Bạn đang đọc Nam Thiền – Chương 17: Phu Tử
“Lời Tiền phu tử nói, chỉ có thể tin năm phần,”
Cố Thâm mở hồ sơ ra, trải đầy một bàn, nói: “Người này cổ quái, ngôn từ của hắn đầy kẽ hở thần sắc hoang mang rối loạn, ánh mắt mập mờ, như là chỉ lo lão tử không nghi ngờ hắn.”
“Đại ca, chắc chắn trong lòng hắn có quỷ, thấy huynh liền sợ sệt.” Thuộc hạ nhét liền mấy cái màn thầu vào miệng nói.
“Hắn sợ lão tử?” Cố Thâm gõ mặt bàn cười lạnh, “Hắn căn bản không sợ, hắn đang cho ngươi cảm giác thấy rằng hắn đang sợ hãi.
Người này rất quỷ quyệt, hắn nhất định đang che giấu cái gì đó.”
“Nhưng hàng xóm xung quanh đều khen ngợi hắn, ngõ nhỏ này có năm hộ gia đình, không nhà nào là không chịu ân huệ của hắn.
Dù là trong ngõ nhỏ, hay là ở trên đường phố, hắn cũng có thể khiến người ta kính xưng một tiếng Tiền phu tử.
Thuộc hạ uống trà nguội nuốt màn thầu nói: “Huống hồ đệ thấy cánh tay hắn gầy yếu, muốn đem bốn người hành hạ đến chết rồi phân thây, sợ là trong một đêm khó có thể làm được.”
“Hắn là người kinh thành?”
“Không phải.
Hắn là người Tây Đồ, năm năm trước Tây Đồ đại hạn, hắn chạy nạn đến đây, từ đó định cư ở đây.
Bất quá trấn trên có mấy hộ nhà giàu từng muốn mời hắn về làm tiên sinh riêng, nhưng hắn đều cự tuyệt, vẫn luôn ở lại trong ngõ hẻm.” Thuộc hạ nói đến chỗ này cũng cảm thấy kỳ quái: “Hắn rõ ràng bất hòa với Trần gia, lại cố tình không chịu rời khỏi nơi này.
Hơn nữa Trần Nhân từng vì nợ nần không có tiền, quấy nhiễu hắn rất nhiều lần.”
“Hắn cùng những người khác nhà Trần gia chung sống như thế nào?”
“Theo như hàng xóm nói, Tiền phu tử bình dị gần gũi, ngoại trừ Trần Nhân, người nhà Trần gia nếu cần giúp đỡ, hắn cũng dốc lòng tương trợ.”
Thuộc hạ lật đi lật lại tờ lời khai, nói: “Hắn đối với tiểu nha đầu Trần gia, đứa trẻ bảy tuổi Trần Thảo Vũ đặc biệt tốt.”
Cố Thâm đem hồ sơ khép lại, hỏi: “Trần gia đối với Trần Thảo Vũ như thế nào?”
“Tất nhiên là tốt rồi.” Lão quả phụ tóc hoa râm chống gậy, một bên run rẩy mà đi, một bên hướng Tịnh Lâm nói: “Mẹ Thảo Vũ từ nhỏ đã được cha mẹ yêu thương, khi còn bé Trần lão đầu thường mang theo khuê nữ xuất môn.
Nhà lão lúc đó tuy rằng chỉ có bốn bức tường tiêu điều, nhưng chưa từng để nữ nhi thiếu cái ăn cái mặc.
Đồ cưới cũng được chuẩn bị từ sớm, người đến cầu thân cơ hồ muốn san bằng ngưỡng cửa nhà lão.
Nhưng mà cô nương kia, không biết từ lúc nào đã cùng người khác ngầm ước định chung thân, ai u, cửa còn chưa ra, người đã mang bầu trước.”
Lão quả phụ được Tịnh Lâm đỡ xuống bậc thềm, thở dài nói: “Người trong mộng bỏ đi, cô nương cũng không ai thèm lấy.
