Bạn đang đọc Nam Thiền – Chương 15: Linh Hải
Phàm là người có tu vi, đều sinh Linh Hải.
Linh Hải hoặc mang hình thái như sóng to gió lớn, hoặc là bình lặng yên ả, đều do tính cách của người tu hành mà ra.
Vì vậy linh khí của Túy Sơn tăng trong cơ thể Thương Tễ như con sói quấy phá, đúng là ứng với tính cách Phích Lịch hỏa của Túy Sơn tăng ghét ác như thù.
Tịnh Lâm không tỉnh, Thương Tễ cũng không thể nhập định.
Linh khí của Túy Sơn tăng như xương cá mắc trong cổ họng, đâm vào bên trong khiến hắn như bị ăn mòn.
Linh Hải bên trong bị kích động đến từng trận đau đớn, khiến chân mày Thương Tễ nhíu chặt.
Hắn ngồi ở bên giường, chân không thể duỗi thẳng, đành phải oan ức cuộn mình.
Hắn cố chịu đựng đau đớn đến đáy mắt phát xanh lên, tựa lưng vào ghế ngồi nhìn chằm chằm Tịnh Lâm không rời.
Tối hôm qua Hoa Đễ đã mời đại phu tới, nhưng đại phu tầm thường sao có thể thấy rõ được thương thế của Tịnh Lâm? Bất quá là băng bó qua loa, xử lý miệng vết thương.
Sáng sớm hôm nay Thương Tễ còn sờ thấy Tịnh Lâm ngày càng nóng.
Hai ngón tay Thương Tễ khẽ vén tóc Tịnh Lâm, thấy bên tóc mai Tịnh Lâm ẩm ướt, mồ hôi ướt sũng.
Ngón tay hắn chạm vào vành tai Tịnh Lâm, lại thuận thế trượt xuống cổ, rốt cuộc sờ đến chỗ trắng mịn kia.
Ngón tay Thương Tễ dừng tại đây hồi lâu, sắc mặt tối tăm.
Hắn chỉ cần dùng chút khí lực là có thể bóp chết Tịnh Lâm.
Tịnh Lâm chết rồi, hắn có thể đem tượng băng này giống như túi da mà xé rách ra xem, cẩn thận tra xét một phen xem Tịnh Lâm đến cùng là có bao nhiêu sâu không lường được.
“Ngươi rốt cuộc là người hay quỷ.” Thương Tễ thấp giọng nói: “Bọn họ thổi phòng ngươi đến mức lợi hại như vậy, có phải là lừa ta không?”
Thanh âm của hắn càng nói càng thấp, đầu ngón tay đặt trên da thịt Tịnh Lâm, nhẹ nhàng vẽ ra hồng ngân.
Vết hồng kia tại ngón tay hắn như ẩn như hiện, dọc theo cần cổ trắng mịn của Tịnh Lâm chầm chậm kéo dài, cứ như một sợi dây thừng bằng bông, đem Tịnh Lâm buộc vào trong tay hắn.
Hoa Đễ chen vào cửa, móng tay nhỏ sơn màu mang theo con một con chim mập năm màu, nàng một bên cởi áo khoác, một bên nhìn về phía giường.
“Người trong thời gian ngắn chưa thể tỉnh lại, đừng giống như trông coi người chết vậy.
Đệ đệ tốt, phòng lớn như vậy, không cần phải nhìn chằm chằm không chớp mắt như vậy, y cũng chạy không được.” Hoa Đễ nói xong dùng ngón tay móc túi tiền, ở giữa không trung xoay vòng, vui vẻ đắc ý nói: “Hiệu thuốc này keo kiệt như quỷ! Khiến ta mất một phen khí lực thương lượng giá tiền, tiện đường mua một con gà, buổi tối hầm để bồi bổ.”
Thương Tễ buồn ngủ nghiêng đầu, còn chưa kịp nói cám ơn, liền cùng con “gà” năm màu kia đụng chạm ánh mắt.
