưới chân hai người đã đi hết, dưới chân là một biển máu đỏ rực cuồn cuộn, vô số mặt người đang trôi theo dòng chảy trong đó, bên tai đều là tiếng gào thét điên cuồng.
“Hắn là heo sao?” Đông Quân nhỏ giọng nói, “Ầm ĩ thế này, hắn lại vẫn còn có thể ngủ đến năm trăm năm! Nếu là ta, con mẹ nó ta cũng chẳng làm được.”
“Ngày ấy hắn vốn đã bị trọng thương, nhưng ngủ lâu như này cũng là ngoài dự đoán.
Túy Sơn tăng ném trượng lên, kim mang bắn lên tạo thành một con đường chật hẹp, hắn đạp bước lên trên, nói tiếp: “Yết Tuyền kiếm xuyên thẳng ngực, Lâm Tùng Quân quả thực là động sát chiêu.”
“Nói đến cũng thật khó hiểu, ta có vấn đề cả trăm năm rồi cũng không giải thích được.” Đông Quân chậm chạp nói: “Nếu là tà ma nhập vào cơ thể tiểu hài tử cũng có thể hiểu được, nhưng nghĩ lại Tịnh Lâm cũng đã dùng kiếm nhiều năm, điều quan trọng nhất là giữ vững được bản tâm.
Đây cũng không phải ai khác, bổn tướng của Lâm Tùng Quân chính là kiếm.
Y tại sao lạ trở mặt, ngay cả Lê Vanh cũng có thể xuống tay được? Ngày đó máu tươi thấm đầy đất, cũng may là cha đã yên nghĩ, bằng không lại là một vở kịch phụ tử bất hòa, có khi so với huynh đệ phản bội lại càng thêm kích thích.”
“Ngươi thật không biết giữ mồm giữ miệng! Lời này mà cũng dám nói.” Túy Sơn tăng quay đầu lại trách cứ, “Nếu không phải là tà ma nhập thể, chẳng lẽ là gặp quỷ sao? Y giết cha giết huynh đệ, bao nhiêu công đức trong quá khứ đều tan thành mây khói, đọa thành tà ma.”
Đông Quân dùng chiết phiến gõ gõ vào miệng, nói: “Nói dóc thôi mà, hà tất phải cho là thật.”
Túy Sơn tăng mới coi như thôi, hắn dừng bước, nghiêng mình nhường đường cho Đông Quân.
Đông Quân thấy cách vài bước phía trước có đặt một thạch đài tối tăm, nằm trên đó chính là Sát Qua quân Lê Vanh.
Đông Quân đi xung quanh một vòng, nói: “Ngày ấy ta không trông thấy rõ ràng lắm, sau khi Tịnh Lâm tan biến mọi việc còn lại là do Lê Vanh an bài sao?”
“Không phải.” Túy Sơn tăng nói: “Lê Vanh lúc đó đã trọng thương khó đi, lại thêm thần thức bị tổn hại, mọi việc sau đó đều giao cho Di Ninh hiền giả xử trí.”
Đông Quân mở chiết phiến ra, hắn nói: “Ta nghe nói Di Ninh hiền giả từ lúc lập nên Cửu Thiên môn đã luôn ở bên người quân thượng, sợ là cũng có chút quan hệ cá nhân với Tịnh Lâm?”
Túy Sơn tăng cũng không ngốc, lập tức nói: “Ngươi chẳng lẽ còn hoài nghi hắn đã giở trò gì hay sao? Lời này có liên quan đến chư quân của Cửu Thiên, không thể nói bậy.
Huống hồ Di Ninh hiền giả cùng với Tịnh Lâm không có quan hệ cá nhân gì hết, lúc Cửu Thiên quân còn sống, hắn đã từng nhiều lần nêu ý kiến trách móc Tịnh Lâm không giao hảo với người khác.”
“Như vậy.” Đông Quân cảm thấy hứng thú dạt dào, chẳng biết vì sao hắn lại cười nói: “Như vậy lại có chút thú vị rồi đây.
Ngươi nói hồn phách của Lê Vanh đã hạ giới, nhưng thực sự là hắn đã quên mất những chuyện sau khi độ kiếp?”
“Không sai.
Việc của Tịnh Lâm đã khiến hắn bị tổn thất nặng nề.
Chỉ sợ trước khi hắn ngủ, cũng hiểu được rằng bản thân tất sẽ sinh oán niệm, vì vậy đã chọn chỗ này, để dễ dàng độ kiếp.
Cái gọi là tâm ma khó phá, không bằng quên đi tất cả, dấn thân nhập giới, một lần nữa trải qua bát khổ, tìm lại bản tâm.” Túy Sơn tăng đáp.
Nói như vậy, hiện giờ có lẽ hắn đang ở trong trung độ.
Ngươi có quyền hạn tiếp nhận người trong đó, có biết hắn gửi hồn vào người nào không?”
“Hắn đã vào cảnh giới đại thành.” Túy Sơn tăng nói: “Người ngoài không có khả năng tra xét được việc này.