Hài tử sinh ra chưa được mấy ngày, cô nương liền chết, Trần lão đầu mất đi tâm can bảo bối, tự nhiên là đem cháu ngoại xem như con ngươi trong mắt mà thương yêu.”
“Nghe nói cữu cữu của tiểu nha đầu là người không đàng hoàng, ngày thường đối đãi với nàng như thế nào?”
“Tốt lắm.” Lão quả phụ nắm tay Tịnh Lâm nói: “Cũng không phải vì tiếng xấu kia của Trần Nhân, liền hiểu lầm hắn không tốt đối với Thảo Vũ.
Trần Nhân tuy chẳng ra gì, nhưng đối với cháu gái lại là móc tim móc phổi.
Hắn thành thân sớm, vẫn luôn không có con, đại phu đến khám, nói là trị không hết, từ đó nương tử hắn Chu thị thường nói chuyện với các nương tử nhà hàng xóm, Trần Nhân muốn chọn ngày, để Thảo Vũ dưới danh nghĩa mình, xem như là thân nữ mà nuôi.”
“Việc này thật khiến người ta tiếc nuối.” Tịnh Lâm đưa lão quả phụ đến trước cửa nói: “Ngõ nhỏ thâm sâu, lão nhân gia ngài ở đây, sợ là có nhiều bất tiện.”
“Ở đã nhiều năm.” Lão quả phụ tiếp nhận đồ ăn, hòa ái dễ gần nói với Tịnh Lâm: “Hồng Nhi nhà chúng ta đã hiểu chuyện, một chút cũng không khiến ta bận tâm.”
Bà đang nói, liền nghe thấy từ trong nhà một đứa trẻ tầm bảy, tám tuổi chạy ra.
Tiểu hài nhi lớn lên như một quả cầu phì nộn, thấy Tịnh Lâm, lập tức lộ ra một hàm răng trắng sữa.
Tịnh Lâm đang định đi vào cùng bà lão, lại nghe thấy Thương Tễ trong tay áo nhỏ giọng nói: “Vừa mập lại vừa nộn, ăn vào mùi vị nhất định sẽ rất ngon.
Tịnh Lâm…”
Người đá nhỏ gõ Thương Tễ một quyền, Thương Tễ nghiêng đầu tránh thoát: “Nghĩ thôi mà!”
Tịnh Lâm vào viện.
Sân nhà lão quả phụ so với Trần gia nhỏ hơn một chút, bốn bức tường che kín.
Dưới đáy tường thấp đặt mấy tảng đá chồng lên nhau, hẳn là đứa nhỏ thường nằm úp sấp ở đầu tường nhìn sang nhà hàng xóm.
“Hồng Nhi thường hay chơi cùng Thảo Vũ, hai đứa không có chuyện gì liền nằm úp sấp ở đầu tường nói chuyện.” Lão quả phụ thấy Tịnh Lâm nhìn tảng đá, nói như vậy.
“Được rồi.” Tịnh Lâm ôn văn nho nhã mà cười cười: “Tại hạ phải đi rồi.
Sớm chút báo cáo kết quả với nha môn, không lại để đại ca chờ đến sốt ruột.
“Tạm biệt, tạm biệt.” Lão quả phụ tiễn y ra khỏi cửa.
Tịnh Lâm ra ngoài, Thương Tễ mới nói: “Vụ án này thật loạn thất bát tao, đầu tiên là Đông Lâm cầm chuông đồng, nhận thấy bị người ta truy đuổi, liền ẩn náu che dấu hành tung.
Sau đó La Sát điểu hiện thế, chết cả một nhà, ngươi ta lại bị Quỷ sai theo dõi, đưa tới Túy Sơn tăng.
Bây giờ lại nói vụ án cùng với Đông Lâm không có quan hệ, ta không tin.
Đáng lẽ phải có liên quan đến hắn, giờ lại giống như quăng tám sào cũng chẳng dính líu gì đến hắn.”
“Hắn thế nào cũng sẽ để lại chút dấu vết.” Tịnh Lâm nói: “Trên đời này không có vụ án nào là thiên y vô phùng.”