Con gà kia cũng ngẩn ra, tiện đà phẫn nộ đạp móng vuốt, nổi trận lôi đình.
“Các ngươi là đồ đê tiện vô liêm sỉ ngu xuẩn!” A Ất tức giận đùng đùng: “Làm hại tiểu gia thật thê thảm!”
A Ất vốn bị đạo tặc bán đi, ban đầu bởi vì màu lông hiếm thấy mà lôi kéo người ta đến vây xem, ai biết qua mấy ngày, mới mẻ qua đi, lại chậm chạp không có người đến mua.
Hắn đối với đồ ăn kén cá chọn canh, cả ngày thần sắc mệt mỏi, người ta sợ không nuôi nổi, liền vội vã cho vào cùng với gà rừng để bán đi.
A Ất đáng thương đường đường là tiểu điểu ngũ sắc của cây Tham Ly, lại bị nhốt vào lồng suýt nữa bị gà rừng mổ trọc lông.
A Ất nước mắt giàn giụa như mưa, một bên khóc một bên đập cánh, ngửa đầu hận không thể khiến người trong phòng này cùng chết đuối.
Thương Tễ đột nhiên đứng dậy, nhận lấy A Ất, mỉm cười với Hoa Đễ: “Việc vặt vãnh này làm sao dám làm phiền tỷ tỷ? Để ta.”
A Ất một bên cổ mát lạnh, nhất thời hóa làm chim cút, miệng còn cố chống đỡ nói: “Ta mới không sợ ngươi! Ngươi thật dám làm thịt ông nội ngươi sao!”
Thương Tễ nhấc đao mang theo A Ất ra cửa, ngõ nhỏ không người, khí lạnh mùa đông cũng ngưng tại mái hiên.
Hắn vứt A Ất trên mặt đất, đối mặt với bức tường ngồi xổm xuống, không đợi A Ất nói chuyện, trước tiên cắm một đao xuống cạnh móng vuốt A Ất.
Đầu nhọn sát bên móng vuốt A Ất, khiến hắn một thân run rẩy.
A Ất nói: “Đao có kề trên cổ tiểu gia cũng đừng mong ta cúi đầu.”
“Gọi a tỷ ngươi đến.” Thương Tễ nói.
“A tỷ ta há lại là người ngươi muốn thấy thì thấy? Bảo Tịnh Lâm đến nói câu này ta còn có thể cân nhắc, ngươi thì dựa vào cái gì?” A Ất không dám đi, chỉ có thể hừ mạng vào tiếng.
“Công dụng của ngươi hôm nay chỉ có hai cái.” Thương Tễ nói: “Gọi a tỷ ngươi hoặc làm thịt nấu canh.”
A Ất vốn định nói năng lỗ mãng, lại thấy hai mắt Thương Tễ âm trầm.
Hắn bị bức ép trong lòng không tự chủ rùng mình một cái, cẩn thận dè dặt mà thu hồi ý nghĩ muốn chạy trốn.
“Ngươi cầu…!Ngươi, ngươi muốn gặp ta a tỷ làm gì? Thế nào cũng phải cho ta một cái lý do!”
“Tịnh Lâm hôn mê bất tỉnh.” Tiếng Thương Tễ dừng lại.
A Ất thấy sắc mặt hắn trầm xuống, như là tốn sức dồn nén cái gì.
Sau một chốc mới nói: “Ta muốn gặp a tỷ ngươi.”
“Ma ốm cũng không phải mới ngày hai ngày ba ngủ như vậy, có gì đáng ngạc nhiên.” A Ất tính toán: “À ta biết rồi.
Các ngươi chắc chắn gặp phải Túy Sơn tăng, ta nói đêm trước sao lại có động tĩnh lớn như vậy.
Làm sao? Hắn thấy Tịnh Lâm, không phải là sợ vỡ mật đi.