Hắn vốn đã quên hết tất cả, hạ phàm vì muốn được giác ngộ, đương nhiên là không muốn chúng ta nhúng tay vào.
Ngươi rốt cuộc là muốn hỏi hắn cái gì? Đợi thêm mấy trăm năm nữa, nói không chừng lại có thể được trông coi hắn.”
“Ta trông coi hắn làm cái gì, tại hạ mặc dù là một kẻ nhàn rỗi, nhưng cũng rất nhiệt tình, không chịu nổi công việc nhàn hạ!” Tầm mắt của Đông Quân lướt qua khuôn mặt đang say ngủ của Lê Vanh, “Chỉ là gần đây ta có chuyện không rõ, vốn là muốn đến hỏi hắn?”
“Chuyện gì?” Túy Sơn tăng nói, ” Nếu là chuyện về Lâm Tùng Quân, khuyên ngươi đừng có nhúng tay vào.
Quân thượng bây giờ cô đơn lẻ loi một mình, mỗi khi nhắc đến huynh đệ lại như đả thương tinh thần, tất sẽ giận lây sang người khác, ngươi hà cớ gì phải quấy nhiễu hồ nước đục này!”
“Gấp cái gì chứ.” Đông Quân thu chiết phiến quay đầu lại, “Ta khi nào thì nói muốn nhúng tay vào? Việc này do Chân Phật làm chủ, Lê Vanh trình lên, hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào, nhắc lại chuyện này ta được cái gì chứ.”
“Vậy chẳng phải xong rồi sao?” Túy Sơn tăng thấy hắn chẳng qua là muốn đến tham quan một chuyến, liền giận tím mặt mày, “Ngươi lừa lão tử! Lần sau nếu còn dám tái phạm, ta đánh cho ngươi răng rơi đầy đất!”
Đông Quân cười mỉa không ngừng, mơ hồ không đáp.
Thời điểm Tịnh Lâm về phòng trời đã tối đen, Thương Tễ cũng đợi đã lâu, nghe tiếng y mở cửa, hắn quay đầu lại nhìn.
Hai người nháy mắt đối diện, Thương Tễ liền cảm thấy được nhiệt độ nóng bỏng trên làn da ẩm ướt của Tịnh Lâm, ánh mắt hai người nhanh chóng tách ra.
Thương Tễ nói: “Sở Luân tạm thời đang ở Sùng Hoa phố.”
Đuôi tóc Tịnh Lâm vẫn còn đọng nước, ừ một tiếng.
Thương Tễ liền đứng dậy khoác thêm ngoại bào, đi trước xuống lầu.
Tịnh Lâm theo sau đi đến, thấy lão bản nương Hoa Thường đang dựa vào quầy, Hỉ Ngôn đang sơn móng tay cho nàng.
Nàng nhẹ nhàng thổi khí, dùng khóe mắt liếc nhìn hai người.
“Ta xin khuyên vị công tử này một câu.” Cái đuôi của Hoa Thường khẽ phe phẩy, “Linh Hải tiết linh có thể so với đại họa lâm đầu, ngươi cho dù có ẩn thân trong thường nhân, cũng vẫn có thể khiến cho kẻ có khứu giác nhạy bén tìm đến nơi.
Nơi này tuy là có Sanh Nhạc nữ thần tiếp quản, nhưng đến lúc đó có cứu hay không, vậy còn phải xem vận số.”
Tịnh Lâm gật đầu cảm ơn, sải bước ra khỏi cửa.
Tiết trời ngày hè, chợ đêm đèn đuốc sáng choang, chói cả mắt trải dài hết mấy con phố.
Nữ quyến tuy ít, người đi đường lại nhiều.
Thương Tễ bước trước Tịnh Lâm nửa bước, dẫn y đi qua biển người.
Thân hình Tịnh Lâm đơn bạc, đi giữa đám người giống như sắp bị vùi lấp.
Y như một du hồn, làn da dưới ánh đèn, càng giống như dương chi bạch ngọc.
Bỗng một cánh ra vươn ra chắn ngang trước người Tịnh Lâm, một chiếc áo choàng bằng sa mỏng dài chấm đất phủ lên đôi chân trần, xoay một vòng trước mặt Tịnh Lâm.
Đôi mắt dị sắc mang vẻ thẹn thùng xấu hổ, chuông bạc đinh đương, kéo theo âm hưởng boong boong của tiếng tỳ bà.
Đoàn người bốn phía vỗ tay khen hay, nháy mắt đã dạt ra một khoảng trống.
Chỉ có Tịnh Lâm bị vây quanh bởi hồng sa chuông bạc, nữ tử dị tộc kia xoay tròn quanh Tịnh Lâm, một mùi thơm ngát dây dưa quanh quẩn như đang nói lên tiếng lòng.
Tiếng cười hòa với tiếng nhạc, đầu ngón tay như có như không họa lại dung mạo Tịnh Lâm trong khoảng không, đầu lưỡi như ẩn như hiện, hóa ra là một mỹ nhân xà.