“Con người quả nhiên là xảo quyệt.” Thương Tễ nói: “Ta thấy bọn họ ai cũng trong ngoài bất nhất, chỉ có bà lão này còn có chút thành thật.”
“Thiên thính tắc ám.” Tịnh Lâm nói: “Con người không chỉ trong ngoài bất nhất, còn đặc biệt giỏi ngụy trang.”
Thương Tễ đang muốn tiếp tục, lại đột nhiên ngậm miệng không nói.
Tịnh Lâm đi mấy bước, quả nhiên nghe thấy đằng sau có tiếng bước chân.
Thời điểm y ra khỏi đầu hẻm, ống tay áo bị người ta kéo lại.
Tịnh Lâm nhìn lại, trong mắt hỉ nộ khó đoán.
“Ngươi cũng là người của nha môn, đang tra vụ án này đúng không?”
A Hồng vừa mới gặp mặt đến gần vài bước, ôm lấy chân Tịnh Lâm, ngửa đầu ngây thơ nói: “Ngươi mua đường cho ta ăn, ta sẽ nói cho ngươi một bí mật.”
Tịnh Lâm dắt A Hồng, mua thật nhiều đồ ăn.
Thương Tễ hận đến nghiến răng, lại cảm thấy tức giận, hắn lạnh lùng đánh giá A Hồng, càng cảm thấy nên ăn tiểu tử béo này.
Bởi vì thời điểm hắn còn là đứa nhỏ, Tịnh Lâm chưa bao giờ dắt hắn như vậy.
“Hắn đã mập thành quả cầu, còn không tự đi được?”
Người đá nhỏ ngồi ở một bên, đem vòng cỏ trên đỉnh đầu tháo xuống, nghe vậy khoa tay với Thương Tễ, ý là ngươi cũng từng mập như quả cầu vậy.
Thương Tễ nói: “Ta giống nó sao? Ở trong mắt ngươi ta với nó giống nhau sao?”
Người đá nhỏ chớp mắt giả bộ không hiểu.
Thương Tễ nói: “Ngươi cùng Tịnh Lâm…”
Người đá nhỏ mang vòng cỏ đội lên đầu hắn, Thương Tễ nhất thời không biết nói gì.
Vòng cỏ này chắc rất trân quý, bởi thời điểm hắn thấy Tông Âm phiên sơn, cục đá cũng không bỏ nó ra.
Hắn trước giờ thích mềm không thích cứng, cho nên đội vòng cỏ, chỉ có thể đối với người đá nhỏ cố gắng hung ác nói: “Nó xấu muốn chết, ta mập cũng dễ thương, hiểu chưa?”
Tịnh Lâm nhẹ nhíu mày, quay đầu nhìn A Hồng.
A Hồng không phải lần đầy tiên yêu cầu người khác như vậy, làm đến ngựa quen đường cũ.
Đứa nhỏ này rõ ràng tuổi còn nhỏ, lại sớm lộ ra bản chất con buôn.
“Ngươi muốn nói bí mật gì với ta.”
A Hồng mút đầu ngón tay, đôi mắt chỉ mải liếc xung quanh.
“Muốn ăn cái gì, chơi cái gì, cứ nói với ta.” Tịnh Lâm dỗ nó.
A Hồng cà nhắc đi xem xét các sạp bày đồ ăn, nhìn xung quanh một lúc, nói: “Ta muốn ăn đồ chơi làm bằng đường.”
Con đường này ngoại trừ Trần lão đầu, không còn ai khác bán đồ chơi làm bằng đường.
Tịnh Lâm không đáp, A Hồng đợi phúc chốc, có điểm lo lắng lôi kéo ống tay áo Tịnh Lâm, khóc nói: “Đồ chơi làm bằng đường.
Ngươi không cho ta, ta liền không nói cho ngươi!”
“Vậy ta không nghe nữa.” Tịnh Lâm phất tay áo muốn đi.
A Hồng lập tức gào khóc lên, nó cầm lấy ống tay áo Tịnh Lâm, ngồi trên đất khóc nháo.