Nếu đã bị hắn nhìn thấy, ngươi sao lại không mang theo Tịnh Lâm chạy đi? Không đúng, Cửu Thiên Cảnh nếu như biết Tịnh Lâm còn sống, ngươi có chạy cũng chạy không thoát, gọi a tỷ ta cũng vô dụng.
Nhưng ta không thấy Phân giới ty có động tĩnh gì, chắc là không nhận ra được.
Làm sao? Tịnh Lâm bị thương sao?”
Thương Tễ trong lòng hơi động: “A tỷ ngươi đã đề cập đến cái gì sao?”
A Ất lại nói: “Ngươi muốn ta gọi a tỷ ta cũng được, nhưng ta muốn ngươi nói với a tỷ ta, giải nguyên hình cho ta!”
Thương Tễ dịu dàng mà rút đao về: “Dễ bàn.”
Tịnh Lâm như chìm xuống biển sâu, thân thể hóa thành một tia sáng lẻ loi, yếu dần trong biển máu vô vọng.
Tinh thần của y bị tiếng chuông đòng tác động, từ từ rời khỏi vị trí cũ, trôi về phía mông lung mờ ảo.
Y tựa hồ thấy rõ người đó, đang lắc chuông đồng chơi đùa ầm ĩ, bím tóc đen nhánh vung vẩy tung bay, cuối cùng từ trong sương mù lộ ra một đôi mắt trong trẻo sạch sẽ.
Đây là ai vậy?
Tịnh Lâm không nhận ra cũng chưa từng gặp, y đang muốn nhìn kỹ, lại nghe được phía sau có người khẽ gọi “Cửu ca”.
Linh Hải y gợn sóng, linh khí cuồn cuộn mãnh liệt tụ về, đem tinh thần y đã trôi xa miễn cưỡng kéo về.
Tịnh Lâm đột nhiên mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm nhoài trên một cái giường xa lạ.
Tinh thần y trở về vị trí cũ, khôi phục trong chốc lát, nhớ tới chuyện vừa xảy ra.
“Cửu ca.” Phù Lê hóa thành con chim nhỏ ngũ sắc, nhảy lên gối: “Nguy hiểm thật! Nếu không có người thời khắc mấu chốt bế thần hợp linh, một trượng kia của hắn, chỉ sợ không chờ được ta đến.”
Tịnh Lâm chống người ngồi dậy: “Ngươi cho ta ăn cái gì vậy?”
Phù Lê nói: “Quả của cây Tham Ly bồi dưỡng Linh Hải thượng thừa nhất.”
Chẳng trách Tịnh Lâm cảm thấy Linh Hải dồi dào.
Phù Lê còn nói: “Ta thấy con cá kia nuốt linh khí của Túy Sơn tăng tích mà không hóa, cũng cho hắn một viên, chỉ là không biết hắn có thể hấp thu được bao nhiêu.
Nhưng hắn cắn Túy Sơn tăng một cái này, tu vi tăng vọt, coi như là nhân họa đắc phúc.”
Tịnh Lâm thấy Thương Tễ đang nhắm mắt, biết hắn đang hấp thụ.
Vì vậy khoác quần áo vào, nói: “Túy Sơn tăng đã thụ mệnh truy hồn ngục, nếu không có chuyện gì gã sẽ không hạ phàm..
Trên trời đã xảy ra chuyện gì?”
Ánh mắt Phù Lê trầm xuống.
Hoa Đễ nằm trên giường ngủ say không tỉnh, xung quanh không có người ngoài, nàng mới nói: “Không dám lừa gạt Cửu ca, chính là Thừa Thiên quân phái đi.
Gần đây Ly Tân nước chảy ngược dòng, hoàng tuyền sinh tai họa, Diêm Vương đúng sự thực trình báp với Cửu Thiên Cảnh.