Nàng cất tiếng thanh âm mềm mại: “Ta thấy công tử nhan như ngọc, không bằng…”
Mỹ nhân còn chưa dứt lời, đã thấy vị nhan như ngọc trong con ngươi hiện vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, nhìn thẳng vào nàng khiến nàng sợ hãi phải lùi về sau.
Tịnh Lâm không cười không giận, chỉ nói: “Xin nhường đường.”
Dưới chân lập tức vòng qua mỹ nhân, lạnh lùng bước đi.
Thương Tễ nghiêng người trông theo, nhìn chăm chú Tịnh Lâm đi đến bên người, nói: “Thực là không hiểu phong tình.”
“Nguyên văn xin trả về.” Tịnh Lâm hơi nhíu mày, ngửi thấy trên mình bị nhiễm mùi hương.
Thương Tễ giả tạo mà khoác vai y, thời điểm cúi đầu tránh ánh đèn liếc ra sau một cái.
Mỹ nhân xà lòng vẫn mang sợ hãi, thấy cái nhìn kia của Thương Tễ, bất chợt lại thối lui một bước, vô cùng chật vật.
Đi qua ánh đèn Thương Tễ liền thu tay về, Tịnh Lâm phảng phất như chẳng biết gì hết.
Hai người đi xuyên qua vài con phố, rốt cuộc cũng đến được Sùng Hoa phố.
Nơi đây khách nhân đông như trẩy hội, ngựa xe như nước qua lại thanh lâu cũng chẳng lạ lùng gì.
Thương Tễ vén mành đi thẳng lên lầu, đợi đến khi hai người tới được chỗ Sở Luân, lại không thấy người đâu.
.
Tìm truyện hay tại { TRU Мtruyen.ME }
“Có tiếng chuông mơ hồ.” Tịnh Lâm từ trên lan can nhìn xuống, “Hắn chắc chắn cách đây không xa.”
Vừa tới cửa chóp mũi Thương Tễ khẽ nhúc nhích, nói: “Đây là mùi hương gì vậy?”
Tịnh Lâm nói: “Mỹ nhân hương.”
“Ta không nói mùi trên người ngươi.” Thương Tễ chỉ vào mép cửa, ngửi một cái, “Nơi này có một cỗ hương thơm không phải của con người, chính là mùi hương mà ngày ấy Sở Luân lưu lại trên chiếc chén.”
Thương Tễ tiến gần thêm một bước, lòng bàn tay đưa lên hướng về phía y, để y ngửi thử.
Đầu Tịnh Lâm khẽ nghiêng hướng về phía ngực Thương Tễ, đột nhiên quay đầu nhìn lại, như là rơi vào trong vòng tay Thương Tễ.
Tịnh Lâm nói: “Đây là bút hương, mặc dù gần giống như kinh hương, nhưng lại vẫn có sự khác biệt.”
“Bút Yêu.” Thương Tễ nói, “Tại sao hắn lại muốn thế chỗ Sở Luân, vì muốn làm quan sao?”
“Tìm được hắn rồi sẽ rõ.” Tịnh Lâm dời bước, hai người hơi tách ra, nói: “Hắn vừa mới nhận ra ta, tất nhiên sẽ không dám tùy ý lộ diện.”
“Chuông đồng đã tìm thấy hắn, hắn không chạy xa được đâu.
Chỉ là hắn có thể nhìn thấu khuôn mặt ngụy trang của ngươi.” Thương Tễ quan sát cánh cửa, “Tiểu yêu tầm thường không làm được việc này, hắn có thể đã từng gặp qua ngươi.”
Tịnh Lâm nói: “Khuôn mặt này chưa bao giờ dùng qua.”
“Chẳng lẽ là giả heo ăn thịt hổ, là một nhận vật lợi hại.”
“Bút Yêu.” Tịnh Lâm nhẹ nhàng đọc lại một lần, “Cây bút tầm thường khó mà sinh linh tính, chắc chắn là một cây bút quý giá.
Nguyên liệu hiếm thấy, có lẽ trước đó đã qua tay vị thần tiên nào đó.”
“Ngươi quen?” Thương Tễ hỏi: “Ngươi có đoán được là ai không?”
Tịnh Lâm nhìn hắn, nói: “Thật ra cũng có một người.”
“Ai?” Thương Tễ vừa dứt lời, hai người liền nghe được tiếng bước chân đi lên cầu thang.
Sở Luân khoác một chiếc áo rộng mang đai lưng, cầm theo một bao giấy dầu.
Hắn đột nhiên thấy hai vị nam nhân khí độ bất phàm đang đứng trước cửa phòng mình, đầu tiên là ngẩn ra, tiện đà giơ tay hành lễ, không kiêu ngạo không siểm nịnh mà hỏi: “Xin hỏi hai vị, tìm tại hạ là có chuyện gì?”
Thương Tễ cùng Tịnh Lâm nhìn nhau, đều hiểu rõ mà đọc thầm.
Đây thật đúng là như hai người khác nhau..