“Ngươi không mua cho ta!” A Hồng nói: “Ta sẽ nói với tổ mẫu, ngươi muốn lừa gạt ta! Ngươi muốn lừa gạt ta!”
Thương Tễ lạnh giọng: “Không chỉ vậy đâu, ta còn có thể ăn ngươi đấy.”
A Hồng tưởng Tịnh Lâm nói, nó cho rằng mình hiểu rõ người này, nửa điểm cũng không sợ, chỉ coi như là Tịnh Lâm đang hù dọa nó.
Nó lăn lộn khóc lóc om sòm, nháo không ngừng, dẫn tới một đống người xem chuyện vui.
Tịnh Lâm không thích bị người chú ý, liền xách cổ A Hồng lên, đi vài bước qua khỏi đám người.
A Hồng víu cánh tay của y, còn chưa víu chặt, đã bị vứt trên mặt đất.
Nó dập mông xuống đất bị đau, lại tiếp tục khóc lóc.
“Ngươi muốn nói bí mật gì?” Tịnh Lâm nhìn nó.
A Hồng còn muốn khóc, lại cảm thấy lạnh cả người.
Nó không nhịn được co rúm lại, đạp một bên chân bị phù nề tức giận trừng mắt.
“Ngươi thành thật nói cho ta.” Tịnh Lâm từ từ nói, bắt lấy Thương Tễ từ trong tay áo ra, trước mặt A Hồng quơ quơ: “Ta sẽ cho ngươi con rối này chơi cùng với ngươi.”
Thương Tễ không phòng bị, bị lôi ra ngoài, không dám xằng bậy.
Ánh mắt hắn thoáng nhìn bàn tay A Hồng dính đầy nước mũi, suýt nữa muốn trèo về trong tay áo Tịnh Lâm.
May là Tịnh Lâm chỉ quơ trước mặt nó, vẫn còn chưa đưa.
A Hồng buông lỏng cảnh giác không quên gạt nước mũi, nó lau nước mắt, đứt quãng mà nói: “Ta…ta biết ai…giết người.”
Tịnh Lâm “Ừ” một tiếng.
A Hồng thút tha thút thít mà nói: “Ta, ta nhìn thấy.
Ta nói cho ngươi biết…!Ngươi…!Ngươi mua đường cho ta ăn.
Ta sợ cực kì…!Ngươi…!Ngươi nói cho người khác biết, Tiền, Tiền phu tử hắn giết người rồi!”
Nó đang dò xét Tịnh Lâm, trẻ nhỏ so với người lớn càng dễ lộ tâm tư ra ngoài.
Nhưng nó không hiểu, sự việc khủng bố như vậy, lại không khiến Tịnh Lâm biến sắc.
Vì vậy nó lại lên tiếng gọi Tịnh Lâm: “Tiền phu tử! Giết người! Thật nhiều máu! Màu đỏ, chảy đầy! Ở trong sân.”
Tịnh Lâm ngồi xổm xuống, giơ ngón trỏ lên, ý bảo nó im lặng.
A Hồng thở dốc không ngừng, nó không thấy được phản úng trong dự kiến nên rất tức giận, nó trừng mắt, cào được nắm đất, cũng không dám ném về phía Tịnh Lâm.
“Ngươi nói cho ta.” Tịnh Lâm nói: “Ngươi hay chơi với Trần Thảo Vũ sao?”
“Không có!” A Hồng oán hận nói: “Không có! Nó thối muốn chết.” Không đợi Tịnh Lâm tiếp tục, A Hồng liền cướp lời: “Nó là tiện nhân! Mẹ nó là kỹ nữ! Vừa bẩn vừa thối, ta không thèm chơi với nó.
Nó lừa gạt Phu tử để có đường ăn, nó thích nhất là lừa người! Ta thấy nó chạy vào trong sân nhà Phu tử, nó chạy vào trong phòng Phu tử, bọn họ ôm nhau, Phu tử còn sờ nó.”