Thừa Thiên quân liền phái Túy Sơn tăng xuống dưới, ai ngờ lại gặp được Cửu Ca! Túy Sơn tăng người này không chính không tà, đã từng giao thủ với Cửu Ca, ta sợ hắn…”
Nàng đang nói, chợt thấy Tịnh Lâm đè tay lên giữa môi, không tự chủ được ngừng lời, theo ánh mắt Tịnh Lâm nhìn sang.
Thương Tễ đang mở một con mắt, như cười như không.
“Ta nghe không được sao? Hắn nâng tay chống đầu, dùng vẻ mặt đầy tình ý cười dịu dàng lừa gạt mà nhìn Tịnh Lâm, “Ngươi và ta đã cùng trải qua sinh tử, thân đến không thể thân hơn, vẫn còn muốn gạt ta sao?”
“Trẻ con ngây thơ.” Tịnh Lâm nói: “Sợ dọa đến ngươi.”
“Ta sợ cái gì?” Thương Tễ nói: “Không phải đã có ngươi che chở rồi sao?”
“Ta đỡ được một trượng, nhưng lại không đỡ được trượng thứ hai.” Tịnh Lâm khoác áo chưa buộc, vừa nói vừa giơ tay chỉnh lại áo: “Linh khí của Túy Sơn tăng ăn thấy thế nào?”
“Hương vị không tốt.” Thương Tễ rốt cuộc có thể tại chỗ ngồi duỗi chân ra, hắn lười biếng vùi vào ghế tựa, như là thở phào nhẹ nhõm: “So với ngươi, kém đâu phải chỉ ngàn dặm.”
Phù Lê nhảy dựng lên: “Thằng nhãi ranh ngông cuồng!”
Thương Tễ được quả cây Tham Ly giúp sức, hấp thụ được linh khí của Túy Sơn tăng, giờ khắc này cả người dồi dào, Linh Hải tràn đầy, đối với một phân thân của Phù Lê cũng không sợ, chỉ cười với Phù Lê: “Đa tạ tỷ tỷ tặng quà tình nghĩa.”
Tịnh Lâm đã mặc xong y phục, nói: “Huy Án có mắt ưng, ngươi không tiện ở lại lâu.”
Phù Lê nói: “Ta mặc dù chỉ là một phân thân, dù sao cũng tốt hơn con cá này.
Cửu Ca, Túy Sơn tăng ở đây, ta sợ hắn phát giác ra manh mối, không bằng cùng ta rời đi.”
“Giờ muốn đi đã không còn kịp rồi.” Tịnh Lâm chuyển hướng nhìn ngoài cửa sổ: “Huống hồ ta có chuyện phải làm.”
Phù Lê khuyên không được, đành phải thở dài.
Thời điểm nàng mang A Ất rời đi, lại nghe A Ất hỏi: “Ta nhớ y lúc đi có mang theo người đá, a tỷ, cục đá kia có lại lịch thế nào?”
Phù Lê vẫn cứ không yên lòng, nhìn lại nhìn, thuận miệng đáp: “Cái gì cục đá, đó bất quá là một phân thân của Cửu Ca.”
A Ất vừa nghe, nhất thời bật thốt lên: “Cái gì!”
Phù Lê vừa đi, bầu không khí trong phòng vẫn vi diệu như cũ.
Thương Tễ chỉ ngồi dựa trên ghế, hắn hiện nay đã cao lớn hơn, nằm ở trong góc, trái lại sinh ra tư thế như đang chiếm cứ.
Tịnh Lâm bị hắn nhìn chăm chú chốc lát, bình thản ung dung nói: “Không nhận ra?”
“Ngươi biết ta muốn ăn ngươi.” Thương Tễ hỏi thẳng: “Tại sao lại muốn thay ta cản lại một đòn kia?”
Tịnh Lâm nhìn hắn nửa ngày mới nói: “Hứng thú tới.”