Ánh mắt Tịnh Lâm nghiêm khắc, nghe thấy A Hồng dùng tiếng nói non nớt tràn ngập ác ý, ngữ điệu ghê tởm nói ra từ ngữ hạ lưu không hợp tuổi tác.
“Tiểu điếm” A Hồng gần như muốn nôn mửa mà nói: “Tiểu kỹ nữ.”
Tịnh Lâm đột nhiên đứng lên, Thương Tễ phát hiện tâm tình y không đúng, thần sắc y âm trầm lãnh khốc, nhìn chằm chằm A Hồng.
“Tiền phu tử?”
A Hồng co rụt lại, dùng sức gật đầu.
Nó quay một bên phun ra ngụm nước bọt, nói: “Ghê tởm! Bọn họ còn cởi y phục…”
“Ngươi.” Tịnh Lâm cúi người bao phủ nó: “Nhìn thấy khi nào?”
A Hồng bị dọa sợ rồi, nó trực tiếp khóc to lên.
Nhưng Tịnh Lâm càng vững vàng nhốt thân thể nó lại, nó rối loạn mà lắc đầu: “Không nhớ rõ, không nhớ rõ! Thật nhiều lần, thật nhiều lần…”
Thương Tễ không hiểu, cái gì thật nhiều lần, cái gì thật buồn nôn? Cởi quần áo để làm gì? Tiền phu tử đến cùng là làm chuyện gì với Trần Thảo Vũ, khiến sắc mặt Tịnh Lâm giá lạnh như sương thu, thậm chí còn tỏa ra sát ý.
Đêm khuya Cố Thâm lật lật hồ sơ, thuộc hạ ngáp hết cái này đến cái khác, trên hồ sơ mục nát nói: “Đại ca, huynh nói giết người, vì sao còn muốn mang Trần Thảo Vũ đi? Tiểu nha đầu bảy tuổi, mang theo bên người chỉ kiến hành tung bị bại lộ, bất luận là Đông Lâm hay là Tiền phu tử, đều không có đạo lý nào lại làm vậy chứ.”
Hai mắt Cố Thâm đỏ hoe, hắn nói: “Lão tử làm sao mà biết.” Lại dừng một lát: “Những năm gần đây xảy ra nhiều vụ bắt cóc, mang đi bán cũng có khả năng.
Nhưng nếu là mang đi bán, vậy chắc chắn không phải là do Đông Lâm làm rồi.”
“Vì sao? Hắn không phải là phường đạo tặc sao, ăn trộm thì không bắt người à?”
Cố Thâm gác lại hồ sơ, ngẩng đầu nói: “Bởi vì nha đầu của Đông Lâm cũng bị bắt cóc, hắn những năm này hối hả ngược xuôi, chính là để tìm lại nhi nữ.
Người như vậy chỉ có thể đem bọn bắt cóc hận thấu xương.”
Thuộc hạ nghĩ đến cái gì, ngượng ngùng liếc mắt nhìn Cố Thâm một cái.
Cố Thâm vuốt khuôn mặt đầy tang thương, cười giễu cợt nói: “Ta vì sao lại hiểu hắn? Bởi vì lão tử chính là bị lừa bán.”
Thuộc hạ không tiện nói thêm gì, đành vùi đầu vào giữa đống lời khai.
Mắt hắn lướt qua một hàng chữ, liền ồ một tiếng ngồi thẳng dậy.
“Đại ca.” hắn nói: “Ở đây còn có một phần lời khai, hôm qua ghi chép rõ ràng là không có.”
Cố Thâm lấy tay rút ra, hiểu rõ nói: “Dỗ hài tử…” ngữ điệu hắn hơi ngưng lại, đột nhiên ngồi dậy, tập trung tinh thần mà nhìn.
“Tiền phu tử thường mang Trần Thảo Vũ vào nhà sao?”
Thuộc hạ gật đầu nói: “Không chỉ hay mang tiểu cô nương vào nhà, mà cũng hay thấy hắn dắt tiểu cô nương xuất môn.”
Ngón tay Cố Thâm siết tờ giấy nhăn lại, khuôn mặt hắn tái nhợt, mắng: “Con mẹ nó.”.