“Ngươi ngoài miệng do dự không quyết, làm việc lại dứt khoát gọn gàng.” Thương Tễ đứng dậy, đặt một chân trên giường, bất cần đời mà nói: “Ngươi đối với ta như vậy, ta cũng sẽ không khẩu hạ lưu tình.
Tịnh Lâm ta đem ngươi đặt ở trong lòng, biết ngươi một lòng muốn chết, nhưng ngươi chừng nào mới chết, phải là ta nói mới tính.”
“Đúng lúc.” Tịnh Lâm cài lại cổ áo, phủ thêm áo khoác, nói: “Ta ghét nhất là bốn chữ sống chết do trời, hiện nay như ý, từ nay về sau sinh tử tùy ngươi.” Y đứng lên, không hề chạm vào Thương Tễ, chỉ kề sát một bước, “—— cổ ta có vết, sao vậy, đến một bước cuối cùng, ngươi trái lại không xuống tay được?”
Ý cười của Thương Tễ biến mất không còn tăm hơi, hắn sắc bén, lạnh lùng hiện ra trong đáy mắt, giờ khắc này vẻ ngụy trang của hắn đã xé bỏ, lộ ra là một con yêu quái dữ tợn lãnh khốc.
Trong miệng hắn lại có thể nói lời dịu dàng nhỏ nhẹ: “Đúng vậy, trong lúc cấp bách, lòng ta lại cảm thấy giữa ta và ngươi tình nghĩa chưa tận, vẫn nên khắc sâu thêm chút ít.
Ta hóa người không lâu, nào có thể cam lòng để ngươi cô độc lẻ loi một mình?” Thương Tễ áp sát tai Tịnh Lâm nhẹ giọng nói: “Sợ ngươi không hiểu, ngươi sống phải ở cùng ta, dù có chết rồi, cũng phải chết ở trong bụng ta.
Ngươi nuôi ta, liền không có đạo lý nào rời bỏ ta.”
Tịnh Lâm tay không hóa ra chiết phiến, đem lồng ngực Thương Tễ đẩy ra, nói: “Ta đến cùng lúc nào thì sẽ chết trước lúc đó, chúng ta còn có chuyện phải làm.”
Thương Tễ biết nghe lời phải, giơ tay lùi lại, nói: “Đi chỗ nào?”
Tịnh Lâm nói: “Đi nhìn xem chỗ có người chết.”
Y vừa nói dứt lời, khóe mắt liền biến thành công tử vẻ ngoài tùy tiện, thu lại chiết phiến, nhẹ nâng cằm Thương Tễ.
“Làm phiền.” Công tử mỉm cười mang theo cặp mắt đào hoa, diện vô biểu tình mà nói: “Ủy khuất một lát.”
Thương Tễ không kịp đáp lại, liền “Oành” một tiếng, biến thành một người nhỏ cỡ lòng bàn tay.
Hắn bò lên trên vai Tịnh Lâm, trốn vào trong tóc Tịnh Lâm, thời điểm xuất phát, bỗng nhiên nói vào lỗ tai Tịnh Lâm: “Chờ đã, cục đá đâu?”
Tịnh Lâm không đáp, trong tay áo lại sột sột soạt soạt, người đá nhỏ chui ra.
Nó chớp đôi mắt nhỏ với Thương Tễ, lại rụt trở về.
Thương Tễ trượt xuống tay áo, cũng chui vào.
Hắn lộn một vòng nhào tới người đá nhỏ, người đá nhỏ liền “rầm” một tiếng bị đè phía dưới, đập đầu xuống.
“Ta tìm nó rất nhiều ngày, ngươi lại giấu nó trong tay áo.” Thương Tễ lại túm lấy vòng cỏ trên đầu người đá nhỏ, “Đi theo ta không tốt sao? Ở cùng y làm gì.
Y sẽ chơi với ngươi sao?”
Người đá nhỏ chôn đầu xuống phình phịch giãy dụa.
Thương Tễ đặt mông ngồi sau lưng nó, nói: “Ngươi cũng không có lương tâm!”.